Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
-
Chương 110-1: Đại kết cục – Hạ (1)
Editor: Tư Di
Không khí trong điện đóng băng, trừ hai người Mộ Dung Tiểu Tiểu và Dạ Nguyệt Ly đang bàn luận xôn xao bên ngoài điện còn có thể loáng thoáng nghe được âm thanh giao chiến bên ngoài cửa cung.
Bọn thị vệ xin chỉ thị từ chỗ Đế vương ngồi trên cao, chần chừ không tiến lên. Câu nói kia của Ly vương "Nếu dọa dến phu nhân, giết không cần hỏi" vẫn còn vang bên tai, từ trước đến giờ Ly vương không quan tâm lý lẽ, thủ đoạn giết người tàn nhẫn mọi người đều biết, mà năm đó chiến bại của Nguyệt Nga quốc khi Ly vương trở về Nam Dục chính là ví dụ tốt nhất.
Nhìn một màn hai phe giằng co trước mắt, khóe môi Nam Cung Nguyệt Hiên che giấu ý cười tràn ra, trong mắt lóng lánh vẻ kích động, trong mắt lão già đã sớm không chấp nhận được Dạ Nguyệt Ly kỳ quái này, lúc náo loạn thì tỏ vẻ vô tội, còn không phải muốn mượn hắn tạo thành náo loạn rồi âm thầm trừ khử Dạ Nguyệt Ly sao?
Chưa bao giờ hắn hài lòng với tính ngang ngược càn rở của Dạ Nguyệt Ly như hiện tại, tình hình không dễ dàng thỏa hiệp này, hai người này nháo nên còn không phải là hắn được lợi sao? Tốt nhất, Dạ Nguyệt Ly làm lão già tức chết trên đại điện, rất hợp với tâm ý của hắn.
Trong mắt Nam Cung Nguyệt Hiên xẹt qua nghiêm túc, trong lòng âm thầm tính toán, sau một phần dược Lâm Lộc đã hạ, nếu lão già bị cái gì kích động quá lớn, tối nay không chết cũng thành phế nhân, trước khi Triệu Kỳ Nghị quay về đại điện hắn phải làm mọi cách đẩy bữa tiệc lên cao trào nhất.
Về phần chuyện quỷ dị của binh phù, trước không nói không ai biết hắn có binh phù, mặc kệ là thật hay giả, chờ hắn thành người duy nhất kế thừa ngôi vị Hoáng đế, ai còn muốn tìm cái chết mà mạo phạm hắn?
Trong nháy mắt, tâm tư trong đầu Nam Cung Nguyệt Hiên thay đổi mấy lần, nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Tam Hoàng đệ! Phụ hoàng chính là Vua của một nước, sao ngươi có thể đại nghịch bất đạo cãi lại lời của Phụ hoàng? Ngươi đang coi Phụ hoàng là cái gì?" Nam Cung Nguyệt Hiên lên tiếng chất vấn, nói năng có khí phách. Dạ Nguyệt Ly coi thường thể diện của Vua một nước, còn không phải là coi thường lão già sao? Trong lòng hắn hài lòng, hắn cũng không tin lão già có thể kìm nén cơn giận này!
Tầm mắt của hắn sáng quắc nhìn về phía Nam Cung Quân Hạo, tuy trên mặt hết mực tôn kính, nhưng trong lòng đang điên cuồng cười to, tư vị bị chính nhi tử mình vứt bỏ lúc trước không nể mặt mũi sao có thể dễ chịu.
Quả nhiên, hơi thở Nam Cung Quân Hạo đột nhiên dồn dập, đôi măt như chim ưng lộ ra tia nham hiểm, hung hăng bắn về phía Dạ Nguyệt Ly, bỗng nhiên, hắn nhếch môi cười lạnh, hết sức chịu đựng cánh tay run rẩy chậm rãi ngồi xuống, thở ra một hơi khí đục, đè nén giọng nói nói: "Đây là Ly Vương muốn chất nhận tội danh tạo phản?"
Đôi mày thanh tú của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu chặt, quả nhiên Nam Cung Quân Hạo không che giấu tâm tư của mình chút nào, không phải thừa nhận hắn muốn danh chính ngôn thuận giết Dạ Nguyệt Ly sao? Không nhận tội thì phải ngoan ngoãn theo lênh hắn hạ vào thiên lao để thể hiện trong sạch, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn muốn phải giết Dạ Nguyệt Ly. Tuy hắn là vua của một nước nhưng dẫu sao cũng là phụ thân ruột của Dạ Nguyệt Ly, sao vẫn không tha cho Dạ Nguyệt Ly?
Nàng ngưng mắt nhìn ánh mắt như nước của Dạ Nguyệt Ly không khỏi có chút đau lòng. Khóe môi Dạ Nguyệt Ly nâng lên, cười cười an ủi người trong ngực: "Đối với huynh mà nói -di, hắn đã sớm là người xa lạ không có chút liên quan, hắn hận huynh cũng được, muốn giết huynh cũng được, cũng không thể khơi gợi cho huynh một chút rung đông."
Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu giật giật, được thôi, nàng suy nghĩ nhiều.
Hắn nhíu mày nhìn Nam Cung Quân Hạo, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp không mang theo một chút tình cảm nào nói: "Bổn vương muốn ngôi vị Hoàng đế có thể tự tay lấy được, cần gì dùng đến tạo phản." Dứt lời, hắn cực kỳ khinh miệt liếc mắt nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, như có như không châm chọc.
Trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương và Di Tinh đứng ở phía sau cũng đồng ý, không sai, thực sự là chủ tử có năng lực này, nếu hắn muốn có ngôi vị Hoàng đế còn không phải là chuyện hơi mở miệng sao?
Trong nháy mắt Nam Cung Nguyệt Hiên bị chọc giận, hắn tiến lên một bước, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi ít nói xằng nói bậy ở chỗ này đi!"
Đột nhiên ý thức được mình luống cuống, Nam Cung Nguyệt Hiên lại nói sâu xa với Nam Cung Quân Hạo: "Phụ hoàng, Tam Hoàng đệ không tôn trọng trưởng bối, thật sự nhi thần không nhìn nổi, tạm thời Phụ hoàng hãy đè hắn xuống cũng tốt, khiến Tam Hoàng đệ tỉnh táo một chút."
Hắn đè kinh hoàng trong lòng xuống, an ủi mình tuyệt đối sẽ không có ai biết náo động tối nay là hắn gây nên, không sai, nhất định là hắn suy nghĩ nhiều.
Nam Cung Quân Hạo nheo mắt lại, nhìn về phía Nam Cung Nguyệt Hiên lạnh lùng quát: "Lui ra!"
Đừng tưởng rằng hắn không biết đứa con lớn nhất này có tính toán gì, muốn lợi dụng hắn? Muốn ngôi vị Hoàng đế cũng phải khiến lòng hắn cam tâm tình nguyện cho!
"Dạ…." Nam Cung Nguyệt Hiên thu lại phẫn hận trong mắt, không cam lòng lui ra.
Tầm mắt Nam Cung Quân Hạo như ngấm đầy loại độc cắn chặt Dạ Nguyệt Ly, cả người Dạ Nguyệt Ly tản ra loại khí phách tôn quý giống như một vị anh hùng dũng mãnh, mà hắn thì già nua đến mức răng gần như muổn rụng hết, mà cũng có một ngày vị trí bị cướp mất!
Binh phù bị trộm, kháng chỉ cự hôn, ám vệ của Dạ Nguyệt Ly mất lần xuất quỷ nhập thần trong cung thậm chí là từ từ chờ đợi bên người hắn, tất cả điều này nói cho hắn biết hắn không chỉ không cách nào nắm trong tay số mệnh của Dạ Nguyệt Ly, càng thêm cường đại khiến hắn không cách nào tưởng tưởng được, khiến hắn không thể không tin tưởng Dạ Nguyệt Ly tuyệt đối có khả năng tán nhẫn kéo hắn từ chỗ cao cao tại thượng xuống!
Nhưng cũng chính bởi vì như thế mới càng khiến hắn có ý nghĩ diệt trừ Dạ Nguyệt Ly! Nhưng, hắn thực sự có khả năng này? Giống như náo động hoàng thành tối nay, từ đầu tới cuối Dạ Nguyệt Ly vẫn bình tĩnh, tất nhiên mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay. Cũng không giống hắn, đến chân tướng trong đó cũng không nhìn thấu. Khiến hắn thừa nhận mình già rồi, không bằng cái tên chết bầm đó. Không, hắn không cam lòng!
Nam Cung Quân Hạo càng nghĩ hơi thở càng không yên, cảm thấy hơi sức trước giờ vẫn mạnh mẽ chống đỡ sắp tan hết, ngay cả ngồi ngay ngắn trên long ỷ cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, hơi thở của hắn càng lúc làng gấp gáp, cặp mắt sắc bén như ưng trước đây thường ngày sáng loáng giờ đục ngầu không chịu nổi.
Lâm Lộc thấy dáng vẻ Đế vương như thế vội vàng dâng trà sâm lên, lồng ngực Nam Cung Quân Hạo nhấp nhô không ổn định, cũng không biết là vì tức giận hay là vì tình trạng vô lực hiện giờ gây ra, bởi vì uống trà mà thân thể thoáng nghiêng về phía trước suýt ngã xuống.
Một tay Lâm Lộc bưng trà, một tay khác lập tức đỡ thân thể Đế vương suýt đập đầu xuống bàn, mà một màn này, tất nhiên rơi vào trong mắt của tất cả mọi người trong điện.
Bờ môi Đế vương run rẩy, nước trà từ khóe môi tràn ra, thấm ướt áo, trong nháy mắt, uy nghi ngày xưa tan biến, thoáng hiện lên vẻ thảm hại.
Đôi mắt Nam Cung Quân Hạo tối sầm lại, cánh tay gầy như que củi hất văng ly trà, Lâm Lộc mất thăng bằng, nhất thời ly trà rơi xuống bậc thang, tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên trong điện an tĩnh, đại thần và gia quyến trong điện cũng theo đó co rúm lại, mà đáy lòng những người khôn khéo am hiểu sâu sắc về phong vân triều đình bắt đầu tính toán, mệnh Đế vương sắp hết, mà chính bọn họ lúc này cần cảnh giác cao độ mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất, rồi sau đó vẫn hưởng vinh hoa phú quý, hiển hách một đời.
Phất tay áo, ngăn cản Lâm Lộc tiến lên giúp hắn lau áo, Nam Cung Quân Hạo hít thở thật sâu, sắc mặt hắn căng thẳng, mày kiếm nhíu chặt, mà chính vẻ mặt càng khiến hốc mắt lõm sâu vào lộ ra vẻ gian nan vất vả, thậm chí ngay cả sợi tơ bạc nơi thái sương cũng cực kỳ rõ ràng, làm cho người khác chú ý, bởi vì bệnh nặng bộc phát này nên hắn có vẻ khô cằn rồi -di. Hắn cũng đã từng mưu kế thâm trầm, uy hiếp triều đình và dân, nhưng tất cả đã là quá khứ, hắn giờ phút này, ngổi ở trong triều, mặc dù là thiên tử như cũ, vẫn phải có thủ đoạn quản mọi người như cũ, nhưng không ngăn cản được bệnh nặng tuổi già mà bỏ lỡ uy nghiêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn những con bê đã từng đắn đo trong tay hắn không bị khống chế, bụng dạ khó lường. Nhưng, hắn là Hoàng thượng tối cao của Nam Dục quốc. Địa vị của bọn họ là hắn ban cho, sao bọn họ dám càn rỡ như thế.
Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ thở dài, trong lòng không thể kìm nén được bi thương trào ra, ánh mắt nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly có chút thỏa mãn, cũng may, người nàng yêu không phải loại người trầm mê quyền thế. Ngay sau đó Mộ Dung tiểu Tiểu vừa đắc đầu buồn cười, nếu thật sự Dạ Nguyệt Ly tham luyến quyền thế thì nàng sao coi trọng đây?
Dạ Nguyệt Ly mập mờ trừng mắt nhìn người trong ngực, nói: "Có phải bảo bối càng ngày càng thích huynh hay không?"
Trán Mộ Dung Tiểu Tiểu trong ngáy mắt hiện lên ba vạch đen.
Dạ Nguyệt Ly tinh mắt nhìn thấy giữa mi mắt nàng có tia buồn ngủ, bàn tay phủ lên bụng người trong ngực, trong lòng thoáng mềm mại, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lát đi, đợi lát nữa có kịch hay huynh gọi muội dậy."
"Ừ." Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không quan tâm có hợp thời điểm hay không, cười chui vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly, hôm nay nàng là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai phải đảm bảo giấc ngủ đầy đủ.
Dạ Nguyệt Ly ôm chặt người trong ngực, ánh mắt trầm trầm. Nhanh thôi, qua tối nay tất cả điều thành cát bụi…..
Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân dịu dàng nhìn dung nhan tinh xảo đang ngủ của Mộ Dung Tiểu Tiểu phía đổi diện, rồi sau đó tầm mắt như có điều suy nghĩ xẹt qua Dạ Nguyệt Ly, hắn không vội, hắn cũng muốn xem Dạ Nguyệt Ly muốn làm gì.
Cảm thấy phía đối diện có ánh mắt nhìn về phía mình, Dạ Nguyệt Ly cũng không ngẩng đầu, cắp mắt đỏ rực sâu thẳm bí ẩn, nhẹ nhàng dịu dàng vuốt sợi tóc của người trong ngực, khóe môi nâng lên, Nam Cung Nguyệt Bân à Nam Cung Nguyệt Bân, cái lễ này hắn dâng bằng hai tay, ở lại tiếp nhận đi nhé. Sau lần này, kiều quy kiều, lộ về lộ*, không ai nợ ai, nếu như mơ tưởng người trong ngực hắn, đừng trách hắn lòng dạ độc ác.
*cầu quy cầu, lộ về lộ: hiểu nôm na là cái gì ở đâu nên về đúng chỗ và chức vụ của nó.
Nam Cung Nguyệt Hiên có chút khó duy trì bình tĩnh, hắn thấy Nam Cung Quân Hạo cũng không để ý tới Dạ Nguyệt Ly nữa mà đang nhắm mắt nghỉ ngơi giông như ngủ trên long ỷ khiến lòng hắn âm thầm khẩn trương, thời gian trôi qua càng lâu hắn càng lo lắng, vì sao Hà Khôn mãi chưa về? Rốt cuộc bên ngoài như thế nào rồi?
Hắn oán hận trừng mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly, nếu không phải Dạ Nguyệt Ly ngăn cản, ám vệ hắn đã sớm trở lại bẩm báo tin tức, đáng chết!
Hơn một giếng sau.
Mộ Dung Tiểu Tiểu bị giọng nói vang dội của Triệu Kỳ Nghị đánh thức: "Hoàng thượng, náo loạn đã yên." Giọng nói Triệu Kỳ Nghị vàng lên, chúng thần trong điện không khỏi thở phào một cái.
Cùng đi với Triệu Kiên Nghị còn có thủ lĩnh tướng sĩ xông vào cung lần này Vương thủ thành, sau khi tiến vào trong điện liền quỳ xuống đất, ánh mắt khẽ hiện lên cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng thứ tội, ty chức không thể nhận biết binh phù giả mới bị tặc nhân có cơ hội có thể lợi dụng, tổn thất mấy ngàn tướng sĩ, mong Hoàng thượng có thể tha thứ cho các tướng sĩ, ty chức nguyện gánh chịu tội lỗi một mình!"
Không khí trong điện đóng băng, trừ hai người Mộ Dung Tiểu Tiểu và Dạ Nguyệt Ly đang bàn luận xôn xao bên ngoài điện còn có thể loáng thoáng nghe được âm thanh giao chiến bên ngoài cửa cung.
Bọn thị vệ xin chỉ thị từ chỗ Đế vương ngồi trên cao, chần chừ không tiến lên. Câu nói kia của Ly vương "Nếu dọa dến phu nhân, giết không cần hỏi" vẫn còn vang bên tai, từ trước đến giờ Ly vương không quan tâm lý lẽ, thủ đoạn giết người tàn nhẫn mọi người đều biết, mà năm đó chiến bại của Nguyệt Nga quốc khi Ly vương trở về Nam Dục chính là ví dụ tốt nhất.
Nhìn một màn hai phe giằng co trước mắt, khóe môi Nam Cung Nguyệt Hiên che giấu ý cười tràn ra, trong mắt lóng lánh vẻ kích động, trong mắt lão già đã sớm không chấp nhận được Dạ Nguyệt Ly kỳ quái này, lúc náo loạn thì tỏ vẻ vô tội, còn không phải muốn mượn hắn tạo thành náo loạn rồi âm thầm trừ khử Dạ Nguyệt Ly sao?
Chưa bao giờ hắn hài lòng với tính ngang ngược càn rở của Dạ Nguyệt Ly như hiện tại, tình hình không dễ dàng thỏa hiệp này, hai người này nháo nên còn không phải là hắn được lợi sao? Tốt nhất, Dạ Nguyệt Ly làm lão già tức chết trên đại điện, rất hợp với tâm ý của hắn.
Trong mắt Nam Cung Nguyệt Hiên xẹt qua nghiêm túc, trong lòng âm thầm tính toán, sau một phần dược Lâm Lộc đã hạ, nếu lão già bị cái gì kích động quá lớn, tối nay không chết cũng thành phế nhân, trước khi Triệu Kỳ Nghị quay về đại điện hắn phải làm mọi cách đẩy bữa tiệc lên cao trào nhất.
Về phần chuyện quỷ dị của binh phù, trước không nói không ai biết hắn có binh phù, mặc kệ là thật hay giả, chờ hắn thành người duy nhất kế thừa ngôi vị Hoáng đế, ai còn muốn tìm cái chết mà mạo phạm hắn?
Trong nháy mắt, tâm tư trong đầu Nam Cung Nguyệt Hiên thay đổi mấy lần, nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Tam Hoàng đệ! Phụ hoàng chính là Vua của một nước, sao ngươi có thể đại nghịch bất đạo cãi lại lời của Phụ hoàng? Ngươi đang coi Phụ hoàng là cái gì?" Nam Cung Nguyệt Hiên lên tiếng chất vấn, nói năng có khí phách. Dạ Nguyệt Ly coi thường thể diện của Vua một nước, còn không phải là coi thường lão già sao? Trong lòng hắn hài lòng, hắn cũng không tin lão già có thể kìm nén cơn giận này!
Tầm mắt của hắn sáng quắc nhìn về phía Nam Cung Quân Hạo, tuy trên mặt hết mực tôn kính, nhưng trong lòng đang điên cuồng cười to, tư vị bị chính nhi tử mình vứt bỏ lúc trước không nể mặt mũi sao có thể dễ chịu.
Quả nhiên, hơi thở Nam Cung Quân Hạo đột nhiên dồn dập, đôi măt như chim ưng lộ ra tia nham hiểm, hung hăng bắn về phía Dạ Nguyệt Ly, bỗng nhiên, hắn nhếch môi cười lạnh, hết sức chịu đựng cánh tay run rẩy chậm rãi ngồi xuống, thở ra một hơi khí đục, đè nén giọng nói nói: "Đây là Ly Vương muốn chất nhận tội danh tạo phản?"
Đôi mày thanh tú của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu chặt, quả nhiên Nam Cung Quân Hạo không che giấu tâm tư của mình chút nào, không phải thừa nhận hắn muốn danh chính ngôn thuận giết Dạ Nguyệt Ly sao? Không nhận tội thì phải ngoan ngoãn theo lênh hắn hạ vào thiên lao để thể hiện trong sạch, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn muốn phải giết Dạ Nguyệt Ly. Tuy hắn là vua của một nước nhưng dẫu sao cũng là phụ thân ruột của Dạ Nguyệt Ly, sao vẫn không tha cho Dạ Nguyệt Ly?
Nàng ngưng mắt nhìn ánh mắt như nước của Dạ Nguyệt Ly không khỏi có chút đau lòng. Khóe môi Dạ Nguyệt Ly nâng lên, cười cười an ủi người trong ngực: "Đối với huynh mà nói -di, hắn đã sớm là người xa lạ không có chút liên quan, hắn hận huynh cũng được, muốn giết huynh cũng được, cũng không thể khơi gợi cho huynh một chút rung đông."
Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu giật giật, được thôi, nàng suy nghĩ nhiều.
Hắn nhíu mày nhìn Nam Cung Quân Hạo, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp không mang theo một chút tình cảm nào nói: "Bổn vương muốn ngôi vị Hoàng đế có thể tự tay lấy được, cần gì dùng đến tạo phản." Dứt lời, hắn cực kỳ khinh miệt liếc mắt nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, như có như không châm chọc.
Trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương và Di Tinh đứng ở phía sau cũng đồng ý, không sai, thực sự là chủ tử có năng lực này, nếu hắn muốn có ngôi vị Hoàng đế còn không phải là chuyện hơi mở miệng sao?
Trong nháy mắt Nam Cung Nguyệt Hiên bị chọc giận, hắn tiến lên một bước, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi ít nói xằng nói bậy ở chỗ này đi!"
Đột nhiên ý thức được mình luống cuống, Nam Cung Nguyệt Hiên lại nói sâu xa với Nam Cung Quân Hạo: "Phụ hoàng, Tam Hoàng đệ không tôn trọng trưởng bối, thật sự nhi thần không nhìn nổi, tạm thời Phụ hoàng hãy đè hắn xuống cũng tốt, khiến Tam Hoàng đệ tỉnh táo một chút."
Hắn đè kinh hoàng trong lòng xuống, an ủi mình tuyệt đối sẽ không có ai biết náo động tối nay là hắn gây nên, không sai, nhất định là hắn suy nghĩ nhiều.
Nam Cung Quân Hạo nheo mắt lại, nhìn về phía Nam Cung Nguyệt Hiên lạnh lùng quát: "Lui ra!"
Đừng tưởng rằng hắn không biết đứa con lớn nhất này có tính toán gì, muốn lợi dụng hắn? Muốn ngôi vị Hoàng đế cũng phải khiến lòng hắn cam tâm tình nguyện cho!
"Dạ…." Nam Cung Nguyệt Hiên thu lại phẫn hận trong mắt, không cam lòng lui ra.
Tầm mắt Nam Cung Quân Hạo như ngấm đầy loại độc cắn chặt Dạ Nguyệt Ly, cả người Dạ Nguyệt Ly tản ra loại khí phách tôn quý giống như một vị anh hùng dũng mãnh, mà hắn thì già nua đến mức răng gần như muổn rụng hết, mà cũng có một ngày vị trí bị cướp mất!
Binh phù bị trộm, kháng chỉ cự hôn, ám vệ của Dạ Nguyệt Ly mất lần xuất quỷ nhập thần trong cung thậm chí là từ từ chờ đợi bên người hắn, tất cả điều này nói cho hắn biết hắn không chỉ không cách nào nắm trong tay số mệnh của Dạ Nguyệt Ly, càng thêm cường đại khiến hắn không cách nào tưởng tưởng được, khiến hắn không thể không tin tưởng Dạ Nguyệt Ly tuyệt đối có khả năng tán nhẫn kéo hắn từ chỗ cao cao tại thượng xuống!
Nhưng cũng chính bởi vì như thế mới càng khiến hắn có ý nghĩ diệt trừ Dạ Nguyệt Ly! Nhưng, hắn thực sự có khả năng này? Giống như náo động hoàng thành tối nay, từ đầu tới cuối Dạ Nguyệt Ly vẫn bình tĩnh, tất nhiên mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay. Cũng không giống hắn, đến chân tướng trong đó cũng không nhìn thấu. Khiến hắn thừa nhận mình già rồi, không bằng cái tên chết bầm đó. Không, hắn không cam lòng!
Nam Cung Quân Hạo càng nghĩ hơi thở càng không yên, cảm thấy hơi sức trước giờ vẫn mạnh mẽ chống đỡ sắp tan hết, ngay cả ngồi ngay ngắn trên long ỷ cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, hơi thở của hắn càng lúc làng gấp gáp, cặp mắt sắc bén như ưng trước đây thường ngày sáng loáng giờ đục ngầu không chịu nổi.
Lâm Lộc thấy dáng vẻ Đế vương như thế vội vàng dâng trà sâm lên, lồng ngực Nam Cung Quân Hạo nhấp nhô không ổn định, cũng không biết là vì tức giận hay là vì tình trạng vô lực hiện giờ gây ra, bởi vì uống trà mà thân thể thoáng nghiêng về phía trước suýt ngã xuống.
Một tay Lâm Lộc bưng trà, một tay khác lập tức đỡ thân thể Đế vương suýt đập đầu xuống bàn, mà một màn này, tất nhiên rơi vào trong mắt của tất cả mọi người trong điện.
Bờ môi Đế vương run rẩy, nước trà từ khóe môi tràn ra, thấm ướt áo, trong nháy mắt, uy nghi ngày xưa tan biến, thoáng hiện lên vẻ thảm hại.
Đôi mắt Nam Cung Quân Hạo tối sầm lại, cánh tay gầy như que củi hất văng ly trà, Lâm Lộc mất thăng bằng, nhất thời ly trà rơi xuống bậc thang, tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên trong điện an tĩnh, đại thần và gia quyến trong điện cũng theo đó co rúm lại, mà đáy lòng những người khôn khéo am hiểu sâu sắc về phong vân triều đình bắt đầu tính toán, mệnh Đế vương sắp hết, mà chính bọn họ lúc này cần cảnh giác cao độ mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất, rồi sau đó vẫn hưởng vinh hoa phú quý, hiển hách một đời.
Phất tay áo, ngăn cản Lâm Lộc tiến lên giúp hắn lau áo, Nam Cung Quân Hạo hít thở thật sâu, sắc mặt hắn căng thẳng, mày kiếm nhíu chặt, mà chính vẻ mặt càng khiến hốc mắt lõm sâu vào lộ ra vẻ gian nan vất vả, thậm chí ngay cả sợi tơ bạc nơi thái sương cũng cực kỳ rõ ràng, làm cho người khác chú ý, bởi vì bệnh nặng bộc phát này nên hắn có vẻ khô cằn rồi -di. Hắn cũng đã từng mưu kế thâm trầm, uy hiếp triều đình và dân, nhưng tất cả đã là quá khứ, hắn giờ phút này, ngổi ở trong triều, mặc dù là thiên tử như cũ, vẫn phải có thủ đoạn quản mọi người như cũ, nhưng không ngăn cản được bệnh nặng tuổi già mà bỏ lỡ uy nghiêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn những con bê đã từng đắn đo trong tay hắn không bị khống chế, bụng dạ khó lường. Nhưng, hắn là Hoàng thượng tối cao của Nam Dục quốc. Địa vị của bọn họ là hắn ban cho, sao bọn họ dám càn rỡ như thế.
Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ thở dài, trong lòng không thể kìm nén được bi thương trào ra, ánh mắt nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly có chút thỏa mãn, cũng may, người nàng yêu không phải loại người trầm mê quyền thế. Ngay sau đó Mộ Dung tiểu Tiểu vừa đắc đầu buồn cười, nếu thật sự Dạ Nguyệt Ly tham luyến quyền thế thì nàng sao coi trọng đây?
Dạ Nguyệt Ly mập mờ trừng mắt nhìn người trong ngực, nói: "Có phải bảo bối càng ngày càng thích huynh hay không?"
Trán Mộ Dung Tiểu Tiểu trong ngáy mắt hiện lên ba vạch đen.
Dạ Nguyệt Ly tinh mắt nhìn thấy giữa mi mắt nàng có tia buồn ngủ, bàn tay phủ lên bụng người trong ngực, trong lòng thoáng mềm mại, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lát đi, đợi lát nữa có kịch hay huynh gọi muội dậy."
"Ừ." Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không quan tâm có hợp thời điểm hay không, cười chui vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly, hôm nay nàng là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai phải đảm bảo giấc ngủ đầy đủ.
Dạ Nguyệt Ly ôm chặt người trong ngực, ánh mắt trầm trầm. Nhanh thôi, qua tối nay tất cả điều thành cát bụi…..
Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân dịu dàng nhìn dung nhan tinh xảo đang ngủ của Mộ Dung Tiểu Tiểu phía đổi diện, rồi sau đó tầm mắt như có điều suy nghĩ xẹt qua Dạ Nguyệt Ly, hắn không vội, hắn cũng muốn xem Dạ Nguyệt Ly muốn làm gì.
Cảm thấy phía đối diện có ánh mắt nhìn về phía mình, Dạ Nguyệt Ly cũng không ngẩng đầu, cắp mắt đỏ rực sâu thẳm bí ẩn, nhẹ nhàng dịu dàng vuốt sợi tóc của người trong ngực, khóe môi nâng lên, Nam Cung Nguyệt Bân à Nam Cung Nguyệt Bân, cái lễ này hắn dâng bằng hai tay, ở lại tiếp nhận đi nhé. Sau lần này, kiều quy kiều, lộ về lộ*, không ai nợ ai, nếu như mơ tưởng người trong ngực hắn, đừng trách hắn lòng dạ độc ác.
*cầu quy cầu, lộ về lộ: hiểu nôm na là cái gì ở đâu nên về đúng chỗ và chức vụ của nó.
Nam Cung Nguyệt Hiên có chút khó duy trì bình tĩnh, hắn thấy Nam Cung Quân Hạo cũng không để ý tới Dạ Nguyệt Ly nữa mà đang nhắm mắt nghỉ ngơi giông như ngủ trên long ỷ khiến lòng hắn âm thầm khẩn trương, thời gian trôi qua càng lâu hắn càng lo lắng, vì sao Hà Khôn mãi chưa về? Rốt cuộc bên ngoài như thế nào rồi?
Hắn oán hận trừng mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly, nếu không phải Dạ Nguyệt Ly ngăn cản, ám vệ hắn đã sớm trở lại bẩm báo tin tức, đáng chết!
Hơn một giếng sau.
Mộ Dung Tiểu Tiểu bị giọng nói vang dội của Triệu Kỳ Nghị đánh thức: "Hoàng thượng, náo loạn đã yên." Giọng nói Triệu Kỳ Nghị vàng lên, chúng thần trong điện không khỏi thở phào một cái.
Cùng đi với Triệu Kiên Nghị còn có thủ lĩnh tướng sĩ xông vào cung lần này Vương thủ thành, sau khi tiến vào trong điện liền quỳ xuống đất, ánh mắt khẽ hiện lên cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng thứ tội, ty chức không thể nhận biết binh phù giả mới bị tặc nhân có cơ hội có thể lợi dụng, tổn thất mấy ngàn tướng sĩ, mong Hoàng thượng có thể tha thứ cho các tướng sĩ, ty chức nguyện gánh chịu tội lỗi một mình!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook