Vợ Ngố Tổng Tài
-
Chương 72: Nghi hoặc
Edit: Sun
Mặc dù Mạc Đại Linh vì Đường Vấn biết suy nghĩ trưởng thành mà vui vẻ. Nét mặt của nàng không có biểu hiện nhưng nội tâm Đường Vấn không có bình tĩnh như vậy. Nàng biết, Mạc Đại Linh đối với tên Lăng Khê kia chính là có lưu ý, không phải nàng không muốn biểu hiện điều khác thường. Vợ của nàng, là một người ở thương trường oai phong một cõi, là nữ nhân đối mặt với trắc trở nhưng vẫn như một bình tĩnh tự nhiên, mặc kệ gặp phải chuyện gì, nàng luôn mang một khuôn mặt mỉm cười, mỗi bước một đều cùng người khác chu toàn, nhất kiện đem sự tình giải quyết, đây chính là người từ trước đến nay, dùng cách như vậy mà đối xử với người ngoài mà Đường Vấn biết.
Mà ngày hôm nay, người luôn luôn hỉ nộ không bao giờ hiện ra ngoài như nàng, trước mặt Lăng Khê lại mất đi thái độ bình thường, như một hài tử đem hết thảy tâm tình đều xảy ra trên mặt.
Muốn nói Đường Vấn ngực không đau, một điểm không thèm để ý đó là giả, Lăng Khê đã từng ở cạnh Mạc Đại Linh, nàng đối với việc này vừa ước ao lại vừa đố kị, thế nhưng có thể thế nào đây? Chất vấn Mạc Đại Linh một phen? Đem nàng đặt ở trên giường abcxx một phen?
Không thể không phủ nhận sự thật Lăng Khê gây cho nàng lo lắng tột đột cùng một nguy cơ gì đó không thể nói thành lời, kỳ vọng mình trở nên càng thành thục, không phải như một hài tử, mà phát ra tính tình, cưỡng bức cùng hiếp bức bản thân vợ. Lăng khê cùng Mạc Đại Linh là quá khứ, mà nàng cùng Mạc Đại Linh mới là hiện tại, Đường Vấn vẫn tin tưởng điều ấy.
Nằm trên giường trong phòng nghỉ, nghĩ đến trước kia bởi vì bản thân một câu lý giải Nhiếp Cường, Đường Vấn tới tới lui lui dằn vặt bản thân cả ngày, lòng có chút chờ mong, Mạc Đại Linh thấp thỏm đợi Đường Vấn đứa ra thẩm lí và phán quyết cuối cùng.
Đợi nửa ngày, cũng không có thấy Đường Vấn nghiêm phạt, chỉ có một thân thể ấm áp ôm ấp cùng bên tai truyền đến một câu nhẹ giọng: "Ngủ đi..."
Thời điểm nhìn nữa khuôn mặt của Đường Vấn, nàng tự cố nhủ bản thân nhắm mắt lại, tuy nhiên Mạc Đại Linh vẫn vô cùng kinh ngạc và sững sờ.
Khóe môi nhếch lên cười, điềm tĩnh nhắm mắt lại, Đường Vấn đi vào giấc ngủ trước Mạc Đại Linh, trong đầu hiện lên một câu nói.
Kỳ thực...Như thế này cũng tốt...
Ngày thứ hai bữa tiệc liền diễn ra thật không hổ là đổi gió, Mạc Đại Linh không chỉ mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng cùng lão bản của G thị, còn đem cả cấp quản lí cùng công nhân của Đường thị tất cả đều đến dự, có thể nói là cho Lăng Khê mặt mũi. Trước khi đi nàng ra chỉ tiêu với công nhân, nếu ai đem Lăng tổng xỉn đến mức nằm sấp tại quán, tiền thưởng tháng này liền gấp đôi. Khiến cho tất cả công nhân lúc nhìn thấy Lăng Khê mắt liền tỏa kim quang, còn kém không xông lên đi theo nàng liều mạng.
Mọi người vòng vây mình, Lăng Khê phiêu mắt một bên nhàn hạ thoải mái chạy tới chỗ Mạc Đại Linh, khóe miệng trào phóng, so sánh với người trong quá khứ hoàn toàn khác xa, nói rằng: "Đại Linh, ngươi thật đúng là coi trọng ta a, ta cho rằng chỉ cần chúng ta hai người ăn bữa cơm nói chuyện là được, ai biết ngươi cư nhiên lộng như thế long trọng đón tiếp ta nha..."
"Lăng tổng nói đùa, công ty chúng tôi rất trọng lần hợp tác này, để có thể hợp tác một cách tốt đẹp chính là phải có mở đầu, một bữa tiệc long trọng như vậy đều không quá đáng a...Mong muốn ngài thoải mái ăn uống, xin lỗi không tiếp được..."
Mới vừa cùng Lăng Khê khách sáo hai câu, lại đột nhiên liếc thấy Đường Vấn bị một nữ nhân xa lạ lôi kéo mang đi, Mạc Đại Linh nhíu nhíu mày, lễ phép cáo từ, bước nhanh theo chân Đường Vấn.
Từ lúc Đường Vấn chính thức thanh tỉnh tới nay, Mạc Đại Linh không phải không có đem Đường thị giao Đường Vấn tìm cách, thế nhưng Đường tiểu bằng hữu thấy báo cáo thì mắt liền né tránh, mang nàng đi dự họp hay đi hội nghị cùng yến hội, đều không phải giả bộ đòi đi toilet, thì cũng chỉ trốn tránh ở bên, chút nào cũng không muốn làm người thừa kế, tiểu bằng hữu luôn luôn nhu thuận nghe lời hết lần này tới lần khác vậy mà chuyện lần này lại không chịu thỏa hiệp, sống chết cũng không muốn đi làm. Rơi vào đường cùng, Mạc tổng cũng chỉ có thể mặc kệ tùy ý nàng đi, nghĩ thầm, chỉ cần nàng hài lòng là được.
Ngày hôm nay vốn cũng là như vậy, Đường Vấn ngồi tại góc nào đó hài lòng ăn đồ ăn của mình, Mạc Đại Linh thì đi làm việc giao tiếp của nàng, chưa từng tưởng, Đường Vấn hôm nay như vậy tự nguyện đi theo người khác, nhìn chung tựa hồ là người quen, thế nhưng bóng lưng của người này vì sao bản thân chưa từng gặp qua?
Lúc này, trong WC của hội trường....
Đường Vấn kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mắt, ngôn ngữ không che giấu không được mừng rỡ.
"Huấn luyện viên...Ngươi thế nào ở chỗ này a?"
"Tiểu tử kia, vài năm không gặp, trưởng thành nga...Nghe nói ngươi lấy vợ!" Nữ nhân nhu liễu nhu đường tóc quăn xoã tung, khóe miệng hơi câu dẫn, trên gương mặt đầy vẻ câu dẫn.
"Hắc hắc..." Không có ý tứ gãi gãi cái ót của bản thân, Đường Vấn có chút ngượng ngùng. Đối với vị huấn luyện viên này, Đường Vấn có thể nói là vừa kính vừa sợ, trước đây nàng nhớ rất kỹ, huấn luyện viên mình huấn luyện, mình đầy thương tích, trong ấn tượng huấn luyện viên là một người nghiêm túc, không mấy tốt tính, ai biết cư nhiên sẽ có một ngày như thế này, huấn luyện viên hòa ái cùng mình nói chuyện, thật sự là có chút không quen.
"Không nói nhiều, ta không có nhiều thời gian lắm, lần này ta mạo hiểm tới gặp ngươi, là muốn nói với ngươi...."
-- -- --
"Rào rào..." Dòng nước trong suốt không ngừng từ vòi nước lạnh lẽo tuôn ra, giống như từng đợt sóng mà chảy xuống, Đường Vấn nhìn chằm chằm vào đó, nhãn thần bất định.
Mạc Đại Linh mở cửa liền thấy được Đường Vấn vẻ mặt ngưng trọng như vậy, bản thân mở rộng cửa tiếng vang cũng không có kinh động đến nàng. Nhìn quanh một vòng, mọi thứ đều yên tĩnh, cũng không có thấy bóng người xa lạ kia, Mạc Đại Linh mang theo hiếu kỳ cùng bất an, chậm rãi hỏi: "Vấn vấn, làm sao vậy?"
"A? Không có việc gì! Vợ...Sao chị lại ở đây?" Từ dáng vẻ trầm tư đến phục hồi tinh thần lại, Đường Vấn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạc Đại Linh mà hỏi.
"Chị tới tìm em, người...người vừa rồi là ai?"
"Người? Người nào chỉ có em ở đây thôi, làm gì có người nào." Đường Vấn mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, nhãn thần có chút né tránh, tránh Mạc Đại Linh đang thăm dò nơi mình.
"Được rồi, đừng ở chỗ này ẩn núp, theo chị đi ra ngoài đi, một hồi nữa chúng ta liền trở về." Không thể tiếp tục truy vấn, nếu Đường Vấn không muốn nói, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ là ngực khó tránh khỏi có chút mất mác, tiểu bằng hữu nhà mình trưởng thành, cũng sẽ có chuyện đối với bản thân giấu diếm.
Bực mình xoay người ly khai, Mạc Đại Linh bỏ lỡ trong mắt Đường Vấn một tia do dự, hay là chỉ cần nàng tiếp tục truy vấn một xíu nữa, Đường Vấn sẽ đem toàn bộ thành thật thú nhận, đáng tiếc chính là nàng không có hỏi.
Đường Vấn nhìn bóng lưng Mạc Đại Linh đau xót nói không nên lời nói, bỗng nhiên nàng nghĩ các nàng trong lúc này khoảng cách rất xa, làm cho nàng có chút thấy không rõ.
Từ hôm đó đến nay, hành vi của Đường Vấn liền trở nên cổ quái, thường ngày điện thoại nửa tháng không vang một hồi, ngày gần đây thế nhưng có chút náo nhiệt, tin nhắn điện thoại nhận được liên tiếp không ngừng, mỗi khi nghe được thông báo tin nhắn hoặc tiếng chuông điện thoại, Đường Vấn buông tất cả chuyện trong tay xuống mà tiếp, nếu như nhận được tin nhắn thì trầm tư vài giây, vùi đầu hồi phục, nếu như nói chuyện điện thoại quay đầu nhìn thấy Mạc Đại Linh, xoay người đi tới nơi khác, một mình nói chuyện.
Mạc Đại Linh đem tất cả đều này nhìn vào trong mắt, lòng có nghi hoặc, rồi lại không bỏ xuống được mặt mũi đuổi theo hỏi, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, âm thầm phiền muộn.
Hôm nay, Mạc Đại Linh dự họp hội nghị cuối tuần thường kỳ, Đường Vấn làm bí thư của nàng, thế nhưng Mạc tổng cũng biết nàng không cái tâm trí làm, dĩ vãng hội nghị thường kỳ đều ngầm đồng ý cho nàng ra ngoài đi WC mượn cớ bỏ chạy.
Lúc này đây, Đường Vấn cũng không ngoại lệ , đi tới bên người Mạc Đại Linh, vừa định lấy lí do đi WC bỏ chạy, trên tay nàng đột nhiên vang lên, vang dội tiếng chuông nơi phòng họp vắng vẻ trở nên phá lệ chú ý, Đường Vấn lòng vui vẻ, lần này không cần kiếm lấy một cái cớ nữa rồi. Mới vừa giơ giơ điện thoại di động lên, biểu thị bản thân muốn đi tiếp điện thoại, còn không đợi nàng lên tiếng, Mạc Đại Linh rốt cuộc nhịn không được mà bạo phát, ngữ khí băng lãnh liền đông lạnh toàn bộ người trong phòng hội nghị.
"Đường vấn, nơi này là công ty chứ không phải nhà của em, bây giờ còn là thời gian làm việc, ai cho phép em xử lý việc tư, nếu như không muốn làm ở đây cũng không cần người kém cỏi như em."
Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, Mạc Đại Linh liền hối hận, trong cơn tức giận nói ra lời đó thật sự là có chút nghiêm trọng, thế nhưng nhiều người như vậy ở đây, lại không thể ở trước mặt mọi người thu hồi, chỉ có thể phụng phịu giả vờ bình tĩnh nhìn Đường Vấn.
Này một phen lời nói sắc bén trực tiếp làm Đường Vấn ngây ngẩn cả người, ủy khuất phiêu phiêu phụng phịu, trước mặt hàn băng như Mạc Đại Linh, thực sự không nghĩ ra, dĩ vãng đều ngầm đồng ý cho mình, vì sao ngày hôm nay phát hỏa lớn như vậy, cuống quýt nhìn điện thoại trên tay lại nhìn qua một chút sắc mặt của Mạc Đại Linh, chính là cái này động tác thiếu chút nữa làm Mạc Đại Linh phun trào nha, ở trong lòng thầm nghĩ, Đường Vấn em chết với chị.
Cuối cùng Đường Vấn tắt điện thoại, đi tới bên người Mạc Đại Linh cúi đầu nói câu xin lỗi, sau đó Mạc Đại Linh nói tha thứ, cũng không có dùng tới thói quen cũ mà mượn cớ, mà là thành thành thật thật ngồi ở một chỗ, ghi ghi chép chép lại nội dung hội nghị.
Thế cho nên, mỗi khi Mạc Đại Linh nhìn xẹt qua trên người Đường Vấn đều dừng lại một chút, khiến cho các bộ phận quản lí mỗi lần báo cáo cũng không biết phải làm sao, sau khi báo cáo xong, Mạc tổng cũng không có một điểm phản ứng, cũng không gọi người kế tiếp, không thể làm gì khác hơn là đứng ở nơi đó, đợi Mạc tổng chỉ lệnh bước tiếp theo.
Thẳng đến khi Đường Vấn đợi nửa ngày không phát hiện bất cứ thanh âm gì sau đó ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện Mạc tổng của chúng ta đang nhìn chằm chằm nàng mà xuất thần, mà mấy vị quản lí hết nhìn trời lại nhìn đất, cúi đầu lật văn kiện rồi lại lật văn kiện, mà không biết là rốt cuộc mình đang lật xem cái gì.
Thật sự là một bầu không khí quỷ dị, Đường Vấn chau chau mài, hắng giọng nói rằng: "Mạc tổng....Mạc tổng, Lương quản lí đã nói xong, chị xem có đúng hay không...."
"Hả...Khụ....Hảo, kế tiếp!" Dường như không có việc gì mà gật đầu, Mạc Đại Linh đúng là nữ vương mà thật có thể xem như không có chuyện gì.
Lần này hội nghị có thể nói bình thường tiến hành, chỉ có thể nó́i Mạc Đại Linh nhìn lén Đường Vấn, không thể không nói, Đường Vấn chăm chú làm việc hình dạng rất mê người, hơn nữa còn sắc bén cùng giỏi giang, nữ nhân này, nhìn đến nổi nàng không tự chủ được chống đầu, khóe miệng câu dẫn nở nụ cười, nét mặt giả vờ băng lãnh cùng nghiêm túc nhất thời liền phá nát.
Cái này mỉm cười này Đường Vấn đang vùi đầu khổ nhọc ghi chép không thấy được, thế nhưng mấy người khác lén lút đánh giá hai người, hay mấy người nhiều chuyện đều thấy được.
Băng mỹ nhân cũng sẽ có lúc mỉm cười, hơn nữa cư nhiên cười đến xinh đẹp như vậy, thấy mọi người một số gần như hít thở không thông, nhất là các nam nhân, ước ao đố kị ánh mắt đang nhìn người Đường Vấn, vì sao....Vì sao, Mạc tổng không đối với ta mà cười này?
[beta: Mơ đi mấy cưng +_+]
-------------
Góc Pr Truyện BHTT Edit mới..: Editor Sun đang thực hiện edit truyện "Ác ma trước mặt" của tác giả Quảng Lăng Tán Nhi. Thể loại thanh mai trúc mã, hào môn thế gia, ngược luyến.. gồm có 106 chương.
Các mẹ hãy theo dõi và đọc truyện nhé. Truyện được đăng bởi TruyenHD
Chúc các mẹ đọc truyện vui vẻ đừng quên vote và cmt nhiệt tình nha @@ lò vé ~~~
Mặc dù Mạc Đại Linh vì Đường Vấn biết suy nghĩ trưởng thành mà vui vẻ. Nét mặt của nàng không có biểu hiện nhưng nội tâm Đường Vấn không có bình tĩnh như vậy. Nàng biết, Mạc Đại Linh đối với tên Lăng Khê kia chính là có lưu ý, không phải nàng không muốn biểu hiện điều khác thường. Vợ của nàng, là một người ở thương trường oai phong một cõi, là nữ nhân đối mặt với trắc trở nhưng vẫn như một bình tĩnh tự nhiên, mặc kệ gặp phải chuyện gì, nàng luôn mang một khuôn mặt mỉm cười, mỗi bước một đều cùng người khác chu toàn, nhất kiện đem sự tình giải quyết, đây chính là người từ trước đến nay, dùng cách như vậy mà đối xử với người ngoài mà Đường Vấn biết.
Mà ngày hôm nay, người luôn luôn hỉ nộ không bao giờ hiện ra ngoài như nàng, trước mặt Lăng Khê lại mất đi thái độ bình thường, như một hài tử đem hết thảy tâm tình đều xảy ra trên mặt.
Muốn nói Đường Vấn ngực không đau, một điểm không thèm để ý đó là giả, Lăng Khê đã từng ở cạnh Mạc Đại Linh, nàng đối với việc này vừa ước ao lại vừa đố kị, thế nhưng có thể thế nào đây? Chất vấn Mạc Đại Linh một phen? Đem nàng đặt ở trên giường abcxx một phen?
Không thể không phủ nhận sự thật Lăng Khê gây cho nàng lo lắng tột đột cùng một nguy cơ gì đó không thể nói thành lời, kỳ vọng mình trở nên càng thành thục, không phải như một hài tử, mà phát ra tính tình, cưỡng bức cùng hiếp bức bản thân vợ. Lăng khê cùng Mạc Đại Linh là quá khứ, mà nàng cùng Mạc Đại Linh mới là hiện tại, Đường Vấn vẫn tin tưởng điều ấy.
Nằm trên giường trong phòng nghỉ, nghĩ đến trước kia bởi vì bản thân một câu lý giải Nhiếp Cường, Đường Vấn tới tới lui lui dằn vặt bản thân cả ngày, lòng có chút chờ mong, Mạc Đại Linh thấp thỏm đợi Đường Vấn đứa ra thẩm lí và phán quyết cuối cùng.
Đợi nửa ngày, cũng không có thấy Đường Vấn nghiêm phạt, chỉ có một thân thể ấm áp ôm ấp cùng bên tai truyền đến một câu nhẹ giọng: "Ngủ đi..."
Thời điểm nhìn nữa khuôn mặt của Đường Vấn, nàng tự cố nhủ bản thân nhắm mắt lại, tuy nhiên Mạc Đại Linh vẫn vô cùng kinh ngạc và sững sờ.
Khóe môi nhếch lên cười, điềm tĩnh nhắm mắt lại, Đường Vấn đi vào giấc ngủ trước Mạc Đại Linh, trong đầu hiện lên một câu nói.
Kỳ thực...Như thế này cũng tốt...
Ngày thứ hai bữa tiệc liền diễn ra thật không hổ là đổi gió, Mạc Đại Linh không chỉ mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng cùng lão bản của G thị, còn đem cả cấp quản lí cùng công nhân của Đường thị tất cả đều đến dự, có thể nói là cho Lăng Khê mặt mũi. Trước khi đi nàng ra chỉ tiêu với công nhân, nếu ai đem Lăng tổng xỉn đến mức nằm sấp tại quán, tiền thưởng tháng này liền gấp đôi. Khiến cho tất cả công nhân lúc nhìn thấy Lăng Khê mắt liền tỏa kim quang, còn kém không xông lên đi theo nàng liều mạng.
Mọi người vòng vây mình, Lăng Khê phiêu mắt một bên nhàn hạ thoải mái chạy tới chỗ Mạc Đại Linh, khóe miệng trào phóng, so sánh với người trong quá khứ hoàn toàn khác xa, nói rằng: "Đại Linh, ngươi thật đúng là coi trọng ta a, ta cho rằng chỉ cần chúng ta hai người ăn bữa cơm nói chuyện là được, ai biết ngươi cư nhiên lộng như thế long trọng đón tiếp ta nha..."
"Lăng tổng nói đùa, công ty chúng tôi rất trọng lần hợp tác này, để có thể hợp tác một cách tốt đẹp chính là phải có mở đầu, một bữa tiệc long trọng như vậy đều không quá đáng a...Mong muốn ngài thoải mái ăn uống, xin lỗi không tiếp được..."
Mới vừa cùng Lăng Khê khách sáo hai câu, lại đột nhiên liếc thấy Đường Vấn bị một nữ nhân xa lạ lôi kéo mang đi, Mạc Đại Linh nhíu nhíu mày, lễ phép cáo từ, bước nhanh theo chân Đường Vấn.
Từ lúc Đường Vấn chính thức thanh tỉnh tới nay, Mạc Đại Linh không phải không có đem Đường thị giao Đường Vấn tìm cách, thế nhưng Đường tiểu bằng hữu thấy báo cáo thì mắt liền né tránh, mang nàng đi dự họp hay đi hội nghị cùng yến hội, đều không phải giả bộ đòi đi toilet, thì cũng chỉ trốn tránh ở bên, chút nào cũng không muốn làm người thừa kế, tiểu bằng hữu luôn luôn nhu thuận nghe lời hết lần này tới lần khác vậy mà chuyện lần này lại không chịu thỏa hiệp, sống chết cũng không muốn đi làm. Rơi vào đường cùng, Mạc tổng cũng chỉ có thể mặc kệ tùy ý nàng đi, nghĩ thầm, chỉ cần nàng hài lòng là được.
Ngày hôm nay vốn cũng là như vậy, Đường Vấn ngồi tại góc nào đó hài lòng ăn đồ ăn của mình, Mạc Đại Linh thì đi làm việc giao tiếp của nàng, chưa từng tưởng, Đường Vấn hôm nay như vậy tự nguyện đi theo người khác, nhìn chung tựa hồ là người quen, thế nhưng bóng lưng của người này vì sao bản thân chưa từng gặp qua?
Lúc này, trong WC của hội trường....
Đường Vấn kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mắt, ngôn ngữ không che giấu không được mừng rỡ.
"Huấn luyện viên...Ngươi thế nào ở chỗ này a?"
"Tiểu tử kia, vài năm không gặp, trưởng thành nga...Nghe nói ngươi lấy vợ!" Nữ nhân nhu liễu nhu đường tóc quăn xoã tung, khóe miệng hơi câu dẫn, trên gương mặt đầy vẻ câu dẫn.
"Hắc hắc..." Không có ý tứ gãi gãi cái ót của bản thân, Đường Vấn có chút ngượng ngùng. Đối với vị huấn luyện viên này, Đường Vấn có thể nói là vừa kính vừa sợ, trước đây nàng nhớ rất kỹ, huấn luyện viên mình huấn luyện, mình đầy thương tích, trong ấn tượng huấn luyện viên là một người nghiêm túc, không mấy tốt tính, ai biết cư nhiên sẽ có một ngày như thế này, huấn luyện viên hòa ái cùng mình nói chuyện, thật sự là có chút không quen.
"Không nói nhiều, ta không có nhiều thời gian lắm, lần này ta mạo hiểm tới gặp ngươi, là muốn nói với ngươi...."
-- -- --
"Rào rào..." Dòng nước trong suốt không ngừng từ vòi nước lạnh lẽo tuôn ra, giống như từng đợt sóng mà chảy xuống, Đường Vấn nhìn chằm chằm vào đó, nhãn thần bất định.
Mạc Đại Linh mở cửa liền thấy được Đường Vấn vẻ mặt ngưng trọng như vậy, bản thân mở rộng cửa tiếng vang cũng không có kinh động đến nàng. Nhìn quanh một vòng, mọi thứ đều yên tĩnh, cũng không có thấy bóng người xa lạ kia, Mạc Đại Linh mang theo hiếu kỳ cùng bất an, chậm rãi hỏi: "Vấn vấn, làm sao vậy?"
"A? Không có việc gì! Vợ...Sao chị lại ở đây?" Từ dáng vẻ trầm tư đến phục hồi tinh thần lại, Đường Vấn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạc Đại Linh mà hỏi.
"Chị tới tìm em, người...người vừa rồi là ai?"
"Người? Người nào chỉ có em ở đây thôi, làm gì có người nào." Đường Vấn mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, nhãn thần có chút né tránh, tránh Mạc Đại Linh đang thăm dò nơi mình.
"Được rồi, đừng ở chỗ này ẩn núp, theo chị đi ra ngoài đi, một hồi nữa chúng ta liền trở về." Không thể tiếp tục truy vấn, nếu Đường Vấn không muốn nói, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ là ngực khó tránh khỏi có chút mất mác, tiểu bằng hữu nhà mình trưởng thành, cũng sẽ có chuyện đối với bản thân giấu diếm.
Bực mình xoay người ly khai, Mạc Đại Linh bỏ lỡ trong mắt Đường Vấn một tia do dự, hay là chỉ cần nàng tiếp tục truy vấn một xíu nữa, Đường Vấn sẽ đem toàn bộ thành thật thú nhận, đáng tiếc chính là nàng không có hỏi.
Đường Vấn nhìn bóng lưng Mạc Đại Linh đau xót nói không nên lời nói, bỗng nhiên nàng nghĩ các nàng trong lúc này khoảng cách rất xa, làm cho nàng có chút thấy không rõ.
Từ hôm đó đến nay, hành vi của Đường Vấn liền trở nên cổ quái, thường ngày điện thoại nửa tháng không vang một hồi, ngày gần đây thế nhưng có chút náo nhiệt, tin nhắn điện thoại nhận được liên tiếp không ngừng, mỗi khi nghe được thông báo tin nhắn hoặc tiếng chuông điện thoại, Đường Vấn buông tất cả chuyện trong tay xuống mà tiếp, nếu như nhận được tin nhắn thì trầm tư vài giây, vùi đầu hồi phục, nếu như nói chuyện điện thoại quay đầu nhìn thấy Mạc Đại Linh, xoay người đi tới nơi khác, một mình nói chuyện.
Mạc Đại Linh đem tất cả đều này nhìn vào trong mắt, lòng có nghi hoặc, rồi lại không bỏ xuống được mặt mũi đuổi theo hỏi, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, âm thầm phiền muộn.
Hôm nay, Mạc Đại Linh dự họp hội nghị cuối tuần thường kỳ, Đường Vấn làm bí thư của nàng, thế nhưng Mạc tổng cũng biết nàng không cái tâm trí làm, dĩ vãng hội nghị thường kỳ đều ngầm đồng ý cho nàng ra ngoài đi WC mượn cớ bỏ chạy.
Lúc này đây, Đường Vấn cũng không ngoại lệ , đi tới bên người Mạc Đại Linh, vừa định lấy lí do đi WC bỏ chạy, trên tay nàng đột nhiên vang lên, vang dội tiếng chuông nơi phòng họp vắng vẻ trở nên phá lệ chú ý, Đường Vấn lòng vui vẻ, lần này không cần kiếm lấy một cái cớ nữa rồi. Mới vừa giơ giơ điện thoại di động lên, biểu thị bản thân muốn đi tiếp điện thoại, còn không đợi nàng lên tiếng, Mạc Đại Linh rốt cuộc nhịn không được mà bạo phát, ngữ khí băng lãnh liền đông lạnh toàn bộ người trong phòng hội nghị.
"Đường vấn, nơi này là công ty chứ không phải nhà của em, bây giờ còn là thời gian làm việc, ai cho phép em xử lý việc tư, nếu như không muốn làm ở đây cũng không cần người kém cỏi như em."
Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, Mạc Đại Linh liền hối hận, trong cơn tức giận nói ra lời đó thật sự là có chút nghiêm trọng, thế nhưng nhiều người như vậy ở đây, lại không thể ở trước mặt mọi người thu hồi, chỉ có thể phụng phịu giả vờ bình tĩnh nhìn Đường Vấn.
Này một phen lời nói sắc bén trực tiếp làm Đường Vấn ngây ngẩn cả người, ủy khuất phiêu phiêu phụng phịu, trước mặt hàn băng như Mạc Đại Linh, thực sự không nghĩ ra, dĩ vãng đều ngầm đồng ý cho mình, vì sao ngày hôm nay phát hỏa lớn như vậy, cuống quýt nhìn điện thoại trên tay lại nhìn qua một chút sắc mặt của Mạc Đại Linh, chính là cái này động tác thiếu chút nữa làm Mạc Đại Linh phun trào nha, ở trong lòng thầm nghĩ, Đường Vấn em chết với chị.
Cuối cùng Đường Vấn tắt điện thoại, đi tới bên người Mạc Đại Linh cúi đầu nói câu xin lỗi, sau đó Mạc Đại Linh nói tha thứ, cũng không có dùng tới thói quen cũ mà mượn cớ, mà là thành thành thật thật ngồi ở một chỗ, ghi ghi chép chép lại nội dung hội nghị.
Thế cho nên, mỗi khi Mạc Đại Linh nhìn xẹt qua trên người Đường Vấn đều dừng lại một chút, khiến cho các bộ phận quản lí mỗi lần báo cáo cũng không biết phải làm sao, sau khi báo cáo xong, Mạc tổng cũng không có một điểm phản ứng, cũng không gọi người kế tiếp, không thể làm gì khác hơn là đứng ở nơi đó, đợi Mạc tổng chỉ lệnh bước tiếp theo.
Thẳng đến khi Đường Vấn đợi nửa ngày không phát hiện bất cứ thanh âm gì sau đó ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện Mạc tổng của chúng ta đang nhìn chằm chằm nàng mà xuất thần, mà mấy vị quản lí hết nhìn trời lại nhìn đất, cúi đầu lật văn kiện rồi lại lật văn kiện, mà không biết là rốt cuộc mình đang lật xem cái gì.
Thật sự là một bầu không khí quỷ dị, Đường Vấn chau chau mài, hắng giọng nói rằng: "Mạc tổng....Mạc tổng, Lương quản lí đã nói xong, chị xem có đúng hay không...."
"Hả...Khụ....Hảo, kế tiếp!" Dường như không có việc gì mà gật đầu, Mạc Đại Linh đúng là nữ vương mà thật có thể xem như không có chuyện gì.
Lần này hội nghị có thể nói bình thường tiến hành, chỉ có thể nó́i Mạc Đại Linh nhìn lén Đường Vấn, không thể không nói, Đường Vấn chăm chú làm việc hình dạng rất mê người, hơn nữa còn sắc bén cùng giỏi giang, nữ nhân này, nhìn đến nổi nàng không tự chủ được chống đầu, khóe miệng câu dẫn nở nụ cười, nét mặt giả vờ băng lãnh cùng nghiêm túc nhất thời liền phá nát.
Cái này mỉm cười này Đường Vấn đang vùi đầu khổ nhọc ghi chép không thấy được, thế nhưng mấy người khác lén lút đánh giá hai người, hay mấy người nhiều chuyện đều thấy được.
Băng mỹ nhân cũng sẽ có lúc mỉm cười, hơn nữa cư nhiên cười đến xinh đẹp như vậy, thấy mọi người một số gần như hít thở không thông, nhất là các nam nhân, ước ao đố kị ánh mắt đang nhìn người Đường Vấn, vì sao....Vì sao, Mạc tổng không đối với ta mà cười này?
[beta: Mơ đi mấy cưng +_+]
-------------
Góc Pr Truyện BHTT Edit mới..: Editor Sun đang thực hiện edit truyện "Ác ma trước mặt" của tác giả Quảng Lăng Tán Nhi. Thể loại thanh mai trúc mã, hào môn thế gia, ngược luyến.. gồm có 106 chương.
Các mẹ hãy theo dõi và đọc truyện nhé. Truyện được đăng bởi TruyenHD
Chúc các mẹ đọc truyện vui vẻ đừng quên vote và cmt nhiệt tình nha @@ lò vé ~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook