Ương Ngạnh
Chương 81: Ngoại truyện 7

Trong hai mươi lăm, hai mươi sáu năm đầu đời, Phó Ngôn Chân chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thích trẻ con hay không. Anh ít có cơ hội tiếp xúc với trẻ con và cũng không có ý muốn chủ động tiếp xúc với chúng. Thi thoảng nhìn thấy một đứa trẻ khóc trên đường, anh thấy khá ồn ào nhưng không khó chịu. Dẫu sao trẻ con khóc là một chuyện quá đỗi bình thường.

Thực ra khó mà biết được anh có thích hay không, trước đây anh chẳng có tình cảm gì với những “sinh vật” như trẻ con. Chẳng ngờ có một ngày anh lại suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề ấy.

Sau khi tiếp xúc với con trai của Thẩm Du, anh phát hiện mình có chút thay đổi trong suy nghĩ. Ngày Thẩm Đa Đa đầy tháng, thằng bé đã cười toe toét với anh. Phó Ngôn Chân không biết vì sao bé con lại cười nhưng cũng vô thức nhoẻn miệng cười theo.

Đứa trẻ được quấn tã, khuôn mặt vẫn còn hơi nhăn. Da mặt đỏ bừng, ngũ quan nhìn hơi kỳ quái. Bộ phận duy nhất trên cơ thể bé nhỏ dễ thương có lẽ là hai bàn tay nhỏ xíu đang vẫy và hai chân giơ lên ngọ nguậy. Nom bé xinh lại đáng yêu quá đỗi. Có đôi khi cảm xúc của con người không thể giải thích chính xác được, như thể đó là bản năng rồi.

Khi nghe thấy Thẩm Du cứ luôn miệng gọi “con trai cưng”, anh vô thức nhìn Tăng Như Sơ, lúc ấy anh ước gì mình cũng có một đứa con. Anh muốn có con với Tăng Như Sơ. Dù trai hay gái đều được, nhưng phải giống cô chứ đừng giống anh.

Tăng Như Sơ không nghe thấy câu trả lời bèn khẽ dụi đầu vào ngực anh. Phó Ngôn Chân chầm chầm nhấc tay đỡ sau gáy cô, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc dài mềm mại của cô, “Em có bằng lòng không?”

“Dạ?” Tăng Như Sơ không hiểu câu hỏi không đầu không cuối của anh, cô ngẩng lên nhìn lại thấy được vô số cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt sâu thẳm dưới mái tóc đen của anh.

“Em có bằng lòng sinh cho anh một đứa con không?” Phó Ngôn Chân hỏi.

“…Dạ.”

Phó Ngôn Chân cúi xuống hôn lên trán cô.

Đèn đã tắt, cửa gỗ đóng chặt, rèm buông kín ngăn ánh đèn neon và cả ánh trăng sáng bên ngoài. Không gian rộng lớn chìm trong bóng tối. Xúc giác và thính giác bỗng nhiên được khuếch đại, khứu giác cũng nhạy bén hơn hẳn. Phó Ngôn Chân nhích dần từng centimet, người anh có hương thơm của hương thảo lại lẫn cả hương gỗ tuyết tùng thanh mát…

Nét mặt người đàn ông này rất dịu dàng nhưng luồng không khí xung quanh anh lại giống như một con dao sắc bén, cắt đứt dây thần kinh của cô một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, dễ dàng kéo cô vào thế giới của anh. Thậm chí cô còn quên đưa tay cản Phó Ngôn Chân. Vốn còn đang định lên kế hoạch chu toàn với anh…

Đến khi cô định thần lại thì đầu ngón tay Phó Ngôn Chân đã luồn sâu vào mái tóc dài của cô. Mái tóc cô mềm mượt còn vương mùi dầu gội áp vào lòng bàn tay anh, để lại một cảm giác ngây ngất mê say.

Phó Ngôn Chân nhẹ nhàng xoa ấn, không nỡ rời tay nhưng lại làm cô rất thoải mái, như thể anh đang xoa bóp cho cô. Đôi mắt Tăng Như Sơ lim dim, tập trung cảm nhận từng động tác của anh, lòng thầm nghĩ kỹ thuật của nhân viên mát xa kéo còn không tốt bằng anh.

Nhưng ngay khi cô đang rất thư thái hưởng thụ thì Phó Ngôn Chân lại ấn mạnh hơn rồi lay người cô, mí mắt đang nhắm lại phải mở ra. Phó Ngôn Chân ghé sát tai cô nói, “Đừng ngủ chứ!”

Giọng anh như thì thào lẫn cả ý cười. Âm thanh ấy len vào tai cô như cái chạm khẽ của lông chim, cảm giác ngứa ngáy xuyên thẳng vào tim khiến hơi thở nghẹt lại. Chẳng mấy chốc cảm giác lâng lâng khó tả xâm chiếm cả cơ thể. Tiếng thở của hai người ngày một nặng nề. Không biết từ lúc nào mà chiếc chăn mềm bị đạp tung rơi xuống đất, mớ quần áo lẫn vào bên trong.

Ánh mắt bị bóng tối bao trùm nhưng vẫn tìm được đối phương để rồi quấn quýt đan xen. Tăng Như Sơ không chịu nổi cái nhìn xoáy sâu như vậy của anh nên chọn cách khép bờ mi để trốn tránh. Nhưng lại bị Phó Ngôn Chân ngậm dái tai, lưỡi anh vờn vòng quanh, hàm răng khẽ nhay nhẹ không để cô đau.

“Nhìn anh.” Phó Ngôn Chân hé miệng, môi vẫn kề sát tai cô.

Hơi thở lan khắp làn da và thấm vào lỗ chân lông nhanh như tia chớp, khiến toàn bộ 206 chiếc xương trong cơ thể cô đều run lên. Dứt lời, anh hơi nhích xa cô một chút nhưng khoảng cách vẫn rất gần kề. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Đôi mắt cô từ từ hé mở, đón lấy cái nhìn của anh. Đôi mắt anh sâu thẳm chứa đựng sự mãnh liệt, ngay khi ánh mắt chạm nhau, ngón chân cô co lại một cách vô thức.

“Anh là ai?” Phó Ngôn Chân nhếch khóe môi đầy vẻ cố ý.

“…”

“Hử?” Anh hơi cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai cô, mái tóc ngắn chưa khô của anh vẫn còn ẩm ướt, nó cọ vào làn da cô gợi lên cảm giác ngứa ngáy tê dại không thể chịu nổi.

“…Phó…Phó Ngôn Chân.” Cô đành phải đáp lời anh, những ngón tay vô thức nắm lấy ga trải giường ở hai bên. Vài nếp nhăn lập tức xuất hiện trên tấm ga giường. Dường như trong mỗi nếp nhăn đều lẫn cả tình cảm nồng nhiệt của họ.

Phó Ngôn Chân không hài lòng với câu trả lời của cô, anh bật cười ẩn ý. Bàn tay đang luồn trong tóc cô dời xuống lướt trên da thịt cô.

“…Phó…” Cô khó nhọc bật thốt lên.

“Sao thế?” Phó Ngôn Chân áp tai sát vào môi cô, vừa cười một cách ngả ngớn.

Tăng Như Sơ giận dỗi với nụ cười của anh, màng nước mỏng dần tích tụ trong con ngươi. Cô không muốn bị khống chế bèn đưa lưỡi nhẹ nhàng li.ếm vành tai anh rồi tăng thêm lực.

Sự đụng chạm vừa dịu dàng lại khiêu khích khiến trái tim anh rực cháy. Anh không thể nào cưỡng lại được sự quyến rũ nhường này, ngoảnh sang ngậm lấy môi cô. Tăng Như Sơ ôm cổ anh nhiệt tình đáp lại.

Sau khi quấn quýt một lúc lâu, Phó Ngôn Chân mới buông cô ra.

“Vừa nãy em gọi anh là gì?” Anh hỏi lại. Nhìn nét mặt của anh, Tăng Như Sơ biết chính xác anh muốn câu trả lời gì. Sau cùng cô vẫn đáp lại như ý anh, “Chồng ơi…”

Phó Ngôn Chân được toại nguyện, anh đan tay vào tay cô rồi ấn vào cạnh gối. Đây là động tác quen thuộc của anh mỗi khi hai người thân mật, thoạt nhìn có vẻ bá đạo. Nhưng nụ hôn của anh lại trái ngược hoàn toàn, vô cùng dịu dàng lại tinh tế. Anh nhẹ nhàng m.út môi cô, tăng dần lực m.út, sau khi mơ.n tr.ớn đủ lâu anh luồn lưỡi vào khoang miệng cô rất tự nhiên rồi cứ thế chìm đắm triền miên.

Cơn mưa giăng kín con đường dài, không bỏ sót một góc ngách xó xỉnh nào. Màn đêm u ám, rèm kéo kín, trước mắt tối đen như mực nhưng hai người lại cố tình tạo ra một “hòn đảo biệt lập” để có thể tận hưởng niềm khoái lạc mà không bị phân tâm.

Thoáng chốc vị trí của hai người đã đảo ngược. Tăng Như Sơ ngồi trên đùi Phó Ngôn Chân, cô ngại ngùng nhắm hờ mắt nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh. Biết anh vẫn luôn nhìn mình chăm chú không dời mắt, mỗi một chỗ trên cơ thể đều được ánh mắt anh vuốt ve âu yếm. Phó Ngôn Chân dễ dàng cuốn cô vào cơn sóng tình của mình.

Giọng nói thoát ra khỏi cổ họng không thể tạo thành một câu hoàn chỉnh, mỏng manh đứt quãng, nhưng lại mang một vẻ đẹp khó tả, như con chim sơn ca trong truyện cổ tích, nhẹ nhàng hát cho những đóa hồng trong đêm khuya. Các ngón chân hết co lại duỗi, dây thần kinh căng ra, đầu óc là một mảng trống rỗng.

Giữa những cơn quay cuồng hỗn loạn, dường như thoáng nghe thấy tiếng thở dài của Phó Ngôn Chân. Tay hai người vẫn luôn đan chặt vào nhau. Lòng bàn tay dính sát, mồ hôi dinh dính như thể một thứ keo dán không thể gỡ được. Cả tâm hồn và thể xác hòa làm một. Suốt đêm dài, Phó Ngôn Chân đưa cô đi hết những cung bậc cảm xúc, thoải mái phô bày những ha m muốn sâu tận trong linh hồn, để cô tận hưởng niềm vui sướng của đời người. Đêm tàn nhường chỗ cho bình minh.



Đêm ấy hai người vẫn thực hiện các biện pháp an toàn vì chưa sẵn sàng. Ít nhất cũng phải đến bệnh viện kiểm tra tổng quát trước đã, dẫu sao cũng là một sinh linh nhỏ bé, tất cả đều phải cẩn trọng.

Vài ngày sau, hai người đến một bệnh viện tiến hành kiểm tra sức khỏe, sau khi nhận được kết quả tất cả các chỉ số đều đạt tiêu chuẩn thì mới thấy yên tâm. Suốt những ngày sau đó, Phó Ngôn Chân miệt mài “gieo mầm” không biết mệt mỏi. Nhưng cũng không thể nói anh cầm thú đội lốt người vì anh còn chẳng có lốt người ấy.

Hôm ấy “gieo mầm” xong, Phó Ngôn Chân hôn lên mười đầu ngón tay của cô rồi nói, “Một đứa là đủ.”

“…” Tăng Như Sơ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh có vẻ lo lắng.

“Thẩm Du nói sinh con rất đau.” Phó Ngôn Chân nắm tay cô.

“Đến Triệu Doãn Điềm còn rất vật vã, mà em thì…”

Anh tưởng tượng đến cảnh cô sinh con bỗng nghẹn lại, không thể nói nốt câu, chỉ cụp mắt nhìn cô.

Ánh mắt hai người lặng lẽ đan vào nhau.

“Nghe bảo càng lớn tuổi thì lúc sinh càng đau, trong vòng hai năm nữa mình sinh một đứa nhé.” Phó Ngôn Chân nói, “Phải sinh trước khi 30 tuổi.”

Tăng Như Sơ ngờ vực, “Anh nghe ở đâu thế?”

“Anh tra trên mạng.”

“…”

“Cũng có đi hỏi thêm nữa.” Phó Ngôn Chân ôm cô, môi kề trán cô.

Vừa trải qua một cuộc yêu thân mật nên người cô đẫm mồ hôi, tóc mái bết dính chặt vào da, Phó Ngôn Chân vén từng sợi tóc cho cô đỡ khó chịu rồi nói tiếp, “Một đứa là đủ rồi.”

Lúc này Tăng Như Sơ bỗng thấy người đàn ông này có lốt người rồi.

“Vậy anh thích con trai hay con gái?”

“Con nào cũng thích.” Phó Ngôn Chân trả lời.

“Giống em lại càng thích.” Anh bổ sung thêm.

“Nhỡ giống anh thì sao?” Tăng Như Sơ chớp mắt.

Phó Ngôn Chân đăm chiêu, nghĩ đến cảnh đó anh chợt thấy ê răng, hít một hơi mới trả lời, “Vậy thì bọn mình sẽ tức chết mất.”

Tăng Như Sơ đưa tay che môi cười khúc khích nhưng cô lại thấy con giống Phó Ngôn Chân cũng tốt.



Ngay khi con người rất mong ngóng khẩn thiết một điều gì đó thì mỗi ngày trôi qua lại càng chậm. Gần đây Phó Ngôn Chân rất thích đọc sách. Ngày nào cũng có người đến giao sách, trên đường về nhà anh cũng ghé mua vài cuốn, phòng đọc sách chất đống đủ loại, thậm chí ngay cả tủ đầu giường trong phòng ngủ cũng đặt mấy cuốn.

Nào là “Làm thế nào để trở thành một người bố tốt?”, “Quá trình tạo nên một người bố tốt”, “Làm thế nào để bố con thân thiết hơn”….cho đến những quyển truyện cổ tích như “Truyện cổ Andersen”, “Truyện cổ Grimm”, “Ngụ ngôn Aesop”….

Tuy nhiên chỉ được nửa tháng anh đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Hôm ấy anh thử lấy một quyển truyện ra đọc cho Thẩm Đa Đa nghe, muốn xem có tác dụng gì không. Nhưng sau khi anh hăng say hứng thú đọc truyện cho cậu bé thì Thẩm Đa Đa lại ngồi mở to mắt nhìn anh chằm chằm, không cười cũng không khóc. Dáng vẻ của nó như muốn nói “ông chú này quái đản quá đi mất”.

Sự thật hiển nhiên rằng đứa trẻ không hiểu anh nói gì.

Sau đó Phó Ngôn Chân mới tự nghiệm ra những câu chuyện này không thích hợp với một đứa bé mới hơn một tuổi. Anh muốn kể cho cậu con trai hoặc cô con gái chưa biết mặt của mình về ba chú lợn con xây nhà, rồi cả vịt con xấu xí biến thành thiên nga, nhưng có khi nào cậu bé hoặc cô bé của anh còn không biết “con lợn” là gì? “ngôi nhà” là gì? “vịt” là gì? “quạc, quạc, quạc” là gì nữa…

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Điều quan trọng nhất là Tăng Như Sơ vẫn chưa thấy có gì thay đổi. Sau khi ngẫm nghĩ anh quyết định bắt đầu lại từ đầu. Phải chăm sóc cho Tăng Như Sơ trước rồi mới có thể chăm sóc cho đứa trẻ bên trong cô.

Ngày tháng vẫn trôi qua một cách thong thả chậm rãi, cho đến khi Thẩm Đa Đa đã có thể nói một câu hoàn chỉnh thì Tăng Như Sơ mới cảm nhận được sự khác lạ trong cơ thể mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương