Trùng Sinh Tổng Tài Chuộc Lại Lỗi Lầm
-
8: Buông Bỏ
Lam Ý như dự cảm được việc không lành sắp xảy ra bất giác cả người run lên, gương mặt không còn một giọt máu.
" Cố tổng người đã đưa đến rồi " đó là giọng của Hoàng Vũ trợ lí của Cố Thời Ngôn
Và sau đó từ bên ngoài cửa bước vào là 5, 6 người đàn ông trông khá thô cợt.
" Cậu ra ngoài đợi tôi trước " Cố Thời Ngôn kêu Hoàng Vũ ra xe đợi mình
Hoàng Vũ hiểu ý cúi đầu chào rồi liền rời đi trong nháy mắt.
Lúc này, Lam Ý như đã ý thức được một phần của câu chuyện sắp xảy ra với mình.
" B...Buông...!em...!ra, anh muốn làm gì hả? "
Lam Ý bị Cố Thời Ngôn nắm tóc lôi đến sô pha.
Cố Thời Ngôn ngồi vắt chéo chân nhìn như một vị lãnh đạo tối cao nào đó.
Còn Lam Ý cô thì y như một người tội phạm đang chờ phán quyết.
" Ha ha muốn làm gì sao? " Cố Thời Ngôn cười nhếch mép nhìn Lam Ý.
" Cô nghĩ sao nếu cả bọn này cùng lên, chắc là sướng lắm nhỉ! " Cố Thời Ngôn nói ngón tay lướt qua từng nơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Ý
" A...Anh anh không được làm như vậy! Em là vợ của anh mà " Lam Ý bỗng cảm thấy sợ hãi khi thấy bộ mặt thật của con người tàn ác này.
" Em xin anh Thời Ngôn, đừng đối xử với em như vậy " giọng nói của Lam Ý càng trở nên gấp gáp hơn
" Biết sợ rồi sao? " trong mắt Cố Thời Ngôn không hề chứa một tia thương xót nào
Lam Ý không trả lời nhưng qua nét mặt và cử chỉ của cô hiện tại Cố Thời Ngôn thừa sức biết là cô đang rất sợ hãi.
" Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng " Cố Thời Ngôn lấy ra một xấp giấy quăng lên bàn
" Ký vào đó tôi sẽ không làm gì cô "
Lam Ý liền nhanh tay cầm lấy xấp giấy đó thì đập vào mắt cô là 2 chữ " ly hôn ".
" Cố Thời Ngôn, anh thật sự muốn ly hôn đến vậy sao? "
" Đúng vậy " Cố Thời Ngôn khá bất ngờ khi nghe cô gọi thẳng họ tên mình nhưng cũng nhanh chóng quay lại dáng vẻ lạnh lùng và đầy sát khí như lúc nãy
" Được, anh thắng rồi " Lam Ý nói xong câu đó liền cầm bút đặt vào phía tờ giấy có tên của mình.
Không ai biết Lam Ý đã lấy hết dũng khí thế nào và chần chừ bao lâu mới có thể kí được tờ giấy đó.
" Em kí rồi đó, chúc mừng anh đã được tự do " Lam Ý kí xong cả người bần thần đứng lên định quay về phòng
Thấy Lam Ý rời đi Cố Thời Ngôn không hề ngăn cản chỉ ra hiệu cho đám người kia đi theo cô.
" Đi theo cô ta " Cố Thời Ngôn ngoắc tay về phía Lam Ý
Đám người kia thấy thế liền đi theo sau lưng Lam Ý.
Khi cô đi đến nhìn dưới sàn nhà thấy có bóng người đang đi theo mình thế là cô quay lại, liền bắt gặp hình ảnh cao lớn của đám người lúc nãy.
" C...Các...!người muốn làm gì? " Lam Ý bắt đầu hoảng sợ
" Cố tổng kêu chúng tôi đi theo chăm sóc cho cô " một người đàn ông trong đám đó mở miệng nói, trên gương mặt lộ ra vẻ như không nhịn nổi nữa.
" Cố Thời Ngôn, không phải anh đã hứa rồi sao! Đồ dối trá, các người buông tôi ra ngay, đừng đụng vào người tôi " Lam Ý cảm thấy sợ hãi với đám người này nên dùng hết sức đẩy ngã mấy người đó rồi chạy xuống lầu.
Lam Ý muốn thoát khỏi đây, thoát khỏi ngôi nhà này, cô thật sự không thể ở đây thêm giây phút nào nữa.
Nhưng giữa đường thì bị Cố Thời Ngôn bắt lại, trực tiếp dùng một tay ném cô nằm dài lên sô pha.
" Anh buông tôi ra " Lam Ý vẫy giụa không ngừng.
Rồi Cố Thời Ngôn bước lại chỗ Lam Ý bóp lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô:
" Buông cô ra ư? Lam Ý những gì ngày hôm nay cô phải chịu chính là sự trừng phạt khi cô dám đụng vào Hà Vân "
" Vào đi " Cố Thời Ngôn quay đi nói với đám người kia xong cũng đi ra ngoài.
Mấy người đàn ông đó như nhận được đặc ân liền đi lại chỗ Lam Ý bắt đầu sờ soạng lung tung:
" Ngoan một chút, nếu không lát nữa sẽ đau lắm đấy " người đàn ông nào đó tiến lại sờ khuôn mặt của Lam Ý
" Đừng đụng vào tôi " Lam Ý phản kháng dùng chân của mình đạp vào bộ phận bên dưới của người đàn ông đó.
" Mẹ kiếp, dám đạp tao sao " rồi hắn nhanh chóng đè nén cơn đau xuống đứng lên tát cô một cái.
Lam Ý bị đánh một lực mạnh xuống mặt khoé môi vô thức bị chảy máu, cả người không còn sức lực.
Mấy người đàn ông thấy vậy liền nhào đến xe quần áo của cô rồi xong ngừng đụng chạm vào thân thể ấy.
Lam Ý không muốn bị người khác làm nhục nhưng cô không đủ sức để đối chọi với 5, 6 người đàn ông.
Ngoài xe, Cố Thời Ngôn ung dung lấy một điếu thuốc ra hút thì Hoàng Vũ lên tiếng:
" Cố tổng, liệu làm vậy có ổn không? Dù sao thiếu phu nhân là con gái sẽ không chịu nỗi đâu " Hoàng Vũ từ lúc đưa đám người kia vào thì thấp thỏm, lo âu
" Cô ta đáng bị vậy, còn nữa cô ta không phải thiếu phu nhân gì cả " Cố Thời Ngôn như không để tâm tới Lam Ý sẽ ra sao khi bị đám người đó chơi đùa.
Trong này, Lam Ý quay qua quay lại muốn tìm kiếm thứ gì đó để cứu bản thân mình.
Chợt ánh mắt cô dừng ngay con dao để trên bàn vì lúc nãy người hầu quên cất đi.
Cô giơ tay lấy con dao đó trực tiếp đâm một nhát nhẹ vào người đàn ông đang đè mình.
Hắn cảm nhận được cơn đau khi bị Lam Ý đâm liền dừng lại lùi về phía sao:
" Các người đừng lại đây, nếu không tôi chết cho các người xem " Lam Ý cầm con dao kề cổ mình
Mấy người đàn ông đó liền hoảng hốt:
" Cô bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ không làm nữa "
Tuy họ nhận tiền làm việc nhưng không thể giết người vì giết người sẽ ở tù.
Lam Ý lúc này như không còn gì để mất nữa liền cười lớn lên:
" Ha ha ha các người biết không tôi không còn gì cả.
Người tôi yêu không yêu tôi, hiểu lầm tôi, đe doạ tôi ly hôn, kêu người cưỡng bức tôi.
Như vậy là đủ rồi, tôi không muốn phải gánh chịu những tổn thương nữa, đã đến lúc tôi giải thoát cho bản thân rồi " trên gương mặt của cô không hề có giọt nước mắt nào, chắc là do trái tim đã quá đau khổ, cũng đã quen với sự tra tấn, hành hạ
Lần đầu tiên Lam Ý nói ra những lời này, dường như từ lúc bắt đầu đoạn tình yêu này cô đã rất đau khổ, chịu những tổn thương về tinh thần lẫn thể xác.
Sự đè nén sâu thẩm trong tim mà bấy lâu nay không hề bộc bạch.
Đã đến lúc cô muốn làm điều gì đó cho chính bản thân mình rồi.
Lam Ý đưa tay đang cầm con dao lên trực tiếp đâm thẳng vào nơi ngực trái mình.
Nơi trái tim ấy đang chứa đựng một tình yêu đau đớn và hình bóng của người mà cô yêu đối xử không bằng cầm thú với cô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook