Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
-
Chương 36: Rõ ràng nhặt được một trứng thần thú!
Toàn bộ mọi người trong rừng Cửu Phục Lâm chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang rất lớn truyền ra, một luồng ánh sáng rực rỡ cùng với hơi thở cường đại tản ra từ chỗ nó rơi xuống đất, mắt thường có thể thấy được dòng khí giống như nước trôi đi khi nó quét ra bên ngoài, sức mạnh ấy đã thổi cây cối xung quanh nghiêng về một phía.
"Mau! Thần thú hiện thế! Mau đến chỗ kia!"
Mọi người trong Cửu Phục Lâm kích động kêu lên, không hẹn mà cùng nhau chạy như điên hướng về phía tiếng vang truyền đến, e sợ nếu chậm một bước sẽ bị người khác cướp mất tiên cơ......
Mà ở trong rừng, khi luồng ánh sáng từ trên không trung bắn xuống, không ai biết, chính là dừng lại ở cạnh cây cổ thụ nơi Phượng Cửu đang ngồi.
Uy áp cường đại cùng dòng khí ép xuống cây đại thụ phải hai người mới có thể ôm quanh nghiêng về một phía, cơ hồ là nhổ tận gốc, mà Phượng Cửu đang ở trên cây tự nhiên cũng bị dòng khí kia đánh rơi quăng ngã xuống mặt đất, lăn xuống một cái lỗ thủng thật lớn như đại động được tạo ta bởi tiếng vang kia.
Dưới uy áp cường đại, nàng có chút thở không thông, da thịt trên mặt hơi đau do bị dòng khí mạnh thổi trúng, hai mắt cũng không thể mở ra.
"Ân!"
Khi nàng bị rơi xuống sâu hơn vào trong lỗ thủng, dưới bụng đụng vào một khối đồ vật nhô lên, đau đến nỗi nàng phải rên lên một tiếng, cũng vào lúc này, uy áp xung quanh cùng dòng khí dần dần tan đi.
Sau khi cảm giác hít thở không thông biến mất, nàng mới có sức lực đứng lên, lúc này cũng thấy được khối đồ vật nhô lên lại là một quả trứng vàng lấp lánh!
"Đây không phải là trứng phượng hoàng hiện ra từ trong dị tượng kia chứ?"
Ánh mắt nàng mang theo vài phần quái dị, không có kinh hỉ, chỉ có nghi hoặc. Toàn bộ Cửu Phục Lâm lớn như vậy, nơi khác không rơi lại cố tình rơi đến nơi này của nàng?
"Không chiếm thì phí cơ hội, nếu đã rơi dưới chân ta, đó chính là của ta."
Nghi hoặc một lát liền nhấc quả trứng lên nhìn nhìn, thấy màu vàng trên mặt trứng tan đi, hoa văn phức tạp ban đầu trên vỏ trứng cũng đang dần di động rồi biến mất theo, ngoại từ màu vàng, so với quả trứng bình thường thì lớn hơn vài lần, căn bản nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt.
Hướng xung quanh nhìn thoáng qua, thấy không có người nào, vốn định đem quả trứng vàng thu vào trong túi càn khôn, nhưng khi mở túi ra lại phát hiện bị tắc không thể bỏ vào, lúc này mới nhớ rõ, túi càn khôn chỉ chứa các đồ vật vô tri vô giác, không thể chứa được đồ vật có sinh mệnh.
Thấy vậy, nàng trực tiếp đem quả trứng vàng cất vào trong lồng ngực, vận dụng hơi thở huyền lực quỷ dị nện bước nhanh chóng rời khỏi nơi này......
Sau khi nàng rời khỏi tầm nửa canh giờ (1h), đội người của gia tộc đầu tiên đã đi vào nơi này nhưng chỉ nhìn thấy nơi đó có một lỗ thủng rất lớn, cùng với cây đại thụ một bên thiếu chút nữa đã bị nhổ tận gốc, nhưng đến bên cạnh lỗ thủng nhìn quanh, lại thấy trống rỗng không có gì trong đó.
"Sao lại không có? Chẳng lẽ bị người khác nhanh chân đến trước?" Một nam tử trung niên cầm đầu vì chạy vội mà mồ hôi đầy đầu, lòng tràn đầy kích động nhưng khi nhìn đến lỗ thủng trống rỗng kia thì hóa thành phẫn nộ.
"Là ai? Là ai mà lại nhanh hơn chúng ta!"
Ngay lúc tiếng hét phẫn nộ của hắn rơi xuống, đội ngũ của Mộ Dung Dật Hiên cùng Phượng Thanh Ca cũng nhanh chóng đi vào nơi này. Khi nhìn đến lỗ thủng kia không có thứ gì, Mộ Dung Dật Hiên không phản ứng nhiều, nhưng sắc mặt Phượng Thanh Ca lại biến đổi.
"Là ai?" Ánh mắt âm ngoan mà sắc bén nhìn về đội ngũ bên kia, vội vàng hỏi: "Thần thú đâu?"
Lúc này nàng cũng không biết, Mộ Dung Dật Hiên bên cạnh dường như đang suy tư nhìn nàng.
Bởi vì, trong lòng Mộ Dung Dật Hiên, Phượng Thanh Ca là một nữ tử nhu thuận dịu dàng, tâm địa của nàng rất thiện lương, hắn biết nàng từ lúc còn nhỏ, chưa từng thấy biểu tình của nàng sắc bén âm ngoan giống như trước mắt như vậy.
Điều này khiến hắn càng thêm cân nhắc......
"Mau! Thần thú hiện thế! Mau đến chỗ kia!"
Mọi người trong Cửu Phục Lâm kích động kêu lên, không hẹn mà cùng nhau chạy như điên hướng về phía tiếng vang truyền đến, e sợ nếu chậm một bước sẽ bị người khác cướp mất tiên cơ......
Mà ở trong rừng, khi luồng ánh sáng từ trên không trung bắn xuống, không ai biết, chính là dừng lại ở cạnh cây cổ thụ nơi Phượng Cửu đang ngồi.
Uy áp cường đại cùng dòng khí ép xuống cây đại thụ phải hai người mới có thể ôm quanh nghiêng về một phía, cơ hồ là nhổ tận gốc, mà Phượng Cửu đang ở trên cây tự nhiên cũng bị dòng khí kia đánh rơi quăng ngã xuống mặt đất, lăn xuống một cái lỗ thủng thật lớn như đại động được tạo ta bởi tiếng vang kia.
Dưới uy áp cường đại, nàng có chút thở không thông, da thịt trên mặt hơi đau do bị dòng khí mạnh thổi trúng, hai mắt cũng không thể mở ra.
"Ân!"
Khi nàng bị rơi xuống sâu hơn vào trong lỗ thủng, dưới bụng đụng vào một khối đồ vật nhô lên, đau đến nỗi nàng phải rên lên một tiếng, cũng vào lúc này, uy áp xung quanh cùng dòng khí dần dần tan đi.
Sau khi cảm giác hít thở không thông biến mất, nàng mới có sức lực đứng lên, lúc này cũng thấy được khối đồ vật nhô lên lại là một quả trứng vàng lấp lánh!
"Đây không phải là trứng phượng hoàng hiện ra từ trong dị tượng kia chứ?"
Ánh mắt nàng mang theo vài phần quái dị, không có kinh hỉ, chỉ có nghi hoặc. Toàn bộ Cửu Phục Lâm lớn như vậy, nơi khác không rơi lại cố tình rơi đến nơi này của nàng?
"Không chiếm thì phí cơ hội, nếu đã rơi dưới chân ta, đó chính là của ta."
Nghi hoặc một lát liền nhấc quả trứng lên nhìn nhìn, thấy màu vàng trên mặt trứng tan đi, hoa văn phức tạp ban đầu trên vỏ trứng cũng đang dần di động rồi biến mất theo, ngoại từ màu vàng, so với quả trứng bình thường thì lớn hơn vài lần, căn bản nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt.
Hướng xung quanh nhìn thoáng qua, thấy không có người nào, vốn định đem quả trứng vàng thu vào trong túi càn khôn, nhưng khi mở túi ra lại phát hiện bị tắc không thể bỏ vào, lúc này mới nhớ rõ, túi càn khôn chỉ chứa các đồ vật vô tri vô giác, không thể chứa được đồ vật có sinh mệnh.
Thấy vậy, nàng trực tiếp đem quả trứng vàng cất vào trong lồng ngực, vận dụng hơi thở huyền lực quỷ dị nện bước nhanh chóng rời khỏi nơi này......
Sau khi nàng rời khỏi tầm nửa canh giờ (1h), đội người của gia tộc đầu tiên đã đi vào nơi này nhưng chỉ nhìn thấy nơi đó có một lỗ thủng rất lớn, cùng với cây đại thụ một bên thiếu chút nữa đã bị nhổ tận gốc, nhưng đến bên cạnh lỗ thủng nhìn quanh, lại thấy trống rỗng không có gì trong đó.
"Sao lại không có? Chẳng lẽ bị người khác nhanh chân đến trước?" Một nam tử trung niên cầm đầu vì chạy vội mà mồ hôi đầy đầu, lòng tràn đầy kích động nhưng khi nhìn đến lỗ thủng trống rỗng kia thì hóa thành phẫn nộ.
"Là ai? Là ai mà lại nhanh hơn chúng ta!"
Ngay lúc tiếng hét phẫn nộ của hắn rơi xuống, đội ngũ của Mộ Dung Dật Hiên cùng Phượng Thanh Ca cũng nhanh chóng đi vào nơi này. Khi nhìn đến lỗ thủng kia không có thứ gì, Mộ Dung Dật Hiên không phản ứng nhiều, nhưng sắc mặt Phượng Thanh Ca lại biến đổi.
"Là ai?" Ánh mắt âm ngoan mà sắc bén nhìn về đội ngũ bên kia, vội vàng hỏi: "Thần thú đâu?"
Lúc này nàng cũng không biết, Mộ Dung Dật Hiên bên cạnh dường như đang suy tư nhìn nàng.
Bởi vì, trong lòng Mộ Dung Dật Hiên, Phượng Thanh Ca là một nữ tử nhu thuận dịu dàng, tâm địa của nàng rất thiện lương, hắn biết nàng từ lúc còn nhỏ, chưa từng thấy biểu tình của nàng sắc bén âm ngoan giống như trước mắt như vậy.
Điều này khiến hắn càng thêm cân nhắc......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook