Vị Hôn Phu Đến Đây Nào
Chương 44: Lát Đi Cùng Anh

Trans by Mintwooo

Từ Đế đô đến Dubai phải mất tầm chín tiếng ngồi máy bay, vì kinh phí có hạn, lần đầu tiên trong đời Quan Hề không ngồi ghế thương gia.

Vốn lúc bị bác bỏ việc ngồi khoang thương gia cô vẫn còn có thể chấp nhận, vì trước giờ người chưa từng ngồi khoang phổ thông như bạn học Quan Hề không cảm thấy có gì khác, nhẫn nhịn một chút, ngồi ngủ một giấc là qua mà.

Nhưng khi máy bay đã cất cánh được hai tiếng, cô nhận ra bản thân muốn duỗi cái chân ngủ một giấc lại không tài nào ngủ được, cô hối hận rồi!

Cái quái gì đây! Đây mà là chỗ cho người ngồi hả! Cái eo của cô sắp gãy luôn rồi!

“Quan Hề, em không ngủ một lát à?” Người ngồi bên cô là quản lý Uông Thanh, chị ấy lớn hơn Quan Hề vài tuổi, mắt đeo kính khung tròn, nhìn qua rất có thiện cảm.

Quan Hề chậm chạp quay đầu lại nhìn chị ấy, im lặng hai giây mới nói: “Chúng ta có thể thăng hạng khoang không.”

Uông Thanh lắc đầu chắc nịch: “Không thể.”

Quan Hề hít vào một hơi, ánh mắt dường như sụp đổ: “Xuống máy bay em sẽ gọi cho Du tổng, lúc về anh ấy nhất định phải phê chuẩn chi phí thăng hạng khoang!”

“Cái này chắc chắn không thể, Du tổng kẹt sỉ lắm, không được là cái chắc.” Có lẽ do bay ra nước ngoài rồi Uông Thanh có thể thẳng miệng nói xấu cấp trên như thế này.

Quan Hề xoa huyệt thái dương: “Em muốn thử xem.”

Sau đó bất kể thế nào thì bảy tiếng đồng hồ tới phải thức trắng rồi.

Không lâu sau, người ngồi bên cạnh Quan Hề đã thở đều thiếp đi, mà cô thì không tài nào ngủ nổi, vậy nên nhờ tiếp viên mang tai nghe cho mình, banh mắt ra xem phim trên màn hình sau lưng ghế.

Về sau rốt cuộc cũng hạ cánh, Quan Hề hoàn toàn không chợp mắt được, lúc vừa đẩy hành lý ra cửa đã bị cái nóng của Dubai tập kích, trước mắt đen ngòm, suýt nữa thì không đi nổi.

Cô phải đứng yên ổn định lại cơ thể, lát nữa nhất định phải mở điện thoại ra vào Wechat đại chiến ba trăm hiệp với Du tổng ki bo kia.

Thăng hạng khoang, thăng hạng khoang, cô muốn thăng hạng khoang…

Ba năm trước Quan Hề từng đến Dubai, đây chính là đất nước giàu đến độ không thể giàu hơn, muốn chơi ở nơi xa xỉ thế này sẽ không bao giờ có giới hạn. Bạn muốn thứ càng xa xỉ hơn thì chắc chắn sẽ có thứ xa xỉ hơn cho bạn.

Nhưng, lần này không như lần trước, lần này kinh phí của cô có hạn, ngay cả vé máy bay lẫn khách sạn đều phải moi từng chút một từ túi của cấp trên, hơn nữa còn chẳng moi được là bao. Cái duy nhất moi ra được chính là hai đêm ở khách sạn bảy sao, lại là hai đêm cuối cùng trong hành trình.

Nên trước mắt mấy ngày này bọn họ phải ở khách sạn vô cùng vô cùng bình thường. Nhưng Quan Hề cũng chẳng kịp ghét bỏ, sau khi cô vào phòng thay hết chăn ga gối đệm mình mang tới liền chìm vào luôn giấc ngủ.

Một giấc này cô chỉ ngủ được nửa tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại, nhìn thấy trong điện thoại toàn tin nhắn Wechat.

Không biết Quan Hưng Hào từ đâu biết được tin cô ra nước ngoài, ông bảo cô phải chú ý an toàn, chơi thật vui vẻ. Đã từ lâu Quan Hề không trả lời tin nhắn của ông, nhìn thấy tin này đáy lòng cô lại có cảm giác nhói đau, cô chọn xóa tin.

Còn có Lãng Ninh Y nhắn tin cho cô, hỏi đã đến nơi chưa.

Đến cả Giang Tùy Châu có lẽ bây giờ anh vẫn ở trên máy bay.

Quan Hề nhấn vào Lãng Ninh Y, ấn cuộc gọi thoại bắt đầu tố khổ: “Mình đến rồi, vừa ngủ một giấc… Cậu không biết khoang phổ thông nó vừa chật vừa đông đến mức nào đâu, mình còn chẳng duỗi chân ra được, thăng hạng khoang hả? Ông chủ không cho phép nhá… Cậu thăng cho mình? Không được đây là công việc của mình, mình nhất định phải giảm thiểu chi phí không thể… Được rồi nếu mà không giảm thiểu được nữa thì khi nào về cậu thăng hạng cho mình, tiện tay giúp luôn cả đồng nghiệp của mình đi, đồng nghiệp của mình thảm quá mà tuổi tác còn trẻ mà đã phải chịu cảnh đọa đày thế này, đợi mình có lương rồi trả cho cậu…”

“Cười cái gì? Hả? Có gì mà buồn cười? Cái gì mà bọn họ không mệt chẳng qua do mình không quen thôi, này này cậu phải biết là sau khi xuống máy bay cái xe đến đón bọn mình còn đến trễ nữa, thế mà dám cho mình leo cây… Được rồi cái khách sạn này mình chẳng còn gì để nói, mình nói chẳng nổi, đợi lát gửi video cho cậu xem… Thương mấy đồng nghiệp mình ghê, nghe nói trước kia bọn họ đi công tác còn tệ hơn thế này, sao có thể như vậy… Vậy mình phải nghiêm túc dẫn bọn họ kiếm một đống tiền lớn về, đây là cuộc sống bần cùng đến cỡ nào chứ…”

Quan Hề ỉ ôi than thở một hồi, bên đầu kia Lãng Ninh Y đang đắp mặt nạ hưởng thụ spa toàn thân, cười đến rung người vẫn cố giả vờ buồn thay cô bạn.

Sau đó, trợ lý Tiểu Khả trong đoàn đến gõ cửa bảo Quan Hề ra ăn cơm, Quan Hề mới kết thúc công cuộc phỉ nhổ. Treo khuôn mặt cười lên, một lần nữa hòa nhập vào chuyến đi.

Nhưng than thở thì than thở, trước mặt các đồng nghiệp Quan Hề vẫn thể hiện mình vô cùng chuyên nghiệp.

Ngày hôm sau, cả đoàn người theo lịch trình định sẵn đến địa điểm trong kế hoạch quẹt thẻ, thể nghiệm, chụp ảnh, quay video… Những chuyện bọn họ phải làm trong ngày hôm nay rất nhiều, đặc biệt là Quan Hề, cô đóng vai trò chủ đạo trong lịch trình lần này nên lúc nào cũng phải có mặt.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Vẫn như vậy.

Loại vui chơi kiểu này so với kiểu vui chơi thong thả bình tĩnh ngày trước của Quan Hề đúng là một trời một vực, giày vò bốn ngày trời cả người mệt đến mức nuốt không trôi. Nhưng đã đến nước này cô không thể làm chậm trễ tiến độ được, nên đến ngày thứ năm vẫn phải kiên trì hoàn thành công việc.

Hôm nay đích đến của bọn họ là một hòn đảo, Quan Hề vốn sợ nước, nhưng vì cần phải chụp một bộ ảnh lặn ống thở nên vẫn phải xuống nước.



Chụp xong lúc lên bờ đầu cô đã quay mòng mòng, với những người sợ nước thì nước biển là một thứ vô cùng kinh khủng!!!

Đã vậy còn thêm việc cơ thể cùng đầu óc phải xoay liên tục mấy ngày nay đã vượt quá sức chịu đựng, cô vừa bước lên bờ chân liền nhũn ra, suýt thì ngã sụp xuống.

May mà có Uông Thanh cùng trợ lý Tiểu Khả phản ứng nhanh nhạy, chớp mắt đã đỡ được cô.

Quan Hề: “Không sao, em bị say sóng chút.”

Uông Thanh nhìn sắc mặt Quan Hề trắng bệch liền vội nói: “Chị thấy mấy ngày nay em không ngủ ngon, lại chạy tới chạy lui thì cơ thể sao chịu nổi. Thế này đi, hủy lịch trình chiều nay, về khách sạn nghỉ đi.”

Quan Hề: “Hủy? Không có em mọi người chụp cái gì.”

“Không phải, em còn muốn liều mạng nữa à?” Uông Thanh cười nói, “Không sao đâu, những bức ảnh nay chúng ta cần chụp đã chụp hết rồi, còn mấy hạng mục khác trên hòn đảo này chúng ta cử mấy người đi thể nghiệm là được.”

“Chắc chắn?”

“Chắc chắn chắc chắn, được rồi em về mau đi, em không thể ngất ra đấy được, em mà ngất rồi thì về sau chúng ta chụp cái gì nữa.”

Sau cùng Quan Hề cũng bị Uông Thanh tiễn về, quả thực cô cũng đã thấm mệt, vừa về đến giường trong khách sạn liền ngủ mất.

Đợi lúc cô tỉnh lại ngoài trời đã tối mịt.

Cô mềm nhũn người ngồi trên giường, nhìn trần nhà phát ngốc, ngốc một hồi lại chợt cảm thấy có chút nghẹn ngào.

Đói quá đi… Nhưng không muốn rời giường tí nào… Cứu mạng… Mệt chết tôi rồi…

Suy cho cùng vẫn là Quan đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, đời cô đã bao giờ phải chịu khổ thế này.

Tuy Quan Hề đã chuẩn bị tâm lý cho chuyến đi này nhưng vẫn còn nhiều việc vượt qua dự đoán của cô.

Tuy trước kia khi cô đi du lịch cũng ngẫu hứng thích thú lên mà ghi chép lại vài thứ, nhưng lúc đó sẽ có cả người chuyên nghiệp đi cùng, giờ thì chẳng có ai cùng cô, mà lúc nào cũng có người đợi cô đến phân công.

Không so sánh thì không thấy tổn thương!

Quan Hề nhớ lại mấy ngày nay vẫn chưa ăn bữa nào ra hồn, ngủ cũng chưa ngon giấc, từ sáng đến tối lăn lộn bên ngoài… Còn có giờ này phút này, cả người cô mệt mỏi khó chịu, đói đến mức bụng dán vào lưng, thảm quá đi mất….

Quan Hề trở mình, nức nở một tiếng.

Cuộc sống tự cung tự cấp quả không dễ dàng mà, cuộc sống trước kia của cô là chuỗi ngày thần tiên biết bao!

Ui… Mệt quá đi, cấp trên keo kẹt quá… Không bằng nghỉ làm…

Không không không!

Suy nghĩ này vừa hiện ra đã bị Quan Hề mạnh mẽ bác bỏ, không thể không đi làm! Lời Quan Hề cô đã nói ra khỏi miệng sao có thể rút về được! Cô là người chuyên nghiệp đấy nhé! Hơn nữa những người đồng nghiệp tuổi tác còn trẻ mà đã phải sống thảm thương thế này vẫn còn cần cô giúp đỡ kiếm tiền! Không thể sợ hãi không thể sợ hãi…

Quan Hề kiên cường tự cổ vũ bản thân một hồi mới chậm chạp bò xuống giường, định ra ngoài kiếm chút đồ để ăn.

Cô vừa bước xuống giường chuông cửa liền vang lên.

Quan Hề tưởng đồng nghiệp đến tìm mình bèn lên tinh thần ra mở cửa.

Cửa của khách sạn này hơi nặng, lúc mở ra còn tốn chút sức, Quan Hề kéo nhẹ cái mà không kéo được, cửa lại sập về chỗ cũ.

Mắt thấy cửa sắp đóng, người đứng ngoài duỗi tay giữ lại.

Quan Hề trừng mắt: “…”

“Đây là cái khách sạn gì vậy?” Người đứng ngoài cửa dùng một tay giữ chặt cánh cửa phòng cô, một tay nhàn tản đút trong túi quần, mày nhíu chặt, thần thái đó ngữ khí đó giống hệt lúc cô mới bước vào khách sạn này.

Quan Hề sững sờ nhìn anh, phản ứng đầu tiên là chắc cô sinh ảo giác rồi, sao Giang Tùy Châu có thể xuất hiện ở đây được.



“Phát ngốc gì thế.” Giang Tùy Châu đẩy cánh cửa ra, giọng điệu có phần ghét bỏ: “Em mà ở chỗ này á? Sao lại ở chỗ này?”

Hai câu hỏi liên tiếp thể hiện rất rõ sự nghi ngờ của Giang Tùy Châu với việc Quan Hề mà lại nguyện ý ở cái khách sạn như thế này.

Thật ra khách sạn này cũng không đến nỗi nào, thậm chí còn rất bình thường, nhưng Giang Tùy Châu hiểu rõ Quan Hề, lần nào cô ra ngoài cửa mà chả chọn chỗ tốt nhất, trước kia cái tốt nhất còn bị cô bóc phốt, huống chi là loại này.

Sau khi Giang Tùy Châu mở cửa bước vào, cửa phòng lại sập về chỗ cũ.

Đèn chính trong phòng chưa bật, chỉ có ngọn đèn ở đầu giường và đèn trong nhà vệ sinh còn sáng, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu trên người Giang Tùy Châu khiến trên người anh như mang một vẻ dịu dàng vốn không thích hợp với anh.

Quan Hề đứng sau cánh cửa, nhất thời không biết trong lòng là tư vị gì, chỉ ngây ngốc đứng nhìn anh.

Giang Tùy Châu không thấy cô có phản ứng gì liền quay lại nhìn: “Sao thế.”

Quan Hề: “Anh… Không phải anh đang ở bên châu Âu à.”

Giang Tùy Châu: “Bàn xong việc nên về thôi, tiện đường ghé qua thăm em.”

Máy bay nhà anh mới từ châu Âu bay về Trung Quốc mà còn tiện đường qua Dubai!

Quan Hề bĩu môi, trong lòng bắt đầu nổi lên từng bong bóng ngọt ngào. Cô bật cười lại cố kiềm chế khóe miệng đang cong lên: “Sao anh biết em ở đây.”

Giang Tùy Châu cúi đầu đánh giá cô một phen: “Trong đoàn đội của em có người anh quen.”

“Ai là tai mắt của anh?”

“Không nói cho em.” Giang Tùy Châu hơi nhíu mày, “Nghe nói hôm nay em xuống nước? Còn bị say sóng đến mức phải hủy lịch trình quay về khách sạn.”

“Rốt cuộc ai là tai mắt của anh, dám nói em như vậy?!” Phút chốc sức chiến đấu của Quan Hề trỗi dậy, “Em không phải bị say sóng, chuyển lời phải chuyển cho đúng chứ.”

“Em hủy lịch trình về khách sạn là thật.” Giang Tùy Châu kéo cô vào trong, để cô ngồi trên giường, “Còn chưa ăn cơm?”

“… Đúng thế.”

Giang Tùy Châu nhìn đồng hồ: “Khách sạn này không có dịch vụ gọi cơm, Chu Hạo đi mua rồi, đợi lát nữa là có.”

Hiệu suất của Chu Hạo cực kỳ cao, không đến một lúc sau đã gõ cửa phòng.

Giang Tùy Châu mở cửa nhận đồ ăn, anh đặt trên mặt bàn, vừa mở ra vừa nói: “Lại đây.”

Quan Hề đói đến mức đau cả dạ dày, vội vã qua đó ngồi lên trên ghế.

Trên bàn ăn có thịt có rau, còn có một bát canh tỏa khói nghi ngút. Giang Tùy Châu ngồi đối diện cô, xé đũa ra đưa cho cô.

Quan Hề nhận lất đũa, trong làn khói tỏa ra nhìn trộm Giang Tùy Châu mấy lần.

Hu hu hu sao thế này, Nhị cẩu càng ngày càng đẹp trai rồi, đẹp trai đến mức cảm động phát khóc luôn.

“Không ăn hả?” Giang Tùy Châu hỏi.

Quan Hề lắc đầu: “Ăn, em ăn chứ.”

Cô không đợi nổi mà gắp một miếng thịt lên bỏ vào trong miệng, hương vị nháy mắt lan tỏa đến từng tế bào trong người, Quan đại tiểu thư thật sự nước mắt lưng tròng!

Một giây trước còn cảm thấy cuộc đời này thật thê lương, giây tiếp theo liền thấy bản thân hạnh phúc biết bao.

Đây là mĩ vị nhân gian gì chứ…

“Lát nữa đi cùng anh.” Giang Tùy Châu bỗng nói.

Quan Hề ngấn nước mắt mà ăn thịt, nói không nên lời: “Đi đâu?”

“Đến nơi khác ở, chỗ này của em mà cho người ở à, đến dịch vụ gọi cơm còn chẳng có.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương