Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 488: Chương 489


Câu nói này khiến người đàn ông râu quai nón kia tức điên lên, ông †a lạnh lùng quát: “Báo cảnh sát? Mày còn muốn báo cảnh sát à, xem ra là không muốn sống rồi đúng không, anh em xông lên, bắt con đó lại cho tao!”
Mấy người đàn em hung hăng xông tới Cố Tiểu Mạch, kẻ địch bủa vây bốn phía mà thân hình của Cố Tiểu Mạch lại nhỏ yếu vô cùng, lại thêm một ông chú nhìn thì mạnh nhưng không biết có đánh được không.

Cố Tiểu Mạch cắn răng, bỗng nhiên cô đẩy Lương Dật An ra rồi gào.

lên: “Chạy mau đi!”
Lương Dật An bất ngờ bị Cố Tiểu Mạch đẩy ra rồi lại nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Mạch, côn điện chạm vào làn da cô, khiến cô tê dại đau đớn hét lên.

Cố Tiểu Mạch há miệng rồi cẳn vào tay người đàn ông râu quai nón, chẳng thèm quan tâm đến tiếng hét của người đàn ông.

Cô căn đến nỗi chảy máu rồi mới tức giận đá khuỷu tay của ông ta, nhưng ngay lúc đó thì tóc của Cố Tiểu Mạch cũng bị túm đến nỗi phát đau!

Lương Dật An thu lại vẻ nhã nhặn thường ngày, khi ông trông thấy người đàn ông kia tức giận dơ côn điện lên đánh về phía Cố Tiểu Mạch thì lạnh lùng quát lên: “Ra đi, ngăn nó lại!”
Cố Tiểu Mạch bị côn điện giật cho chóng mắt, đầu ong lên, cô còn chưa kịp nghe thấy Lương Dật An nói gì thì đã ngất đi, ngã xuống sàn boong tàu.

Bảo vệ của Lương Dật An nghe thấy thế thì ngay lập tức nhào tới, trông thấy tổng giám đốc Lương vẫn đang bình yên đứng kia thì thở phào một hơi.

Chỉ là sao lại có một cô gái bị thương vì tổng giám đốc Lương chứ?
Bọn họ nhanh chóng chạy tới, mấy chiêu là đã hạ được đám người kia!
Bên ngoài hải quan có một chiếc chiếc Rolls-Royce vừa dừng lại, Mộ Bắc Ngật mặc một bộ đồ tây màu đen, đi tới boong tàu với vẻ mặt lạnh lùng.

Đập vào mắt anh là khói đặc đang nghỉ ngút, thùng dầu trong khoang thuyền không chịu nổi nhiệt độ cao nên bỗng nhiên phát nổ, toàn bộ mặt biển dao động kịch liệt.

Mộ Bắc Ngật nhìn thấy ngay bóng dáng đang nằm rạp trên boong tàu của Cố Tiểu Mạch, khuôn mặt tuấn tú của anh dần trở nên lạnh lùng, ngay lập tức phóng tới chỗ Cố Tiểu Mạch.

Lương Dật An đi tới chỗ Cố Tiểu Mạch, nhưng bên người ông bỗng nhiên xuất hiện một người vọt tới trước mặt Cố Tiểu Mạch nhanh hơn ông rồi ôm Cố Tiểu Mạch lên.

Trong lúc hỗn loạn, Mộ Bắc Ngật liếc thoáng qua đám cướp biển kia rồi ra lệnh: “Dịch Bách, bắt bọn họ lại rồi tra hỏi từng người một!”
“Vâng, tổng giám đốc Mộ!”
Lương Dật An nhíu mày, người bạn trai này được đấy, chạy nhanh phết.


Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch rồi nhìn về phía Lương Dật An, nói: “Tổng giám đốc Lương, tôi thay cô ấy cảm ơn ông”
Lương Dật An nhìn chằm chằm Gố Tiểu Mạch, trong đôi mắt có sự thắc mắc, cô chủ động kéo ông chạy trốn, ngay trước nguy hiểm lại bảo vệ ông.

Hai người họ chẳng qua chỉ là có duyên gặp vài lần mà thôi, cũng chẳng quen biết gì thì vì sao lại giúp ông chứ?
Cảm xúc trong lòng của Lương Dật An rất phức tạp: “Tổng giám đốc.

Mộ, cô ấy tới để kiểm tra hàng hóa của mình, bây giờ thì cậu bế cô ấy đi tới khách sạn gần đây nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giải quyết thay cô ấy..”
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, khách sáo từ chối: “Không cần đâu tổng giám đốc Lương, tôi sẽ xử lý những chuyện này, không làm phiên đến ông nữa”
Lương Dật An gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào Mộ Bắc Ngật không nói thêm gì, còn Mộ Bắc Ngật thì nhanh chóng ôm Cố Tiểu Mạch rời đi.

Anh tạm thời thuê một phòng trong khách sạn gần đây, khách sạn có vẻ hơi cũ, ở gần boong tàu, vẫn giữ những trang trí trước đây.

Mộ Bắc Ngật híp mắt rồi đặt Cố Tiểu Mạch lên giường, anh nhìn cô nhắm chặt hai mắt mê man rồi ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán cô.


Gương mặt đẹp trai ấy vẫn có vẻ rất khó chịu, đến cùng là Cố Tiểu Mạch không quan tâm tới sự an toàn của mình đến cỡ nào cơ chứ? Chỗ như thế này mà cũng dám đến một mình ư?
Anh tốn công tốn sức tìm cô, lại trơ mắt nhìn cô ngã xuống trước mặt mình.

Sự tàn độc nổi lên trong lòng, Mộ Bắc Ngật đi ra khỏi gian phòng, đứng trước bệ của sổ ngoài hành lang.

Dịch Bách nhanh chóng gọi điện báo cáo: “Tổng giám đốc Mộ, người đều đã tóm gọn, bọn họ có chút mâu thuẫn với bên hợp tác nên tự tiện thiêu hủy hàng hóa của người ta.

Bây giờ ngay cả thuyền cũng bị phá, không ngờ tới lúc ấy lại thấy một người phụ nữ đang ấn núp nên muốn chặn miệng.

Bọn họ làm ăn lâu dài trên biển, nên không có… lòng thông cảm”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương