Từ Không Diễn Ý
Chương 25


“Cảnh hành, dẫn em đi xem bảo bảo đi.

” Nguyễn Từ ngồi trên giường, cẳng chân treo ở mép giường lắc lư, Diệp Cảnh Hành thấy được liền đi qua, muốn giúp cậu đem dép lê đi vào.

“Ngô, anh đừng chạm vào chân em.

”Diệp Cảnh Hành cố ý đem chân Nguyễn Từ nắm ở trong tay, nhéo nhéo, “Như thế nào? Không cho chạm vào? Trên người của em có nơi nào anh không chạm qua?”Nguyễn Từ tự nhiên không có lời gì để nói, giãy giụa trở về, Diệp Cảnh Hành sợ cậu lộn xộn tiêu hao thể lực, liền cầm lấy đôi tất bên cạnh thay cậu đi vào, “Đừng chờ khi bảo bảo trở về, em lại bị cảm, lại lây bệnh cho bảo bảo.

”Hiện tại bảo bảo chính là treo ở trong lòng Nguyễn Từ một cây châm, mới nhắc tới bảo bảo cậu lập tức lên tinh thần, một bên phối hợp để cho Diệp Cảnh Hành đi tất giúp cậu, một bên chính mình cũng ngoan ngoãn đem áo khoác mặc vào.

Bởi vì ICU cấm người nhà đi vào, Nguyễn Từ cùng Diệp Cảnh Hành chỉ có thể đứng ở bên ngoài vách ngăn trong suốt nhìn bảo bảo, nơi đó có không ít trẻ sơ sinh, ở trên cái giường nhỏ ngủ say, thường thường đá đá cẳng chân, Nguyễn Từ liếc mắt một cái liền nhìn đến con của mình, nó so với lúc mới sinh ra lớn lên một ít, lúc mới sinh ra bởi vì hô hấp không tốt cả người đều trướng thành màu đỏ tím, hiện tại cũng thành màu da bình thường.

Nguyễn Từ hỏi: “Hô hấp đã ổn?”Diệp Cảnh Hành trả lời: “Ân, ổn, bác sĩ nói hiện tại nhịp tim của con đã bình thường, môi mấp máy cũng bình thường, lại quan sát một ngày, không có gì bất ngờ xảy ra ngày mai là có thể ra ngoài.

”“Thật sao?” Nguyễn Từ ánh mắt sáng lên, kinh hỉ mà nói: “Em ngày mai là có thể ôm con?”Diệp Cảnh Hành ôm cậu, “Đương nhiên…… Từ từ, Tiểu Từ em vừa mới…… Cười?”Nguyễn Từ sửng sốt, “Cái gì?”Diệp Cảnh Hành duỗi tay đến trên má Nguyễn Từ , ấn khóe miệng hướng lên trên của cậu, “Đúng như vậy, em vừa mới thực tự nhiên mà cười một chút.


”Nguyễn Từ muốn thử lại cười một lần nữa, nhưng thử vài lần đều tìm không được cảm giác, nhịn không được oán giận nói: “Có phải hay không anh nhìn lầm rồi a?”Diệp Cảnh Hành xoa xoa má Nguyễn Từ, “Tuyệt đối không có, em trước đừng có gấp, em là bởi vì nhìn thấy bảo bảo, sinh ra từ trong ra ngoài vui vẻ, cho nên thực tự nhiên mà cười.

”“Phải không?” Nguyễn Từ bĩu môi, vẫn là có chút ủ rũ.

Diệp Cảnh Hành ôm Nguyễn Từ, ôn nhu mà nói: “Bảo bảo nhũ danh gọi là Cười Cười đi, nó là con trai cưng của ba nó, ba vừa thấy nó liền cười.

”Nguyễn Từ nghe xong suýt nữa rớt nước mắt, “Được a, vậy gọi là Cười Cười.

”Cậu quay đầu đi hôn Diệp Cảnh Hành, “Anh cũng là người quan trọng của em.

”Diệp Cảnh Hành cố ý trêu cậu: “Anh thế nhưng không lợi hại như con trai nha, kết hôn lâu như vậy cũng không làm em cười qua.

”Nguyễn Từ cố tình không rơi vào bẫy hắn, cùng Diệp Cảnh Hành mặt đối mặt ôm: “Liền bởi vì con là con của anh nên mới lợi hại như vậy a.

”Diệp Cảnh Hành được dỗ cả người nở hoa, Nguyễn Từ ở cữ hắn lại không dám làm gì cậu, chỉ có thể nhéo eo cậu âm thầm chơi xấu.

Nguyễn Từ chôn ở trong lòng ngực hắn nhỏ giọng nói: “Cảnh Hành, chưa được hai tháng đâu.


”Trở lại phòng bệnh, dì giúp việc của Diệp gia đã đưa tới canh bổ, múc ở trong chén để trong phòng cho nguội, chờ Nguyễn Từ trở về uống, Nguyễn Từ uống liên tiếp mấy ngày, có chút phát ngấy, vì thế đối dì nói: “Dì Trần, mấy ngày nay dì cũng vất vả, ngày mai không cần mang đến, bệnh viện có cơm dinh dưỡng, không cần phải làm phiền dì như vậy.

”Dì Trần lại xua tay nói: “Nguyễn tiên sinh, không phiền đâu, tôi chỉ là mang đến hộ thôi.

”“Ân? Canh này không phải dì nấu?”Dì Trần biết mình lỡ miệng, đành phải giải thích nói: “Thật ra, canh mấy ngày nay đều là thái thái vì cậu nấu, bà ấy ngại gặp mặt cậu, đành phải để tôi đưa lại đây.

”“Mẹ?” Nguyễn Từ cùng Diệp Cảnh Hành nhìn nhau liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc hỏi: “Dì nói thật sao?”“Đương nhiên là thật.

”Diệp Cảnh Hành lại hỏi: “Canh này dì xác định có thể cho sản phụ uống? Thật là thuốc dùng để điều dưỡng?”“Đương nhiên, thiếu gia, cậu nói lời này sẽ làm thái thái đau lòng, bà ấy mỗi ngày buổi sáng hơn 5 giờ đã tự mình đi nấu canh, để kịp vừa đúng 8 giờ có thể đưa lại đây cho Nguyễn tiên sinh uống.

”Diệp Cảnh Hành còn muốn nói cái gì, bị Nguyễn Từ ngăn cản, “Đã biết, dì thay con trở về cùng mẹ nói một tiếng cảm ơn.

”“Được nha.

” Dì Trần chờ Nguyễn Từ từng ngụm nhỏ mà uống xong, dọn dẹp chén muỗng, liền rời đi.


Diệp Cảnh Hành cầm miếng tựa lưng để Nguyễn Từ dựa, Nguyễn Từ lại vẫn là hướng đến trên người Diệp Cảnh Hành, một hai phải nằm liệt trong lòng ngực Diệp Cảnh Hành nói chuyện, “Em mỗi ngày ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, nhất định so với trước kia béo lên nhiều.

”“Không có, anh còn chê em gầy đây,” Diệp Cảnh Hành thuận thế đem cậu ôm lấy, bàn tay luồn vào áo ngủ của Nguyễn Từ, sờ đến bộ ngực nhỏ phình phình của cậu, nhẹ nhàng bóp, “Ăn lại ăn không nhiều lắm, chờ bảo bảo trở về, sữa không đủ làm sao bây giờ?”“Sẽ không, thời kì Omega cho con bú chỉ có một tháng, sữa bú chỉ có tác dụng trong khoảng thời gian này, rất mau con liền uống sữa bột.

”“Em không cần lấy cớ để không chịu ăn cơm!” Diệp Cảnh Hành ngoài mạnh trong mềm mà phê bình Nguyễn Từ, Nguyễn Từ đuối lý, liền đem đầu rúc vào cổ Diệp Cảnh Hành không lên tiếng.

Hai người liền như vậy dựa sát vào nhau một lúc lâu, Nguyễn Từ đối Diệp Cảnh Hành nói: “Cảnh Hành, anh cũng không nên giận mẹ.

”“Em là thấy mẹ lại vì em mà nấu canh mấy ngày nên như vậy?”“Không có,” Nguyễn Từ hiểu chi lấy tình nói: “Rốt cuộc mẹ vẫn là mẹ anh, anh coi mẹ như người xa lạ như vậy, mẹ sẽ rất khổ sở.

”“Đứa trẻ ngốc, mẹ anh trước đây đối xử với em như nào em đều đã quên?”“Trước kia ngẫm lại sẽ thấy khổ sở, hiện tại có bảo bảo, thấy mọi chuyện đều không có gì cả, em có anh có Cười Cười, liền không có chuyện gì đáng để em không vui.

”Diệp Cảnh Hành ôm cậu an tĩnh một hồi lâu, “Nghĩ như vậy cũng tốt, anh cũng nên nghĩ giống như em.

”Chờ đến ngày hôm sau, Cười Cười chính thức ra khỏi phòng ICU, cha mẹ Diệp cùng cha mẹ Nguyễn gia bao gồm Nguyễn Minh, đều đến bệnh viện vì cậu hộ giá hộ tống.

“Ai nha, Cười Cười hiện tại trắng trẻo mập mạp thật đáng yêu, anh nghĩ lại xem nó lúc mới sinh còn nặng chưa đến bốn cân, như một con mèo con, hiện tại khỏe mạnh hơn nhiều a!” Tiêu Mẫn ôm Cười Cười đối Nguyễn Minh nói.

Nguyễn Minh đối với loại sinh vật nho nhỏ này luôn là có chút sợ hãi, thích nhưng lại không dám đụng vào, vẫn là Nguyễn Từ lôi kéo cái tay nhỏ của Cười Cười, nhẹ nhàng mà đặt lên lòng bàn tay Nguyễn Minh, “Cười Cười, đây là cậu con, biết không?”Nguyễn Minh đấu tranh nửa ngày, vẫn là không thắng nổi cái bàn tay nhỏ mềm mụp.


Thư Linh đứng ở bên cạnh có chút co quắp, cùng một bên hình ảnh thiên luân chi nhạc không hợp nhau.

Nguyễn Từ thấy được, liền đem Cười Cười từ trong lòng ngực Tiêu Mẫn ôm lấy, không quan tâm ánh mắt phản đối của Tiêu Mẫn, đem Cười Cười ôm đến trước mặt Thư Linh, ôn hòa mà nói: “Mẹ, mẹ giúp con ôm một lát đi.

”Thư Linh ngay từ đầu không phản ứng lại, mãi cho đến khi Nguyễn Từ đem Cười Cười đưa đến trước mặt bà mới lấy lại tinh thần vươn tay, khó nén được kích động mà đem Cười Cười ôm lại đây, Cười Cười so với những đứa trẻ bình thường tóm lại là nhỏ hơn một ít, nhưng đôi mắt to tròn lại rất có hồn, một đường mà nhìn chằm chằm vòng cổ đá quý xanh ngọc của Thư Linh, còn vươn tay nhỏ nắm lấy, Thư Linh ngạnh tâm cũng bị đứa trẻ nhỏ làm mềm nhũn, nhẹ nhàng mà đong đưa cánh tay, ê ê a a mà dỗ Cười Cười.

Tiêu Mẫn oán trách mà nhìn thoáng qua Nguyễn Từ, Nguyễn Từ ý bảo bà yên tâm.

“Cảm ơn con a, Tiểu Từ.

” Diệp Minh Hà nói.

Thư Linh cũng ngẩng đầu nhìn cậu, lại nhìn nhìn Diệp Cảnh Hành, đột nhiên muốn khóc, sợ bị người khác nhìn thấy, vội vàng quay người đi.

Bà đem Cười Cười thả lại trong lòng Tiêu Mẫn, đi đến bên người Nguyễn Từ, đưa lỗ tai nói: “Tiểu Từ, mẹ có chút lời nói muốn nói với cả con.

”Diệp Cảnh Hành cảnh giác mà đem Nguyễn Từ giữ chặt, Thư Linh thấy con trai mình vừa thấy mình liền như lâm đại địch, đáy lòng bi thương, bất đắc dĩ mà thở dài, “Hai người các con cùng mẹ ra ngoài, được không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương