Tứ Vương Phi
-
27: Chuyện Năm Đó
Sau khi Mục Thanh Chiêu và Lý Nhã Bình rời đi Thái Hậu để cho cung nữ và các ma ma lui xuống, bên cạnh chỉ giữu lại Hồ ma ma thân thích.
Sau đó ma ma nhẹ gọi Lê Tịch Tuyết lên chính điện bênh cạnh cùng thái hậu tâm sự.
Lê Tịch Tuyết cũng không quá thân thiết với thái hậu nên chỉ đi tới ngồi bên cạnh bàn gần với chỗ mà thái hậu đang ngồi.
Thái Hậu thấy Lê Tịch Tuyết có chút xa cách liền cười nhẹ, bà uống một ngụm trà rồi nhàn nhạt hỏi Lê Tịch Tuyết:
- Tịch Tuyết con biết Mặc Hàn trúng độc rồi đúng chứ?
Lê Tịch Tuyết nhu thuận gật đầu.
Thái Hậu ánh mắt có chút buồn bã kể:
- Năm đó nếu không phải bản thân ta vô dụng thì cũng đâu đến nỗi đứa nhỏ ấy lại chịu nhiều khổ sở đau đớn tới như vậy.
Lê Tịch Tuyết trong lòng cũng có nhiều thắc mắc nhưng vẫn chưa chắc chắn nên chỉ thuận miệng hỏi:
- Thái hậu năm đó vì sao người lại ban hôn cho tiểu nữ và tứ vương gia?
Thái Hậu kí ức tràn về trong đầu, bà nhớ lại chuyện năm đó rồi nhẹ nói:
- Năm đó mẫu thân của ngươi và mẫu thân của Thanh Chiêu là hai tỷ muội trong Thánh giáo ở trung nguyên.
Người đương thời chủ thánh giáo chính là muội muội ruột của ta.
Ta còn nhớ lúc đó lẽ phụ thân ngươi oai phong lẫm liệt cỡ nào, lập nhiều chiến công ra sao.
Mẫu thân ngươi một lần gặp Lê thừa tướng liền đem lòng yêu thương, còn theo lê thừa tướng trở về kinh thành.
Thái hậu khẽ thở dài nói tiếp:
- Khi đó muội muội ta cũng chỉ tâm đắc với hai người đệ tử là mẫu thân con vào mẫu thân của Thanh Chiêu.
Lúc đó muội ấy tới kinh thành với vẻ mặt đầy tức giận muốn bắt mẫu thân con trở về.Người kế nhiệm tiếp theo đương nhiên là một trong hai người đệ tử.
Mà mẫu thân con thân thể khỏe mạnh, xinh đẹp và rất nhu hiền.
Đương nhiên muội muội ta tâm đắc nhất, muốn mẫu thân con trở lại trung nguyên.
Mà trong thánh giáo là mang lời nguyền cấm việc sinh đẻ.
Việc mẫu thân con rời khỏi trung nguyên đã là việc đại kị rồi.
Lê Tịch Tuyết trong lòng cười lạnh rõ dàng mẫu thân nàng là do trúng hàn độc và kịch độc dẫn đến khó sinh mà chết.
Nay lại nói chúng lời nguyền của thánh giáo thật nực cười.
Lê Tịch Tuyết nhẹ hỏi:
- Vậy chẳng phải sư muội của người vẫn còn một vị đệ tử đó hay sao? Sự việc Năm đó ngoài mẫu thân của tiểu nữ chết và còn có Dung nương nương chết do hỏa hoạn còn có một vị Lương nương nương nữa.
Nếu tiểu nữ đoán không nhầm người đó chính là mẫu thân của Thanh Chiêu quận chúa.
Thái Hậu khẽ gật đầu trong lòng có chút tán thưởng Lê Tịch Tuyết, chỉ một chút đã suy đoán được.
Nhưng mọi việc năm đó cũng không thể trách Lương Tiêu Nhu được.
Vì hàn độc trong người của An Tú đã xác định là trúng từ trước rồi.
Lê Tịch Tuyết khẽ cười nhẹ, tay vân vê chén trà dưới bàn.
Giọng nói trầm trầm tựa như nhạt nhòa:
- Thái hậu vậy năm đó kịch độc mẫu thân con trúng là do ai hạ? Năm đó ngoài hàn độc ra mẫu thân con còn trúng cả kịch độc mới dẫn đến mất mạng.
Thái hậu nghe Lê Tịch Tuyết nói cũng không có chút nào ngạc nhiên bà chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng mà nói:
- Tịch Tuyết mọi chuyện cũng sảy ra hơn 17 năm rồi.
Nếu hung thủ thực sự được phơi bầy cũng không có lợi gì cho phụ thân con.
Cũng vì sự an toàn của con mọi chuyện cứ như vậy bỏ qua đi
Lê Tịch Tuyết nhẹ rút tay ra khỏi tay thái hậu rồi nói:
- Vậy là năm đó người rõ dàng biết người hạ độc mẫu thân con.
Còn nữa người hại mẫu thân của tứ vương gia người cũng không có chủ ý gì hay sao?.
Thái Hậu thở dài, ánh mắt bà cũng mờ đi, giọng nói có sự uể oải:
- Ngay sau đó nó cũng đã phải trả giá và chịu rất nhiều khổ cực rồi.
Có nhiều việc ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng dè, ai gia cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Lê Tịch Tuyết cười lạnh, khổ cực là sao? là vẫn sống tốt tới bây giờ hay sao? Vẫn còn vui vẻ hạ sinh ra một thánh nữ nữa hay sao?
Lê Tịch Tuyết trong đầu cười lạnh, nếu sau khi mẫu thân chết Lương nương nương trở lại trung nguyên kế nhiệm làm thánh nữ chẳng phải không thể sinh con hay sao? Lê Tịch Tuyết nhẹ hỏi:
- Thái hậu vậy là người cũng tiếp tay cho Lương nương nương trở về trung nguyên thành gia lập thất rồi hạ sinh ra Mục Thanh Chiêu sao?
Thái Hậu thở dài, khi ấy muội muội dùng tính mạng uy hiếp bà không thể nào mà từ chối được.
Cũng đành đưa Lương Tiêu Nhu trở về thánh giáo cùng người trong giáo hạ sinh nữ tử kế tiếp để nối dõi tông thánh nữ.
Lê Tịch Tuyết buồn bã nói:
- Thái hậu vậy tại sao người lại ban hôn cho tiểu nữ và ngài ấy? Nhưng sau đó cuối cùng mấy năm nay người lại hạ trùng độc và người của ngài ấy và nàng ta?...!Có phải người hối hận rồi hay không?...
Thái hậu ánh mắt từ ngạc nhiên cho đến kinh hãi, tại sao nữ nha đầu này lại biết? Tại sao nó lại biết người hạ trùng độc là bà.
Năm đó thật sự bà cũng rất đau buồn năm đó đã hứa với muội muội sẽ coi An Tú như con ruột của mình vậy nên bà mới hứa hôn cho nhi tử của nó với Vũ Mặc Hàn hài tử suất chúng nhất trong những vị hoàng tử.
Nhưng lại không ngờ cả hai người mẫu thân của chúng lại cùng chết trước mặt bà.
Còn làm một đứa hủy dung còn một đứa lớn lên ngày ngày dở điên dở dại.
Thái Hậu khẽ xoa xoa thái dương, ánh mắt cũng nhu đi miệng nhẹ hỏi:
- Tại sao nha đầu ngươi biết trùng độc do ta hạ?
Lê Tịch Tuyết lúc đầu tiên bước vào từ hi cung đã ngửi được mùi trùng ấu.
Phải mất 10 năm trùng ấu mới nở ra phôi và trở thành trùng một lần.
Mà hiện tại trùng trong người của Vũ Mặc Hàn cũng đã được gần 5 năm vậy phôi thai trùng cũng đang trong quá trình phát triển.
Tuy trong sân viện trồng rất nhiều thảo dược nhưng mùi trùng ấu này nàng vẫn ngửi được.
Thấy Lê Tịch Tuyết chầm ngâm không nói Thái hậu liền nghiêm mặt nói:
- Vậy chắc hẳn nha đầu ngươi cũng biết cách làm thế nào mới giải được trùng mao độc rồi.
Lê Tịch Tuyết lặng người, thì gia trong cung đình chỉ cần xác định được người có thể mang lại vinh danh cho bản thân thì liền quên đi nhân tính.
Nàng nhẹ giọng nói:
- Thái hậu...!Chỉ vì Mục Thanh Chiêu là thánh nữ nên người mới muốn nàng ta gả cho tứ vương gia thôi sao?
Thái Hậu nhìn thẳng vào mắt Lê Tịch Tuyết nhẹ nói:
- Ta chỉ là bất đắc dĩ, cộng với Thanh Chiêu nó thật sự yêu Mặc Hàn rồi.
Chỉ có như vậy chúng mới có thể có tương lai.
Lê Tịch Tuyết lặng đi, thì ra lại là tương lai, phải rồi nếu để tứ vương gia lấy một con ngốc như mình thì làm sao có thể có tương lai.
Thái Hậu nhẹ uống ngụm trà khuôn mặt cũng thay đổi, không còn hiền hòa như trước mà lạnh giọng nói:
- Muốn giải được trùng mao độc không những phải để hai người họ giao hoan mà còn phải để hai người họ phải thật sự tâm thông tương linh.
Chỉ vì Mặc Hàn chưa có tình cảm với Thanh Chiêu cho nên những năm tháng qua đã tự chịu đau đớn đến tột cùng.
Lê Tịch Tuyết cuối cùng cũng đã hiểu ra vì sao Mục Thanh Chiêu lại không có những biểu hiện đau đớn khi ở cạnh tứ vương.
Còn mùi thảo dược trên người nàng ta là vì mỗi ngày trăng tròn trùng độc phát tác phải lấy thảo dược để khác chế.
Thái Hậu thấy bóng dáng Vũ Mặc Hàn đang phía sân chính tiến lại phòng liền cười nói nhỏ bên tai Lê Tịch Tuyết:
- Tịch Tuyết ta biết con là người hiểu chuyện, mọi việc do con quyết định, mạng sống của Mặc Hàn nằm trong tay con...
Lời thái hậu còn chưa nói hết, ngoài cửa Vũ Mặc Hàn bước chân nhanh chóng đi tới cạnh Lê Tịch Tuyết nắm lấy tay nàng.
Giọng nói đầy ôn nhu:
- Tịch Tuyết nàng không sao chứ?
Lê Tịch Tuyết đứng nhẹ dậy lắc đầu môi nở nụ cười nhẹ với Vũ Mặc Hàn.
Thái Hậu nhận thấy ánh mắt Vũ Mặc Hàn nhìn Lê Tịch Tuyết đầy nhu tình.
Trong lòng bà cảm xúc hỗn độn, bà chỉ đành đánh cược một lần.
Thái Hậu cười nhẹ nói với Vũ Mặc Hàn:
- Mặc Hàn con thay đổi nhiều rồi, ngay cả ta lâu rồi mới gặp lại con, con cũng chưa từng dùng ánh mắt vui vẻ như vậy khi gặp mặt.
Thật là khiến lão bà ta tủi thân mà.
Vũ Mặc Hàn lúc này mới nhẹ khom người hành lễ, giọng nói cũng không lạnh lùng như trước.
- Mặc Hàn vẫn vậy chỉ là tổ mẫu có cái nhìn khác thôi.
Lê Tịch Tuyết cũng không quá ngạc nhiên về thái độ của Vũ Mặc Hàn đối với Thái Hậu.
Vừa rồi qua cách nói chuyện của thái hậu nàng cũng nhận ra thái hậu là cực kì cưng sủng và quan tâm tới Vũ Mặc Hàn.
Bên ngoài Mục Thanh Chiêu và Lý Nhã Bình thấy Vũ Mặc Hàn bước vào từ hi cung thì ánh mắt không giây nào rời khỏi người hắn.
Thấy Vũ Mặc Hàn đi vào chính điện hai người không ai bảo ai liền theo bước vào.
Mục Thanh Chiêu thấy Vũ Mặc Hàn ánh mắt liền hiền dịu, thơ ngây đi tới đứng cách Vũ Mặc Hàn một khoảng nhỏ rồi ôn nhu hành lễ:
- Thanh Chiêu rất vui được gặp lại Hàn ca ca.
Lê Tịch Tuyết đứng cạnh ánh mắt vẫn bình thản, nữ nhân này nói vậy là có ý gì? " Rất vui được gặp lại sao? vậy là hai người trước đây đã gặp nhau rồi sao? ".
Lê Tịch Tuyết buông nhẹ bàn tay ra khỏi tay tứ vương gia.
Trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm giác bực bội khó tả.
Vũ Mặc Hàn từ đầu tới cuối đều nhìn về phía Lê Tịch Tuyết, nhìn bàn tay trống giỗng lại hơi hụt hẫng.
Nhưng hắn cũng nhớ trước đây thái hậu cũng đôi lần nhắc nhở hắn không được lạnh lùng với nữ nhân này.
Chỉ vì nàng ta là ân nhân với tổ mẫu, mà tổ mẫu lại là người từ bé tới lớn đều chưa từng chán ghé hắn.
Cho dù hắn có bị hủy dung thì tổ mẫu vẫn ôm hắn, quan tâm và lo lắng cho hắn.
Vũ Mặc Hàn nhẹ nói:
- Quận chúa quá lời rồi.
Lê Tịch Tuyết vì đêm qua thức muộn để thi châm cho Vũ Mặc Hàn nên trong người có chút uể oải.
Tay đưa lên miệng ngoáp nhẹ một cái.
Vũ Mặc Hàn đứng cạnh liền lo lắng, có phải do đêm qua nàng ấy ngủ không đủ hay không? Giọng nói Vũ Mặc Hàn càng ôn nhu hơn, tay nắm lấy tay Lê Tịch Tuyết nói:
- Nàng mệt rồi sao? Ta đưa nàng trở về phủ nghỉ ngơi.
Mục Thanh Chiêu và Lý Nhã Bình thấy Vũ Mặc Hàn ôn nhu như vậy lòng càng say đắm.
Nhưng trong lòng càng thêm thù hận, địch ý với Lê Tịch Tuyết.
Ánh mắt toát lên vẻ thâm độc lẽ ra người được Vũ Mặc Hàn ôn nhu quan tâm lẽ ra phải là nàng mới đúng.
Thái Hậu thấy không khí có chút căng thẳng liền ho nhẹ cười.
Trong mắt bà cũng nhìn ra tình ya của Mục Thanh Chiêu với Vũ Mặc Hàn.
Nếu đã như vậy bà đành đẩy thuyền cho hai đứa ở gần nhau biết đâu Mặc Hàn lại thay đổi chủ ý.
Thái Hậu ho nhẹ hỏi Mục Thanh Chiêu bên cạnh:
- Thanh Chiêu dù sao con cũng mới tới đây, chưa quen môi trường và địa hình ở đây.
Vậy con muốn chỗ ở nằm ở đâu?
Mục Thanh Chiêu biết thái hậu là đang tạo cơ hội cho mình liền khom người nhu hòa nói:
- Thanh Chiêu từ trước tới nay ngoài thái hậu ra thì chỉ quen biết với Mặc Hàn ca ca.
Vậy con có thể...
Lời còn chưa nói hết đã bị Vũ Mặc Hàn hừ lạnh quát lớn:
- Không được..
Vương phủ của bổn vương không thể chứa thêm bất kì nữ tử nào khác ngoài vương phi của bổn vương.
Thái Hậu trong mắt có chút không vui, giọng nói cũng hơi nghiêm nghị:
- Mặc Hàn, con trưởng thành rồi là không coi ai gia ra gì nữa rồi sao?
Vũ Mặc Hàn thừa biết chủ ý của Thái hậu là gì, bản thân hắn càng ngày càng mệt mỏi rồi.
Nhưng nghĩ lại công ơn nuôi dưỡng của thái hậu hắn đành nhẹ giọng nói:
- Con không dám...chỉ là...
Mục Thanh Chiêu muốn gây điểm trong mắt Vũ Mặc Hàn liền nhẹ khom người nói với Thái hậu:
- Tổ mẫu...!con cũng không muốn làm khó Mặc Hàn ca ca.
Con chỉ xin người nói với huynh ấy chấp nhận con một nguyện vọng.
Thái Hậu thấy nha đầu nhu hiền đối đãi liền cười nhẹ nói:
- Con nói xem, nếu ai gia đồng ý thì xem ai còn muốn kháng chỉ.
Vũ Mặc Hàn nghe vậy cực kì bực tức trong lòng.
Mục Thanh Chiêu cười đắc ý nhìn lướt qua Lê Tịch Tuyết rồi nói:
- Dạ chỉ là...!Ngày mai là tới cuộc thi săn bắn rồi, con chỉ hi vọng nếu lần này con có thể thắng thì mong Mặc Hàn ca ca chấp nhận để con được vào trong phu của huynh ấy làm khách thời gian còn lại.
Vũ Mặc Hàn bàn tay nắm chặt miệng vốn định từ chối liênc bị Lê Tịch Tuyết nhéo tay lắc đầu.Nên hắn chỉ đành xem ý nàng thế nào.
Thái Hậu ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lê Tịch Tuyết, bây giờ vật cản đường duy nhất chỉ có nha đầu này.
Thái Hậu thấy Vũ Mặc Hàn không nói gì liền gật đầu với Mục Thanh Chiêu:
- Được ai gia đồng ý với con.
Ngày mai sẽ nói với hoàng thượng mọi việc.
Lê Tịch Tuyết trong lòng còn đang dối bời, cảm giác mệt mỏi lan truyền đầu óc.
Miệng nhẹ nói với Vũ Mặc Hàn:
- Mặc Hàn...!Ta mệt mỏi.
Vũ Mặc Hàn nhìn sắc mặt trắng bạch của Lê Tịch Tuyết lo lắng nói:
- Được ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi khom người hành lễ với thái hậu:
- Dân nữ trong người có chút mệt mỏi xin lui trước.
Thái Hậu cũng gật đầu nói:
- Được được.
Ai gia cũng cần nghỉ ngơi các con lui hết đi.
Thanh Chiêu tạm thời qua xương phòng bên cạnh của ta nghỉ ngơi đi.
Vũ Mặc Hàn nắm chặt bàn tay Lê Tịch Tuyết rời đi trước mấy ánh mắt của bốn người tròn sảnh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook