Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu
-
Chương 139: Thế Giới Thứ Năm (15)
CHO ANH SỜ ĐI MÀ
Giang Thầm cất bước đến trước mặt Tô Đoạn, cụp mắt nhìn miếng bánh kem cậu bưng trong tay, thấp giọng hỏi: "Lại ăn vụng, đói rồi à?"
Tô Đoạn lắc đầu, thật thà đáp nhỏ: "Không đói, chỉ là muốn ăn thôi à..."
Mẹ Tô thường rất nghiêm khắc về chuyện ăn uống của cậu, không cho ăn quá nhiều đồ ngọt. Hôm nay vì bận tổ chức tiệc sinh nhật cho Giang Thầm nên bà không để ý đến cậu, cậu phải tranh thủ cơ hội để ăn thêm chút...
Nhìn dáng vẻ cậu chẳng buồn tìm cớ khiến khóe miệng Giang Thầm khẽ cong lên. Hắn cúi đầu sát bên tai Tô Đoạn, thì thầm: "Nhưng anh thì đói."
Tô Đoạn chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy trong veo phản chiếu rõ ràng hình ảnh Giang Thầm mặc bộ vest lịch lãm.
Cậu thiếu niên nghĩ ngợi vài giây, rồi cảm thấy có lẽ Giang Thầm đang xin đồ ăn chăng? Cậu bèn dùng nĩa xiên lấy quả dâu tây đỏ mọng trên bánh, ngoan ngoãn đưa đến bên miệng hắn.
"Anh ăn đi."
Giang Thầm có một thói quen kỳ lạ kéo dài qua nhiều thế giới: không thích đồ ngọt, nhưng lại thích ăn đồ trong chén của Tô Đoạn.
Vì thế, Tô Đoạn cố ý tránh bánh và kem, chọn quả dâu tây không quá ngọt ngấy để đưa cho hắn.
Giang Thầm không từ chối, cúi đầu cắn lấy quả dâu trên nĩa của Tô Đoạn. Quả dâu bị cắn vỡ, nước ngọt và chua hòa quyện lan ra, kích thích vị giác khiến nước bọt hắn không ngừng tiết ra.
Miệng vẫn ngậm quả dâu, nhưng ánh mắt Giang Thầm lại lặng lẽ nhìn vào tay đang cầm nĩa của Tô Đoạn.
Tô Đoạn mười sáu tuổi đã nẩy nở. Dù trên má vẫn còn chút phúng phính của trẻ con, nhưng nhìn chung đã mất đi vẻ bầu bĩnh mềm mại của thời niên thiếu. Những ngón tay trước kia tròn trịa giờ đã trở nên thon dài, thanh thoát, mu bàn tay trắng ngần dưới ánh đèn lấp lánh sáng như ngọc trai, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được mài giũa tỉ mỉ.
Giang Thầm kìm nén ý muốn nắm lấy bàn tay ấy trong lòng bàn tay, cố ép mình dời ánh nhìn, quay người bước đến quầy trái cây lấy thêm hai quả dâu tây lớn.
Rồi hắn từ tốn đút từng quả vào miệng Tô Đoạn.
Quả dâu ban nãy trên bánh là loại nhỏ. Còn hai quả này đều lớn hơn hẳn, khiến Tô Đoạn phải phồng má nhai khá lâu mới nuốt hết.
Hai người đút đồ ăn cho nhau, cử chỉ thân mật đã đủ gây chú ý. Huống chi Giang Thầm còn là nhân vật chính của buổi tiệc, dù hắn không chủ động làm nổi thì cũng có nhiều người dõi theo. Thế nên chỉ nói chuyện được đôi câu, hàng loạt ánh mắt tò mò đã hướng về phía hai người.
Dù biết hai người có mối quan hệ "anh em" để che giấu, có thân thiết đến đâu người ngoài cũng chỉ nghĩ là tình anh em gắn bó, không ai dám suy đoán điều gì khác. Nhưng có lẽ vì trong lòng không ngay thẳng nên có tật giật mình, vừa đút xong quả dâu cho Tô Đoạn, Giang Thầm bèn lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, không tiếp tục làm thêm động tác thân mật nào nữa.
Giang Thầm khẽ nghiêng người, không nói gì mà lặng lẽ chắn đi những ánh mắt tò mò từ phía sau đang hướng về phía Tô Đoạn. Hắn khẽ hỏi: "Ở đây có thấy chán không? Đi ra ngoài hóng gió với anh nha?"
Tô Đoạn không phải là người thích giao tiếp. Lúc nãy, khi lẽo đẽo theo sau Giang Thầm như cái đuôi nhỏ, cậu cũng hầu như không nói gì, rõ ràng không quen với không khí tiệc tùng này.
Bản thân Tô Đoạn không nghĩ sâu xa, nhưng mấy ngày trước khi chuẩn bị bữa tiệc, Giang Thầm đã kiên nhẫn giải thích cho cậu ý nghĩa đằng sau của bữa tiệc này, là cơ hội giao tiếp mở rộng mối quan hệ.
Nhìn dáng vẻ âu lo nghĩ cho mình của cậu, Giang Thầm không nhịn được vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, dỗ dành: "Chỉ rời đi một lát thôi, không sao đâu. Anh cũng không thể cứ mãi đứng nói chuyện với mọi người được... Mệt lắm."
Nghe Giang Thầm nói mệt, Tô Đoạn không suy nghĩ nhiều nữa, hai người lẳng lặng cùng nhau đi ra khu vườn nhỏ bên ngoài.
Hôm nay nhà tổ chức tiệc, cả khu vườn nhỏ cũng được trang hoàng lộng lẫy. Trên các cành cây cao lớn treo đầy những đồ trang trí tinh xảo và các loại đèn nhiều màu sắc, khiến cả khu vườn sáng rực như ban ngày.
Chủ bữa tiệc lén rời khỏi bữa tiệc dĩ nhiên thu hút sự chú ý. Một số ánh mắt đã theo dõi hai người từ lúc họ bước vào vườn, vài người bị khơi dậy tò mò cũng bắt đầu đi theo họ.
Giang Thầm muốn có chút thời gian riêng tư với bé con nhà mình, nên khi liếc thấy một số người trong hội trường có ý định bước theo, hắn dứt khoát nắm lấy tay Tô Đoạn, kéo cậu đi sâu hơn vào khu vườn.
Hai người quá quen thuộc với khu vườn của nhà mình, sau vài lần rẽ trái rẽ phải, họ đến một góc khuất, ánh đèn nơi đó rất mờ và không có ai ở đó.
Trước mặt họ là một gốc cây cổ thụ, thân cây lớn đến nỗi phải hai vòng eo của Tô Đoạn mới ôm xuể, đủ để che kín cả hai người. Cây này đã có từ rất lâu, không ai rõ nó được di dời đến đây bằng cách nào khi xây dựng biệt thự.
Đây là nơi họ đã ghé thăm nhiều lần, theo một cách nào đó, cũng có thể xem là "căn cứ bí mật" của hai người.
Giang Thầm vươn tay gạt cành lá ra khỏi đầu, rồi cúi xuốngnôm lấy lưng Tô Đoạn, thuần thục kéo cậu vào lòng.
Cây này cành lá rậm rạp, tán cây thấp. Hồi nhỏ họ thường đến đây chơi, khi đó họ luôn cảm thấy những nhánh cây ở trên đầu quá xa vời, không sao với tới được. Giang Thầm còn từng bế Tô Đoạn lên để cậu cố chạm vào những cành cây. Nhưng bây giờ, khi họ đã lớn, suy nghĩ ấy không còn nữa.
— Đặc biệt là với Giang Thầm thường xuyên bị cành cây cọ vào đầu vì chiều cao của mình.
Nhưng dẫu cho chiều cao không còn phù hợp, Giang Thầm vẫn thường dẫn Tô Đoạn đến đây. Hắn luôn nhớ đây là nơi lần đầu tiên Tô Đoạn chủ động nắm tay hắn. Hôm đó, cậu thiếu niên nhỏ bé lén lút dẫn hắn đến đây, tháo đôi găng tay ra, rồi dùng đôi tay non nớt mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, gọi hắn "anh ơi" bằng giọng ngọt ngào như sữa. Sự ấm áp từ bàn tay nhỏ ấy dường như lan thẳng vào tim hắn.
"Thình thịch."
Có lẽ từ lúc đó, trong lòng hắn đã gieo một hạt giống.
Tay Tô Đoạn vẫn cầm nửa miếng bánh, khi Giang Thầm đưa tay ôm lấy cậu, cậu lập tức cảnh giác ngả người ra sau, cẩn thận giữ miếng bánh ra xa khỏi người Giang Thầm.
Tô Đoạn nghiêm túc nhắc nhở: "Anh ơi, đừng để bánh làm bẩn quần áo."
Đây là bộ vest đầu tiên mà cha mẹ Tô đã chuẩn bị riêng cho Giang Thầm, không chỉ là lễ phục cho bữa tiệc mà còn mang ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều.
Nghe vậy, Tô Thầm phối hợp nới lỏng vòng tay, nhẹ giọng dặn dò: "Vậy thì Đoạn Đoạn phải ăn nhanh lên."
Tô Đoạn "ừm ừm" vài tiếng, rồi ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục ăn bánh trong tư thế được hắn ôm lấy.
Chiếc nĩa nhỏ trong suốt được cậu ngậm rồi lại thả ra, ánh mắt Giang Thầm không ngừng di chuyển theo đôi môi nhạt màu khẽ mở ra khép lại kia. Trong không gian tĩnh lặng dưới gốc cây, chỉ có tiếng cậu ăn bánh vang lên khe khẽ.
Nhìn cậu một lúc, Giang Thầm vươn tay vuốt tóc đen mềm mại của cậu, người bị vuốt tóc ngước đôi mắt đen láy ướt át nhìn hắn. Giang Thầm lại chọc vào má phồng lên của cậu, cậu lập tức mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe biểu hiện đầy ấm ức như muốn trách hắn dám chọc ghẹo cậu.
Tuy nhiên cơ thể nhỏ bé đang ôm trong lòng ấy vẫn không hề lùi lại.
Chàng thơ của hắn luôn như thế, bất kể chuyện gì xảy ra, dù đã lớn đến đâu, chỉ cần hắn mở rộng vòng tay thì cậu sẽ ngoan ngoãn bước vào lòng hắn.
Đáy lòng hắn luôn ẩn chứa con thú dữ, được nuôi dưỡng bằng sự dịu dàng, giờ đây nó đã mọc lên những móng vuốt sắc bén.
Có lẽ là do rượu vang đỏ tối nay nặng quá, hoặc có lẽ vì không khí quen thuộc của khu vườn, hay có chăng do người trong lòng quá đỗi ngoan ngoãn khiến hắn cảm thấy dường như dù mình làm điều gì quá đáng thì cũng sẽ được tha thứ... Hắn nhìn đôi môi của chàng thơ dính chút vụn bánh, ánh mắt Giang Thầm Thầm trở nên u ám hơn, bỗng siết chặt vòng tay, kéo cậu lại gần hơn, gương mặt sát gần, giọng khản đặc: "Đoạn Đoạn à, anh cũng muốn ăn bánh."
Tô Đoạn ngơ ngác nhìn hắn, rồi lại nhìn chiếc đĩa trống không trong tay, ngờ nghệch đáp: "Hết rồi mà..."
Lúc còn bánh hắn không hỏi, đợi đến lúc cậu ăn xong mới nói, Tô Thầm cố ý chắc luôn.
Không rõ có phải do ảo giác hay không, nhưng Tô Đoạn cảm thấy hôm nay Giang Thầm có gì đó khác lạ, thái độ có vẻ hờ hững nhưng lại khiến người khác cảm thấy nguy hiểm, như thể đang âm thầm toan tính điều gì.
"Ở đây còn một ít." Giang Thầm nói, rồi bất ngờ cúi xuống, xóa bỏ khoảng cách cuối cùng giữa hai người. Đầu lưỡi nóng hổi của hắn lướt qua môi khóe môi còn vương vụn bánh của cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook