Trưởng Tỷ Trọng Sinh Điền Văn
-
Chương 6
Sát nhập hai phòng, vẫn luôn chính là tâm nguyện của nhị thúc, kiếp trước bởi vì ông nội ra mặt cuối cùng không giải quyết được gì, cho nên, Lý Nguyệt Tỷ biết, không sát nhập hai phòng được, nhưng cũng từ tiểu tử Vinh Duyên này, được một tấc lại muốn tiến một thước làm bậy, lúc này là một quả trứng gà, lần sau chính là con gà kia, lại lần sau nữa còn không biết là cái gì đâu?
Huống chi, ngũ đệ Mặc Phong bị bệnh, trứng gà này là để cho hắn dưỡng thân mình, liền tiểu Nguyệt Bảo Nhi cũng chưa nếm được một ngụm.
“Làm cái gì, làm cái gì, ỷ lớn ức hiếp nhỏ, ỷ vào người nhiều khi dễ một mình ta a, cha mẹ, cứu mạng a…… Lại không tới, nhi tử của các ngươi sẽ bị người hại chết.
” Lý Vinh Duyên bị Lý Nguyệt Tỷ nắm, thực không thoải mái, uốn éo uốn éo, nhưng lại tránh không thoát, cuối cùng dứt khoát chơi bẩn kêu lớn lên.
Tiểu oa tử mười một tuổi, lại là đem thói lưu manh vô lại kia làm được mười phần.
Lý Nguyệt Tỷ nhi mắt lạnh nhìn, Nguyệt Nga ngốc ngốc đứng ở một bên, nhìn xem người này, nhìn xem người kia, không biết nên như thế nào cho phải, lão ngũ Mặc Dịch ngồi ở cửa bên kia cắn răng, oán hận mắng: “Vô lại.
”
Mà theo một tiếng kêu to của Lý Vinh Duyên này, lập tức, từ đông trong phòng lao ra vài người, dẫn đầu là Lý Kim Phượng, đại tỷ của Lý Vinh Duyên, năm nay mười lăm tuổi, so với Lý Nguyệt Tỷ nhỏ hơn một tuổi, là nụ hoa có tiếng của Liễu Oa trấn.
Phía sau Lý Kim Phượng, là nhị thúc nhị thẩm Lý gia đi theo, đồng thời ra tới còn có một phụ nhân khoảng 40 tuổi.
Phụ nhân kia thì Lý Nguyệt Tỷ cũng nhận thức, chính là bà mối Hoa tam nương có tiếng ở Liễu Oa trấn.
Hoa bà mối đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, mục đích là gì không cần nói cũng biết, Lý Nguyệt Tỷ cong cong khóe miệng.
“Lý Nguyệt Tỷ, ngươi làm vậy còn có bộ dáng đại tỷ sao?” Lý Kim Phượng vừa lại đây, liền hướng về phía Lý Nguyệt Tỷ rống.
“vậy cũng muốn xem người khác có kính ngươi là đại tỷ, thì mới có bộ dáng của đại tỷ, không ai để ý ngươi là đại tỷ hay không, vậy còn muốn làm ra bộ dáng đại tỷ cho ai xem?” Lý Nguyệt Tỷ cười như không cười trả lời Lý Kim Phượng.
Kiếp trước, chính mình chính là nơi chốn đều phải làm ra vẻ một cái đại tỷ ôn lương khiêm nhường, mới để cho nhóm đệ muội chịu không ít ủy khuất.
Kiếp này nàng đã nghĩ thông, ôn lương khiêm nhường cũng phải xem người, nàng chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, đó chính là che chở cho nhóm đệ muội, cái khác không liên quan…… kể cả người không liên quan, tự nhiên không cần để ý tới.
“Ngươi……” Lý Kim Phượng bị lời của Lý Nguyệt Tỷ lời chặn họng, tức đến đỏ bừng mặt.
“Chuyện là như thế nào?” Một bên, Lý Nhị thúc tiến lên hỏi.
“Ta bất quá chỉ là cầm quả trứng gà, bọn họ thật keo kiệt.
” Lý Vinh Duyên vẫn một bộ dáng như người khác thiếu hắn 500 lượng vậy.
“Không phải chỉ là một quả trứng gà, ngươi còn nói Đại Bạch là của nhà ngươi, phòng ở của nhà ta cũng là của nhà ngươi, về sau chúng ta muốn dựa vào nhà các ngươi mà ăn cơm, ta nếu không nghe lời, liền không cho ta cơm ăn.
” Một bên, tiểu Nguyệt Bảo Nhi ôm gà hoa, chen đến trước mặt, trừng mắt lên án nói.
Lý Nguyệt Tỷ hướng về phía nhị thúc cùng nhị thẩm cười nhạt, đồng thời xoay tay về sau lưng, hướng về phía tiểu Nguyệt Bảo Nhi giơ ngón tay cái lên.
Lý Nhị thúc Lý Nhị thẩm đối mặt với Lý Nguyệt Tỷ bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười, vẻ mặt hậm hực.
“Không có chuyện đó, Nguyệt Tỷ nhi đừng nghĩ nhiều, con nít con nôi, đầy miệng ăn nói hàm hồ, về phòng ta giáo huấn lại hắn.
” Lý Nhị thúc nói, liền có chút thẹn quá thành giận, ra sức vỗ lưng Lý Vinh Duyên vài cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook