Vợ Lớn Trở Về
-
Chương 46: Chương 46
Dự báo thời tiết hôm nay bảo sẽ có mưa, mà quả thật là có mưa, lại còn là mưa phùn, mưa dai dẳng không dứt. Tôi bước xuống xe, tay cầm ô, được vệ sỹ hộ tống đi vào bên trong một căn nhà trống, bên trong đang có người đợi tôi…
Đáng lý tôi còn muốn chơi đùa với Diệu Nhàn thêm một thời gian nữa, để cho chị ta gặm nhắm nỗi đau, nỗi nhục nhã mỗi giờ mỗi ngày. Nhưng tôi đã hứa với ông nội sẽ rời đi trước khi Thế Nam thua cuộc, vậy nên tôi chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh, ch-ém nhát dao cuối, kết liễu chuỗi ngày mơ mộng hão huyền này của Diệu Nhàn…
Cửa nhà được mở, tôi bước vào trong, đi thẳng vào một căn phòng, bên trong có Diệu Nhàn đang “đợi” sẵn từ trước. Vừa nhìn thấy tôi bước vào, chị ta đang ngồi ở trên ghế liền giãy giụa hét lên:
– Cô… là cô… là cô bắt tôi! Mau thả tôi ra… thả ra…
Thấy Diệu Nhàn kích động như vậy, sợ chị ta sẽ phát điên rồi nhào đến chỗ tôi nên tôi vẫn bảo vệ sỹ giữ chặt chị ta lại trên ghế. Sau đó tôi đi tới gần chị ta, nhàn nhã ung dung kéo ghế ngồi xuống, bình tĩnh cứ như đang hẹn chị ta đi uống cà phê vậy.
Tôi hướng mắt về phía Diệu Nhàn, quan sát thật kỹ gương mặt thanh xuân của chị ta. Chao ôi, đây mà là thanh xuân à, là thanh thản sắp ra đi mới đúng. Quả thật là sức công phá của tin tức truyền thông là quá khủng khiếp, nó biến một người đang tràn đầy tự tin với cuộc sống bỗng chốc trở nên tàn tạ tiều tụy như người sắp chết. Eo ơi, trông Diệu Nhàn lúc này chẳng khác gì hồn ma, đầu tóc rối xù, mặt mày dại khờ, hai mắt đỏ rực, môi không có tí son nào, sợ khiếp thật!
Nhịn không được sự hả hê, tôi cười nhạt, khẽ cất giọng châm chọc.
– Ôi, ai làm mày ra nông nổi như thế này vậy Diệu Nhàn? Sao trông mày thảm thương quá vậy? Chẳng phải hôm trước mày mạnh mồm lắm mà, còn trù ẻo tao, muốn tao tức hộc máu đến chết mà? Hôm nay sao vậy?
Diệu Nhàn nhìn tôi như nhìn thấy kẻ thù, chị ta vùng vẫy, điên tiết gào lên.
– Con khốn này! Mày thả tao ra chưa? Thả ra chưa? Là do mày, tất cả là do mày làm… đúng không? Tại sao mày lại hại tao, tao đã làm gì mày? Tao làm gì hại đến mày?
Tôi cười khinh bỉ, nói:
– Tao với mày có mối thù truyền kiếp, những gì mày đã làm với tao, mày không nhớ được đâu.
Diệu Nhàn sừng sộ gào lên.
– Mày bị tâm thần hả Ngọc? Thù truyền kiếp gì? Tao với mày thì có thù gì mà truyền kiếp? Nếu hôm nay mày không thả tao ra thì trước sau gì anh Nam cũng phát hiện ra thôi… mày thoát không được tội đâu…
Tôi nhếch môi cười lạnh, giở giọng bỉ ổi để nói chuyện với Diệu Nhàn.
– Thì sao? Thế Nam biết thì sao? Mày nghĩ là mày còn sống được đến khi anh Nam phát hiện ra là tao bắt cóc mày à? Tao thấy những tin tức đó cũng chưa làm cho mày suy sụp đâu nhỉ? Trông mày vẫn còn hiếu chiến quá mà, đã biết sợ đâu?
Diệu Nhàn giương đôi mắt hung tợn lên nhìn tôi, chị ta bắt đầu liệt kê “tội trạng” của tôi.
– Sợ? Tại sao tao phải sợ một đứa bỉ ổi như mày? Là mày… chính mày là người đã bỏ gì đó vào chè của tao, để đổ oan cho tao, hạ bệ uy tín của tao trong phủ Hạ. Cũng là mày, là mày cố tình tìm mẹ chồng tao để hỏi mua trâm cài của Bảo Quý Phi, mày muốn hạ nhục tao trước mặt mọi người, muốn phá nát quan hệ mẹ chồng nàng dâu của tao, muốn bác gái phải ghét tao…
Dừng chút để lấy hơi, chị ta lại tiếp tục gào ầm lên:
– Còn nữa… cũng là chính mày… chính mày đã sắp xếp sẵn từ trước… mày biết tao sẽ tham gia cuộc thi này… nên mày gài tao chuyện của giám đốc Lê… cũng chính mày tung ra mấy thứ tin tức kia chứ gì?
Nghe thấy Diệu Nhàn nói chuyện không được suôn sẻ cho lắm, vậy nên tôi mới thay chị ta nói tiếp, để tránh cho chị ta đang nói giữa chừng thì đứt hơi mà chết…
Tôi đứng dậy, bước đến trước mặt Diệu Nhàn, tôi đặt mông ngồi ở trên bàn, còn Diệu Nhàn thì đang ngồi ở trước mặt tôi. Trong kẽ tay tôi đã đặt trước mấy mũi kim nhọn, kim nhọn mà đâm vào thịt thì chỉ có mà khóc thét…
– Thông minh, rất thông minh… tao nhận là tao làm… là tao muốn “chơi” mày nên tao làm. Có làm có nhận, tao không chối. Vụ chè ngộ độc cũng là tao, vụ trâm cài cũng là tao. Rồi cả cuộc thi mà mày đang thèm khát để giành chiến thắng cũng là do tao tài trợ. Mấy cái bài báo tố cáo mày ngủ với giám đốc khách sạn, bài báo viết về vụ mày từng nấu chè mặn ngọt bị ngộ độc cũng là tao. Là tao hết, chuỗi những ngày u ám của mày là do tao mà ra, tao nhận, tao nhận hết nhé!
Tôi nhận hết âm mưu xấu xa về mình, lại còn nhận “tội” trong thái độ hả hê phấn khích. Biểu cảm này của tôi khiến cho Diệu Nhàn giống như là bị dao đâm vào mông, vừa đau vừa tức. Chị ta không thể nào ngồi yên thêm được nữa, liền giãy giụa gào thét, ra sức mắng chửi tôi thậm tệ.
– Mẹ mày! Mày có cha sinh nhưng không có mẹ dạy, Hoàng gia vô phúc lắm mới sinh ra một đứa con gái độc ác như mày. Tao đã làm gì mày hả con khốn? Tao làm gì mày? Tao thích thầm anh Nam là sai sao? Nhưng tao thích mà tao đã giành lấy của mày chưa? Tao có chưa? Sao lòng dạ mày lại rắn rết như vậy? Mày là đồ súc vật, đồ quỷ dữ đội lốt người… mày chết sẽ không được toàn thay… mày phải bị đày xuống 18 tầng địa ngục… đày xuống 18 tầng địa ngục…
Tôi nghe Diệu Nhàn mắng mà lùng bùng hết cả lỗ tai, lửa giận trong tôi bùng cháy, tôi bắt đầu đáp trả.
“Chát”, một cái tát vào mặt Diệu Nhàn, trước sự ngỡ ngàng của chị ta, tôi khẩy khẩy bàn tay vừa đánh người xong, cười nói trong ngoan độc.
– Mày thích chồng người là mày sai rồi, mày còn đợi tới khi tao bắt tại trận mày leo lên giường của chồng tao thì mới được tính là giật chồng tao à con ranh? Vụ chè độc tao không ý kiến, nhưng còn vụ trâm cài, mày nghĩ bản thân mày vô tội à? Đùa… con người của mày tốt đẹp ở chỗ nào mà mắng tao? Nếu như mày không gian manh, không xảo quyệt, không dối trá lọc lừa mẹ chồng mày… thì tao có cửa để hạ bệ được mày à?
“Chát”, tôi vung tay tát thêm một cái nữa, cái tát này khiến cho cả hai bên má của Diệu Nhàn đỏ ửng lên, còn ri rỉ nhìn thấy chấm đỏ li ti của máu…
Thấy chị ta lại định gào lên, tôi liền đẩy bàn chân mình tới chặn ngang miệng chị ta lại. Thấy chị ta trừng mắt căm thù nhìn tôi, tôi cười lạnh, đểu giả cợt nhả.
– Mày thông cảm, lấy tay bịt miệng mày thì tao sợ bẩn tay nên mày chịu khó ngửi mùi đất cát một chút nhé. Mà tao nghĩ là mày cũng nên ngửi mùi đất cát cho quen dần đi, vài hôm nữa chết nằm xuống sẽ đỡ thấy bỡ ngỡ hơn đấy…
Tôi càng nói, Diệu Nhàn càng kích động muốn nhảy dựng lên. Mặc kệ chị ta đang thấy thế nào, tôi lại càng cứng rắn kêu thêm vệ sỹ tới để trấn áp chị ta. Sẵn tiện kêu người đem “rượu độc” đã chuẩn bị sẵn từ trước tới…
Tôi nhìn Diệu Nhàn đang bị giữ chặt, tôi cười lạnh một tiếng, sau đó nghiêm túc nói rõ ràng từng chuyện từng chuyện một.
– Về chuyện cuộc thi, tao cũng nhận là tao bày mưu bày kế, nhưng tao nhớ là tao đâu có ép mày phải ngủ với giám đốc khách sạn? Là do mày thích chơi cửa sau, mày tự hiến thân mày cho lão già đó… sao bây giờ mày trách tao? Mày cũng nên thông cảm cho tao đi, tao là đang thù mày, vậy nên dễ gì mà tao bỏ qua cơ hội tốt như thế này được. Nếu đổi lại là mày, chắc mày còn nặng tay hơn tao gấp nhiều lần nữa chứ không phải hiền lành như tao đâu. Nói chung thì tao thấy tao chẳng có làm cái gì sai cả, việc tao mua báo viết bài bêu rếu mày nấu chè gây ngộ độc cũng là đúng sự thật mà, rồi còn chuyện mày chơi luật ngầm với giám đốc Lê cũng là sự thật luôn. Tao chỉ là thay mày đem bí mật của mày ra để bộc bạch cho cả thiên hạ này biết thôi. Tao sai ở chỗ nào? Không hề sai ở chỗ nào cả…
Tiến sát lại gần Diệu Nhàn, tay tôi siết chặt lấy cằm chị ta, tôi cười khẩy, âm ngoan mà nói:
– Tất cả là do mày, cũng do mày thích trèo cao, đứng núi này trông núi nọ… vậy nên cái kết ngày hôm nay của mày là thuận theo tự nhiên mà thôi. Tao nghe nói là mày bị tước quyền thi đấu rồi đúng không, lại nghe nói nhà chồng mày kéo đến mắng chửi mày thậm tệ lắm chứ gì? Đáng thương chưa? À quên nữa, người hâm mộ của mày đâu rồi? Có còn mắng mày nữa không? Để tao mua bài tẩy trắng cho mày nha? Gì chứ tiền thì tao thừa, quyền lực trong tay tao là vĩnh cửu, kể cả là Thế Nam… anh ấy bây giờ cũng là của tao luôn rồi… ha ha!
Hất mặt Diệu Nhàn sang một bên, nhìn thấy ánh mắt hận thù của chị ta, tôi như chợt nhớ lại ký ức kiếp trước của mình. Lúc chị ta ép tôi uống rượu độc, ánh mắt của chị ta cũng như thế này, là ngoan độc và hận thù y như thế này…
Một khi ký ức đau đớn tủi nhục của kiếp trước ùa đến, bản thân tôi chắc chắn sẽ không còn giữ được sự bình tĩnh nữa. Tôi vung tay tát liên tục vào mặt Diệu Nhàn, từng tiếng “chát” “chát” vang lên, cộng thêm âm thanh la hét đau đớn của Diệu Nhàn truyền đến… đại não tôi bị kích thích, càng đánh càng hăng. Đỉnh điểm là khi tôi vớ được chiếc ly thủy tinh rồi đập “ba” vào đầu Diệu Nhàn… nhìn thấy từng mảnh vỡ của thủy tinh rơi xuống… máu tươi hoà cùng nước mắt… sự thống khổ ủy khuất cùng với nỗi phẫn hận nhục nhã trong tôi mới có thể giải phóng ra được hoàn toàn…
Sống lại một kiếp, cố gắng nhịn nhục cũng chỉ vì thời khắc này… nếu như tôi có thể giết chết Diệu Nhàn mà không sợ liên lụy nghiệp quả đến con của tôi… vậy thì tôi đã đâm chị ta chết rồi… đâm chết ngay lúc này rồi…
Tôi là người chiến thắng nhưng nước mắt của uất ức tủi thân vẫn không kìm lại được. Tôi nhìn vào gương mặt đầy máu của Diệu Nhàn, tôi không thấy hoảng, không thấy sợ, ngược lại chỉ thấy hả hê, thấy vừa lòng. Tôi bước tới bóp chặt lấy cằm chị ta, trên tay tôi là một cốc nước, bên trong là một loại dược liệu gây hoang tưởng. Tôi ra lệnh cho vệ sỹ giữ chặt tay chân Diệu Nhàn, sau đó chính tay tôi ép Diệu Nhàn uống hết từng cốc, từng cốc một…
Tôi ép chị ta uống như thế này, bản thân tôi lại nhớ đến hình ảnh của tôi trước khi chết. Tôi khi đó không được ngồi ngay ngắn tử tế như thế này đâu, là nằm bẹp dưới đất, quần áo xộc xệch, bị Diệu Nhàn giẫm dưới chân, siết chặt lấy cằm tôi mà đổ rượu độc vào. Chị ta lúc đó không đánh tôi vì sợ để lại thương tích trên người tôi, nhưng quá trình chị ta hành hạ tôi ở phủ Hạ, tôi có chết thêm mấy kiếp nữa cũng không thể nào quên đi được…
Thật ra, những gì mà tôi làm ở kiếp này, nó chẳng thấm tháp gì so với sự tàn nhẫn vô nhân đạo của Diệu Nhàn ở kiếp trước cả. Đây là do chị ta đã từng giết tôi nên tôi mới phải trả thù, chứ tôi không phải là kiểu người độc ác, thích ganh tị với những gì mà người khác đang có. Ông Trời đã cất công cải mệnh cho tôi sống lại thêm một lần nữa, nếu tôi mà không trả thù, vậy thì tôi không xứng đáng để sống trên đời này nữa. Cái kết này của Diệu Nhàn là đáng đời, dù là kiếp nào thì chị ta vẫn muốn tranh chồng của tôi, vậy nên những gì mà chị ta đang nhận lấy… đều là xứng đáng!
Diệu Nhàn thật sự thê thảm, chị ta ho sặc sụa, máu me be bết trên người, gần như là mất hết sức lực. Con ngươi của chị ta dần dần trở nên đục dại, mơ mơ màng màng như một kẻ điên. Phía sau lưng, tôi nghe rõ có tiếng bước chân có người đang đi vào, tôi cũng biết thừa là ai đang đi tới, nhưng tôi vẫn cố siết lấy cổ Diệu Nhàn rồi kề sát vào tai chị ta, thì thầm bắt đầu thao túng tâm lý của chị ta.
– Diệu Nhàn, tao không giết được mày, nhưng tao muốn mày sống mà không bằng chết. Mày có biết tại sao tao lại muốn mày thân tàn ma dại như thế này không, bởi vì ở kiếp trước, mày giết chết tao, vậy nên ở kiếp này, tao mới muốn lấy mạng chó của mày. Chỉ tiếc là con người tao vẫn còn có tín ngưỡng, tao không thể giết người nhưng tao muốn mày sống trong lo sợ, sống trong giày vò mỗi ngày… Diệu Nhàn, Thiên Ngọc tao là quỷ, là một con quỷ đội mồ sống dậy để trả thù mày đây. Tao không phải là người, bởi vì nếu là người thì làm sao tao biết được chuyện trâm cài của mẹ chồng mày, cũng làm sao tao biết được chuyện mày sẽ nấu chè lúc nào để mà bỏ độc, lại càng không biết được khi nào thì mày sẽ tham gia cuộc thi đầu bếp để mà gài bẫy hạ bệ mày. Vậy nên Diệu Nhàn, mày phải nhớ cho kỹ nhé… Thiên Ngọc tao là quỷ… là quỷ sống dậy để đòi mạng của mày. Mày đang sống trong thế giới âm u của tao tạo ra, những người bên cạnh mày đều là tay sai của tao, tất cả đều là quỷ. Và tao, tao cũng là quỷ, tao chính là một con quỷ chúa!
Đôi mắt ngây dại của Diệu Nhàn đột nhiên mở to lên, chị ta vùng vẫy, khủng hoảng lẩm nhẩm điên khùng ở trong miệng…
– Quỷ… quỷ… quỷ đến đòi mạng… quỷ đến đòi mạng!
Tôi nhìn sự mất bình tĩnh của Diệu Nhàn mà trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Chắc chắn những gì mà tôi đã và đang làm với Diệu Nhàn sẽ chẳng thấm thía gì so với những khốn khổ mà tôi đã từng chịu đựng ở kiếp trước. Nhưng mà suy cho cùng, mối thù hận của tôi và Diệu Nhàn ở kiếp này là “vô hình”, không thể đem ra so sánh với kiếp trước được. Vậy nên, những gì mà Diệu Nhàn đang gánh chịu đã vượt quá xa ngưỡng chịu đựng của chị ta. Bởi vì chị ta không có ký ức của kiếp trước, chị ta cũng không biết chị ta đã từng đối xử tàn nhẫn với tôi như thế nào. Cái gì chị ta cũng không biết, vậy nên mới nói sự trả thù này của tôi là quá bạo lực, quá ác độc, quá vô nhân đạo…
Chỉ là, tôi không thấy hối hận, cũng không sợ nghiệp báo. Nếu tôi mà không trả thù, vậy thì tôi mới không xứng với sự ưu ái của ơn trên, cũng không xứng đáng có được hậu vận tốt.
Tinh thần Diệu Nhàn bỗng chốc hoảng loạn, mà vừa hay lúc này… Hồng gia cũng vừa xuất hiện. Lúc tôi xoay người nhìn lại đã thấy Hồng gia đang đứng ở sau lưng, mắt anh nhìn chằm chằm về phía Diệu Nhàn, biểu cảm như là chấn kinh, như là không dám tin vào mắt mình. Mà Diệu Nhàn lúc này cũng được vệ sỹ thả ra, chị ta hoảng loạn, vừa kêu gào vừa chạy đến bên cạnh Hồng gia. Vừa chạy được đến phía anh, Diệu Nhàn không chịu nổi nữa mà ngã ra ngất vào người anh. Hồng gia nhìn thấy Diệu Nhàn ngất xỉu, theo quán tính anh đỡ lấy chị ta, giữ chị ta trong vòng tay…
Lúc này Hồng gia mới có cơ hội nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh nhìn của anh tĩnh lặng lắm, cơ mặt căng ra, một chút thả lỏng cũng không có…
Tôi biết mà, kiểu gì mà anh không thấy kinh tởm tôi, rồi anh cũng sẽ oán trách tôi, ghét bỏ tôi mà thôi, sự thật mất lòng.
Không đợi cho Hồng gia kịp lên tiếng chất vấn, tôi đã giành nói trước, tâm lý này tôi cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ anh đến là nói luôn. Mặc dù biết bản thân tôi cực kỳ không nỡ, nhưng biết làm thế nào bây giờ, tôi không còn sự lựa chọn nào khác…
Ánh nhìn của bọn tôi giao nhau, tôi âm thầm hít sâu vào một hơi căng tràn cuống phổi, lời nói rõ ràng, dứt khoát và tuyệt tình.
– Hồng Thế Nam, chúng ta… ly hôn đi!
Đáng lý tôi còn muốn chơi đùa với Diệu Nhàn thêm một thời gian nữa, để cho chị ta gặm nhắm nỗi đau, nỗi nhục nhã mỗi giờ mỗi ngày. Nhưng tôi đã hứa với ông nội sẽ rời đi trước khi Thế Nam thua cuộc, vậy nên tôi chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh, ch-ém nhát dao cuối, kết liễu chuỗi ngày mơ mộng hão huyền này của Diệu Nhàn…
Cửa nhà được mở, tôi bước vào trong, đi thẳng vào một căn phòng, bên trong có Diệu Nhàn đang “đợi” sẵn từ trước. Vừa nhìn thấy tôi bước vào, chị ta đang ngồi ở trên ghế liền giãy giụa hét lên:
– Cô… là cô… là cô bắt tôi! Mau thả tôi ra… thả ra…
Thấy Diệu Nhàn kích động như vậy, sợ chị ta sẽ phát điên rồi nhào đến chỗ tôi nên tôi vẫn bảo vệ sỹ giữ chặt chị ta lại trên ghế. Sau đó tôi đi tới gần chị ta, nhàn nhã ung dung kéo ghế ngồi xuống, bình tĩnh cứ như đang hẹn chị ta đi uống cà phê vậy.
Tôi hướng mắt về phía Diệu Nhàn, quan sát thật kỹ gương mặt thanh xuân của chị ta. Chao ôi, đây mà là thanh xuân à, là thanh thản sắp ra đi mới đúng. Quả thật là sức công phá của tin tức truyền thông là quá khủng khiếp, nó biến một người đang tràn đầy tự tin với cuộc sống bỗng chốc trở nên tàn tạ tiều tụy như người sắp chết. Eo ơi, trông Diệu Nhàn lúc này chẳng khác gì hồn ma, đầu tóc rối xù, mặt mày dại khờ, hai mắt đỏ rực, môi không có tí son nào, sợ khiếp thật!
Nhịn không được sự hả hê, tôi cười nhạt, khẽ cất giọng châm chọc.
– Ôi, ai làm mày ra nông nổi như thế này vậy Diệu Nhàn? Sao trông mày thảm thương quá vậy? Chẳng phải hôm trước mày mạnh mồm lắm mà, còn trù ẻo tao, muốn tao tức hộc máu đến chết mà? Hôm nay sao vậy?
Diệu Nhàn nhìn tôi như nhìn thấy kẻ thù, chị ta vùng vẫy, điên tiết gào lên.
– Con khốn này! Mày thả tao ra chưa? Thả ra chưa? Là do mày, tất cả là do mày làm… đúng không? Tại sao mày lại hại tao, tao đã làm gì mày? Tao làm gì hại đến mày?
Tôi cười khinh bỉ, nói:
– Tao với mày có mối thù truyền kiếp, những gì mày đã làm với tao, mày không nhớ được đâu.
Diệu Nhàn sừng sộ gào lên.
– Mày bị tâm thần hả Ngọc? Thù truyền kiếp gì? Tao với mày thì có thù gì mà truyền kiếp? Nếu hôm nay mày không thả tao ra thì trước sau gì anh Nam cũng phát hiện ra thôi… mày thoát không được tội đâu…
Tôi nhếch môi cười lạnh, giở giọng bỉ ổi để nói chuyện với Diệu Nhàn.
– Thì sao? Thế Nam biết thì sao? Mày nghĩ là mày còn sống được đến khi anh Nam phát hiện ra là tao bắt cóc mày à? Tao thấy những tin tức đó cũng chưa làm cho mày suy sụp đâu nhỉ? Trông mày vẫn còn hiếu chiến quá mà, đã biết sợ đâu?
Diệu Nhàn giương đôi mắt hung tợn lên nhìn tôi, chị ta bắt đầu liệt kê “tội trạng” của tôi.
– Sợ? Tại sao tao phải sợ một đứa bỉ ổi như mày? Là mày… chính mày là người đã bỏ gì đó vào chè của tao, để đổ oan cho tao, hạ bệ uy tín của tao trong phủ Hạ. Cũng là mày, là mày cố tình tìm mẹ chồng tao để hỏi mua trâm cài của Bảo Quý Phi, mày muốn hạ nhục tao trước mặt mọi người, muốn phá nát quan hệ mẹ chồng nàng dâu của tao, muốn bác gái phải ghét tao…
Dừng chút để lấy hơi, chị ta lại tiếp tục gào ầm lên:
– Còn nữa… cũng là chính mày… chính mày đã sắp xếp sẵn từ trước… mày biết tao sẽ tham gia cuộc thi này… nên mày gài tao chuyện của giám đốc Lê… cũng chính mày tung ra mấy thứ tin tức kia chứ gì?
Nghe thấy Diệu Nhàn nói chuyện không được suôn sẻ cho lắm, vậy nên tôi mới thay chị ta nói tiếp, để tránh cho chị ta đang nói giữa chừng thì đứt hơi mà chết…
Tôi đứng dậy, bước đến trước mặt Diệu Nhàn, tôi đặt mông ngồi ở trên bàn, còn Diệu Nhàn thì đang ngồi ở trước mặt tôi. Trong kẽ tay tôi đã đặt trước mấy mũi kim nhọn, kim nhọn mà đâm vào thịt thì chỉ có mà khóc thét…
– Thông minh, rất thông minh… tao nhận là tao làm… là tao muốn “chơi” mày nên tao làm. Có làm có nhận, tao không chối. Vụ chè ngộ độc cũng là tao, vụ trâm cài cũng là tao. Rồi cả cuộc thi mà mày đang thèm khát để giành chiến thắng cũng là do tao tài trợ. Mấy cái bài báo tố cáo mày ngủ với giám đốc khách sạn, bài báo viết về vụ mày từng nấu chè mặn ngọt bị ngộ độc cũng là tao. Là tao hết, chuỗi những ngày u ám của mày là do tao mà ra, tao nhận, tao nhận hết nhé!
Tôi nhận hết âm mưu xấu xa về mình, lại còn nhận “tội” trong thái độ hả hê phấn khích. Biểu cảm này của tôi khiến cho Diệu Nhàn giống như là bị dao đâm vào mông, vừa đau vừa tức. Chị ta không thể nào ngồi yên thêm được nữa, liền giãy giụa gào thét, ra sức mắng chửi tôi thậm tệ.
– Mẹ mày! Mày có cha sinh nhưng không có mẹ dạy, Hoàng gia vô phúc lắm mới sinh ra một đứa con gái độc ác như mày. Tao đã làm gì mày hả con khốn? Tao làm gì mày? Tao thích thầm anh Nam là sai sao? Nhưng tao thích mà tao đã giành lấy của mày chưa? Tao có chưa? Sao lòng dạ mày lại rắn rết như vậy? Mày là đồ súc vật, đồ quỷ dữ đội lốt người… mày chết sẽ không được toàn thay… mày phải bị đày xuống 18 tầng địa ngục… đày xuống 18 tầng địa ngục…
Tôi nghe Diệu Nhàn mắng mà lùng bùng hết cả lỗ tai, lửa giận trong tôi bùng cháy, tôi bắt đầu đáp trả.
“Chát”, một cái tát vào mặt Diệu Nhàn, trước sự ngỡ ngàng của chị ta, tôi khẩy khẩy bàn tay vừa đánh người xong, cười nói trong ngoan độc.
– Mày thích chồng người là mày sai rồi, mày còn đợi tới khi tao bắt tại trận mày leo lên giường của chồng tao thì mới được tính là giật chồng tao à con ranh? Vụ chè độc tao không ý kiến, nhưng còn vụ trâm cài, mày nghĩ bản thân mày vô tội à? Đùa… con người của mày tốt đẹp ở chỗ nào mà mắng tao? Nếu như mày không gian manh, không xảo quyệt, không dối trá lọc lừa mẹ chồng mày… thì tao có cửa để hạ bệ được mày à?
“Chát”, tôi vung tay tát thêm một cái nữa, cái tát này khiến cho cả hai bên má của Diệu Nhàn đỏ ửng lên, còn ri rỉ nhìn thấy chấm đỏ li ti của máu…
Thấy chị ta lại định gào lên, tôi liền đẩy bàn chân mình tới chặn ngang miệng chị ta lại. Thấy chị ta trừng mắt căm thù nhìn tôi, tôi cười lạnh, đểu giả cợt nhả.
– Mày thông cảm, lấy tay bịt miệng mày thì tao sợ bẩn tay nên mày chịu khó ngửi mùi đất cát một chút nhé. Mà tao nghĩ là mày cũng nên ngửi mùi đất cát cho quen dần đi, vài hôm nữa chết nằm xuống sẽ đỡ thấy bỡ ngỡ hơn đấy…
Tôi càng nói, Diệu Nhàn càng kích động muốn nhảy dựng lên. Mặc kệ chị ta đang thấy thế nào, tôi lại càng cứng rắn kêu thêm vệ sỹ tới để trấn áp chị ta. Sẵn tiện kêu người đem “rượu độc” đã chuẩn bị sẵn từ trước tới…
Tôi nhìn Diệu Nhàn đang bị giữ chặt, tôi cười lạnh một tiếng, sau đó nghiêm túc nói rõ ràng từng chuyện từng chuyện một.
– Về chuyện cuộc thi, tao cũng nhận là tao bày mưu bày kế, nhưng tao nhớ là tao đâu có ép mày phải ngủ với giám đốc khách sạn? Là do mày thích chơi cửa sau, mày tự hiến thân mày cho lão già đó… sao bây giờ mày trách tao? Mày cũng nên thông cảm cho tao đi, tao là đang thù mày, vậy nên dễ gì mà tao bỏ qua cơ hội tốt như thế này được. Nếu đổi lại là mày, chắc mày còn nặng tay hơn tao gấp nhiều lần nữa chứ không phải hiền lành như tao đâu. Nói chung thì tao thấy tao chẳng có làm cái gì sai cả, việc tao mua báo viết bài bêu rếu mày nấu chè gây ngộ độc cũng là đúng sự thật mà, rồi còn chuyện mày chơi luật ngầm với giám đốc Lê cũng là sự thật luôn. Tao chỉ là thay mày đem bí mật của mày ra để bộc bạch cho cả thiên hạ này biết thôi. Tao sai ở chỗ nào? Không hề sai ở chỗ nào cả…
Tiến sát lại gần Diệu Nhàn, tay tôi siết chặt lấy cằm chị ta, tôi cười khẩy, âm ngoan mà nói:
– Tất cả là do mày, cũng do mày thích trèo cao, đứng núi này trông núi nọ… vậy nên cái kết ngày hôm nay của mày là thuận theo tự nhiên mà thôi. Tao nghe nói là mày bị tước quyền thi đấu rồi đúng không, lại nghe nói nhà chồng mày kéo đến mắng chửi mày thậm tệ lắm chứ gì? Đáng thương chưa? À quên nữa, người hâm mộ của mày đâu rồi? Có còn mắng mày nữa không? Để tao mua bài tẩy trắng cho mày nha? Gì chứ tiền thì tao thừa, quyền lực trong tay tao là vĩnh cửu, kể cả là Thế Nam… anh ấy bây giờ cũng là của tao luôn rồi… ha ha!
Hất mặt Diệu Nhàn sang một bên, nhìn thấy ánh mắt hận thù của chị ta, tôi như chợt nhớ lại ký ức kiếp trước của mình. Lúc chị ta ép tôi uống rượu độc, ánh mắt của chị ta cũng như thế này, là ngoan độc và hận thù y như thế này…
Một khi ký ức đau đớn tủi nhục của kiếp trước ùa đến, bản thân tôi chắc chắn sẽ không còn giữ được sự bình tĩnh nữa. Tôi vung tay tát liên tục vào mặt Diệu Nhàn, từng tiếng “chát” “chát” vang lên, cộng thêm âm thanh la hét đau đớn của Diệu Nhàn truyền đến… đại não tôi bị kích thích, càng đánh càng hăng. Đỉnh điểm là khi tôi vớ được chiếc ly thủy tinh rồi đập “ba” vào đầu Diệu Nhàn… nhìn thấy từng mảnh vỡ của thủy tinh rơi xuống… máu tươi hoà cùng nước mắt… sự thống khổ ủy khuất cùng với nỗi phẫn hận nhục nhã trong tôi mới có thể giải phóng ra được hoàn toàn…
Sống lại một kiếp, cố gắng nhịn nhục cũng chỉ vì thời khắc này… nếu như tôi có thể giết chết Diệu Nhàn mà không sợ liên lụy nghiệp quả đến con của tôi… vậy thì tôi đã đâm chị ta chết rồi… đâm chết ngay lúc này rồi…
Tôi là người chiến thắng nhưng nước mắt của uất ức tủi thân vẫn không kìm lại được. Tôi nhìn vào gương mặt đầy máu của Diệu Nhàn, tôi không thấy hoảng, không thấy sợ, ngược lại chỉ thấy hả hê, thấy vừa lòng. Tôi bước tới bóp chặt lấy cằm chị ta, trên tay tôi là một cốc nước, bên trong là một loại dược liệu gây hoang tưởng. Tôi ra lệnh cho vệ sỹ giữ chặt tay chân Diệu Nhàn, sau đó chính tay tôi ép Diệu Nhàn uống hết từng cốc, từng cốc một…
Tôi ép chị ta uống như thế này, bản thân tôi lại nhớ đến hình ảnh của tôi trước khi chết. Tôi khi đó không được ngồi ngay ngắn tử tế như thế này đâu, là nằm bẹp dưới đất, quần áo xộc xệch, bị Diệu Nhàn giẫm dưới chân, siết chặt lấy cằm tôi mà đổ rượu độc vào. Chị ta lúc đó không đánh tôi vì sợ để lại thương tích trên người tôi, nhưng quá trình chị ta hành hạ tôi ở phủ Hạ, tôi có chết thêm mấy kiếp nữa cũng không thể nào quên đi được…
Thật ra, những gì mà tôi làm ở kiếp này, nó chẳng thấm tháp gì so với sự tàn nhẫn vô nhân đạo của Diệu Nhàn ở kiếp trước cả. Đây là do chị ta đã từng giết tôi nên tôi mới phải trả thù, chứ tôi không phải là kiểu người độc ác, thích ganh tị với những gì mà người khác đang có. Ông Trời đã cất công cải mệnh cho tôi sống lại thêm một lần nữa, nếu tôi mà không trả thù, vậy thì tôi không xứng đáng để sống trên đời này nữa. Cái kết này của Diệu Nhàn là đáng đời, dù là kiếp nào thì chị ta vẫn muốn tranh chồng của tôi, vậy nên những gì mà chị ta đang nhận lấy… đều là xứng đáng!
Diệu Nhàn thật sự thê thảm, chị ta ho sặc sụa, máu me be bết trên người, gần như là mất hết sức lực. Con ngươi của chị ta dần dần trở nên đục dại, mơ mơ màng màng như một kẻ điên. Phía sau lưng, tôi nghe rõ có tiếng bước chân có người đang đi vào, tôi cũng biết thừa là ai đang đi tới, nhưng tôi vẫn cố siết lấy cổ Diệu Nhàn rồi kề sát vào tai chị ta, thì thầm bắt đầu thao túng tâm lý của chị ta.
– Diệu Nhàn, tao không giết được mày, nhưng tao muốn mày sống mà không bằng chết. Mày có biết tại sao tao lại muốn mày thân tàn ma dại như thế này không, bởi vì ở kiếp trước, mày giết chết tao, vậy nên ở kiếp này, tao mới muốn lấy mạng chó của mày. Chỉ tiếc là con người tao vẫn còn có tín ngưỡng, tao không thể giết người nhưng tao muốn mày sống trong lo sợ, sống trong giày vò mỗi ngày… Diệu Nhàn, Thiên Ngọc tao là quỷ, là một con quỷ đội mồ sống dậy để trả thù mày đây. Tao không phải là người, bởi vì nếu là người thì làm sao tao biết được chuyện trâm cài của mẹ chồng mày, cũng làm sao tao biết được chuyện mày sẽ nấu chè lúc nào để mà bỏ độc, lại càng không biết được khi nào thì mày sẽ tham gia cuộc thi đầu bếp để mà gài bẫy hạ bệ mày. Vậy nên Diệu Nhàn, mày phải nhớ cho kỹ nhé… Thiên Ngọc tao là quỷ… là quỷ sống dậy để đòi mạng của mày. Mày đang sống trong thế giới âm u của tao tạo ra, những người bên cạnh mày đều là tay sai của tao, tất cả đều là quỷ. Và tao, tao cũng là quỷ, tao chính là một con quỷ chúa!
Đôi mắt ngây dại của Diệu Nhàn đột nhiên mở to lên, chị ta vùng vẫy, khủng hoảng lẩm nhẩm điên khùng ở trong miệng…
– Quỷ… quỷ… quỷ đến đòi mạng… quỷ đến đòi mạng!
Tôi nhìn sự mất bình tĩnh của Diệu Nhàn mà trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Chắc chắn những gì mà tôi đã và đang làm với Diệu Nhàn sẽ chẳng thấm thía gì so với những khốn khổ mà tôi đã từng chịu đựng ở kiếp trước. Nhưng mà suy cho cùng, mối thù hận của tôi và Diệu Nhàn ở kiếp này là “vô hình”, không thể đem ra so sánh với kiếp trước được. Vậy nên, những gì mà Diệu Nhàn đang gánh chịu đã vượt quá xa ngưỡng chịu đựng của chị ta. Bởi vì chị ta không có ký ức của kiếp trước, chị ta cũng không biết chị ta đã từng đối xử tàn nhẫn với tôi như thế nào. Cái gì chị ta cũng không biết, vậy nên mới nói sự trả thù này của tôi là quá bạo lực, quá ác độc, quá vô nhân đạo…
Chỉ là, tôi không thấy hối hận, cũng không sợ nghiệp báo. Nếu tôi mà không trả thù, vậy thì tôi mới không xứng với sự ưu ái của ơn trên, cũng không xứng đáng có được hậu vận tốt.
Tinh thần Diệu Nhàn bỗng chốc hoảng loạn, mà vừa hay lúc này… Hồng gia cũng vừa xuất hiện. Lúc tôi xoay người nhìn lại đã thấy Hồng gia đang đứng ở sau lưng, mắt anh nhìn chằm chằm về phía Diệu Nhàn, biểu cảm như là chấn kinh, như là không dám tin vào mắt mình. Mà Diệu Nhàn lúc này cũng được vệ sỹ thả ra, chị ta hoảng loạn, vừa kêu gào vừa chạy đến bên cạnh Hồng gia. Vừa chạy được đến phía anh, Diệu Nhàn không chịu nổi nữa mà ngã ra ngất vào người anh. Hồng gia nhìn thấy Diệu Nhàn ngất xỉu, theo quán tính anh đỡ lấy chị ta, giữ chị ta trong vòng tay…
Lúc này Hồng gia mới có cơ hội nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh nhìn của anh tĩnh lặng lắm, cơ mặt căng ra, một chút thả lỏng cũng không có…
Tôi biết mà, kiểu gì mà anh không thấy kinh tởm tôi, rồi anh cũng sẽ oán trách tôi, ghét bỏ tôi mà thôi, sự thật mất lòng.
Không đợi cho Hồng gia kịp lên tiếng chất vấn, tôi đã giành nói trước, tâm lý này tôi cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ anh đến là nói luôn. Mặc dù biết bản thân tôi cực kỳ không nỡ, nhưng biết làm thế nào bây giờ, tôi không còn sự lựa chọn nào khác…
Ánh nhìn của bọn tôi giao nhau, tôi âm thầm hít sâu vào một hơi căng tràn cuống phổi, lời nói rõ ràng, dứt khoát và tuyệt tình.
– Hồng Thế Nam, chúng ta… ly hôn đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook