Vô Tình Ta Thành Tiên
-
Chương 17
Tam Hoa nương nương nhảy lên đài thần, ghé sát vào ba nén hương kia ngửi một hơi, lại ép mình dừng lại, nhìn về phía con cá chạch nhỏ trên bàn, biểu cảm ham muốn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Du ở cửa:
“Đạo sĩ, người hôm qua dâng hương cho ta, ta còn chưa đi bắt chuột giúp hắn, còn có người hôm nay, đêm nay ta có thể đi tới nhà họ bắt hết chuột ra không?”
Tống Du nhìn nó hồi lâu, gật đầu.
“Vậy ta có thể ăn cá chạch kia không?”
“Muốn ăn thì ăn đi, dù sao cũng là con cuối cùng. Nhớ lấy, sau này không thể nhận cống phẩm của người khác nữa, không thể hấp thu hương khói nữa.”
Tống Du nhìn con mèo tam thể trước mắt, vì hít hương khói, nó đã có một ít thần đạo thần thông, ví dụ như nó có thể biết mỗi một nén nhang là do ai thắp, mỗi một cống phẩm là ai dâng, có thể dựa vào những thứ này mà tìm được họ.
“Hít hương khói sẽ làm ngươi mơ hồ đi lên thần đạo, đến lúc đó không thể tách khỏi hương khói nữa, đến ngày nào đó không còn hương khói thì ngươi sẽ suy nhược, thậm chí tử vong, hơn nữa, ngươi sẽ bị chính thần ở Thiên Cung coi là tà thần.”
“Biết rồi biết rồi.”
Mèo tam thể ở trên đài thần bò xuống dưới, ốm yếu, nó lưu luyến ngôi miếu của mình, lưu luyến tượng đất và hương khói của mình, đây đều là thứ nó vất vả bắt chuột mấy năm, cực khổ kinh doanh được.
Lúc này vô cùng nhớ miếu nhỏ lúc đó.
Tuy ngôi miếu kia nhỏ, cũng chỉ cao bằng một nửa đạo sĩ trước mặt, nhưng một con mèo ở là dư dả. Tuy không che được gió, lại có thể che mưa, hơn nữa ở dưới một cây đại thụ, nó cũng không dễ bị người khác phát hiện, hiện tại nghĩ lại, quả thực chính là một cái ổ nhỏ ấm áp.
Mèo tam thể càng suy sút.
Chờ đến khi trời tối, nó đi ra ngoài.
Lúc hơi muộn, có người giang hồ tới tá túc, còn mang theo hương đỏ bán trong thành, dù trong miếu này chỉ một tượng đất giống mèo, cũng cung kính thắp ba nén, có một số người giang hồ muốn nói chuyện, chào hỏi với Tống Du, rồi mới ở dưới ngôi miếu hoang bên kia.
Tống Du đả tọa trắng đêm, hiểu được linh khí núi rừng.
Sao trên trời dịch chuyển, màn che rũ xuống nhân gian.
Cũng không biết mèo tam thể kia đã quay về bao lâu rồi, tóm lại sáng hôm sau khi mở mắt đã thấy nó, nó hơi mệt mỏi, hỏi nó nguyên nhân, nói là hai nhà kia, một nhà ở tít bên kia một nhà ở tít bên này, cũng không biết là bên kia hay bên này.
“Ăn cơm xong thì đi thôi.”
Tống Du nói với mèo tam thể, trên tay hắn cầm bánh hấp ăn, đêm qua mèo tam thể đã ăn không ít chuột, hiện giờ vẫn còn no.
Người giang hồ bên cạnh cũng đã tỉnh.
Trong đó có một người quần áo không tồi, còn có một nam tử trẻ tuổi đi theo, có lẽ là thấy Tống Du mặc đạo bào, vẻ ngoài cũng trẻ, có ý kết giao, nên cầm thịt lợn treo gió của hắn đi tới, nói với Tống Du:
“Tiên sinh cũng là người thích mèo sao?”
“Xem như vậy.”
“Ta cũng là người thích mèo, nhưng người ra ngoài còn mang mèo đi cùng như tiên sinh thì ít khi thấy.”
“Đúng thế.”
“Tiên sinh ăn bánh hấp thôi không được, ta có thịt heo treo gió đặc sản quê nhà, tiên sinh nếm thử chút xem.”
“Cảm ơn tấm lòng của ngươi.”
“Tiên sinh không cần khách khí, cùng là người giang hồ, gặp gỡ chính là có duyên, coi như đã sớm quen biết.”
“Đa tạ.”
Tống Du vẫn cười lắc đầu.
Nam tử này bị từ chối lại không xấu hổ buồn bực như những người giang hồ sĩ diện khác, mà cười xoay người, chia sẻ với người giang hồ khác quen biết tối qua, sau vài câu thổi phồng nhau, đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ trò chuyện với nhau rất vui, như đã quen biết từ lâu.
Những người giang hồ này có kiến thức hạn hẹp, nghe tin đồn các phương diện cũng nhiều, dù có nhiều chỗ khoa trương, Tống Du cũng thích nghe họ khoác lác nói chuyện phiếm.
Không lâu sau, cũng đã ăn xong bánh hấp rồi.
“Đi thôi.”
Tống Du nói câu này, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mèo tam thể tự giác đi theo phía sau hắn.
Đám người giang hồ kia nhìn bọn hắn chằm chằm, khi họ đi rồi, mới nhỏ giọng trò chuyện.
“Tiểu tiên sinh này thật là thú vị, đi xa nhà còn mang một con mèo. Con mèo này cũng thú vị, lại đi theo người, mèo nhà ta ngay cả sờ cũng không chạm vào được.”
“Nói đi cũng phải nói lại, hình như trong miếu này cũng cung phụng một con mèo.”
“Đúng vậy…”
Mọi người đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía tượng đất trên đài thần kia.
Đúng lúc này, lại thấy tượng đất kia không khỏi xuất hiện mấy vết nứt, vết nứt nhanh chóng lan rộng, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, trong chớp mắt đã trải rộng khắp toàn bộ tượng đất, ngay sau đó, rầm một tiếng, vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Lúc rơi xuống đất đã tan thành bùn phấn.
…
Trong thôn dưới chân núi, ở một căn nhà tranh tường đất thấp bé, một bà lão đang tự chế hương đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook