“Hành lý của cậu đâu?” Cự tuyệt yêu cầu được ở lại uống trà của Trương Bàn, Đoạn Hồi Xuyên dẫn Bạch Giản trở lại sở sự vụ, Chiêu Tài hữu khí vô lực nằm úp sấp ở trong lồng, đôi con mắt đậu đen dường như tràn ngập oán niệm nhìn chăm chú lên thân thể chủ nhân.

Bạch Giản ấp úng nói: “Tôi rời nhà đi rất vội vàng, không mang theo hành lý gì, nhưng quần áo và đồ dùng hằng ngày đều ở trong túi rồi.”

“Vậy thì tốt, tôi đưa cậu lên xem phòng.” Đoạn Hồi Xuyên đổ đầy nước sạch vào bát, đổ thêm một nửa bát thức ăn cho chim, thuận tiện đưa luôn một cái ánh mắt “mày nên giảm béo” cho Chiêu Tài.

“Quỷ hẹp hòi! Thiết công kê!” Chiêu Tài tức giận bất bình kêu hai tiếng, nhưng nửa điểm cũng không hàm hồ mà mở cánh ra ôm bát đồ ăn vào trong lồng ngực che chở đến chặt chẽ.

Bạch Giản rập khuôn từng bước theo sát phía sau Đoạn Hồi Xuyên, tò mò hỏi: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con vẹt thông minh như vậy, còn có thể nói chuyện cùng người, lão bản huấn luyện nó chắc tốn không ít tâm tư đi?”

Đoạn Hồi Xuyên tùy ý khoát tay một cái: “Cậu cả nghĩ quá rồi, tôi bận như vậy làm gì có thời gian mà huấn luyện vẹt. Nó là do em trai tôi chẳng biết từ chỗ nào mang về, lúc mới về còn ngu lắm, lúc nào cũng chỉ biết kêu ầm lên, sau đó đại khái là dưới sự chỉ bảo cùng hun đúc ở chỗ này của tôi, tự nhiên thành tinh.”

Bạch Giản nghe vậy, hai mắt lòe lên ánh sáng sùng bái vạn trượng: “Thật không hổ là lão bản, chỉ nuôi trong nhà mà chim đã lợi hại như vậy, có thể cũng chỉ điểm cho tôi một chút, giúp tôi cũng thành tinh hay không.”

“…” Dù cho Đoạn Hồi Xuyên da mặt có dày, thì vẫn ngượng ngùng chút, tiểu tử ngốc này, không phải tin là thật chứ.

“Chỗ này là ban công, đầu kia là phòng vệ sinh, gian phòng hai bên phải trái là phòng tôi và em trai, còn lại một cái phòng không, hơi nhỏ, cậu ở tạm đi.”

Đoạn Hồi Xuyên kéo cửa phòng ra, từ đầu đến cuối phòng là đống vali và đồ vật để hỗn độn chật ních, phía bên trái dựa vào tường bày một chiếc giường đơn, kê sát cạnh chính là một cái tủ sách, ngay dưới bệ cửa sổ có một cái bàn hứng đầy ánh nắng, nhìn rõ không khí mang theo tro bụi dưới ánh sáng tùy ý bay lượn, mạng nhện to bằng lòng bàn tay cũng bị chiếu rọi đến hiện rõ từng đường nét.

Đoạn Hồi Xuyên bưng miệng mũi ho khan hai tiếng, nói: “Phòng có điểm bừa bộn, nếu cậu muốn chỗ khác…”

“Không có không có, chỗ này rất tốt, tôi tự mình sửa sang một chút là tốt rồi!” Bạch Giản vội vã vung vung tay, cứ như chỉ lo không có chỗ ở, thả xuống tay nải lập tức bắt đầu công trình dọn dẹp hùng vĩ.

Đoạn Hồi Xuyên vốn đang muốn nói nếu không thì tôi giúp cậu tìm một chỗ trọ, thấy thế vội nuốt ngược lời muốn nói trở vào: “… Ờm, được rồi. Có nhu cầu gì cậu cứ nói. Buổi chiều hẵn chỉnh lý tiếp, trước tiên ăn cơm trưa đã, nhà bếp ở lầu một, tôi nhớ là cậu nói cậu biết làm cơm?”

Từ lúc mười tuổi sau khi rời khỏi nhà bố đẻ, Đoạn Hồi Xuyên ở lại chỗ của cậu (em của mẹ), mấy năm sau, hắn lại mang em họ mới bốn tuổi ra khỏi căn phòng rách nát kia, hai người sống nương tựa lẫn nhau, đến nay đã qua hơn mười năm.

Vì sinh hoạt, Đoạn Hồi Xuyên cái gì cũng học qua, sờ soạng lần mò luyện thành một thân mình đồng da sắt, chỉ có làm cơm, thì như thế nào cũng không học được, ngoại trừ nấu nước dùng mì sợi, nấu không đúng vẫn có thể ăn, nhưng ngược lại thằng em ở phương diện này khá có thiên phú, tuổi còn nhỏ đã đảm nhiệm công việc đầu bếp ở trong nhà.

Về sau lên lớp cao hơn, việc học của em trai trở nên bận rộn, buổi trưa phải ăn cơm ở trường, vì vậy Đoạn Hồi Xuyên lại trở về những ngày nấu nước úp mì sợi, đoạn thời gian vất vả này dưới tay Trương Bàn giắt mối bắc cầu, giải quyết vài cái ủy thác của đám phú hào, trong tay dư dả không ít, dưới yêu cầu cường liệt của em trai, Đoạn Hồi Xuyên không thể làm gì khác hơn là nhịn đau tìm đầu bếp mới, à không, trợ lý.

Trên bàn ăn là cơm rang thịt bò thơm lừng, quai hàm và cổ Đoạn Hồi Xuyên hoạt động y như con sóc, liên tục nhét đồ ăn vào chỗ trống trong miệng, hai mắt cười híp lại như hai đường chỉ cong cong: “Nhìn không đẹp mắt nhưng cũng dễ ăn nha.”

Tiểu tử ngốc đã chịu khó còn dẻo mồm, còn biết nấu cơm, nhẫn nhục chịu khó còn không yêu cầu tăng lương, quả thực là công nhân đủ hai mươi bốn hiếu hảo. Đoạn Hồi Xuyên cảm thán một cái, đắc ý mà nghĩ, có thể hấp dẫn đến một trợ lý như vậy, đây không phải là do mị lực của mình sao?

Bạch Giản hàm hậu mà sờ sờ gáy.

Cơm nước no nê, Đoạn Hồi Xuyên ghi những việc vặt thường ngày thành thời gian biểu đưa cho Bạch Giản, giao phó vài câu không có khách tới thì đừng quấy rầy hắn, rồi tự giam mình ở trong phòng.

Phòng của Đoạn Hồi Xuyên bình thường đều khóa chặt, ngay cả em trai cũng không dễ dàng cho vào. Trang trí và bày biện trong phòng trước sau như một đơn giản cứng nhắc, tràn đầy khí tức trạch nam.

Rèm cửa sổ quanh năm suốt tháng đều che hết ánh sáng, cửa sổ trước mặt giống như chỉ để trang trí, phía dưới cửa sổ là một tấm bàn thợ mộc khổng lồ chiếm cứ diện tích một phần ba căn phòng, tủ quần áo trái lại núp ở trong góc tường như không hề tồn tại, thứ đáng giá nhất toàn bộ sự vụ sở cũng không ở trên bàn làm việc, cũng không ở trên tủ sách, trái lại là ở trong căn phòng nhỏ mang tên phòng tắm trong phòng ngủ.

“Phấn Xà Thảo ba mươi khắc, hương Giao Châu mười ml, Giao Long tích cốt mười mảnh, lá Mê Điệt tám mảnh, Hàn Tủy Tinh… Hàn… Đệt! Dùng hết rồi!” Đoạn Hồi Xuyên đổ đầy nước suối vào một cái lọ rỗng rồi cẩn thận để vật liệu vào, nhìn đến bình thuốc Hàn Tủy Tinh đặc chế đã hoàn toàn thấy đáy, một khỏa cũng móc không ra, hắn ngốc lăng chốc lát, bất đắc dĩ vò loạn đầu tóc.

“Thiên đao giết lão Trương đi, phí làm ăn cũng không cho ta lấy luôn, giờ kiếm đâu gạo đổ vào nồi.” Mắt thấy hiệu quả của nước suối từ từ trôi qua, Đoạn Hồi Xuyên không dám trì hoãn lâu nữa, nhịn đau cắn chóp lưỡi, một giọt máu đỏ sẫm run run từ đôi môi phủi xuống, rơi vào trong lọ chứa.

Trong tích tắc, nước như gặp phải dầu nóng, đang bình lặng bỗng sôi trào lên như lửa cháy lan ra đồng cỏ, huyết sắc tràn ngập, nước suối trong suốt giờ đã bị nhuộm thành một màu sắc cực kỳ đậm đặc rực rỡ.

Vật liệu hi quý ẩn chứa sức mạnh thần bí đang cùng máu của hắn tiêu giải dung hợp đến kinh người, kèm theo âm thanh “ùng ục ùng ục”, vô số bọt khí nóng bỏng liên tiếp ở trên mặt nước nổ tung, chất liệu của lọ chứa có thể chịu được nhiệt độ cao, còn có một tầng bao tay dày ngăn cách, nhưng nhiệt độ tản ra vẫn thiêu nóng từ tay đến tim hắn.

“Quả nhiên vẫn không thể thiếu món Hàn Tủy Tinh này…” Đoạn Hồi Xuyên nhìn chất lỏng đỏ sẫm đang bốc hơi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, thiếu hụt Hàn Tủy Tinh làm lạnh cùng tác dụng trung hoà, chỉ dựa vào mấy vật liệu còn lại không có cách nào hoàn toàn cầm cố sức mạnh khổng lồ trong máu, không thể làm gì khác hơn là tùy ý tản mát bốc hơi, tứ tán ở trong không khí.

Dưới lầu Chiêu Tài ăn no ngủ gật đột ngột từ trong giấc mộng giật cả mình, phảng phất nhận biết được mùi vị quen thuộc, nới rộng mỏ chim lớn hô hấp.

Đợi dòng máu chỉ còn một tầng tinh hoa mỏng manh dưới đáy, Đoạn Hồi Xuyên từng bước loại bỏ, tinh luyện, cuối cùng đổ hết vào bình nhỏ mang theo người, mùi máu tanh đã diệt hết, nguyên bản chất lỏng nặng nề đỏ sẫm cũng thay đổi thành trạng thái nửa trong suốt, dưới ánh đèn lưu chuyển một màu hoa hồng dịu dàng động nhân, lúc này mới tính đại công cáo thành.

Làm xong tất cả những thứ này, Đoạn Hồi Xuyên đầu đầy mồ hôi, vì tổn thất tinh huyết sắc môi hơi trắng bệch, lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy.

“Còn lại cũng không thể lãng phí.” Đoạn Hồi Xuyên lắc lắc tàn tích còn sót lại trong lọ chứa cho nguội bớt, kiên trì không ngừng mà phát triển truyền thống mỹ đức cần kiệm tiết kiệm.

Hắn trở lại bàn thợ mộc, lấy mấy tấm bùa cổ xưa ố vàng mở ra bày sẵn, lấy bút lông chấm chất lỏng còn sót lại, ngòi bút hút no nước di động trên lá bùa, bút pháp như nước chảy mây trôi, dòng nước đỏ sậm vừa thấm ướt trang giấy thì nhanh chóng đọng lại, tiếp tục đến lúc ngưng bút, từng cái từng cái đồ án phiền phức dần hiện ra, lá bùa đơn bạc lẳng lặng bám trên bàn, giờ khắc này có vẻ đặc biệt dày nặng.

Mặc dù là toàn là tạp chất tàn dư, nhưng phù văn vẽ bằng thứ này so với bùa trên chợ đen chất lượng chênh lệch, chu sa phù cũng không bằng, ẩn chứa uy lực cũng không giống nhau.

Đoạn Hồi Xuyên xoa xoa mồ hôi trán, nhìn thành quả của mình, một cái bình nho nhỏ, cùng đám lá bùa, cảm xúc đau lòng lộ rõ trên mặt —— tất cả đều là tiền mồ hôi nước mắt của hắn! Nhọc nhằn khổ sở tích góp lại một chút gia sản, một buổi chiều đã đi tong.

Hắn liếc nhìn một chút tro cặn cuối cùng còn lại, từ trong cổ áo mò ra một cái dây chuyền rồi gỡ xuống, nói là dây chuyền kì thực chính là một cái nhẫn tạo hình cổ điển, dùng một dây thừng đen xuyên qua, từ thuở nhỏ đã đeo trên cổ.

Nhẫn được làm từ chất liệu kì lạ không rõ xuất xứ, tựa như bạc mà không phải bac, ảm đạm cũ kỹ, điêu khắc hoa văn cực kì phức tạp, ở giữa khảm nạm một viên bảo thạch khổng lồ, mờ mờ tỏa ra ánh sáng màu tím, có bốn cái rãnh hơi nhỏ hơn tô điểm quanh bảo thạch bốn phía, vốn nên có đá khảm nạm trong đó nhưng lại rỗng tuếch, không biết đi nơi nào.

Đoạn Hồi Xuyên ném nhẫn vào tro cặn, trong chốc lát, một xòng xoáy màu tím đen mắt thường không thể nhận ra nuốt hết năng lượng đang tản mát còn lại vào trong nhẫn, giờ thì chỉ còn lại một chút than tro, ẩm ướt bám trên vách lọ.

Từ đầu tới đuôi, nhẫn đá quý màu tím không có nửa phần biến hóa, Đoạn Hồi Xuyên một lần nữa đeo vào cổ như mọi lần, thu dọn sạch sẽ đồ vật, không để lại mảy may tro cặn.

“Mấy ngày nữa, lại phải đi chợ đêm mua vật liệu, lại phải gặp mấy hắc tâm gian thương… Đúng rồi, vài ngày nữa chính là sinh nhật Tiểu Thần, còn phải chuẩn bị quà tặng cho tiểu tử này nữa.” Đoạn Hồi Xuyên than thở gục xuống bàn, ngón tay dùng sức mà đâm chọc điện thoại di động, liên tiếp nhắn cho Trương Bàn mười mấy cái tin nhắn đòi nợ, mỗi một cái ở kết thúc câu đều phải thêm một đống emo hình dao phay dính máu, không kiêng kị mà biểu đạt oán niệm của quỷ nghèo.

Lúc Đoạn Hồi Xuyên từ phòng ngủ xuống lầu đã là giờ cơm tối. Trong phòng bếp một cao một thấp hai bóng người bận rộn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cằn nhằn liên miên của Bạch Giản.

“Em trai nhỏ, em mang qua đây, thịt cứ để anh cắt là được rồi… Ôi chao? Đã cắt xong rồi, nhanh như vậy!”

“Anh quá chậm.”

“Cái kia, đồ ăn… Cũng đã rửa xong? Rửa vào lúc nào? Mới vừa nãy thấy em còn xem TV.”

“Lẽ nào dùng mắt rửa rau?”

“Cẩn thận dầu trong nồi, bắn tóe ra hết rồi, a —— em không sợ nóng?”

“Em có đeo găng tay.”

“Đúng rồi, em cũng thích dũng sĩ áo giáp sao? Anh cũng rất yêu thích…”

“Không thích, ấu trĩ.”

“Nhưng mà anh thấy cặp sách cùng T shirt của em đều có hình đó mà.”

“Đó là tặng phẩm miễn phí anh của em lấy được.”

“…”

Nhìn tiểu nam hài ngắn tay ngắn chân ngắn đứng trên ghế đẩu, mặt nghiêm túc thanh lý bàn bếp, ánh mắt ghét bỏ lộ ra rõ ràng, Bạch Giản chịu đả kích sâu sắc, cái tuổi này không phải là cái tuổi mà lúc tan học dùng hết sức để chạy đi chơi sao? Học sinh cấp hai hiện tại đều thành thục như thế này à?

“Tiểu Thần đã về rồi.” Đoạn Hồi Xuyên khoanh hai tay đứng dựa nghiêng bên cửa, buồn bực ngán ngẩm mà ngáp một cái: “Cậu này tên Bạch Giản, ngày hôm nay mới tới làm trợ lý, đây chính là một tiểu ca ca thành thật, em không oán người ta đấy chứ?”

Hứa Thần quay đầu liếc mắt nhìn hắn, mặt không thay đổi nói: “Đương nhiên không có, em còn đang bận giúp anh ấy đây này. Có phải không, Bạch tiểu ca?”

Bất thình lình bị điểm danh Bạch Giản vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, lão bản, em trai của anh làm việc nhà rất lợi hại.”

Đoạn Hồi Xuyên nhìn Hứa Thần một bộ rõ ràng được nịnh hót đến đắc ý, lại cưỡng chế khóe miệng giả vờ làm vẻ lạnh nhạt, không khỏi có chút buồn cười: “Được, chỗ này giao cho Bạch Giản, em nhanh đi làm bài tập đi.”

Hứa Thần khéo léo “ồ” một tiếng, cất ghế đẩu, lê dép ôm cặp sách bò lên thang lầu, bỗng nhiên lại dò ra thân thể lớn tiếng nói: “Tối nay ăn tiết canh lợn, cho anh bồi bổ.”

Bạch Giản mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra lão bản anh thích ăn tiết canh lợn sao? Không trách trong tủ lạnh trữ nhiều như vậy.”

“…Tôi thấy cậu nên ăn chút não lợn cho bổ.”

Đúng vào lúc này, điện thoại di động liên tiếp phát ra mấy tiếng chuông dễ nghe nhắc nhở có tin nhắn, Đoạn Hồi Xuyên mò lại liếc mắt xem xét một cái, ra là Trương Bàn cuối cùng cũng coi như đã thanh toán xong, thuận tiện gọi hắn ba ngày sau cùng đi đến hội triển lãm bảo vật của Đường lão bản.

Mà, hôm đó cũng là ngày sinh nhật của Tiểu Thần.

Ba ngày thoáng một cái đã qua, Đoạn Hồi Xuyên phải bảo đảm buổi tối nhất định về nhà tổ chức sinh nhật cho Hứa Thần, lúc này mới được thả ra.

Mới vừa ra khỏi cửa, một trận gió nóng mang theo hơi ẩm phả thẳng vào mặt, Đoạn Hồi Xuyên ngẩng đầu, bầu trời tối om om mang theo mấy đám mây đen nặng trĩu đang đẩy đẩy chen chen từ xa đến gần.

Đầu hẻm xa xa truyền đến tiếng xe cộ cùng tiếng người gào thét huyên náo, vốn là một tiểu khu yên tĩnh, nay tựa hồ cũng vì có người mới dọn đến ở mà ầm ĩ không thôi, khiến không khí ẩm ướt oi bức tăng thêm mấy phần nóng nảy.

Người và mặt đất đã chịu đủ nóng bức dằn vặt còn bầu trời cũng không gánh nổi mây đen nặng nề nữa, đều đang mong đợi một hồi giông tố vui sướng.

Đoạn Hồi Xuyên đi cùng Trương Bàn, thời điểm hắn lái chiếc xe nhỏ cũ kĩ kia vào đại viện của triển lãm Đường gia chiếm được vô số sự chú ý.

Theo đường lớn trước cửa Đường trạch, danh lưu các giới lần lượt xuống xe, trên mặt giấu nụ cười mỉm khéo léo, cùng nhau hàn huyên tiến vào phòng triển lãm, tùy ý để tài xế đi đậu xe.

Dưới yêu cầu cường liệt của Trương Bàn, Đoạn Hồi Xuyên không thể làm gì khác hơn là bỏ qua dự định trực tiếp đỗ luôn xe trước cửa nhà lớn, tuy rằng với hắn mà nói, vô luận là đi xe gì hắn cũng không thèm để ý đến ánh mắt người khác, mà cũng không đáng phải cần thiết đặc biệt chú ý tới.

Chiếc xe cũ như lấy nhầm từ trường phim nhẹ nhàng vòng một vòng rộng tới bãi đậu xe rồi dừng lại, rốt cục tìm được một chỗ đỗ không tệ, xe quê mùa đỗ giữa hai chiếc xe thể thao xa hoa khộng một hạt bụi tạo thành so sánh rõ ràng, hắn bình thản ung dung bước ra khỏi xe, hoàn toàn không để ý tầm mắt ngạc nhiên lẫn xem thường từ bốn phía.

“Ầm ầm ầm ——” sấm rền xuyên qua đám mây dày nặng, khiến nước mưa tích trữ đã lâu bị ép hết mức, nền trời phá ra một vết thương cơ hồ làm cho ngày đêm điên đảo, mưa rào rào tầm tã trút xuống, mọi người trên bãi đỗ xe đều trở tay không kịp bị dính ướt, thấy có quay trở lại xe lấy dù cũng chẳng kịp nữa, không thể làm gì khác hơn là chạy vội về phía cửa Đường gia đại trạch.

Đoạn Hồi Xuyên là người cuối cùng, đi chưa được mấy bước, lại cảm thấy đỉnh đầu có một vạt bóng tối bỗng nhiên phủ xuống, hạt mưa đang tí tách rơi ở trước mắt bị rẽ ra thành một bức mành bằng nước, không có một giọt nào bắn vào hắn.

Đuôi lông mày khẽ nhích, ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên thuận theo màn mưa nhìn lên, đập vào mắt là một mặt ô lớn màu đen, cán ô được một đôi tay trắng nõn vững vàng nắm chặt, khớp xương ngón tay rõ ràng với đốt ngón tay hơi ửng hồng, khiến người ta bất giác nghĩ tới sự ấm áp lúc nắm tay.

Hắn quay đầu lại, một khuôn mặt ôn nhã tuấn lãng nhất thời đập vào mi mắt, có lẽ do bị dính nước mưa, một ít tóc mai của đối phương ướt át kề sát ở thái dương, khiến da dẻ lộ ra mấy phần tái nhợt, trên người y không còn là kiện áo sơ mi trắng lần trước kia, mà là một thân tây trang trầm ổn trang trọng màu đen, vừa đúng mà phác hoạ ra nam nhân kiên cường thanh hoa cốt.

Tiếng mưa rơi lớn dần, gõ trên mặt đất tung tóe nước, hai người cùng chấp nhất đứng dưới ô trong cơn mưa lớn, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau không kịp chuẩn bị.

____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch: Lão bản thật lợi hại cư nhiên biết tôi thích ăn não lợn!

Đoạn:…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương