Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
-
Chương 83
Đêm về khuya, bên trong trang viên đền đuốc sáng trưng.
Vu Trầm Hải ngồi ở vị trí chủ vị giữa những vị khách trong phòng khách, xa xa cùng nâng ly rượu, rượu màu hổ phách sóng sánh trong tay hắn, hương vị êm dịu hấp dẫn, hương thơm nồng nhẹ nhẹ làm tăng thêm trải nghiệm cho khứu giác và vị giác.
Đây là rượu đặc sản của Địa Tinh thượng, dân địa phương luôn coi loại rượu này là thức uống chính trong các ngày lễ hội, đa số người du lịch đến Địa Tinh đều thích nhấm nháp thử, lại mua thêm vài chai mang xem như đặc sản làm quà tặng. Rượu hổ phách ánh trăng rất ngon, tuy ngon nhưng không đắt, đặc biệt hộp rượu được đóng gói rất cao cấp hết hàng quanh năm, cần phải đặt trước mới có, nếu không chỉ có thể ra giá trên trời để mua về từ tay người khác.
Nhưng mà, trong trang viên giản dị sang trọng này, rượu hổ phách là thứ không có giá trị nhất, bất kể đượcc gói trong hộp quà hiếm đến đâu, hay là một phiên bản giới hạn cỡ nào, ở nơi này đều chỉ là đồ uống như nước đun sôi bình thườn, chỉ cần có tư cách được mời vào bên trong trang viên, mỗi người đều có thể tùy ý lấy, mỗi người đều có thể uống đến no đủ.
Vu Trầm Hải nhấp một ngụm rượu nhạt màu, bốn phía đều là hương rượu ngon, cười tủm tỉm với một quan chức trung niên ngồi gần hắn nhất nói: "Bộ trưởng Trương, ông và tôi đã đến tuổi này rồi, thật là không thể không chịu già, nếu là trước kia tôi sẽ không ngồi đây uống rượu ngắm cảnh, mà sẽ dẫn theo vài người bạn thức liên tục hai ba ngày cùng chơi trò nô lệ."
Tên quan chức kia nhìn qua tầm 50 60 tuổi, đỉnh đầu có chút hói, hai bên đầu có những sợi tóc bạc trắng như tuyết, hắn sờ sờ khuôn mặt mặc dù đã làm thẩm mỹ, nhưng vẫn hiện lên nếp nhăn, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thời đại khoa học kỹ thuật Tinh Tế tiên tiến như vậy, nhưng làm chậm đi sự lão hóa cũng làm không được, thật hâm mộ những người may mắn có chiến lực cấp bậc cao, thời gian dường như phá lệ mà ưu ái những người đó, không muốn lưu lại quá nhiều dấu vết tra tấn trên người bọn họ."
Vu Trầm hải nghe vậy gật gật đầu, cũng không cấm xúc động: "Trời thêm năm tháng người thêm tuổi, thời gian không đợi ai, địa vị dù cao, quyền thế dù mạnh, tiền tài dù nhiều, kết quả là chỉ là một nắm cát, không có nhiều thời gian để chậm rãi hưởng thụ, ông nói xem chúng ta có phải lỗ rồi không?"
tên quan trung niên uống một ngụm rượu hổ phách, không thể đè nén sự bất mãn trong lòng, vỗ đùi không ngừng nói: "Lỗ, quá lỗ, lỗ quá độ! Mỗi khi nghĩ đến đây tôi liền không thể ngủ được, dựa vào cái gì những cơ thể cường tráng, địa vị thấp kém lại có thể tùy ý hít thở không khí trong nhiều năm về sau nữa, mà chúng ta những người không từ chối vất vả, dốc hết tâm trí lại là người phải sớm ngỏm củ tỏi, điều này đặt trên người bất kỳ ai đều cũng khiến người ta không muốn."
Vu Trầm Hải giơ ly lên chạm ly với bạn già, một hơi uống cạn, nói: "Bộ trưởng Trương, vỗ đùi có ích lợi gì, còn không phải đau trên người mình sao? Những nhân vật có cấp độ và tầng lớp giống chúng ta, không nên một mình đau khổ một mình gặm nhắm, tôi giới thiệu cho ông một cách giảm căng thẳng rất tốt, đã tự mình trải nghiệm, thật lòng chia sẻ."
Bộ trưởng Trương lộ ra nụ cười đã hiểu rõ, hắn nói: "Đã sớm nghe nói kỹ năng đặc biệt của bộ trưởng Vu, có thể giảm bớt mệt mõi, thoải mái thể xác lẫn tinh thần, làm người thư giãn thần kinh căng chặt, kéo dài tuổi thọ rất hiệu quả, tối hôm nay cho dù ông không nói, tôi cũng chuẩn bị mặt dày xin học hỏi ông vài chiêu."
Vu Trầm Hải khiêm tốn vẫy vẫy tay, thoải mái cười nói: "Nào có tác dụng thần kỳ như vậy, cùng lắm chỉ là bảo dưỡng thể xác và tinh thần của một người mà thôi."
Hắn không ra vẻ thần bí, mà hào phóng chia sẻ kinh nghiệm quý báu cho những kẻ tò mò đang lắng nghe xung quanh mình: "Nếu chúng ta không thể tự mình phát tiết con, vậy thì đem những áp lực này trút lên những người có thể chất chịu áp lực tốt, những vũ khí có chiến lực cao cấp đó luôn rất bền bỉ, không bằng thỏa mãn nguyện vọng muốn lấy lòng cấp trên của bọn họ, như vậy cùng đáp ứng nhu cầu của nhau, chẳng phải là một công đôi việc sao?"
Những người khách cũ trong bữa tiệc cùng nở nụ cười sâu xa, nhóm khách mới lại ngạc nhiên suy nghĩ về lời vừa nghe, bộ trưởng Trương nghe vậy mở to mắt, nói: "Bộ trưởng Vu, nhìn dáng vẻ này có lẽ đêm nay ông sớm đã có chuẩn bị, không biết tôi có thể may mắn xin trải nghiệm chương trình chăm sóc sức khỏe thần kỳ này không?"
Vu Trầm Hải thoải mái cười ra tiếng: "Ông đừng ở đây nói bóng nói gió tôi, cầm ly rượu ngon hưởng thụ, tôi vẫn còn biết thế nào là lòng hiếu khách."
Sau khi nói xong, hắn vỗ vỗ tay, cho người kéo một chiếc xe đẩy vào bên trên đặt một chiếc bình thủy tinh cao gần ba mét, ánh mắt của mọi người bị chiếc bình chứa khổng lồ trong suốt thu hút, bên trong chứa đầy nước trong vắt, dưới đáy bình còn có sỏi và cây thủy sinh làm vật trang trí, nhìn qua không hứng thú lắm.
Mà hấp dẫn nhất không phải khung cảnh bên trong bình, mà là những chàng trai cô gái trẻ tuổi đang trôi nổi trong bình, bọn họ bị buộc chặt hai tay hai chân, nín thở liều mạng giãy giụa trong nước, mỗi khi có thể trồi lên mặt nước để thở, liền sẽ bị tấm lưới điện chặn phía trên làm cho rớt xuống.
Những chiến sĩ bị nhốt bên trong giống như những con cá hấp hối, loay hoay giữa ngạt thở và điện giật, lại như con thiêu thân lao đầu vào lửa, kiên quyết lại bất lực đánh về hướng tia lửa điện, để sống sót, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Một khung cảnh tuyệt vời tràn đầy sức sống mãnh liệt làm mọi người tán thưởng không thôi, bọn họ vây quanh bể chứa nước thưởng thức, xem xét, chọn lựa, nếu có nhìn trúng đối tượng nào thì có thể cho người vớt lên từ trong nước, lại thêm nhóm người hầu lần lượt đưa đến các dụng cụ tra tấn khác nhau, có thể đoán hoạt động giải trí đêm naysẽ thập phần xuất sắc.
Bộ trưởng Trương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu chơi như vậy, hắn cầm lấy một chiếc roi da bò đen, nét mặt ngạc nhiên mà nói: "Bộ trưởng Vu, xét về tu thân dưỡng tính vẫn là ông lợi hại, tôi chỉ nhìn hình ảnh này đã cảm thấy tâm tình sung sướng, bất quá tôi không thích cảm giác ướt dầm dề."
Ánh mắt hắn bắt bẻ mà nhìn nhìn, khiêm tốn thỉnh giáo: "Trong số những công cụ mang vào sau không cho xuống nước, tôi thấy trong đó có một thanh niên tóc đỏ rất không tồi, tinh thần tốt, vô cùng hoang dã, ánh mắt tôi cũng không giỏi chọn lựa, ông giúp tôi nhìn xem thế nào?"
Vu Trầm Hải híp mắt đảo qua nhóm công cụ tối nay, hắn thấy Hà Ngôn bị ấn trên mặt đất, nhe răng với những người xung quanh, không khỏi cười nói: "Đó là moojjt con chó săn trước đây Bộ vũ trang bồi dưỡng ra, sau này trốn ra ngoài theo thủ lĩnh của chúng nó, lại bị chúng tôi gặp được bắt trở về, vốn dĩ tôi định giữ nó lại làm mồi câu, chỉ là bây giờ con cá lớn cuối cùng đã đến tay, mồi câu cá này đã không thể dùng, liền mang tới đây cho mọi người chơi."
Bộ trưởng Trương nghe xong lời này, bất đắc dĩ buông tay, nói: "Xem ra ánh mắt tôi vẫn là không được, vậy mà lại đi chọn một cái mồi câu sao? Làm lòng người có chút lo lắng, tính tính, đem nó nhường cho người khác đi, dù sao đều không sống qua đêm nay, tôi cũng lười quan tâm đến nó."
Vu Trầm Hải xua xua tay, nói: "Không thể nói như vậy, tuy rằng nó không bằng con cá lớn kia, nhưng có thể coi là hàng cao cấp trong đám hàng này rồi, khá vậy xem như này một đám mặt hàng bên trong hàng cao cấp, chất lượng tốt hay không phục thuộc vào việc ông so no với ai, ánh mắt ông trước nay vẫn luôn là nhất."
Bộ trưởng Trương nghe vậy thì vui vẻ, hắn nói: "Lão Vu à, ông thành công kích thích khẩu vị của tôi rồi, con cá lớn kia rốt cuộc mùi vị thế nào? Đừng giấu giếm, thứ tốt phải biết chia sẻ, mau cho tôi mở mang kiến thức đi?"
Vu Trầm Hải cười một cái, nói: "Ông hẳn là cũng biết nó, chính là tinh anh của nhóm ưu tú do Bộ vũ trang đào tạo - Tô Việt, trước đây nó còn từng một lần giữ chức vụ cao cấp phó bộ trưởng Bộ vũ trang, mặc kệ là xét từ phương diện nào đều là thanh niên xuất sắc thanh niên trong thế hệ trẻ."
Hơi thở bộ trưởng Trương gấp gáp, hắn nói: "Nói như vậy, ông đã bắt được nó trong tay?"
Vu Trầm Hải gật đầu, nói: "Tôi đã sớm theo dõi nó, ban đầu là muốn cho Bộ vũ trang nuôi dưỡng cho tốt rồi chủ động dâng lên, không nghĩ tới mấy kẻ Tiêu Viễn, Chu Lập Ngôn kia quản lý quá vô dụng, vũ khí tự mình chế tạo ra cũng không khống chế được, thật là một đám phế vật."
Nói tới đây, Vu Trầm Hải nhìn vời phía các vị khách quý đưa ra lời mời: "Lão Trương, cá lớn đêm nay sắp được đưa đến, không bằng cùng tôi đi kiểm tra?"
Bộ trưởng Trương sảng khoái cười nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Tôi đã gấp không chờ nổi rồi!"
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Lúc này, Khổng Tước mang mặt nạ ngụy trang, cùng Tô Việt bước vào bên trong trang viên.
Trên người Tô Việt mang theo không ít vết thương, đây là vết thương bên ngoài vừa rồi làm giả, nhìn qua dữ tợn khủng bố, nhưng kỳ thật không nghiêm trọng lắm, rất mau sẽ phục hồi như cũ, sẽ không ảnh hưởng đến hành động và chiến đấu.
Khổng Tước ở một bên giận mà không dám nói, hắn ở trong lòng tưởng tượng sự kinh ngạc cùng tức giận của đoàn trưởng hàng vạn lần khi nhìn thấy cảnh này, sau đó âm thầm cầu nguyện đoàn trưởng không phát hiện thì tốt, không cho hắn sẽ thành đồng phạm biết mà không báo.
Sau khi nói ra thân phận, hai người được người hầu trong trang viên dẫn đến một căn phòng xa hoa có sàn nhà bằng phẳng rộng rãi, diện tích ước chừng lớn hơn 300 mét vuông, ngoại trừ bộ bàn ghế đắt tiền sang trọng đặt ở giữa, bốn phía bày đầy rất rất nhiều dụng cụ tra tấn, bất kể là bể nước cao vài mét, hay là hàng rào điện cao thế, hay những chiếc roi và gậy lớn nhỏ, tất cả đều được vệ sinh tỉ mỉ, nhìn qua vô cùng sạch sẽ sáng bóng.
Đây là đặc biệt chuẩn bị cho ai? Không cần nói cũng biết.
Khổng Tước trợn mắt há hốc mồm, hắn đã từng xem qua nhiều đoạn video huấn luyện đen tối của trung tâm bồi dưỡng nhân tài, nhưng cách một màn hình ít bị sốc hơn nhiều so với tận mắt thấy cảnh thật vật thật, hắn có chút hiểu rõ vì sao Anh Vũ muốn giấu đoàn trưởng.
Lúc này nếu không phải lực chiến hắn có hạn, lại sợ làm hỏng kế hoạch của Anh Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không nhịn được giọng điệu này, chỉ sợ một phút một giây đều nhịn không được.
Tô Việt thật ra không sao cả, cậu tập mãi thành quen tìm một nơi ngồi xuống dựa vào, cố ý thể hiện ra động tác gian nan, dáng vẻ của người trọng thương nghiêm trọng, trên người bị trói bởi tầng tầng lớp lớp dây xích thiên thạch là hạn chế cử động của cơ thể, đầu bên kia của xiềng xích nằm trong tay Khổng Tước.
Tô Việt dùng ánh mắt ý bảo Khổng Tước nhớ giữ chặt đầu xích, đừng làm rơi nó trong lúc gặp mặt, xích trói đột nhiên bị mở sẽ rất khó xử. Như đã nói xong trước đó, Khổng Tước dùng một chân đá cậu nằm trên sàn nhà, kết quả Khổng Tước vẫn không nhúc nhích, cậu đành phải tùy cơ ứng biến tìm vị trí ngồi xuống.
Khổng Tước có chút quên lời thoại và kịch bản, tay hắn lúc này đều mồ hôi đầm đìa, nếu đổi thành đoàn trưởng thì thế nào? Anh Vũ mà dám quấn xiềng xích quanh người, đoàn trưởng dám chắc sẽ nhổ sạch lông con vẹt.
Hắn nhìn những dụng cụ rực rỡ muôn màu, hít một hơi thật sâu, không ngừng tự thôi miên mình, hắn là sát thủ top 1 trầm mặc ít nói, lần này đến đây làm một giao dịch lớn, hơn nữa khách hàng có lẽ sẽ không cò kè mặc cả. Hắn chỉ cần gật đầu lấy tiền bỏ của chạy lấy người, khi Anh Vũ ra tay thu hút chú ý, lập tức liên lạc với đồng bọn bên ngoài trang viên, cùng nhau trong ứng ngoại hợp truy tìm tung tích Hà Ngôn.
Hắn là sát thủ, là sát thủ, tuyệt đối không thể vừa gặp mặt lão già kia đã cắm hai dao trên người gã, hắn phải nhịn xuống, phải nhịn xuống, Anh Vũ bị người theo dõi chằm chằm còn có thể nhìn, hắn sao có thể không bằng Anh Vũ?
Tô Việt thấy hắn thật sự có chút khẩn trương, lại không thể lên tiếng nhắc nhở trước camera, vì thế đành phải dùng ánh mắt cẩn thận dẫn đường Khổng Tước, để hắn phân tán lực chú ý, ví dụ như nhìn hoa văn trên thảm, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhìn đèn đám mây pha lê trên trần nhà, v.v...
Khổng Tước được nhắc nhở, theo bản năng quét mắt nhìn, nhìn thấy bản hướng dẫn sử dụng các dụng cụ tra tấn trên bàn, hắn nhìn rõ nội dung bên trên, hơi thở lập tức trở nên dồn dập, hốc mắt dần dần sung huyết.
Tô Việt: "?"
Đây không giống muốn tới nói chuyện tiền thưởng của nhiệm vụ với khách hàng, mà là giống như đến lấy cái đầu trên cổ khách hàng hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook