Edit: thauyn22

Tô Việt bị dìm vào bồn chứa nước trong suốt chắc chắn, trên đỉnh đầu là tấm lưới phóng ra tia điện xèn xẹt, dưới chân là cảnh vật tinh xảo đẹp đẽ, cậu giống như một tù binh bị hiến tế cho kẻ cầm quyền, sắp hít thở không thông, lúc sắp chết lộ ra vẻ mặt cầu xin.

Vu Trầm Hải ngồi trên sô pha, trên tay kẹp một điếu xì gà Cao Tinh, bộ trưởng Trương ngồi ở một bên khác, trong tay lắc lư một ly rượu ngon Hổ Phách, bọn họ thỉnh thoảng bàn luận về hoạt động tối nay, thỉnh thoảng nhìn về món ăn chính được chuẩn bị trong bồn nước xem đến đâu rồi, giơ tay nhấc chân đầy bình tĩnh thong dong, màu của sự an nhàn hưởng thụ.

Tô Việt cẩn thận ghi nhớ lại những tình báo bí mật được những người đó nhắc đến cách một lớp nhựa sợi thủy tinh, khi cậu tin rằng đã gần như thu thập được hết nội dung có giá trị, còn lại chỉ là những thứ không đáng giá và khó nghe, khoảng cách đến giới hạn nín thở của cậu vẫn còn một nửa.

Tô Việt trôi nổi trong nước với rất nhiều khối băng bị ném vào, băng lạnh làm người cảm thấy lạnh thấu xương, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng cậu, chín bỏ làm mười cũng không phải chuyện gì lớn.

Cậu thản nhiên điều chỉnh tư thế một chút, đột nhiên bên tai nghe thấy âm thanh bạo phá từ bên ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời có chút không biết có phải kế hoạch đã bị sai lệch hay không? Đám người Khổng Tước nên hành động trong im lặng, từ bên phía cậu phải thu hút thêm càng nhiều hỏa lực, vì sao bên ngoài trang viên lại đột nhiên có động tĩnh lớn đến thế?

Tô Việt không hề chần chờ, nhanh chóng thoát khỏi trói buộc trên người, ngay lập tức đập vỡ nát bồn kính chống đạn được chế tạo đặc biệt, nước bắn tung tóe khắp nơi, cuốn theo những mảnh băng nhỏ lao về phía chiếc sofa sang trọng gần nhất.

Vu Trầm Hải và bộ trưởng Trương là hai người phải đứng mũi chịu sào, mới vừa hé miệng muốn đứng dậy gọi người đã bị đánh ngã ập xuống đất, sau khi uống vài ngụm nước lạnh, một tấm lưới điện đã phủ lên người họ.

Tô Việt từ trong nước đi ra, một tay cầm lưỡi lê nhắm vào phần đầu tên thủ lĩnh hộ vệ đang lao về phía cậu, đột nhiên ấn người lên cột chạm khắc phù điêu trong phòng, sau khi cậu bình tĩnh buông tay ra, tên thủ lĩnh hộ vệ đã mất đi ý thức, thân thể mềm oặt ngã xuống đất, máu tươi từ đầu chảy ròng ròng.

Rất nhiều hộ vệ chậm một nhịp hô hấp đều cứng lại, bọn họ trao đổi ánh mắt, cân bằng chiến lực tập hợp lại, muốn dựa vào chiến thuật biển người bắt lấy tên nam nhân đáng ra phải chịu tra tấn.

Tô Việt vẻ mặt không thay đổi, trên mặt đã không còn mang theo ý cười, cũng không lộ ra một tia châm biếm nào, cậu vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh yên lặng, bình tĩnh một mình đấu với đội hộ vệ tinh nhuệ nhất trong trang viên.

Vài phút sau, Vu Trầm Hải cuối cùng cũng lấy được hơi thở, hắn ôm ngực ngồi dậy từ mặt đất ẩm ướt, may mắn không biết ai mới vừa té xuống mặt đất đem phích cắm của lưới điện làm rơi ra, nếu không hắn sẽ phải đang sống sờ sờ mà bị điện giật chết.

Bộ trưởng Trương còn đang hôn mê, Vu Trầm Hải thậm chí còn không thèm liếc nhìn bạn già mình một cái, hắn chăm chú nhìn người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, lại cực kỳ mạnh trong phòng kia, chiến lực cùng cơ thể tràn ngập lực hấp dẫn làm người tán thưởng không thôi mà hắn vĩnh viễn không thể với tới.

Thế giới sao bất công như thế, bọn họ vì Thiên Tinh đế quốc hết lòng hết dạ, không chối từ cực khổ, vì sự phát triển của nhân loại đã cống hiến to lớn, tuổi về già hấp thụ một số chất dinh dưỡng quý giá có gì sai sao? Không được sao?

Nhìn từng hàng hộ vệ ngã xuống, hàng phòng ngự bị đánh sập tình thế kết thúc, hắn che giấu nỗi lòng sợ hãi cùng với sự không cam lòng, lạnh giọng quát hỏi: "Mày đã cấu kết với tên sát thủ đệ nhất kia từ khi nào, tụi mày là đang diễn kịch, cố ý gài bẫy tao?"

Tô Việt liếc nhìn tên hộ vệ cuối cùng còn đang đứng, đối phương không chút do dự ném vũ khí xuống, bỏ của chạy lấy mạng, mặc kệ là nhiệm vụ gì đó, lòng trung thành gì đó, khen thưởng gì đó, cái gì cũng đều mặc kệ tính mạng mình mới là quan trọng nhất.

Tô Việt xoay xoay con dao găm vừa cướp được từ tay kẻ địch, cậu không nặng không nhẹ bước về phía Vu Trầm hải, nhìn tên quyền cao chức trọng, không cam lòng chấp nhận tuổi già, đáy mắt sâu xa nhìn không ra được cảm xúc gì.

Vu Trầm Hải ngoài mạnh trong yếu nói: "Tụi mày đã vi phạm quy tắc sát thủ Tinh Tế, cho rằng sẽ không bị phát hiện sao? Toàn bộ nhóm sát thủ sẽ không bỏ qua cho kẻ làm trái quy tắc, cho dù là đứng đầu bảng cũng sẽ phải trả giá, mà mày cũng phạm tội đồng phạm sẽ bị truy sát khắp các vì sao, không chết thì không có được bình yên!"

Hắn đổi đề tài, lại mang theo vài phần thành khẩn mà đề nghị: "Tao có thể giữ bí mật chuyện tối nay, không đem tình huống này nói ra, về sau chúng ta không có bất kỳ liên quan gì với nhau, hôm nay tao đã phải chịu tổn thất lớn như vậy mày cũng bị tra tấn xem như huề nhau, bắt tay giảng hòa so cá chết lưới rách càng tốt hơn đúng không?"

Tô Việt cuối cùng cũng mỉm cười, cậu hơi khom lưng, rũ mắt nói: "Bộ trưởng Vu, dựa theo quy tắc, nếu đơn hàng sát thủ nhận được vô cớ bị hạ lệnh gây nguy hiểm cho bản thân, thì có thể theo luật tiến hành phản kích."

Cậu nghiêm túc nói: "Thật ngại quá, tao chính là Kính Vạn Hoa, không ngờ mình lại là một sát thủ đáng giá như vậy."

Vu Trầm Hải chấn động tột cùng, hắn không thể tin mà nhìn Tô Việt, giống như đang nhìn đầu con quái vật đang làm khó con người. Tô Việt sao có thể là Kính Vạn Hoa? Cậu không phải Hắc Diệu một tinh anh được trung tâm bồi dưỡng nhân tài đào tạo ra sao, hoặc là Anh Vũ tân binh mạnh nhất của binh đoàn Ám Nha, từ khi nào cậu đã ở dưới mi mắt của Bọ vũ trang tạo ra một thân phận mạnh mẽ như cậy rồi?

Lúc này trong lòng Vu Trầm Hải đã bắt đầu sinh ra một ý tưởng, Tiêu Viễn bị thua không oan, vũ khí quá mạnh sẽ phản công lại chủ, là bọn họ đánh giá quá cao mức độ phục tùng của Tô Việt, và cũng quá xem khả năng phản kháng của Tô Việt.

Hắn ổn định lại cảm xúc bất an của mình, không chút nản lòng mà tiếp tục đề nghị: "Để tôi rời đi, tôi đem toàn bộ tiền trong tài khoản chuyển cho cậu, bên phía Thiên Tinh đế quốc tôi sẽ đi sắp xép người xóa bỏ toàn bộ thông tin và hồ sơ của cậu, từ nay về sau sẽ không có ai quấy rầy cuộc sống bình thường của cậu nữa, bao gồm cả hoàng tộc cũng sẽ không còn thèm muốn giá trị dinh dưỡng của cậu nữa."


Hắn nói đâu ra đấy mạch lạc rõ ràng: "Có thể cậu sẽ không lập tức tin tôi, cũng không sao cả, tôi chấp nhận mọi hình thức ký kết hợp đồng, chỉ cần có thể làm cậu yên tâm là được, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng."

Tô Việt thu hồi ý cười nhàn nhạt trên môi, nói: "Xin lỗi, sống chết của mày không liên quan đến tao."

Vu Trầm Hải ngẩn người, theo bản năng hỏi ngược lại: "Cậu không hận tôi?"

Tô Việt đối với hận thù không có cảm giác gì sâu sắc, nếu thật sự muốn bàn về thù hận, vậy cậu cần phải ghi nhớ rất nhiều người, thù lớn thù nhỏ, thù cũ thù mới, đời trước đời này, đủ để cho danh sách kẻ thù của cậu bùng nổ, cậu nói: "Mày nên có lời giãi thích cho những người bên ngoài thì hơn."

Những nam nữ thanh niên còn sống, những thiên chi kiêu tử đã chết đi, những nạn nhân trẻ tuổi đang rên rỉ trong sự tra tấn, và cả những thi thể đã bị điều chế thành dịch dinh dưỡng kinh tởm.

Không có ai hỏi họ có hận hay không, không có ai hỏi họ có oán hay không, không có ai để ý đến suy nghĩ của họ, cũng không có ai xem bọn họ là người, giống như kiếp trước của cậu vậy, liều mạng giãy giụa đến cùng cũng chỉ là công dã tràng, niềm vui duy nhất là trước khi chết kéo theo một số kẻ trong Bộ vũ trang đi trước mở đường xuống địa ngục, cũng có thể nhìn thấy Triệu Thanh chạy trốn khỏi địa ngục trước khi hồn phi phách tán.

Tô Việt không màng tới Vu Trầm Hải đang không ngừng cầu xin, sau khi tiện tay đánh thức Bộ trưởng Trương, mỗi tay một gã kéo đi vào bên trong đại sảnh phòng tiệc, những kẻ thối nát trong nơi xa hoa này còn chưa kịp phát hiện trang viên đang bị tập kích từ trong ra ngoài, bọn họ còn mãi say mê hưởng thụ bạo lực và máu me.

Tô Việt ném hai gã bộ trưởng đang khóc rống, van xin không ngừng về phía nhóm thanh niên nam nữ trước mặt, tự tay phá bỏ lồng sắt, cởi bỏ trói buộc, làm lơ hết tất cả vũ khí phía sau nhắm vào mình, còn có nhóm khách quý đang trố mắt sợ hãi, la hét chói tai, Tô Việt nhìn loạt biểu cảm cảm kích trước mạt, trong mắt lại chỉ còn lửa giận cháy hừng hực, nhẹ giọng nói: "Yến tiệc long trọng bây giờ mới chính thức bắt đầu."

Lấy máu đen máu, ăn miếng trả miếng, đêm vẫn còn dài, bình mình chầm chậm đến.

Người của binh đoàn Ám Nha hoàn toàn đột phá và trang viên, trong tầng hầm bọn họ còn phát hiện thêm nhiều người bị hại và chứng cứ phạm tội, đồng thời bên trong yến tiệc cũng tìm thấy Hà Ngôn bất tỉnh trong một góc, đứng bên cạnh Hà Ngôn chính là Anh Vũ.

Sau khi Khổng Tước tập hợp lại cùng binh đoàn luôn không dám ngẩng đầu lên nhìn đoàn trưởng của hắn, bây giờ vất vả lắm mới tìm được Anh Vũ vẫn còn sống, hắn muốn nhắc nhở nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể lặng lẽ dùng ánh mắt nỗ lực ra ám hiệu cho Anh Vũ.

Tô Việt không hiểu, Khổng Tước là bị thủ đoạn tàn ác này dọa sợ đến không nói nên lời sao? Người bình thường lần đầu nhìn thấy mặt tối của Thiên Tinh đế quốc, bị khiếp sợ đến không biết nên nói gì rất bình thường.


Tô Việt phối hợp với đồng đội dọn dẹp sạch đống đồ ẩn giấu trong trang viên, đưa người bị thương đến bệnh viện chữa trị, thông báo cho quân đội Tinh Minh ở địa phương đến tiếp nhận xử lý công việc kế tiếp. Trang viên huy hoàng của đế quốc không ai dám động, người người đêu muốn dẫm lên đống đổ nát này, binh đoàn Ám Nha đến đây xem như nhất chiến thành danh, khẳng định vị trí đứng đầu vững chắc của mình trong nhóm lính đánh thuê.

Đêm tối qua đi, trời đã sáng.

Tô Việt gặp được người Tinh Minh, đang chuẩn bị tìm cơ hội gửi những hình ảnh bí mật đưa lên, làm bằng chứng phạm tội cá nhân chống lại Thiên Tinh đế quốc, nhưng khi cậu vừa đi lên, liền thấy Triệu Thanh cũng đang cầm một chiếc thẻ nhớ cùng loại trong tay, đưa cho người phụ trách Tinh Minh xem tạm một đoạn video ngắn trong rất quen mắt.

Tô Việt: "......"

Sau khi cậu kịp nhận ra, trước tiên xoay người rời đi, chức năng ghi hình của cái camera trí năng mini đó rất phổ biến? Đây là một chức năng rất tinh tế lại thiết thực, nhưng tại sao không nói sớm cho cậu biết?

Tô Việt còn chưa đi hai bước, bả vai đã bị một bàn tay thon dài có hơi nhợt nhạt đặt lên, dưới ánh mặt trời ấm áp lại tản ra làn hơi lành lạnh.

Giống như lưỡi hái của Tử Thần đang cầm, trước khi bằm chim thì phải lật xem chú chim gầy hay mập già hay non.

Tô Việt chậm rãi nghiêng người, vẻ mặt không đổi, bình tĩnh tự nhiên hỏi: "Đoàn trưởng, tìm em có việc gì sao?"

Triệu Thanh mới vừa đem chứng cứ phạm tội trình lên cho Tinh Minh, trong đầu anh hồi tưởng lại những cảnh tượng đã được ghi hình lại, nhìn về phía tên to gan lớn mật dám lừa cả anh - Anh Vũ, cười mỉm nói: "Lại đây, cho em xem thứ tốt."

Tô Việt: "?"

Cậu không thật sự muốn đi qua, nhưng Triệu Thanh tay giống như năm móng vuốt sắt, làm cậu không thể không đi theo vào một căn phòng nghỉ.

Triệu Thanh ra hiệu cậu đóng lại cửa phòng, sau đó rút ra một khẩu súng màu đen, không nhanh không chậm nạp từng viên đạn.

Tô Việt mơ hồ không hiểu đứng yên tại chỗ, trong lòng hơi có chút bất an, không biết đoàn trưởng sẽ phản ứng như thế nào? Cậu cần mở miệng xin lỗi trước không, nhưng như vậy dường như có ý muốn trốn tránh trách nhiệm? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên cậu nói xin lỗi, nhưng cũng không phải lần đầu tiên cậu dám làm đến như thế.

Không ngờ Triệu Thanh sau khi nạp đạn xong, giơ súng lên nhắm họng súng ngay trái tim cậu bóp cò, ánh mắt độc ác, biểu tình tàn nhẫn.

Một tiếng súng vang lên, không hề có khói thuốc súng.

Tô Việt không né tránh, động tác né tránh cũng không có, cậu cứ như vậy trầm tĩnh mà mặc cho đoàn trưởng giơ súng bắn, cho dù là nhắm ngay trái tim cậu cũng không có gì gọi là.

Nhưng không nghĩ tới không hề bị thương? Mí mắt Tô Việt khẽ động, cậu giương mắt nhìn về phía đoàn trưởng, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy đoàn trưởng thay đổi hướng đầu thương, nhắm ngay ngực anh bóp cò.

Đồng tử Tô Việt co rụt nháy mắt nhào tới, muốn dùng tay đánh bay nòng súng hoặc là trực tiếp lấp kín họng súng, nhưng ở khoảng cách này cậu vẫn chậm một bước, cậu nghe thấy được một tiếng súng vang lên, giòn tan lại lạnh băng.

Lần này vẫn như cũ là súng rỗng, cũng không biết vừa rồi khi tra đạn vào Triệu Thanh thao tác như thế nào, nhìn qua rõ ràng đã đầy đạn, nhưng trên thực tế lại có hai viên rỗng đạn.

Tô Việt nhẹ nhàng thở ra, Triệu Thanh thuận thế bắt lấy tay cậu, anh thấp giọng hỏi: "Vừa rồi dùng súng bắn em, sợ sao?"

Tô Việt không chút do dự lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Không sợ."

Triệu Thanh cười cười, lại hỏi cậu: "Vậy phát súng thứ hai kia, em có sợ không?"

Tô Việt hơi giật mình, vừa rồi không thể nào là giả vờ hoảng hốt, cậu trầm mặc nửa ngày, mới nói: "Đoàn trưởng, sau này đừng đùa như vậy nữa."

Triệu Thanh cầm tay Anh Vũ đặt lên ngực, ấn chặt vào da thịt, giọng nói khàn khàn nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Anh Vũ, anh cũng sẽ sợ, mỗi lần em gặp nạn anh đều sẽ sợ hãi không chịu nổi, có thể đừng dày vò anh như vậy nữa được không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương