Thẩm Dũ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng vì cuộc điện thoại này mà cơn buồn ngủ tiêu tán đi rất nhiều.

Nhạc chuông reo một lúc lâu, gần kết thúc, cậu mới nhấn nghe.

"Dũ Dũ..." Giọng Văn Thiến khàn hơn trước đó rất nhiều.

Không biết là vì lớn tuổi, hay là khoảng thời gian này đã chịu hành hạ quá nhiều.

Thẩm Dũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoắc Duệ vừa đi khỏi, thời tiết cũng chuyển xấu, thời tiết ngày hôm qua quang đãng, hôm nay đã âm u.

Đã hơn bảy giờ, hoàn toàn không sáng lên nổi, xa xa vẫn tối om om.

Thẩm Dũ chớp mắt, nhìn về phía màn hình điện thoại, một tay đem cái chăn vừa tung ra đậy lại.

Lạnh quá.

Cậu im lặng một lúc, lâu đến mức đến Văn Thiến cho rằng cậu muốn ngắt điện thoại.

"Đừng gọi tôi như vậy."
Trước có hi vọng xa vời bao nhiêu, thì giờ chán ghét bấy nhiêu.

Giọng Thẩm Dũ rất bình thản.

Bình thản đến mức khiến cho Văn Thiến kinh hãi.

Thẩm Dũ đợi một lúc: "Có chuyện gì không? Không có thì tôi ngắt đây."
Lúc này Văn Thiến mới tiếp tục mở miệng: "Có, trước kia có nói cho con chuyện nhà cửa..."
Thẩm Dũ ngạc nhiên, mới nhớ ra chuyện này.

Trước kia quả thật Văn Thiến có nói, sang tên nhà cho cậu.

Trong điện thoại lại yên tĩnh, Thẩm Dũ chờ Văn Thiến nói tiếp, nhưng bà ta dường như chỉ nói một câu kia thôi.

Không biết bên ngoài đã mưa.

"Tôi biết rồi, đợi đến trước khi tôi nhập học, bắt tay vào làm."
Mưa nện lên cửa sổ thuỷ tinh, lẫn vào giọng nói bình tĩnh của Thẩm Dũ.

Văn Thiến im lặng một lúc lâu, mới nức nở nói: "Là...!Là...!Giờ mẹ không có tiền, cái nhà đó...!Con có thể..."
Không cần bà ta nói xong, Thẩm Dũ đã đoán được bà muốn nói gì.

Cậu cũng không biết vì sao, trên thế giới này lại có người mẹ nhẫn tâm với con đẻ của mình như vậy.

"Không được." Thẩm Dũ cắt ngang, "Không cần chờ tới khi nhập học nữa, hôm nay có rảnh không? Nếu có, đi làm thủ tục luôn."
Nghĩ một lúc, Thẩm Dũ tiếp tục bổ sung: "Tôi biết người của Hoắc gia vẫn luôn theo dõi chồng bà."
Chuyện này Hoắc Duệ đã nói cho Thẩm Dũ.

Trên danh nghĩa, Văn Thiến vẫn là mẹ ruột của Thẩm Dũ, điều này tạm thời không có cách nào có thể thay đổi, Hoắc Duệ chỉ muốn đảm bảo, không cho bất kì chuyện không cần thiết ảnh hưởng tới cuộc sống của Thẩm Dũ.

"Con..." Giọng Văn Thiến đột nhiên nghẹn lại: "Trước kia rõ ràng con không như vậy..."
Bà hít thở mạnh.

Lời này của Thẩm Dũ, rõ ràng là uy hiếp.

Một khi người của Hoắc gia rời đi, bà biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì, nhục nhã và đả kích không ngừng nghỉ?
Không phải chỉ là những thứ kia.

Cho nên bà cần căn nhà này, bán lấy tiền, bà mới có thể tiếp tục cuộc sống giàu sang, bà mới có thể chạy trốn.

Giờ bà bị nhốt, trên người không có bất kì thứ gì, những chiếc túi, trang sức thuộc nhãn hiệu nổi tiếng kia, không thể bán được, nếu không sau này bà lấy cái gì để trang điểm cho bản thân đây?
Ngay cả môi giới bất động sản bà cũng đã liên lạc rồi.

Chỉ là, hôm qua đến nhà mới phát hiện ra cửa nhà đã bị đổi, bà không vào được, mới nghĩ tới, nhất định là do Thẩm Dũ.

Văn Thiến nhớ lại, trước kia Thẩm Dũ luôn tìm đủ mọi cách để liên lạc với mình, chỉ cần mình nói với nó một câu, đã vô cùng vui vẻ.

Tính cách này của nó không như bây giờ, nó phản nghịch, cô độc, thận chí không có bạn.

Mặc dù bà xem thường đứa con trai này, nhưng không thể phủ nhận, bà rất thoả mãn với tình yêu mà con trai dành cho mình.

Thẩm Dũ ừ một tiếng.

"Vậy là ngày trước, bà còn nhớ không? Trước kia bà để một quyển sổ khám bênh trong ngăn kéo."
"Không khéo, tôi thấy được rồi."
Văn Thiến im lặng một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ, sổ khám bệnh gì.

Nhưng Thẩm Dũ cũng không kiên nhẫn: "Mười giờ, còn ba tiếng nữa, gặp nhau tại trung tâm bất động sản."
"Bà không tới cũng không vấn đề gì, người của Hoắc gia sẽ lập tức rút về, hơn nữa còn thông báo với chồng của bà, nên như thế nào thì như thế, bọn họ sẽ không nhúng tay nữa."
Ngắt điện thoại, Thẩm Dũ buông ngón tay đang siết chặt điện thoại, đốt ngón tay đã bị hằn dấu.

Cậu chui từ trong chăn ra, xua không khí lạnh, mới mở điện thoại lên Wechat.

Cuộc nói chuyện vẫn còn dừng lại ở ngày hôm qua.


Hiện tại bên chỗ Hoắc Duệ vẫn đang là buổi tối, đoán chừng còn đang ngủ.

Hết lần này đến lần khác dời đến cuộc gọi video, Thẩm Dũ quyết định bỏ đi.

Để cho hắn nghỉ ngơi cho khoẻ thôi.

Thật ra thì tâm tư của cậu cũng không biến đổi quá nhiều.

Với cậu mà nói, Văn Thiến chỉ là người xa lạ.

Ngôi nhà này, cậu nhất định phải giành lấy.

Người của Hoắc gia còn ở đó, Văn Thiến không dám không đưa.

Nhưng cậu muốn nói chuyện với Hoắc Duệ.

Thẩm Dũ đột nhiên bội phục những tình yêu ngoại quốc, yêu xa rất giỏi rồi, cậu không muốn tách Hoắc Duệ ra lâu như vậy.

Đừng có nói là yêu khác nước, còn không thể vượt qua sự chênh lệch về thời gian.

Từ trên giường bò dậy, Thẩm Dũ vừa quay đầu liếc mắt nhìn điện thoại.

Cuối cùng cam chịu số phận đi rửa mặt.

Vừa mới mở cửa phòng vệ sinh, âm thanh nhắc nhở video call vang lên.

Thẩm Dũ dừng chân lại, lập tức vọt trở về.

"Dậy rồi?" Trong video, Hoắc Duệ cũng chưa thay quần áo, vẫn là bộ mặc lúc nói chuyện video với Thẩm Dũ hôm qua, chỉ cởi áo khoác ra.

Thẩm Dũ quét mắt nhìn bối cảnh, phát hiện áo khoác của hắn treo trên lưng ghế sofa.

Thẩm Dũ ừ một tiếng: "Cậu vẫn chưa ngủ à?"
Đèn phòng trong nhà cũ không tốt lắm, hơn nữa bên ngoài vẫn đang mưa, Thẩm Dũ trong video có chút nhìn không rõ lắm.

Hoắc Duệ híp mắt, Thẩm Dũ để điện thoại khá xa, cũng không đeo tai nghe, hắn ngồi ở mép giường, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng vẫn dễ dàng nhìn ra, hiện tại tâm tình của hắn đang rất tốt.

Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng: "Không ngủ."
"Sợ cậu chờ tới mức không ngủ được."
Tuy nhiên, bộ dạng này của Thẩm Dũ không giống với dáng vẻ không ngủ được, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, trên mặt còn hằn vết hồng, tóc rối tung, cổ áo ngủ lệch sang một bên, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Gọi video với Hoắc Duệ, Thẩm Dũ leo luôn lên giường, chân trần của cậu lộ ra trong không khí quả thật rất lạnh.

Thấy động tác này của cậu, Hoắc Duệ theo bản năng nhăn mày: "Điều hoà vẫn chưa tới à?"
Thẩm Dũ chui vào chăn, cuộn tròn hai chân nhìn chằm chằm vào màn hình: "Chưa, hôm nay trời mưa, chắc là không đến được."
Hôm qua đặt mua điều hoà, vốn là hẹn hôm nay ship tới, nhìn thời tiết hiện tại, đúng là phải đợi tạnh mưa.

"Không lạnh hả?" Hoắc Duệ kéo cổ áo lông xuống, kéo kéo, mới phát hiện ra mình đang mặc áo lông, không có cổ áo cho hắn kéo.

Thẩm Dũ lắc đầu, mấy giây sau nói: "Lạnh."
"Cậu không ở đây, ngủ rất rất lạnh, tối ngủ cũng không ngon, ngủ tới một hai giờ đêm đã tỉnh rồi."
Thẩm Dũ thấp giọng lải nhải, giống như đang than phiền nói.

Nói ra khỏi miệng, cậu mới cảm thất hành động này của mình thật ấu trĩ.

Vốn tưởng rằng Hoắc Duệ sẽ giễu cợt cậu mấy câu.

Không nghĩ tới Hoắc Duệ chỉ im lặng một lúc, cách nhau qua sản phẩm điện tử, không ai đoán ra suy nghĩ thực sự của ai.

Một lúc lâu sau, cậu mới nhìn thấy dường như Hoắc Duệ hơi cứng ngắc, sờ hai cái vào khoảng không.

Với độ cao này, vừa vặn là đỉnh đầu của cậu trong màn hình.

Hoắc Duệ đang sờ đầu cậu.

Nhận ra điều này, Thẩm Dũ cảm thấy tim không thể đập chậm lại được.

Làm xong động tác này, Hoắc Duệ có thể cảm thấy bản thân mình ấu trĩ.

Thu tay về rất nhanh, tầm mắt lơ lửng một lúc, mới trúc trắc mở miệng: "Ngoan, ngoan một chút."
Hắn không phải loại người dỗ dành người khác, đại đa số đều dùng hành động để bày tỏ.

Nhưng hai người cách xa như vậy, trừ ngôn ngữ, không còn phương thức an ủi nào nữa.

Vừa nãy sờ khoảng không một chút, khiến cho hoắc Duệ sinh ra một loại cảm giác mãnh liệt muốn trở về ngay lập tức.

Thẩm Dũ không nhịn được, cười ra tiếng.

Cậu không nghĩ Hoắc Duệ sẽ có dáng vẻ này.

Đây chắc là yêu đương rồi.

Bị Thẩm Dũ cười như vậy, sắc mặt Hoắc Duệ không nhịn được, lập tức xụ xuống: "Buồn cười hả?"
Thẩm Dũ lắc đầu: "Không, tôi đang rất vui."
Hoắc Duệ cười giễu, tầm mắt dừng lại ở cổ Thẩm Dũ: "Nhớ tôi như vậy."
"Luôn đợi điện thoại của tôi."
Thẩm Dũ không phủ nhận, gật đầu một cái, giải thích: "Sợ cậu đang ngủ, cho nên không gọi cho cậu."
Hồi lâu sau cậu mới nhớ ra hỏi: "Sao cậu còn chưa ngủ?"
Hoắc Duệ nhíu mày một cái, hiếm khi vẻ mặt có chút mệt mỏi, mặc thường phục, trên người hắn thiếu đi hơi thở của thiếu niên.

"Ăn một bữa cơm không vui vẻ lắm với người trong nhà."
Ông bà nội của Hoắc Duệ chưa bao giờ thích Thư Huệ.

Trước kia Hoắc Duệ không biết, hằng năm Thư Huệ tới ăn Tết, sẽ bị đối xử như vậy.

Nhưng, mặc dù như vậy, cô vẫn kiên trì tới.

Đột nhiên Hoắc Duệ hiểu ra, nguyên nhân trước khi tâm lý Thư Huệ có vấn đề là ở đâu.

Hôm nay, Hoắc Duệ nghe được lí do.

Vì ông bà nội cảm thấy Thư Huệ không thể sinh con.

Ngay trước mặt Hoắc Duệ, Hoắc Chí Kiều trở mặt, Thư Huệ bình thường tốt tính cũng trở mặt.

Mặc dù ông bà nội ở nước ngoài, nhưng bên trong vẫn rất bảo thủ.

Nói khó nghe một chút, chính là không có tình cảm gì với người vợ quá cố không có bối cảnh đã sinh ra Hoắc Duệ của Hoắc Chí Kiều.

Nhưng Hoắc Duệ vẫn nhớ, lúc mẹ hắn còn, hằng năm ông bà nội cũng sẽ mua rất nhiều quà cho hắn, đối xử với hai mẹ con hắn cũng rất tốt.

Loại tình thương này mà cũng có thể giả vờ được.


"Có thể sẽ về nước sớm." Hoắc Duệ nói.

Thẩm Dũ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, "Đừng buồn."
"Chú Hoắc vẫn yêu thương cậu."
Tròng mắt Hoắc hơi hướng lên trên, đáy mắt lộ ra chút giễu cợt: "Không buồn đâu."
"Không đáng."
Hắn cảm thấy mệt mỏi, vì những người này ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, khiến cho hắn thức muộn như vậy, mới có thể gọi điện thoại với Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ ừ một tiếng, đột nhiên ngại ngại, vẫy vẫy tay với màn hình điện thoại: "Lại đây một chút đi, anh."
Hoắc Duệ: "?"
Thấy mắt Hoắc Duệ lộ ra chút nghi hoặc, Thẩm Dũ càng ngượng ngùng, cũng may đây là phòng mình, cậu nhắm mắt, sau đó học mấy video sến súa chảy nước đã xem từ trước, hướng về màn ảnh, "chụt" một tiếng rất nhỏ.

Phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi đáp lại.

Cậu sợ một giây tiếp theo, Hoắc Duệ có thể ngắt video, lập tức mở miệng giải thích: "Hôn an ủi."
Cậu chớp mắt nhìn, vì lần đầu tiên làm loại chuyện này, thật sự rất rất xấu hổ, mắt lại bắt đầu đỏ lên.

Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào cậu, không nói gì.

Thẩm Dũ cầm điện thoại, cả khuôn mặt tiến đến gần màn hình, một lúc sau, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, lại "chụt" hai cái.

Lúc này âm thanh lớn hơn lúc nãy.

Tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Một nụ hôn cách trở như thế này còn căng thẳng hơn hôn trực tiếp nhiều.

"Anh trai à, đừng buồn nữa nha."
Cậu đang dùng phương thức của bản thân để an ủi Hoắc Duệ.

Sau khi làm trọn bộ, mặt cậu đỏ vô cùng.

Tay Hoắc Duệ cầm điện thoại run một cái.

Lúc lâu sau, Thẩm Dũ cho rằng hắn sẽ cười nhạo mình, cậu mới nghe được giọng Hoắc Duệ trầm hơn: "Làm sao bây giờ, tôi cứng rồi."
Thẩm Dũ: "..."
"Cậu im đi!"
Cậu có chút thẹn quá hoá giận.

Nhưng phương pháp này rất hữu dụng.

Hoắc Duệ quả thật đã ngậm miệng.

Hai người im lặng đối mặt với nhau một lúc, Thẩm Dũ mới do dự mở miệng: "Hay là cậu đi giải quyết một chút đi?"
Có phản ứng sinh lý là chuyện rất bình thường, cậu cũng thường xuyên có với Hoắc Duệ...!
Hoắc Duệ vén mí mắt, bật cười một tiếng: "Không đi."
Nếu không phải Thẩm Dũ gọi một tiếng "Anh trai"...!
Người này, thực sự là càng ngày càng không chút kiêng kị.

Thẩm Dũ ồ một tiếng, "Vậy cậu đi ngủ sớm đi, tôi làm bài tập một lúc, chờ cậu ngủ dậy tôi sẽ chụp ảnh mấy bài không hiểu gửi cho cậu."
Đầu ngón tay Hoắc Duệ gõ gõ trên ghế sofa, cũng không biết có nghe thấy lời Thẩm Dũ không, lúc lâu sau, mới trả lời: "Biết rồi."
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt Hoắc Duệ tốt hơn lúc nãy khá nhiều.

Ít nhất thì cũng không còn mệt mỏi nữa.

Nếu như lúc này, mình có thể ở bên cạnh hắn, thì tốt hơn.

Cậu muốn ôm Hoắc Duệ một cái.

Hai người lại câu được câu chăng nói chuyện một lúc, thấy Hoắc Duệ hơi buồn ngủ, Thẩm Dũ đang định bảo sẽ cúp điện thoại, nhớ ra chuyện Văn Thiến vừa rồi.

Nãy quên mất.

Cậu nói cho Hoắc Duệ một lần.

Đúng như dự đoán, quả nhiên sắc mặt Hoắc Duệ trở nên khó ở.

Thẩm Dũ còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Hoắc Duệ không vui nói: "Để bọn Lục Sơ Hành đi cùng cậu."
Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên, đáp được.

Mặc dù Lục Sơ Hành này bình thường không đáng tin lắm, nhưng lúc có chuyện vẫn có thể dựa vào.

Vừa đến cửa, Thẩm Dũ đã nhận được tin nhắn Hoắc Duệ gửi tới.

Người này vừa nói ngủ, Thẩm Dũ lại nhận được tin nhắn Hoắc Duệ gửi.

Sớm biết như vậy, cậu không nói chuyện này cho hắn nữa.

Nhưng nếu không nói, đến khi hắn biết chuyện, nhất định sẽ nổi giận.

Thẩm Dũ than thở, vừa dặn dò hắn đi ngủ, vừa đi xuống dưới tầng.

Bân ngoài mưa đã tạnh, cậu ngại phiền, dứt khoát không mang theo ô.

Hẹn bọn Lục Sơ Hành ở một công viên, công viên kia không xa trung tâm bất động sản, có thể đi tới.

Lúc Thẩm Dũ tới, Lục Sơ Hành và Thích Vinh đang ngồi xổm dưới đất, đang ấu trĩ chơi oẳn tù tì.

Thẩm Dũ đi tới, vừa vặn nghe Lục Sơ Hành nói: "Vừa nói ba ván thắng hai thì thắng, mày thua thì phải đến xin số điện thoại cho tao."
Thẩm Dũ: "...Cô gái áo lông trắng kia á?"
Lục Sơ Hành và Thích Vinh lúc này mới phát hiện ra cậu đã tới.

Lục Sơ Hành nhảy cẫng lên, "Yes yes! Bạn cùng bàn, cậu nhìn thấy rồi đúng không? Xinh nhở?"
Lục Sơ Hành quét mắt sang bên cạnh: "Đù mé, người đâu rồi?"
Thích Vinh liếc mắt: "Đã bảo là mày đi mà xin đi, sao lại nhát như thế."
Thẩm Dũ im một lúc: "Chắc là lần trước bị từ chối, bị đả kích."
Lục Sơ Hành: "...???"
Lúc đến trung tâm bất động sản, Văn Thiến vừa văn bước từ taxi xuống.

Bà vẫn mặc áo choàng da lông dài, không khác gì người đàn bà giàu có sống trong nhung lụa, nhưng sau khi vào cửa nhìn quanh một cái, sau đó mới đi vào.

Tâm tình Thẩm Dũ không có gì gợn sóng.

Thích Vinh nhận ra được ánh mắt của cậu, trong lòng đã sáng tỏ.

Ngay cả Lục Sơ Hành cũng lựa chọn im miệng.

Hôm nay việc chính của hai người bọn họ là làm hộ vệ.

Ngậm mồm vào là ok rồi.


Hoặc là, động thủ là ok.

Quanh năm đi theo Hoắc Duệ, một ít chuyện vẫn có thể hiểu được.

"Người phụ nữ này thật không biết xấu hổ, nếu không phải ngồi cùng một bàn ngăn, kiểu gì tôi cũng phải đấm cho bà ta một cái."
Hai giờ sau, Lục Sơ Hành đi theo sau Thẩm Dũ ra ngoài.

Bước chân Thẩm Dũ dừng lại một chút: "Bà ấy còn chưa lên taxi đây, hay là cậu lên luôn đi?"
Lời của Lục Sơ Hành kẹt lại: "Cũng không cần thiết, đỡ cho bà ta lừa dối sự thương hại của người khác, chưa từng thấy loại người như vậy bao giờ, hỏi con trai mình muốn nhà, đến trung tâm bất động sản rồi vẫn còn nhớ mãi không quên."
"Đồ trên người bà ta bán đi cũng được không ít tiền, sao không lấy ra mà bán đi."
Thẩm Dũ trừng mắt nhìn: "Chắc là sợ sau này không có đồ đẹp để mặc."
Lúc bọn họ tiến vào trao đổi với Văn Thiến.

Ban đầu Văn Thiến còn định thuyết phục cậu.

Thẩm Dũ cũng không định quan tâm đến bà ta, dù bà ta có ra vẻ đáng thương, cũng không có cách nào ảnh hưởng tới tâm trạng cậu.

Cậu vĩnh viễn không bao giờ quên cuộc sống kiếp trước của bản thân.

Vĩnh viên không quên đoạn thời gian cha mình bị bệnh kia.

Sau khi trao đổi xong, Văn Thiến còn muốn nói gì đó, Thẩm Dũ đã xoay người đi, Lục Sơ hành và Thích Vinh đứng ở phía sau cậu, với tư thế vệ sĩ.

Trước kia hai người bọn họ đánh nhau nhiều, doạ người khác cũng rất chuyên nghiệp.

Văn Thiến nào đã bị doạ sợ như vậy, hôm nay bà cũng vì nói với chồng cần ra ngoài để giải quyết chuyện Hoắc gia nên mới có thể ra ngoài, cũng không thể ở bên ngoài quá lâu.

Bị Lục Sơ Hành và Thích Vinh hù doạ như vậy, lập tức đứng luôn tại chỗ.

Thẩm Dũ quay đầu lại, nhìn bà một cái, ánh mắt không lưu lại chút cảm tỉnh gì, sau đó ngay trước mặt bà, kéo số điện thoại của bà vào danh sách đen: "Sau này, không cần phải liên lạc nữa."
"Gặp lại."
Kiếp trước, ngay cả một câu gặp lại, bà ta cũng không nói.

Lần này, coi như là mình bổ sung thêm đi.

Văn Thiến hình như đã nhận ra gì đó.

Có thể đã biết được, "Sổ khám bệnh ở bệnh viện" mà Thẩm Dũ nói là cái gì, lập tức choáng váng ngã xuống đất.

Cũng không ai tới đỡ bà.

Lục Sơ Hành vẫn tiếp tục lải nhải mắng, mặc dù không biết đầu cua tai nheo như thế nào, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn chê động tác vừa rồi của Văn Thiến.

Cuối cùng Thẩm Dũ cũng hiểu vì sao Hoắc Duệ bảo hai người đi cùng mình.

Bất kể là tâm tình có rối loạn như thế nào, cũng có thể bị Lục Sơ Hành đập tan.

Thẩm Dũ im lặng nghe Lục Sơ Hành mắng chửi người, nghe còn rất thoải mái.

Chờ Lục Sơ Hành mắng đến mệt nghỉ, cậu mới đề nghị, mời Lục Sơ Hành và Thích Vinh ăn một bữa.

Nhưng hai người từ chối.

Lục Sơ Hành yếu ớt than thở: "Mẹ tôi đang chờ tôi về kìa, không về là ăn đập đấy, bọn tôi đưa cậu lên xe rồi về luôn!"
Thẩm Dũ chỉ có thể bỏ đi.

Dù sao thì sau khi nhập học vẫn có cơ hội gặp lại, cũng không cần phải khách sáo với bọn họ.

Vì chuyện của Văn Thiến, làm cậu lỡ không ít thời gian làm bài tập, phải hoàn thành kế hoạch học tập của hôm nay, đoán chừng phải rất khuya mới có thể đi ngủ.

Chờ tiễn Thẩm Dũ lên xe xong, Lục Sơ Hành mới lấy điện thoại ra, một mặt huých tay Thích Vinh: "Tao hoàn thành nhiệm vụ không tồi chứ, nhanh nhanh báo cáo cho đại ca một chút."
"Đột nhiên tao cảm thấy mẹ tao thật tốt, haiz."
Thích Vinh nghiêng đầu nhìn hắn, cười một tiếng: "Được rồi, về nhà đi, hi vọng sau khi có kết quả thi cuối kì, mày vẫn có thể nói được câu vừa rồi."
Lục Sơ Hành: "...!Nhân gian bất sách*!"
* Nhân sinh đã gian nan như thế, có một số việc không tiện vạch trần.

...!
Ngày có kết quả thi cuối kì, là ba ngày sau.

Lúc Hoắc Duệ gọi điện thoại tới, là lúc Thẩm Dũ đang ở nhà làm tổng vệ sinh.

Sắp Tết rồi, mặc dù trong nhà chỉ có một mình cậu, giờ căn nhà này cũng hoàn toàn thuộc về cậu, dù gì thì gì vẫn phải dọn dẹp một lượt, mới thêm hương vị của năm mới.

Mấy ngày nay hai người đều liên lạc qua video call, mặc dù lúc trước Hoắc Duệ nói muốn trở về trước thời hạn, nhưng mấy ngày nay cũng không nói cụ thể lúc nào trở lại, Thẩm Dũ cũng không hỏi.

Cho nên lúc Hoắc Duệ nói câu "Mở cửa" lần đầu tiên, Thẩm Dũ còn ngạc nhiên một lúc lâu.

Trong tay cậu còn đang cầm chổi lau nhà, tóc chưa trải, quần áo bẩn thỉu cũng chưa thay, không khác gì một đứa trẻ lôi thôi lếch thếch bình thường ở nhà.

Bạn trai đột nhiên đến, hiếm khi Thẩm Dũ cảm thấy bối rối.

Hoắc Duệ có lẽ là không chờ được, gõ cửa một cái, cũng không ngắt điện thoại, không nói gì.

Thẩm Dũ a một tiếng, ném chổi lau nhà đi, ra mở cửa cho hắn.

Cũng may là đối diện nhà Thẩm Dũ cũng không có ai ở, lùc này cũng không có ai ở trên hay dưới tầng.

Cậu gần như là bị Hoắc Duệ ôm eo vào nhà.

Tiếng đóng cửa ở bên tai, nhưng Thẩm Dũ chỉ có thể nghe được tiếng tim đập, tiếng hít thở thuộc về hai cá nhân.

Dần dần rối loạn.

Mấy ngày không thấy, hai người đều có chút không kiềm chế được.

Cho đến khi tay Hoắc Duệ đi vào cổ áo cậu, chạm vào xương quai xanh của cậu.

Không nhúc nhích, nhưng lại chạm vào nơi nóng bỏng kia.

Thẩm Dũ không làm gì được, nhưng vẫn giật mình tỉnh lại, thở hổn hển đẩy người ra: "Người tôi bẩn lắm."
Hoắc Duệ cúi đầu hôn một cái lên trán cậu: "Ừ, biết rồi."
Hai người chậm một lúc, Thẩm Dũ dựa vào cánh cửa nhìn chằm chằm vào người kia.

"Cậu không cạo râu." Thẩm Dũ đưa tay, ngón tay sờ cằm Hoắc Duệ một cái, râu đâm vào tay cậu.

Hoắc Duệ ừ một tiếng, cười hừ: "Cậu cũng không cạo."
Trong video call không nhìn ra cái gì, lúc này thấy người thật, mới cảm thấy, hai người có phải hơi qua loa rồi không.

Người khác gặp nhau đều ăn mặc chải chuốt, hai người họ thì ngược lại, không chỉ không chải chuốt, mà còn lôi thôi lếch thếch.

Một người mới chạy từ phi trường về, một người còn đang tổng vệ sinh, trên người còn bám bụi.


Không biết là ai bật cười trước.

Bầu không khí mập mờ lập tức tản đi không ít, Thẩm Dũ liếc nhìn điện thoại di động vẫn chưa ngắt máy: "Sao đột nhiên cậu lại trở về?"
Hoắc Duệ ừ một tiếng, dưới mắt có quầng thâm rõ rành rành: "Không muốn ở lại nữa, chỉ về một mình thôi."
Thẩm Dũ gật đầu, không hỏi nhiều, thấy hắn muốn nằm xuống ghế sofa, đỡ lấy hắn: "Đi lên giường nghỉ một lúc nhé?"
Hoắc Duệ còn chưa buồn ngủ đến mức không đi được, nhưng cũng không ngăn cản hành động của Thẩm Dũ, ngược lại còn rất hưởng thụ.

Hắn thật sự rất mệt.

Mấy ngày nay ở nước ngoài dường như không có đêm nào ngủ ngon.

Tắt đèn rồi, không buồn ngủ.

Lúc nói chuyện với Thẩm Dũ mệt chỉ muốn ngủ, nhưng lúc này lại không ngủ được.

Có lúc, Hoắc Duệ cảm thấy bản thân mình thay đổi rồi.

Thẩm Dũ giúp hắn cởi áo khoác, cởi giầy, hôn một cái lên trán hắn: "Vậy cậu ngủ trước đi ha? Tôi còn phòng bếp chưa dọn xong, đợi một lúc tôi làm một chút đồ ăn cho cậu."
Hoắc Duệ ừ một tiếng, trước khi Thẩm Dũ đi ra ngoài, đưa điện thoại di động cho cậu.

Hắn mơ mơ màng màng nói: "Kết quả thi."
Thẩm Dũ a một tiếng, bắt đầu căng thẳng một cách khó hiểu.

Tính toán một chút, kết quả thi cuối kì chắc là công bố rồi.

Cậu đóng cửa phòng thật chặt.

Trong phòng, Hoắc Duệ mở hai mắt ra, cong môi cười một tiếng.

Sau đó hắn nhắm mắt lại.

Ngoài cửa, Thẩm Dũ cầm điện thoại của Hoắc Duệ xoắn xuýt một lúc.

Sau đó mở nhóm chat ra.

[Lục Sơ Hành: Đm, sáng sớm hôm nay mẹ tao quát ầm lên, tao nghĩ là muốn đánh tao! Kết quả là nhét cho tao một bao lì xì rất rất là to, lại còn nói với tao con trai ngủ thêm một chút nữa đi]
[Lục Sơ Hành: Có phải mẹ tao bị điên rồi không? Đã ầm ĩ gọi tao dậy rồi lại bảo tao đi ngủ tiếp]
[Tống Dương: Không phải là vì mới có kết quả thi cuối kì rồi sao? Mày đi xem đi]
Mấy phút sau.

[Lục Sơ Hành:!! Tao tiến lên được hai bậc này!!! @Thích Vinh @Bạn cùng bàn sao rồi sao rồi?]
Thẩm Dũ nôn khan một tiếng.

Mở tin nhắn ra.

Nhìn qua hai lần, sau đó tắt đi.

Đứng thứ 24 của lớp.

Thăng được một hạng, đã là tốt lắm rồi.

Càng đến giữa lớp, càng khó để leo lên.

Dù sao thì hạng cuối thành tích cách nhau rất lớn, đến vị trí giữa lớp, chênh lệch càng ngày càng nhỏ, chỉ có thể tiến bộ từng hạng từng hạng một.

[SSSR: 24]
[Lục Sơ Hành: Toẹt vời! Lại tiến bộ rồi! Bạn cùng bàn giỏi qué!]
[Thích Vinh: Bạn cùng bàn rất giỏi, sau có khi sẽ đứng nhất lớp đó]
[Tống Dương: Like like like!!!]
Thẩm Dũ:...!Cũng không cần khen như vậy đâu.

Nhưng vẫn rất vui.

...!
Ngày ba mươi Tết đó, Văn Thành lại có tuyết rơi.

Tuyết không rơi nhiều như lần trước, là tuyết kèm theo mưa, không thể chất đống thành một mảnh trắng xoá, vừa chạm xuống mặt đất đã tan.

Thẩm Dũ ngồi bên cửa sổ, một tay cầm bút nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại để trước mặt, trong màn hình, Hoắc Duệ mặc áo len màu đỏ, mặt khó ở đến mức đòi mạng.

Thẩm Dũ cười: "Đẹp mà, cậu mặc gì cũng đẹp hết á."
Hoắc Duệ hừ lạnh một tiếng: "Cậu cũng thay đi chứ?"
Thẩm Dũ a một tiếng: "Tôi không có áo len đỏ, giờ ra ngoài cũng không mua được nữa."
Chiếc áo trên ngừi Hoắc Duệ đó, là Thư Huệ cưỡng ép nhét cho hắn, nói là Tết rồi, mặc màu đỏ cho may mắn.

Vốn là hắn để mùng một mặc, tuy nhiên lúc hai người gọi video, Thẩm Dũ lia mắt thấy được, dụ dỗ Hoắc Duệ mặc vào.

Nghe vậy, Hoắc Duệ im lặng một lúc, khoé môi cong lên khó có thể thấy được: "Dì mua hai cái áo."
Thẩm Dũ: "...?"
"Ăn cơm gia đình xong rồi?" Thẩm Dũ định nói sang chuyện khác.

Hoắc Duệ ừ một tiếng.

Sắp 8 giờ rồi.

Thẩm Dũ nhìn xuống tầng dưới, không biết là trẻ con nhà ai cầm mấy thứ lấp la lấp lánh, chạy tứ tung.

Thẩm Dũ nhìn về phía camera: "Bạn trai, năm mới vui vẻ."
Ngày mai bên Hoắc Duệ còn phải ăn Tết cùng họ hàng thân thích, Thẩm Dũ cũng không nghĩ đến chuyện, hai người họ có thể đón năm mới cùng nhau.

Như bây giờ đã rất thoả mãn rồi.

Hoắc Duệ còn chưa lên tiếng đáp lại, bên kia đã có tiếng gõ cửa.

Thẩm Dũ nói: "Cậu có chuyện thì cứ đi trước đi."
"Tôi làm bài tập thêm một lúc nữa thì đi ngủ."
Cậu chuẩn bị lát nữa mở xuân vãn* trên điện thoại, cũng tưng bừng một chút.

* Chương trình đón giao thừa trên tivi của Trung Quốc
Hoắc Duệ cũng không biết là có đang tức giận hay không, hừ lạnh một tiếng, "Tắt máy đây."
Nói xong, màn hình đã tối sầm lại.

Thẩm Dũ lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.

Sắp sang năm mới rồi.

Hoắc gia.

Thư Huệ bưng sủi cảo lên tầng: "Con ăn mấy cái? Ba con tự tay làm đấy."
Thư Huệ chớp mắt.

Hoắc Duệ cúi đầu, nhìn về phía sáu cái sủi cảo hình thù kì dị, lời vừa ăn cơm tối xong chặn lại ở cổ họng, một lời khó nói hết gắp một cái lên.


Thư Huệ cười một tiếng: "Sao lại thay quần áo thế?"
Hoắc Duệ khó khăn nuốt sủi cảo xuống: "Thử thôi ạ."
Thư Huệ gật đầu, cũng không cảm thấy có gì kì quái: "Vậy đi ngủ sớm một chút đi nhé, ăn một cái là được rồi, chúng ta đều biết tay nghề của cha con như thế nào mà."
Hoắc Duệ: "..."
Thư Huệ dường như nhớ ra cái gì đó: "Con phải ra ngoài sao?"
Hoắc Duệ im lặng một lúc.

Mấy phút sau, Hoắc Chí Kiều đang ở phòng khách đánh vật với bánh bao nhìn thấy con trai xách túi đi xuống.

"Đêm rồi còn đi đâu?"
Bước chân Hoắc Duệ dừng lại một chút, vẫn chưa trả lời, Hoắc Chí Kiều tự nhớ ra cái gì đó, dường như hơi lúng túng: "Không nỡ để người ta đón Tết một mình à?"
Hoắc Chí Kiều biết, đứa trẻ kia chắc là ăn Tết một mình.

Dù sao thì trong nhà cũng không thiếu bát đũa, chẳng qua là thêm một bao lì xì thôi.

Hoắc Duệ quay đầu, nhìn cha hắn một cái.

Có lẽ là động tác quá mạnh, trên mặt Hoắc Chí Kiều toàn là bột mì, chưa nói là ngổn ngang trên bàn.

Không ở trong phòng bếp, chắc là phòng bếp kia không thích hợp để ông thi triển tài nghệ.

Hoắc Duệ im lặng một lúc: "Không được, chờ đến khi tốt nghiệp đã."
Chờ con trai đi khỏi, Hoắc Chí Kiều mới dừng động tác nhồi bột mì lại, phàn nàn với Thư Huệ: "Đây là có ý gì? Sợ anh gây áp lực cho người ta hả? Anh giống kiểu người như vậy sao?"
Thư Huệ lắc đầu cười một tiếng: "Không đâu, chắc là muốn thế giới chỉ có hai người thôi, anh đừng bận tâm nữa, Duệ Duệ cũng không còn là con nít con nôi gì đâu."
Hoắc Chí Kiều vừa nghe xong, lập tức xoa xoa tay, mở điện thoại lên, gửi lại cho Hoắc Duệ mấy đường link lần trước.

Ông phải bảo vệ con nhà người ta..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương