Mẹ Tưởng cười đi tới giữ chặt tay Giản Như Như, ngồi xuống hỏi: "Con đã ăn no chưa?”

Giản Như Như gật đầu: "No rồi ạ.”

Mẹ Tưởng cũng ngồi xuống theo: "Nguyên nhân sự tình lúc trước thằng hai đều đã nói cho mẹ biết, nó thích con, cả đời này gặp được người mình thích đã không dễ dàng gì, hai người các con gặp được nhau cũng xem như là duyên trời tác hợp, về sau con cứ an tâm ở lại nhà họ Tưởng làm con dâu. Về phần những người khác trong nhà sau này ta sẽ nói với họ, sẽ không có người nào vì chuyện này làm khó dễ con đâu.”

Giản Như Như nghe xong trong lòng cảm thấy mẹ chồng của cô quả thật sáng suốt, nhà người khác gặp chuyện này có thể đã nháo lên tận trời, vậy mà đến chỗ bà liền dễ dàng giải quyết, không những không cố tình gây sự còn có tâm tới an ủi giúp cô an tâm.

Giản Như Như nhìn mẹ Tưởng vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn mẹ, người so với mẹ con còn đối tốt với con hơn hơn. Mẹ con, bà ấy..." Giản Như Như cúi đầu không nói tiếp nhưng mẹ Tưởng lại rất rõ ràng.

Trong lúc ăn cơm cô cũng đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, cô biết Lưu Thúy Vân có tật thích chiếm tiện nghi nhỏ, lần này nghĩ ra việc lừa gạt con gái thứ hai gả thay chuyện có một nửa là bởi vì không muốn trả lại tiền lễ vật, nửa còn lại chính là không muốn thoát khỏi cô con gái thứ hai luôn làm liên lụy nhà, đúng là chuyện có lợi bà ta đều đã đạt được hết rồi.



Trong lòng mẹ Tưởng âm thầm mắng Lưu Thúy Vân bán con gái không biết bao nhiêu lần nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh cười nói: "Mẹ con bà ấy cũng là một lòng dụng tâm nhưng cũng may kết quả không xấu, thằng hai nó vừa ý con mà con cũng nguyện ý cùng nó sống chung, tình đầu ý hợp những thứ khác đều không quan trọng. Về sau các con chỉ cần sống với nhau hòa hợp, sinh thêm hai đứa nhỏ mẹ liền thấy mỹ mãn rồi.”

Nghe đến chuyện sinh con Giản Như Như cúi đầu lộ ra vẻ mặt e lệ, nhỏ giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: "Sau này con nhất định sống hòa thuận cùng... A Phong mỗi ngày.”

"Vậy là tốt rồi con nghỉ ngơi cho tốt đi, bên ngoài lạnh đừng đi ra ngoài. Đợi lát nữa mẹ bảo thằng hai mang nước rửa mặt đến cho con." Mẹ Tưởng nói xong đi ra ngoài, Giản Như Như thở ra một hơi, cả người đều thả lỏng lại, sau đó nghe được mẹ Tưởng bên ngoài lớn tiếng gọi thằng hai.

"Thằng hai, trời tối rồi, mau mang nước đến cho vợ con tắm rửa đi, cả ngày đều đã mệt mỏi rồi, ngủ sớm một chút."

Tưởng Phong đang cởi áo khoác giúp cha dọn tuyết trên chuồng lợn, nghe thấy tiếng mẹ gọi động tác trên tay cũng nhanh hơn, xong việc liền xuống phòng bếp rửa tay, sau đó mang ra một chậu nước ấm bưng vào phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương