Rất nhanh người của Thẩm Kỳ đã nhận được tin mà xông vào căn phòng kia bắt lấy Lệ Sa và hai gã đàn ông kia, đến cả Mặc Hán Lương cũng bị tóm theo đi cùng.

Bọn họ bị đưa tới một căn phòng ẩm thấp rồi bị tiêm chất kích thích vào người.

Hai gã đàn ông kia vốn là kẻ đầu đường xó chợ do Lệ Sa tìm tới, không chỉ bị mắc bệnh truyền nhiễm về đường sinh dục mà còn bị nghiện, lúc này cho cô ta thưởng thức lại đồ mà mình đã chuẩn bị.

Mặc cho cô ta liều mạng kêu gào thế nào hay đau đớn ra sao thì tên kia vẫn không dừng lại động tác.
Mặc Hán Lương lúc đầu bị hai tên kia bỏ quên vì nghĩ đểu là đàn ông với nhau, ai ngờ sau khi bị tiêm thuốc thì anh ta liền tự mình mở chân cầu hoan khiến cho hai gã cũng tìm tới thưởng thức món đồ lạ.
Trong phòng khách sạn, Thẩm Mặc khóc nấc nghẹn ngào, cậu chỉ lên tay và eo nức nở nói " Bọn họ chạm vào em, chỗ này với chỗ này, thật bẩn".
Thẩm Kỳ bị thuốc làm cho khó chịu nhưng vẫn kiên trì bình tĩnh để an ủi bé mèo con của mình, anh hôn lên những nơi cậu chỉ " Như vậy là sạch lại rồi này".
Thẩm Mặc bị anh hôn lên khắp người, cảm giác nhột nhột khiến cậu nín khóc lại mà bật ra nụ cười.

Thẩm Kỳ ghé đầu lên vai Thẩm Mặc " Anh xin lỗi, là anh tới chậm làm em bị ủy khuất rồi".
" Em biết anh sẽ tới mà" Thẩm Mặc nhớ lại cảm giác sợ hãi khi nãy mà ôm chặt lấy anh không muốn cách xa dù chỉ một mét, bỗng cậu cảm nhận được bên dưới của anh đã cứng lên, hơn nữa hơi thở cũng gấp gáp hơn bình thường, Thẩm Mặc nhớ lại lời của Lệ Sa khi nãy, cô ta nói anh đang cùng người khác làm cái chuyện kia, Thẩm Mặc chả tin lời cô ta nói nhưng cậu biết vì cậu mang thai nên Thẩm Kỳ cứ luôn phải nhịn thật khó khăn.

" Anh cứng rồi?".
Thẩm Kỳ cười khổ ừm một tiếng " Bọn họ hạ thuốc anh, bé Mặc ngoan, để anh đi vào phòng vệ sinh một lát, anh không chịu nổi nữa rồi".
Thẩm Mặc vẫn bám chặt lên người anh không rời đi ngại ngùng nói " Để em giúp anh có được không?".
Thẩm Kỳ lắc đầu, thở gấp nói " Em đang mang thai, anh sợ sẽ không khống chế được mà làm em bị thương".
Thẩm Mặc không sợ chết mà dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh " Nhưng mà em muốn uống sữa của anh nha".
Thẩm Kỳ bị cậu nói của cậu làm cho bất lực, Thẩm Mặc trườn xuống dưới cởi khóa quần của anh lấy ra vật đã cứng rắn kia xoa nắn rồi ngậm vào miệng.
Âm thanh nhóp nhép vang vọng cả căn phòng.
Thẩm Mặc dùng hết vốn liếng và kinh nghiệm của mình giúp Thẩm Kỳ ra được một lần sau 30 phút, miệng cậu đã sắp không đóng lại được nữa rồi nhưng dù đã ra thì thứ kia của anh vẫn sừng sững hướng lên trời như vậy.
Lâu rồi không được làm cái kia cùng anh nên Thẩm Mặc cũng trở nên mẫn cảm và ham muốn hơn nhưng bác sĩ nói trước 3 tháng không thể quan hệ nên cậu không dám vi phạm.
Thẩm Kỳ đặt bé con của mình nằm nghiêng bên giường, anh đặt vật kia vào giữa khe đùi của cậu rồi luận động " Sẽ không cho vào, đừng lo".

Một tay anh đưa ra đằng trước nắm lấy nấm nhỏ của Thẩm Mặc mà vuốt ve.
Qua hồi lâu, khi bắp đùi của Thẩm Mặc đã hơi đỏ lên do ma sát thì Thẩm Kỳ mới bắn ra lần nữa, thế nhưng vật kia vẫn chưa chịu đầu hàng.

Thẩm Kỳ đành phải dùng tới bàn chân của Thẩm Mặc, tới lần này thì thứ kia mới chịu dịu đi một chút.

Thẩm Mặc lúc này đã mệt mỏi mà ngủ mất tiêu lúc nào không hay, Thẩm Kỳ đành phải giải quyết bằng cách vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh thật lâu mới ra ngoài.
Sau khi tác dụng của thuốc qua đi, Thẩm Kỳ trở vào phòng ngủ, lúc này đồng hồ điểm báo còn một phút là tới giao thừa.

Anh nhìn xem, thì ra là chuông báo thức của Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc mở mắt ra ngáp một cái rồi háo hức kêu Thẩm Kỳ cùng đi chỗ cửa sổ kính để ngắm pháo hoa.
" Anh xem, đẹp chưa kìa...Oa! nổ lớn quá".
Nhìn cậu vui vẻ quên đi chuyện khi nãy khiến anh thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Kỳ mỉm cười vui vẻ cùng vợ nhỏ ngồi sánh vai ngắm pháo hoa mừng năm mới, mọi năm cả anh và Thẩm Mặc đều cô đơn mà trải qua năm mới, lúc đó anh không thèm để ý tới những ngày lễ kiểu này vì với anh nó cũng chẳng khác gì ngày thường cả, nhưng hiện giờ thì khác, anh đã có người để cùng trải qua những giây phút ngọt ngào như vậy rồi.
Ở sân thượng khách sạn nơi buổi tiệc diễn ra, Thẩm Quân cùng Kỳ Gia Phóng đứng ngắm pháo hoa trên bầu trời, bàn tay hai người đan vào nhau.

Kỳ lão gia tử nhìn thấy cảnh này thì nở nụ cười hạnh phúc, cuối cùng cũng có người ở bên đứa con trai mà ông vẫn luôn lo lắng này rồi, coi như tâm nguyện của ông đã hoàn thành.
Tại Thẩm gia có một đôi bạn trẻ có phong cách đón năm mới khác với người thường, Vincent không ngừng thúc mạnh vào mông Thẩm Hà ở bên cửa sổ rồi cùng nhau thưởng thức pháo hoa nhiều màu sắc trên bầu trời, Thẩm Hà thì không ngừng mắng anh ta là đồ động vật sống bằng nửa thân dưới, còn chân thì run lên đứng không vững.

Miệng thì nói như vậy nhưng vẫn không kìm được sung sướng mà rên rỉ.


Ở một diễn biến khác, Văn Hoắc tiếp cận được Kỳ Mộng Nhiên nên tranh thủ lấy lòng cô.
" Mộng Nhiên, tha thứ cho anh được không? nỗi lòng của anh, anh tin là em hiểu được mà".
Kỳ Mộng Nhiên đã hiểu được hành động khi đó của anh ta là vì muốn bảo vệ cô, còn không ngại khó khăn mà xông vào kho cảng để cứu cô ra, rằng mọi thứ lúc đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Cô cảm thấy chuyện này cả hai đều rất đau đớn và khốn khổ chứ không chỉ riêng mình cô, Kỳ Mộng Nhiên nhẹ đáp " Được!".
Văn Hoắc vui mừng nắm lấy tay cô " Vậy em cho anh một cơ hội nhé, làm bạn gái anh có được không? chúng ta bắt đầu lại từ đầu ".
Chuyện này quá đường đột, Kỳ Mộng Nhiên không biết nên trả lời ra sao " Em nghĩ em cần phải suy nghĩ đã".
Văn Hoắc nhìn cô bằng ánh mắt kỳ vọng " Được, em suy nghĩ đi, anh sẽ chờ, chỉ cần em chịu đồng ý thì bao lâu anh cũng chờ hết".

Nhìn dáng vẻ khập khững của Văn Hoắc khiến lòng cô nhói lên.
Kỳ Mộng Nhiên quay về phòng khách sạn của mình, cô bồi hồi suy nghĩ về chuyện vừa rồi, chuyện cô yêu Văn Hoắc đã là thứ tình cảm tích góp nhiều năm, không thể nói bỏ là bỏ được, hơn nữa chuyện giữa cô và anh ấy đã được giải đáp rằng chỉ là sự hiểu lầm, vậy thì còn cái gì phải thắc mắc.

Vì đã từng chịu sự khốn khổ của việc yêu đơn phương nên Kỳ Mộng Nhiên lập tức nghĩ tới Diệp Nghi, cô gái đó vốn dĩ không liên quan tới chuyện này nhưng lại bị kéo vào vòng xoáy hận thù, nếu cô đồng ý vậy cô gái đó chẳng phải sẽ giống cô trước kia sẽ vô cùng đau khổ hay sao.

Nhưng tình cảm là chuyện không thể nói nhường là nhường được, đó là thứ phải tự bản thân nắm lấy cơ hội mới đạt được.
Đúng lúc này điện thoại vang lên thông báo, Kỳ Mộng Nhiên mở ra, là tin nhắn của Diệp Nghi gửi tới, sẽ không trùng hợp tới vậy chứ, vừa nghĩ tới cô ta thì cô ta liền xuất hiện.

Tin nhắn là một video ẩn, Kỳ Mộng Nhiên thắc mắc ấn vào, ngay sau đó một video có nội dung cấm trẻ em phát lên, vốn dĩ Kỳ Mộng Nhiên cho rằng đây là trò chơi khăm cho tới khi cô phát hiện hai nhân vật chính trong video kia chính là Văn Hoắc và Diệp Nghi.
Lúc đầu Văn Hoắc bất tỉnh nhân sự, là tự cô gái kia trèo lên người anh mà cắm vào, lúc đó cô ta còn cố tình nhìn vào camera như thể đang đắc ý nhìn thẳng vào Kỳ Mộng Nhiên vậy.
Tiếng rên rĩ rõ ràng là cô ta cố ý kêu thật to, sau một hồi thì Văn Hoắc tỉnh lại, hình như anh ta không tỉnh táo, bị dục vọng kích thích khiến cho không phân biệt được người đang cưỡi trên người mình là ai mà lập tức điên cuồng luận động cắm sau vào rồi bắn vào bên trong.

Tiếng gầm gừ của Văn Hoắc và và tiếng rên rỉ của Diệp Nghi như con dao găm đâm vào tim của Kỳ Mộng Nhiên.

Diệp Nghi còn cố ý đặt máy quay ở góc độ để Kỳ Mộng Nhiên có thể nhìn thấy nơi gắn kết giữa hai người, tới đoạn cô ta cúi xuống hôn lên môi người đàn ông kia thì Kỳ Mộng Nhiên không xem nổi nữa.
Đoạn video này đã được cắt bỏ bớt những đoạn khác nên tổng chỉ dài chừng 2 phút.

Kỳ Mộng Nhiên tức giận nhưng càng là uất hận, ai có thể nhìn người mình yêu quan hệ với người khác mà không khóc cơ chứ, Kỳ Mộng Nhiên ấn trả lời tin nhắn " Cô có ý gì?".
Diệp Nghi lại gửi một tờ xét nghiệm sang " Tôi đã mang thai con của anh ấy rồi".
Kỳ Mộng Nhiên sốc không nói lên lời, cô cố nén nước mắt rồi run rẩy ấn chữ, nhưng ghi được một nửa lại xóa đi.
Diệp Nghi lại gửi tới tin nhắn " Anh ấy không cho tôi nói cô biết, nếu tôi nói ra thì anh ấy sẽ giết tôi và cả đứa con trong bụng tôi".
Kỳ Mộng Nhiên vốn có chút hy vọng với việc có thể quay lại với Văn Hoắc nhưng có vẻ như điều này là không thể nữa, cho dù là do Diệp Nghi tính kế để có được một đêm tình kia thì đứa bé trong bụng cô ta không có tội tình gì cả " Vậy cô muốn tôi rời khỏi anh ấy?".
Diệp Nghi trả lời " Đúng vậy, Kỳ Mộng Nhiên, cô có mọi thứ, có tiền tài, có danh vọng, có gia đình và cả trái tim anh ấy, còn tôi không có gì cả, tôi chỉ có thể níu giữ anh ấy bằng cách hèn hạ này, mong cô hay buông tay anh ấy đi, tôi không có gì ngoài anh ấy cả".
Kỳ Mộng Nhiên rơi một giọt nước mắt rồi hai giọt, tới khi cả khuôn mặt bị nước mắt phủ kín thì mới trả lời lại " Được, tôi thành toàn cho hai người".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương