Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
-
Chương 31
Hà Ngọc Trụ vừa mới trở lại tẩm điện thái tử, đem cái hộp mà Tác Ngạch Đồ đưa cho thái tử kia cất đi, còn chưa có kịp nghỉ lấy hơi đã bị cung nữ kéo đi, truyền đến chỗ thái tử phi.
Hắn suy nghĩ chắc là thái tử phi có chuyện gì muốn giao cho, đi một chuyến cũng không sao, kết quả sau khi qua tới thấy thái tử phi đang ở trong sân ngắm hoa uống trà, liền quỳ xuống hành lễ, “Thỉnh an thái tử phi, thái tử phi cát tường…”
Hứng thú ngắm cảnh bị đứt đoạn, thanh âm của thái tử phi nhàn nhạt lại cũng rất hùng hồn, từng chữ từng chữ rõ ràng lọt vào tai, “Hà công công, bổn cung không cát tường. Ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?”
“A?” Hà Ngọc Trụ nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn thái tử phi, thấy mắt thái tử phi nhìn sang, vội vàng cúi đầu, trong lòng buồn bực, toàn bộ người trong cung dù làm mất lòng ai cũng không nên làm mất lòng thái tử phi a, thường ngày trông thấy thái tử phi sống vui vẻ như phật Di Lặc, cả ngày đều tươi cười rất dễ thân cận, đột nhiên nghe được nàng nói mất hứng không thoải mái, vẫn còn có chút kỳ quái.”Chủ tử nương nương, ai dám chọc người, nô tài nhất định làm cho ngài hả giận.”
“Chọc bổn cung chính là thái tử điện hạ, Hà công công, ngươi có nguyện ý làm bổn cung hả giận hay không?” Thái tử phi nghe vậy, khóe miệng hiện lên nự cười, ánh mắt xẹt qua vẻ mặt Hà Ngọc Trụ đang chuyển từ màu xám sang trắng nhách.
“A!” Hà Ngọc Trụ lại càng bị hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, “Chủ tử nương nương, người là đang làm khó nô tài sao, người, người chính là đang nói giỡn với nô tài ư.”
Nếu như thái tử điện hạ và thái tử phi có xảy ra chuyện cãi vã gì cũng không đến lượt một tên nô tài như hắn có thể can dự vào, hơn nữa bình thường đều là thái tử điện hạ mang theo một bụng tức giận từ chỗ thái tử phi đi ra, thế nào mà bây giờ thái tử điện hạ cuối cùng cũng đem thái tử phi chọc giận được nhỉ?
“Ha hả, ta là nói đùa với ngươi. Có điều, nếu ngươi không đem sự việc hôm nay cùng thái tử xuất cung gặp người nào đã phát sinh chuyện gì nói ra hết, nếu xảy ra chuyện thì e là ta không phải nói giỡn.” Thái tử phi cười cười, đặt chén trà xuống, ngón tay vuốt ve quai chén trà sứ trắng mịn, chậm rãi nói, ánh mắt lại thay đổi trở nên sắc bén nhìn thẳng vào Hà Ngọc Trụ, vỗ bàn một cái, đem chén trà nảy lên một cái lật mình ngã, “Hà công công, ngươi quả là có lá gan lớn! Lại dám dụ dỗ thái tử đi đến chỗ hạ lưu như vậy!”
Hà Ngọc Trụ như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, lẽ nào thái tử phi biết chuyện thái tử hôm nay xuất cung đã xem chúng một con hát? Hắn vốn dĩ biết chuyện này nên liền chột dạ, biết thái tử làm như vậy là không đúng, thế nhưng hắn không ngăn cản được thái tử, ngay đến khuyên cũng không dám khuyên, trở về Dục Khánh Cung cũng lo sợ bất an, vừa bị thái tử phi nói như vậy, tự nhiên là sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Thái tử phi minh giám a, nô tài khuyến thái tử gia không được a, nô tài thực sự không muốn thái tử gia làm như vậy a.”
Nói liền liên tiếp dập đầu mấy cái, cái trán bị dập đến đỏ hồng một mảnh.
Thạch Tuấn Nham thấy thế cũng ngạc nhiên, hắn chẳng qua là nói đùa với Hà Ngọc Trụ mà thôi, vốn là cố ý đem chuyện nói cho nghiêm trọng đi một chút, cái Hà Ngọc Trụ đại công công này quả là quá nhát gan, nếu trực tiếp hỏi sợ hắn còn bĩnh luôn ra quần ấy chứ, không chừng còn có thể chết đứng, cho nên đầu tiên là hắn dùng lời dắt mũi Hà công công đi một vòng, sau đó dọa hắn một chút, xem có thể moi thông tin từ miệng hắn ra hay không, kết quả, thật đúng là xảy ra chuyện xấu tày đình a, không phải vậy thì sao Hà công công lại sợ đến như vậy.
“Đừng dập đầu nữa, mau đứng lên đi, đem chuyện hôm nay thái tử xuất cung nói tỉ mỉ cho ta một phen. Bây giờ nếu bổn cung sớm biết ngọn nguồn, thì may ra sự tình còn có thể thu xếp được, nếu ngươi có nữa lời gian dối, sau ít hôm nữa sự tình càng không thể vãn hồi, người thứ nhất mất mạng chính là ngươi đó!” Thạch Tuấn Nham làm bộ đã biết được đại khái sự tình, gặng hỏi chi tiết từ Hà Ngọc Trụ, “Nói lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho thái tử gia, thì nhất định không thể giấu diếm.”
Sau khi Hà Ngọc Trụ qua cơn sợ hãi, hiện tại lại có chút e dè không muốn nói, nếu để cho thái tử biết được là do hắn nói ra, khi đó cái mạng nhỏ này của hắn cũng không giữ được a, vì vậy cẩn thận thử dò xét, “Chủ tử nương nương chẳng phải đã biết hết rồi sao?”
Nếu đã biết hết cũng sẽ không đi hỏi lại hắn a.
“Ta phải nghe từ miệng ngươi nói. Nếu ngươi đã đến chỗ ta mà còn không chịu nói ra thì cũng đừng hòng đi ra được nữa.” Thạch Tuấn Nham thấy Hà Ngọc Trụ đã phản ứng kịp, bắt đầu có ý muốn đùa giỡn một tí, trong lòng cười nhạt, dùng ống móng tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, uy hiếp nói: “Ta đúng là đã biết, mà ngươi cũng tới đây rồi, nếu thái tử gia có biết có thể không nghi ngờ là ngươi cáo trạng được sao? Bây giờ ngươi chỉ còn cách đem mọi chuyện nói rõ ràng, ta còn có thể nghĩ cách bảo vệ cho ngươi.”
“Nô tài biết sai rồi, nô tài nói, nô tài biết những gì đều sẽ nói cho nương nương.” Hà Ngọc Trụ là một người thông minh, nghe xong lời thái tử phi nói, nên lựa chọn bên nào hắn cũng đã quyết định, nhìn nhũ mẫu và cung nữ bên người thái tử phi, “Nương nương, việc này, các nàng…”
Thạch Tuấn Nham vừa nhìn ánh mắt hắn lắm la lắm lét thì liền hiểu, “Trữ ma ma, các ngươi lui xuống phía dưới đi.”
“Dạ.” Trữ ma ma, Lý ma ma đáp, mang theo cung nữ đứng ở xa xa, trông chừng cho thái tử phi ở bên này, không cho người tới gần.
Hà Ngọc Trụ kiến chỉ còn lại có thái tử phi mới thở dài một hơi, đem chuyện hôm nay thái tử xuất cung đi đến biệt viện của Tác Ngạch Đồ và đã phát sinh việc gì đều nói một lần, thái tử phi nghe được thái tử coi trọng một nam con hát, nghe đến đoạn Tác Ngạch Đồ còn có ý đưa cho thái tử điện hạ, hắn liền cảm thấy mây dông kéo đến trên đầu, liền hung hăng vỗ lên bàn một cái, làm nắp trà đinh đang rung động một cái.
Mẹ một thằng BB, tên thái tử khốn kiếp này đầu óc thật đúng là khác hẳn với người thường, thấy những người khác yêu thích trai đẹp thì điều không phải nam nhân bình thường, trong lòng nên nghĩ cách xa họ một chút, hắn còn có hứng thú muốn nếm thử một phen? Thạch Tuấn Nham thầm mắng, trong Dục Khánh Cung đã có một đám nữ nhân, hắn còn chưa thấy thỏa mãn, còn muốn đem móng vuốt hướng đến trên những người đồng tính với mình sao? Thật muốn thiến hắn, để hắn cùng Hà công công làm bạn đi!
“Chủ tử nương nương, chủ tử nương nương!” Hà Ngọc Trụ thấy thái tử phi tức giận đến nói không ra lời, nhịn không được kêu lên, “Chủ tử nương nương đừng nóng vội, lúc Tác Đại Nhân nói muốn tặng người, thái tử điện hạ còn chưa đáp ứng cơ mà.”
Thạch Tuấn Nham lạnh lùng mà liếc xéo Hà Ngọc Trụ, làm Hà Ngọc Trụ muốn đem câu biện minh kia nuốt vào trong bụng, hừ, hắn không phải là không muốn đáp ứng, mà là không mang vào Dục Khánh Cung được thôi.
Vốn cho rằng thái tử không có giống như trong lịch sử ghi là lưỡng tính, hắn còn nghĩ thái tử bị người đời hiểu lầm, không nghĩ tới không phải là không có thật, mà là còn chưa tới lúc, hiện tại vừa xuất cung, liền gặp phải cám dỗ.
“Hà công công, nếu như bổn cung không hỏi, không phải là ngươi muốn dấu bổn cung, chờ thái tử điện hạ phạm sai lầm rồi ngươi mới bằng lòng nói đấy chứ?” Thạch Tuấn Nham cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Nô tài không dám, nô tài thực sự không dám a.” Hà Ngọc Trụ cũng là có nỗi khổ không nói nên lời, hắn là công công thiếp thân luôn bên cạnh thái tử, phản bội thái tử như vậy thì kế sinh nhai cũng liền chấm dứt, hôm nay bất đắc dĩ bị bắt phải đem chuyện này nói ra, hắn dù sao cũng cảm thấy không tốt.
“Bổn cung sẽ không đem chuyện hôm nay nói ra, cho nên ngươi cứ yên tâm, có điều sau này nếu thái tử có phát sinh chuyện bị người ta dụ dỗ như hôm nay nữa, hoặc có những chuyện không đúng khác, ngươi đều phải len lén đem chuyện này nói cho bổn cung. Hà công công, ngươi đã nhớ kỹ chưa?” Thạch Tuấn Nham liền nhắc nhở, Hà Ngọc Trụ chính là thái tử thiếp thân thái giám, mỗi ngày đều theo thái tử, muốn biết hành tung của thái tử, hỏi hắn là thỏa đáng nhất, có Hà công công mật báo, có chuyện gì xảy ra hắn cũng đều có thể sớm đề phòng. “Bổn cung chỉ cần biết những chuyện này, những thứ khác bổn cung sẽ không làm khó ngươi, cũng là vì thái tử gia, ngươi nên hiểu được làm sao mới là tốt nhất cho thái tử gia.”
Hà Ngọc Trụ nghe xong thấy thái tử phi chỉ là muốn biết những việc này, mà như thái tử hôm nay làm việc sai trái đó bằng vào hắn là không thể ngăn cản, có thái tử phi khuyên nhủ quả thực so với hắn tốt hơn nhiều, liền vội vàng đáp lời, “Nô tài hiểu rõ, chủ tử nương nương xin yên tâm.”
“Được rồi, hiện tại ngươi đi tìm thái tử gia, nói cho thái tử gia, bổn cung đêm nay chờ hắn, có việc muốn cùng thái tử gia thương lượng.” Thạch Tuấn Nham rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, sẽ chuẩn bị tự tay thu thập cái tên thái tử điện hạ kia.
Chờ sau khi Hà công công rời đi, Thạch Tuấn Nham nâng chén trà lên, uống một hớp trà lớn, mới lại nặng nề đem chén trà đặt xuống, hướng về phía Trữ ma ma và Lý ma ma ngoắc ngoắc, phân phó các nàng xuất cung làm việc.
“Trữ ma ma, ngươi đi đem bốn người mỹ nhân trước đó bị đuổi ra khỏi Dục Khánh Cung chọn lấy hai người đến Thuận Thiên Phủ đánh trống minh oan, cứ nói Tác Ngạch Đồ Tác Đại Nhân cưỡng bức dân nữ hay đại loại như vậy, có bao nhiêu lời khó nghe thì cứ dạy cho các nàng nói.
Khóc lóc kêu oan thảm thiết một chút, nói cho các nàng biết, chỉ cần có thể làm lớn chuyện, ta liền cho các nàng một con đường rộng mở.” Trước đó bốn người mỹ nữ Giang Nam đưa đến Dục Khánh Cung bởi vì chưa có qua sự kiểm tra của phủ nội vụ, đã bị hắn đưa ra khỏi cung nuôi ở trong một thôn trang của hồi môn của hắn, hiện tại đã có dịp để dùng được tới, “Lý ma ma, ngươi về Thạch phủ một chuyến, tìm đại ca của bổn cung.”
Thạch Tuấn Nham ở bên tai Lý ma ma phân phó hai câu, Hà Ngọc Trụ đem tên đám môn sinh dụ dỗ thái tử đều nhớ rõ mồn một, lúc này cũng thuận tiện cho Thạch Tuấn Nham đối phó, vốn cũng không phải là quan viên đứng đắn gì, cái hạng người thích vỗ mông ngựa với lại ba cái chuyện nhạy cảm cũng dám nói ra bên ngoài, chết tiệt.
“Trữ ma ma, trong cái thôn trang kia của bổn cung còn thiếu một gánh hát, ngươi đi bàn với người trông coi thôn trang Lý Tiểu Tam, đem cái gánh hát Khánh Hỉ ở kinh thành mua đứt cho ta, con hát trong gánh hát Khánh Hỉ một người cũng không được thiếu, nhất là một người họ Bạch nổi tiếng kia. Mua rồi nuôi ở trong thôn trang, bổn cung có việc cần dùng.” Thạch Tuấn Nham liền phân phó nói, nhiều người thích nghe hí xem hát như vậy, danh kỹ mà giống như ngôi sao vậy, đây cũng là nghề nghiệp tiêu khiển lâu đời nhất, không chừng sau này hắn có việc sử dụng đến, còn người là không thể tiện nghi cho cái tên thái tử vương bát đản kia. (vương bát đản là chỉ mấy tên già mà không nên nết, làm người mà không có tám đức tính tốt nào cả)
Tỉ mỉ phân phó Trữ ma ma và Lý ma ma, sau khi chờ các nàng rời đi, thái tử phi mới gọi tứ đại cung nữ vào, mang theo các nàng quay về tẩm điện, phân phó tứ đại cung nữ chuẩn bị chuyện tắm rửa.
Thái tử điện hạ đang ở trong tiểu viện của thứ phúc tấn Trữ thị, mới cùng Trữ thị trêu đùa hai câu, đã bị Hà Ngọc Trụ ba phần thấp thỏm bốn phần nóng ruột bẩm báo, nói thái tử phi có việc gấp muốn tìm hắn, khiến cho thái tử mất hứng trêu hoa ghẹo nguyệt, suy nghĩ một chút liền bĩu môi, chọn lựa phương án đi tìm thái tử phi, hỏi nàng rốt cuộc có chuyện gì, thế nào mà mỗi quay về đều phải chờ hắn đi rồi mới gọi lại kiếm chuyện, thực sự là phiền phức.
Thái tử điện hạ lần thứ hai trở lại tẩm điện thái tử phi, lại bị tứ đại cung nữ báo cho biết thái tử phi đang tắm, nghe vậy, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười, liền gõ cửa phòng một cái hô: “Phúc tấn, cô tiến vào đây.”
Thái tử phi ở trong phòng tắm rửa nhắm mắt lại ngồi ở trong bồn tắm, sương trắng mờ ảo, xông cho cả người đều thoải mái không ngớt, nghe được thanh âm của thái tử, khóe miệng thái tử phi cũng nhoẻn lên, mắt chưa từng mở, liền hô, “Gia vào đi.”
Thái tử điện hạ đẩy cửa vào, vòng qua bình phong, hơi nước nóng đập vào mặt, đem thân hình thái tử phi ở trong màn hơi nước như ẩn như hiện, thái tử đi vào một chút, thấy mỹ nhan bị hơi nước xông đến đỏ bừng, trái tim trong lồng ngực hắn nhảy mạnh một cái, trong đầu hiện ra dáng dấp của con hát kia, coi như cùng thái tử phi có chút tương tự, nghĩ vậy hắn trợn mắt nhìn kỹ, đúng rồi, chính là nự cười này, độ cong làn môi này coi như không khác biệt lắm, đều có loại cảm giác làm cho không nói ra lời. Mà phúc tấn của hắn cười rộ lên như thế lại càng động lòng người hơn, nàng cho tới bây giờ chưa từng cười ôn nhu đối với hắn như vậy.
Nhìn thái tử phi ôn nhu bình thản như vậy, trong lòng thái tử điện hạ cũng có chút kinh diễm, chẳng lẽ hắn là bởi vì cho rằng con hát kia cười giống như thái tử phi, mới có thể gây hứng thú đối với hắn như vậy?
Nghĩ đến một khả năng như vậy, thái tử điện hạ đột nhiên rùng mình một cái, hắn làm sao sẽ có loại cảm tình này đối với Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên cái người đàn bà đanh đá này kia chứ, tướng mạo thái tử phi thật sự là không đẹp được như con hát hoá trang kia, hắn luôn luôn là một tài tử trăng hoa, cho nên mới có ý niệm nếm thử cảm giác mới mẻ trong đầu.
Nhất định là như vậy.
“Gia, ngươi là đang suy nghĩ gì, muốn đi qua cùng tắm sao?” Thái tử phi mở mắt, thấy sắc mặt thái tử điện hạ có chút đăm chiêu, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, chớ không phải là đang giả bộ chính nhân quân tử đó chứ?
Thái tử liền đi lên vài bước, thái tử phi đếm bước chân hắn, trong lòng sổ ra một câu, ngươi cách cái chết không xa.
Không nghĩ tới, lúc thái tử cách nàng còn có một thước đột nhiên ngừng lại, “Ngươi tìm cô có chuyện gì? Chẳng lẽ phúc tấn ngươi muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ cô?”
Thái tử phi thấy hắn không đi tới nữa, vì vậy tự mình đứng lên, kèm theo tiếng nước soàn soạt, một cái khăn tắm màu trắng dài che ở trước thân thể, che lại cảnh xuân, chân thon dài trắng noãn vượt qua bồn tắm, từ cầu thang gỗ bước xuống, đứng ở trước mặt của thái tử điện hạ, “Ta không cần phải dùng sắc dụ dỗ ngươi, nếu là ta muốn ngươi, trực tiếp đem ngươi đè lên trên giường là được.”
Nói rồi liền lôi kéo, cố sức đem thái tử đặt ở trên nhuyễn tháp ở trong phòng tắm, cả thân mình liền đặt ở trên người thái tử, hai tay bưng lấy mặt của thái tử, “Gia, ngươi cứ thoải mái đừng nhúc nhích, ngươi khẽ động thì ta cũng không biết có thể đánh ngươi hay không.”
Thái tử điện hạ nghe được giọng nói không có ý tốt của thái tử phi, cũng không có giãy dụa, lúc hít thở ngửi thấy được hương vị tươi mát trên người thái tử phi, còn ngược lại không tở ra tức giận, liền hỏi, “Ngươi lại ăn nhầm thuốc gì, kêu đánh kêu mắng, người đàn bà đanh đá ác phụ như ngươi không làm dưới một lần.”
Thái tử phi nghe vậy cười khúc khích, “Gia, đó cũng là ở trong lòng ngươi nghĩ như vậy, ta thuỳ mị dịu dàng đến cỡ nào nhưng ngươi không biết, thực sự là đáng tiếc.” Nói rồi cúi đầu khẽ hôn môi thái tử, thái tử cả kinh trợn to hai mắt.
“Tĩnh Nghiên, ngươi muốn làm gì?” Hắn ngay đến dòng họ thái tử phi đều đã quên niệm qua một lượt, có thể thấy được đã bị giật mình đến mức nào, trong bụng dứt khoát cho rằng thái tử phi thật sự chịu kích thích gì đó a.
“Ngươi không phải nói ta không ôn nhu sao, ta bây giờ đối với ngươi rất ôn nhu, thế nào, ngươi không có quen sao?” Thái tử phi đưa tay nhéo cái lỗ tai thái tử một cái, “Xem ra ngươi là thích ta dùng bạo lực?”
“Này! Ai da, ngươi mau buông cô ra.” Thái tử bị đau hô lên, vừa định đưa tay đẩy thái tử phi ra lại bị đánh một quyền thật mạnh, “A, ngươi lớn mật!”
Thái tử phi lại tặng thêm cho cái bụng hắn một quyền, “Gia, chính miệng ngươi nói một chút, ngươi ra ngoài cung rốt cuộc đi làm cái gì! Nếu ngươi có thể mặt đối mặt mà nói, như vậy ta sẽ không đánh ngươi!”
“Ngươi!” Thái tử nghĩ đến loại chuyện kia, đối với phúc tấn mình mà nói, thật sự là không mở miệng được, phúc tấn nói như vậy chẳng lẽ có người mật báo? “Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi dám làm thế nào lại sợ bị người khác biết?” Giọng nói Thạch Tuấn Nham lạnh băng mà ở bên tai thái tử nói rằng, “Chơi nam nhân? Dục Khánh Cung ở đây đã có một đoàn nữ nhân, ngươi lại muốn tìm nam nhân?”
“Ngươi nói chuyện làm sao lại thô lỗ như vậy!” Sắc mặt thái tử không tốt, từ trong miệng thái tử phi nghe được câu chơi nam nhân, khiến da mặt hắn đỏ lên một trận đầy vẻ lúng túng.
“Chẳng lẽ oan cho ngươi sao hả?” Tay của thái tử phi lần mò đi xuống, sau đó nắm lại, “Ngươi nói ngươi có cái ý niệm kia trong đầu hay không!”
“Cô chỉ là hiếu kỳ, cũng không có đi làm! Ngươi không nên ngậm máu phun người!” Của quý thái tử điện hạ bị người ta nắm phía dưới có chút kinh hãi sợ thái tử phi sơ ý một chút làm hắn tàn phế, không nghĩ tới thái tử phi lại làm cho hắn thấy thoải mái hơn, vì vậy câu phía sau cũng không có gì lo lắng, “Cô mặc dù có cái ý niệm kia trong đầu, nhưng bây giờ cũng đã phai nhạt a.”
“Sao? Phai nhạt?” Thái tử phi cầm nắm sờ soạng thái tử vài cái, thấy vẻ mặt thái tử có chút thoải mái, trong ngực lại hiện lên ý cười nhạt, “Ý niệm trong đầu phai nhạt nhưng chưa nguôi, có đúng hay không.”
Thái tử ngửa đầu không nói lời nào, hắn cần gì phải nói cho thái tử phi làm chi, vừa nghĩ như vậy, đã bị thái tử phi dùng sức ngắt một cái, đau đến kêu thành tiếng, “Mau buông cô ra, ngươi thật sự là quá ác độc!”
“Ngươi là thái tử, cũng không đi đường ngay thẳng lại đi đường cong, bộ ngươi không thấy… làm vậy hoàng a mã sẽ thất vọng sao? Ngươi không phải là muốn cho đám huynh đệ kia của ngươi mỗi ngày đều cười nhạo ngươi, nói ngươi không có mặt mũi gì đó, chẳng những chơi con hát mà còn là nam? Ngươi là a mã củ cải đỏ, nếu như nó biết mình có một a mã yêu thích đàn ông, nó làm sao có dũng khí ngẩng đầu lên! Ngươi chỉ muốn tốt cho chính bản thân ngươi, tò mò, tò mò cái rắm a!” Thái tử phi hung tợn nói rằng, “Ngươi đã mười tám rồi, cũng không phải đứa con nít tám tuổi a! Cho dù tám tuổi cũng sẽ không có ý niệm ấu trĩ như thế trong đầu. Tiểu hài tử được người lớn nói, không thể chơi đùa với lửa nên liền sợ lửa, kết quả ngươi lại làm ngược, việc không được phép ngươi lại đi làm! Ngươi xem ngươi chậm chạp đến đần độn a! Ngươi đã là a mã của hai người con trai, thì không thể chín chắn một chút sao?”
“Cô…” Thái tử điện hạ chưa từng nghe qua lời răn dạy thẳng thừng như vậy, cho dù là Khang Hi, hắn phạm sai lầm cũng chỉ là nhẹ nhàng nói mấy câu, vốn dĩ hắn cho rằng chỉ là việc nhỏ mà thôi, ở trong miệng thái tử phi lại trở thành một lần hắn bốc đồng, nghe đến tai mình cũng có chút đỏ, thái tử phi cho tới bây giờ chưa từng kích động như vậy, lúc này hắn đã thực sự làm gì?
Thái tử điện hạ rất hiếm khi nghe được thái tử phi khuyên nhủ răn dạy, nếu là Khang Hi còn có nhóm a ca khác nghe được, nhất định sẽ cảm thấy rất giật mình. Nếu như là Khang Hi biết chuyện thái tử chơi nam nhân, tuyệt đối sẽ không cho tin truyền ra bên ngoài, mà là sẽ đi xử lý những người làm ô danh thái tử, dụ dỗ thái tử phạm sai lầm, hành động này cũng không thể cho thái tử bài học gì, ngược lại sẽ làm cho hắn tưởng rằng chuyện chẳng có gì đáng lo ngại, lần một rồi lần hai lần ba liên tiếp phạm sai lầm.
Thạch Tuấn Nham lựa chọn trực tiếp răn dạy hắn, còn muốn cho hắn một bài học khó quên.
Thái tử đang nghĩ ngợi, cũng cảm giác được có cái gì đó lành lạnh đụng hắn, sợ đến hai chân đạp một cái muốn đẩy thái tử phi ra, “Ngươi làm gì!”
Mặt thái tử phi không thay đổi giơ giơ thuốc mỡ trong tay lên, nói rằng: “Gia không phải là bị táo bón sao, ta giúp ngươi nhuận tràng. Chớ không phải là gia đã quên công dụng lớn nhất của thuốc mỡ chính là bôi trơn sao? Gia, chính ngươi đều là nam nhân, chẳng lẽ vòng tuần hoàn thức ăn ngũ cốc một ngày không phải từ chỗ này đi ra?”
Thái tử điện hạ nghĩ đến cái tràng cảnh kia sắc mặt liền tái xanh, “Được rồi được rồi, cô biết sai rồi, đừng khiến cô buồn nôn.”
“Ngươi không phải là rất muốn nếm thử cảm giác hứng thú mới lạ kia sao, ta chẳng qua là muốn nhắc nhở gia đừng quên vài thứ. Có vài người không sợ bị bệnh hoa liễu, mê say cái bàng môn tả đạo này, chớ gia không phải là muốn mình nhiễm những thứ bệnh khó nói này sao? Ngươi chơi nữ nhân lại muốn chơi nam nhân, ta còn không chê ngươi bẩn.” Thạch Tuấn Nham lại ở trên của quý thái tử in vài cái, thái tử dắt tay hắn, hận không thể cùng hắn liều mạng.
“Cô không có đi làm những chuyện kia! Hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có! Cô xin thề!” Thái tử bị thái tử phi làm cho nhịn không được phát lời thề độc, sau này hắn thực sự không nên tới nơi ở của thái tử phi này nữa, người nữ nhân này thật sự là làm hắn thấy ghê tởm, còn khó chơi hơn trước.
“Gia nếu đã phát thệ, ta đây cũng không làm phiền ngài nữa. Ta cũng vì tốt cho gia, thực sự, ta vẫn luôn rất quan tâm ngươi, mọi chuyện vì muốn tốt cho ngươi, ngươi phải hiểu rõ trong lòng.” Thái tử phi nghe được thái tử ngay đến lời thề cũng đã nói ra, trong lòng như buông được một tảng đá lớn, vỗ vỗ tay, cúi người ở bên gương mặt thái tử hôn một cái, “Gia, chúng ta ở chỗ này giằng co, chơi đùa lâu như vậy, nên trở về nội thất đi nghỉ ngơi.”
Thái tử điện hạ có chút muốn tức giận, thế nhưng nghe được thái tử phi lần này vì muốn tốt cho hắn đích thực xuất phát từ trong tâm, trong lòng lại có chút cảm giác ấm áp, tuy rằng hắn và thái tử phi vẫn không hợp nhau, nhưng coi như mọi chuyện thái tử phi thực sự là suy nghĩ vì hắn. Nghĩ vậy sờ sờ gò má bị hôn qua, rốt cuộc là vì mình nhất thời hứng khởi muốn chơi thử mỹ nam mà có chút hối hận biết sai, thấy thái tử phi đi, hắn cũng chỉ có thể nắm quần bị thái tử phi cởi lên chuẩn bị mặc trở lại, kết quả cúi đầu vừa nhìn trên đầu của quý in một con bướm màu đen, nhịn không được hung hăng nện cho nhuyễn tháp một cái.
“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, cô nhất định không buông tha ngươi!” Thái tử điện hạ vội vàng dùng khăn ướt lau cũng không thể lau sạch, càng thêm tức giận trong lòng.
Nghiến răng nghiến lợi mặc lại quần, thái tử điện hạ vội vội vàng vàng chuyển qua nội thất thái tử phi, vừa dừng bước ở bên ngoài cửa phòng nội thất, đem một đám cung nữ dọa sợ đến không dám thở mạnh. Thái tử gia ý niệm trong đầu vừa thay đổi, hắn không thể đi vào đối mặt với thái tử phi, nữ nhân kia đối với hắn rất là nhẫn tâm, hắn lại không khống chế được nàng, hay vẫn là quay về tẩm điện của mình thì hơn, ngày mai sẽ tính sau.
Hắn suy nghĩ chắc là thái tử phi có chuyện gì muốn giao cho, đi một chuyến cũng không sao, kết quả sau khi qua tới thấy thái tử phi đang ở trong sân ngắm hoa uống trà, liền quỳ xuống hành lễ, “Thỉnh an thái tử phi, thái tử phi cát tường…”
Hứng thú ngắm cảnh bị đứt đoạn, thanh âm của thái tử phi nhàn nhạt lại cũng rất hùng hồn, từng chữ từng chữ rõ ràng lọt vào tai, “Hà công công, bổn cung không cát tường. Ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?”
“A?” Hà Ngọc Trụ nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn thái tử phi, thấy mắt thái tử phi nhìn sang, vội vàng cúi đầu, trong lòng buồn bực, toàn bộ người trong cung dù làm mất lòng ai cũng không nên làm mất lòng thái tử phi a, thường ngày trông thấy thái tử phi sống vui vẻ như phật Di Lặc, cả ngày đều tươi cười rất dễ thân cận, đột nhiên nghe được nàng nói mất hứng không thoải mái, vẫn còn có chút kỳ quái.”Chủ tử nương nương, ai dám chọc người, nô tài nhất định làm cho ngài hả giận.”
“Chọc bổn cung chính là thái tử điện hạ, Hà công công, ngươi có nguyện ý làm bổn cung hả giận hay không?” Thái tử phi nghe vậy, khóe miệng hiện lên nự cười, ánh mắt xẹt qua vẻ mặt Hà Ngọc Trụ đang chuyển từ màu xám sang trắng nhách.
“A!” Hà Ngọc Trụ lại càng bị hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, “Chủ tử nương nương, người là đang làm khó nô tài sao, người, người chính là đang nói giỡn với nô tài ư.”
Nếu như thái tử điện hạ và thái tử phi có xảy ra chuyện cãi vã gì cũng không đến lượt một tên nô tài như hắn có thể can dự vào, hơn nữa bình thường đều là thái tử điện hạ mang theo một bụng tức giận từ chỗ thái tử phi đi ra, thế nào mà bây giờ thái tử điện hạ cuối cùng cũng đem thái tử phi chọc giận được nhỉ?
“Ha hả, ta là nói đùa với ngươi. Có điều, nếu ngươi không đem sự việc hôm nay cùng thái tử xuất cung gặp người nào đã phát sinh chuyện gì nói ra hết, nếu xảy ra chuyện thì e là ta không phải nói giỡn.” Thái tử phi cười cười, đặt chén trà xuống, ngón tay vuốt ve quai chén trà sứ trắng mịn, chậm rãi nói, ánh mắt lại thay đổi trở nên sắc bén nhìn thẳng vào Hà Ngọc Trụ, vỗ bàn một cái, đem chén trà nảy lên một cái lật mình ngã, “Hà công công, ngươi quả là có lá gan lớn! Lại dám dụ dỗ thái tử đi đến chỗ hạ lưu như vậy!”
Hà Ngọc Trụ như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, lẽ nào thái tử phi biết chuyện thái tử hôm nay xuất cung đã xem chúng một con hát? Hắn vốn dĩ biết chuyện này nên liền chột dạ, biết thái tử làm như vậy là không đúng, thế nhưng hắn không ngăn cản được thái tử, ngay đến khuyên cũng không dám khuyên, trở về Dục Khánh Cung cũng lo sợ bất an, vừa bị thái tử phi nói như vậy, tự nhiên là sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Thái tử phi minh giám a, nô tài khuyến thái tử gia không được a, nô tài thực sự không muốn thái tử gia làm như vậy a.”
Nói liền liên tiếp dập đầu mấy cái, cái trán bị dập đến đỏ hồng một mảnh.
Thạch Tuấn Nham thấy thế cũng ngạc nhiên, hắn chẳng qua là nói đùa với Hà Ngọc Trụ mà thôi, vốn là cố ý đem chuyện nói cho nghiêm trọng đi một chút, cái Hà Ngọc Trụ đại công công này quả là quá nhát gan, nếu trực tiếp hỏi sợ hắn còn bĩnh luôn ra quần ấy chứ, không chừng còn có thể chết đứng, cho nên đầu tiên là hắn dùng lời dắt mũi Hà công công đi một vòng, sau đó dọa hắn một chút, xem có thể moi thông tin từ miệng hắn ra hay không, kết quả, thật đúng là xảy ra chuyện xấu tày đình a, không phải vậy thì sao Hà công công lại sợ đến như vậy.
“Đừng dập đầu nữa, mau đứng lên đi, đem chuyện hôm nay thái tử xuất cung nói tỉ mỉ cho ta một phen. Bây giờ nếu bổn cung sớm biết ngọn nguồn, thì may ra sự tình còn có thể thu xếp được, nếu ngươi có nữa lời gian dối, sau ít hôm nữa sự tình càng không thể vãn hồi, người thứ nhất mất mạng chính là ngươi đó!” Thạch Tuấn Nham làm bộ đã biết được đại khái sự tình, gặng hỏi chi tiết từ Hà Ngọc Trụ, “Nói lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho thái tử gia, thì nhất định không thể giấu diếm.”
Sau khi Hà Ngọc Trụ qua cơn sợ hãi, hiện tại lại có chút e dè không muốn nói, nếu để cho thái tử biết được là do hắn nói ra, khi đó cái mạng nhỏ này của hắn cũng không giữ được a, vì vậy cẩn thận thử dò xét, “Chủ tử nương nương chẳng phải đã biết hết rồi sao?”
Nếu đã biết hết cũng sẽ không đi hỏi lại hắn a.
“Ta phải nghe từ miệng ngươi nói. Nếu ngươi đã đến chỗ ta mà còn không chịu nói ra thì cũng đừng hòng đi ra được nữa.” Thạch Tuấn Nham thấy Hà Ngọc Trụ đã phản ứng kịp, bắt đầu có ý muốn đùa giỡn một tí, trong lòng cười nhạt, dùng ống móng tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, uy hiếp nói: “Ta đúng là đã biết, mà ngươi cũng tới đây rồi, nếu thái tử gia có biết có thể không nghi ngờ là ngươi cáo trạng được sao? Bây giờ ngươi chỉ còn cách đem mọi chuyện nói rõ ràng, ta còn có thể nghĩ cách bảo vệ cho ngươi.”
“Nô tài biết sai rồi, nô tài nói, nô tài biết những gì đều sẽ nói cho nương nương.” Hà Ngọc Trụ là một người thông minh, nghe xong lời thái tử phi nói, nên lựa chọn bên nào hắn cũng đã quyết định, nhìn nhũ mẫu và cung nữ bên người thái tử phi, “Nương nương, việc này, các nàng…”
Thạch Tuấn Nham vừa nhìn ánh mắt hắn lắm la lắm lét thì liền hiểu, “Trữ ma ma, các ngươi lui xuống phía dưới đi.”
“Dạ.” Trữ ma ma, Lý ma ma đáp, mang theo cung nữ đứng ở xa xa, trông chừng cho thái tử phi ở bên này, không cho người tới gần.
Hà Ngọc Trụ kiến chỉ còn lại có thái tử phi mới thở dài một hơi, đem chuyện hôm nay thái tử xuất cung đi đến biệt viện của Tác Ngạch Đồ và đã phát sinh việc gì đều nói một lần, thái tử phi nghe được thái tử coi trọng một nam con hát, nghe đến đoạn Tác Ngạch Đồ còn có ý đưa cho thái tử điện hạ, hắn liền cảm thấy mây dông kéo đến trên đầu, liền hung hăng vỗ lên bàn một cái, làm nắp trà đinh đang rung động một cái.
Mẹ một thằng BB, tên thái tử khốn kiếp này đầu óc thật đúng là khác hẳn với người thường, thấy những người khác yêu thích trai đẹp thì điều không phải nam nhân bình thường, trong lòng nên nghĩ cách xa họ một chút, hắn còn có hứng thú muốn nếm thử một phen? Thạch Tuấn Nham thầm mắng, trong Dục Khánh Cung đã có một đám nữ nhân, hắn còn chưa thấy thỏa mãn, còn muốn đem móng vuốt hướng đến trên những người đồng tính với mình sao? Thật muốn thiến hắn, để hắn cùng Hà công công làm bạn đi!
“Chủ tử nương nương, chủ tử nương nương!” Hà Ngọc Trụ thấy thái tử phi tức giận đến nói không ra lời, nhịn không được kêu lên, “Chủ tử nương nương đừng nóng vội, lúc Tác Đại Nhân nói muốn tặng người, thái tử điện hạ còn chưa đáp ứng cơ mà.”
Thạch Tuấn Nham lạnh lùng mà liếc xéo Hà Ngọc Trụ, làm Hà Ngọc Trụ muốn đem câu biện minh kia nuốt vào trong bụng, hừ, hắn không phải là không muốn đáp ứng, mà là không mang vào Dục Khánh Cung được thôi.
Vốn cho rằng thái tử không có giống như trong lịch sử ghi là lưỡng tính, hắn còn nghĩ thái tử bị người đời hiểu lầm, không nghĩ tới không phải là không có thật, mà là còn chưa tới lúc, hiện tại vừa xuất cung, liền gặp phải cám dỗ.
“Hà công công, nếu như bổn cung không hỏi, không phải là ngươi muốn dấu bổn cung, chờ thái tử điện hạ phạm sai lầm rồi ngươi mới bằng lòng nói đấy chứ?” Thạch Tuấn Nham cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Nô tài không dám, nô tài thực sự không dám a.” Hà Ngọc Trụ cũng là có nỗi khổ không nói nên lời, hắn là công công thiếp thân luôn bên cạnh thái tử, phản bội thái tử như vậy thì kế sinh nhai cũng liền chấm dứt, hôm nay bất đắc dĩ bị bắt phải đem chuyện này nói ra, hắn dù sao cũng cảm thấy không tốt.
“Bổn cung sẽ không đem chuyện hôm nay nói ra, cho nên ngươi cứ yên tâm, có điều sau này nếu thái tử có phát sinh chuyện bị người ta dụ dỗ như hôm nay nữa, hoặc có những chuyện không đúng khác, ngươi đều phải len lén đem chuyện này nói cho bổn cung. Hà công công, ngươi đã nhớ kỹ chưa?” Thạch Tuấn Nham liền nhắc nhở, Hà Ngọc Trụ chính là thái tử thiếp thân thái giám, mỗi ngày đều theo thái tử, muốn biết hành tung của thái tử, hỏi hắn là thỏa đáng nhất, có Hà công công mật báo, có chuyện gì xảy ra hắn cũng đều có thể sớm đề phòng. “Bổn cung chỉ cần biết những chuyện này, những thứ khác bổn cung sẽ không làm khó ngươi, cũng là vì thái tử gia, ngươi nên hiểu được làm sao mới là tốt nhất cho thái tử gia.”
Hà Ngọc Trụ nghe xong thấy thái tử phi chỉ là muốn biết những việc này, mà như thái tử hôm nay làm việc sai trái đó bằng vào hắn là không thể ngăn cản, có thái tử phi khuyên nhủ quả thực so với hắn tốt hơn nhiều, liền vội vàng đáp lời, “Nô tài hiểu rõ, chủ tử nương nương xin yên tâm.”
“Được rồi, hiện tại ngươi đi tìm thái tử gia, nói cho thái tử gia, bổn cung đêm nay chờ hắn, có việc muốn cùng thái tử gia thương lượng.” Thạch Tuấn Nham rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, sẽ chuẩn bị tự tay thu thập cái tên thái tử điện hạ kia.
Chờ sau khi Hà công công rời đi, Thạch Tuấn Nham nâng chén trà lên, uống một hớp trà lớn, mới lại nặng nề đem chén trà đặt xuống, hướng về phía Trữ ma ma và Lý ma ma ngoắc ngoắc, phân phó các nàng xuất cung làm việc.
“Trữ ma ma, ngươi đi đem bốn người mỹ nhân trước đó bị đuổi ra khỏi Dục Khánh Cung chọn lấy hai người đến Thuận Thiên Phủ đánh trống minh oan, cứ nói Tác Ngạch Đồ Tác Đại Nhân cưỡng bức dân nữ hay đại loại như vậy, có bao nhiêu lời khó nghe thì cứ dạy cho các nàng nói.
Khóc lóc kêu oan thảm thiết một chút, nói cho các nàng biết, chỉ cần có thể làm lớn chuyện, ta liền cho các nàng một con đường rộng mở.” Trước đó bốn người mỹ nữ Giang Nam đưa đến Dục Khánh Cung bởi vì chưa có qua sự kiểm tra của phủ nội vụ, đã bị hắn đưa ra khỏi cung nuôi ở trong một thôn trang của hồi môn của hắn, hiện tại đã có dịp để dùng được tới, “Lý ma ma, ngươi về Thạch phủ một chuyến, tìm đại ca của bổn cung.”
Thạch Tuấn Nham ở bên tai Lý ma ma phân phó hai câu, Hà Ngọc Trụ đem tên đám môn sinh dụ dỗ thái tử đều nhớ rõ mồn một, lúc này cũng thuận tiện cho Thạch Tuấn Nham đối phó, vốn cũng không phải là quan viên đứng đắn gì, cái hạng người thích vỗ mông ngựa với lại ba cái chuyện nhạy cảm cũng dám nói ra bên ngoài, chết tiệt.
“Trữ ma ma, trong cái thôn trang kia của bổn cung còn thiếu một gánh hát, ngươi đi bàn với người trông coi thôn trang Lý Tiểu Tam, đem cái gánh hát Khánh Hỉ ở kinh thành mua đứt cho ta, con hát trong gánh hát Khánh Hỉ một người cũng không được thiếu, nhất là một người họ Bạch nổi tiếng kia. Mua rồi nuôi ở trong thôn trang, bổn cung có việc cần dùng.” Thạch Tuấn Nham liền phân phó nói, nhiều người thích nghe hí xem hát như vậy, danh kỹ mà giống như ngôi sao vậy, đây cũng là nghề nghiệp tiêu khiển lâu đời nhất, không chừng sau này hắn có việc sử dụng đến, còn người là không thể tiện nghi cho cái tên thái tử vương bát đản kia. (vương bát đản là chỉ mấy tên già mà không nên nết, làm người mà không có tám đức tính tốt nào cả)
Tỉ mỉ phân phó Trữ ma ma và Lý ma ma, sau khi chờ các nàng rời đi, thái tử phi mới gọi tứ đại cung nữ vào, mang theo các nàng quay về tẩm điện, phân phó tứ đại cung nữ chuẩn bị chuyện tắm rửa.
Thái tử điện hạ đang ở trong tiểu viện của thứ phúc tấn Trữ thị, mới cùng Trữ thị trêu đùa hai câu, đã bị Hà Ngọc Trụ ba phần thấp thỏm bốn phần nóng ruột bẩm báo, nói thái tử phi có việc gấp muốn tìm hắn, khiến cho thái tử mất hứng trêu hoa ghẹo nguyệt, suy nghĩ một chút liền bĩu môi, chọn lựa phương án đi tìm thái tử phi, hỏi nàng rốt cuộc có chuyện gì, thế nào mà mỗi quay về đều phải chờ hắn đi rồi mới gọi lại kiếm chuyện, thực sự là phiền phức.
Thái tử điện hạ lần thứ hai trở lại tẩm điện thái tử phi, lại bị tứ đại cung nữ báo cho biết thái tử phi đang tắm, nghe vậy, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười, liền gõ cửa phòng một cái hô: “Phúc tấn, cô tiến vào đây.”
Thái tử phi ở trong phòng tắm rửa nhắm mắt lại ngồi ở trong bồn tắm, sương trắng mờ ảo, xông cho cả người đều thoải mái không ngớt, nghe được thanh âm của thái tử, khóe miệng thái tử phi cũng nhoẻn lên, mắt chưa từng mở, liền hô, “Gia vào đi.”
Thái tử điện hạ đẩy cửa vào, vòng qua bình phong, hơi nước nóng đập vào mặt, đem thân hình thái tử phi ở trong màn hơi nước như ẩn như hiện, thái tử đi vào một chút, thấy mỹ nhan bị hơi nước xông đến đỏ bừng, trái tim trong lồng ngực hắn nhảy mạnh một cái, trong đầu hiện ra dáng dấp của con hát kia, coi như cùng thái tử phi có chút tương tự, nghĩ vậy hắn trợn mắt nhìn kỹ, đúng rồi, chính là nự cười này, độ cong làn môi này coi như không khác biệt lắm, đều có loại cảm giác làm cho không nói ra lời. Mà phúc tấn của hắn cười rộ lên như thế lại càng động lòng người hơn, nàng cho tới bây giờ chưa từng cười ôn nhu đối với hắn như vậy.
Nhìn thái tử phi ôn nhu bình thản như vậy, trong lòng thái tử điện hạ cũng có chút kinh diễm, chẳng lẽ hắn là bởi vì cho rằng con hát kia cười giống như thái tử phi, mới có thể gây hứng thú đối với hắn như vậy?
Nghĩ đến một khả năng như vậy, thái tử điện hạ đột nhiên rùng mình một cái, hắn làm sao sẽ có loại cảm tình này đối với Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên cái người đàn bà đanh đá này kia chứ, tướng mạo thái tử phi thật sự là không đẹp được như con hát hoá trang kia, hắn luôn luôn là một tài tử trăng hoa, cho nên mới có ý niệm nếm thử cảm giác mới mẻ trong đầu.
Nhất định là như vậy.
“Gia, ngươi là đang suy nghĩ gì, muốn đi qua cùng tắm sao?” Thái tử phi mở mắt, thấy sắc mặt thái tử điện hạ có chút đăm chiêu, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, chớ không phải là đang giả bộ chính nhân quân tử đó chứ?
Thái tử liền đi lên vài bước, thái tử phi đếm bước chân hắn, trong lòng sổ ra một câu, ngươi cách cái chết không xa.
Không nghĩ tới, lúc thái tử cách nàng còn có một thước đột nhiên ngừng lại, “Ngươi tìm cô có chuyện gì? Chẳng lẽ phúc tấn ngươi muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ cô?”
Thái tử phi thấy hắn không đi tới nữa, vì vậy tự mình đứng lên, kèm theo tiếng nước soàn soạt, một cái khăn tắm màu trắng dài che ở trước thân thể, che lại cảnh xuân, chân thon dài trắng noãn vượt qua bồn tắm, từ cầu thang gỗ bước xuống, đứng ở trước mặt của thái tử điện hạ, “Ta không cần phải dùng sắc dụ dỗ ngươi, nếu là ta muốn ngươi, trực tiếp đem ngươi đè lên trên giường là được.”
Nói rồi liền lôi kéo, cố sức đem thái tử đặt ở trên nhuyễn tháp ở trong phòng tắm, cả thân mình liền đặt ở trên người thái tử, hai tay bưng lấy mặt của thái tử, “Gia, ngươi cứ thoải mái đừng nhúc nhích, ngươi khẽ động thì ta cũng không biết có thể đánh ngươi hay không.”
Thái tử điện hạ nghe được giọng nói không có ý tốt của thái tử phi, cũng không có giãy dụa, lúc hít thở ngửi thấy được hương vị tươi mát trên người thái tử phi, còn ngược lại không tở ra tức giận, liền hỏi, “Ngươi lại ăn nhầm thuốc gì, kêu đánh kêu mắng, người đàn bà đanh đá ác phụ như ngươi không làm dưới một lần.”
Thái tử phi nghe vậy cười khúc khích, “Gia, đó cũng là ở trong lòng ngươi nghĩ như vậy, ta thuỳ mị dịu dàng đến cỡ nào nhưng ngươi không biết, thực sự là đáng tiếc.” Nói rồi cúi đầu khẽ hôn môi thái tử, thái tử cả kinh trợn to hai mắt.
“Tĩnh Nghiên, ngươi muốn làm gì?” Hắn ngay đến dòng họ thái tử phi đều đã quên niệm qua một lượt, có thể thấy được đã bị giật mình đến mức nào, trong bụng dứt khoát cho rằng thái tử phi thật sự chịu kích thích gì đó a.
“Ngươi không phải nói ta không ôn nhu sao, ta bây giờ đối với ngươi rất ôn nhu, thế nào, ngươi không có quen sao?” Thái tử phi đưa tay nhéo cái lỗ tai thái tử một cái, “Xem ra ngươi là thích ta dùng bạo lực?”
“Này! Ai da, ngươi mau buông cô ra.” Thái tử bị đau hô lên, vừa định đưa tay đẩy thái tử phi ra lại bị đánh một quyền thật mạnh, “A, ngươi lớn mật!”
Thái tử phi lại tặng thêm cho cái bụng hắn một quyền, “Gia, chính miệng ngươi nói một chút, ngươi ra ngoài cung rốt cuộc đi làm cái gì! Nếu ngươi có thể mặt đối mặt mà nói, như vậy ta sẽ không đánh ngươi!”
“Ngươi!” Thái tử nghĩ đến loại chuyện kia, đối với phúc tấn mình mà nói, thật sự là không mở miệng được, phúc tấn nói như vậy chẳng lẽ có người mật báo? “Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi dám làm thế nào lại sợ bị người khác biết?” Giọng nói Thạch Tuấn Nham lạnh băng mà ở bên tai thái tử nói rằng, “Chơi nam nhân? Dục Khánh Cung ở đây đã có một đoàn nữ nhân, ngươi lại muốn tìm nam nhân?”
“Ngươi nói chuyện làm sao lại thô lỗ như vậy!” Sắc mặt thái tử không tốt, từ trong miệng thái tử phi nghe được câu chơi nam nhân, khiến da mặt hắn đỏ lên một trận đầy vẻ lúng túng.
“Chẳng lẽ oan cho ngươi sao hả?” Tay của thái tử phi lần mò đi xuống, sau đó nắm lại, “Ngươi nói ngươi có cái ý niệm kia trong đầu hay không!”
“Cô chỉ là hiếu kỳ, cũng không có đi làm! Ngươi không nên ngậm máu phun người!” Của quý thái tử điện hạ bị người ta nắm phía dưới có chút kinh hãi sợ thái tử phi sơ ý một chút làm hắn tàn phế, không nghĩ tới thái tử phi lại làm cho hắn thấy thoải mái hơn, vì vậy câu phía sau cũng không có gì lo lắng, “Cô mặc dù có cái ý niệm kia trong đầu, nhưng bây giờ cũng đã phai nhạt a.”
“Sao? Phai nhạt?” Thái tử phi cầm nắm sờ soạng thái tử vài cái, thấy vẻ mặt thái tử có chút thoải mái, trong ngực lại hiện lên ý cười nhạt, “Ý niệm trong đầu phai nhạt nhưng chưa nguôi, có đúng hay không.”
Thái tử ngửa đầu không nói lời nào, hắn cần gì phải nói cho thái tử phi làm chi, vừa nghĩ như vậy, đã bị thái tử phi dùng sức ngắt một cái, đau đến kêu thành tiếng, “Mau buông cô ra, ngươi thật sự là quá ác độc!”
“Ngươi là thái tử, cũng không đi đường ngay thẳng lại đi đường cong, bộ ngươi không thấy… làm vậy hoàng a mã sẽ thất vọng sao? Ngươi không phải là muốn cho đám huynh đệ kia của ngươi mỗi ngày đều cười nhạo ngươi, nói ngươi không có mặt mũi gì đó, chẳng những chơi con hát mà còn là nam? Ngươi là a mã củ cải đỏ, nếu như nó biết mình có một a mã yêu thích đàn ông, nó làm sao có dũng khí ngẩng đầu lên! Ngươi chỉ muốn tốt cho chính bản thân ngươi, tò mò, tò mò cái rắm a!” Thái tử phi hung tợn nói rằng, “Ngươi đã mười tám rồi, cũng không phải đứa con nít tám tuổi a! Cho dù tám tuổi cũng sẽ không có ý niệm ấu trĩ như thế trong đầu. Tiểu hài tử được người lớn nói, không thể chơi đùa với lửa nên liền sợ lửa, kết quả ngươi lại làm ngược, việc không được phép ngươi lại đi làm! Ngươi xem ngươi chậm chạp đến đần độn a! Ngươi đã là a mã của hai người con trai, thì không thể chín chắn một chút sao?”
“Cô…” Thái tử điện hạ chưa từng nghe qua lời răn dạy thẳng thừng như vậy, cho dù là Khang Hi, hắn phạm sai lầm cũng chỉ là nhẹ nhàng nói mấy câu, vốn dĩ hắn cho rằng chỉ là việc nhỏ mà thôi, ở trong miệng thái tử phi lại trở thành một lần hắn bốc đồng, nghe đến tai mình cũng có chút đỏ, thái tử phi cho tới bây giờ chưa từng kích động như vậy, lúc này hắn đã thực sự làm gì?
Thái tử điện hạ rất hiếm khi nghe được thái tử phi khuyên nhủ răn dạy, nếu là Khang Hi còn có nhóm a ca khác nghe được, nhất định sẽ cảm thấy rất giật mình. Nếu như là Khang Hi biết chuyện thái tử chơi nam nhân, tuyệt đối sẽ không cho tin truyền ra bên ngoài, mà là sẽ đi xử lý những người làm ô danh thái tử, dụ dỗ thái tử phạm sai lầm, hành động này cũng không thể cho thái tử bài học gì, ngược lại sẽ làm cho hắn tưởng rằng chuyện chẳng có gì đáng lo ngại, lần một rồi lần hai lần ba liên tiếp phạm sai lầm.
Thạch Tuấn Nham lựa chọn trực tiếp răn dạy hắn, còn muốn cho hắn một bài học khó quên.
Thái tử đang nghĩ ngợi, cũng cảm giác được có cái gì đó lành lạnh đụng hắn, sợ đến hai chân đạp một cái muốn đẩy thái tử phi ra, “Ngươi làm gì!”
Mặt thái tử phi không thay đổi giơ giơ thuốc mỡ trong tay lên, nói rằng: “Gia không phải là bị táo bón sao, ta giúp ngươi nhuận tràng. Chớ không phải là gia đã quên công dụng lớn nhất của thuốc mỡ chính là bôi trơn sao? Gia, chính ngươi đều là nam nhân, chẳng lẽ vòng tuần hoàn thức ăn ngũ cốc một ngày không phải từ chỗ này đi ra?”
Thái tử điện hạ nghĩ đến cái tràng cảnh kia sắc mặt liền tái xanh, “Được rồi được rồi, cô biết sai rồi, đừng khiến cô buồn nôn.”
“Ngươi không phải là rất muốn nếm thử cảm giác hứng thú mới lạ kia sao, ta chẳng qua là muốn nhắc nhở gia đừng quên vài thứ. Có vài người không sợ bị bệnh hoa liễu, mê say cái bàng môn tả đạo này, chớ gia không phải là muốn mình nhiễm những thứ bệnh khó nói này sao? Ngươi chơi nữ nhân lại muốn chơi nam nhân, ta còn không chê ngươi bẩn.” Thạch Tuấn Nham lại ở trên của quý thái tử in vài cái, thái tử dắt tay hắn, hận không thể cùng hắn liều mạng.
“Cô không có đi làm những chuyện kia! Hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có! Cô xin thề!” Thái tử bị thái tử phi làm cho nhịn không được phát lời thề độc, sau này hắn thực sự không nên tới nơi ở của thái tử phi này nữa, người nữ nhân này thật sự là làm hắn thấy ghê tởm, còn khó chơi hơn trước.
“Gia nếu đã phát thệ, ta đây cũng không làm phiền ngài nữa. Ta cũng vì tốt cho gia, thực sự, ta vẫn luôn rất quan tâm ngươi, mọi chuyện vì muốn tốt cho ngươi, ngươi phải hiểu rõ trong lòng.” Thái tử phi nghe được thái tử ngay đến lời thề cũng đã nói ra, trong lòng như buông được một tảng đá lớn, vỗ vỗ tay, cúi người ở bên gương mặt thái tử hôn một cái, “Gia, chúng ta ở chỗ này giằng co, chơi đùa lâu như vậy, nên trở về nội thất đi nghỉ ngơi.”
Thái tử điện hạ có chút muốn tức giận, thế nhưng nghe được thái tử phi lần này vì muốn tốt cho hắn đích thực xuất phát từ trong tâm, trong lòng lại có chút cảm giác ấm áp, tuy rằng hắn và thái tử phi vẫn không hợp nhau, nhưng coi như mọi chuyện thái tử phi thực sự là suy nghĩ vì hắn. Nghĩ vậy sờ sờ gò má bị hôn qua, rốt cuộc là vì mình nhất thời hứng khởi muốn chơi thử mỹ nam mà có chút hối hận biết sai, thấy thái tử phi đi, hắn cũng chỉ có thể nắm quần bị thái tử phi cởi lên chuẩn bị mặc trở lại, kết quả cúi đầu vừa nhìn trên đầu của quý in một con bướm màu đen, nhịn không được hung hăng nện cho nhuyễn tháp một cái.
“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, cô nhất định không buông tha ngươi!” Thái tử điện hạ vội vàng dùng khăn ướt lau cũng không thể lau sạch, càng thêm tức giận trong lòng.
Nghiến răng nghiến lợi mặc lại quần, thái tử điện hạ vội vội vàng vàng chuyển qua nội thất thái tử phi, vừa dừng bước ở bên ngoài cửa phòng nội thất, đem một đám cung nữ dọa sợ đến không dám thở mạnh. Thái tử gia ý niệm trong đầu vừa thay đổi, hắn không thể đi vào đối mặt với thái tử phi, nữ nhân kia đối với hắn rất là nhẫn tâm, hắn lại không khống chế được nàng, hay vẫn là quay về tẩm điện của mình thì hơn, ngày mai sẽ tính sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook