Truyện Ma Trích Dẫn Từ Những Câu Chuyện Có Thật
-
C8: 8. Nửa Đêm
Đây là câu chuyện có thật ở kí túc xá trường tôi. Trường Cao đẳng Cần Thơ.
Ai từng là sinh viên sống trong kí túc xá ở trường thì chắc hẳn đã được nghe vô số câu chuyện ma từ các tiền bối hay từ những người bạn của mình kể lại.
Tôi thì không ở kí túc xá, nhưng bạn tôi thì có. Nó tên là Thương. Hôm nay, vào một buổi chiều gió mát, nó đã kể cho tôi nghe một câu chuyện mà chính nó đã được trải nghiệm lúc tối qua.
Hôm qua, sau một ngày vất vả "cầm cự " trên lớp thì nhỏ Thương cũng đã lếch về kí túc xá bình an. Ngày mai học buổi chiều nên nhỏ bạn tôi nó tính dành cả buổi sáng để nướng ngủ. Những ai đang học Đại học thì còn khỏe, có thể tự do xếp lịch học, 1 tuần chỉ học có mấy buổi. Còn Cao đẳng tụi tôi thì mệt mỏi vô bờ bến, phải học theo lịch trình dày đặc do trường sắp xếp, lại học suốt tuần. Cũng phải thôi, tại hệ Cao đẳng tụi tôi chỉ có 2 năm rưỡi còn Đại học thì 4 năm lận. Bởi vậy, nên đối với sinh viên Cao đẳng thì trống lịch là 1 niềm vui to lớn.
Thế nên bửa đó, sau khi về đến phòng thì cũng đã xế chiều, nó nhanh chóng tắm rửa rồi giặt đồ. Giặt xong thì đem ra ban công phơi. Hổm rày nó lười giặt nên đồ đùn 1 đống, cũng cỡ 6,7 bộ à.
Khi làm xong mấy chuyện lặt vặt thì nó bắt đầu leo lên giường nằm bấm điện thoại. Đến hơn 10 giờ tối thì đi ngủ.
Lúc mơ màng sắp ngủ thì nó mang máng nhớ là nó chưa đem đồ ngoài ban công vô nhà, vì từ nhỏ nó cũng đã nghe ông bà nói qua là buổi tối không nên phơi đồ ở ngoài. Vì những thứ " dơ bẩn" sẽ bám vào quần áo rồi làm hại ta.
Nhưng khi ấy do quá mệt mỏi và buồn ngủ nên nó cũng chẳng buồn đi ra lấy vô. Thầm nghĩ, thôi kệ, để ngoài 1 bữa cũng có sao đâu.
Rồi nó dần chìm vào giấc mộng...
Tíc tắc...tíc tắc...
Tiếng đồng hồ treo tường lặng lẽ kêu trong đêm tối, phá vỡ không gian im ắng vốn có của màn đêm. Những giấc ngủ vẫn tiếp tục, những giấc mơ vẫn kéo dài. Khung cảnh thật bình yên...
Đó là những gì đang xảy ra trong phòng...
Còn ở bên ngoài cửa sổ, từng đợt gió lạnh về đêm thổi về tạo thành âm thanh vù vù như tiếng thổi lửa, hòa cùng nó là tiếng ếch nhái kêu ồm...ộp... làm rộn lên cả một khoảng trời hiu quạnh...
Những bộ quần áo treo ngoài ban công khi nãy bay phất phơ tựa như ai đang nhảy múa, tiếng cửa kính rung rinh khi va chạm vì gió thổi nghe thật chói tai làm sao...
Liệu rằng có điều gì đó sắp xảy ra chăng?
11 giờ 58 phút...
11 giờ 59 phút...
12 giờ...
Đúng 12 giờ khuya, nhỏ Thương đột nhiên mở to mắt. Cơn buồn ngủ chợt biến mất không dấu vết. Nó bỗng có cảm giác khó thở, cổ giống như bị ai đó bóp nghẹt. Mắt nó trợn ngược, tay chân thì cứng đơ, không nhúc nhích nổi dù có cố gắng bao nhiêu cũng vô ích. Trên bụng thì nặng trịch như có vật gì đó đè lên.
Đây là cảm giác gì chứ...
Rồi bỗng, nó nhìn thấy trước mặt là một bóng đen mờ ảo, bóng đen từ từ hiện rõ lên...
Là...là một con người ?
Chính xác hơn là hình dạng của một cô gái. Trông còn khá trẻ, chắc cũng tầm tuổi chúng tôi.
Đây là...là ...
Nhỏ Thương dần ý thức được mọi chuyện, cô gái đó là ma, nó đang bị ma đè... Là 1 con ma nữ với mái tóc đen dài, xỏa xù sụ. Đôi mắt đen sâu hoắm của nó đang nhìn nhỏ Thương. Khuôn mặt lạnh lẽo không hề có cảm xúc khiến ai nhìn vào cũng đều sởn gai ốc. Nhưng điều khiến nhỏ Thương sợ nhất là bộ đồ mà cô gái đang mặc, đó chính là 1 trong những bộ quần áo mà nó đang phơi ngoài ban công.
Nhỏ Thương dùng sức hét lên, mong tụi bạn cùng phòng sẽ tỉnh lại cứu nó . Nhưng dường như đám bạn của nó không hề nghe thấy điều ấy, tụi nó vẫn ngủ say.
- Cứ..u..u....cứu...cứuuuu...
Nó mở to đôi mắt hi vọng nhìn về đám bạn, nhưng đáp lại nó là sự tuyệt vọng.
Ma nữ vẫn bóp cổ nó, sự nặng nề từ bên trên khiến nhỏ Thương thật sự khó chịu.
Nó chợt nhớ tới lời của ông bà dặn, khi gặp ma thì nhớ niệm Phật, cứ niệm Phật thì nó sẽ không dám làm gì con.
Nam mô a di đà phật, Nam mô a di đà phật...
Không lâu sau thì sức nặng trên bụng dần nhẹ đi rồi biến mất. Cổ cũng đã được thông thoáng, không còn cảm giác bị bóp nghẹt nữa. Mọi việc cũng đã trở lại trạng thái bình thường.
Nó ngồi dậy, thở hồng hộc... Sau khi bình tĩnh lại thì nhỏ Thương vội chạy ra ngoài ban công ôm hết đống đồ vô. Nó không ngủ được nhưng cũng không nỡ đánh thức tụi bạn cùng phòng dậy. Nên nó đành tự mình thức cho tới sáng rồi kể cho mọi người nghe. Đứa nào đứa nấy cũng nổi da gà, tụi nó không ngờ hồi tối lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy còn tụi nó lại ngủ rất say mới ghê.
Sau chuyện này thì nhỏ bạn tôi bắt đầu rút kinh nghiệm, lần sau dù cho có buồn ngủ cỡ nào cũng phải đem đồ vào phòng rồi mới yên tâm chợp mắt.
--> iwdi_918 # tiểu Háo Sắc YY : hì, câu chuyện này là của nhỏ bạn mình kể cho mình nghe. Người gặp ma là bạn của bạn mình. Thấy cách xưng hô rắc rối quá nên mình viết là " nhỏ bạn của mình" lun 😂
Lời khuyên cho các bạn đang ở kí túc xá :
là đừng để quần áo của mình qua đêm ở ngoài nhé. Không biết mấy bạn tin chuyện mình kể không nhưng dù gì cũng nên đề phòng trước nha! ^ ^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook