Phạm Cẩm nhìn về phía Quân Vô Tà theo bản năng, nhưng không hề thấy trên mặt Quân Vô Tà có gì không vừa ý, nghĩ đến ngày hôm qua Thụy Lân quân đại náo học viện Phong Hoa, trong nháy mắt đã hiểu lầm, người này là Quân gia lo lắng cho Quân Vô Tà một mình ở bên ngoài nên cố ý sắp xếp vậy.

Quả nhiên Quân gia của Thích quốc không đơn giản, ngay cả khí thế của tùy tùng cũng lạ thường như vậy!

"Khụ... Vậy trái lại, ngươi tới đúng lúc rồi, trong viện này vốn chỉ có hai người Tiểu Trác và Tiểu Tà, tuổi của hai người họ cũng không lớn, ngươi đến rồi thì đúng lúc có thể chăm sóc họ một chút." Phạm Cẩm mở miệng cười ha ha, hoàn toàn cho rằng Quân Vô Dược là... tùy tùng của Quân Vô Tà.

Phạm Trác liếc đại ca nhà mình một cái, im lặng thở dài một hơi.

Tuy khẩu khí của thiếu niên kia bình thường, nhưng cho dù là khí chất hay là khí thế, người bình thường không thể sánh bằng, nếu anh tài như vậy là tùy tùng, vậy lai lịch của Quân Vô Tà còn thêm điều gì nữa? Chỉ sợ là hoàng thân quốc thích cũng mời không được người như vậy.

"Đương nhiên là phải chăm sóc thật tốt." Quân Vô Dược lại nhìn về phía Quân Vô Tà, trong đáy mắt tràn đầy ý cười cưng chiều.

"Phòng của A Tĩnh ở đúng lúc không có người, ngươi ở chỗ đó được rồi, trước kia nơi này không có ai trông nom, ta vẫn bảo Cung thúc thúc một ngày ba bữa đưa đồ ăn qua đây, sau này cũng bỏ mấy điều phiền phức đó đi, ngươi không cần lo cho dược thiện của Tiểu Trác, ngươi chỉ chăm sóc Tiểu Tà là tốt rồi." Phạm Cẩm không cân nhắc gì mà cười nói, dù sao hắn cũng không đối đãi tệ với người của Quân gia, đương nhiên là không thể nhờ đối phương chăm sóc thêm Phạm Trác nữa, chỉ là chú ý đến Quân Vô Tà chắc không vấn đề có gì chứ?

"Cái đó... Ngươi biết nấu cơm không?" Phạm Cẩm ngừng một chút, nhìn Quân Vô Dược vô cùng tuấn tú, thiếu niên trước mắt dường như còn lịch sự hơn công tử của nhà phú quý bình thường, chuyện củi gạo dầu muối này, hắn có thể làm được không?

Quân Vô Tà vừa định mở miệng, nhưng Quân Vô Dược đã nói thẳng: "Biết."

Ánh mắt của Quân Vô Tà nhìn Quân Vô Dược đã tràn ngập vẻ kỳ lạ.

"Ha ha, tốt lắm, ta đưa ngươi đến phòng bếp nhìn qua, nếu thiếu đồ gì, ngươi nói với ta, ta bảo người đưa đồ đến." Nói xong, Phạm Cẩm muốn nâng tay vỗ vai Quân Vô Dược, nhưng tay vừa mới nâng lên, đối diện với một đôi mắt biết cười của Quân Vô Dược, hắn lại trực tiếp cứng tay ở giữa không trung, nhất định không dám hạ xuống.

Không biết vì sao Phạm Cẩm cảm thấy nếu mình thật sự làm như vậy, sẽ xảy ra chuyện không tốt đẹp gì.

"Được." Quân Vô Dược cũng không cự tuyệt, chỉ là vui vẻ đáp lời.

Phạm Cẩm cười cười, đưa Quân Vô Dược đến phòng bếp xem qua.

Quân Vô Tà bất đắc dĩ ngồi trên ghế, Phạm Trác ngồi một bên lại yên lặng mà bật cười.

"Tùy tùng? Ha ha, lời này chỉ sợ cũng chỉ có đại ca ngốc kia của ta mới tin. Người đó rốt cuộc sao lại đến đây? Ngươi đừng nói với ta là tùy tùng gì đó, ta thấy khí thế của hắn phi phàm, tuy thái độ đối với ngươi vô cùng hòa nhã, nhưng ánh mắt đủ để coi thường thiên hạ kia, thế nào cũng không thể che giấu hoàn toàn được." Thông minh như Phạm Trác, hắn mới không tin lời lúc nãy của Quân Vô Dược.

Vẻ mặt của Quân Vô Tà hơi kỳ lạ, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ca ca."

Phạm Trác hơi sửng sốt.

"Hắn là ca ca của ngươi?"

Quân Vô Tà gật đầu, với đầu óc của Phạm Trác, nếu không nói thì sau này hắn cũng có thể đoán được đại khái.

Huống chi bây giờ, xoay tròn trong đầu óc của Quân Vô Tà đều là hành động lúc nãy của Quân Vô Dược.

Tùy tùng gì chứ... Thật sự không có vấn đề gì sao?

"Bộ dáng của hai người... Ngược lại, không giống nhau chút nào." Phạm Trác quan sát Quân Vô Tà, tuy khuôn mặt của Quân Vô Tà thanh tú, nhưng xác định không tuấn tú hơn Quân Vô Dược được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương