Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
-
Chương 29: Thi thố tài năng (1)
“Cho nên, Tô Tô à, cười một cái cho anh xem đi”
Quý Thần Hi mong đợi nụ cười của cô, vì nhất định dung nhan xinh đẹp của cô cũng sẽ tăng thêm mấy phần.
Tô Mạt bất đắc dĩ thở dài, quyết ý không để ý tới Quý Thần Hi nữa, loại yêu cầu này làm cho người khác khó chịu.
“Tô Tô, Tô Tô, mau nào, cười một cái cho người ta xem đi” Quý Thần Hi nhìn thấy Tô Mạt dùng ánh mắt lạnh như băng giết mình, thì lập tức khéo léo đổi lời kịch: “Nếu không, người ta cười cho em xem?”
“Quý Thần Hi!”
“Đây!”
“Anh. . . . . .Anh đứng đắn giùm tôi một chút!”
“Ừ, anh nghiêm chỉnh muốn em cười, nào, bảo bối, cười một cái”
Biết tên lưu manh này đang đùa, Tô Mạt không còn cách nào mà trừng anh: “Tôi cười so với khóc còn khó coi hơn.”
Cô cũng đã quên cái gì là cười từ lâu rồi, nhưng cô vẫn còn biết nhếch miệng lên 15 độ, sau đó dừng lại, cảm giác là mỉm cười, lễ phép mỉm cười tượng trưng. Vậy mà, thật sự cười là gì, Tô Mạt cũng không biết làm, cũng làm không được.
Quý Thần Hi đoán được toàn bộ tâm tư của cô, biết được thì ra trong lòng của Tô Tô vẫn đang có khúc mắc, cô không nên cảm thấy tự ti, càng không nên giống như một cái máy vi tính, chỉ biết chạy theo trình tự sẵn có, ngay cả vui vẻ và nụ cười cũng đều đặt sẵn ra, và sau đó thì cô thi hành. Như vậy thì Tô Tô quá đáng thương, cũng làm cho anh quá đau lòng.
Quý Thần Hi nâng ngón tay lên đùa giỡn sợi tóc chảy xuống của cô, nói: “Quả thật là em cần một người có thể làm cho em vui vẻ”
“Tỷ như?” Cô không cho rằng anh sẽ có phương pháp nào tốt.
“Tỷ như. . . . . . Em có thể phong anh là bạn trai thân yêu của em, sau đó anh và em sẽ cùng nhau vui vẻ” Anh cho rằng vui vẻ có thể cùng nhau hưởng.
Tô Mạt liếc mắt một cái: “Không cần, tôi nghĩ đến một chuyện khác”
“Chuyện gì”
“Biến mất ở trước mặt tôi, ngay lập tức”
“. . . . . .”Quý Thần Hi ủ rũ cúi đầu, chu mỏ, không buông tha mà tiếp tục dụ dỗ cô: “Tô Tô, anh nghiêm túc, anh sống 25 năm qua, lần này là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhất”
25? Rõ ràng nhỏ hơn cô hai tuổi. . . . . . Muốn theo đuổi một người phụ nữ lớn hơn mình lại còn đã ly dị nữa, Quý Thần Hi người đàn ông xuất sắc như thế, mà lại làm ra loại chuyện như vậy sao, làm sao cô có thể tin là anh ta nghiêm túc.
Huống chi. . . . . . Cô cũng không xứng với anh ta. . . . . .
“Không được buông tha!” Quý Thần Hi nhìn thấy trong mắt Tô Mạt có lui bước, đó là dấu hiệu muốn buông tay.
“Anh. . . . . .” Tô Mạt khẽ kinh ngạc, không biết Quý Thần Hi làm sao mà nhận thấy được suy nghĩ ở trong lòng mình.
Giống như cô có thể phát hiện ánh mắt của mình cùng người khác không giống, thì Quý Thần Hi cũng có thể nhìn ra ý nghĩa trong ánh mắt của Tô Mạt.
Nhất định là Tô Mạt cảm thấy điều kiện của mình và anh không tương xứng, không dám thử cảm giác tim đập, nếu đã như vậy. . . . . .
Quý Thần Hi suy nghĩ sâu xa, sau đó bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói: “Tô Tô, anh không ép em, anh biết là do anh nói toạc ra, nên em mới không tin, không sao, chúng ta hãy dùng thời gian để chứng minh. Em có thể không chấp nhận anh, nhưng nhất định không được buông tha anh, gạt bỏ anh, cho anh một cơ hội, để anh nói cho em biết, là anh thật lòng. Cũng cho chính em một cơ hội, 27 năm qua em bất hạnh, thì mấy chục năm về sau, anh nhất định sẽ cho em tất cả vui vẻ và hạnh phúc. Có được hay không? Có được hay không?”
Tô Mạt nhìn đôi mắt của anh, đôi kính đổi màu kia gần như không tồn tại, cô lại nhìn thấy trong mắt anh một mảng xanh sâu thẳm, chân thành tha thiết thâm tình. Giống như hai “Có được hay không” vậy, đó là ranh giới cuối cùng, là ranh giới cầu xin cuối cùng của anh.
“Quý Thần Hi. . . . . .”
Hình như trong nháy mắt không thể khống chế mình, Tô Mạt đã gật đầu một cái, giao phó và hứa hẹn.
Sau đó cô nhìn thấy mảng xanh thẳm kia của anh, chợt kịch liệt. Cái đó chính là. . . . . . Vui vẻ? Quý Thần Hi bởi vì cô không buông tha mà chỉ sinh ra vui vẻ?
Quý Thần Hi ngẩn ra, ngay sau đó nhảy lên hoan hô, giống như trúng giải nhất mà lớn tiếng tuyên cáo Tô Mạt đồng ý sẽ không ghét anh.
Quý Thần Hi mong đợi nụ cười của cô, vì nhất định dung nhan xinh đẹp của cô cũng sẽ tăng thêm mấy phần.
Tô Mạt bất đắc dĩ thở dài, quyết ý không để ý tới Quý Thần Hi nữa, loại yêu cầu này làm cho người khác khó chịu.
“Tô Tô, Tô Tô, mau nào, cười một cái cho người ta xem đi” Quý Thần Hi nhìn thấy Tô Mạt dùng ánh mắt lạnh như băng giết mình, thì lập tức khéo léo đổi lời kịch: “Nếu không, người ta cười cho em xem?”
“Quý Thần Hi!”
“Đây!”
“Anh. . . . . .Anh đứng đắn giùm tôi một chút!”
“Ừ, anh nghiêm chỉnh muốn em cười, nào, bảo bối, cười một cái”
Biết tên lưu manh này đang đùa, Tô Mạt không còn cách nào mà trừng anh: “Tôi cười so với khóc còn khó coi hơn.”
Cô cũng đã quên cái gì là cười từ lâu rồi, nhưng cô vẫn còn biết nhếch miệng lên 15 độ, sau đó dừng lại, cảm giác là mỉm cười, lễ phép mỉm cười tượng trưng. Vậy mà, thật sự cười là gì, Tô Mạt cũng không biết làm, cũng làm không được.
Quý Thần Hi đoán được toàn bộ tâm tư của cô, biết được thì ra trong lòng của Tô Tô vẫn đang có khúc mắc, cô không nên cảm thấy tự ti, càng không nên giống như một cái máy vi tính, chỉ biết chạy theo trình tự sẵn có, ngay cả vui vẻ và nụ cười cũng đều đặt sẵn ra, và sau đó thì cô thi hành. Như vậy thì Tô Tô quá đáng thương, cũng làm cho anh quá đau lòng.
Quý Thần Hi nâng ngón tay lên đùa giỡn sợi tóc chảy xuống của cô, nói: “Quả thật là em cần một người có thể làm cho em vui vẻ”
“Tỷ như?” Cô không cho rằng anh sẽ có phương pháp nào tốt.
“Tỷ như. . . . . . Em có thể phong anh là bạn trai thân yêu của em, sau đó anh và em sẽ cùng nhau vui vẻ” Anh cho rằng vui vẻ có thể cùng nhau hưởng.
Tô Mạt liếc mắt một cái: “Không cần, tôi nghĩ đến một chuyện khác”
“Chuyện gì”
“Biến mất ở trước mặt tôi, ngay lập tức”
“. . . . . .”Quý Thần Hi ủ rũ cúi đầu, chu mỏ, không buông tha mà tiếp tục dụ dỗ cô: “Tô Tô, anh nghiêm túc, anh sống 25 năm qua, lần này là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhất”
25? Rõ ràng nhỏ hơn cô hai tuổi. . . . . . Muốn theo đuổi một người phụ nữ lớn hơn mình lại còn đã ly dị nữa, Quý Thần Hi người đàn ông xuất sắc như thế, mà lại làm ra loại chuyện như vậy sao, làm sao cô có thể tin là anh ta nghiêm túc.
Huống chi. . . . . . Cô cũng không xứng với anh ta. . . . . .
“Không được buông tha!” Quý Thần Hi nhìn thấy trong mắt Tô Mạt có lui bước, đó là dấu hiệu muốn buông tay.
“Anh. . . . . .” Tô Mạt khẽ kinh ngạc, không biết Quý Thần Hi làm sao mà nhận thấy được suy nghĩ ở trong lòng mình.
Giống như cô có thể phát hiện ánh mắt của mình cùng người khác không giống, thì Quý Thần Hi cũng có thể nhìn ra ý nghĩa trong ánh mắt của Tô Mạt.
Nhất định là Tô Mạt cảm thấy điều kiện của mình và anh không tương xứng, không dám thử cảm giác tim đập, nếu đã như vậy. . . . . .
Quý Thần Hi suy nghĩ sâu xa, sau đó bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói: “Tô Tô, anh không ép em, anh biết là do anh nói toạc ra, nên em mới không tin, không sao, chúng ta hãy dùng thời gian để chứng minh. Em có thể không chấp nhận anh, nhưng nhất định không được buông tha anh, gạt bỏ anh, cho anh một cơ hội, để anh nói cho em biết, là anh thật lòng. Cũng cho chính em một cơ hội, 27 năm qua em bất hạnh, thì mấy chục năm về sau, anh nhất định sẽ cho em tất cả vui vẻ và hạnh phúc. Có được hay không? Có được hay không?”
Tô Mạt nhìn đôi mắt của anh, đôi kính đổi màu kia gần như không tồn tại, cô lại nhìn thấy trong mắt anh một mảng xanh sâu thẳm, chân thành tha thiết thâm tình. Giống như hai “Có được hay không” vậy, đó là ranh giới cuối cùng, là ranh giới cầu xin cuối cùng của anh.
“Quý Thần Hi. . . . . .”
Hình như trong nháy mắt không thể khống chế mình, Tô Mạt đã gật đầu một cái, giao phó và hứa hẹn.
Sau đó cô nhìn thấy mảng xanh thẳm kia của anh, chợt kịch liệt. Cái đó chính là. . . . . . Vui vẻ? Quý Thần Hi bởi vì cô không buông tha mà chỉ sinh ra vui vẻ?
Quý Thần Hi ngẩn ra, ngay sau đó nhảy lên hoan hô, giống như trúng giải nhất mà lớn tiếng tuyên cáo Tô Mạt đồng ý sẽ không ghét anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook