Lâu Thanh Anh đưa U Lan đi thăm các phòng nơi phủ quốc công, chỉ cho nàng những nơi không được đến, sắp xếp cho cô ấy một căn phòng nhỏ ngay bên cạnh phòng mình, nhưng đến tối cô mới thực sự bất ngờ.

U Lan tranh thủ ban đêm, khoét một góc cánh cửa đủ để thân người cô ấy có thể leo qua phòng của Lâu Thanh Anh mà không cần phải vòng qua cửa chính.

Sau đó nói với Lâu Thanh Anh rằng lấy một lý do treo một bức rèm vào nơi này để tránh bị người làm nhìn trộm cô.
Ngày hôm sau Lâu Thanh Anh nói điều đó với Hổ Phách, cô ấy hất hàm kệnh kiệu nhìn về phía U Lan, rồi thật nhanh chóng dùng một chiếc rèm thật dày để che chắn lại nơi đó, thậm chí còn không thèm để ý nơi đó đã tạo thành một cánh cửa rồi.
Vài ngày trôi qua, Lâu Thanh Anh dạy U Lan cách pha trà rót nước, những điều này đối với cô ấy mà nói là tương đối khó, vậy nên cô chuyển qua chỉ dẫn U Lan cách chuẩn bị quần áo giúp cô.

Hổ Phách nhìn thấy U Lan làm không nên việc bèn khinh bỉ, lại thường xuyên nói chuyện lấy lòng đối với Lâu Thanh Anh, nhưng tâm cô đã biết ai là người khiến cô như này.
Lâu Thanh Anh ngồi uống trà đọc sách cạnh hồ sen, thời tiết đã sang tháng tám, những tia nắng chói cũng dần dịu đi, nhưng tâm trang Lâu Thanh Anh lại không yên ả được lâu.


Lòng cô vẫn còn nhiều điều thắc mắc về kiếp trước.

Đặt quyển sách lên che đi khuôn mặt mệt mỏi, Lâu Thanh Anh lại nhớ về những chuyện cô đã từng trải qua.
Khi đó, dường như mọi chuyện cô làm, mọi điều cô đến đề ngẫu nhiên có thể gặp được tứ hoàng tử, để đến bây giờ cô vẫn không thể chắc chắn được rốt cuộc Hổ Phách bị mua chuộc bởi ai, cô ấy vốn dĩ là người cùng cô lớn lên từ nhỏ, tính cách cô ấy có chút kênh kiệu vì được cô chiều hư, nhưng không thể nhận định cô ấy là vì ai mà trở thành như vậy.
Hổ Phách đến gần thay cho Lâu Thanh Anh một tách trà nóng, lại nhẹ nhàng nói với cô rằng, gần đây tâm trạng cô không vui, trước đây mỗi lần thấy cô không vui như vậy liền muốn ra ngoài hành y hoặc du sơn ngoạn thủy, những lời nói của Hổ Phách khiến Lâu Thanh Anh dấy lên một tầng nghi ngờ.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Đúng vậy, có lẽ lên ra ngoài một chút, chúng ta đến Cổ Y Cốc, vừa đi vừa hành y tích đức thôi.
Hổ Phách nghe được tin thì cũng mừng rỡ trong lòng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hổ Phách chưa lần nào được cùng tiểu thư vào trong Cổ Y Cốc, không biết được rằng, nơi đấy mới là nơi ẩn lấp của một mực cao nhân.
- Nhưng Tiểu thư, người vào đấy rồi, làm sao nô tỳ có thể chăm sóc cho tiểu thư được.

Mỗi lần người đến Cổ Y Cốc nô tỳ đều chỉ có thể đưa người đến cổng rồi quay trở về.
- Cũng là do thúc phụ của ta hết, cứ thần thần bí bí, nói là cái gì mà muốn tu tiên phải thanh tịnh, ta đến đấy rồi, cũng phải tự tay gánh nước mới có thể rửa mặt.
- Vậy sao người không để nô tỳ vào cùng.
- Ta cũng rất muốn, nhưng nếu có thêm người ta cũng không thể vào cốc.
Lâu Thanh Anh bày ra một khuôn mặt phụng phịu buồn bực nói như vậy khiến Hổ Phách cũng không thể nài nỉ thêm.

Thời gian vừa qua sao nàng không biết chuyện cô ả ngấm ngầm thêm một vài thành phần vào trà cô uống, vậy mà cô nàng lại có thể ung dung, ngày ngày, pha trà châm hương giống hệt như một người làm có tâm, nhưng lại là ngấm ngầm hạ độc.
Cô nằm nhẹ nhàng nhớ lại đêm hôm đó.


Cô nhìn thấy một bóng đen ngồi bên cạnh giường lay lay cô dậy.

Đôi mắt nhẹ nhàng mở mắt cố gắng để có thể thích nghi với bóng tối.

U Lan nhẹ nhàng giơ tay lên trước miệng ý nói cô yên lặng, sau đó kéo cô dậy đặt vài chiếc gối xuống dưới chăn, giả làm người nằm trong đó, sau đó kéo cô lại bình phong ngay cạnh giường ngủ.
Ánh trăng len lỏi vào khi cánh cửa phòng được mở ra.

Thân ảnh phụ nữ nhanh chóng bước vào căn phòng, Lâu Thanh Anh giật mình khi nhìn thấy Hổ Phách, cô ấy nhẹ nhàng đi đến chiếc tủ cạnh án thư của nàng, tìm tòi tờ giấy bán thân của U Lan sau khi đọc xong lại đặt lại như cũ, có lẽ tìm xem nơi đó có viết điều gì không, sau đó lại nhẹ nhàng đến bên tủ trà, nhẹ nhàng rắc bên đó một thức bột, đối với một người hành y như nàng sao lại không nhìn ra loại bột đấy cơ chứ.
Lâu Thanh Anh cuối cùng không vẫn không thể hiểu, mục tiêu của Hổ Phách chỉ có mình cô, nhưng rốt cuộc cô ta vì sao lại thâm độc như thế.

Mọi thắc mắc của nàng cuối cùng cũng có lời giải đáp.

Vài ngày hôm sau, nửa đêm sư thúc đến cửa, phi thân đưa nàng đến một ngôi nhà khang trang nơi ngoại thành, thậm chí cho nàng trèo lên mái nhà cùng nàng xem kịch.


Hổ Phách ngồi nhẹ nhàng nơi đấy, quỳ xuống hầu hạ cho Hàn Minh Khuê và Công Tôn Hàn, hai người ăn mặc phong phanh tựa vào nhau giống như qua lại đã lâu chứ không hề e ngại.
Sư thúc sau khi nàng xem được đến một phân đoạn không mấy trong sáng thì liền có một bàn tay đưa lên mắt nàng chắn lại, sau đó kéo nàng thấp xuống, đáp nhẹ nhàng xuống khỏi mái hiên nhà.
- Còn muốn xem nữa sao, phần sau li kì lắm, nàng không lên xem đâu.
- Có gì phải tránh sao, đâu phải lần đầu mới nhìn thấy chứ.
- Ta nói này, tiểu thư khuê các không nên trèo lên mái nhà, xem trộm chuyện phu thê người khác, rất không hay.
- Là người đưa ta đến xem.
- Ta đưa nàng đến bắt gian Hổ Phách, chứ không phải là đi xem chuyện người ta.
- Là nó đập vào mắt.
Lâu Thanh Anh nãy giờ sớm đã đỏ bừng hai bên tai, nàng vốn không phải người hay xen vào chuyện của người khác, xong Công Tôn Hằng lại không phải người như thế, chàng ấy hơn nàng đến vài tuổi, sớm đã đọc luận ngữ, tứ thư, ngũ kinh trước nàng vài năm, nếu có thể tính toán thêm một chút, chàng ấy sớm có thể lập phi rồi, nhưng đến hiện tại trong phủ Nhị hoàng tử chàng vẫn chưa hề có bóng dáng nữ nhân, vậy mà chàng còn đưa nàng đến đây tìm hiểu thú vui hoang dã của Tứ hoàng tử.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương