Trưởng Tỷ Trọng Sinh Điền Văn
-
Chương 10
“Nguyệt Tỷ nhi nghĩ thật đúng là nhiều, ngươi là nữ nhi gia, ở trong nhà liền ở nhà tẫn hiếu, gả vào nhà chồng liền ở nhà chồng tẫn hiếu, cùng quốc cương có cái gì chống đối, nhân lúc áo đại tang mà thành thân, xưa nay đã có, ngươi gả vào Chu gia, chính là bay lên đầu cành thành phượng hoàng, về sau cũng có thể dựa vào Chu gia tìm cho Mặc Dịch một cái công việc, là có thể quang môn diệu tổ đâu, đến lúc đó, nhị thúc nhị thẩm còn phải kính ngưỡng ngươi đấy.” Lúc này, Phương thị liền xen mồm nói, những lời này là đại ca nàng dạy nàng, nàng vẫn luôn nghẹn ở trong bụng, lúc này rốt cuộc tìm được cơ hội nói ra.
“Nhị thẩm, a cha khi còn trên đời đã nói qua, dựa núi núi sập, dựa người người đi, nhà ta muốn thành đạt, còn phải dựa vào chính mình, dựa vào người khác là không dựa vào được.” Lý Nguyệt Tỷ cười nhạt trả lời.
Phương thị nhất thời nghẹn lời.
“Tóm lại, ngươi chính là không gả?” Lúc này Lưu bà tử lạnh lùng nhìn Lý Nguyệt Tỷ.
“Không gả.
Bà nội đừng cưỡng cầu.” Lý Nguyệt Tỷ kiên định nói.
“Được, việc kia ta liền mặc kệ, với ngươi Chu gia liền chính ngươi đi ứng đối đi.” Lý bà tử hôm nay vẫn luôn bị cháu gái này chống đối, lúc này ngọn lửa đã đi lên, thật mạnh đập bàn một phách.
Bà ngược lại muốn nhìn, ở dưới áp lực của Chu gia, đại a đầu còn có thể kiên cường như thế hay không.
“Nha, nhẹ chút, nước trà đều văng rồi, rất đáng tiếc a.” Một bên, đôi tay Lý lão nhân nhanh nâng lên chén trà đang đặt lên bàn, giống như bảo hộ bảo bối mà che chở, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm nước trà, dường như bên trong có bảo bối vậy.
Chỉ là hắn làm vậy, khiến Lý bà tử tức đến không tiêu được.
Lý Nguyệt Tỷ không khỏi nhấp miệng cười, nàng đột nhiên phát hiện ông nội rất đáng yêu.
Một bên Phương thị nhìn bộ dáng công công ngốc ngốc, cũng không khỏi cười lên tiếng, ánh mắt Lý bà tử như đao đâm tới, Lý Nhị thúc mắt xem cái mũi mũi xem tâm.
“Trà văng đổ đi đun thêm là được, có cái gì đáng tiếc a.” Lý bà tử hít sâu một hơi hướng về phía Lý lão nhân mà rống.
“Ân, ta đi đun, các ngươi nói trong chốc lát như thế, miệng cũng khát rồi đi.” Lý lão nhân gật đầu, đã đi xuống giường đất, đi đến bên Lý Nguyệt Tỷ lại nói: “Già rồi, cánh tay run run, Nguyệt Tỷ nhi tới giúp gia gia nhóm lửa.”
“Ân.” Lý Nguyệt Tỷ vội vàng gật đầu, đi theo phía sau ông nội ra khỏi phòng.
Để lại người một phòng không để ý tới.
Vừa ra khỏi phòng, gió bên ngoài lạnh lẽo ào tới, hàm răng Lý Nguyệt Tỷ run run, tuyết bên ngoài đã ngừng, nhưng gió tựa hồ có lớn hơn một chút.
“Ngươi trở về đi, Mặc Phong bị bệnh, cẩn thận chiếu cố hắn.” Lý lão nhân nhìn trời, chất phác nói.
“Ông nội không phải muốn nhóm lửa sao?” Lý Nguyệt Tỷ hỏi.
“Ngươi xem người trong phòng giống như muốn uống nước sao?” Lý lão nhân quay đầu lại nhìn trong phòng liếc mắt một cái lại hỏi.
Lý Nguyệt Tỷ cũng quay đầu lại xem xét trong phòng, từng người tức giận như gà chọi, phỏng chừng lúc này thực sự có đưa nước cũng bị hắt đi.
Không khỏi híp mắt nở nụ cười: “Là không giống.”
“Trở về đi.” Lý lão nhân vẫy vẫy tay.
“Ân.” Lý Nguyệt Tỷ gật đầu, nghĩ lại hỏi Lý lão nhân: “Ông nội nói ta nên làm sao?”
“Ngươi không phải đều đã hạ quyết tâm rồi sao? Còn hỏi ông nội làm gì.” Lý lão nhân ngốc ngốc lầu bầu một tiếng, xoay người về phòng.
Lý Nguyệt Tỷ nhìn rèm cửa lung lay, thầm nghĩ, ông nội nhà mình thật ra rất minh mẫn a, nghĩ, cũng không vòng đi qua cửa lớn, hai trong chia cắt nhau bằng tường đất lùn lùn, dẫm lên ghế là có thể nhảy qua, đi tắt về tây ốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook