Sau khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm một mình một phòng bệnh.

Trong phòng có một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, tôi nhận ra ngay đó là người giúp việc của bà nội Tần Từ, tên cô ấy là cô Trần.

“Cô Trần.

” tôi gọi tên cô ấy với giọng nói yếu ớt.

Cô Trần quay đầu lại nhìn thấy tôi đã tỉnh, liền vội vàng nói với tôi rằng: “Cô mau nằm đó đừng động đậy, đợi tôi đi gọi bác sĩ!” Sau khi nói xong cô ấy liền chạy ra khỏi phòng bệnh.

Tôi nhìn xung quanh phòng bệnh, dựa mức độ trang trí thì đây có lẽ là bệnh viện Thánh Tâm.

Nhưng tại sao tôi lại ở đây? Tại sao lại là người giúp việc của bà nội Tần Từ đến chăm sóc tôi.

Trong lòng cảm đầy nghi hoặc nhưng không biết hỏi ai.

Không lâu sau cô Trần đã gọi bácsĩ đến, bác sĩ kiểm tra cơ thể cho tôi chỉ là do làm việc quá sức và lượng đường trong máu thấp, về bổ sung chút dinh dưỡng là được.


Tôi cảm ơn bác sĩ, sau khi đợi bác sĩ đi khỏi tôi ,mới hỏi cô Trần rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.

Cô Trần nói vắn tắt sự việc cho tôi là sau khi tôi ngất ở đó Kỷ Trạch Diên đã đưa tôi vào bệnh viện, khi báo danh tính thì rời khỏi.

Bác sĩ nghe thấy người nhà họ Tần nên cũng nhận ca.

Ban đầu là liên hệ với bố mẹ của tôi là Tần Chiêu Dân và Phàn Ngọc, nhưng họ đều nói không quan tâm.

Bác sĩ không còn cách nào nên đã liên hệ cho bà Tần Từ.

Khi tôi nghe đến đây, tôi thấy sống mũi cay cay.

Tần Từ là chủ nhà họ Tần, hai con của bà đều mang họ của bà cả.

Ba năm trước khi tôi bắt đầu bước chân vào nhà họ Tần, tất cả người nhà họ Tần đều khinh thường tôi, đến nhìn cũng không thèm nhìn.

Nhưng chỉ có bà nội Tần Từ là rất yêu thương tôi, còn nhớ sinh nhật của tôi và còn vì tôi mà tổ chức sinh nhật.

Đặc biệt là sinh nhật đầu tiên của tôi ở nhà họ Tần, bà đã mời rất nhiều nhiều người nổi tiếng và quý tộc từ Yến Thành để giới thiệu tôi với mọi người.

Khi tôi hồi tưởng lại, bà nội Tần Từ đã bước vào và ngồi bên cạnh giường của tôi, cầm tay tôi và nói với giọng thương xót: “Tiểu Thích con gầy đi rồi, về nhà để cô Trần đến nấu cơm cho con.

”“Không cần đâu ạ, con sẽ chăm sóc tốt bản thân mình” Tôi không muốn bà nội biết tình trạng hiện tại tôi đang ở nhà Khương San, nếu không bà nội nhất định sẽ giúp tôi tìm phòng.

Tôi không muốn phiền đến bà.

Tần Từ hiểu tính của tôi nên chỉ hỏi tôi rằng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy cháu? Tại sao cháu lại ngất ở đây.

”Tôi nhìn bà ấp úng không biết nên nói như thế nào.


Tôi không muốn để bà lo lắng.

Tần Từ thấy tôi không nói lại hỏi tiếp: “Có phải nhà con có việc gì đang giấu bà phải không?”Tôi đơ ra.

Nhìn bà rồi đang suy nghĩ xem có nên nói về chuyện hôn lễ cho bà nghe hay không, nhân tiện kể về sự việc phát sinh ngày hôm qua.

Đang định nói ra luôn để bà làm chủ cho tôi thì đúng lúc Phàn Ngọc và Tần Chiêu Dân bố mẹ tôi xuất hiện ở cửa phòng.

Hai người với vẻ mặt lạnh lùng, có vẻ như nhìn thấy tôi và bà nắm tay nhau thân thiết nói chuyện nên Phàn Ngọc tiến đến gần rồi mắng tôi rằng: “Tần Tử Thích khi nào cô mới chịu bỏ qua cho chúng tôi? Có phải cô muốn lấy mạng của Cầm Cầm hay không?”Bà ấy làm như vậy nên đã gây sự chú ý, bà nội quay lại mắng bà ấy và hỏi có chuyện gì đã xảy ra.

Phàn Ngọc quỳ xuống trước mặt bà với biểu cảm đau thương bắt đầu nói đến chuyện hôn nhân kia, câu chuyện mà bà ta bịa ra lần này còn phóng đại hơn cả lần trước nói với Kỷ Trạch Diên.

Ban đầu tôi cũng có chút phẫn nộ muốn biện minh, nhưng tôi lại ý thức được lúc bà nghe câu chuyện này bà vẫn đang thản nhiên như không.

Vẫn cầm lấy tay tôi không hề có ý bỏ ra.

Nên tôi mới không nói gì, chờ Phàn Ngọc nói xong tôi mới nói: “Sự thật không phải như vậy.

”“Cô còn muốn xảo biện sao?” Tần Chiêu Dân nghe thấy tôi biện minh định giơ tay lên đánh tôi.

Tần Từ dùng người che lấy tôi: “ Được rồi có chuyện gì thì đợi hai đứa nó ra viện rồi hãy nói.


”Tần Từ lên tiếng, Tần Chiêu Dân không dám không nghe.

Vết thương của tôi không nặng lắm, nên chiều ngày hôm đó có thể xuất việc.

Tôi đi theo bà nội về nhà, Phàn Ngọc và Tần Chiêu Dân cũng theo sau.

Vừa đến cửa thì thấy không chỉ có người giúp việc của bà nội Tần Từ ra đón, mà còn có người giúp việc của Tần Chiêu Dân, cô Thu cũng ra đón.

Tần Chiêu Dân vừa mới nhìn thấy cô Thu dường như đã ý thức được điều gì đó liền hỏi: “Cô không ở phòng còn làm gì ở đây?”Cô Thu cúi đầu xuống không nói gì.

Tôi nhìn thấy cô Thu như vậy nên cũng đã ý thức được một chút gì đó.

Trước ngày cử hành hôn lễ lúc Tần Chiêu Dân cầu xin tôi lấy chồng thay chị gái, cô Thu cũng có ở đó.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương