Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 170: Chấn động di tích chân bảo môn

Kiếm kính mạnh mẽ điên cuồng càn quấy, phảng phất có vài Cự Mãng đồng thời hướng Hoa Vô Phong công kích.

Thấy tình hình như vậy, Hoa Vô Phong hừ lạnh một tiếng, bảo kiếm trong tay xoay một cái nặng nề hướng Lâm Thần chém ra mấy kiếm, mỗi một kiếm đều phun trào chân khí, ánh sáng bắn ra bốn phía, rõ ràng đã vận dụng toàn bộ sức lực.

Rầm rầm rầm rầm... 

Bốn đạo âm thanh nặng nề vang lên, đại kiếm trong tay Lâm Thần chém ra mấy kiếm, cùng với bảo kiếm của Hoa Vô Phong chạm vào nhau.

Cơ hồ là trong lúc chạm vào nhau, một đạo âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Nghe được âm thanh này, mặt Hoa Vô Phong biến sắc, bảo kiếm trong tay hắn lập lòe ánh bạc, sau khi đánh đòn này cùng Lâm Thần thì gãy vỡ làm hai đoạn. 

- Chuyện này...

Sắc mặt Hoa Vô Phong khó coi.

Bảo kiếm trong tay hắn chỉ giống như một phàm khí, có thể chống đỡ công kích của kiếm khí của Lâm Thần đến hiện tại đã là rất tốt rồi, phải biết rằng thượng phẩm phàm khí Hàn Thiết kiếm cũng không chịu đựng được kiếm khí này quá lâu, bảo kiếm của Hoa Vô Phong giờ khắc này đã vỡ thành hai đoạn, hoàn toàn là trong dự liệu. 

Nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng nhất, quan trọng hơn là Hoa Vô Phong am hiểu nhất là kiếm pháp, bảo kiếm trong tay đối mặt với kiếm kính điên cuồng công kích của Lâm Thần, hắn còn có thể miễn cưỡng chống đối, nhưng nếu không còn bảo kiếm, thực lực của hắn sẽ bị hạ thấp rất nhiều, một khi Lâm Thần tiếp tục công kích như vậy...

Lâm Thần cười một tiếng, mặt không biến sắc nhìn Hoa Vô Phong, lạnh nhạt mở miệng:

- Hiện tại, ngươi còn có thể ngăn cản công kích của ta sao? 

- Muốn chết.

Nghe Lâm Thần nói xong, sắc mặt Hoa Vô Phong trong nháy mắt thay đổi đến cực kỳ, hắn gầm nhẹ một tiếng, cầm trong tay bảo kiếm đã gãy vỡ bỏ qua một bên, mở bàn tay ra, muốn dùng bàn tay chống lại công kích của Lâm Thần.

Thấy dáng vẻ như vậy, trên mặt Lâm Thần lộ ra một vẻ châm chọc: 

- Điếc không sợ súng.

Hừ lạnh một tiếng, đại kiếm trong tay Lâm Thần vẫn hướng Hoa Vô Phong bổ tới một chiêu.

Xì xì... 

Từ trên bàn tay của Lâm Thần bắn nhanh ra một đạo kiếm kính thẳng tắp bắn về phía Hoa Vô Phong. Vẻ mặt Hoa Vô Phong phẫn nộ, đồng thời mở bàn tay lấy chưởng pháp công kích, chỉ là kiếm kính của Lâm Thần vừa đụng vào lòng bàn tay của Hoa Vô Phong, nhất thời liền truyền đến một âm thanh xì xì giống như âm thanh cắt thịt.

- A! Không...

Sau một khắc, Hoa Vô Phong kêu thảm một tiếng, sắc mặt tái nhợt vô cùng dùng tay trái nắm chặt tay phải của hắn, mà bàn tay phải của hắn giờ khắc này lấy lòng bàn tay làm làm ranh giới gãy vỡ làm hai đoạn. 

Lượng lớn máu tươi từ trên bàn tay Hoa Vô Phong róc rách chảy xuống, sởn cả tóc gáy.

Vẻ mặt Hoa Vô Phong phẫn nộ, sợ hĩa hướng về phía sau lui mấy bước, có thể hơi run rẩy, cũng không biết vì hoảng sợ hay là vì đau nhức.

- Hiện tại, ngươi có thể chết rồi. 

Lâm thần lạnh lùng nhìn Hoa Vô Phong, động tĩnh của hắn cùng Hoa Vô Phong tranh đấu vô cùng lớn, mà hiện tại đã làm trể rất nhiều thời gian, nếu cứ tiếp tục như thế e rằng Hắc Giáp Vệ phía trước không lâu nữa sẽ tới đây. Lấy thực lực của Lâm Thần bây giờ, đối phó với mười mấy Hắc Giáp Vệ thì không thành vấn đề, nhưng quan trọng là nơi này nằm trong phạm vi của Tội Ác Chi Thành, Lâm Thần chém giết một Hắc Giáp Vệ, rất nhanh sẽ có rất nhiều Hắc Giáp Vệ tới đây.

Không có suy nghĩ nhiều, Lâm Thần bước một chân ra, từng bước đi về phía Hoa Vô Phong, sắc mặt của hắn bình thản, mặt không hề có cảm xúc, nhưng mỗi một bước đi của Lâm Thần thân thể của Hoa Vô Phong không kìm được mà run rẩy, chỉ thấy một luồng khí thế bạo phát từ trên người Lâm Thần, ép Hoa Vô Phong tới mức không thở nổi.

Trên trán của hắn tràn đầy mồ hôi lạnh, nghe được Lâm Thần nói, ánh mắt Hoa Vô Phong lộ ra một vệt sợ hãi. 

Hắn là thiếu chủ của Tội Ác Chi Thành, tư chất thông minh, từ nhỏ hắn đã biểu hiện ra thiên phú cực kỳ cường hãn, nhưng hắn lại có một loại sở thích biến thái, yêu thích giết người.

Ở Tội ác Chi Thành, Hoa Vô Phong đã chém giết rất nhiều võ giả.

Giết người rất nhiều, trong lòng Hoa Vô Phong tự nhiên sợ hĩa tử vòn, nhưng hắn lại vạn lần không nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ bỏ mình trên tay người khác. 

Hoa Vô Phong không muốn chết, hắn nhìn Lâm Thần đi tới từng bước một, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh.

- Không, ngươi không được tới đây. Ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta tuyệt đối sẽ không thể đi ra khỏi di tích Chân Bảo Môn.

Trong lúc kinh hoảng, Hoa Vô Phong không kìm được mà cầu xin tha thứ. 

- Giết ngươi, ta tuyệt đối không đi ra khỏi di tích Chân Bảo Môn sao?

Hai mắt Lâm Thần nhắm lại, lạnh lùng nhìn Hoa Vô Phong.

Đầu Hoa Vô Phong đầy mồ hôi lạnh, nghe Lâm Thần nói xong, hắn vội vàng nói: 

- Đúng! Ta là thiếu chủ Tội Ác Chi Thành, ngươi giết ta, một khi Hắc Giáp Vệ biết được, tuyệt đối sẽ bao vây toàn bộ di tích Chân Bảo Môn, đến lúc đó cho dù ngươi có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể chạy thoát.

Hơi dừng lại một chút, Hoa Vô Phong dường như nhớ ra cái gì đó nói:

- Còn có, trưỡng lão của Tội Ác Chi Thành, thời điểm những cường giả Chân Đạo cảnh kia lại đây, ngươi cho rằng ngươi có thực lực để chống lại công kích của cường giả Chân Đạo cảnh sao? 

- Ngươi đây là đang uy hiếp ta?

Lâm Thần lạnh lùng nhìn Hoa Vô Phong.

Nếu như những trưởng lão Chân Đạo cảnh của Tội Ác Chi Thành lại đây, Lâm Thần muốn thoát thân xác định cũng rất khó khăn. 

- Không không không! Ta không có uy hiếp ngươi, chỉ cần ngươi không có giết ta, ta có thể mang hết thảy bảo vật trên người ta cho ngươi, bao gồm cả bản đồ chân truyền của nơi này. Ngươi nên biết, lần này Tội Ác Chi Thành chúng ta làm lớn chuyện, điều động Hắc Giáp Vệ phong tỏa di tích Chân Bảo Môn chính là vì trân bảo di tích Chân Bảo Môn, bản đồ chân truyền.

Hoa Vô Phong mau chóng lắc đầu, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh, không do dự báo toàn bộ mọi chuyện cho Lâm Thần, có điều lúc nói lời này, trong mắt hawsb hiện lên một vệt sát ý.

Chỉ cần tránh được một kiếp này, Hoa Vô Phong tất nhiên sẽ triệu hồi đến một lượng lớn Hắc Giáp Vệ, điên cuồng vây giết Lâm Thần. Hắn không tin dưới hàng ngàn hàng vạn công kích của Hắc Giáp Vệ, Lâm Thần còn có thể không chết. 

Trong lòng Hoa Vô Phong suy nghĩ mạnh mẽ.

Chỉ là, sát ý của hắn ẩn giấu vô cùng tốt, nhưng linh hồn lực của Lâm Thần rất mạnh mẽ vẫn bao phủ trên người Hoa Vô Phong, sau khi thoáng biểu hiện ra một tia sát ý, Lâm Thần liền lập tức cảm nhận được.

Huống chi, cái gọi là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, hiện tại hắn cùng Hoa Vô Phong đã kết thù hận, Lâm Thần làm sao có thể buông tha cho hắn. 

- Giết ngươi, ta cũng có thể lấy được bảo vật trên người ngươi.

Lâm Thần lạnh lùng nói một câu, chậm rãi đưa tay lên. Hoa Vô Phong nhắc tới bản đồ chân truyền của di tích Chân Bảo Môn, Lâm Thần đương nhiên là muốn có được, có điều, lâm Thần vẫn không có ý định lưu lại Hoa Vô Phong.

Nhổ cỏ nhổ tận gốc, tranh gió xuân thổi lại xảy ra. 

- A... khốn nạn, ngươi nhất định không được chết tử tế.

Hoa Vô Phong nghe được câu này, nhất thời sợ hĩa đến hồn bay phách tán, hắn đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể hắn nhảy lên một cái, thương thế trên tay hắn bỗng nhiên bị va chạm, làm hắn đau đến nhe răng.

Cố nén đau nhứt trong tay, Hoa Vô Phong đột nhiên lấy ra một quả cầu mà đỏ, ném về phía Lâm Thần. 

- Khốn nạn, ngươi chờ ta.

Cũng trong lúc đó, Hoa Vô Phong tức giận gầm lên một tiếng, thân thể xoay một cái, hướng phía xa muốn chạy trốn.

Không để ý đến Hoa Vô Phong đang chạy trốn, hai mắt Lâm Thần nghiêm trọng nhìn hắn ném tới một viên hỏa cầu. Thời điểm Hoa Vô Phong ném ra hỏa cầu này đã truyền vào bên trong một lượng lớn chân khí, mà những chân khí này đi vào hỏa cầu làm cho hỏa cầu nhất thời lập lòe ra một trận ánh lửa óng ánh vô cùng, rọi sáng toàn bộ đường hầm, giống như một ánh mặt trời. 

Viên hỏa cầu ở giữa không trung xoay tròn, ánh sáng ngày càng mạnh mẽ, bỗng dưng viên hỏa cầu nhẹ nhàng phát ra một tiếng răng rắc, từ trung tâm của viên hỏa cầu xuất hiện các vết nứt vô cùng nhỏ bé.

- Đáng chết.

Thấy tình hình như vậy, mặt Lâm Thần biến sắc, không chút do dự xoay thân thể một cái, hướng về phía Hoa Vô Phong đang chạy trốn bay đi, cùng lúc đó thân thể của hắn chấn động, trong phút chốc triển khai Cổ Đồng Luyện Thể quyết, từng luồng ánh sáng màu đồng bao phủ toàn bộ thân thể Lâm Thần. 

Ầm...

Ầm ầm...

Cơ hồ là Lâm Thần vừa mới đi được mấy bước, phía sau vang lên một trận âm thanh chấn động thiên địa. 

Toàn bộ di tích Chân Bảo Môn đều chấn động, một luồng sóng khí đột nhiên từ phía sau Lâm Thần vọt tới, đánh Lâm Thần đang lao nhanh đột nhiên lăn mười mấy vòng trên mặt đất, cánh tay, ngực, đùi và thân thể đều nứt ra từng đạo vết thương, máu tươi róc rách chảy xuống, cả người Lâm thần trong nháy mắt biến thành một người toàn máu.

Một luồng đau nhứt từ xung quanh thân thể truyền đến, làm hắn nhe răng nhếch miệng.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Thần ngẩng đầu nhìn bốn phía, giờ khắc này toàn bộ đường hầm hỗn loạn triệt để, phần lớn vách động hai bên đều sụp xuống, một lượng lớn đất đá nhỏ vụn rơi trên mặt đất, cảnh tượng giống như một phế tích. 

Thấy tình hình này, trong lòng Lâm Thần không khỏi hiện lên một trận sợ hãi, Hoa Vô Phong tung viên hỏa cầu kia tuyệt đối là một chân khí mang theo uy lực to lớn.

Hoa Vô Phong là thiếu chủ của Tội Ác Chi Thành, bảo vật hộ thân trên người tuyệt đối sẽ không ít, quả cầu này chính là một chân khí, nếu là ở trung tâm của vụ nổ mặc dù là võ giả Chân Đạo cảnh cũng sẽ bị trọng thương.

Vừa rồi Lâm Thần phản ứng rất nhanh, Hoa Vô Phong vừa tung viên hỏa cầu hắn liền phản ứng lại, trong nháy mắt chạy trốn, cũng sử dụng tới cổ Đồng Luyện Thể quyết, toàn lực phòng ngự, nhưng dù vậy Lâm Thần vẫn bị vụ nổ làm bị trọng thương. 

Vẻ mặt Lâm Thần lạnh lẽo, thả linh hồn lực ra ngoài bao phủ toàn thân. Giờ khắc này sau lưng Lâm Thần bị bay một lớp da, huyết nhục trên cơ thể đều lộ ra, đầu hắn, lông mày vừa nãy ở trong ngọn lửa kia dĩ nhiên đã bị đột rụi một phần lớn, cả người vô cùng chật vật.

Cố nén đau nhứt trên người, Lâm Thần đứng lên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về lối đi phía trước.

- Này, ngươi làm sao có khả năng chưa chết? 

Cách Lâm Thần ngàn mét cũng là một bộ dạng chật vật không ngớt, Hoa Vô Phong cầm trong tay một khối Ngọc Thạch. Từ lúc Hoa Vô Phong tung viên hỏa cầu cho tới khi hỏa cầu nổ tung cũng chỉ là trong chớp mắt, vì lẽ đó Hoa Vô Phong đã sớm đào tẩu, cũng chưa có đi được bao xa, cho nên cũng nhận lấy ảnh hưởng của vụ nổ.

Có điều Hoa Vô Phong rõ ràng là có phòng bị, khối Ngọc Thạch trong tay hắn chính là một Ngọc Thạch phòng ngự, ở trên người Hoa Vô Phong hình thành một cái giới hạn, lúc này mới có thể chống lại uy lực của vụ nổ. Chỉ là Ngọc Thạch phòng ngự này bị trùng kích của vụ nổ phá vụn, hiện tại không còn dùng được nữa.

Nhìn thấy Lâm Thần không chết chỉ bị thương, nhất thời Hoa Vô Phong lộ ra một tia kinh hãi. 

- Ngươi, ngươi...

Hoa Vô Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Thần, uy lực nổ của hỏa cầu hắn rất rõ ràng, vỏ giả Chân Đạo cảnh tở xuống đối mặt với đòn công kích này chắc chắn phải chết.

Mà Lâm Thần, tuy rằng trên người bị thương rất nặng nhưng đã chặn lại xung kích của vụ nổ rồi. 

vẻ mặt Lâm Thần càng lạnh lẽo, một luồng sát khí bao phủ trên người hắn bạo phát, trong nháy mắt bao phủ trên người Hoa Vô Phong.

Cảm nhận được luông sát khí kia, sắc mặt Hoa Vô Phong nhất thời thay đổi đến trắng xám, hắn đứng lên xoay người muốn chạy.

- Chết đi. 

Chỉ là Hoa Vô Phong còn chưa bước được bước thứ hai, bóng người Lâm Thần đã xuất hiện phía sau hắn, sắc mặt lạnh lẽo mang theo kiếm kĩnh trực tiếp vỗ một chưởng vào lưng Hoa Vô Phong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương