Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu
-
Quyển 1 - Chương 5
Edit+beta: Minh Miu
Nhà ăn ở lầu một trên bàn ăn cơm cơ hồ ngồi đầy người rồi, Hứa Duệ khóe miệng mỉm cười, con mắt lơ đãng mà quét một lần, cơ hồ tất cả mọi người đều đã gặp trên máy tính, chỉ là không nghĩ đến cả nhà bác cả cùng cả nhà tiểu thúc hôm nay vậy mà đã ở.
Hứa Duệ vừa tiến đến, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cậu. Đây là lần đầu Hứa Duệ bị tổn thương ở trước mặt mọi người mặt mày rạng rỡ.
Mọi người nhìn Hứa Duệ mặt mỉm cười bình tĩnh thong dong hướng bọn họ đi tới, cơ hồ đều hiện lên thần sắc kinh ngạc. Sau khi Hứa Duệ hết bệnh tựa hồ bất đồng, vẫn là bộ dáng kia, nhưng khí chất lại thay đổi. Trước sau như một ôn hòa nhã nhặn, nhưng hai đầu lông mày lại bớt chút ngây thơ cùng vội vàng xúc động, nhiều hơn một chút thành thục cùng ổn trọng. Ánh mắt ôn nhuận, phảng phất bóng dáng khiêm tốn của Trung Quốc cổ xưa.
Nhất gia chi chủ Hứa Hòa Thắng tự nhiên ngồi ở trên chủ vị, Lý Văn Triết an vị ở bên tay trái của ông, mà Hứa Nghĩa lại ngồi ở bên tay phải của ông.
Trước kia, Hứa Duệ thế nhưng mà ngồi ở bên tay phải Hứa Hòa Thắng.
Vị trí bên người Lý Văn Triết trống không, đoán chừng là giữ lại cho Hứa Duệ. Phân biệt theo thứ tự ngồi trên bàn là bác cả Hứa và Đường phu phu cùng anh họ Hứa Ất, và hai người anh họ của Hứa Duệ.
Ngồi đối diện Hứa Duệ là một nam nhân tuổi chừng hơn ba mươi, dung mạo thập phần xinh đẹp tóc đỏ, Hứa Duệ không biết hắn, Lý Văn Triết cùng Tiểu Tứ Tứ cũng không có đề cập qua người này. Lý tiểu thúc cùng Quân phu phu và em họ Hứa Duệ cũng ngồi bên đó.
Ánh mắt bình tĩnh không để ý đến các loại đồng tình hoặc có chút hả hê, Hứa Duệ đi đến trước mặt Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triệt, tầm mắt cụp xuống dùng kính ngữ hướng ba cùng cha vấn an. Sau đó giương mắt mỉm cười từng người sáng sớm tốt lành, ngay cả vị nam nhân tóc đỏ cậu không biết đều gật đầu, ngoại trừ Hứa Nghĩa.
Trong ánh mắt ôn nhu yêu mến của Lý Văn Triết, Hứa Duệ ngồi vào bên cạnh y, hướng cha tràn ra bộ dáng tươi cười sáng lạn. Thần thái hào hứng, đơn thuần khoái hoạt, làm cho mọi người đối diện cậu hô hấp đều cứng lại. Kể cả ba của cậu Hứa Hòa Thắng, xuyên qua Hứa Duệ, hắn phảng phất gặp được bộ dáng Lý Văn Triết khi còn trẻ.
Phục hồi tinh thần, Hứa Hòa Thắng chứng kiến Hứa Nghĩa rủ xuống tầm mắt, sắc mặt ảm đảm. Đối với con trai trước mắt mọi người bỏ qua Hứa Nghĩa, hắn đẩy con trai cả lên vị trí gia chủ tương lai Hứa gia cho nên đối với hành động này của Hứa Duệ cảm thấy rất là bất mãn, cái này cũng quá làm mất mặt mũi hắn, không khỏi nghiêm mặt nói Hứa Duệ: “Tiểu Duệ, còn không có cùng anh cả chào hỏi.”
Hứa Duệ im lặng mà xem cái vị ba kia tỏ ra đạo mạo, cậu cũng không biết phải nói cái gì cho phải.
Lúc này Hứa Nghĩa đã đổi thành bộ dáng khéo léo hiểu lòng người giúp Hứa Duệ giải vây: “ Ba, Tiểu Duệ chỉ là trong khoảng thời gian ngắn còn không có tiếp nhận con mà thôi. Về sau anh em chúng con quen thuộc, sẽ tốt thôi.”
Hứa Hòa Thắng nghe xong không khỏi hướng Hứa Nghĩa lộ ra thần sắc khen ngợi, con trai cả thật là hiểu chuyện ah. Con mắt đảo qua nam nhân tóc đỏ kia, khẽ mỉm cười. Sau đó dùng ánh mắt trách cứ trừng Hứa Duệ.
Lý Văn Triết mặt đều xanh rồi, lông mi thon dài nhíu lại chuẩn bị vì nhi tử mà ra tay, lại không nghĩ tay trái bị Hứa Duệ chặt chẽ cầm. Y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nhi tử bảo trì nguyên dạng dáng tươi cười, mà ngay cả khóe miệng độ cao nhếch lên cũng không thay đổi qua, một chút cũng không có chịu ảnh hưởng.
Gặp Lý Văn Triết nhìn về phía cậu, Hứa Duệ hướng cha cười cười, nhẹ niết tay cha yên lặng trấn an bởi vì tức giận mà run rẩy. Làm gì vì loại người cặn bã này nổi nóng, căn bản không đáng, sinh khí dễ tổn thương gan, đối với thân thể bất lợi.
Trên bàn cơm mọi người tựa hồ giống như không nghe thấy, những người nhỏ tuổi ngẩu nhiên ngẩng đầu lên hướng Hứa Nghĩa nhìn, trên mặt không che giấu được thần sắc xem thường. Tuy bọn họ cùng Hứa Duệ quan hệ không thân mật, nhưng dù sao cùng nhau từ nhỏ lớn lên. Mà Hứa Nghĩa, chỉ là người xa lạ, mà cái người xa lạ lại sắp trở thành gia chủ của bọn họ. Hiện tại nơi này con riêng lại dùng loại tư thái này lại giành được hào cảm Hứa Hòa Thắng, làm bọn họ càng phản cảm.
Nếu như nói thống hận Hứa Nghĩa nhất hẳn là Hứa Ất rồi. Hắn thân là trưởng tôn Hứa gia, thể trạng cường tráng, lại là học viên trường quân đội Phí Nặc Man năm thứ ba, các phương diện đều rất tốt, thậm chí được tổ phụ yêu thích, lại bởi vì cha không phải là gia chủ mà không có tư cách ưu tiên kế thừa.
Hứa Duệ chẳng những có tướng mạo như cha cậu Lý Văn Triết, thể chất cũng không sai biệt lắm. Tuy Hứa Duệ từ nhỏ đã cực thông minh nhanh nhẹn, nhưng tiếc là thể chất thật sự rất bình thường, sức thừa nhận tương đối mà nói kém cỏi nhất trong đám anh em họ. Hứa Ất một mực đều rất cố gắng, hắn sớm đợi đến lúc Hứa Duệ thành niên hai mươi tuổi kiểm tra, chỉ cần báo cáo kiểm tra sức khỏe có kết quả, hắn có cơ hội tranh thủ vị trí gia chủ.
Nhưng Hứa Ất tuyệt đối không nghĩ tới Hứa Hòa Thắng vậy mà vào lúc đó dẫn theo con riêng quay về Hứa gia nhận tổ quy tông, còn giơ báo cáo kiểm tra sức khỏe trước mặt mọi người tuyên bố Hứa Nghĩa thay thế Hứa Duệ trở thành gia chủ Hứa gia tương lai.
Hứa gia tất cả mọi người vạn phần kinh ngạc, mọi người không có lên tiếng, chỉ chậm rãi chờ đợi sự tình phát triển. Hứa Ất chăm chú nhìn Hứa gia gia, hy vọng ông đứng ra ngăn cản trò khôi hài hoang đường, nhưng Hứa gia gia lúc ấy chỉ trầm mặc như nước, lại không có dùng gia pháp ngăn cản.
Hứa Ất tuyệt vọng, hơn hai mươi năm hy vọng tan vỡ, hơn hai mươi năm vất vả thao luyện uổng phí, hắn như thế nào nuốt nổi con tức? Hứa Duệ đánh nhau với Hứa Nghĩa, thì có hắn châm ngòi xúi giục. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là Hứa Duệ cảm thấy Hứa Nghĩa đoạt tài sản cùng quyền lợi của mình.
Hứa Duệ liếc mắt Hứa Nghĩa, hời hợt nói: “ Mặc cho ai đột nhiên xuất hiện một người anh trai, vẫn một miệng gọi là anh em, nhưng anh trai lại vụng trộm đem em trai đánh cho đến chết, ngài cho rằng con sẽ tiếp nhận sao? Nói cho mọi người biết, tôi vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận đấy, đừng phí tâm.”
Hứa Hòa Thắng cùng Hứa Nghĩa nghe xong sắc mặt đều trở nên hết sức khó coi. Hứa Nghĩa âm thầm nắm chặc nắm đấm, lại nhẫn nại không nói gì thêm. Mà Hứa Hòa Thắng thì xấu hổ nổi giận, ông quay đầu nhìn Hứa Nghĩa cùng tóc đỏ, vỗ thật mạnh xuống bàn hướng Hứa Duệ quát: “Làm càn!”
Hứa Duệ giống như không nghe thấy ưu nhã mà bắt đầu mở khăn ăn, nhướng nhướng lông mi thon dài vô tội mà nhặt bát đũa thìa nhảy lên lại rơi xuống. Mới rì rì mà ngẩng đẩu lên nhìn Hứa Hòa Thắng nói: “ Ba làm gì tức giận? Con chỉ nói là gặp chuyện thực không may mà thôi. Người khác không biết, chẳng lẽ vị Hứa Nghĩa tiên sinh này còn không biết sao? Hiện tại con còn có thể xuống lầu cùng mọi người cùng nhau ngồi ăn điểm tâm không cần người đỡ cũng không cần gậy, còn có thể nói lời vui vẻ, y học thế giới quả là kì tích rồi. Đúng không? Hứa Nghĩa tiên sinh?”
Hứa Duệ hời hợt nói, nhưng Lý Văn Triết nghe xong không khỏi một trận hoảng sợ, y gọi một tiếng “Tiểu Duệ” chăm chú mà cầm tay của cậu, sau đó quay đầu phẫn nỗ mà trừng mắt Hứa Hòa Thắng.
Hứa Hòa Thắng cũng nghĩ đến tình hình lúc đó theo lời bác sĩ mà nói, trầm mặc một hồi lâu mới phất tay uy nghiêm nói: “Mọi người ăn điểm tâm.”
Trên bàn cơm lập lên tiếng bát đũa vang lên, không đầy một phút những người lớn đều khôi phục cười tủm tỉm, mà những người cùng tuổi với Hứa Ất cùng Hứa Duệ con mắt đều tại Hứa Nghĩa cùng Hứa Duệ qua lại dò xét, nội tâm không ngừng tính toán.
Tương lai Hứa Duệ là như thế nào bọn họ có thể dự tính rồi, tương lai Hứa Nghĩa bọn họ cũng đều biết, Hứa Duệ thân phận gia chủ Hứa gia đã là chuyện xưa rồi. Vô luận bọn họ đối với Hứa Nghĩa bất mãn khinh thường đến cỡ nào, vô luận bọn học có đối với gã nơi nơi chốn chốn xem thường, nhưng Hứa Ất cùng bọn họ đã bị gia trưởng ra lệnh cưỡng chế nịnh bợ Hứa Nghĩa rồi. Chỉ có thể cùng gia chủ tương lai này làm tốt quan hệ, đối với bọn họ mới có lợi.
Vô luận trên bàn cơm diễn ra trò đặc sắc cỡ nào, duy nhất không chịu ảnh hưởng là nam nhân tóc đỏ kia. Hắn một mực đều im lặng, biết vâng lời chỉ đem lực chú ý đến bữa ăn sáng trước mặt.
Thế nhưng mà, nếu có người ngồi xổm sẽ chứng kiến, nam nhân tóc đỏ kia tay một mực đặt ở trên đùi, hoặc để nhẹ bất động, hoặc vỗ nhẹ nhẹ.
Trên bàn ăn im lặng không khí có chút áp lực, ai cũng không tái mở miệng nói chuyện.
Nhưng một lát sau, Hứa Nghĩa lại phá vỡ không khí trầm mặc trên bàn cơm. Gã hơi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hòa Thắng: “ Ba, ngày mai sẽ là ngày nghỉ cuối cùng rồi, con muốn đêm nay trở về trường quân đội Phí Nặc Man.”
Hứa Hòa Thắng liếc nhìn nam nhân tóc đỏ, đối với Hứa Nghĩa cười nói: “Không phải còn có một ngày ư tối ngày mai trở về cũng không muộn, hôm nay cùng cha của con nói chuyện đi.”
Hứa Nghĩa mỉm cười quay đầu liếc nhìn nam nhân tóc đỏ, sau đó dùng ánh mắt hâm mộ nho nhỏ nhìn Hứa Hòa Thắng nói: “Không được, con muốn trước một ngày trở về rèn luyện thể năng. Cha cũng hy vọng con càng xuất sắc, con muốn cố gắng hướng anh họ Hứa Ất làm mục tiêu.”
Hứa Hòa Thắng nghe Hứa Nghĩa nói những lời này không khỏi cao hứng trở lại, quả nhiên người ông tuyển ra kế thừa! A Minh dạy thật tốt quá.
Nghĩ đến chỗ này, Hứa Hòa Thắng nhìn về phía nam nhân tóc đỏ ánh mắt tán thưởng mang theo ôn nhu, quay đầu nói với Hứa Nghĩa: “Vậy được rồi, một hồi để ba cho quản gia sắp xếp đưa con quay trở về trường học. Ân, con những năm qua, chính mình không có máy phi hành đi lại rất bất tiện. Như vậy đi, con lên mạng nhìn xem thích loại nào thì mua đi.”
“Vâng, cảm ơn ba.” Hứa Nghĩa nghe xong vui vô cùng. Gã nhìn trúng một cái máy phi hành đã lâu rồi, trước kia là sợ tăng thêm gánh nặng cho cha nên không có nói ra, hiện tại ba cho phép rồi, rốt cục có thể mua.
Chứng kiến Hứa Nghĩa biểu lộ cao hứng, Hứa Hòa Thắng đối với nam nhân tóc nói: “ A Minh em cũng không cần đối với Tiểu Nghĩa quá nghiêm khắc, có cái gì cần cứ việc nói.”
Nam nhân tóc đỏ nhân lúc này mới ngẩng đầu, chỉ thấy hắn hướng Hứa Hòa Thắng cười cười, rõ ràng là nam tử, nhưng lại làm kẻ khác cảm thấy diễm lệ. Hắn nhẹ giọng lên tiếng: “Được.”
Trong lúc nhất thời, Hứa Hòa Thắng, Mạnh Minh cùng Hứa Nghĩa ba người nhìn nhau mỉm cười, hoàn toàn quên mất trên bàn cơm còn có những người khác, người một nhà ba người thật hạnh phúc!
Hứa Duệ lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên lai tóc đỏ kia là cha của Hứa Nghĩa Mạnh Minh. Nguyên lai Tiểu Tam chẳng những công khai tiến vào đại môn Hứa gia, còn Lý Văn Triết được Hứa Hòa Thắng cưới hỏi đàng hoàng ngồi ngang hàng! Cái này thân là chính thất Lý Văn Triết làm sao chịu nổi?
Hôm nay năm 3012, còn diễn tiết mục mẫu bằng quý tử à? Hứa Duệ vô cùng khiếp sợ mà xem trước mặt ‘một nhà ba người’ lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Văn Triết. Những người khác đối với cậu như thế nào cũng không quan trọng, nhưng Lý Văn Triết là cha cậu, tại ngôi nhà này, trên thế giới là người đối tốt với cậu nhất, Hứa Duệ không thể bỏ qua.
Lý Văn Triết tựa hồ đã đem Mạnh Minh thành trong suốt, trước mắt một màn này y căn bản xem như không thấy. Chỉ thấy y bình tĩnh mà quấy cà phê, gặp Hứa Duệ nhìn về phía y còn nhỏ giọng phàn nàn nói: “ Tiểu Tứ Tứ pha trà sữa tốt hơn nhiều.”
Hứa Duệ lấy lại tinh thần, cười nói: “ Nếu không chúng ta trở về phòng để Tiểu Tứ Tứ làm bữa sáng cho chúng ta ăn?”
Lý Văn Triết nghe vậy lập tức buồn thìa bạc, hưng phấn nói: “Được.”
Hứa Hòa Thắng lúc này lại ho một tiếng, vừa rồi nhìn về phía Hứa Nghĩa ánh mắt yêu thương chuyển hướng Hứa Duệ lập tức trở nên nghiêm nghị lại: “Cho dù con không vào được trường quân đội Phí Nặc Man, con cũng nên học tập anh trai.”
Hứa Nghĩa chẳng những thi được trường quân đội Phí Nặc Man còn được nổi tiếng nhất trường, hơn nữa tổng hợp thành tích hết sức ưu tú. Người cũng lại nhu thuận hiểu chuyện, còn rất tiến tới, lại không như Hứa Duệ trước kia dạng được sủng mà kiêu. Đây cũng là Hứa Hòa Thắng liên tục cân nhắc, một trong những nguyên nhân không để ý gia tộc phản đối đem Hứa Nghĩa đẩy lên vị trí gia chủ.
Hứa Duệ nghe vậy không khỏi cười nhạo, cậu giương mắt nhìn Hứa Hòa Thắng hỏi lại: “Ba muốn ta hướng hắn học cái gì? Học theo hắn luyện thể năng làm một gã quân nhân ưu tú hay học hắn đánh nhau ra tay độc ác tốt nhất đánh chết người không đền mạng? Hiện tại con không phải bởi vì ba mà thây đổi vận mệnh sao? Kỳ thật hiện tại ba đang tính toán tìm cho con một gia đình môn đăng hộ đối với Hứa gia, hoặc là nói đối với ba con hai người lợi ích lớn nhất chính là cùng người ta liên hôn?”
“Con.” Bị nói trúng tâm sự Hứa Hòa Thắng vừa kinh vừa giận. Nhưng đối với vẻ mặt thản nhiên không sợ hãi của Hứa Duệ ông lại không có biện pháp đánh cậu trước mặt mọi người, đành phải đen mặt nhìn Hứa Duệ bằng ánh mắt lăng trì.
Hứa Hòa Thắng cũng không nghĩ tới đối với người tôn trọng gia quy, nói gì nghe nấy như Hứa Duệ hôm nay miệng lưỡi bén nhọn như thế, không những ở trước mặt tất cả mọi người cùng hắn tranh luận, càng không kiêng kị điều gì nói ra toàn bộ.
Càng làm Hứa Hòa Thắng muốn thổ huyết chính là, Hứa Duệ nói đều là sự thật. Nhưng hắn cũng có nỗi khổ tâm! Tuy sau khi Hứa Duệ báo cáo kiểm tra có kết quả, hắn buông tha cho cậu. Nhưng hắn làm như vậy không phải vì lấy đại cục làm trọng sao? Như thế nào hai cha con Lý Văn Triết lại không thể thông cảm cho hắn một chút?
Bởi vì chột dạ, Hứa Hòa Thắng đành phải cố nén lửa giận cái gì cũng không nói, nhưng nhìn về phía Lý Văn Triết bằng ánh mắt không vừa ý nhưng thực chất là giận chó đánh mèo. Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể “Hừ” một tiếng.
Như thể không coi ai ra gì mà lớn mật đối thoại cứ như vậy vào tai mọi người, mọi người trầm mặc lại ngầm hiểu lẫn nhau. Nhìn về phía Hứa Duệ trong mắt đã nhiều hơn một phần tìm tòi nghiên cứu. Có lẽ, vị nhi tử này bị Hứa Hòa Thắng buông tha cũng không phải vô dụng như vậy. Cho dù không thành gia chủ Hứa gia, vốn lấy tư sắc củacậu, đoán chừng vị hôn phu tương lai sẽ không kém đi.
Hứa Hòa Thắng ngừng phê bình, mọi người cũng không hề nói, cúi đầu ưu nhã mà ăn lấy bữa sáng.
Hứa Duệ cũng thấy chuyển biến tốt, cậu hiện tại còn không chuẩn bị lực lượng chống lại Hứa Hòa Thắng, cậu càng không muốn bởi vì nhất thời miệng lưỡi nhanh nhẹn, mà làm chính mình, cùng cha Lý Văn Triết lâm vào hoàn cảnh khó xử.
Còn có ngồi đối diện cậu chính là Mạnh Minh, bên ngoài thân phận vợ nhỏ vậy mà tại Hứa gia cùng Lý Văn Triết ngang hàng. Ẩn nấp hai mươi mấy năm, làm tình nhân bí mật của Hứa Hòa Thắng, vì hắn sinh ra con trai, những năm gần đây vậy mà dấu diếm cẩn thận, nếu như không phải vì Hứa Duệ báo cáo kiểm tra sức khỏe không tốt, đoán chừng hắn còn sẽ che giấu tiếp, cho đến khi Hứa Duệ chuẩn bị leo lên vị trí gia chủ thì báo ra?
Người nam nhân này tâm kế rất sâu, gần đây xuôi gió xuôi nước, nhìn Lý Văn Triết thông minh nhưng kỳ thật căn bản rất đơn thuần không phải đối thủ của hắn. Đặc biệt Hứa Hòa Thắng tựa hồ yêu Mạnh Minh, bởi vì lợi ích của gia tộc mà theo đuổi cùng kết hôn với Lý Văn Triết, lại có cái gì cùng hắn tranh đoạt tình cảm đây?
Nghĩ đến chỗ này, Hứa Duệ cúi đầu thở dài. Đợi cậu lại nâng đầu lên đã đổi thành bộ dạng hối tiếc, rồi lại không cam lòng cùng bộ dáng quật cường trước mặt mọi người. Đây là làm cho Hứa Hòa Thắng xem, Hứa Nghĩa hiểu cậu cũng hiểu ah, khi còn bé Đàm Tiểu Nhạc cũng chịu đựng không ít đáng thương, bằng không Chu Quân như thế nào sẽ coi cậu là bảo bối mà che chở?
Hứa Duệ tướng mạo thập phần tuấn mỹ, nhíu mày cúi đầu bộ dáng ủy khuất càng có một xinh đẹp yếu ớt, lại làm cho người nhìn nhịn không được muốn ôm vào ngực dục vọng bảo hộ che chở. Hiện tại khóe mắt hồng hồng vẻ mặt muốn khóc bộ dáng đơn thuần làm cho Hứa Hòa Thắng không đành lòng trách cứ, đối với Hứa Duệ áy náy càng sâu. Mà ngay cả Lý Văn Triệt đau lòng bờ môi đều run rẩy.
Hiệu quả đạt được, Hứa Duệ một bên tâm như dây cung mà gẩy gẩy lấy bữa ăn sáng một bên phàn nàn.
Rau quả salad là không tệ, những có dám hay không thêm salad tương à? Cậu cũng không phải động vật ăn cỏ! Còn có đồ uống lòng trắng trứng, dinh dưỡng tuy rất trọng yếu, nhưng so với sữa bột khử nhựa còn khó uống hơn, còn mang theo một mùi tanh, bảo cậu uống như thế nào?
Về phần hai miếng bánh mì thô sáp, tuy là bôi cây đay tử dầu, nhưng vô luận vị hay hương vị, thật sự rất khó ăn.
Gần đây bữa sáng thích uống cháo gạo thêm bánh bao thịt đối với Hứa Duệ mà nói, đồ ăn sáng như vậy thật khó nuốt. Bữa sáng phương Tây, phải quét mỡ bò mới ngon ah, còn có kẹo đường mềm mềm ở giữa trứng chiên, mùi cà phê trà sữa thơm nồng đậm, đây mới là người ăn nha.
Trước mắt bữa sáng tuy không tệ, nhưng thật sự rất khó ăn, Hứa Duệ một chút khẩu vị muốn ăn cũng không có.
Gẩy gẩy vài cái, Hứa Duệ rốt cục buông dao nĩa xuống, quay đầu nhìn về phía Lý Văn Triết: “ Cha, không phải người nói muốn mang con đi dạo phố sao?”
“Đúng nha, con ăn no rồi?” Lý Văn Triết nhìn bữa ăn sáng trước mặt Hứa Duệ cơ hồ không thay đổi hoài nghi hỏi.
“Không thể ăn. Con định gọi Tiểu Tứ Tứ làm tiếp một phần. Cha, chúng ta lên đi, người không phải rất thích Tiểu Tứ Tứ pha trà sữa sao?” Hứa Duệ ghét bỏ nhìn qua bữa ăn sáng, đồng thời quyết định từ ngày mai không xuống ăn điểm tâm nữa, Tiểu Tứ Tứ có thể dựa theo chương trình cậu đưa vào làm đồ ăn, làm được so ra kém cậu, nhưng so với thức ăn này ngon hơn nhiều.
“Tốt, chúng ta bây giờ vào phòng của con.” Lý Văn Triết kích động nói, trong nội tâm cũng vô cùng khát vọng đi ra ngoài trước uống một chén trà sữa Tiểu Tứ Tứ pha. Ân, hoặc là cùng nhi tử cùng một chỗ ăn sáng cũng không tệ, vừa rồi đều tức no bụng, bụng cũng không có cái gì.
Lý Văn Triết cùng Hứa Duệ bỏ qua cái nhìn chăm chú của người khác, động tác nhất trí cầm lấy khăn ăn lau miệng, sau đó đứng dậy hướng mọi người lễ phép thăm hỏi đi ra ngoài.
Bất cứ đều gì cũng không đáng sợ được nữa, cho dù nghịch ý gia chủ đương thời, làm mất mặt mũi của hắn thì như thế nào? Đối với Lý Văn Triết mà nói, nhi tử đều như vậy, y cũng đã chuẩn bị tốt việc rời đi, cũng không có gì cố kị rồi.
Đối với Hứa Duệ mà nói, cậu căn bản cũng không có khái niệm này, lão tử mắng tiểu tử, tiểu tử tranh luận, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ không thể mở miệng, Hứa Hòa Thắng còn có thể giết cậu sao?
Nhà ăn ở lầu một trên bàn ăn cơm cơ hồ ngồi đầy người rồi, Hứa Duệ khóe miệng mỉm cười, con mắt lơ đãng mà quét một lần, cơ hồ tất cả mọi người đều đã gặp trên máy tính, chỉ là không nghĩ đến cả nhà bác cả cùng cả nhà tiểu thúc hôm nay vậy mà đã ở.
Hứa Duệ vừa tiến đến, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cậu. Đây là lần đầu Hứa Duệ bị tổn thương ở trước mặt mọi người mặt mày rạng rỡ.
Mọi người nhìn Hứa Duệ mặt mỉm cười bình tĩnh thong dong hướng bọn họ đi tới, cơ hồ đều hiện lên thần sắc kinh ngạc. Sau khi Hứa Duệ hết bệnh tựa hồ bất đồng, vẫn là bộ dáng kia, nhưng khí chất lại thay đổi. Trước sau như một ôn hòa nhã nhặn, nhưng hai đầu lông mày lại bớt chút ngây thơ cùng vội vàng xúc động, nhiều hơn một chút thành thục cùng ổn trọng. Ánh mắt ôn nhuận, phảng phất bóng dáng khiêm tốn của Trung Quốc cổ xưa.
Nhất gia chi chủ Hứa Hòa Thắng tự nhiên ngồi ở trên chủ vị, Lý Văn Triết an vị ở bên tay trái của ông, mà Hứa Nghĩa lại ngồi ở bên tay phải của ông.
Trước kia, Hứa Duệ thế nhưng mà ngồi ở bên tay phải Hứa Hòa Thắng.
Vị trí bên người Lý Văn Triết trống không, đoán chừng là giữ lại cho Hứa Duệ. Phân biệt theo thứ tự ngồi trên bàn là bác cả Hứa và Đường phu phu cùng anh họ Hứa Ất, và hai người anh họ của Hứa Duệ.
Ngồi đối diện Hứa Duệ là một nam nhân tuổi chừng hơn ba mươi, dung mạo thập phần xinh đẹp tóc đỏ, Hứa Duệ không biết hắn, Lý Văn Triết cùng Tiểu Tứ Tứ cũng không có đề cập qua người này. Lý tiểu thúc cùng Quân phu phu và em họ Hứa Duệ cũng ngồi bên đó.
Ánh mắt bình tĩnh không để ý đến các loại đồng tình hoặc có chút hả hê, Hứa Duệ đi đến trước mặt Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triệt, tầm mắt cụp xuống dùng kính ngữ hướng ba cùng cha vấn an. Sau đó giương mắt mỉm cười từng người sáng sớm tốt lành, ngay cả vị nam nhân tóc đỏ cậu không biết đều gật đầu, ngoại trừ Hứa Nghĩa.
Trong ánh mắt ôn nhu yêu mến của Lý Văn Triết, Hứa Duệ ngồi vào bên cạnh y, hướng cha tràn ra bộ dáng tươi cười sáng lạn. Thần thái hào hứng, đơn thuần khoái hoạt, làm cho mọi người đối diện cậu hô hấp đều cứng lại. Kể cả ba của cậu Hứa Hòa Thắng, xuyên qua Hứa Duệ, hắn phảng phất gặp được bộ dáng Lý Văn Triết khi còn trẻ.
Phục hồi tinh thần, Hứa Hòa Thắng chứng kiến Hứa Nghĩa rủ xuống tầm mắt, sắc mặt ảm đảm. Đối với con trai trước mắt mọi người bỏ qua Hứa Nghĩa, hắn đẩy con trai cả lên vị trí gia chủ tương lai Hứa gia cho nên đối với hành động này của Hứa Duệ cảm thấy rất là bất mãn, cái này cũng quá làm mất mặt mũi hắn, không khỏi nghiêm mặt nói Hứa Duệ: “Tiểu Duệ, còn không có cùng anh cả chào hỏi.”
Hứa Duệ im lặng mà xem cái vị ba kia tỏ ra đạo mạo, cậu cũng không biết phải nói cái gì cho phải.
Lúc này Hứa Nghĩa đã đổi thành bộ dáng khéo léo hiểu lòng người giúp Hứa Duệ giải vây: “ Ba, Tiểu Duệ chỉ là trong khoảng thời gian ngắn còn không có tiếp nhận con mà thôi. Về sau anh em chúng con quen thuộc, sẽ tốt thôi.”
Hứa Hòa Thắng nghe xong không khỏi hướng Hứa Nghĩa lộ ra thần sắc khen ngợi, con trai cả thật là hiểu chuyện ah. Con mắt đảo qua nam nhân tóc đỏ kia, khẽ mỉm cười. Sau đó dùng ánh mắt trách cứ trừng Hứa Duệ.
Lý Văn Triết mặt đều xanh rồi, lông mi thon dài nhíu lại chuẩn bị vì nhi tử mà ra tay, lại không nghĩ tay trái bị Hứa Duệ chặt chẽ cầm. Y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nhi tử bảo trì nguyên dạng dáng tươi cười, mà ngay cả khóe miệng độ cao nhếch lên cũng không thay đổi qua, một chút cũng không có chịu ảnh hưởng.
Gặp Lý Văn Triết nhìn về phía cậu, Hứa Duệ hướng cha cười cười, nhẹ niết tay cha yên lặng trấn an bởi vì tức giận mà run rẩy. Làm gì vì loại người cặn bã này nổi nóng, căn bản không đáng, sinh khí dễ tổn thương gan, đối với thân thể bất lợi.
Trên bàn cơm mọi người tựa hồ giống như không nghe thấy, những người nhỏ tuổi ngẩu nhiên ngẩng đầu lên hướng Hứa Nghĩa nhìn, trên mặt không che giấu được thần sắc xem thường. Tuy bọn họ cùng Hứa Duệ quan hệ không thân mật, nhưng dù sao cùng nhau từ nhỏ lớn lên. Mà Hứa Nghĩa, chỉ là người xa lạ, mà cái người xa lạ lại sắp trở thành gia chủ của bọn họ. Hiện tại nơi này con riêng lại dùng loại tư thái này lại giành được hào cảm Hứa Hòa Thắng, làm bọn họ càng phản cảm.
Nếu như nói thống hận Hứa Nghĩa nhất hẳn là Hứa Ất rồi. Hắn thân là trưởng tôn Hứa gia, thể trạng cường tráng, lại là học viên trường quân đội Phí Nặc Man năm thứ ba, các phương diện đều rất tốt, thậm chí được tổ phụ yêu thích, lại bởi vì cha không phải là gia chủ mà không có tư cách ưu tiên kế thừa.
Hứa Duệ chẳng những có tướng mạo như cha cậu Lý Văn Triết, thể chất cũng không sai biệt lắm. Tuy Hứa Duệ từ nhỏ đã cực thông minh nhanh nhẹn, nhưng tiếc là thể chất thật sự rất bình thường, sức thừa nhận tương đối mà nói kém cỏi nhất trong đám anh em họ. Hứa Ất một mực đều rất cố gắng, hắn sớm đợi đến lúc Hứa Duệ thành niên hai mươi tuổi kiểm tra, chỉ cần báo cáo kiểm tra sức khỏe có kết quả, hắn có cơ hội tranh thủ vị trí gia chủ.
Nhưng Hứa Ất tuyệt đối không nghĩ tới Hứa Hòa Thắng vậy mà vào lúc đó dẫn theo con riêng quay về Hứa gia nhận tổ quy tông, còn giơ báo cáo kiểm tra sức khỏe trước mặt mọi người tuyên bố Hứa Nghĩa thay thế Hứa Duệ trở thành gia chủ Hứa gia tương lai.
Hứa gia tất cả mọi người vạn phần kinh ngạc, mọi người không có lên tiếng, chỉ chậm rãi chờ đợi sự tình phát triển. Hứa Ất chăm chú nhìn Hứa gia gia, hy vọng ông đứng ra ngăn cản trò khôi hài hoang đường, nhưng Hứa gia gia lúc ấy chỉ trầm mặc như nước, lại không có dùng gia pháp ngăn cản.
Hứa Ất tuyệt vọng, hơn hai mươi năm hy vọng tan vỡ, hơn hai mươi năm vất vả thao luyện uổng phí, hắn như thế nào nuốt nổi con tức? Hứa Duệ đánh nhau với Hứa Nghĩa, thì có hắn châm ngòi xúi giục. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là Hứa Duệ cảm thấy Hứa Nghĩa đoạt tài sản cùng quyền lợi của mình.
Hứa Duệ liếc mắt Hứa Nghĩa, hời hợt nói: “ Mặc cho ai đột nhiên xuất hiện một người anh trai, vẫn một miệng gọi là anh em, nhưng anh trai lại vụng trộm đem em trai đánh cho đến chết, ngài cho rằng con sẽ tiếp nhận sao? Nói cho mọi người biết, tôi vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận đấy, đừng phí tâm.”
Hứa Hòa Thắng cùng Hứa Nghĩa nghe xong sắc mặt đều trở nên hết sức khó coi. Hứa Nghĩa âm thầm nắm chặc nắm đấm, lại nhẫn nại không nói gì thêm. Mà Hứa Hòa Thắng thì xấu hổ nổi giận, ông quay đầu nhìn Hứa Nghĩa cùng tóc đỏ, vỗ thật mạnh xuống bàn hướng Hứa Duệ quát: “Làm càn!”
Hứa Duệ giống như không nghe thấy ưu nhã mà bắt đầu mở khăn ăn, nhướng nhướng lông mi thon dài vô tội mà nhặt bát đũa thìa nhảy lên lại rơi xuống. Mới rì rì mà ngẩng đẩu lên nhìn Hứa Hòa Thắng nói: “ Ba làm gì tức giận? Con chỉ nói là gặp chuyện thực không may mà thôi. Người khác không biết, chẳng lẽ vị Hứa Nghĩa tiên sinh này còn không biết sao? Hiện tại con còn có thể xuống lầu cùng mọi người cùng nhau ngồi ăn điểm tâm không cần người đỡ cũng không cần gậy, còn có thể nói lời vui vẻ, y học thế giới quả là kì tích rồi. Đúng không? Hứa Nghĩa tiên sinh?”
Hứa Duệ hời hợt nói, nhưng Lý Văn Triết nghe xong không khỏi một trận hoảng sợ, y gọi một tiếng “Tiểu Duệ” chăm chú mà cầm tay của cậu, sau đó quay đầu phẫn nỗ mà trừng mắt Hứa Hòa Thắng.
Hứa Hòa Thắng cũng nghĩ đến tình hình lúc đó theo lời bác sĩ mà nói, trầm mặc một hồi lâu mới phất tay uy nghiêm nói: “Mọi người ăn điểm tâm.”
Trên bàn cơm lập lên tiếng bát đũa vang lên, không đầy một phút những người lớn đều khôi phục cười tủm tỉm, mà những người cùng tuổi với Hứa Ất cùng Hứa Duệ con mắt đều tại Hứa Nghĩa cùng Hứa Duệ qua lại dò xét, nội tâm không ngừng tính toán.
Tương lai Hứa Duệ là như thế nào bọn họ có thể dự tính rồi, tương lai Hứa Nghĩa bọn họ cũng đều biết, Hứa Duệ thân phận gia chủ Hứa gia đã là chuyện xưa rồi. Vô luận bọn họ đối với Hứa Nghĩa bất mãn khinh thường đến cỡ nào, vô luận bọn học có đối với gã nơi nơi chốn chốn xem thường, nhưng Hứa Ất cùng bọn họ đã bị gia trưởng ra lệnh cưỡng chế nịnh bợ Hứa Nghĩa rồi. Chỉ có thể cùng gia chủ tương lai này làm tốt quan hệ, đối với bọn họ mới có lợi.
Vô luận trên bàn cơm diễn ra trò đặc sắc cỡ nào, duy nhất không chịu ảnh hưởng là nam nhân tóc đỏ kia. Hắn một mực đều im lặng, biết vâng lời chỉ đem lực chú ý đến bữa ăn sáng trước mặt.
Thế nhưng mà, nếu có người ngồi xổm sẽ chứng kiến, nam nhân tóc đỏ kia tay một mực đặt ở trên đùi, hoặc để nhẹ bất động, hoặc vỗ nhẹ nhẹ.
Trên bàn ăn im lặng không khí có chút áp lực, ai cũng không tái mở miệng nói chuyện.
Nhưng một lát sau, Hứa Nghĩa lại phá vỡ không khí trầm mặc trên bàn cơm. Gã hơi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hòa Thắng: “ Ba, ngày mai sẽ là ngày nghỉ cuối cùng rồi, con muốn đêm nay trở về trường quân đội Phí Nặc Man.”
Hứa Hòa Thắng liếc nhìn nam nhân tóc đỏ, đối với Hứa Nghĩa cười nói: “Không phải còn có một ngày ư tối ngày mai trở về cũng không muộn, hôm nay cùng cha của con nói chuyện đi.”
Hứa Nghĩa mỉm cười quay đầu liếc nhìn nam nhân tóc đỏ, sau đó dùng ánh mắt hâm mộ nho nhỏ nhìn Hứa Hòa Thắng nói: “Không được, con muốn trước một ngày trở về rèn luyện thể năng. Cha cũng hy vọng con càng xuất sắc, con muốn cố gắng hướng anh họ Hứa Ất làm mục tiêu.”
Hứa Hòa Thắng nghe Hứa Nghĩa nói những lời này không khỏi cao hứng trở lại, quả nhiên người ông tuyển ra kế thừa! A Minh dạy thật tốt quá.
Nghĩ đến chỗ này, Hứa Hòa Thắng nhìn về phía nam nhân tóc đỏ ánh mắt tán thưởng mang theo ôn nhu, quay đầu nói với Hứa Nghĩa: “Vậy được rồi, một hồi để ba cho quản gia sắp xếp đưa con quay trở về trường học. Ân, con những năm qua, chính mình không có máy phi hành đi lại rất bất tiện. Như vậy đi, con lên mạng nhìn xem thích loại nào thì mua đi.”
“Vâng, cảm ơn ba.” Hứa Nghĩa nghe xong vui vô cùng. Gã nhìn trúng một cái máy phi hành đã lâu rồi, trước kia là sợ tăng thêm gánh nặng cho cha nên không có nói ra, hiện tại ba cho phép rồi, rốt cục có thể mua.
Chứng kiến Hứa Nghĩa biểu lộ cao hứng, Hứa Hòa Thắng đối với nam nhân tóc nói: “ A Minh em cũng không cần đối với Tiểu Nghĩa quá nghiêm khắc, có cái gì cần cứ việc nói.”
Nam nhân tóc đỏ nhân lúc này mới ngẩng đầu, chỉ thấy hắn hướng Hứa Hòa Thắng cười cười, rõ ràng là nam tử, nhưng lại làm kẻ khác cảm thấy diễm lệ. Hắn nhẹ giọng lên tiếng: “Được.”
Trong lúc nhất thời, Hứa Hòa Thắng, Mạnh Minh cùng Hứa Nghĩa ba người nhìn nhau mỉm cười, hoàn toàn quên mất trên bàn cơm còn có những người khác, người một nhà ba người thật hạnh phúc!
Hứa Duệ lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên lai tóc đỏ kia là cha của Hứa Nghĩa Mạnh Minh. Nguyên lai Tiểu Tam chẳng những công khai tiến vào đại môn Hứa gia, còn Lý Văn Triết được Hứa Hòa Thắng cưới hỏi đàng hoàng ngồi ngang hàng! Cái này thân là chính thất Lý Văn Triết làm sao chịu nổi?
Hôm nay năm 3012, còn diễn tiết mục mẫu bằng quý tử à? Hứa Duệ vô cùng khiếp sợ mà xem trước mặt ‘một nhà ba người’ lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Văn Triết. Những người khác đối với cậu như thế nào cũng không quan trọng, nhưng Lý Văn Triết là cha cậu, tại ngôi nhà này, trên thế giới là người đối tốt với cậu nhất, Hứa Duệ không thể bỏ qua.
Lý Văn Triết tựa hồ đã đem Mạnh Minh thành trong suốt, trước mắt một màn này y căn bản xem như không thấy. Chỉ thấy y bình tĩnh mà quấy cà phê, gặp Hứa Duệ nhìn về phía y còn nhỏ giọng phàn nàn nói: “ Tiểu Tứ Tứ pha trà sữa tốt hơn nhiều.”
Hứa Duệ lấy lại tinh thần, cười nói: “ Nếu không chúng ta trở về phòng để Tiểu Tứ Tứ làm bữa sáng cho chúng ta ăn?”
Lý Văn Triết nghe vậy lập tức buồn thìa bạc, hưng phấn nói: “Được.”
Hứa Hòa Thắng lúc này lại ho một tiếng, vừa rồi nhìn về phía Hứa Nghĩa ánh mắt yêu thương chuyển hướng Hứa Duệ lập tức trở nên nghiêm nghị lại: “Cho dù con không vào được trường quân đội Phí Nặc Man, con cũng nên học tập anh trai.”
Hứa Nghĩa chẳng những thi được trường quân đội Phí Nặc Man còn được nổi tiếng nhất trường, hơn nữa tổng hợp thành tích hết sức ưu tú. Người cũng lại nhu thuận hiểu chuyện, còn rất tiến tới, lại không như Hứa Duệ trước kia dạng được sủng mà kiêu. Đây cũng là Hứa Hòa Thắng liên tục cân nhắc, một trong những nguyên nhân không để ý gia tộc phản đối đem Hứa Nghĩa đẩy lên vị trí gia chủ.
Hứa Duệ nghe vậy không khỏi cười nhạo, cậu giương mắt nhìn Hứa Hòa Thắng hỏi lại: “Ba muốn ta hướng hắn học cái gì? Học theo hắn luyện thể năng làm một gã quân nhân ưu tú hay học hắn đánh nhau ra tay độc ác tốt nhất đánh chết người không đền mạng? Hiện tại con không phải bởi vì ba mà thây đổi vận mệnh sao? Kỳ thật hiện tại ba đang tính toán tìm cho con một gia đình môn đăng hộ đối với Hứa gia, hoặc là nói đối với ba con hai người lợi ích lớn nhất chính là cùng người ta liên hôn?”
“Con.” Bị nói trúng tâm sự Hứa Hòa Thắng vừa kinh vừa giận. Nhưng đối với vẻ mặt thản nhiên không sợ hãi của Hứa Duệ ông lại không có biện pháp đánh cậu trước mặt mọi người, đành phải đen mặt nhìn Hứa Duệ bằng ánh mắt lăng trì.
Hứa Hòa Thắng cũng không nghĩ tới đối với người tôn trọng gia quy, nói gì nghe nấy như Hứa Duệ hôm nay miệng lưỡi bén nhọn như thế, không những ở trước mặt tất cả mọi người cùng hắn tranh luận, càng không kiêng kị điều gì nói ra toàn bộ.
Càng làm Hứa Hòa Thắng muốn thổ huyết chính là, Hứa Duệ nói đều là sự thật. Nhưng hắn cũng có nỗi khổ tâm! Tuy sau khi Hứa Duệ báo cáo kiểm tra có kết quả, hắn buông tha cho cậu. Nhưng hắn làm như vậy không phải vì lấy đại cục làm trọng sao? Như thế nào hai cha con Lý Văn Triết lại không thể thông cảm cho hắn một chút?
Bởi vì chột dạ, Hứa Hòa Thắng đành phải cố nén lửa giận cái gì cũng không nói, nhưng nhìn về phía Lý Văn Triết bằng ánh mắt không vừa ý nhưng thực chất là giận chó đánh mèo. Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể “Hừ” một tiếng.
Như thể không coi ai ra gì mà lớn mật đối thoại cứ như vậy vào tai mọi người, mọi người trầm mặc lại ngầm hiểu lẫn nhau. Nhìn về phía Hứa Duệ trong mắt đã nhiều hơn một phần tìm tòi nghiên cứu. Có lẽ, vị nhi tử này bị Hứa Hòa Thắng buông tha cũng không phải vô dụng như vậy. Cho dù không thành gia chủ Hứa gia, vốn lấy tư sắc củacậu, đoán chừng vị hôn phu tương lai sẽ không kém đi.
Hứa Hòa Thắng ngừng phê bình, mọi người cũng không hề nói, cúi đầu ưu nhã mà ăn lấy bữa sáng.
Hứa Duệ cũng thấy chuyển biến tốt, cậu hiện tại còn không chuẩn bị lực lượng chống lại Hứa Hòa Thắng, cậu càng không muốn bởi vì nhất thời miệng lưỡi nhanh nhẹn, mà làm chính mình, cùng cha Lý Văn Triết lâm vào hoàn cảnh khó xử.
Còn có ngồi đối diện cậu chính là Mạnh Minh, bên ngoài thân phận vợ nhỏ vậy mà tại Hứa gia cùng Lý Văn Triết ngang hàng. Ẩn nấp hai mươi mấy năm, làm tình nhân bí mật của Hứa Hòa Thắng, vì hắn sinh ra con trai, những năm gần đây vậy mà dấu diếm cẩn thận, nếu như không phải vì Hứa Duệ báo cáo kiểm tra sức khỏe không tốt, đoán chừng hắn còn sẽ che giấu tiếp, cho đến khi Hứa Duệ chuẩn bị leo lên vị trí gia chủ thì báo ra?
Người nam nhân này tâm kế rất sâu, gần đây xuôi gió xuôi nước, nhìn Lý Văn Triết thông minh nhưng kỳ thật căn bản rất đơn thuần không phải đối thủ của hắn. Đặc biệt Hứa Hòa Thắng tựa hồ yêu Mạnh Minh, bởi vì lợi ích của gia tộc mà theo đuổi cùng kết hôn với Lý Văn Triết, lại có cái gì cùng hắn tranh đoạt tình cảm đây?
Nghĩ đến chỗ này, Hứa Duệ cúi đầu thở dài. Đợi cậu lại nâng đầu lên đã đổi thành bộ dạng hối tiếc, rồi lại không cam lòng cùng bộ dáng quật cường trước mặt mọi người. Đây là làm cho Hứa Hòa Thắng xem, Hứa Nghĩa hiểu cậu cũng hiểu ah, khi còn bé Đàm Tiểu Nhạc cũng chịu đựng không ít đáng thương, bằng không Chu Quân như thế nào sẽ coi cậu là bảo bối mà che chở?
Hứa Duệ tướng mạo thập phần tuấn mỹ, nhíu mày cúi đầu bộ dáng ủy khuất càng có một xinh đẹp yếu ớt, lại làm cho người nhìn nhịn không được muốn ôm vào ngực dục vọng bảo hộ che chở. Hiện tại khóe mắt hồng hồng vẻ mặt muốn khóc bộ dáng đơn thuần làm cho Hứa Hòa Thắng không đành lòng trách cứ, đối với Hứa Duệ áy náy càng sâu. Mà ngay cả Lý Văn Triệt đau lòng bờ môi đều run rẩy.
Hiệu quả đạt được, Hứa Duệ một bên tâm như dây cung mà gẩy gẩy lấy bữa ăn sáng một bên phàn nàn.
Rau quả salad là không tệ, những có dám hay không thêm salad tương à? Cậu cũng không phải động vật ăn cỏ! Còn có đồ uống lòng trắng trứng, dinh dưỡng tuy rất trọng yếu, nhưng so với sữa bột khử nhựa còn khó uống hơn, còn mang theo một mùi tanh, bảo cậu uống như thế nào?
Về phần hai miếng bánh mì thô sáp, tuy là bôi cây đay tử dầu, nhưng vô luận vị hay hương vị, thật sự rất khó ăn.
Gần đây bữa sáng thích uống cháo gạo thêm bánh bao thịt đối với Hứa Duệ mà nói, đồ ăn sáng như vậy thật khó nuốt. Bữa sáng phương Tây, phải quét mỡ bò mới ngon ah, còn có kẹo đường mềm mềm ở giữa trứng chiên, mùi cà phê trà sữa thơm nồng đậm, đây mới là người ăn nha.
Trước mắt bữa sáng tuy không tệ, nhưng thật sự rất khó ăn, Hứa Duệ một chút khẩu vị muốn ăn cũng không có.
Gẩy gẩy vài cái, Hứa Duệ rốt cục buông dao nĩa xuống, quay đầu nhìn về phía Lý Văn Triết: “ Cha, không phải người nói muốn mang con đi dạo phố sao?”
“Đúng nha, con ăn no rồi?” Lý Văn Triết nhìn bữa ăn sáng trước mặt Hứa Duệ cơ hồ không thay đổi hoài nghi hỏi.
“Không thể ăn. Con định gọi Tiểu Tứ Tứ làm tiếp một phần. Cha, chúng ta lên đi, người không phải rất thích Tiểu Tứ Tứ pha trà sữa sao?” Hứa Duệ ghét bỏ nhìn qua bữa ăn sáng, đồng thời quyết định từ ngày mai không xuống ăn điểm tâm nữa, Tiểu Tứ Tứ có thể dựa theo chương trình cậu đưa vào làm đồ ăn, làm được so ra kém cậu, nhưng so với thức ăn này ngon hơn nhiều.
“Tốt, chúng ta bây giờ vào phòng của con.” Lý Văn Triết kích động nói, trong nội tâm cũng vô cùng khát vọng đi ra ngoài trước uống một chén trà sữa Tiểu Tứ Tứ pha. Ân, hoặc là cùng nhi tử cùng một chỗ ăn sáng cũng không tệ, vừa rồi đều tức no bụng, bụng cũng không có cái gì.
Lý Văn Triết cùng Hứa Duệ bỏ qua cái nhìn chăm chú của người khác, động tác nhất trí cầm lấy khăn ăn lau miệng, sau đó đứng dậy hướng mọi người lễ phép thăm hỏi đi ra ngoài.
Bất cứ đều gì cũng không đáng sợ được nữa, cho dù nghịch ý gia chủ đương thời, làm mất mặt mũi của hắn thì như thế nào? Đối với Lý Văn Triết mà nói, nhi tử đều như vậy, y cũng đã chuẩn bị tốt việc rời đi, cũng không có gì cố kị rồi.
Đối với Hứa Duệ mà nói, cậu căn bản cũng không có khái niệm này, lão tử mắng tiểu tử, tiểu tử tranh luận, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ không thể mở miệng, Hứa Hòa Thắng còn có thể giết cậu sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook