Điều Tịch Phi Nghiêu – Tịch chủ tịch lo lắng nhất không phải là Vệ đồng học. Dù sao cũng là mẹ con, rời nhà đi vài ngày cũng không phải chuyện gì quá lớn, chắc cũng không bị giáo huấn nặng nề gì. Với lại chỉ cần nàng ấy không nói ra chuyện cùng nàng thành thân thì ắt hẳn không có vấn đề lớn xảy ra. Đương nhiên, đó là khi Tịch nữ vương không nghĩ tới dù mình đã ngàn lần vạn lần dặn Vệ Linh Tê không được làm lộ chuyện, thế nhưng Vệ đồng học vẫn không ngại tuyên bố thẳng thừng ngay khi vào cửa. Dù sao đối với Vệ Linh Tê, cùng Tịch Phi Nghiêu kết hôn là đại sự hàng đầu, một khắc chậm trễ cũng không được.

Hiện tại, Tịch chủ tịch để ý nhất chính là làm sao để nàng có thể sinh tồn ở thế giới xa lạ này.

Trước tiên không thể nói trước có thể thành thân với Vệ Linh Tê hay không, coi như thành thân, nàng cũng không muốn ăn không ngồi rồi, tiền trong túi mình vẫn là điều tuyệt vời nhất. Hơn nữa chỉ cần mượn tay con gà đẻ trứng vàng là Vệ Linh Tê, Tịch Phi Nghiêu tin chắc tiền vào túi mình sẽ cuồn cuộn như nước Trường Giang, vấn đề còn lại chỉ là thời gian mà thôi.

Có sấp ngân phiếu Vệ đồng học cống hiến, giờ vốn liếng cũng có, chỉ là bắt đầu làm ăn từ thứ gì đây?

Tịch Phi Nghiêu hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư cho chuyện này.

” Xin lỗi cô nương, ta có thể ngồi ở đây được không?” Vệ Vân Nhiễm vừa vào khách điếm đã trông thấy người gọi là Phi Nghiêu mà Vệ Linh Tê luôn miệng nhắc tới, nhắc tới cũng vừa khéo, lúc đó Tịch Phiêu Nghiêu cũng đang ngồi uống trà dưới đại sảnh, mà toàn bộ người trong khách điếm đều dồn hết sự chú ý lên nàng.

Không thể không khen, hình tượng “ngoại tử” của Tịch Phi Nghiêu rất ưa nhìn, dấu chu sa ngay mi tâm nàng phối hợpvới vẻ cười như có như không càng thêm yêu nghiệt, mà nếu tính riêng thì gương mặt Tịch hội trưởng nhìn cũng đã rất thuận mắt, nên chẳng có gì lạ khi hầu hết người ở đây đều chăm chú nhìn nàng.

Tịch Phi Nghiêu cũng không muốn đổi sang trang phục của nội tử, dù sao thì trong chuyện làm ăn nàng khoác vai ngoại tử vẫn dễ dàng giải quyết hơn.

” Xin mời tự nhiên.” Tích Phi Nghiêu nhìn thoáng qua gương mặt ngoại tử kia sau đó quay đầu ra cửa sổ giống như đang ngồi trước cửa sổ xe ngựa lơ đãng ngắm trời đất cỏ cây.

Chỗ trống trong đại sảnh nhiều như vậy không ngồi lại muốn ngồi gần mình, vừa nghĩ là biết người này có chuyện tìm nàng.

Tịch Phi Nghiêu tuy mắt nhìn ra ngoài nhưng thực chất là đang chờ đối phương mở miệng nói chuyện.

” Cô nương trông vô cùng lạ mắt, không biết là người vùng nào?” Vệ Vân Nhiễm thấy nàng không để mình vào mắt, trong lòng thật không có mùi vị, rõ ràng ở kinh đô cái tên Vệ Vân Nhiễm luôn được nội tử hoan nghênh vậy mà hôm nay lại có một ngoại lệ, hơn nữa ngoại lệ này còn rất đặc biệt, thích phẫn ngoại tử trang, thật làm nàng chẳng biết nói gì.

Tịch Phi Nghiêu âm thầm cười gằn trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm đánh giá người trước mặt.

Thân thể không cường tráng lắm, không giống các ngoại tử khác ở Tây Phượng Quốc, hơn nữa lại còn toát ra chất thư sinh, nên có thể gọi người này đúng là mọt sách vô dụng. Tuy rằng tướng mạo vô cùng đẹp trai, lại có khí tức nho nhã, nhưng thực sự không thể lọt vào mắt xanh của Tịch hội trưởng, đến một cái liếc mắt nhìn kẻ đang ngồi nàng cũng chẳng buồn liếc, ghét nhất những kẻ miệng ba hoa vờ vịt.

Có điều, gương mặt này làm nàng thấy quen quen, không biết gặp khi nào?

” Ha ha, quê hương tiểu muội tách biệt hoàn toàn với thế gian, không biết thế sự chuyển biến ra sao. Một thân một mình phiêu bạt đến kinh đô, nên thấy lạ mắt cũng là chuyện bình thường.” Tịch Phiêu Nghiêu biết ở nơi đất khách quê người không nên đắc tội với ai, nên đem lời đã nói với Vệ Linh Tê kể lại một lần nữa rồi giải thích: ” Đúng là tỷ tỷ có chút quen mắt, nhưng ta chắc chắn chưa từng gặp tỷ, lạ thật.” Tịch Phi Nghiêu quan sát tỉ mỉ sắc mặt của đối phương, không ngoài dự đoán của nàng, mặt Vệ Vân Nhiễm xuất hiện tia gợn sóng. Quả nhiên là đến tìm mình sao? Nhưng ở đây, mình đâu có quen ai? Nhưng nếu nói quen thì chỉ có một mình Vệ Linh Tê. Nếu thế thì chẳng lẽ đây là tỷ tỷ Vệ Linh Tê?

Chỉ trong nháy mắt, tâm tư Tịch Phi Nghiêu đã trải qua thiên biến vạn hóa, đầu đuôi mọi chuyện gần như sáng rõ.

Xem ra, hiện nay tình hình Vệ LInh Tê chắc chắn rất tồi tệ.

Nếu Vệ manh vật chỉ đơn thuần đem mọi chuyện kể với tỷ tỷ, thì chắc chắn đã ở đây cùng với tỷ tỷ nàng, mà Linh Tê không có ở đây đồng nghĩa với việc không chỉ tỷ tỷ nàng biết chuyện, còn Linh Tê chắc đã bị nhốt lại. Nhất định người kia không nghe lời Tịch hội trưởng.

” Ha ha, có thể nói cô nương lớn lên rất xinh đẹp khiến người ta vừa gặp đã ấn tượng sâu sắc.” Vệ Vân Nhiễm không nghĩ Tịch Phi Nghiêu sẽ nhận ra dung mạo của mình, không tránh được cảm giác chột dạ, người này thật nhạy cảm.

Tịch Phi Nghiêu cười cười từ chối đưa ra ý kiến, ngược lại tỏ ra lơ đãng chậm rãi cất tiếng:” Xem ra những gì cần nói Linh Tê đều đã nói, đúng không Linh Tê tỷ tỷ?”

” Xem ra muội muội không nói sai, cô nương đúng khác với tất cả mọi người.” Vệ Vân Nhiễm thấy thân phận của mình bị phát hiện cũng không tức giận, thoải mái thừa nhận, đi thẳng vào vấn đề:” Tuy là thế nhưng cửa Vệ gia cũng không thể để cô nương tự tiện bước vào, huống chi….”. Nàng mỉm cười nhàn nhạt nhìn Tịch Phiêu Nghiêu, xưa nay Vệ Vân Nhiễm chưa gặp qua nữ nhân như vậy, hơn nữa nàng lại có tu dưỡng tốt đương nhiên sẽ không nói những lời làm tổn thương người khác, nhưng mà đối với việc một nội tử cải trang thành ngoại tử, còn xuất đầu lộ diện chốn đông người, thực sự rất chướng tai gai mắt, nếu không phải vì chuyện vui của muội muội, nàng cũng chẳng buồn nhìn những nội tử như thế này:” Ta khuyên cô nương không nên quấn quýt tiểu muội ta, hai người nhất định không có kết quả. Mẫu thân ta nhất định không chấp thuận.” Hơn thế, ta không thể nào giao tiểu muội cho loại nội tử như ngươi! Nhìn dáng dấp ngươi cũng đủ biết không thể chăm sóc được tiểu muội ngốc nhà ta.

” Ồ? Tỷ cho rằng tỷ đại diện cho Linh Tê? Nói cho cùng, chỉ cần thỏa mãn nguyện vọng của các người, còn Linh Tê muốn hay không, đối với các người không đáng kể đúng không? Chỉ cần các người cho cái gì tốt là tốt, ý nguyện của Linh Tê không cần cân nhắc.” Đối với Vệ Linh Tê tỷ tỷ, Tịch Phi Nghiêu vốn đã ghi hận trong lòng, có lẽ bắt đầu từ khi nàng ấy tập xấu cho Linh Tê đi, bây giờ còn trưng ra dáng vẻ cao cao tại thượng cho ai xem, lớn lên thông minh một chút thì ích gì, vừa nhìn đã thấy ghét.

” Nếu đúng là như vậy, xin lỗi, ta cũng sẽ không đáp ứng.” Tịch Phi Nghiêu nhìn thẳng vào mắt Vệ Vân Nhiễm:” Linh Tê yêu ta, ta cũng yêu nàng ấy, chỉ cần điều này, những thứ khác đều không trọng yếu. Huống hồ, tỷ cũng biết rõ nếu ta mở miệng chắc chắn Linh Tê sẽ theo ta, các người có thể xem nàng ấy một ngày nhưng không thể xem nàng ấy cả đời sao? Ta và nội tử ở đây không giống nhau, thế nhưng, ta có thể khiến Linh Tê cười mỗi ngày. Lẽ nào, đây không phải là điều quan trọng nhất sao?”

Vệ Vân Nhiễm hít sâu một hơi, đối với lời Tịch Phi Nghiêu nói, Vệ Vân Nhiễm không có phủ nhận, nhưng mà, chẳng lẽ đúng như lời nàng ấy, đó mới là đáp án cần có sao? Thứ mọi người cho rằng tốt sẽ là thứ Linh Tê muốn sao?

Nhớ tới gương mặt vui mừng khi nhắc đến Tịch Phi Nghiêu, đó là dáng vẻ Vệ Vân Nhiễm chưa từng thấy trước đây, không còn cúi đầu hay rụt rè sợ hãi mà chỉ còn một tinh thần hăng hái, cả người toát ra một khí thế mạnh mẽ, không phải Tịch Phi Nghiêu thì không thể.

” Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi chỉ với vài câu nói?” Vệ Vân Nhiễm mặc dù dao động, nhưng vẫn sống chết cắn răng không chịu nhượng bộ: ” Tiểu muội ta tuy rằng có chút ngốc nhưng cũng không để cho loại người lai lịch bất minh dòm ngó.”

Tịch Phi Nghiêu thật muốn than trời lần nữa, dù hiện đại hay cổ đại, nữ tôn hay nam tôn, thậm chí ở một thế giới không có nam nhân, những thứ như tôn ti, địa vị, môn đăng hộ đối, quả nhiên đều vậy, khó trách suy nghĩ này cũng ăn sâu vào tư tưởng người hiện đại.

” Ta nghĩ tỷ nói nhầm rồi, nếu nói cho cùng, ta là nội tử, mà Linh Tê là ngoại tử, nếu nói thiệt không phải ta càng thiệt sao?” Tuy rằng Tịch Phi Nghiêu không muốn thừa nhận nhưng trên mi tâm của nàng không có chu sa, ở thế giới này mang thân phận nội tử là lẽ đương nhiên, cho dù nội tâm nàng có mạnh mẽ đến thế nào, trời sinh vẫn không cách nào thay đổi, vì thế nàng chỉ có thể tìm bước đột phá khác:” Ta có thể không có Linh Tê nhưng Linh Tê không thể không có ta, tỷ tin không?”

Vệ Vân Nhiễm cắn răng, mình hết lần này đến lần khác nhượng bộ để giữ phép lịch sự, thế nhưng đối mặt với Tịch Phi Nghiêu, nàng thật muốn đập bàn đứng dậy, nữ nhân này rất xấu xa thật sự rất xấu xa, nàng muốn ăn chết tiểu muội nhà mình à?

“Tỷ tỷ, ta chỉ ăn ngay nói thật, tỷ cần gì phải nổi giận thế? Tịch Phi Nghiêu cười thầm trong bụng nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như gió thổi mùa xuân:” Linh Tê đối với ta mà nói không phải tùy tiện tìm một ngoại tử thay thế là được, sự quan trọng của nàng ấy vượt xa sức tưởng tượng của ngươi, tỷ à, nên mới nói, nếu thật sự ta và Linh Tê được ở bên cạnh nhau, như vậy đời này kiếp này, nàng là của ta thì ta tất cũng không phụ nàng.”

Vệ Vân Nhiễm nghe xong những lời này, lòng nguôi giận không ít, mà ngay từ đầu nàng căn bản đã không có lập trường ngăn cản, hôm nay thực ra chỉ tới xem Tịch Phi Nghiêu trong lời muội muội là người thế nào thôi. Chỉ là, vì sao mình lại cảm thấy khó chịu khi nghe lời nàng nói cơ chứ? Sao giống như lời ngoại tử nói với nội tử vậy? À mà thôi quên đi đây không phải là lúc nghĩ cái này.

” Được, ta tin ngươi một lần.”

Tich Phi Nghiêu thấy mình chỉ dùng dăm ba câu đã thuyết phục được Vệ Vân Nhiễm, trong lòng không khỏi cho chút đắc ý, xem ra sau này số lần nhận tội thay của vị đại cô* này nhất định không thiếu rồi.

*chị chồng

Ha ha ha, cuối cùng Linh Tê sẽ về tay ta, kẻ nào dám dạy hư nàng ấy thì nhất định sẽ là kẻ địch của Tịch Phi Nghiêu này.

Uống cạn chén trà trong tay, Tịch Phi Nghiêu cười đặc biệt vui vẻ đến nỗi Vệ Vân Nhiễm đối diện cũng bị hoa mắt.

Và tất nhiên khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương