Viện Bảo Tàng Sơn Hải
-
Chương 138
EDIT: HÂN
BETA: HẠ Y
Yêu quái đi công tác đều rất năng suất, dẫn hơn hai trăm yêu quái từ các nước về, khiến Quản lý viên mở rộng tầm mắt.
“Có Medusa thật nè! Đầu toàn rắn thôi, nhìn buồn nôn quá.”
“Thì ra cánh của thiên sứ lớn vậy, hèn gì bay được.”
“Tửu Thôn Đồng Tử trong truyền thuyết là một thiếu niên xinh đẹp, quả nhiên truyền thuyết rất đáng tin, xinh đẹp thật đó.”
Ngài viện trưởng nhíu mày, kéo Quản lý viên về phòng tâm sự.
Các yêu quái nước ngoài tủi thân ngồi xuống đất ở sân sau, tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, sau đó lại cùng nhìn đám yêu nước Hoa đã bắt mình đến, trông càng tủi thân hơn.
“Ồ? Sao lại có nhiều yêu nước ngoài thế?” Minh Hoặc ngồi trên lưng cọp oai phong đi dạo ra sân sau, thấy yêu nước ngoài thì rất đỗi ngạc nhiên.
“Diễn viên quần chúng.” Thao Thiết đáp.
Biết yêu nước ngoài đến làm gì, Minh Hoặc cũng không tò mò nữa, bèn vỗ đầu cọp oai phong bảo nó đi dạo chỗ khác, như phòng bếp chẳng hạn.
Thao Thiết rảnh rỗi không có gì làm đi theo vào phòng bếp tìm đồ ăn, nhân tiện lén lút hỏi Minh Hoặc: “Tui vừa về đã nghe nói Ma Quân ngài phải đi mẫu giáo, sao còn chưa đi nữa?”
Minh Hoặc ngồi trên lưng cọp, quay đầu trừng Thao Thiết với vẻ hung hãn.
Khốn nạn, chỉ biết chọc trúng tim đen người ta!
Nghĩ mà xem hắn đường đường là Ma thần, đi mẫu giáo đã ấm ức lắm rồi, chuyện này còn bị Đan Tiêu Thủy Thôi Kế Mông và tất cả những con yêu quái trong viện bảo tàng luân phiên cười nhạo, thậm chí cả tên loài người Lý Cửu Gia cũng dám ghẹo hắn, Ma thần không ra oai, ngươi tưởng hắn bệnh sắp chết à!!!
Nếu Ma thần của quá khứ mà trừng mình như vậy, Thao Thiết đã bị dọa chạy từ lâu rồi, không, phải là nó vốn không dám nói năng lung tung, đâu có chuyện miệng tiện đến mức để Ma thần trừng mình như vậy. Còn Ma thần cục bé đang trừng mình bây giờ à…
Úi cha cha~ Đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu quá~
Móng vuốt của Thao Thiết rục rịch lắm, muốn xoa nắn cục bé quá áu.
“Ngươi dám!” Minh Hoặc đứng thẳng trên lưng cọp, chỉ cần Thao Thiết giơ móng vuốt đê tiện ra, hắn sẽ lập tức quay về hình dáng thật, một tiếng cũng được, nửa tiếng cũng ok nốt, đủ để đánh Thao Thiết là được.
Thao Thiết ngoan ngoãn ngay.
Oai nghiêm của Ma quân có đã lâu, hắn lại là kẻ thù dai, ghẹo chút thì được, bắt nạt quá đáng thì kẻ chịu thiệt vẫn là mình đó.
Không thể bắt nạt Ma thần cục bé, Thao Thiết quyết định bắt nạt đám cánh gà, với dáng vẻ lạnh lùng của đám cánh gà mà bắt nạt thì đúng là SƯỚNG TÊ NGƯỜI!
Một trăm năm trước, các thiên sứ gặp phải những đại yêu thượng cổ như Thao Thiết Đào Ngột thì chẳng có sức chống trả gì. Trăm năm qua đi, tuy Thao Thiết Đào Ngột chỉ ăn chơi trong viện bảo tàng, nhưng thực lực không kém gì xưa kia, mà yêu lực càng mạnh hơn bởi sự hun đúc hằng ngày bởi linh khí tràn trề của núi Ngọa Long, dù Thao Thiết một chọi mười cũng chiếm thế mạnh, huống chi còn có một Đào Ngột nữa, đó gọi là chỉ có một bên đánh thôi.
Sân sau của viện bảo tàng bỗng chốc có lông vũ bay đầy trời, những yêu quái nước ngoài khác đều trốn thật xa, chỉ sợ Thao Thiết Đào Ngột và các thiên sứ “nô đùa” với nhau chưa đã, muốn tìm họ cùng nô đùa vui vẻ (một phía).
Lăng Mục Du và Đan Tiêu tâm sự trong phòng xong, thấy lông vũ trải đầy sân sau thì nhíu mày, ngay sau đó nhìn thấy rất nhiều cánh thiên sứ hơi trụi, tức thì giận dữ: “Ai làm đấy?”
Còn cần mấy thiên sứ này đóng vai phụ, triển lãm trong viện bảo tàng đấy, bứt trụi lông cánh rồi có còn đẹp nữa không?
Xin hỏi khán giả và du khách mà thấy thiên sứ trụi lông rồi hỏi “Sao cánh của thiên sứ trụi lủi vậy?”, thì phải trả lời thế nào?
Chẳng lẽ đáp là “Thiên sứ ăn uống dinh dưỡng không tốt nên bị rụng lông” hoặc “Thiên sứ bị viêm lông”?
Yêu quái trong viện bảo tàng và yêu quái nước ngoài đều đưa mắt chỉ về phía Thao Thiết, Lăng Mục Du hung hãn xông thẳng đến chỗ Thao Thiết, nâng tay chụp thẳng lên chùm lông sau đầu nó, tức giận hỏi: “Mi có bị ngu không, có bị ngu không. Cánh thiên sứ trụi lủi rồi thì quay phim kiểu gì, làm sao xòe cánh, làm sao kiếm tiền?”
Yêu quái viện bảo tàng: “…”
Yêu quái nước ngoài nghe không hiểu tiếng Hoa: “…”
Ma cà rồng nghe hiểu tiếng Hoa: “Hê hê hê.”
Biết ngay viện bảo tàng Sơn Hải bắt nhiều yêu quái như vậy đến không thể chỉ bảo chúng đóng vai phụ trong phim, đám ma cà rồng đã có kinh nghiệm cảm thấy kiêu ngạo bởi sự đoán trước của mình, và phiên dịch nó lại cho các thiên sứ nghe một cách hiểm ác.
Các thiên sứ nghe xong, ban đầu hoang mang vô cùng, sau đó cực kỳ phẫn nộ. Họ là thiên sứ cao quý thánh khiết, sao có thể để loài người mặc sức tham quan!!!
Palens Toreador bĩu môi, cao quý thánh khiết con khỉ, không muốn triển lãm thì bọn mi đánh thắng mấy con yêu quái phương Đông trước đi, đánh không lại đừng gáy, huống chi phương Đông còn có thần nữa, bốn đứa lận. Nói nữa thì toàn nước mắt.
Lăng Mục Du dạy dỗ Thao Thiết xong, còn khấu trừ hai con dê nướng nguyên con trong tháng này của nó, sau đó đi đến trước mặt các thiên sứ an ủi với vẻ ôn hòa, bảo họ cứ yên tâm ở lại viện bảo tàng, đảm bảo Thao Thiết sẽ không bắt nạt họ nữa, và còn giúp họ tìm những bài thuốc bí truyền để… mọc lại lông, chắc chắn sẽ khiến lông vũ của họ dồi dào trở lại chỉ trong thời gian ngắn.
Các thiên sứ không muốn ở lại đây chút nào, càng không muốn triển lãm cho loài người thích thì xem, nhưng yêu quái đang ở lãnh địa người ta không thể không cúi đầu, họ đánh không lại yêu quái phương Đông, huống chi chỗ này có tới mấy vị thần phương Đông nữa.
Tại sao đại lục phương Đông còn nhiều thần thế, mà thần của họ đã không còn che chở họ và đã rời đi từ lâu?
Các thiên sứ càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng dùng sự im lặng ngoan cố để đối mặt với Quản lý viên.
Lăng Mục Du thấy dáng vẻ không bạo lực không hợp tác của thiên sứ, bèn mỉm cười, không nói gì nữa.
Chẳng phải ban đầu đám dơi yêu cũng có dáng vẻ thế này đó à, nhưng cuối cùng khi tiễn chúng về, chúng lại còn quyến luyến… thức ăn ngon của nước Hoa.
Quản lý viên tin rằng không có yêu quái nào chẳng thể giải quyết được bằng một bữa ăn ngon của nước Hoa cả, nếu có thì cần hai bữa thôi.
So với vẻ bất khuất không sờn của thiên sứ, nhiều yêu quái nước ngoài lại rất hứng thú với việc triển lãm mình cho loài người xem.
“Tôi xấu xí, loài người không thích tôi, nhưng tôi muốn chơi đùa cùng họ.” Ví dụ như Cyclops đã nói thế.
Tuy bảo là người khổng lồ, thực tế cũng chỉ hơn ba mét thôi, trên mặt chỉ có một con mắt duy nhất, đã thế còn giữa trán, cực to luôn, bắp thịt toàn thân thì săn chắc, da màu xám như đá, còn đầu trọc, đúng là xấu thật.
Cyclops trong thần thoại vừa cố chấp lại hay xúc động, nhưng Lăng Mục Du lại không thấy vậy, chỉ thấy hơi ngờ nghệch hồn nhiên thôi.
Quản lý viên nhìn dáng vẻ ngu ngơ của nó, trái tim nhũn ra, bèn hứa cho nó con dê nướng mà mình đã khấu trừ của Thao Thiết.
“Thần phương đông, cảm ơn ngài, ngài thật sự quá thần thánh.” Cyclops vui vẻ cười híp con mắt độc nhất, nơi đuôi mắt còn có vết chân chim, trông càng xấu hơn.
“Đừng khách sáo.” Lăng Mục Du bảo Bạch Trạch sắp xếp nơi ở cho những con yêu quái nước ngoài, mình thì kéo Đan Tiêu vào văn phòng, chưa được vài bước đã bị Thao Thiết cản đường.
Lăng Mục Du nhìn Thao Thiết, Thao Thiết cũng nhìn cậu với ánh mắt lên án.
“Làm gì?”
“Anh còn hỏi tui làm gì?” Thao Thiết lùi một bước với vẻ khó tin: “Anh tự nói xem mình đã làm những gì, anh còn hỏi tôi làm gì!”
Lăng Mục Du: “…”
“Lúc cần người ta thì gọi người ta là bé Thao Thiết, không cần nữa thì đem hết mấy con dê nướng của người ta cho yêu quái nước ngoài.” Thao Thiết đặt một vuốt lên trước ngực mình, lên án từng câu từng chữ rấm rức thổn thức.
Lăng Mục Du: “…”
Đan Tiêu nhíu mày: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Thao Thiết buông vuốt xuống không làm động tác người đẹp ôm ngực nữa, nhưng những lời cất lên vẫn đầy ai oán: “Tại sao lại đem dê nướng nguyên con của tui cho yêu quái khác?”
Đan Tiêu đáp: “Đầu tiên, mi phạm lỗi bị khấu trừ dê nướng nguyên con, con dê nướng đó đã không phải của mi rồi. Thứ hai, Tiểu Ngư muốn thưởng dê nướng nguyên con cho yêu quái nào thì thưởng cho yêu quái đó.”
Thao Thiết không phục: “Tên yêu quái một mắt kia đã làm gì mà được thưởng dê nướng nguyên con?”
Đan Tiêu: “Tích cực chủ động triển lãm bản thân, góp phần xây dựng viện bảo tàng, giúp đỡ viện bảo tàng tăng lợi nhuận.”
Thao Thiết: “…”
Lần này nó đau lòng thật rồi, vị thần tôn kính của quá khứ không phải như vậy mà à à à à à!!
“Ha ha.”
Minh Hoặc ngồi trên lưng cọp oai phong, một tay cầm một cái cánh gà nướng New Orleans* (có ảnh) gặm, cánh tay nhỏ nhắn kia thì cầm một cái nĩa thép chuyên dùng để nướng, xiên cánh gà đút cho cọp ăn, trên lưng cọp oai phong có một túi lớn cánh gà nướng.
Vừa ăn vừa đút bận túi bụi, ấy thế mà vẫn không quên dành thời gian ra cười nhạo Thao Thiết.
Thao Thiết cay lắm, bèn cướp cánh gà của Minh Hoặc bỏ chạy.
“Khốn nạn!” Minh Hoặc giận dữ, vỗ đầu cọp oai phong bảo nó đuổi theo.
Đan Tiêu nhìn Minh Hoặc chỉ huy cọp oai phong đụng trái đụng phải, va ngã mấy con yêu quái nước ngoài, va hết mấy yêu quái nhỏ, làm đổ rạp vô số hoa cỏ, quậy cho viện bảo tàng gà bay chó sủa, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Chừng nào Minh Hoặc đi mẫu giáo?” Y hỏi Lăng Mục Du.
“Tháng 9 mới đi.” Lăng Mục Du nói: “Dạo này Khấu Dung đang rầu rĩ về chuyện chọn trường mẫu giao cho Minh Hoặc, muốn nhờ em cùng đi khảo sát thực tế tình hình trường mẫu giáo.”
Đan Tiêu không hiểu: “Trong trấn chỉ hai trường mẫu giáo, có gì mà rầu?”
Lăng Mục Du cười: “Nỗi khổ tâm của phận làm bố mẹ mà. Lăng Giác còn muốn cho Minh Hoặc vào trường mẫu giáo trong thành phố, nhưng anh ta không dám nói, muốn nhờ em nói.”
Đan Tiêu ôm cậu vào lòng vỗ về, không cần phải nói thêm nhiều lời an ủi, Lăng Mục Du không cần thiết nữa rồi.
Bên này, hai vị thần đang nồng nàn đằm thắm; bên kia, Minh Hoặc chỉ huy cọp oai phong đụng trái đụng phải, còn có cả Thao Thiết gợi đòn “Đến đây nào~ Đến bắt tui đi~”
Đan Tiêu không nhịn nổi nữa dịch chuyển sang đó, mỗi tay túm Minh Hoặc và Thao Thiết lên: “Quậy nữa là nhốt cả vào phòng tối đấy.”
Thao Thiết ngoan ngoãn ngay tắp lự, bốn vuốt cọp rụt lại, tỏ vẻ dễ thương với Đan Tiêu.
Minh Hoặc lại vẫn tức giận giãy đạp: “Ngươi thả ta xuống, nếu không sẽ cho ngươi biết mặt.”
Đan Tiêu túm cổ áo Minh Hoặc lắc lư qua lại: “Ngươi muốn cho ta biết mặt kiểu gì? Ngày mai đưa ngươi đi mẫu giáo.”
Minh Hoặc: “!!!”
“Há há há há há Ma Quân đi mẫu giáo.” Thao Thiết không tỏ vẻ dễ thương nữa mà cười phá lên.
Mấy yêu quái khác trong viện bảo tàng cũng không nhịn nổi cười phá ra, ai nấy cùng há há há.
Ối mẹ ơi, muốn thấy cảnh Ma quân và nhóc loài người cùng chơi đùa hát nhạc thiếu nhi quá, chỉ tưởng tượng thôi thì hình ảnh đã khiến yêu quái kích động không kiểm soát nổi rồi đấy.
Đám yêu quái nước ngoài không hiểu yêu quái nước Hoa đang cười gì, bèn quay mặt nhìn nhau, sau đó rời mắt về phía ma cà rồng nghe hiểu tiếng Hoa.
Ma cà rồng nghe hiểu tiếng Hoa lại giữ vẻ mặt trầm ngâm không lên tiếng. Chữ nào nó cũng nghe hiểu, nhưng nối lại với nhau thì hổng hiểu mà! Rốt cuộc đi mẫu giáo thì có gì mà buồn cười chứ ứ ứ?!
Đám yêu quái nước ngoài lại nhìn sang thần phương đông dịu dàng thân thiện đang ngước đầu lên trời bốn lăm độ với vẻ đau thương, không rảnh quan tâm tới chúng.
Đang ôm ngon lành tự dưng vợ biến mất trong lòng mình, ai hiểu được cảm giác âu sầu này hả?!
BETA: HẠ Y
Yêu quái đi công tác đều rất năng suất, dẫn hơn hai trăm yêu quái từ các nước về, khiến Quản lý viên mở rộng tầm mắt.
“Có Medusa thật nè! Đầu toàn rắn thôi, nhìn buồn nôn quá.”
“Thì ra cánh của thiên sứ lớn vậy, hèn gì bay được.”
“Tửu Thôn Đồng Tử trong truyền thuyết là một thiếu niên xinh đẹp, quả nhiên truyền thuyết rất đáng tin, xinh đẹp thật đó.”
Ngài viện trưởng nhíu mày, kéo Quản lý viên về phòng tâm sự.
Các yêu quái nước ngoài tủi thân ngồi xuống đất ở sân sau, tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, sau đó lại cùng nhìn đám yêu nước Hoa đã bắt mình đến, trông càng tủi thân hơn.
“Ồ? Sao lại có nhiều yêu nước ngoài thế?” Minh Hoặc ngồi trên lưng cọp oai phong đi dạo ra sân sau, thấy yêu nước ngoài thì rất đỗi ngạc nhiên.
“Diễn viên quần chúng.” Thao Thiết đáp.
Biết yêu nước ngoài đến làm gì, Minh Hoặc cũng không tò mò nữa, bèn vỗ đầu cọp oai phong bảo nó đi dạo chỗ khác, như phòng bếp chẳng hạn.
Thao Thiết rảnh rỗi không có gì làm đi theo vào phòng bếp tìm đồ ăn, nhân tiện lén lút hỏi Minh Hoặc: “Tui vừa về đã nghe nói Ma Quân ngài phải đi mẫu giáo, sao còn chưa đi nữa?”
Minh Hoặc ngồi trên lưng cọp, quay đầu trừng Thao Thiết với vẻ hung hãn.
Khốn nạn, chỉ biết chọc trúng tim đen người ta!
Nghĩ mà xem hắn đường đường là Ma thần, đi mẫu giáo đã ấm ức lắm rồi, chuyện này còn bị Đan Tiêu Thủy Thôi Kế Mông và tất cả những con yêu quái trong viện bảo tàng luân phiên cười nhạo, thậm chí cả tên loài người Lý Cửu Gia cũng dám ghẹo hắn, Ma thần không ra oai, ngươi tưởng hắn bệnh sắp chết à!!!
Nếu Ma thần của quá khứ mà trừng mình như vậy, Thao Thiết đã bị dọa chạy từ lâu rồi, không, phải là nó vốn không dám nói năng lung tung, đâu có chuyện miệng tiện đến mức để Ma thần trừng mình như vậy. Còn Ma thần cục bé đang trừng mình bây giờ à…
Úi cha cha~ Đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu quá~
Móng vuốt của Thao Thiết rục rịch lắm, muốn xoa nắn cục bé quá áu.
“Ngươi dám!” Minh Hoặc đứng thẳng trên lưng cọp, chỉ cần Thao Thiết giơ móng vuốt đê tiện ra, hắn sẽ lập tức quay về hình dáng thật, một tiếng cũng được, nửa tiếng cũng ok nốt, đủ để đánh Thao Thiết là được.
Thao Thiết ngoan ngoãn ngay.
Oai nghiêm của Ma quân có đã lâu, hắn lại là kẻ thù dai, ghẹo chút thì được, bắt nạt quá đáng thì kẻ chịu thiệt vẫn là mình đó.
Không thể bắt nạt Ma thần cục bé, Thao Thiết quyết định bắt nạt đám cánh gà, với dáng vẻ lạnh lùng của đám cánh gà mà bắt nạt thì đúng là SƯỚNG TÊ NGƯỜI!
Một trăm năm trước, các thiên sứ gặp phải những đại yêu thượng cổ như Thao Thiết Đào Ngột thì chẳng có sức chống trả gì. Trăm năm qua đi, tuy Thao Thiết Đào Ngột chỉ ăn chơi trong viện bảo tàng, nhưng thực lực không kém gì xưa kia, mà yêu lực càng mạnh hơn bởi sự hun đúc hằng ngày bởi linh khí tràn trề của núi Ngọa Long, dù Thao Thiết một chọi mười cũng chiếm thế mạnh, huống chi còn có một Đào Ngột nữa, đó gọi là chỉ có một bên đánh thôi.
Sân sau của viện bảo tàng bỗng chốc có lông vũ bay đầy trời, những yêu quái nước ngoài khác đều trốn thật xa, chỉ sợ Thao Thiết Đào Ngột và các thiên sứ “nô đùa” với nhau chưa đã, muốn tìm họ cùng nô đùa vui vẻ (một phía).
Lăng Mục Du và Đan Tiêu tâm sự trong phòng xong, thấy lông vũ trải đầy sân sau thì nhíu mày, ngay sau đó nhìn thấy rất nhiều cánh thiên sứ hơi trụi, tức thì giận dữ: “Ai làm đấy?”
Còn cần mấy thiên sứ này đóng vai phụ, triển lãm trong viện bảo tàng đấy, bứt trụi lông cánh rồi có còn đẹp nữa không?
Xin hỏi khán giả và du khách mà thấy thiên sứ trụi lông rồi hỏi “Sao cánh của thiên sứ trụi lủi vậy?”, thì phải trả lời thế nào?
Chẳng lẽ đáp là “Thiên sứ ăn uống dinh dưỡng không tốt nên bị rụng lông” hoặc “Thiên sứ bị viêm lông”?
Yêu quái trong viện bảo tàng và yêu quái nước ngoài đều đưa mắt chỉ về phía Thao Thiết, Lăng Mục Du hung hãn xông thẳng đến chỗ Thao Thiết, nâng tay chụp thẳng lên chùm lông sau đầu nó, tức giận hỏi: “Mi có bị ngu không, có bị ngu không. Cánh thiên sứ trụi lủi rồi thì quay phim kiểu gì, làm sao xòe cánh, làm sao kiếm tiền?”
Yêu quái viện bảo tàng: “…”
Yêu quái nước ngoài nghe không hiểu tiếng Hoa: “…”
Ma cà rồng nghe hiểu tiếng Hoa: “Hê hê hê.”
Biết ngay viện bảo tàng Sơn Hải bắt nhiều yêu quái như vậy đến không thể chỉ bảo chúng đóng vai phụ trong phim, đám ma cà rồng đã có kinh nghiệm cảm thấy kiêu ngạo bởi sự đoán trước của mình, và phiên dịch nó lại cho các thiên sứ nghe một cách hiểm ác.
Các thiên sứ nghe xong, ban đầu hoang mang vô cùng, sau đó cực kỳ phẫn nộ. Họ là thiên sứ cao quý thánh khiết, sao có thể để loài người mặc sức tham quan!!!
Palens Toreador bĩu môi, cao quý thánh khiết con khỉ, không muốn triển lãm thì bọn mi đánh thắng mấy con yêu quái phương Đông trước đi, đánh không lại đừng gáy, huống chi phương Đông còn có thần nữa, bốn đứa lận. Nói nữa thì toàn nước mắt.
Lăng Mục Du dạy dỗ Thao Thiết xong, còn khấu trừ hai con dê nướng nguyên con trong tháng này của nó, sau đó đi đến trước mặt các thiên sứ an ủi với vẻ ôn hòa, bảo họ cứ yên tâm ở lại viện bảo tàng, đảm bảo Thao Thiết sẽ không bắt nạt họ nữa, và còn giúp họ tìm những bài thuốc bí truyền để… mọc lại lông, chắc chắn sẽ khiến lông vũ của họ dồi dào trở lại chỉ trong thời gian ngắn.
Các thiên sứ không muốn ở lại đây chút nào, càng không muốn triển lãm cho loài người thích thì xem, nhưng yêu quái đang ở lãnh địa người ta không thể không cúi đầu, họ đánh không lại yêu quái phương Đông, huống chi chỗ này có tới mấy vị thần phương Đông nữa.
Tại sao đại lục phương Đông còn nhiều thần thế, mà thần của họ đã không còn che chở họ và đã rời đi từ lâu?
Các thiên sứ càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng dùng sự im lặng ngoan cố để đối mặt với Quản lý viên.
Lăng Mục Du thấy dáng vẻ không bạo lực không hợp tác của thiên sứ, bèn mỉm cười, không nói gì nữa.
Chẳng phải ban đầu đám dơi yêu cũng có dáng vẻ thế này đó à, nhưng cuối cùng khi tiễn chúng về, chúng lại còn quyến luyến… thức ăn ngon của nước Hoa.
Quản lý viên tin rằng không có yêu quái nào chẳng thể giải quyết được bằng một bữa ăn ngon của nước Hoa cả, nếu có thì cần hai bữa thôi.
So với vẻ bất khuất không sờn của thiên sứ, nhiều yêu quái nước ngoài lại rất hứng thú với việc triển lãm mình cho loài người xem.
“Tôi xấu xí, loài người không thích tôi, nhưng tôi muốn chơi đùa cùng họ.” Ví dụ như Cyclops đã nói thế.
Tuy bảo là người khổng lồ, thực tế cũng chỉ hơn ba mét thôi, trên mặt chỉ có một con mắt duy nhất, đã thế còn giữa trán, cực to luôn, bắp thịt toàn thân thì săn chắc, da màu xám như đá, còn đầu trọc, đúng là xấu thật.
Cyclops trong thần thoại vừa cố chấp lại hay xúc động, nhưng Lăng Mục Du lại không thấy vậy, chỉ thấy hơi ngờ nghệch hồn nhiên thôi.
Quản lý viên nhìn dáng vẻ ngu ngơ của nó, trái tim nhũn ra, bèn hứa cho nó con dê nướng mà mình đã khấu trừ của Thao Thiết.
“Thần phương đông, cảm ơn ngài, ngài thật sự quá thần thánh.” Cyclops vui vẻ cười híp con mắt độc nhất, nơi đuôi mắt còn có vết chân chim, trông càng xấu hơn.
“Đừng khách sáo.” Lăng Mục Du bảo Bạch Trạch sắp xếp nơi ở cho những con yêu quái nước ngoài, mình thì kéo Đan Tiêu vào văn phòng, chưa được vài bước đã bị Thao Thiết cản đường.
Lăng Mục Du nhìn Thao Thiết, Thao Thiết cũng nhìn cậu với ánh mắt lên án.
“Làm gì?”
“Anh còn hỏi tui làm gì?” Thao Thiết lùi một bước với vẻ khó tin: “Anh tự nói xem mình đã làm những gì, anh còn hỏi tôi làm gì!”
Lăng Mục Du: “…”
“Lúc cần người ta thì gọi người ta là bé Thao Thiết, không cần nữa thì đem hết mấy con dê nướng của người ta cho yêu quái nước ngoài.” Thao Thiết đặt một vuốt lên trước ngực mình, lên án từng câu từng chữ rấm rức thổn thức.
Lăng Mục Du: “…”
Đan Tiêu nhíu mày: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Thao Thiết buông vuốt xuống không làm động tác người đẹp ôm ngực nữa, nhưng những lời cất lên vẫn đầy ai oán: “Tại sao lại đem dê nướng nguyên con của tui cho yêu quái khác?”
Đan Tiêu đáp: “Đầu tiên, mi phạm lỗi bị khấu trừ dê nướng nguyên con, con dê nướng đó đã không phải của mi rồi. Thứ hai, Tiểu Ngư muốn thưởng dê nướng nguyên con cho yêu quái nào thì thưởng cho yêu quái đó.”
Thao Thiết không phục: “Tên yêu quái một mắt kia đã làm gì mà được thưởng dê nướng nguyên con?”
Đan Tiêu: “Tích cực chủ động triển lãm bản thân, góp phần xây dựng viện bảo tàng, giúp đỡ viện bảo tàng tăng lợi nhuận.”
Thao Thiết: “…”
Lần này nó đau lòng thật rồi, vị thần tôn kính của quá khứ không phải như vậy mà à à à à à!!
“Ha ha.”
Minh Hoặc ngồi trên lưng cọp oai phong, một tay cầm một cái cánh gà nướng New Orleans* (có ảnh) gặm, cánh tay nhỏ nhắn kia thì cầm một cái nĩa thép chuyên dùng để nướng, xiên cánh gà đút cho cọp ăn, trên lưng cọp oai phong có một túi lớn cánh gà nướng.
Vừa ăn vừa đút bận túi bụi, ấy thế mà vẫn không quên dành thời gian ra cười nhạo Thao Thiết.
Thao Thiết cay lắm, bèn cướp cánh gà của Minh Hoặc bỏ chạy.
“Khốn nạn!” Minh Hoặc giận dữ, vỗ đầu cọp oai phong bảo nó đuổi theo.
Đan Tiêu nhìn Minh Hoặc chỉ huy cọp oai phong đụng trái đụng phải, va ngã mấy con yêu quái nước ngoài, va hết mấy yêu quái nhỏ, làm đổ rạp vô số hoa cỏ, quậy cho viện bảo tàng gà bay chó sủa, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Chừng nào Minh Hoặc đi mẫu giáo?” Y hỏi Lăng Mục Du.
“Tháng 9 mới đi.” Lăng Mục Du nói: “Dạo này Khấu Dung đang rầu rĩ về chuyện chọn trường mẫu giao cho Minh Hoặc, muốn nhờ em cùng đi khảo sát thực tế tình hình trường mẫu giáo.”
Đan Tiêu không hiểu: “Trong trấn chỉ hai trường mẫu giáo, có gì mà rầu?”
Lăng Mục Du cười: “Nỗi khổ tâm của phận làm bố mẹ mà. Lăng Giác còn muốn cho Minh Hoặc vào trường mẫu giáo trong thành phố, nhưng anh ta không dám nói, muốn nhờ em nói.”
Đan Tiêu ôm cậu vào lòng vỗ về, không cần phải nói thêm nhiều lời an ủi, Lăng Mục Du không cần thiết nữa rồi.
Bên này, hai vị thần đang nồng nàn đằm thắm; bên kia, Minh Hoặc chỉ huy cọp oai phong đụng trái đụng phải, còn có cả Thao Thiết gợi đòn “Đến đây nào~ Đến bắt tui đi~”
Đan Tiêu không nhịn nổi nữa dịch chuyển sang đó, mỗi tay túm Minh Hoặc và Thao Thiết lên: “Quậy nữa là nhốt cả vào phòng tối đấy.”
Thao Thiết ngoan ngoãn ngay tắp lự, bốn vuốt cọp rụt lại, tỏ vẻ dễ thương với Đan Tiêu.
Minh Hoặc lại vẫn tức giận giãy đạp: “Ngươi thả ta xuống, nếu không sẽ cho ngươi biết mặt.”
Đan Tiêu túm cổ áo Minh Hoặc lắc lư qua lại: “Ngươi muốn cho ta biết mặt kiểu gì? Ngày mai đưa ngươi đi mẫu giáo.”
Minh Hoặc: “!!!”
“Há há há há há Ma Quân đi mẫu giáo.” Thao Thiết không tỏ vẻ dễ thương nữa mà cười phá lên.
Mấy yêu quái khác trong viện bảo tàng cũng không nhịn nổi cười phá ra, ai nấy cùng há há há.
Ối mẹ ơi, muốn thấy cảnh Ma quân và nhóc loài người cùng chơi đùa hát nhạc thiếu nhi quá, chỉ tưởng tượng thôi thì hình ảnh đã khiến yêu quái kích động không kiểm soát nổi rồi đấy.
Đám yêu quái nước ngoài không hiểu yêu quái nước Hoa đang cười gì, bèn quay mặt nhìn nhau, sau đó rời mắt về phía ma cà rồng nghe hiểu tiếng Hoa.
Ma cà rồng nghe hiểu tiếng Hoa lại giữ vẻ mặt trầm ngâm không lên tiếng. Chữ nào nó cũng nghe hiểu, nhưng nối lại với nhau thì hổng hiểu mà! Rốt cuộc đi mẫu giáo thì có gì mà buồn cười chứ ứ ứ?!
Đám yêu quái nước ngoài lại nhìn sang thần phương đông dịu dàng thân thiện đang ngước đầu lên trời bốn lăm độ với vẻ đau thương, không rảnh quan tâm tới chúng.
Đang ôm ngon lành tự dưng vợ biến mất trong lòng mình, ai hiểu được cảm giác âu sầu này hả?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook