Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
-
Chương 104: Truyền lại trăm năm (1)
Một câu nói của công chúa Sophie kích khởi ngàn tầng sóng, người trong đại sảnh cũng bắt đầu bàn luận xôn xao, không thể tưởng tượng nổi.
Ở Âu châu, đại biểu quý tộc không chỉ là quyền thế, địa vị, mà là một tượng trưng của thân phận. Loại chuyện ăn cắp như vậy mặc kệ như thế nào cũng sẽ không xuất hiện mới đúng.
Vậy mà, công chúa Sophie rất hợp lý, nếu phòng bị nghiêm ngặt, cũng không thể là ngừơi ngoài trộm lấy, nhất định là nội bộ có người cố ý ăn cắp Snow white.
Công chúa Sophie hài lòng nhìn hỗn loạn mình tạo thành, dương dương đắc ý hỏi Shirley: “Xin hỏi ngài, Snow white là lúc nào phát hiện mất vậy?”
“Ở thời điểm tôi thay quần áo trang điểm.”
“Cũng là nói, ở nửa giờ sau?”
Shirley không thích thần thái hơi lo lắng trong mắt cô ta, khẽ gật đầu, cũng không trả lời.
Công chúa Sophie xoay người, lớn tiếng nói: “Snow white là bị trộm ở nửa giờ sau, nói cách khác, đoạn thời gian đó ngừơi rời khỏi sảnh yến tiệc này cũng có thể là người ăn cắp Snow white.”
“Đúng, cô ta nói rất đúng. . . . . .”
“Nhưng mà, mới vừa có ai rời đi?”
“Không biết, không có chú ý. . . . . .”
Tô Mạt chau chặt mi tâm, một tâm tình cực kỳ bất an vọt lên ở đáy lòng.
Công chúa Sophie từ từ đi xuống cầu thang, đứng ở bên cạnh Quý Thần Hi: “Điện hạ là chủ nhân bữa tiệc này, có phải vào lúc này nên ủng hộ lùng bắt người đánh cắp Snow white hay không.”
Quý Thần Hi vừa muốn trả lời, cảm giác đột nhiên tay Tô Mạt nắm chặt tay của anh, ngược lại nhìn thấy bất an trong mắt Tô Mạt, Quý Thần Hi đầu tiên liền nghĩ đến mới vừa rồi Tô Mạt cũng rời khỏi hội trường yến tiệc.
Tô Tô rời đi, kim cương bị trộm, Sophie lại cố sức muốn tìm tên trộm kia. . . . . . Thông minh như Quý Thần Hi, trong nháy mắt nhìn thấu sự tình: “Bữa tịêc này là vì mẫu hậu của tôi mà cử hành, vốn là một chuyện rất vui vẻ, cần gì giết phong cảnh như vậy.”
“Điện hạ là cảm thấy vương miện mất Snow white tượng trưng một trong những quyền lực cao nhất Eros là một chuyện nhỏ? Chẳng lẽ điện hạ cũng không nôn nóng chút nào sao?”
“Kim cương sẽ không tự dưng mất, tôi sẽ tìm ra nó, nhưng, không phải là bây giờ.”
Sophie lạnh lùng cười một tiếng, ngược lại nhìn Tô Mạt: “Chẳng lẽ điện hạ đang thiên vị người kia hay sao?”
Quý Thần Hi đứng ra, tiến lên một bước ngăn trở ánh mắt ác độc của Sophie, lãnh đạm nói: “Tôi làm thế nào, muốn làm cái gì, không có quan hệ tới công chúa Thụy Điển nhé, dù sao cô là một ngừơi khách trong yến tiệc.”
Bị chủ nhân cự tuyệt là một chuyện cực kỳ mất mặt, Sophie công chúa đè nén bốc cháy, phóng đại thanh âm: “Cũng bởi vì tôi là công chúa Thụy Điển, là một trong những khách quý yến tiệc lần này, nếu như ở trong yến tiệc quốc tế mà xảy ra chuyện chủ nhân bao che ăn trộm, truyền ra ngoài, sợ rằng Elroy điện hạ anh cũng không thể đứng chân ở Châu Âu!”
“Đúng vậy, điện hạ nên điều tra kỹ mới đúng. . . . . .”
“Công chúa Sophie nói không sai. . . . . .”
“Nhất định phải tìm ra tên trộm kim cương.”
Tiếng nghị luận bên tai càng lúc càng lớn, bàn tay của Tô Mạt rất nhanh càng ngày càng nặng, rốt cuộc Quý Thần Hi cũng không thể nhịn được nữa: “Các người –”
“Thần Hi!” Tô Mạt cắt đứt cơn tức sắp bộc phát của Quý Thần Hi, ánh mắt bình tĩnh gật đầu một cái.
Ngược lại nhìn Sophie, vẻ mặt lạnh nhạt: “Được, nếu Sophie công chúa nói muốn bắt được ăn trộm, xin hỏi công chúa, cô muốn bắt thế nào?”
Trúng kế!
Sophie công chúa đợi chính là những lời này của Tô Mạt, khóe môi mang theo một tia cười quỷ dị, cô ta nói: “Kim cương Bạch Tuyết phía trên Snow white thể tích cũng không lớn, cho dù là lễ phục nhỏ cũng có thể mang theo bên ngừơi. Cho nên chỉ cần tìm ra người nửa giờ sau rời khỏi yến tiệc, lục soát thân thể một cái thì biết.”
“Được, tôi vừa mới rời khỏi hội trường đi phòng trang điểm, vậy thì mời Sophie công chúa tôn quý lục soát.”
Tô Mạt nhàn nhạt nói xong, rồi nhấc làn váy tới đi về phía trước người của Shirley, cúi đầu, cong lưng thi lễ. Lúc sau nâng lên thân thể lại đã như hoa mai lạnh kiêu ngạo.
Mở rộng hai tay ra, Tô Mạt mặc váy trắng đứng ở chính giữa hội trường sàn nhảy, tiếp nhận ánh mắt khác nhau đến từ bốn phương tám hướng.
Công chúa Sophie âm thầm cắn răng, ánh mắt quét lên trên búi tóc vén lên một nửa của Tô Mạt, bởi vì Tô Mạt mặc chính là lễ phục áo ngực, lộ ra làn da hoàn toàn không có giấu kín. Công chúa Sophie đưa ngón tay đặt ở bên hông Tô Mạt, đồng thời thanh âm cười lạnh cực thấp: “Vận khí tốt của cô đã dùng hết rồi !”
Ở bên trong gấm sa thiết kế đai lá sen, hai ngón tay của công chúa Sophie đúng lúc nhặt lên một vật nhỏ, giơ lên cao cao với mọi người.
Dưới ánh sáng đèn treo thủy tinh vật kia được chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
“Cái đó chính là. . . . . .”
“Kim cương Bạch Tuyết!”
“Trời ạ, cô gái kia lại người là trộm kim cương. . . . . .”
“Thật không thể tưởng tượng nổi!”
Nhìn đá quý quen thuộc trong tay Sophie, Tô Mạt bình tĩnh nói: “Kim cương, không phải là tôi lấy.”
Công chúa Sophie cười lạnh và ép hỏi: “Không phải là cô lấy, tại sao lại ở trên người cô?”
“Tôi không biết, nhưng kim cương không phải là tôi lấy.”
Đầu ngón tay của công chúa Sophie chuyển động kim cương, vô cùng đắc ý: “Cô không thể giải thích viên kim cương này làm sao ở tại trên người của cô, nhưng vẫn là một mực chắc chắn không phải là cô lấy. Cô không cảm thấy rất khó nói với tất cả mọi người ở chỗ này sao? Hơn nữa, lúc kim cương bị trộm tìm nửa tiếng cũng không thấy, mà cô xuất hiện thì kim cương xuất hiện. . . . . .Cô đừng nói cho tôi biết, viên kim cương này là tự giương chân chạy đến trên người cô.”
“Cô!” Tô Mạt lạnh lùng kiêu ngạo trừng mắt liếc công chúa Sophie.
“Tất cả mọi người nhìn thấy, vị Tô Mạt tiểu thư này không chịu trách nhiệm đã trộm kim cương, còn cự tuyệt không thừa nhận!” Tuyên cáo xong với mọi người, cô ta ra vẻ tiểu nhân đắc ý nhìn Quý Thần Hi: “Không biết ở Eros này, tội ăn cắp phải luận tội thế nào đây? Vương tử điện hạ!”
Quý Thần Hi nhìn chằm chằm Sophie, cánh môi mím chặt, ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén.
“Điện hạ, cho tôi một cậu trả lời chắc chắn, oh, không, phải là cho tất cả quý tộc nơi này một câu trả lời chắc chắn mới đúng.”
Quý Thần Hi nhìn người của toàn hội trường, biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, nếu như không thể vì Tô Tô chứng minh trong sạch, sợ rằng ngay cả hi vọng hạnh phúc cả đời này của Tô Tô và anh cũng thất bại.
Biết rõ đây là quỷ kế của Sophie, thế nhưng anh lại không thể đi phơi bày, mà Tô Tô. . . . . .
“Snow white là tượng trưng quyền lợi của Eros, cô gái này không chỉ là trộm một viên kim cương đơn giản như vậy, thậm chí cô ta muốn trộm một đế quốc Eros!” Sophie hoàn toàn không để cho người ta suy tính thời gian, vẫn như cũ thúc giục: “Xin điện hạ cho chúng tôi một công đạo.”
Quý Thần Hi nắm chặt quả đấm, hơi thở nặng nề.
Thanh Thủy Hoà Nhã hành sự tuỳ theo hoàn cảnh, cũng cùng đứng ra: “Điện hạ!”
Juli là điển hình tư tưởng ích kỷ, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng: “Điện hạ!”
Sa Sở Văn là kẻ bày ra kế hoạch tự nhiên cũng phải vì mình đạo diễn mà kết thúc xuất diễn này: “Điện hạ!”
Tư tưởng của Quý Thần Hi quấn lại với nhau, không có cách nào chứng minh trong sạch của Tô Tô, Tô Tô. . . . . .
Đang lúc Quý Thần Hi chuẩn bị lưới rách cá chết, thì đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng “Đủ rồi!”.
Công chúa Shirley thay đổi phong độ hoà nhã, lúc này trên mặt một tia biểu tình cũng không có, đứng ở chỗ cao, mắt lạnh nhìn một trò hề.
Ở Âu châu, đại biểu quý tộc không chỉ là quyền thế, địa vị, mà là một tượng trưng của thân phận. Loại chuyện ăn cắp như vậy mặc kệ như thế nào cũng sẽ không xuất hiện mới đúng.
Vậy mà, công chúa Sophie rất hợp lý, nếu phòng bị nghiêm ngặt, cũng không thể là ngừơi ngoài trộm lấy, nhất định là nội bộ có người cố ý ăn cắp Snow white.
Công chúa Sophie hài lòng nhìn hỗn loạn mình tạo thành, dương dương đắc ý hỏi Shirley: “Xin hỏi ngài, Snow white là lúc nào phát hiện mất vậy?”
“Ở thời điểm tôi thay quần áo trang điểm.”
“Cũng là nói, ở nửa giờ sau?”
Shirley không thích thần thái hơi lo lắng trong mắt cô ta, khẽ gật đầu, cũng không trả lời.
Công chúa Sophie xoay người, lớn tiếng nói: “Snow white là bị trộm ở nửa giờ sau, nói cách khác, đoạn thời gian đó ngừơi rời khỏi sảnh yến tiệc này cũng có thể là người ăn cắp Snow white.”
“Đúng, cô ta nói rất đúng. . . . . .”
“Nhưng mà, mới vừa có ai rời đi?”
“Không biết, không có chú ý. . . . . .”
Tô Mạt chau chặt mi tâm, một tâm tình cực kỳ bất an vọt lên ở đáy lòng.
Công chúa Sophie từ từ đi xuống cầu thang, đứng ở bên cạnh Quý Thần Hi: “Điện hạ là chủ nhân bữa tiệc này, có phải vào lúc này nên ủng hộ lùng bắt người đánh cắp Snow white hay không.”
Quý Thần Hi vừa muốn trả lời, cảm giác đột nhiên tay Tô Mạt nắm chặt tay của anh, ngược lại nhìn thấy bất an trong mắt Tô Mạt, Quý Thần Hi đầu tiên liền nghĩ đến mới vừa rồi Tô Mạt cũng rời khỏi hội trường yến tiệc.
Tô Tô rời đi, kim cương bị trộm, Sophie lại cố sức muốn tìm tên trộm kia. . . . . . Thông minh như Quý Thần Hi, trong nháy mắt nhìn thấu sự tình: “Bữa tịêc này là vì mẫu hậu của tôi mà cử hành, vốn là một chuyện rất vui vẻ, cần gì giết phong cảnh như vậy.”
“Điện hạ là cảm thấy vương miện mất Snow white tượng trưng một trong những quyền lực cao nhất Eros là một chuyện nhỏ? Chẳng lẽ điện hạ cũng không nôn nóng chút nào sao?”
“Kim cương sẽ không tự dưng mất, tôi sẽ tìm ra nó, nhưng, không phải là bây giờ.”
Sophie lạnh lùng cười một tiếng, ngược lại nhìn Tô Mạt: “Chẳng lẽ điện hạ đang thiên vị người kia hay sao?”
Quý Thần Hi đứng ra, tiến lên một bước ngăn trở ánh mắt ác độc của Sophie, lãnh đạm nói: “Tôi làm thế nào, muốn làm cái gì, không có quan hệ tới công chúa Thụy Điển nhé, dù sao cô là một ngừơi khách trong yến tiệc.”
Bị chủ nhân cự tuyệt là một chuyện cực kỳ mất mặt, Sophie công chúa đè nén bốc cháy, phóng đại thanh âm: “Cũng bởi vì tôi là công chúa Thụy Điển, là một trong những khách quý yến tiệc lần này, nếu như ở trong yến tiệc quốc tế mà xảy ra chuyện chủ nhân bao che ăn trộm, truyền ra ngoài, sợ rằng Elroy điện hạ anh cũng không thể đứng chân ở Châu Âu!”
“Đúng vậy, điện hạ nên điều tra kỹ mới đúng. . . . . .”
“Công chúa Sophie nói không sai. . . . . .”
“Nhất định phải tìm ra tên trộm kim cương.”
Tiếng nghị luận bên tai càng lúc càng lớn, bàn tay của Tô Mạt rất nhanh càng ngày càng nặng, rốt cuộc Quý Thần Hi cũng không thể nhịn được nữa: “Các người –”
“Thần Hi!” Tô Mạt cắt đứt cơn tức sắp bộc phát của Quý Thần Hi, ánh mắt bình tĩnh gật đầu một cái.
Ngược lại nhìn Sophie, vẻ mặt lạnh nhạt: “Được, nếu Sophie công chúa nói muốn bắt được ăn trộm, xin hỏi công chúa, cô muốn bắt thế nào?”
Trúng kế!
Sophie công chúa đợi chính là những lời này của Tô Mạt, khóe môi mang theo một tia cười quỷ dị, cô ta nói: “Kim cương Bạch Tuyết phía trên Snow white thể tích cũng không lớn, cho dù là lễ phục nhỏ cũng có thể mang theo bên ngừơi. Cho nên chỉ cần tìm ra người nửa giờ sau rời khỏi yến tiệc, lục soát thân thể một cái thì biết.”
“Được, tôi vừa mới rời khỏi hội trường đi phòng trang điểm, vậy thì mời Sophie công chúa tôn quý lục soát.”
Tô Mạt nhàn nhạt nói xong, rồi nhấc làn váy tới đi về phía trước người của Shirley, cúi đầu, cong lưng thi lễ. Lúc sau nâng lên thân thể lại đã như hoa mai lạnh kiêu ngạo.
Mở rộng hai tay ra, Tô Mạt mặc váy trắng đứng ở chính giữa hội trường sàn nhảy, tiếp nhận ánh mắt khác nhau đến từ bốn phương tám hướng.
Công chúa Sophie âm thầm cắn răng, ánh mắt quét lên trên búi tóc vén lên một nửa của Tô Mạt, bởi vì Tô Mạt mặc chính là lễ phục áo ngực, lộ ra làn da hoàn toàn không có giấu kín. Công chúa Sophie đưa ngón tay đặt ở bên hông Tô Mạt, đồng thời thanh âm cười lạnh cực thấp: “Vận khí tốt của cô đã dùng hết rồi !”
Ở bên trong gấm sa thiết kế đai lá sen, hai ngón tay của công chúa Sophie đúng lúc nhặt lên một vật nhỏ, giơ lên cao cao với mọi người.
Dưới ánh sáng đèn treo thủy tinh vật kia được chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
“Cái đó chính là. . . . . .”
“Kim cương Bạch Tuyết!”
“Trời ạ, cô gái kia lại người là trộm kim cương. . . . . .”
“Thật không thể tưởng tượng nổi!”
Nhìn đá quý quen thuộc trong tay Sophie, Tô Mạt bình tĩnh nói: “Kim cương, không phải là tôi lấy.”
Công chúa Sophie cười lạnh và ép hỏi: “Không phải là cô lấy, tại sao lại ở trên người cô?”
“Tôi không biết, nhưng kim cương không phải là tôi lấy.”
Đầu ngón tay của công chúa Sophie chuyển động kim cương, vô cùng đắc ý: “Cô không thể giải thích viên kim cương này làm sao ở tại trên người của cô, nhưng vẫn là một mực chắc chắn không phải là cô lấy. Cô không cảm thấy rất khó nói với tất cả mọi người ở chỗ này sao? Hơn nữa, lúc kim cương bị trộm tìm nửa tiếng cũng không thấy, mà cô xuất hiện thì kim cương xuất hiện. . . . . .Cô đừng nói cho tôi biết, viên kim cương này là tự giương chân chạy đến trên người cô.”
“Cô!” Tô Mạt lạnh lùng kiêu ngạo trừng mắt liếc công chúa Sophie.
“Tất cả mọi người nhìn thấy, vị Tô Mạt tiểu thư này không chịu trách nhiệm đã trộm kim cương, còn cự tuyệt không thừa nhận!” Tuyên cáo xong với mọi người, cô ta ra vẻ tiểu nhân đắc ý nhìn Quý Thần Hi: “Không biết ở Eros này, tội ăn cắp phải luận tội thế nào đây? Vương tử điện hạ!”
Quý Thần Hi nhìn chằm chằm Sophie, cánh môi mím chặt, ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén.
“Điện hạ, cho tôi một cậu trả lời chắc chắn, oh, không, phải là cho tất cả quý tộc nơi này một câu trả lời chắc chắn mới đúng.”
Quý Thần Hi nhìn người của toàn hội trường, biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, nếu như không thể vì Tô Tô chứng minh trong sạch, sợ rằng ngay cả hi vọng hạnh phúc cả đời này của Tô Tô và anh cũng thất bại.
Biết rõ đây là quỷ kế của Sophie, thế nhưng anh lại không thể đi phơi bày, mà Tô Tô. . . . . .
“Snow white là tượng trưng quyền lợi của Eros, cô gái này không chỉ là trộm một viên kim cương đơn giản như vậy, thậm chí cô ta muốn trộm một đế quốc Eros!” Sophie hoàn toàn không để cho người ta suy tính thời gian, vẫn như cũ thúc giục: “Xin điện hạ cho chúng tôi một công đạo.”
Quý Thần Hi nắm chặt quả đấm, hơi thở nặng nề.
Thanh Thủy Hoà Nhã hành sự tuỳ theo hoàn cảnh, cũng cùng đứng ra: “Điện hạ!”
Juli là điển hình tư tưởng ích kỷ, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng: “Điện hạ!”
Sa Sở Văn là kẻ bày ra kế hoạch tự nhiên cũng phải vì mình đạo diễn mà kết thúc xuất diễn này: “Điện hạ!”
Tư tưởng của Quý Thần Hi quấn lại với nhau, không có cách nào chứng minh trong sạch của Tô Tô, Tô Tô. . . . . .
Đang lúc Quý Thần Hi chuẩn bị lưới rách cá chết, thì đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng “Đủ rồi!”.
Công chúa Shirley thay đổi phong độ hoà nhã, lúc này trên mặt một tia biểu tình cũng không có, đứng ở chỗ cao, mắt lạnh nhìn một trò hề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook