Về Mùa Hạ
-
5: Tôi Ăn Nó Rồi 2
Tiếng chuông tan học reo lên, cùng lúc đó Khương Hòa Tông cũng thu hồi tầm mắt, yên lặng hoàn thành mấy chi tiết còn dang dở.
"Đi đi đi! Bồi Bồi, sao cậu chậm thế! Tớ nói cho cậu biết, hôm nay bất luận thế nào cậu phải mời tớ một bữa.
Ở trong lớp tớ đã nghe nói là cậu đoạt giải nhất." Sài Xuyên khoác cặp lên vai, chạy xồng xộc lên bốn tầng lầu, cậu ta quen đường quen nẻo lẻn vào lớp 16, nằm nhoài lên bên cạnh bàn của Thẩm Bồi lải nhải.
“Điều đó là đương nhiên rồi!” Thẩm Bồi lấy cuốn sổ tay nhỏ bỏ vào túi, kéo khóa cặp lại rồi đứng dậy, sau đó cậu nán lại một chút.
"Bạn cùng bàn này, có muốn đi ăn sủi cảo với chúng tôi không? Quán mới ở phố Tây á, tôi nghe nói mùi vị cũng không tệ lắm!
Khương Hòa Tông vẫn chưa làm thẻ ăn, thời gian nghỉ trưa cũng không lâu lắm.
Anh thực sự có ý định ra khỏi trường và tùy tiện ăn tạm một bữa nhưng vì đã quen với việc ở một mình nên anh lắc đầu và lịch sự từ chối.
Dương Hi ôm cổ Thẩm Bồi vừa cười vừa đi ra khỏi phòng học, Sài Xuyên dùng cùi chỏ đụng cậu hai cái để trêu, hẳn là họ đang nói về chuyện tranh tài.
Không bao lâu sau Khương Hòa Tông cũng thu dọn mặt bàn xong, sau đó tiện tay tắt đèn phòng học.
Bước ra khỏi cổng trường nhất trung, trước mặt anh là một con hẻm chật hẹp.
Tòa nhà tập thể cũ kỹ được bao quanh bởi gió và khói của những sạp hàng lớn nhỏ tựa như một cái lồng hấp lớn.
Bên trái và bên phải con đường rất rộng, hai bên đường có những biển hiệu hàng ăn đầy màu sắc sặc sỡ, nhìn cao cấp và hiện đại hơn những quán trong hẻm.
Khương Hòa Tông nắm chặt lấy túi tiền lẻ, băng qua đường cái bước vào con hẻm trước mặt, anh dừng lại trước một cửa hàng treo tấm bảng hiệu nhỏ màu xanh da trời
Cơm trộn thịt nướng của dì Triệu.
Bàn bên trong đã đầy nhưng gần sát cửa lại có hai ghế trống.
Khương Hòa Tông không có ý định ngồi chung bàn nên đành quay người rời đi, nhưng lại đụng phải Thẩm Bồi đang xách hộp đựng thực phẩm đi tới.
"Ế! Bạn cùng bàn! Cậu cũng đến ăn cơm trộn thịt nướng hả?" Thẩm Bồi lên tiếng chào, không chờ cho Khương Hòa Tông phản ứng lại, cậu nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi bên trong rồi nói một cách tự nhiên: “Chúng ta ngồi chung bàn đi! Vừa hay là còn dư một chỗ, ở đây bán cơm trộn thịt nướng ngon cực.
Không ăn là tiếc lắm."
Khương Hòa Tông muốn nói không cần, anh nhìn Thẩm Bồi đột nhiên lại không nói được gì.
Từ đó đến giờ, trong một ngày anh chưa bao giờ từ chối một người nhiều lần như thế.
Dù sao cũng chỉ là ngồi chung một bàn, không mất mát hay nợ nần gì, tranh thủ đúng dịp mà thôi.
Khương Hòa Tông "ừm" một tiếng, đang định bước vào thì Thẩm Bồi đã kéo tay áo anh.
"Cậu cởi áo khoác ra đi, mùi ở trong quán rất nồng, đừng để nó ám vào áo khoác của cậu, nếu không thì phải chịu đó.”
"Được rồi." Khương Hòa Tông cởi áo khoác để lên cánh tay, đi theo Thẩm Bồi vào trong quán ăn.
"Gọi món ở bên kia, viết rồi dán tờ giấy nhớ lên bảng là được." Thẩm Bồi chỉ vào tấm bảng trắng treo bên cạnh: “Tôi đề cử món thịt nướng mật ong, món này đỉnh lắm.”
Não Cá Vàng team
Khương Hòa Tông gật đầu, viết món thịt nướng mật ong rồi dán lên trên bảng.
Anh ngồi vào chiếc ghế trống cạnh Thẩm Bồi và im lặng chờ đợi bữa ăn như thể anh chỉ đang ngồi cùng bàn với một người xa lạ.
"Các cậu có biết ai dạy toán số cho chúng ta không? Đó là chị Từ đó!" Sài Xuyên ở một bên vừa lần lượt chia đũa cho mọi người vừa nói: "Mới vào câu đầu tiên là: Tối nay về làm sẵn một ít bài thi để kịp trước ngày khai giảng, ngày mai sửa.
Ngay cả lời giới thiệu bản thân cũng không có, không hề lòng vòng mà khiến chúng ta c.h.ế.t không kịp ngáp.”
"Cô ấy cũng dạy lớp bọn tớ nè, cổ chỉ đánh dấu một vài đề cho tụi tớ làm.
Tớ làm xong hết trong giờ học luôn với lại độ khó cũng tạm được." Dương Hi nói tiếp.
Thẩm Bồi mở hộp đựng và mò lấy cái túi ni lông nhỏ đựng giấm rồi xé toạc ra, lấy đũa dùng một lần gắp sủi cảo lên thổi một hơi rồi cắn.
Nước dùng ào ạt túa ra tạo thành một vòng cung đẹp đẽ bay lên không trung và văng trúng vào tạp dề của ông chủ đang mang cơm tới không sai một li nào.
Thẩm Bồi nhanh chóng xin lỗi, rút ra vài tờ giấy định giúp lau sạch tạp dề của ông chủ nhưng anh ấy nhanh nhẹn di chuyển cơ thể vọt nhanh đến.
“Được rồi, khỏi cần lau đâu, tạp dề vốn cũng chẳng sạch rồi.
Ngược lại là đứa nhóc này, đúng là tốt bụng thật.”
Triệu Hà, cũng chính là ông chủ ở đây, dáng dấp ưa nhìn nhưng trên trán có một vết sẹo ngang và dài, mắt to mày rậm nhìn giống như bị trộn lẫn giữa đại ca xã hội đen và thư sinh nho nhã, khí chất toát ra như chẳng vướng bụi trần.
Thẩm Bồi búng ngón tay một cái: “Anh nói chuẩn.”
“Đúng là không biết xấu hổ, ở đây này, thịt nướng sốt mật ong, salad thịt nướng, da giòn chua ngọt.” Ông chủ Triệu đặt cơm lên bàn, cầm đĩa cơm chuyển hướng về phía Khương Hòa Tông: “Nhóc thì sao?”
"Thịt nướng mật ong." Khương Hòa Tông trả lời.
"Được rồi." ông chủ Triệu vỗ vai Thẩm Bồi: "Bạn mới à?"
"Bạn cùng bàn của cháu." Thẩm Bồi mỉm cười và chớp mắt.
“Ok, chờ chút.”
Thẩm Bồi dùng đũa vừa trộn cơm vừa nói chuyện với Khương Hòa Tông: “Tôi nói cho cậu nghe, sau này nếu cậu có tới đây ăn cơm nữa thì chỉ cần nói tên rồi ra thôi, anh Triệu sẽ âm thầm cho cậu thêm một cây xúc xích nữa.”
Khương Hỏa Tông gật đầu, nói cảm ơn cậu.
Dương Hi ở đối diện nhịn không nổi, cười phát ra tiếng: "Nói nghe nè Bồi Bồi, khi người khác đăng ký thì được hỗ trợ giúp đỡ xử lý, đến lượt cậu lại trở thành đưa xúc xích nướng, quá là keo kiệt ha ha ha”..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook