Trước Khi Trọng Sinh Đạo Lữ Không Uống Thuốc
-
Chương 8
Hạ Hàm Tử lấy từ trong túi ra mấy loại linh thảo, bỏ vào lò luyện đan luyện chế.
Y không biết luyện đan, nhưng nếu đem linh thảo nấu thành nước thuốc thì vẫn có thể làm được.
Thuốc rất đắng, Hạ Hàm Tử đựng nó trong bình ngọc, thử một cái mà mày nhăn lại.
Quá đắng.
Nhưng không uống thì không được, trên giường mà không thỏa mãn được Thời Bạc Y hắn nhất định sẽ làm loạn.
Hạ Hàm Tử nhìn nước thuốc xanh biếc, hít sâu một hơi, chuẩn bị một hơi uống cạn. Y ngửa đầu, nước thuốc đắng chát chảy vào miệng, thoáng chốc đã hết hơn nửa bình.
Đột nhiên lúc này Thời Bạc Y xuất hiện.
“Tiên sinh~” Thời Bạc Y nhào tới.
Hạ Hàm Tử vội bỏ bình ngọc xuống, giang tay đón hắn.
“A, mùi gì vậy?” Thời Bạc Y ngửi thấy mùi cỏ xanh, hắn tò mò, giống như chó con víu vào trong lồng ngực Hạ Hàm Tử bắt đầu ngửi ngửi.
Thừa dịp hắn không chú ý, Hạ Hàm Tử nhét bình ngọc vào túi trữ vật.
Thời Bạc Y tìm thấy mùi mà hắn ngửi được trên môi Hạ Hàm Tử.
Khóe miệng còn vết thuốc chưa kịp lau, Thời Bạc Y mất hứng, tức giận nhìn y: “Tiên sinh, ngài lại ăn mảnh.”
“Không…” Còn chưa nói xong, Thời Bạc Y đã tới gần miệng y liếm một cái, hút vệt nước kia vào miệng.
Hắn chép chép miệng, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
“Đắng quá…”
Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ lấy một túi đường từ trong túi trữ vật: “Há mồm.”
Thời Bạc Y nước mắt vòng quanh nhìn viên đường, đau lòng đến nỗi đưa một viên đường cho Hạ Hàm Tử.
“Ta không cần, đệ ăn đi.” Hạ Hàm Tử xoa mặt hắn.
Thời Bạc Y cố chấp đưa tới, muốn y phải ăn, Hạ Hàm Tử không từ chối được, ăn một viên.
Ngọt đến ê răng.
“Tiên sinh rất đắng.” Thời Bạc Y ôm cổ Hạ Hàm Tử, nhón chân đem mặt áp vào mặt y: “Rất đắng phải không?”
“Phải.” Hạ Hàm Tử dùng sức ôm bổng hắn lên một chút để hắn đỡ phải kiễng.
Thời Bạc Y vẫn không vui: “Tiên sinh, ngài bị bệnh sao? Tại sao lại phải uống thuốc đắng như vậy?”
“Không phải.” Hạ Hàm Tử làm sao mà không biết xấu hổ nói ra, chỉ có thể trả lời qua loa, mọi ngày có thể dễ lừa hắn cho qua chuyện nhưng không biết hôm nay làm sao mà Thời Bạc Y cứ cố chấp hỏi vấn đề này.
“Tiên sinh…” Thười Bạc Y được ôm ngồi xuống, an vị trong lồng ngực đối phương, nắm chặt áo y: “Tiên sinh, nói cho ta biết, có phải ngài bị bệnh hay không?”
“Không phải mà.” Hạ Hàm Tử thở dài, vén lại mấy sợ tóc rối cho hắn, một kiểu tóc vô cùng đơn giản, mấy sợi lòa xòa được vén gọn lên, lộ ra đôi tai xinh xắn.
Hạ Hàm Tử nghiêng người, hôn lên tai hắn.
Thời Bạc Y run lên, lỗ tai là nơi mẫn cảm của hắn.
Tuy bị Hạ Hàm Tử trêu chọc đến nỗi nhũn cả ra, nhưng hắn vẫn không ngừng dò hỏi, thậm chí còn ngoài dự đoán của Hạ Hàm Tử, không đòi song tu.
Được rồi, chiêu này vô tác dụng.
Không giấu được nữa, Hạ Hàm Tử đành nói rõ cho hắn.
Biết không phải bị bệnh, Thời Bạc Y thở phào nhẹ nhõm, hắn cắn môi xoắn xuýt nhìn Hạ Hàm Tử.
“Sao vậy?”
“Tiên sinh, cái kia thật là đắng.”
“Ta biết, ta không sợ đắng.” Hạ Hàm Tử an ủi.
Thời Bạc Y lắc đầu: “Ta và ngài cùng uống.”
Hà Hàm Tử không đồng ý, đắng như vậy sao y nỡ để hắn uống?
Nhưng lại không ngăn nổi Thời Bạc Y, cuối cùng đành đồng ý.
Nhìn hắn bị đắng đến sắp khóc, Hạ Hàm Tử đau lòng vô cùng, không ngừng nhét đường cho hắn, còn bản thân bị đắng cũng chẳng quan tâm.
“Tiên sinh.” Thời Bạc Y lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Hạ Hàm Tử “Ta muốn cùng ngài uống thuốc.”
Hạ Hàm Tử rất cảm động, nhưng mà…
Đó là thuốc tráng dương mà! Bạc Y đệ uống xong chẳng phải khẩu vị sẽ càng lớn hơn sao?!
Hạ Hàm Tử lo lắng, lần này uống thuốc coi như bằng không rồi…
Y không biết luyện đan, nhưng nếu đem linh thảo nấu thành nước thuốc thì vẫn có thể làm được.
Thuốc rất đắng, Hạ Hàm Tử đựng nó trong bình ngọc, thử một cái mà mày nhăn lại.
Quá đắng.
Nhưng không uống thì không được, trên giường mà không thỏa mãn được Thời Bạc Y hắn nhất định sẽ làm loạn.
Hạ Hàm Tử nhìn nước thuốc xanh biếc, hít sâu một hơi, chuẩn bị một hơi uống cạn. Y ngửa đầu, nước thuốc đắng chát chảy vào miệng, thoáng chốc đã hết hơn nửa bình.
Đột nhiên lúc này Thời Bạc Y xuất hiện.
“Tiên sinh~” Thời Bạc Y nhào tới.
Hạ Hàm Tử vội bỏ bình ngọc xuống, giang tay đón hắn.
“A, mùi gì vậy?” Thời Bạc Y ngửi thấy mùi cỏ xanh, hắn tò mò, giống như chó con víu vào trong lồng ngực Hạ Hàm Tử bắt đầu ngửi ngửi.
Thừa dịp hắn không chú ý, Hạ Hàm Tử nhét bình ngọc vào túi trữ vật.
Thời Bạc Y tìm thấy mùi mà hắn ngửi được trên môi Hạ Hàm Tử.
Khóe miệng còn vết thuốc chưa kịp lau, Thời Bạc Y mất hứng, tức giận nhìn y: “Tiên sinh, ngài lại ăn mảnh.”
“Không…” Còn chưa nói xong, Thời Bạc Y đã tới gần miệng y liếm một cái, hút vệt nước kia vào miệng.
Hắn chép chép miệng, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
“Đắng quá…”
Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ lấy một túi đường từ trong túi trữ vật: “Há mồm.”
Thời Bạc Y nước mắt vòng quanh nhìn viên đường, đau lòng đến nỗi đưa một viên đường cho Hạ Hàm Tử.
“Ta không cần, đệ ăn đi.” Hạ Hàm Tử xoa mặt hắn.
Thời Bạc Y cố chấp đưa tới, muốn y phải ăn, Hạ Hàm Tử không từ chối được, ăn một viên.
Ngọt đến ê răng.
“Tiên sinh rất đắng.” Thời Bạc Y ôm cổ Hạ Hàm Tử, nhón chân đem mặt áp vào mặt y: “Rất đắng phải không?”
“Phải.” Hạ Hàm Tử dùng sức ôm bổng hắn lên một chút để hắn đỡ phải kiễng.
Thời Bạc Y vẫn không vui: “Tiên sinh, ngài bị bệnh sao? Tại sao lại phải uống thuốc đắng như vậy?”
“Không phải.” Hạ Hàm Tử làm sao mà không biết xấu hổ nói ra, chỉ có thể trả lời qua loa, mọi ngày có thể dễ lừa hắn cho qua chuyện nhưng không biết hôm nay làm sao mà Thời Bạc Y cứ cố chấp hỏi vấn đề này.
“Tiên sinh…” Thười Bạc Y được ôm ngồi xuống, an vị trong lồng ngực đối phương, nắm chặt áo y: “Tiên sinh, nói cho ta biết, có phải ngài bị bệnh hay không?”
“Không phải mà.” Hạ Hàm Tử thở dài, vén lại mấy sợ tóc rối cho hắn, một kiểu tóc vô cùng đơn giản, mấy sợi lòa xòa được vén gọn lên, lộ ra đôi tai xinh xắn.
Hạ Hàm Tử nghiêng người, hôn lên tai hắn.
Thời Bạc Y run lên, lỗ tai là nơi mẫn cảm của hắn.
Tuy bị Hạ Hàm Tử trêu chọc đến nỗi nhũn cả ra, nhưng hắn vẫn không ngừng dò hỏi, thậm chí còn ngoài dự đoán của Hạ Hàm Tử, không đòi song tu.
Được rồi, chiêu này vô tác dụng.
Không giấu được nữa, Hạ Hàm Tử đành nói rõ cho hắn.
Biết không phải bị bệnh, Thời Bạc Y thở phào nhẹ nhõm, hắn cắn môi xoắn xuýt nhìn Hạ Hàm Tử.
“Sao vậy?”
“Tiên sinh, cái kia thật là đắng.”
“Ta biết, ta không sợ đắng.” Hạ Hàm Tử an ủi.
Thời Bạc Y lắc đầu: “Ta và ngài cùng uống.”
Hà Hàm Tử không đồng ý, đắng như vậy sao y nỡ để hắn uống?
Nhưng lại không ngăn nổi Thời Bạc Y, cuối cùng đành đồng ý.
Nhìn hắn bị đắng đến sắp khóc, Hạ Hàm Tử đau lòng vô cùng, không ngừng nhét đường cho hắn, còn bản thân bị đắng cũng chẳng quan tâm.
“Tiên sinh.” Thời Bạc Y lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Hạ Hàm Tử “Ta muốn cùng ngài uống thuốc.”
Hạ Hàm Tử rất cảm động, nhưng mà…
Đó là thuốc tráng dương mà! Bạc Y đệ uống xong chẳng phải khẩu vị sẽ càng lớn hơn sao?!
Hạ Hàm Tử lo lắng, lần này uống thuốc coi như bằng không rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook