Tự Lang (Nuôi Sói)
-
Chương 50
Lúc xe lao đến, sắp đâm vào Khương Vệ, người trên xe giậm mạnh phanh. Nhưng xe theo quán tính vẫn lao về phía trước, đụng vào đùi Khương Vệ.
Ngay cả đụng cũng thấy sợ, Khương Vệ đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Vị Diêm Vương lấy mạng kia xuống xe, cửa xe đóng “sầm” một tiếng, người thì hùng hổ đi tới.
“Mi mịa nó đụng ta!” Khương Vệ đến chết cũng không nghĩ tới Hàn Dục lại thế này, giống như xe tăng lao qua đụng mình. Nhất thời tức giận vượt xa kinh hãi. Ngộ nhỡ phanh không kịp, mình cả giày cả quần áo, sẽ làm cú bay lên trời cuồng vũ.
Thấy Hàn Dục xuống, cậu còn ngây sững ngồi dưới đất, giống như trẻ con bị oan ức lặp lại “mi đụng ta”.
Hàn Dục một tay kéo cậu dậy, hơi cúi đầu sờ sờ chân cậu, sau khi nhìn xem có bị thương hay không, liền nói với cậu: “Tôi không đụng chết em, vậy em lái xe đâm chết tôi đi! Hôm nay hai ta nhất định phải chết một người!”
Trong lời nói có sự trêu chọc, nhưng giọng điệu quả thật nghiêm túc không gì sánh được, thấy Khương Vệ bất động, y dùng một tay kéo Khương Vệ đến, nhét vào trong ghế lái.
“Mi mịa nó điên ư!”
“Đúng! Tôi điên rồi! Tôi liều mình vì tương lai của hai chúng ta! Em mịa nó lại ngấm ngầm làm ba làm bốn với người khác sau lưng tôi! Lộ Mã Lực? Em nghĩ thế nào? Cùng gã vô cùng khoái lạc? Có khoái lạc với tôi không? Hả?”
Nói xong lại một phen cởi quần áo Khương Vệ, đè cậu xuống bãi cỏ, chuẩn bị thử một lần cao thấp với Lộ Mã Lực.
Tuy là đường ngoại ô thành phố, nhưng xe cộ qua lại vẫn rất nhiều, hai vị này ở bên đường diễn đông cung sống quả thật muốn khiến những tài xế đi ngang qua kinh hồn mà. Xe cộ đi qua tới tấp giảm tốc, nhìn hai vị trên đường quốc lộ là đánh nhau hay cái gì kia đây!
Khương Vệ nghểnh cổ hô tô với một ông anh đang lái xe tải xem náo nhiệt: “Mau giúp tôi báo cảnh sát! Y đây là muốn cường gian tôi!” Ngụ ý cũng là cảnh báo Hàn Dục không nên quá phận.
Không ngờ người tài xế kia lại nghe quang quác đến vui vẻ, ở một bên tựa vào cửa sổ xe hô một câu: “Nè? Dùng bao không? Anh đây cho cậu một cái!”
Hiển nhiên không ai tin một nam, có thể ở trong xã hội hiện đại giữa ban ngày ban mặt, bên đường cái bị người cưỡng gian, chỉ là hai người họ đang đùa giỡn thôi.
Khương Vệ càng lúc càng bi thương, người đến người đi trên quốc lộ, lại không ai ra tay giúp đỡ.
Mắt thấy Hàn Dục đã lột quần con của mình, Khương Vệ cuối cùng khóc hô: “Không, ta gạt mi thôi, ta không cái gì kia với Lộ Mã Lực! Y chỉ dùng miệng giúp ta lộng.”
Tình huống biến hoá tinh tế như vậy, cơn giận của Hàn Dục lại càng tăng thêm, sau khi đấm mạnh vào mui xe xong, liền một lần nữa kéo Khương Vệ về xe.
Lần này Khương Vệ không nói nữa. Tính tình Hàn Dục cậu rõ nhất, nếu thật sự khiến y đánh mất lý trí, việc hung ác nào cũng có thể làm được.
Dọc đường đi, trong xe xem như là yên tĩnh, hai người ai cũng không phản ứng ai, sau khi xe chạy tới một khách sạn xa hoa ở nội thành, Hàn Dục thuê một gian, kéo Khương Vệ vào.
Hai người vừa nãy đánh qua đánh lại, khiến khắp người đều là bụi đất. Sau khi vào phòng tắm, Hàn Dục bước vào bồn tắm đầy nước, rồi kéo Khương Vệ cùng ngồi xuống.
Hàn Dục cầm khăn tắm sai Khương Vệ chà lưng cho mình. Còn y cầm bàn chải cốc nước, ngồi trong bồn tắm bắt đầu đánh răng.
Thiệt mịa nó bẩn kinh, ghét, từng mảng rơi xuống bõm bõm, Khương Vệ đang sinh hờn dỗi cuối cùng nhịn không được hỏi: “Cái miệng bẩn kia của mi có thể chải ra bọt được sao?”
Hàn Dục quay đầu hung hăng trừng cậu, anh đẹp trai cho dù dơ dáy chút, nhưng lúc trừng người vẫn đẹp trai như vậy.
“Tôi biến thành thế này là tại ai làm hại chứ? Em không có tư cách ghét bỏ!”
Thật vất vả miễn cưỡng giúp Hàn Dục chà xát lưng xong, hai người tắm rửa qua loa, quấn khăn tắm rồi ngã xuống giường lớn.
Khương Vệ mấy ngày nay ngủ ở quán trọ rẻ tiền, giấc ngủ không thể nào chất lượng được, hơn nữa vừa nãy lại đánh nhau, rất là mệt mỏi. Mà Hàn Dục lại càng khỏi phải nói, phỏng chừng tối qua ngồi máy bay suốt đêm. Lúc này tóm được ông chủ bỏ trốn, ôm cậu vào lòng thật chặt, mệt nhọc những ngày qua cũng chậm rãi dâng lên.
Kết quả, chia tay mỗi người một ngả còn chưa nói rõ, hai người đã nằm trên giường lớn mềm mại mơ mơ màng màng ngủ. Đột nhiên, Khương Vệ đứng dậy đi WC, vừa mới động một chút, Hàn Dục bên kia đã tỉnh, cũng đứng lên theo, Khương Vệ đi tiểu, y ở một bên mắt nhắm mắt mở canh giữ.
Sau đó lại túm Khương Vệ về giường, giữ cậu giữa hai tay hai chân mình, ôm đến phải nói là kín không kẽ hở.
Tàn bạo bổ sung một giấc như vậy xong, khi hai người lần thứ hai tỉnh lại, đã là 11 giờ đêm. Trong bụng Khương Vệ chỉ có chút canh thịt bò và bánh tráng. Bây giờ đã tiêu hoá gần hết.
Thời gian quá muộn, cũng không có nhiều lựa chọn cho lắm, Hàn Dục gọi khách sạn đưa lên chút cơm xong, lại bảo Khương Vệ gọi điện cho mẹ cậu, để bà cụ khỏi lo lắng.
“Con trai à, mẹ với cha con về nhà rồi. Con cũng mau trở lại đi! Một đứa nhỏ không có tâm nhãn, cho dù giận dỗi cũng không thể bỏ nhà như vậy được, muốn đi cũng là đuổi Hàn Dục đi chứ, không thể bị động quá được!”
Khương Vệ nghe lời này cảm thấy mười phần quỷ dị, lời này trước đây mẹ Khương cũng từng nói, có điều là giảng cho bà chị họ đã lấy chồng nghe. Chị họ luôn giận dỗi anh rể rồi bỏ về nhà mẹ đẻ, sau đó mẹ cậu toàn ra chiêu này, để bảo người ta về.
“Con… con sao lại đuổi Hàn Dục chứ?”
“Sao không thể? Trên sổ đỏ và sổ tiết kiệm của y không phải đều ghi tên con sao! Nếu y giận con, con ly dị y, đến lúc đó khiến y không một xu dính túi rời khỏi nhà! Chọc tức đứa con lớn của ta thì để y biến thành kẻ khổ rách áo ôm!”
Khương Vệ cầm điện thoại, miệng há rộng, hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần, cuối cùng nhỏ giọng thử thăm dò: “Không phải… mẹ, người là mẹ con chứ?”
Ly hôn? Ly cái gì hôn? Mình không gọi nhầm số chớ?
Nếu không chính là mặt trời ở Hải Nam quá nóng, khiến mẹ cậu cảm nắng rồi?
“Tiểu tử thối, ta không phải mẹ mi, mi mới là tiểu tổ tông của Khương gia! Vô thanh vô tức kết hôn với Hàn Dục ở nước ngoài, cha mi lúc nghe thấy cũng nổi giận đùng đùng! Mi không dám thò đầu ra, Hàn Dục, đứa nhỏ này bị cha mi đánh cho… Khụ, đứa nhỏ này đúng là trẻ ngoan, sao không phải là con gái chứ! Nếu không thì là một nhân duyên thật tốt… Nếu mi ly dị, cha mẹ chắc chắn ủng hộ mi! Chuyện nối dõi tông đường, cùng một người đàn ông có thể thành sao?…” Mẹ Khương rốt cuộc cũng nói ra tai hoạ ngầm lớn nhất nơi đáy lòng.
Đúng lúc này, Hàn Dục ở phía sau đoạt lấy điện thoại, giọng điệu kính cẩn nói: “Mẹ, đều là con sai, Khương Vệ đã nguôi giận, người cũng không cần lo lắng quá, hai ngày nữa con sẽ cùng Khương Vệ trở về, đến lúc đó mang theo chút đặc sản về làm quà cho cha và mẹ…”
Khương Vệ hoàn toàn kinh hãi, ai gọi cha mẹ đấy? Đây rốt cuộc là tình huống gì hả?
Hàn Dục sau khi cúp điện thoại, nhìn Khương Vệ ngốc nghếch nói: “Tôi sẽ không kết hôn với Lộ Dao, bởi vì tôi đã kết hôn với em rồi.”
Ngay cả đụng cũng thấy sợ, Khương Vệ đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Vị Diêm Vương lấy mạng kia xuống xe, cửa xe đóng “sầm” một tiếng, người thì hùng hổ đi tới.
“Mi mịa nó đụng ta!” Khương Vệ đến chết cũng không nghĩ tới Hàn Dục lại thế này, giống như xe tăng lao qua đụng mình. Nhất thời tức giận vượt xa kinh hãi. Ngộ nhỡ phanh không kịp, mình cả giày cả quần áo, sẽ làm cú bay lên trời cuồng vũ.
Thấy Hàn Dục xuống, cậu còn ngây sững ngồi dưới đất, giống như trẻ con bị oan ức lặp lại “mi đụng ta”.
Hàn Dục một tay kéo cậu dậy, hơi cúi đầu sờ sờ chân cậu, sau khi nhìn xem có bị thương hay không, liền nói với cậu: “Tôi không đụng chết em, vậy em lái xe đâm chết tôi đi! Hôm nay hai ta nhất định phải chết một người!”
Trong lời nói có sự trêu chọc, nhưng giọng điệu quả thật nghiêm túc không gì sánh được, thấy Khương Vệ bất động, y dùng một tay kéo Khương Vệ đến, nhét vào trong ghế lái.
“Mi mịa nó điên ư!”
“Đúng! Tôi điên rồi! Tôi liều mình vì tương lai của hai chúng ta! Em mịa nó lại ngấm ngầm làm ba làm bốn với người khác sau lưng tôi! Lộ Mã Lực? Em nghĩ thế nào? Cùng gã vô cùng khoái lạc? Có khoái lạc với tôi không? Hả?”
Nói xong lại một phen cởi quần áo Khương Vệ, đè cậu xuống bãi cỏ, chuẩn bị thử một lần cao thấp với Lộ Mã Lực.
Tuy là đường ngoại ô thành phố, nhưng xe cộ qua lại vẫn rất nhiều, hai vị này ở bên đường diễn đông cung sống quả thật muốn khiến những tài xế đi ngang qua kinh hồn mà. Xe cộ đi qua tới tấp giảm tốc, nhìn hai vị trên đường quốc lộ là đánh nhau hay cái gì kia đây!
Khương Vệ nghểnh cổ hô tô với một ông anh đang lái xe tải xem náo nhiệt: “Mau giúp tôi báo cảnh sát! Y đây là muốn cường gian tôi!” Ngụ ý cũng là cảnh báo Hàn Dục không nên quá phận.
Không ngờ người tài xế kia lại nghe quang quác đến vui vẻ, ở một bên tựa vào cửa sổ xe hô một câu: “Nè? Dùng bao không? Anh đây cho cậu một cái!”
Hiển nhiên không ai tin một nam, có thể ở trong xã hội hiện đại giữa ban ngày ban mặt, bên đường cái bị người cưỡng gian, chỉ là hai người họ đang đùa giỡn thôi.
Khương Vệ càng lúc càng bi thương, người đến người đi trên quốc lộ, lại không ai ra tay giúp đỡ.
Mắt thấy Hàn Dục đã lột quần con của mình, Khương Vệ cuối cùng khóc hô: “Không, ta gạt mi thôi, ta không cái gì kia với Lộ Mã Lực! Y chỉ dùng miệng giúp ta lộng.”
Tình huống biến hoá tinh tế như vậy, cơn giận của Hàn Dục lại càng tăng thêm, sau khi đấm mạnh vào mui xe xong, liền một lần nữa kéo Khương Vệ về xe.
Lần này Khương Vệ không nói nữa. Tính tình Hàn Dục cậu rõ nhất, nếu thật sự khiến y đánh mất lý trí, việc hung ác nào cũng có thể làm được.
Dọc đường đi, trong xe xem như là yên tĩnh, hai người ai cũng không phản ứng ai, sau khi xe chạy tới một khách sạn xa hoa ở nội thành, Hàn Dục thuê một gian, kéo Khương Vệ vào.
Hai người vừa nãy đánh qua đánh lại, khiến khắp người đều là bụi đất. Sau khi vào phòng tắm, Hàn Dục bước vào bồn tắm đầy nước, rồi kéo Khương Vệ cùng ngồi xuống.
Hàn Dục cầm khăn tắm sai Khương Vệ chà lưng cho mình. Còn y cầm bàn chải cốc nước, ngồi trong bồn tắm bắt đầu đánh răng.
Thiệt mịa nó bẩn kinh, ghét, từng mảng rơi xuống bõm bõm, Khương Vệ đang sinh hờn dỗi cuối cùng nhịn không được hỏi: “Cái miệng bẩn kia của mi có thể chải ra bọt được sao?”
Hàn Dục quay đầu hung hăng trừng cậu, anh đẹp trai cho dù dơ dáy chút, nhưng lúc trừng người vẫn đẹp trai như vậy.
“Tôi biến thành thế này là tại ai làm hại chứ? Em không có tư cách ghét bỏ!”
Thật vất vả miễn cưỡng giúp Hàn Dục chà xát lưng xong, hai người tắm rửa qua loa, quấn khăn tắm rồi ngã xuống giường lớn.
Khương Vệ mấy ngày nay ngủ ở quán trọ rẻ tiền, giấc ngủ không thể nào chất lượng được, hơn nữa vừa nãy lại đánh nhau, rất là mệt mỏi. Mà Hàn Dục lại càng khỏi phải nói, phỏng chừng tối qua ngồi máy bay suốt đêm. Lúc này tóm được ông chủ bỏ trốn, ôm cậu vào lòng thật chặt, mệt nhọc những ngày qua cũng chậm rãi dâng lên.
Kết quả, chia tay mỗi người một ngả còn chưa nói rõ, hai người đã nằm trên giường lớn mềm mại mơ mơ màng màng ngủ. Đột nhiên, Khương Vệ đứng dậy đi WC, vừa mới động một chút, Hàn Dục bên kia đã tỉnh, cũng đứng lên theo, Khương Vệ đi tiểu, y ở một bên mắt nhắm mắt mở canh giữ.
Sau đó lại túm Khương Vệ về giường, giữ cậu giữa hai tay hai chân mình, ôm đến phải nói là kín không kẽ hở.
Tàn bạo bổ sung một giấc như vậy xong, khi hai người lần thứ hai tỉnh lại, đã là 11 giờ đêm. Trong bụng Khương Vệ chỉ có chút canh thịt bò và bánh tráng. Bây giờ đã tiêu hoá gần hết.
Thời gian quá muộn, cũng không có nhiều lựa chọn cho lắm, Hàn Dục gọi khách sạn đưa lên chút cơm xong, lại bảo Khương Vệ gọi điện cho mẹ cậu, để bà cụ khỏi lo lắng.
“Con trai à, mẹ với cha con về nhà rồi. Con cũng mau trở lại đi! Một đứa nhỏ không có tâm nhãn, cho dù giận dỗi cũng không thể bỏ nhà như vậy được, muốn đi cũng là đuổi Hàn Dục đi chứ, không thể bị động quá được!”
Khương Vệ nghe lời này cảm thấy mười phần quỷ dị, lời này trước đây mẹ Khương cũng từng nói, có điều là giảng cho bà chị họ đã lấy chồng nghe. Chị họ luôn giận dỗi anh rể rồi bỏ về nhà mẹ đẻ, sau đó mẹ cậu toàn ra chiêu này, để bảo người ta về.
“Con… con sao lại đuổi Hàn Dục chứ?”
“Sao không thể? Trên sổ đỏ và sổ tiết kiệm của y không phải đều ghi tên con sao! Nếu y giận con, con ly dị y, đến lúc đó khiến y không một xu dính túi rời khỏi nhà! Chọc tức đứa con lớn của ta thì để y biến thành kẻ khổ rách áo ôm!”
Khương Vệ cầm điện thoại, miệng há rộng, hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần, cuối cùng nhỏ giọng thử thăm dò: “Không phải… mẹ, người là mẹ con chứ?”
Ly hôn? Ly cái gì hôn? Mình không gọi nhầm số chớ?
Nếu không chính là mặt trời ở Hải Nam quá nóng, khiến mẹ cậu cảm nắng rồi?
“Tiểu tử thối, ta không phải mẹ mi, mi mới là tiểu tổ tông của Khương gia! Vô thanh vô tức kết hôn với Hàn Dục ở nước ngoài, cha mi lúc nghe thấy cũng nổi giận đùng đùng! Mi không dám thò đầu ra, Hàn Dục, đứa nhỏ này bị cha mi đánh cho… Khụ, đứa nhỏ này đúng là trẻ ngoan, sao không phải là con gái chứ! Nếu không thì là một nhân duyên thật tốt… Nếu mi ly dị, cha mẹ chắc chắn ủng hộ mi! Chuyện nối dõi tông đường, cùng một người đàn ông có thể thành sao?…” Mẹ Khương rốt cuộc cũng nói ra tai hoạ ngầm lớn nhất nơi đáy lòng.
Đúng lúc này, Hàn Dục ở phía sau đoạt lấy điện thoại, giọng điệu kính cẩn nói: “Mẹ, đều là con sai, Khương Vệ đã nguôi giận, người cũng không cần lo lắng quá, hai ngày nữa con sẽ cùng Khương Vệ trở về, đến lúc đó mang theo chút đặc sản về làm quà cho cha và mẹ…”
Khương Vệ hoàn toàn kinh hãi, ai gọi cha mẹ đấy? Đây rốt cuộc là tình huống gì hả?
Hàn Dục sau khi cúp điện thoại, nhìn Khương Vệ ngốc nghếch nói: “Tôi sẽ không kết hôn với Lộ Dao, bởi vì tôi đã kết hôn với em rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook