Tương Quý Phi Truyện
Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn

Nhắc tới người ghi thù dai, hoàng thượng cũng là một người. Từng chuyện từng chuyện Liên gia làm Tô Khiêm Dương đều nhớ kĩ, sẽ đợi đến lúc gom một khối tính sổ.

Còn không, cơ hội đã tới. Tô Khiêm Dương sao có thể buông tha.

Hình bộ thượng thư luận tội không chỉ chuyện đua ngựa lần này. Xa một chút chuyện mười năm trước cũng có, gần một chút, tất cả chuyện có liên quan đến Liên gia gồm Liên gia  nhị thiếu gia, tam thiếu gia, Liên đại nhân cung thân thích bên ngoài mấy vị di nương, lăm lăm đủ loại đến khoảng hai mươi tội.

Đừng nói Hoàng hậu nghe xong có phản ứng gì. Tương Như Nhân nghe Hình bộ liệt kê xong cũng thấy kinh ngạc. Từ lớn đến nhỏ đều lục ra hết, thật là muốn tính sổ một lần.

Hình bộ thượng thư nhìn Liên đại nhân “Liên đại nhân, ngươi có nhận tội?”

Liêm đại nhân quỳ gối tại kia. Cái gì, chuyện mười năm trước, chính hắn cũng đã quên, còn phải để Hình bộ nhắc đến mới nhớ tới đây.

“Thần, thần oan uổng a.” Nửa ngày, Liên đại nhân hô.

Đừng xem thường người ở Hình bộ. Hình bộ thượng thư nếu đã luận tội cũng mang hết chứng cớ lên đến khiến Liên đại nhân á khẩu không thể chống chế.

Thật sự là á khẩu không trả lời được vì có vài chuyện bản thân Liên đại nhân còn nhớ không rõ. Đợi trong đầu hắn lục ra đến. Hình bộ thượng thư lại kể ra đến tội tiếp theo, gọi lên nhân chứng vật chứng khác.

Mà Hình bộ thượng thư này xử ân tuyệt diệu ở chỗ hắn cũng chi chăm chăm kể tội Liên gia. Có những chỗ rõ ràng có liên quan đến Triệu gia, hắn cũng chỉ nói đến phía Liên gia, luận Liên đại nhân đắc tội, khiến hoàng hậu muốn mở miệng cũng không chen vào được.

Thẩm vấn đến hồi sau, Liên đại nhân ánh mắt cầu cứu nhìn về Hoàng hậu. Lúc này Hoàng hậu mới có cơ hội lên tiếng “Lam đại nhân, nhiều chuyện như vậy phải tiến hành thẩm tra xử lí mới đúng.”

“Chứng cớ vô cùng xác thực. Thần phụng chỉ thẩm án, nếu hoàng hậu nương nương có gì nghi ngờ có thể nêu lên. Nhưng àn này hôm nay phải thẩm xong.” Hình bộ thượng thư cung kính trả lời. Ý nói nhận tội thì nhận, không muốn cũng phải nhận.

Hoàng hậu sắc mặt trầm xuống. Sau chuyện của Triệu tiểu nghi, nàng đã cảnh cáo cữu cữu nhưng hắn vẫn không chịu nghe, sau còn tính chuyện Liên tần này. Muốn hại người không hại đến còn đem mạng nhỏ liên lụy vào. Đã thế còn để hoàng thượng nắm nhiều nhược điểm như vậy. Vừa nghe Hình bộ thượng thư nói đã biết là có chuẩn bị trước. Hoàng thượng đây là chỉ chờ thơi cơ để kéo Liên gia xuống mà thôi.

Nàng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn việc này xảy ra, ngước lên nhìn Hình bộ thượng thư “Nhiều tông tội như vậy, dù muốn định luận cũng phải trải qua tam thẩm lục tư, không có khả năng trong một ngày mà kết án. Hơn nữa chuyện Lam đại nhân nói cũng có cái từ chục năm trước, cần thời gian kiểm chứng. Làm trong một ngày, thật quá mức nực cười.”

“Vậy hoàng hậu cảm thấy án này nên cần nhiều ngày?” Bồng nhiên phía hậu đường truyền tới thanh âm của Tô Khiêm Dương. Hắn xuất hiện ở cửa hậu đường, đi ra bên trải Hình bộ thượng thư, đưa mắt nhìn mọi người, ánh mắt dừng trên người hoàng hậu “Có phải là để chuyện cần đem xóa thì xóa, chuyện nào ép được thì ém xuống rồi mới khai đường thẩm vấn hay không?”

Hoàng hậu đứng dậy quỳ xuống “Thần thiếp không phải có ý này. Chỉ là thần thiếp thấy vội vàng như thế sẽ có thứ tra không rõ, lỡ phán sai sẽ không tốt.”

Tô Khiêm Dương ngồi xuống, thản nhiên nói “Ngươi yên tâm, sẽ không sai đâu.” Việc này hắn thu thập lâu như vậy sao có thể sai. Mấy năm nay chỉ sợ Liên gia không phạm sai, chứ từng lỗi từng lỗi đều được ghi nhận lại, càng ngày càng nhiều, đều rất rõ ràng.

Sau đó Tô Khiêm Dương nhìn về phía Liên đại nhân đang quỳ trên mặt đất “Liên ái khanh, ngươi nói xem có phải những thứ kia là trẫm hiểu lầm ngươi?”

“Thần oan uổng a, hoàng thượng. Này đó. . . “ Liên đại nhân lập tức kêu oan, không ý thức được hoàng thượng níu chặt phái xử tội hắn “Thần đối với hoàng thượng luôn trung thành và tận tâm. Những việc này thần đều không biết.”

“Việc nhà quản không xong, tự nhiên việc công làm cũng không tốt.” Tô Khiêm Dương lạnh lùng nhìn hắn “Liên đại nhân, nhiều tội như vậy ngươi muốn bắt đầu tính từ đâu. Không bằng từ chuyện gần nhất, cấu kết với Liên tần mua chuộc 2 vị quan Lễ bộ để tiện cho người vào mã phòng động tay chân với ngựa của Liên tần, từ đó vu tội cho Tương quý phi. Thế nào?  Hay là ngươi muốn nói với trẫm Liêm tần là chán sống nên muốn tự tìm đường chết chăng?”

Liên đại nhân cũng không nghĩ hoàng thượng lại tra nhanh như vậy, giống như chỉ chờ bọn họ nhảy xuống hố. Hiện tại hoàng thượng luận tội, không thể cãi lại.

Tô Khiêm Dương lại nhìn hắn “Lại nói đên nửa năm trước, Triệu tiểu nghi kê đơn Lục hoàng tử, nơi cung cấp bột thuốc Liên đại nhân có ấn tượng gì không?”

Liêm đại nhân lau mồ hôi trên trán “Thần không biết.”

“Một năm trước Trần gia trang thu hoạch ít. Liên tộc trưởng tử sai người đi thi thuế, đánh chết một nhà bảy mạng người. Dân chúng trong trang cáo trạng lên quan phủ. Liên gia ngươi còn dám cậy thế hiếp người bắt Trần gia trang người lại đền bạc vì lí do gì, đánh người tốn sức, thu bạc.”

Một năm trước, hai năm trước, ba năm trước đây, bình quân mỗi năm đều một hai sự kiện. Tô Khiêm Dượng chậm rãi liệt kê cho hắn nghe những chuyện như vậy Liên gia gây ra, từng chuyện từng chuyện.”

Nhìn Liên đại nhân sắc mặt tái nhợt, Tô Khiêm Dương trực tiếp đứng lên nói với Hình bộ thượng thư “Chứng cứ vô cùng xác thực. Lam đại nhân, viết xong giấy nhận tội để hắn điểm chỉ đi.”

Đây là ngay cả cơ hội phản bác cuối cùng cũng không cho. Hoàng hậu đứng lên theo “Hoàng thượng, dù muốn kết tội cũng không nên vội vàng như thế.”

Tô Khiêm Dương quay đầu nhìn nàng, trên mặt mang ý cười nhưng lạnh lẽo “Làm sao có thể vội vàng. Chứng cứ này đó Lam đại chuẩn bị không phải ngày một ngày hai. Hiện tại Liên tần bị trọng thương còn nhốt trong đại lao sợ là quá tra tấn nàng. Lam đại nhân, an bày cho nàng một gian khác điều kiện tốt hơn chút để nàng dưỡng thương. Chờ nàng tỉnh, cái gì nên thẩm vấn thì hỏi cho rõ. Hoàng hậu, Liên gia cũng là ngoại tổ gia của ngươi, mấy năm nay để bọn họ làm xằng làm bậy bại hoại đến thanh danh của ngươi và thái tử như vậy, thật không thể nuông chiều.”

Hình bộ thượng thư đem thư nhận tội đặt trước mặt Liên đại nhân “Liên đại nhân, đồng ý đi.”

Liên đại nhân run run bắt tay vào làm, sao có thể ẩn xuống đây, quay ngươi trực tiếp hướng Tô Khiêm Dương, vẻ mặt kích động “Hoàng thượng, thần là quan nhị phẩm, nếu muốn định tội cũng phải khai đường công thẩm. Làm như vầy chẳng phải hoàng thượng là đang bức thần nhận tội sao. Thần không phục!”

“Làm càn!” Tô Khiêm Dương chán ghét nhìn hắn vẻ mặt đột nhiên bộ dáng trung trinh lẫm liệt, lạnh giọng phân phó “Lam đại nhân, còn không mau tiến hành. Đem những người có liên quan đều nhốt lại. Không có lệnh của trẫm không ai được thăm nom. Người thái hậu phái đến cũng không được. Kẻ nào ngoan cố thì bắt giam.”

Tầm mắt Tô Khiêm Dương đảo qua Hoàng hậu, hai tay chắp phía sau lưng, rời khỏi Hình bộ.

Bên này Liên đại nhân dưới sự áp chế của hai thị vệ trực tiếp điểm chỉ lên thư nhận tội.

Thị vệ thả lỏng Liên đại nhân ra. Hắn ngồi sững trên mặt đất nhìn thư nhận tội điểm dấu tay củ mình, vẻ mặt không thể tin.

Từ khi hắn đến đây bất quá mới hai canh giờ đã mang lên mình hai mươi mấy tông tội. Hoangg thượng đây là muốn nhổ tận gốc Liên gia.

Liêm đại nhân quay đầu nhìn Hoàng hậu, thanh âm run run “Hoàng hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho vi thần, làm chủ cho Liên gia... “

Hoàng hậu đứng tại kia, nhìn bộ dáng này của cữu cữu, là giữ hay là buông. Nhất thời lâm vào lưỡng nan. . .

Hình bộ thẩm tra ra sao, trường săn cũng không bị ảnh hưởng. Ngoại trừ đua ngựa bị tạm dừng. Ngày hôm sau thi săn bắn vẫn tiến hành như thường.

Vốn hôm nay hoàng hậu sẽ đến nhưng hiện tại đã ôm bệnh nhẹ ở lại trong cung. Tương Như Nhân biết hiện tại Hoàng hậu cũng không còn tâm tư nào để đến đây xem náo nhiệt gì, chắc hẳn đang đau đầu tìm cách giúp đưa những người Liên gia trong đại lao kia ra. . .

Nhưng phía Hình bộ kia hai ngày nay người đến dù nhiều nhưng không ai vào được. Hoàng thượng đã hạ chỉ, ai cũng không chuẩn cho gặp người Liên gia.

Lần này, ai ra mặt cũng . . .

Trong trường săn, Tương Như Nhân nhìn Bình Ninh mặc trang phục cưỡi ngựa đi đến, đưa tay vuốt nếp nhăn trên vai cho nàng. Trang phục cưỡi ngựa này từ tháng trước đã làm xong. Bình Ninh đeo giỏ đựng mũi tên phía sau lưng, nhận cung tên từ cung nữ bên cạnh, quay đầu nói với Tương Như Nhân “Mẫu phi, đệ đệ không có mặt, lần này ta sẽ săn thay phần của hắn.”

“Đừng đi xa đường đệ ngươi.” Tườn Như Nhân vỗ trán nàng “Cũng không nên so đo với người khác.”

Bình Ninh liên tục gật đầu, đáp ứng nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy. Không thể so vậy sao còn gọi là săn bắn được, phải tranh đoạt con mồi mới thú vị.

Tương Như Nhân thấy vẻ mặt nàng là biết nghe không vào. Nhìn nàng lên ngựa bộ dáng oai hùng, so với Tương Như Nhân năm đó hơn vài phần anh khí.

Hoàng thượng đã sớm mang theo các đại thần tiến vào rừng. Phía sau chỉ còn lại một đám tuổi nhỏ, đã chuẩn bị thỏa đáng. Đằng trước có nhóm thần tử trẻ dẫn bọn họ tiến vào rừng. Sau khi tiến vào thì tự động chia ra, ở khu vực của mình săn bắn. Luôn có thị vệ theo sau để đảm bảo an toàn.

Đảo mắt lại một đám người tiến vào rừng làm kinh động những chim chóc vừa đậu lại bay lên đầy trời, để lại một đoàn người ngựa.

Tài cưỡi ngựa bắn cung của Bình Ninh không tệ. Ở Thái học viện nàng thích học nhất là cái này, đối với văn vẻ nàng không có hứng thú.

Nàng cùng Tô Ngạn Hạo một nhóm. Phía sau còn có Tứ hoàng tử Tô Ngạn Trường lần đầu ra ngoài đi theo. Nhóm ba người cũng không nhiều, ngựa chậm rãi đi trong rừng. Một hồi, Bình Ninh rút một mũi tên từ bao tên ra đặt lên cung. Tô Ngạn Hạo một bên thở dài, đưa tay vé một nhành cây ra. Trong bụi cỏ phía trước có một con thỏ lông xám lộ ra nửa cái mông, lay động lay động.

Chưa đợi nàng nhắm, bỗng phía trước một trận tiếng lá cây xào xạc. Con thỏ kia nghe được động tĩnh, lập tức trốn mất, con mồi chạy rồi.

Bình Ninh tức mình đưa thẳng tên ngắm về phía âm thanh kia phát ra.

Vài vị thế gia đệ tử xuất hiện, trên lưng đều đeo cung tên. Trong đó một vị tay đã cầm một con thỏ, thu hoạch cũng rất nhanh.

Bình Ninh không khách khí nói “Các ngươi động tĩnh lớn như vậy dọa con mồi của bản công chúa chạy mất.”

Bình Ninh độ tuổi này lại thêm một thân trang điểm không tránh khỏi thu hút ánh mắt của vài vị thế gia đệ tử. Đi ở phía trước một người có vẻ tính tình ổn, nhìn mũi tên Bình Ninh, cười ôn hòa “Là chúng ta không biết. Hay là để chúng ta săn lại bù cho công chúa?”

“Ai cần của các ngươi.” Bình Ninh thu lại cung tên trực tiếp xuống ngựa, phía sau có thị vệ tiến lên dắt ngựa cho nàng. Bình Ninh nhìn vài người bọn họ, hừ một tiếng “Bản công chúa tự săn.”

Nói xong đi sâu vào trong.

Tô Ngạn Hạo và Tô Ngạn Trường vội xuống ngựa theo sau. Phía sau bốn năm tên kia hai mặt nhìn nhau xong, cũng đi theo. Bình Ninh không quản phía sau bao người đi theo, tự mình tiến về trước.

Bỗng bước chân chậm lại, vòng qua một thân cây ngồi xuống trong bụi cỏ. Bình Ninh đẩy lá cây trước mặt ra, qua khe hở nhìn được khoảng trống phía trước có một con nai hoa mai đang ngây ngô gặm cỏ, thi thoảng mới ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, tính cảnh giác không cao.

Bình Ninh nghe động từ phía sau, quay đầu nhìn một đám người vừa theo kịp, ai lại dọa con mồi của bản công chúa chạy mất, mũi tên này sẽ hầu người đó.

Vài người nhẹ nhàng ngồi thấp xuống. Bình Ninh kéo cung tên, đứng dậy nhắm thẳng con nai kia, hô hấp cũng gấp theo vài phần.

Nhắm, buông tay.

Ngay tại khoảnh khắc tên Bình Ninh bắn ra, tại một hướng khác cũng có một mũi tên được bắn đến. Ngay sau đó, hai mũi tên cũng trúng con nai hoa mai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương