Vợ Ngố Tổng Tài
-
Chương 70: Săn Hổ
Edit: Sun
"Mồi nhử...Hảo...Ta đáp ứng, bất quá mồi nhử chỉ có thể là ta, chị ấy không được."
"Vấn Vấn ". Đường vấn không cần nghĩ ngợi trả lời làm Mạc Đại Linh càng thêm hoảng sợ, vội vã cầm lấy tay nàng kêu lên.
"Yên tâm đi, em hiện tại đã thanh tỉnh, hiểu được thế nào để bảo hộ bản thân, hơn nữa, không phải còn có bọn họ sao, không có việc gì...Tin tưởng em".
Vỗ vỗ mu bàn tay Mạc Đại Linh, cho nàng một cái mỉm cười, Đường Vấn tự tin nói rằng: "Cứ quyết định như vậy, chúng ta lần này hợp tác...."
"Xin lỗi, ta không thể đáp ứng..."
"Vợ..." Không đi để ý tới nhãn thần Đường Vấn vô cùng kinh ngạc, Mạc Đại Linh nói tiếp: "Chuyện này thực sự quá mức nguy hiểm, thời gian bây giờ cũng không nhất thiết phải dùng biện pháp này, mong Vương cục trưởng hiểu cho ta, cho chúng ta thêm một ít thời gian để suy nghĩ."
Đường Vấn nhìn thoáng qua muốn nói lại thôi, vẻ mặt Mạc Đại Linh vẫn không thay đổi, Vương Nguyệt cười cười, vốn dĩ sẽ không thể nào thuận lợi như dự định không phải sao...
"Nếu như vậy, chúng ta cũng sẽ không ép buộc, Mạc tổng cứ chậm rãi suy nghĩ, đây là của ta danh thiếp, sau khi quyết định liền gọi điện thoại cho ta. Cũng đã quấy rối lâu như vậy, chúng ta cũng nên ly khai, Mạc tổng, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác, hẹn gặp lại..."
"Hẹn gặp lại, đi thong thả, không tiễn..."
Hai người vừa cất bước rời đi, không đợi Mạc Đại Linh buông ra hơi thở phào nhẹ nhỏm, Đường Vấn liền mang theo vẻ mặt ủy khuất mà đi hỏi Mạc Đại Linh.
"Vì sao không cho em đi, rõ ràng em có khả năng đi được, chị không tin em..."
Câu hỏi này vừa thốt ra, làm cho cơn tức giận của Mạc Đại Linh vừa lắng xuống lại vì câu hỏi đó mà cuồng cuộn dâng lên, quay đầu qua trừng mắt nàng. "Vì sao phải cho em đi...Em biết Nhiếp gia là cái dạng người gì sao! Em biết chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm sao! Không nghĩ em lại đem tính mệnh của mình đi tặng! Thật vất vả mới đợi được em tỉnh lại, nếu như em lại xảy ra chuyện gì, em muốn chị phải làm sao bây giờ! Em biết không... Em biết không...Đường Vấn em hỗn đản..."
Đối mặt với Mạc Đại Linh bệnh tâm thần như vậy, Đường Vấn thoáng cái luống cuống, liền ổn định cơ thể, tất cả những thứ kia đều văng ra sau, đau tiếc ôm lấy người nọ, trong miệng liên tục nói câu xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, em sai rồi, vợ, em sai rồi..."
"Nếu em muốn xung phong nhận việc, em muốn làm anh hùng đi hy sinh mình, em đi đi a, đi đi a, nếu như em có một cái gì ngoài ý muốn, chị lập tức liền đi gả cho Nhiếp Cường, cho Nhiếp gia bọn hắn có một đứa con dâu, ngươi đi đi a..."
"Không được, chị là vợ của em, là vợ của em, không thể gả cho người khác làm vợ, em...em...em...em không phải muốn đi làm anh hùng, em chỉ là, em chỉ là muốn giúp chị...Còn muốn....Biết rõ ràng một số chân tướng....". Nửa câu đầu còn nói rất cường ngạnh, nửa câu sau bật ra thì liền nhỏ dần, khí thế cũng mất đi hết, thế nhưng nàng nói muốn đi tìm chân tướng đích thị đã làm Mạc Đại Linh chú ý.
"Cái gì chân tướng???" Mạc Đại Linh bình tĩnh lại, biểu hiện vô tình nhìn nàng, tựa hồ đang chờ lời giải thích của nàng.
Mặc dù khôi phục tư duy của người bình thường, nhưng đối mặt với Mạc Đại Linh, Đường Vấn vẫn thấp thỏm không ngớt, nhãn thần Đường Vấn nhíu chặt, lắp bắp nói: "Đương nhiên...Đương nhiên là tai nạn lúc trước...Lúc đó trên đường về, chúng ta ngồi ở trong xe, có vài chiếc xe đuổi theo sau chúng ta, sau đó, em chỉ nghe thấy một tiếng nổ, nên cái gì cũng không biết."
"Lẽ nào...Tai nạn xe cộ trước kia và bây giờ...Đều không phải ngoài ý muốn?" Bị câu hỏi của chính bản thân làm hoảng sợ, Mạc Đại Linh kinh ngạc che miệng lại.
"Em...Không biết, cho nên vợ....Cho em đi đi? Em sẽ tìm ra sự thật..."
"Không được...Chuyện...Chuyện này chị sẽ chậm rãi điều tra lại, em đừng mong tưởng đi mạo hiểm, chuyện này tuyệt đối không được..." Liên quan đến vấn đề an toàn của Đường Vấn, thái độ của Mạc Đại Linh thập phần kiên quyết.
"Thế nhưng, em...Em đã khôi phục, cũng không phải tiểu hài tử, em không muốn... Không muốn chỉ đứng ở phía sau của chị, làm cho chị mang theo một gánh nặng, em nghĩ...Chuyện này em phải có trách nhiệm, chí ít, cũng có thể làm một chút việc, có thể giúp chị...Em..."
Nhìn Đường Vấn vẻ mặt uể oải cùng đầu càng ngày càng thấp, lúc này trong lòng Mạc Đại Linh liền nghĩ đến, tiểu hài tử cải hiện tại cùng tiểu hài tử lúc trước, không có bởi vì khôi phục mà cải biến, vẫn đều là một tiểu ngu ngốc...
Kéo tiểu hài tử ngu ngốc kia qua, nương theo một tiếng thở dài, đôi môi đỏ mọng của Mạc Đại Linh dâng lên.
"Em chỉ muốn giúp đỡ chị...."
Cuối cùng, trở về trọng tâm câu chuyện, Mạc Đại Linh thỏa hiệp, chỉ vì Đường Vấn một câu kiên định "Em nhất định phải đi." Còn có, nàng còn có tuyệt chiêu đanh đá thần công làm nũng.
Gian phòng...
Phòng tắm...
Bàn ăn....
Không có chỗ nào mà không có đầy rẫy tiếng nói nhuyễn nhu của Đường Vấn, "Cho em đi đi mà...Cho em đi đi mà...Đi mà..."
Lịch sử tựa hồ lần thứ hai tái diễn, chỉ bất quá lần này Đường Vấn không phải là muốn ăn đậu hũ của nàng mà là đi làm mồi nhử một chuyện đầy nguy hiểm.
Vì vậy, Mạc tổng của chúng ta phát hiện, Đường Vấn bây giờ khôi phục tựa hồ so với trước kia tăng lên một cấp, bây giờ nàng giống như tiểu hài tử không nghe lời đang làm nũng, tình huống thật là đau đầu a...
Thời điểm vừa được Mạc Đại Linh đồng ý, Đường Vấn hứng thú liền muốn gọi điện thoại cho Vương Nguyệt, thế nhưng lại bị Mạc Đại Linh ngăn cản.
Nữ nhân ngồi trên sô pha có vẻ phá lệ bình tĩnh, giống như đương sự trong chuyện kia không phải là nàng.
"Chờ một chút...Thế nào chị có thể cho em cứ như vậy mà đi mạo hiểm, phải để cho các nàng nỗ lực làm một chút chuyện không tốt sao."
Từ lúc Đường Vấn tỉnh lại đến ngày thứ sáu, Vương Nguyệt rốt cục ngồi không yên, liền điện thoại gọi tới Mạc Đại Linh bên kia, muốn dò hỏi ý đồ của các nàng, nếu các nàng đồng ý sẽ có rất nhiều tiện lợi về phương diện chính phủ, đáng tiếc những chuyện đó, không phải là thứ Mạc Đại Linh muốn, trong lúc nói chuyện qua điện thoại, nàng đối Vương Nguyệt chỉ nói ra một cái yêu cầu: "Ta nghĩ ta muốn một thứ, một thứ có thể chứng minh chúng ta hai người hợp pháp quan hệ kết hôn...."
Yêu cầu này làm Vương Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu, bất quá cuối cùng vì gấp gáp bắt Nhiếp gia, liền đáp ứng nàng, nhưng nàng nói rõ, bản kết hôn này không thể đem ra trước mặt công chúng, dù sao theo tình thế mà nói, mặc dù cho nó có là thật đi chăng nữa cũng sẽ có vài người không tin tưởng.
Nghe được âm thanh đầu điện thoại bên kia thỏa hiệp, hô hấp Mạc Đại Linh có chút bị kiềm hãm, viền mắt liền ứa nước, mặc dù các nàng có thể đi đến nước ngoài để làm giấy kết hôn, nhưng cũng thể so sánh bằng việc chính nơi mình sinh sống thừa nhận, một tờ giấy kết hôn như vậy, có thể nói là rất nhiều người mơ ước.
Để không cho Vương Nguyệt nhận thấy bản thân có chút khác biệt, Mạc Đại Linh dùng tay kịch liệt đè lồng ngực lại, dẹp loạn nổi kích động cuồn cuộn trong lòng ngực, tận lực nói ra ngữ khí nhẹ nhàng cảm tạ một phen...
Thẳng đến khi cúp điện thoại, Mạc Đại Linh đều cảm giác giống như trong mộng mà bừng tỉnh, đối với hôn nhân của Đường Vấn với nàng vẫn là một tảng đá lớn, thời gian qua nàng luôn mang trong người. Không nghĩ tới, hiện tại các nàng có thể chân chính có được một tờ giấy kết hôn, không thể khống chế bản thân, Mạc Đại Linh ôm Đường Vấn hung hăng khóc cả một buổi tối, lúc trước nguyên bản dùng tiền tài cùng khế ước trao đổi một cái hôn nhân hữu danh vô thực, hiện tại ngày hôm nay, chính vì ái tình mà đến với nhau, để các nàng thu về cho mình một tờ giấy kết hôn, nàng vẫn không thể tinh được.
Sau khi nàng đưa ra yêu cầu, Vương Nguyệt tốc độ xác thực là rất nhanh, ngày thứ hai liền đem giấy kết hôn tìm tới cửa. Đương nhiên, đối với nhất thị cảnh sát cục trưởng mà nói, một tờ giấy kết hôn nho nhỏ như vậy cũng không tốn quá nhiều thời gian, khó chỉ là ở chỗ thừa nhận các nàng đều là nữ mà phải có giấy kết hôn là hôn nhân hợp pháp.
"Cái này xong rồi, chúng ta có thể nói chuyện lần này hợp tác hay không?"
Nắm chặt tay Đường Vấn, Mạc Đại Linh vừa cười vừa nói: "Đương nhiên..."
"Hành động lần này được gọi là săn hổ! Chúng ta đem mồi ra nhử, chỉ cần đợi con cọp bước vào bẫy rập!"
.....................
"Tin tức mới nhất, Đường Thị tổng tài cùng tình nhân đồng tính luyến ái công khai trước mặt mọi người.
"Đường thị tổng tài cùng người yêu công khai, trước mặt mọi người ân ân ái ái."
Những việc như thế, liền làm người khác chú ý đến, tiêu đề của báo chí cùng tạp chí đều đưa tin, trên mạng online cũng rất nhiều bài post đều đang nhiệt tình bàn tán.
Mà những thứ trên đều là bắt nguồn từ một việc, Đường thị mở họp báo tuyên bố, trước các loại tung tin vịt đưa ra một cái đáp lại. Cùng ngày, Đường thị tổng tài Mạc Đại Linh dắt tay cháu gái Đường gia là Đường Vấn xuất hiện trước mặt công chúng, bài trừ những tin đồn trước kia nói về hai người.
Lúc này Mạc Đại Linh đưa ra một loạt chứng cứ, thậm chí làm cho phó đạo diễn kia bị đưa vào ngục giam, chứng minh Đường Vấn thuần khiết. Ngay trước mặt đông đảo truyền thông nàng muốn mọi người biết rõ quan hệ của các nàng, tay nàng nắm lấy tay Đường Vấn, cao điệu tuyên bố.
"Chúng tôi đích thật là người yêu của nhau, đồng thời, chúng tôi cũng đã kết hôn..." Vừa dứt lời, Mạc Đại Linh liền hôn lên môi Đường Vấn, nắm tay nàng đứng lên, đông đảo ký giả thấy tình cảnh trước mắt, mới từ trạng thái đơ người mà hồi phục tinh thần lại, giơ microphone lên muốn hỏi, nhưng hai nhân vật chính của chúng ta đã đi từ lúc nào, bảo an giữ gìn trật tự nhìn tình cảnh trước mắt mà tan nát cõi lòng.
Hai người lần thứ hai làm ra chuyện gây xôn xao dư luận, mà người khởi xướng ra chuyện này, hiện tại đang ở đâu?
Phòng làm việc Đường thị tổng tài, Mạc Đại Linh cùng Đường Vấn ở trong phòng nằm trên giường nghỉ ngơi, ân...Đừng nghĩ nhiều, các nàng không phải đang làm chuyện con nít không nên xem đâu, chỉ là đang nhìn tạp chí mà thôi....
"Ân...Tạp chí này chụp chị thật là xấu xí, tạp chí này chụp chị bị thân thể của ngươi kia che mắt hết rồi..."
"Vợ...Ngươi nghĩ làm như vậy có tốt hay không?" Đường vấn ngửa đầu nhìn Mạc Đại Linh, trong mắt tràn đầy nỗi hiếu kỳ cùng một lo sợ.
Buông tạp chí trong tay xuống, Mạc Đại Linh điểm điểm cái trán của nàng nói rằng: "Chị biết Nhiếp Cường là loại người gì, hắn thủ đoạn độc ác xử sự quả quyết là không sai, thế nhưng nhược điểm lớn nhất của hắn đó là thiếu kiên nhẫn, cùng với hắn đối đầu cứ ở một nơi bí mật gần đó tùy thời mà động, chúng ta đã chủ động xuất kích, dụ rắn rời hang, mồi cũng đã bỏ lại, sợ gì mà không câu được cá lớn..."
"Nga....Là như vậy sao..." Còn hơn Mạc Đại Linh, Đường Vấn tựa hồ cũng lo lắng không ít, nghe Mạc Đại Linh lí giải xong, nỗi hiếu kỳ trong mắt cũng không còn, mà tia sùng bái lại được mọc lên, thế nhưng không đợi Mạc Đại Linh hưởng thụ một vài giây, Đường Vấn liền phản ứng.
"Chị sao có thể hiểu hắn như vậy?Chị thế nào lại hiểu hắn như vậy? ? ?"
"A...Đều không phải, em hãy nghe chị nói, Đường Vấn! A!"
Kế tiếp, gia pháp hầu hạ, trẻ nhỏ không thích hợp xem cảnh này....
Lúc này ở trong lòng Mạc Đại Linh thở dài, người này thế nào trở nên để ý như vậy, bình dấm chua lớn như vậy, chẳng lẽ không biết có câu là, tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng sao*! Hiểu địch nhân một chút lẽ nào cũng sai sao?
*Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
-------------
Editor có lời muốn nói: *khụ* thật ra ta cũng không định comback sớm vậy đâu, cơ mà dù sao cũng là sanh thần của beta đáng yêu của chúng ta, chúc ngươi sinh nhật vvẻ, thế thui....
Beta: mấy mẹ hãy vote và comment nhiệt tình vô nha.
"Mồi nhử...Hảo...Ta đáp ứng, bất quá mồi nhử chỉ có thể là ta, chị ấy không được."
"Vấn Vấn ". Đường vấn không cần nghĩ ngợi trả lời làm Mạc Đại Linh càng thêm hoảng sợ, vội vã cầm lấy tay nàng kêu lên.
"Yên tâm đi, em hiện tại đã thanh tỉnh, hiểu được thế nào để bảo hộ bản thân, hơn nữa, không phải còn có bọn họ sao, không có việc gì...Tin tưởng em".
Vỗ vỗ mu bàn tay Mạc Đại Linh, cho nàng một cái mỉm cười, Đường Vấn tự tin nói rằng: "Cứ quyết định như vậy, chúng ta lần này hợp tác...."
"Xin lỗi, ta không thể đáp ứng..."
"Vợ..." Không đi để ý tới nhãn thần Đường Vấn vô cùng kinh ngạc, Mạc Đại Linh nói tiếp: "Chuyện này thực sự quá mức nguy hiểm, thời gian bây giờ cũng không nhất thiết phải dùng biện pháp này, mong Vương cục trưởng hiểu cho ta, cho chúng ta thêm một ít thời gian để suy nghĩ."
Đường Vấn nhìn thoáng qua muốn nói lại thôi, vẻ mặt Mạc Đại Linh vẫn không thay đổi, Vương Nguyệt cười cười, vốn dĩ sẽ không thể nào thuận lợi như dự định không phải sao...
"Nếu như vậy, chúng ta cũng sẽ không ép buộc, Mạc tổng cứ chậm rãi suy nghĩ, đây là của ta danh thiếp, sau khi quyết định liền gọi điện thoại cho ta. Cũng đã quấy rối lâu như vậy, chúng ta cũng nên ly khai, Mạc tổng, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác, hẹn gặp lại..."
"Hẹn gặp lại, đi thong thả, không tiễn..."
Hai người vừa cất bước rời đi, không đợi Mạc Đại Linh buông ra hơi thở phào nhẹ nhỏm, Đường Vấn liền mang theo vẻ mặt ủy khuất mà đi hỏi Mạc Đại Linh.
"Vì sao không cho em đi, rõ ràng em có khả năng đi được, chị không tin em..."
Câu hỏi này vừa thốt ra, làm cho cơn tức giận của Mạc Đại Linh vừa lắng xuống lại vì câu hỏi đó mà cuồng cuộn dâng lên, quay đầu qua trừng mắt nàng. "Vì sao phải cho em đi...Em biết Nhiếp gia là cái dạng người gì sao! Em biết chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm sao! Không nghĩ em lại đem tính mệnh của mình đi tặng! Thật vất vả mới đợi được em tỉnh lại, nếu như em lại xảy ra chuyện gì, em muốn chị phải làm sao bây giờ! Em biết không... Em biết không...Đường Vấn em hỗn đản..."
Đối mặt với Mạc Đại Linh bệnh tâm thần như vậy, Đường Vấn thoáng cái luống cuống, liền ổn định cơ thể, tất cả những thứ kia đều văng ra sau, đau tiếc ôm lấy người nọ, trong miệng liên tục nói câu xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, em sai rồi, vợ, em sai rồi..."
"Nếu em muốn xung phong nhận việc, em muốn làm anh hùng đi hy sinh mình, em đi đi a, đi đi a, nếu như em có một cái gì ngoài ý muốn, chị lập tức liền đi gả cho Nhiếp Cường, cho Nhiếp gia bọn hắn có một đứa con dâu, ngươi đi đi a..."
"Không được, chị là vợ của em, là vợ của em, không thể gả cho người khác làm vợ, em...em...em...em không phải muốn đi làm anh hùng, em chỉ là, em chỉ là muốn giúp chị...Còn muốn....Biết rõ ràng một số chân tướng....". Nửa câu đầu còn nói rất cường ngạnh, nửa câu sau bật ra thì liền nhỏ dần, khí thế cũng mất đi hết, thế nhưng nàng nói muốn đi tìm chân tướng đích thị đã làm Mạc Đại Linh chú ý.
"Cái gì chân tướng???" Mạc Đại Linh bình tĩnh lại, biểu hiện vô tình nhìn nàng, tựa hồ đang chờ lời giải thích của nàng.
Mặc dù khôi phục tư duy của người bình thường, nhưng đối mặt với Mạc Đại Linh, Đường Vấn vẫn thấp thỏm không ngớt, nhãn thần Đường Vấn nhíu chặt, lắp bắp nói: "Đương nhiên...Đương nhiên là tai nạn lúc trước...Lúc đó trên đường về, chúng ta ngồi ở trong xe, có vài chiếc xe đuổi theo sau chúng ta, sau đó, em chỉ nghe thấy một tiếng nổ, nên cái gì cũng không biết."
"Lẽ nào...Tai nạn xe cộ trước kia và bây giờ...Đều không phải ngoài ý muốn?" Bị câu hỏi của chính bản thân làm hoảng sợ, Mạc Đại Linh kinh ngạc che miệng lại.
"Em...Không biết, cho nên vợ....Cho em đi đi? Em sẽ tìm ra sự thật..."
"Không được...Chuyện...Chuyện này chị sẽ chậm rãi điều tra lại, em đừng mong tưởng đi mạo hiểm, chuyện này tuyệt đối không được..." Liên quan đến vấn đề an toàn của Đường Vấn, thái độ của Mạc Đại Linh thập phần kiên quyết.
"Thế nhưng, em...Em đã khôi phục, cũng không phải tiểu hài tử, em không muốn... Không muốn chỉ đứng ở phía sau của chị, làm cho chị mang theo một gánh nặng, em nghĩ...Chuyện này em phải có trách nhiệm, chí ít, cũng có thể làm một chút việc, có thể giúp chị...Em..."
Nhìn Đường Vấn vẻ mặt uể oải cùng đầu càng ngày càng thấp, lúc này trong lòng Mạc Đại Linh liền nghĩ đến, tiểu hài tử cải hiện tại cùng tiểu hài tử lúc trước, không có bởi vì khôi phục mà cải biến, vẫn đều là một tiểu ngu ngốc...
Kéo tiểu hài tử ngu ngốc kia qua, nương theo một tiếng thở dài, đôi môi đỏ mọng của Mạc Đại Linh dâng lên.
"Em chỉ muốn giúp đỡ chị...."
Cuối cùng, trở về trọng tâm câu chuyện, Mạc Đại Linh thỏa hiệp, chỉ vì Đường Vấn một câu kiên định "Em nhất định phải đi." Còn có, nàng còn có tuyệt chiêu đanh đá thần công làm nũng.
Gian phòng...
Phòng tắm...
Bàn ăn....
Không có chỗ nào mà không có đầy rẫy tiếng nói nhuyễn nhu của Đường Vấn, "Cho em đi đi mà...Cho em đi đi mà...Đi mà..."
Lịch sử tựa hồ lần thứ hai tái diễn, chỉ bất quá lần này Đường Vấn không phải là muốn ăn đậu hũ của nàng mà là đi làm mồi nhử một chuyện đầy nguy hiểm.
Vì vậy, Mạc tổng của chúng ta phát hiện, Đường Vấn bây giờ khôi phục tựa hồ so với trước kia tăng lên một cấp, bây giờ nàng giống như tiểu hài tử không nghe lời đang làm nũng, tình huống thật là đau đầu a...
Thời điểm vừa được Mạc Đại Linh đồng ý, Đường Vấn hứng thú liền muốn gọi điện thoại cho Vương Nguyệt, thế nhưng lại bị Mạc Đại Linh ngăn cản.
Nữ nhân ngồi trên sô pha có vẻ phá lệ bình tĩnh, giống như đương sự trong chuyện kia không phải là nàng.
"Chờ một chút...Thế nào chị có thể cho em cứ như vậy mà đi mạo hiểm, phải để cho các nàng nỗ lực làm một chút chuyện không tốt sao."
Từ lúc Đường Vấn tỉnh lại đến ngày thứ sáu, Vương Nguyệt rốt cục ngồi không yên, liền điện thoại gọi tới Mạc Đại Linh bên kia, muốn dò hỏi ý đồ của các nàng, nếu các nàng đồng ý sẽ có rất nhiều tiện lợi về phương diện chính phủ, đáng tiếc những chuyện đó, không phải là thứ Mạc Đại Linh muốn, trong lúc nói chuyện qua điện thoại, nàng đối Vương Nguyệt chỉ nói ra một cái yêu cầu: "Ta nghĩ ta muốn một thứ, một thứ có thể chứng minh chúng ta hai người hợp pháp quan hệ kết hôn...."
Yêu cầu này làm Vương Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu, bất quá cuối cùng vì gấp gáp bắt Nhiếp gia, liền đáp ứng nàng, nhưng nàng nói rõ, bản kết hôn này không thể đem ra trước mặt công chúng, dù sao theo tình thế mà nói, mặc dù cho nó có là thật đi chăng nữa cũng sẽ có vài người không tin tưởng.
Nghe được âm thanh đầu điện thoại bên kia thỏa hiệp, hô hấp Mạc Đại Linh có chút bị kiềm hãm, viền mắt liền ứa nước, mặc dù các nàng có thể đi đến nước ngoài để làm giấy kết hôn, nhưng cũng thể so sánh bằng việc chính nơi mình sinh sống thừa nhận, một tờ giấy kết hôn như vậy, có thể nói là rất nhiều người mơ ước.
Để không cho Vương Nguyệt nhận thấy bản thân có chút khác biệt, Mạc Đại Linh dùng tay kịch liệt đè lồng ngực lại, dẹp loạn nổi kích động cuồn cuộn trong lòng ngực, tận lực nói ra ngữ khí nhẹ nhàng cảm tạ một phen...
Thẳng đến khi cúp điện thoại, Mạc Đại Linh đều cảm giác giống như trong mộng mà bừng tỉnh, đối với hôn nhân của Đường Vấn với nàng vẫn là một tảng đá lớn, thời gian qua nàng luôn mang trong người. Không nghĩ tới, hiện tại các nàng có thể chân chính có được một tờ giấy kết hôn, không thể khống chế bản thân, Mạc Đại Linh ôm Đường Vấn hung hăng khóc cả một buổi tối, lúc trước nguyên bản dùng tiền tài cùng khế ước trao đổi một cái hôn nhân hữu danh vô thực, hiện tại ngày hôm nay, chính vì ái tình mà đến với nhau, để các nàng thu về cho mình một tờ giấy kết hôn, nàng vẫn không thể tinh được.
Sau khi nàng đưa ra yêu cầu, Vương Nguyệt tốc độ xác thực là rất nhanh, ngày thứ hai liền đem giấy kết hôn tìm tới cửa. Đương nhiên, đối với nhất thị cảnh sát cục trưởng mà nói, một tờ giấy kết hôn nho nhỏ như vậy cũng không tốn quá nhiều thời gian, khó chỉ là ở chỗ thừa nhận các nàng đều là nữ mà phải có giấy kết hôn là hôn nhân hợp pháp.
"Cái này xong rồi, chúng ta có thể nói chuyện lần này hợp tác hay không?"
Nắm chặt tay Đường Vấn, Mạc Đại Linh vừa cười vừa nói: "Đương nhiên..."
"Hành động lần này được gọi là săn hổ! Chúng ta đem mồi ra nhử, chỉ cần đợi con cọp bước vào bẫy rập!"
.....................
"Tin tức mới nhất, Đường Thị tổng tài cùng tình nhân đồng tính luyến ái công khai trước mặt mọi người.
"Đường thị tổng tài cùng người yêu công khai, trước mặt mọi người ân ân ái ái."
Những việc như thế, liền làm người khác chú ý đến, tiêu đề của báo chí cùng tạp chí đều đưa tin, trên mạng online cũng rất nhiều bài post đều đang nhiệt tình bàn tán.
Mà những thứ trên đều là bắt nguồn từ một việc, Đường thị mở họp báo tuyên bố, trước các loại tung tin vịt đưa ra một cái đáp lại. Cùng ngày, Đường thị tổng tài Mạc Đại Linh dắt tay cháu gái Đường gia là Đường Vấn xuất hiện trước mặt công chúng, bài trừ những tin đồn trước kia nói về hai người.
Lúc này Mạc Đại Linh đưa ra một loạt chứng cứ, thậm chí làm cho phó đạo diễn kia bị đưa vào ngục giam, chứng minh Đường Vấn thuần khiết. Ngay trước mặt đông đảo truyền thông nàng muốn mọi người biết rõ quan hệ của các nàng, tay nàng nắm lấy tay Đường Vấn, cao điệu tuyên bố.
"Chúng tôi đích thật là người yêu của nhau, đồng thời, chúng tôi cũng đã kết hôn..." Vừa dứt lời, Mạc Đại Linh liền hôn lên môi Đường Vấn, nắm tay nàng đứng lên, đông đảo ký giả thấy tình cảnh trước mắt, mới từ trạng thái đơ người mà hồi phục tinh thần lại, giơ microphone lên muốn hỏi, nhưng hai nhân vật chính của chúng ta đã đi từ lúc nào, bảo an giữ gìn trật tự nhìn tình cảnh trước mắt mà tan nát cõi lòng.
Hai người lần thứ hai làm ra chuyện gây xôn xao dư luận, mà người khởi xướng ra chuyện này, hiện tại đang ở đâu?
Phòng làm việc Đường thị tổng tài, Mạc Đại Linh cùng Đường Vấn ở trong phòng nằm trên giường nghỉ ngơi, ân...Đừng nghĩ nhiều, các nàng không phải đang làm chuyện con nít không nên xem đâu, chỉ là đang nhìn tạp chí mà thôi....
"Ân...Tạp chí này chụp chị thật là xấu xí, tạp chí này chụp chị bị thân thể của ngươi kia che mắt hết rồi..."
"Vợ...Ngươi nghĩ làm như vậy có tốt hay không?" Đường vấn ngửa đầu nhìn Mạc Đại Linh, trong mắt tràn đầy nỗi hiếu kỳ cùng một lo sợ.
Buông tạp chí trong tay xuống, Mạc Đại Linh điểm điểm cái trán của nàng nói rằng: "Chị biết Nhiếp Cường là loại người gì, hắn thủ đoạn độc ác xử sự quả quyết là không sai, thế nhưng nhược điểm lớn nhất của hắn đó là thiếu kiên nhẫn, cùng với hắn đối đầu cứ ở một nơi bí mật gần đó tùy thời mà động, chúng ta đã chủ động xuất kích, dụ rắn rời hang, mồi cũng đã bỏ lại, sợ gì mà không câu được cá lớn..."
"Nga....Là như vậy sao..." Còn hơn Mạc Đại Linh, Đường Vấn tựa hồ cũng lo lắng không ít, nghe Mạc Đại Linh lí giải xong, nỗi hiếu kỳ trong mắt cũng không còn, mà tia sùng bái lại được mọc lên, thế nhưng không đợi Mạc Đại Linh hưởng thụ một vài giây, Đường Vấn liền phản ứng.
"Chị sao có thể hiểu hắn như vậy?Chị thế nào lại hiểu hắn như vậy? ? ?"
"A...Đều không phải, em hãy nghe chị nói, Đường Vấn! A!"
Kế tiếp, gia pháp hầu hạ, trẻ nhỏ không thích hợp xem cảnh này....
Lúc này ở trong lòng Mạc Đại Linh thở dài, người này thế nào trở nên để ý như vậy, bình dấm chua lớn như vậy, chẳng lẽ không biết có câu là, tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng sao*! Hiểu địch nhân một chút lẽ nào cũng sai sao?
*Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
-------------
Editor có lời muốn nói: *khụ* thật ra ta cũng không định comback sớm vậy đâu, cơ mà dù sao cũng là sanh thần của beta đáng yêu của chúng ta, chúc ngươi sinh nhật vvẻ, thế thui....
Beta: mấy mẹ hãy vote và comment nhiệt tình vô nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook