Vợ Cả Nhàn Nhã
-
Chương 21: Y quán [ tứ ]
Ba ngày sau Đỗ Oánh Nhiên đang ngồi ở bên trong dược đường, Đỗ Oánh Nhiên cầm sách trong tay, đây là bản chép tay Đỗ Phỉ làm nghề y lúc trước, Đỗ Oánh Nhiên để cho Tiểu Võ đem bệnh trạng của người bệnh chép thành một quyển tập riêng, tập trung lật xem bệnh trạng còn có mạch tượng của người bệnh, cân nhắc mở phương thuốc như thế nào.
Mỗi một bệnh nhân ít nhất nghĩ ba phương thuốc, gồm bệnh nhân dùng kê đơn lại còn phản ứng có thể có cũng đều viết xuống. Khi thì nhăn mày mi suy tư, khi thì múa bút thành văn, nguyên bản Đỗ Phỉ chỉ viết ra giấy miêu tả bệnh trạng cùng mạch tượng của bệnh nhân, Đỗ Oánh Nhiên viết so với Đỗ Phỉ muốn nhiều hơn rất nhiều. Một vị bệnh nhân nhiều nhất, Đỗ Oánh Nhiên hiển nhiên dùng mười trang giấy, chữ nhỏ trâm hoa thanh tú sắp hàng chằng chịt trên tờ giấy.
Thời gian ba ngày nay Đỗ Oánh Nhiên mỗi ngày thôi xao một phương thuốc, đợi đến ngày thứ ba, phương thuốc chẩn đoán của bệnh nhân này đã muốn chiếm non nửa quyển tập. Đỗ Phỉ thấy Đỗ Oánh Nhiên viết chữ tràn đầy, nao nao, hắn vốn cho là nữ nhi trì hoãn bao nhiêu thời gian, là đối với việc mở phương thuốc còn muốn cân nhắc một hai, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.
Đỗ Oánh Nhiên lập qua một bên, nói: “Phụ thân có một số việc viết không rõ ràng, ta không hiểu được người bệnh là nam nữ, tuổi tác lớn nhỏ, đã từng kết hôn chưa. Chỉ phải dựa theo bản thân phỏng đoán, viết nhiều vài cái.”
“Biện pháp này của ngươi không tệ.” Đỗ Phỉ tinh tế lật xem, Đỗ Oánh Nhiên đứng ở bên người phụ thân, giống như bị sư phó chỉ bảo, như vậy trải qua làm cho nàng giống như về tới những ngày được tổ phụ dạy bảo kia.
Thời gian ước chừng một nén nhang, đại khái Đỗ Phỉ xem xong rồi, chỉ vào mạch án bệnh nhân thứ hai nói: “Bệnh nhân tám tuổi, ngươi nơi này đối với hài đồng này, mở phương thuốc quá mức nặng.”
Đỗ Oánh Nhiên xít tới, nha một tiếng, sắc mặt có chút ảo não, nói: “Ta đúng là đã quên, hắn vẫn sinh bệnh, lại là hài đồng, dược lực mở nặng.”
Đỗ Phỉ thấy Đỗ Oánh Nhiên như thế, ngược lại ra tiếng an ủi nói: “Cái này cũng không vướng bận, ngươi nhất thời thật không nghĩ đến thôi, nếu thấy tận mắt người này, chắc là sẽ không như thế.”
Đỗ Phỉ thấy Đỗ Oánh Nhiên gật đầu, trong tay vuốt quyển tập nàng làm, nói: “Ngươi viết cẩn thận, biện pháp này tốt lắm.”
“Còn có thể như vậy.” Lúc trước lúc Đỗ Oánh Nhiên để cho Tiểu Võ sửa sang lại chẩn thư của Đỗ Phỉ liền có ý tưởng, lấy ra một quyển tập, phía trên dùng bút than vẽ thành ô vuông, chữ nhỏ trâm hoa thật nhỏ viết tính danh, tính, tuổi, bệnh sử linh tinh trước ô vuông, cuối cùng để lại một khỏng trắng thật to cho đại phu viết rõ bệnh trạng: “Phụ thân không ngại dùng sách nhỏ như vậy, bệnh nhân có bệnh tình biến hóa gì mới, có thể tiếp tục viết ra phía sau.”
Đỗ Phỉ tiếp nhận quyển tập trong tay Đỗ Oánh Nhiên, cẩn thận lật xem, ánh mắt càng phát sáng, gật gật đầu với Đỗ Oánh Nhiên: “Nếu có bệnh nhân đến đây, bắt mạnh không chuẩn thì vào nội đường kêu ta là được.” Nói xong cầm quền sách trắng của Đỗ Oánh Nhiên còn có Đỗ Oánh Nhiên viết chẩn thư đi vào nội đường. Đỗ Oánh Nhiên thấy thế mỉm cười. Dư quang thấy có người đến, Đỗ Oánh Nhiên liền thả quyển tập trong tay xuống đi lên. Người tới là một thư sinh mặc áo dài màu lam, thấy Đỗ Oánh Nhiên thì sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Đã thay đổi chủ điếm?”
Thư sinh kia nói chuyện giống như dương liễu mùa xuân quất vào mặt, chỉ có một chút, phải là bị ho, cổ họng mang theo một chút khàn khàn.
Đỗ Oánh Nhiên cười khanh khách nói: “Đổng chưởng quỹ hồi hương, cha ta mua lại cửa hàng này, vị khách nhân này là bốc thuốc hay là xem mạch.” Đỗ Oánh Nhiên đánh giá nam tử trước mắt, đôi mắt hẹp dài giống như xuân thủy róc rách, ôn nhuận như mộc xuân phong, thân mình thư sinh giống như không thích hợp, môi thật mỏng nhạt đến gần như hơi hồng nhạt, ngẫu nhiên nâng tay che lại miệng hơi hơi ho khan một tiếng.
“Chỗ này của ngươi phí dụng như thế nào.” Lúc thư sinh trắng noãn kia đặt câu hỏi, bên tai mang theo ửng đỏ, Đỗ Oánh Nhiên thấy góc áo cùng ống tay áo hắn mang theo dấu vết mài mòn, hài tẩy sạch sẽ, mơ hồ thấy dấu vết may vá qua, cảm thấy hiểu rõ, tất nhiên là trong túi thư sinh ngượng ngùng. Trên mặt Đỗ Oánh Nhiên mang theo tươi cười khả nhân, nói: “Vào cửa xem mạch là một tiền, tiền ra phương thuốc lại là tính khác, có thể ở nơi này hốt thuốc, cũng có thể đi giữ đia phương hốt thuốc.”
Vô luận là cổ đại hay là hiện đại, không ít thầy thuốc viết phương thuốc là rồng bay phượng múa, sợ người khác xem hiểu hắn mở phương thuốc, mục đích này chính là làm cho thầy thuốc ở cửa hàng nhà mình hốt thuốc, như vậy giá thuốc cũng quý hơn ba phần so với bình thường. Đỗ Oánh Nhiên mở miệng nói một tiền vừa nghe là so với giữ địa phương quý hơn, nếu tiết kiệm tiền phương thuốc, chỉ sợ còn rẻ một chút. Giá này cũng là sau khi Đỗ Oánh Nhiên thương nghị cùng Đỗ Phỉ định ra.
“Vậy làm phiền thỉnh đại phu.” Thư sinh kia hiển nhiên là người thượng đạo, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói như thế.
“Một tiền là giá của ta.” Đỗ Oánh Nhiên chỉ chỉ chóp mũi mình, trong mắt cũng nhộn nhạo mềm mại ý cười: “Nếu là cha ta, giá lại là ba tiền, bất quá ngài yên tâm, nếu ta trị ngươi không hết, không cần tiền. Sinh ý Đồng Hòa đường chúng ta còn trông cậy vào thật dài thật lâu đâu.”
Thư sinh kia cũng cũng không phải người câu nệ, đưa tay đặt trước mặt Đỗ Oánh Nhiên, trên mặt thư sinh mang theo tươi cười thản nhiên, như ánh mặt trời tháng ba, thoải mái thích ý, nói: “Làm phiền nữ đại phu.”
Lúc bắt mạch Đỗ Oánh Nhiên chú ý tới vị thư sinh này có lông mi thật dài, làm thành cái bóng hình quạt dưới mí mắt, Đỗ Oánh Nhiên biết niên đại này vẫn là không hề thiếu người đọc sách ôm ý niệm tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao tử trong đầu, thư sinh trước mắt cũng không như thế, phát hiện điểm này, làm cho Đỗ Oánh Nhiên bắt mạch cho thư sinh càng thêm cẩn thận.
“Ngươi đừng động.” Đỗ Oánh Nhiên kề gần thân mình, ngón tay ấn đàn trung huyệt của thư sinh: “Nơi này có cảm giác đau xót?”
Ước chừng là vì ở trong hiệu thuốc, trên người cô gái có mùi thuốc nhạt nhẽo, dưới mùi thuốc ẩn ẩn có mùi thơm nhẹ đặc hữu của nữ tử, bên tai thư sinh không tự giác ửng đỏ, nói: “Có chút đau.”
“Lúc xuân thu ăn mặc theo mùa, thường bị ho, hiện tại ta mở phương thuốc chỉ có thể giảm bớt một hai, nếu là muốn trị tận gốc chứng bệnh của ngươi, có hai cái biện pháp, hai bút cùng vẽ, có thể trị tận gốc.” Đỗ Oánh Nhiên ở trước mặt thư sinh lắc lắc hai cái ngón tay.
Thư sinh thùy hạ con ngươi, nói: “Biện pháp gì?”
“Thứ nhất chứng bệnh này của ngươi chi bằng trị vào ngày đông, đợi cho vào tam cửu, ngươi tới cửa hàng tìm ta hoặc là cha ta, mở phương thuốc cho ngươi. Thứ hai trong ngày thường cũng không cần luôn đọc sách, người xưa cũng nói, cường kiện khí lực mới có thể mưu hoa tiền đồ tốt.”
Thư sinh gật gật đầu: “Làm phiền nữ đại phu. Hiện tại hốt hai lần thuốc trước giảm bớt một phen, đợi cho thời điểm tam cửu lại đến chẩn trị.”
Đỗ Oánh Nhiên mở phương thuốc cho thư sinh, phía trên là chữ nhỏ trâm hoa thanh tú, Đỗ Oánh Nhiên chỉ chỉ giá phía dưới cùng, nói: “Giá này phải là ở nơi nào đều là không sai biệt lắm. Kinh mạch con người, quy tắc chung không đau, đau tắc không thông. Lúc ngủ dậy, chà xát cho nóng ngón tay, ấn huyệt đàn trung, thứ nhất là đối với thân mình ngươi tốt, thứ hai cũng là tỉnh thần.” Đỗ Oánh Nhiên cười nói.
“Cám ơn nữ đại phu.” Thư sinh dừng một chút nói: “Ta liền ở Đồng Hòa đường nơi này hốt thuốc.”
Sau khi lấy thuốc, trả tiền, thư sinh cũng không có rời đi, mà là nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi nữ đại phu họ gì.”
“Ta họ Đỗ.” Đỗ Oánh Nhiên cười nói: “Không biết khách quý xưng hô như thế nào.”
“Đỗ đại phu, tiểu sinh Trầm Tử Hào.” Trầm Tử Hào hành lễ với Đỗ Oánh Nhiên xong mới rời đi. Sau khi tiễn bước thư sinh, tâm tình Đỗ Oánh Nhiên rất tốt, cúi đầu sửa sang lại chứng bệnh của thư sinh vừa rồi, lại thấy có bóng mát phóng đến trước mặt của mình, lúc mang theo tươi cười muốn tiếp đón, liền thấy trong suốt mà đứng ở trước mặt mình, đúng là Tam công chúa. Đỗ Oánh Nhiên vội vàng từ trong quầy mà ra chỉnh đốn trang phục hành lễ với Tam công chúa.
“Không cần đa lễ như vậy.” Tam công chúa mỉm cười nói: “Vài ngày trước đó ngươi đã cứu ta, ta nghĩ tự mình đăng môn mới có thành ý, vừa rồi lúc đi ngang qua tiệm thuốc này còn nghĩ không chừng là hiệu thuốc bắc nhà ngươi, ai biết thoáng nhìn thì thấy ngươi, thật sự là duyên phận.”
Tam công chúa nói chuyện thanh âm mềm nhu nhu, giống như đậu đỏ cao hương vị ngọt ngào, làm cho trong lòng người ta ngọt tư tư ấm dào dạt. Đỗ Oánh Nhiên cũng nhếch lên khóe môi nói: “Tam công chúa khách khí.”
“Mới không phải khách khí.” Tam công chúa nói: “Vừa rồi ta thấy có một thư sinh mang theo thuốc ra cửa, nhưng là ngươi xem mạch?”
Thấy Đỗ Oánh Nhiên gật đầu, tam công chúa cười vỗ tay: “Ta đoán đúng rồi, liền ngay cả Đông nữ y cũng nói qua, ngươi hành châm rất tốt, còn nói là Đỗ thị nhất mạch.”
Đỗ Oánh Nhiên cười nói: “Nhà của ta cũng ngay phụ cận nơi này, công chúa không ngại cùng ta ngồi một lát.”
Thấy Tam công chúa gật gật đầu, Đỗ Oánh Nhiên vén rèm lên vào nội gian, gọi Đỗ Phỉ thủ mặt tiền cửa hàng, mới mang theo Tam công chúa cùng vào sân.
Đẩy ra cửa viện liền thấy lá cây bạch quả màu vàng theo gió cuốn đi, Tam công chúa đánh giá trong viện chứa nhiều thạch điêu tiên hạc, hưng trí dạt dào vỗ tay một cái, nói: “Chỗ này của ngươi thật tốt, chúng ta ngồi tại trong viện.” Đưa tay chỉ vào bàn ghế đá dưới tàng cây.
Lúc tiến vào trong sân, Kiếm Lan đã lại đây đón, nghe lời Tam công chúa nói, lại thấy Đỗ Oánh Nhiên hơi hơi gật đầu, liền đi nội gian lấy nhuyễn điếm trải trên băng đá.
Tam công chúa thu liễm làn váy ngồi xuống, Đỗ Oánh Nhiên thấy Tam công chúa ngồi xuống, cũng nghiêng thân mình ngồi trên băng đá bên người Tam công chúa, Kiếm Lan đã phân phó tiểu nha đầu lại cầm cái hai cái ghế đẩu bằng gỗ, là cho hai nha hoàn của Tam công chúa, trong đó một nha hoàn là Xuân Đào, một người khác đã thay thế. Này cũng là chuyện thức bình thường, lần trước người tên Đông Mai kia làm ra chuyện sai như vậy.
“Các ngươi ngồi đi.” Tam công chúa cười nói.
Xuân Đào ngồi xuống, một nha hoàn khác mới hơi hơi ngồi xuống, tính tình cùng Đông Mai lúc trước là hoàn toàn tương phản, thật cẩn thận.
Tam công chúa nói: “Ngươi nơi này là khiêu vũ sao? Nghe chưởng quầy Lăng Tuyền các nói, cha ngươi cha là mang ngươi đi chọn lựa vải dệt dùng khiêu vũ.”
Đỗ Oánh Nhiên gật gật đầu, nói: “Vì cường kiện khí lực, lúc sáng sớm sẽ chạy vòng quanh sân hai vòng, hoạt động tay chân, tiếp theo cha ta đánh quyền, ta khiêu vũ.”
Tam công chúa le lưỡi: “Thân thể ta không tốt, ta cũng không thích biến mình thành mồ hôichảy ròng ròng.”
Đỗ Oánh Nhiên từng chẩn mạch qua cho Tam công chúa, bệnh trạng của nàng là viêm cơ tim, nếu là vận động thích hợp không quá kịch liệt, đối với thân mình cũng có ưu việt, Đỗ Oánh Nhiên liền nói chuyện này.
Tam công chúa cười nói: “Đỗ tiểu đại phu quả nhiên là hạnh lâm thánh thủ, Đông nữ y cũng nói qua như vậy đâu. Là bản thân ta lười.”
Đôi mắt Đỗ Oánh Nhiên cong lên, nói: “Nếu là công chúa có hoạt động gì cảm thấy hứng thú, mỗi ngày dùng thời gian một nén nhang cũng là tốt.”
Vẻ mặt Tam công chúa ngẩn ra: “Một nén nhang cũng tốt?”
“Thân mình công chúa vốn cũng không thích hợp hoạt động thời gian dài, nếu xé chẵn ra lẻ, buổi sáng một nén nhang, giữa trưa một nén nhang, buổi tối lại một nén nhang, kỳ thật cộng lại, cũng là tốt. Công chúa nhưng là đối khiêu vũ cảm thấy hứng thú?” Đỗ Oánh Nhiên hỏi.
Ánh mắt Tam công chúa sáng lên, không ngừng gật đầu: “Ý của ngươi là ta có thể khiêu vũ?”
Đỗ Oánh Nhiên mỉm cười: “Nếu theo biện pháp của ta là có thể.”
Mỗi một bệnh nhân ít nhất nghĩ ba phương thuốc, gồm bệnh nhân dùng kê đơn lại còn phản ứng có thể có cũng đều viết xuống. Khi thì nhăn mày mi suy tư, khi thì múa bút thành văn, nguyên bản Đỗ Phỉ chỉ viết ra giấy miêu tả bệnh trạng cùng mạch tượng của bệnh nhân, Đỗ Oánh Nhiên viết so với Đỗ Phỉ muốn nhiều hơn rất nhiều. Một vị bệnh nhân nhiều nhất, Đỗ Oánh Nhiên hiển nhiên dùng mười trang giấy, chữ nhỏ trâm hoa thanh tú sắp hàng chằng chịt trên tờ giấy.
Thời gian ba ngày nay Đỗ Oánh Nhiên mỗi ngày thôi xao một phương thuốc, đợi đến ngày thứ ba, phương thuốc chẩn đoán của bệnh nhân này đã muốn chiếm non nửa quyển tập. Đỗ Phỉ thấy Đỗ Oánh Nhiên viết chữ tràn đầy, nao nao, hắn vốn cho là nữ nhi trì hoãn bao nhiêu thời gian, là đối với việc mở phương thuốc còn muốn cân nhắc một hai, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.
Đỗ Oánh Nhiên lập qua một bên, nói: “Phụ thân có một số việc viết không rõ ràng, ta không hiểu được người bệnh là nam nữ, tuổi tác lớn nhỏ, đã từng kết hôn chưa. Chỉ phải dựa theo bản thân phỏng đoán, viết nhiều vài cái.”
“Biện pháp này của ngươi không tệ.” Đỗ Phỉ tinh tế lật xem, Đỗ Oánh Nhiên đứng ở bên người phụ thân, giống như bị sư phó chỉ bảo, như vậy trải qua làm cho nàng giống như về tới những ngày được tổ phụ dạy bảo kia.
Thời gian ước chừng một nén nhang, đại khái Đỗ Phỉ xem xong rồi, chỉ vào mạch án bệnh nhân thứ hai nói: “Bệnh nhân tám tuổi, ngươi nơi này đối với hài đồng này, mở phương thuốc quá mức nặng.”
Đỗ Oánh Nhiên xít tới, nha một tiếng, sắc mặt có chút ảo não, nói: “Ta đúng là đã quên, hắn vẫn sinh bệnh, lại là hài đồng, dược lực mở nặng.”
Đỗ Phỉ thấy Đỗ Oánh Nhiên như thế, ngược lại ra tiếng an ủi nói: “Cái này cũng không vướng bận, ngươi nhất thời thật không nghĩ đến thôi, nếu thấy tận mắt người này, chắc là sẽ không như thế.”
Đỗ Phỉ thấy Đỗ Oánh Nhiên gật đầu, trong tay vuốt quyển tập nàng làm, nói: “Ngươi viết cẩn thận, biện pháp này tốt lắm.”
“Còn có thể như vậy.” Lúc trước lúc Đỗ Oánh Nhiên để cho Tiểu Võ sửa sang lại chẩn thư của Đỗ Phỉ liền có ý tưởng, lấy ra một quyển tập, phía trên dùng bút than vẽ thành ô vuông, chữ nhỏ trâm hoa thật nhỏ viết tính danh, tính, tuổi, bệnh sử linh tinh trước ô vuông, cuối cùng để lại một khỏng trắng thật to cho đại phu viết rõ bệnh trạng: “Phụ thân không ngại dùng sách nhỏ như vậy, bệnh nhân có bệnh tình biến hóa gì mới, có thể tiếp tục viết ra phía sau.”
Đỗ Phỉ tiếp nhận quyển tập trong tay Đỗ Oánh Nhiên, cẩn thận lật xem, ánh mắt càng phát sáng, gật gật đầu với Đỗ Oánh Nhiên: “Nếu có bệnh nhân đến đây, bắt mạnh không chuẩn thì vào nội đường kêu ta là được.” Nói xong cầm quền sách trắng của Đỗ Oánh Nhiên còn có Đỗ Oánh Nhiên viết chẩn thư đi vào nội đường. Đỗ Oánh Nhiên thấy thế mỉm cười. Dư quang thấy có người đến, Đỗ Oánh Nhiên liền thả quyển tập trong tay xuống đi lên. Người tới là một thư sinh mặc áo dài màu lam, thấy Đỗ Oánh Nhiên thì sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Đã thay đổi chủ điếm?”
Thư sinh kia nói chuyện giống như dương liễu mùa xuân quất vào mặt, chỉ có một chút, phải là bị ho, cổ họng mang theo một chút khàn khàn.
Đỗ Oánh Nhiên cười khanh khách nói: “Đổng chưởng quỹ hồi hương, cha ta mua lại cửa hàng này, vị khách nhân này là bốc thuốc hay là xem mạch.” Đỗ Oánh Nhiên đánh giá nam tử trước mắt, đôi mắt hẹp dài giống như xuân thủy róc rách, ôn nhuận như mộc xuân phong, thân mình thư sinh giống như không thích hợp, môi thật mỏng nhạt đến gần như hơi hồng nhạt, ngẫu nhiên nâng tay che lại miệng hơi hơi ho khan một tiếng.
“Chỗ này của ngươi phí dụng như thế nào.” Lúc thư sinh trắng noãn kia đặt câu hỏi, bên tai mang theo ửng đỏ, Đỗ Oánh Nhiên thấy góc áo cùng ống tay áo hắn mang theo dấu vết mài mòn, hài tẩy sạch sẽ, mơ hồ thấy dấu vết may vá qua, cảm thấy hiểu rõ, tất nhiên là trong túi thư sinh ngượng ngùng. Trên mặt Đỗ Oánh Nhiên mang theo tươi cười khả nhân, nói: “Vào cửa xem mạch là một tiền, tiền ra phương thuốc lại là tính khác, có thể ở nơi này hốt thuốc, cũng có thể đi giữ đia phương hốt thuốc.”
Vô luận là cổ đại hay là hiện đại, không ít thầy thuốc viết phương thuốc là rồng bay phượng múa, sợ người khác xem hiểu hắn mở phương thuốc, mục đích này chính là làm cho thầy thuốc ở cửa hàng nhà mình hốt thuốc, như vậy giá thuốc cũng quý hơn ba phần so với bình thường. Đỗ Oánh Nhiên mở miệng nói một tiền vừa nghe là so với giữ địa phương quý hơn, nếu tiết kiệm tiền phương thuốc, chỉ sợ còn rẻ một chút. Giá này cũng là sau khi Đỗ Oánh Nhiên thương nghị cùng Đỗ Phỉ định ra.
“Vậy làm phiền thỉnh đại phu.” Thư sinh kia hiển nhiên là người thượng đạo, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói như thế.
“Một tiền là giá của ta.” Đỗ Oánh Nhiên chỉ chỉ chóp mũi mình, trong mắt cũng nhộn nhạo mềm mại ý cười: “Nếu là cha ta, giá lại là ba tiền, bất quá ngài yên tâm, nếu ta trị ngươi không hết, không cần tiền. Sinh ý Đồng Hòa đường chúng ta còn trông cậy vào thật dài thật lâu đâu.”
Thư sinh kia cũng cũng không phải người câu nệ, đưa tay đặt trước mặt Đỗ Oánh Nhiên, trên mặt thư sinh mang theo tươi cười thản nhiên, như ánh mặt trời tháng ba, thoải mái thích ý, nói: “Làm phiền nữ đại phu.”
Lúc bắt mạch Đỗ Oánh Nhiên chú ý tới vị thư sinh này có lông mi thật dài, làm thành cái bóng hình quạt dưới mí mắt, Đỗ Oánh Nhiên biết niên đại này vẫn là không hề thiếu người đọc sách ôm ý niệm tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao tử trong đầu, thư sinh trước mắt cũng không như thế, phát hiện điểm này, làm cho Đỗ Oánh Nhiên bắt mạch cho thư sinh càng thêm cẩn thận.
“Ngươi đừng động.” Đỗ Oánh Nhiên kề gần thân mình, ngón tay ấn đàn trung huyệt của thư sinh: “Nơi này có cảm giác đau xót?”
Ước chừng là vì ở trong hiệu thuốc, trên người cô gái có mùi thuốc nhạt nhẽo, dưới mùi thuốc ẩn ẩn có mùi thơm nhẹ đặc hữu của nữ tử, bên tai thư sinh không tự giác ửng đỏ, nói: “Có chút đau.”
“Lúc xuân thu ăn mặc theo mùa, thường bị ho, hiện tại ta mở phương thuốc chỉ có thể giảm bớt một hai, nếu là muốn trị tận gốc chứng bệnh của ngươi, có hai cái biện pháp, hai bút cùng vẽ, có thể trị tận gốc.” Đỗ Oánh Nhiên ở trước mặt thư sinh lắc lắc hai cái ngón tay.
Thư sinh thùy hạ con ngươi, nói: “Biện pháp gì?”
“Thứ nhất chứng bệnh này của ngươi chi bằng trị vào ngày đông, đợi cho vào tam cửu, ngươi tới cửa hàng tìm ta hoặc là cha ta, mở phương thuốc cho ngươi. Thứ hai trong ngày thường cũng không cần luôn đọc sách, người xưa cũng nói, cường kiện khí lực mới có thể mưu hoa tiền đồ tốt.”
Thư sinh gật gật đầu: “Làm phiền nữ đại phu. Hiện tại hốt hai lần thuốc trước giảm bớt một phen, đợi cho thời điểm tam cửu lại đến chẩn trị.”
Đỗ Oánh Nhiên mở phương thuốc cho thư sinh, phía trên là chữ nhỏ trâm hoa thanh tú, Đỗ Oánh Nhiên chỉ chỉ giá phía dưới cùng, nói: “Giá này phải là ở nơi nào đều là không sai biệt lắm. Kinh mạch con người, quy tắc chung không đau, đau tắc không thông. Lúc ngủ dậy, chà xát cho nóng ngón tay, ấn huyệt đàn trung, thứ nhất là đối với thân mình ngươi tốt, thứ hai cũng là tỉnh thần.” Đỗ Oánh Nhiên cười nói.
“Cám ơn nữ đại phu.” Thư sinh dừng một chút nói: “Ta liền ở Đồng Hòa đường nơi này hốt thuốc.”
Sau khi lấy thuốc, trả tiền, thư sinh cũng không có rời đi, mà là nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi nữ đại phu họ gì.”
“Ta họ Đỗ.” Đỗ Oánh Nhiên cười nói: “Không biết khách quý xưng hô như thế nào.”
“Đỗ đại phu, tiểu sinh Trầm Tử Hào.” Trầm Tử Hào hành lễ với Đỗ Oánh Nhiên xong mới rời đi. Sau khi tiễn bước thư sinh, tâm tình Đỗ Oánh Nhiên rất tốt, cúi đầu sửa sang lại chứng bệnh của thư sinh vừa rồi, lại thấy có bóng mát phóng đến trước mặt của mình, lúc mang theo tươi cười muốn tiếp đón, liền thấy trong suốt mà đứng ở trước mặt mình, đúng là Tam công chúa. Đỗ Oánh Nhiên vội vàng từ trong quầy mà ra chỉnh đốn trang phục hành lễ với Tam công chúa.
“Không cần đa lễ như vậy.” Tam công chúa mỉm cười nói: “Vài ngày trước đó ngươi đã cứu ta, ta nghĩ tự mình đăng môn mới có thành ý, vừa rồi lúc đi ngang qua tiệm thuốc này còn nghĩ không chừng là hiệu thuốc bắc nhà ngươi, ai biết thoáng nhìn thì thấy ngươi, thật sự là duyên phận.”
Tam công chúa nói chuyện thanh âm mềm nhu nhu, giống như đậu đỏ cao hương vị ngọt ngào, làm cho trong lòng người ta ngọt tư tư ấm dào dạt. Đỗ Oánh Nhiên cũng nhếch lên khóe môi nói: “Tam công chúa khách khí.”
“Mới không phải khách khí.” Tam công chúa nói: “Vừa rồi ta thấy có một thư sinh mang theo thuốc ra cửa, nhưng là ngươi xem mạch?”
Thấy Đỗ Oánh Nhiên gật đầu, tam công chúa cười vỗ tay: “Ta đoán đúng rồi, liền ngay cả Đông nữ y cũng nói qua, ngươi hành châm rất tốt, còn nói là Đỗ thị nhất mạch.”
Đỗ Oánh Nhiên cười nói: “Nhà của ta cũng ngay phụ cận nơi này, công chúa không ngại cùng ta ngồi một lát.”
Thấy Tam công chúa gật gật đầu, Đỗ Oánh Nhiên vén rèm lên vào nội gian, gọi Đỗ Phỉ thủ mặt tiền cửa hàng, mới mang theo Tam công chúa cùng vào sân.
Đẩy ra cửa viện liền thấy lá cây bạch quả màu vàng theo gió cuốn đi, Tam công chúa đánh giá trong viện chứa nhiều thạch điêu tiên hạc, hưng trí dạt dào vỗ tay một cái, nói: “Chỗ này của ngươi thật tốt, chúng ta ngồi tại trong viện.” Đưa tay chỉ vào bàn ghế đá dưới tàng cây.
Lúc tiến vào trong sân, Kiếm Lan đã lại đây đón, nghe lời Tam công chúa nói, lại thấy Đỗ Oánh Nhiên hơi hơi gật đầu, liền đi nội gian lấy nhuyễn điếm trải trên băng đá.
Tam công chúa thu liễm làn váy ngồi xuống, Đỗ Oánh Nhiên thấy Tam công chúa ngồi xuống, cũng nghiêng thân mình ngồi trên băng đá bên người Tam công chúa, Kiếm Lan đã phân phó tiểu nha đầu lại cầm cái hai cái ghế đẩu bằng gỗ, là cho hai nha hoàn của Tam công chúa, trong đó một nha hoàn là Xuân Đào, một người khác đã thay thế. Này cũng là chuyện thức bình thường, lần trước người tên Đông Mai kia làm ra chuyện sai như vậy.
“Các ngươi ngồi đi.” Tam công chúa cười nói.
Xuân Đào ngồi xuống, một nha hoàn khác mới hơi hơi ngồi xuống, tính tình cùng Đông Mai lúc trước là hoàn toàn tương phản, thật cẩn thận.
Tam công chúa nói: “Ngươi nơi này là khiêu vũ sao? Nghe chưởng quầy Lăng Tuyền các nói, cha ngươi cha là mang ngươi đi chọn lựa vải dệt dùng khiêu vũ.”
Đỗ Oánh Nhiên gật gật đầu, nói: “Vì cường kiện khí lực, lúc sáng sớm sẽ chạy vòng quanh sân hai vòng, hoạt động tay chân, tiếp theo cha ta đánh quyền, ta khiêu vũ.”
Tam công chúa le lưỡi: “Thân thể ta không tốt, ta cũng không thích biến mình thành mồ hôichảy ròng ròng.”
Đỗ Oánh Nhiên từng chẩn mạch qua cho Tam công chúa, bệnh trạng của nàng là viêm cơ tim, nếu là vận động thích hợp không quá kịch liệt, đối với thân mình cũng có ưu việt, Đỗ Oánh Nhiên liền nói chuyện này.
Tam công chúa cười nói: “Đỗ tiểu đại phu quả nhiên là hạnh lâm thánh thủ, Đông nữ y cũng nói qua như vậy đâu. Là bản thân ta lười.”
Đôi mắt Đỗ Oánh Nhiên cong lên, nói: “Nếu là công chúa có hoạt động gì cảm thấy hứng thú, mỗi ngày dùng thời gian một nén nhang cũng là tốt.”
Vẻ mặt Tam công chúa ngẩn ra: “Một nén nhang cũng tốt?”
“Thân mình công chúa vốn cũng không thích hợp hoạt động thời gian dài, nếu xé chẵn ra lẻ, buổi sáng một nén nhang, giữa trưa một nén nhang, buổi tối lại một nén nhang, kỳ thật cộng lại, cũng là tốt. Công chúa nhưng là đối khiêu vũ cảm thấy hứng thú?” Đỗ Oánh Nhiên hỏi.
Ánh mắt Tam công chúa sáng lên, không ngừng gật đầu: “Ý của ngươi là ta có thể khiêu vũ?”
Đỗ Oánh Nhiên mỉm cười: “Nếu theo biện pháp của ta là có thể.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook