Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 90: Chương 2 : Nhuyễn cấm hành cung (1).


Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 17: Phong vũ tương chí.
-----oo0oo-----
Chương 2: Nhuyễn cấm hành cung (1).

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu




Lễ không dành cho người dưới, hình không dụng lên quan trên, trước giờ Tử Xuyên gia ưu đãi tướng lĩnh quân đội, trừ phi phạm đại tội mưu nghịch, đối với tướng lĩnh cao cấp, cho dù là bị giam giữ thì điều kiện đối đãi vẫn cực tốt.

Chỗ Tử Xuyên Tú bị giam lỏng là một biệt thự nhỏ hai tầng, không khí ngoài song thanh tân, phong cảnh như họa, trang thiết bị trong nhà đầy đủ, phục vụ ăn uống ngon lành, hai cần vụ binh trực sẵn chờ sai khiến, thậm chí có một lần Mông Khắc Đa còn chủ động hỏi Tử Xuyên Tú "Có nhu cầu nữ nhân không?". Rất khó tin một người bộ dạng bề ngoài rất nghiêm túc lại hỏi một câu như thế, Tử Xuyên Tú nghe hỏi mà choáng váng mặt mày.

Từ trong miệng đám cảnh vệ, Tử Xuyên Tú biết trang viên này thì ra là hành cung bí mật để Tử Xuyên Tham Tinh thường đến nghỉ đông, bình thường là cấm khu, chẳng trách Tử Xuyên Tú cũng không biết ở ngoại thành Đán nhã còn có một chỗ phong cảnh tuyệt đẹp thế này.


Tổng trưởng mang gã đến hành cung để giam lỏng, lại cho phục vụ chu đáo, gã cũng không có gì than oán, chỉ có một điểm không được tốt đó là: Tử Xuyên Tú không thể ra ngoài.

Đám cảnh vệ ngày đêm luân phiên gác chật cả biệt thự, chỉ cần gã bước một chân ra cửa, lập tức có người cản trước lễ mạo hỏi gã cần gì, nếu như không có, vậy thì mời Tú Xuyên đại nhân quay về phòng nghỉ ngơi đi, chớ có gây liên lụy người khác.

Tử Xuyên Tú nhận thấy, toàn bộ cảnh vệ đều là quan binh của Cấm vệ quân hoặc là sĩ quan sinh của Viễn Đông quân giáo vừa tốt nghiệp, không có một người nào từng là bộ hạ của gã, hoặc của Tư Đặc Lâm, Đế Lâm.

Thông thường, dạng công tác thế này đều do quân pháp hiến binh chấp hành, nhưng hiện tại hiển nhiên hiến binh bộ đội đã không được tin tưởng.

Tử Xuyên Tú thử mấy lần, kết quả đều là chưa bước được mấy bước đã bị khéo léo đẩy về phòng, gã nhỏ nhẹ năn nỉ cũng vô dụng, tức giận mắng chửi cũng vô dụng, đám thủ vệ này đã từng nhận được một mệnh lệnh nghiêm mật nhất: "Tuyệt không để cho Tử Xuyên Tú tiếp xúc với bên ngoài!"

Đối với mệnh lệnh này, bọn họ chấp hành không chút xê dịch.

Có một lần, Tử Xuyên Tú chuẩn bị động thủ xông ra, kết quả đụng phải một đám cảnh vệ xếp thành hàng cản trước cửa, tên nào cũng dắt theo một con lang cẩu.

Mông Khắc Đa rất lễ độ nói: "Chúng tôi đều biết thống lĩnh đại nhân ngài là cao thủ, chúng tôi không đủ bản lĩnh giữ ngài, cũng không dám xuất thủ đắc tội với ngài, chỉ là chúng tôi biết thân phận ngài tôn quý, nhưng chỉ sợ mấy con lang cẩu này không nhận được".


Hắn khoát tay ra hiệu, đám cảnh vệ cùng nhau thả lỏng tay, mười mấy con lang cẩu sút dây chồm chồm phóng tới, cái miệng đỏ lỏm há rộng, hai mắt đỏ ngầu nhìn vào cổ họng Tử Xuyên Tú.

Tử Xuyên Tú hồn phi phách tán, vội sập cửa cài chốt, đám lang cẩu nhanh chóng tung sập cửa sổ xông vào.

Tử Xuyên Tú vắt giò lên cổ mà chạy, khinh công phát huy đến tột độ tạo thành tàn ảnh như một làn khói phóng lên mái nhà, mười mấy con lang cẩu gầm gừ cào cào móng vuốt vào tường muốn leo lên.

Diễn biến đêm đó trở thành một đoạn sỉ nhục trong lịch sử Hắc kì quân: danh tướng kháng ma tộc, thống lĩnh Tử Xuyên Tú được vạn vạn quân dân tây nam yêu mến, bám lấy nóc nhà kêu gào thê thảm như sói bị săn: "Cứu mệnh a..."

Từ sau thất bại hoành tráng của lần vượt ngục đó, Tử Xuyên Tú rốt cuộc đã tuyệt vọng: trừ phi bản thân cuồng tính đại phát xách Tẩy nguyệt đao chém giết mở đường, bằng không tuyệt không thể chạy thoát.

Sách trong thư phòng rất nhanh đã xem hết sạch, lại không thể tiếp xúc với báo chí bên ngoài, mỗi ngày gã chẳng có gì làm, ngoài ăn cơm đi ngủ, giải trí chỉ là sáng nhìn mặt trời mọc hướng đông, chiều ngó mặt trời lặn hướng tây, dòm mấy con chim núi bay qua bay lại, ngắm bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, ngơ ngẩn mất hồn. đọc truyện mới nhất tại .

Trước giờ vội vội vàng vàng trên lưng ngựa, Tử Xuyên Tú thường than thở bản thân sinh nhằm mệnh khổ, hiện tại được an nhàn thì gã mới phát hiện, có chuyện để làm quả thật hạnh phúc.

Vô liêu tịch mịch đến muốn phát điên, chưa đến một tuần, Tử Xuyên Tú đã học được cách tự đối thoại. Cái trò ngu ngốc do không có chuyện gì làm này tàn phá trí óc rất nặng nề, gã hoảng sợ phát hiện, năng lực suy xét của bản thân đã giảm nhiều, gã đành nhờ người đem đến một bộ bài, tự mình chơi nhiều cửa, nhờ vậy mới không phát điên.


Vì thế, khi Mông Khắc Đa thông báo Điều tra tổ muốn tiến hành thẩm vấn gã, Tử Xuyên Tú suýt nữa đã tung hô, vui vẻ huýt sáo đi đến phòng thẩm vấn.

Thẩm vấn do La Minh Hải, Ngõa Cách Lạp và mấy nguyên lão lạ mặt chủ trì, bọn họ đều tự đứng lên giới thiệu bản thân nhưng Tử Xuyên Tú căn bản chẳng thèm nghe, gã lên tiếng hỏi La Minh Hải: "Các người lúc nào thì thả ta ra?"

La Minh Hải còn chưa đáp, Ngõa Cách Lạp đã chìa bản mặt đáng ghét ra quát: "Tử Xuyên Tú, ngươi còn muốn ra? Nhiều ngày như thế, ngươi chẳng lẽ chẳng hề phản tỉnh đối với tội hành của bản thân sao?"

Tử Xuyên Tú liếc xéo Ngõa Cách Lạp, chẳng hề lên tiếng lại xoay đầu chỗ khác, tuy gã không nói nhưng ý khinh miệt đã thể hiện rõ.

Ngõa Cách Lạp tức giận đỏ bừng mặt, vỗ mạnh bàn: "Tử Xuyên Tú, ngày hai mươi tám tháng mười hai năm bảy tám ba, ngươi mưu sát một nhà Mã Duy gồm một trăm hai mươi ba người, có chuyện này hay không?"

Tử Xuyên Tú đập bàn còn lớn hơn, quát lại: "Ngày hai mươi bốn tháng mười hai năm bảy tám ba, Mã Duy cấu kết Uy khấu phát động binh biến mưu hại thượng cấp, có chuyện này hay không?"

"Tử Xuyên Tú, khoảng thời gian cuối tháng mười hai năm bảy tám ba đến đầu tháng một năm bảy tám bốn, ngươi mượn danh nghĩa bình định binh biến sát hại bình dân vô tội bốn trăm năm mươi ba người, ra lệnh quân đội bắt bớ phi pháp hai ngàn một trăm ba mươi lăm người, tịch thu toàn bộ tài sản của Mã thị gia tộc, có phải là sự thật không?"

"Mã thị gia tộc ngầm cấu kết Uy khấu đã bảy mươi năm, cung cấp lương thực và nơi trú ẩn cho Uy khấu, tiêu thụ đồ gian do Uy khấu cướp được, thu nhập phi pháp, có phải là sự thật không? Mã thị hắc bang hoành hành tây nam, khi nhục bách tính, khi áp vô cô, tác oai làm ác, nợ máu nơi nơi, mua chuộc quan việc, nguyên lão. Dân chúng hận chúng nhập cốt, có phải là sự thật không? Ngõa Cách Lạp, ngày mười lăm tháng sáu năm bảy tám mốt, ngươi nhận hối lộ từ Mã Khâm ba mươi vạn ngân tệ, sau đó mỗi tháng đều nhận hối lộ mười vạn, có phải là sự thật không?"

Các thẩm phán quan đại kinh thất sắc, mọi người chấn kinh nhìn Ngõa Cách Lạp.

Ngõa Cách Lạp run rẩy, sắc mặt trắng xanh trắng tái, vớt vát: "Tử Xuyên Tú, ngươi chớ ngậm máu phun người! Ngươi hoàn toàn không có chứng cứ!"


"Chứng cứ có đầy đủ. Biên nhận ngươi nhận tiền đều được Mã Duy cất giữ, ta trong lúc lục soát nhà hắn đã tìm ra, lúc nào ta cũng có thể đưa ra!"

"Ngươi nói láo!" Ngõa Cách Lạp đứng phắt dậy lớn tiếng nói: "Đương thời ta căn bản không có ký biên nhận, ta"

Ngõa Cách Lạp đột nhiên im bặt, kinh hoảng nhìn xung quanh, thấy các đồng liêu đều đang chấn kinh nhìn hắn, hắn tái mặt lắp bắp: "Tôi...tôi...tôi là nói, tôi không có nhận tiền!"

"Khà khà khà!" Tử Xuyên Tú ôm bụng cười ngặt ngoẽo: "Ngu ngốc ta đã thấy không ít, nhưng không ai ngu xuẩn bằng ngươi!"

"Ngõa Cách Lạp các hạ," Tổng thống lĩnh La Minh Hải âm trầm đứng lên: "Chuyện này, ngươi sẽ giải thích cho ta sau. Hiện tại, do ngươi dính dáng đến án Mã Duy, ngươi đã không thích hợp tham gia Điều tra tổ. Người đâu!"

Hai sĩ quan sinh chế phục thẳng thớm xuất hiện ở cửa, La Minh Hải chỉ Ngõa Cách Lạp: "Đem hắn đi, không cho hắn tiếp xúc với người ngoài!"

Hai cảnh vệ theo phân phó lôi hắn đi, Ngõa Cách Lạp lúc này đã bình tĩnh, gào lên: "Tổng thống lĩnh đại nhân, đại nhân, nghe tôi giải thích! Tôi muốn giải thích...Tôi là nguyên lão, ngài không thể đối xử với tôi thế này!"

Tiếng gào thảm của hắn xa dần, La Minh Hải phun nước bọt mắng: "Bại hoại! Thật mất mặt!"

-o0o-


:73: :73: Mọi người vào vào đây ( 4vn.eu/forum/showthread.php?79511-Keu-Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương