Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi
-
Chương 7: Lấy được toàn thắng
Edit: Hạ Nhi Liên Y
Beta: Hạ Nhi Liên Y
---------------------------------
Một khắc nhìn thấy Tiêu Túy, đáy mắt Tiêu Khác nổi lên kinh ngạc, lại vẻn vẹn chỉ có kinh ngạc mà thôi.
Nữ nhi này hắn không mừng, cho dù nàng bị đánh cho tàn phế hắn cũng không cảm thấy đau lòng. Nhưng Tiêu Khác không thể dễ dàng tha thứ cho Tiêu gia gặp chuyện không may, từ trước dung túng Văn Thúy hoành hành là xem mặt mũi Hoàng thị, nàng ta cũng không làm ra cái đại sự gì quá đáng. Nhưng hôm nay việc này lại liên lụy đến trên đầu, hắn nhất định phải bày ra bộ dáng uy nghiêm của một người đứng đầu.
Sắt Sắt chính là sắp trở thành Cẩn vương phi, vì muốn leo lên vị trí quý tộc một cách vững chắc, trước mắt Tiêu gia đều đặc biệt bênh vực Sắt Sắt.
Vinh nhục của Tiêu thị, vĩnh viễn là đệ nhất! Văn Thúy được nuông chiều từ bé, căn bản không lý giải được nỗi khổ tâm của hắn.
"Vâng." Tiêu Túy phúc phúc thân, cho dù là mình đầy thương tích, đuôi lông mày và đáy mắt vẫn nghiêm nghị thanh chính, như hoa mai kiêu ngạo.
"Phụ thân, sáng nay nhị tiểu thư xông vào phòng ta một mực chắc chắn là ta ăn cắp trâm hoa của nàng, điều tra một lát không có liền lục soát, nhị tiểu thư lệnh Lô ma ma kéo ta đi ra ngoài, một đường kéo đến trước Thu Sắt viện. Ta ra sức cãi cọ nhưng mà nhị tiểu thư không tin ta, liền lệnh cho Lô mụ mụ cùng các nàng tới đánh ta thành thế này."
Tiêu Túy ngữ điệu vững vàng mà bằng phẳng, rõ ràng bị ngược đãi như vậy, còn có thể mặt không đổi sắc thẳng thắn sống lưng trần thuật, dáng vẻ gió êm dịu như vậy, Tiêu Sắt Sắt trong lòng không khỏi tán thành.
Tiêu Khác lúc này thật sự không có lòng thảnh thơi để ý đến nữ nhi ngu dại này, nhìn thấy vết thương bầm tím trên người Tiêu Túy, trên mặt còn có vết cào cùng đầu tóc rối loạn, trong lòng cũng hiểu được sự tình thực hư thế nào.
Ánh mắt Tiêu Khác trở nên trầm xuống, gần như có thể gϊếŧ người.
Tiêu Văn Thúy hoàn toàn không để ý tâm tư Tiêu Khác, vẫn như cũ buồn bực khóc ròng nói: "Phụ thân! Là Tiêu Túy trộm trâm hoa của ta, người nên vì ta làm chủ a!"
Tiêu Túy bằng phẳng trả lời: "Nhị tiểu thư, ta vẫn là câu nói kia, người lý tưởng không uống trộm nước Đạo Tuyền (*), ta sẽ không làm chuyện trộm cắp. Nói ta đi trộm của ngươi, nhị tiểu thư có chứng cứ không?"
"Chí sĩ bất ẩm đạo tuyền chi thủy, liêm giả bất thụ ta lai chi thực" (Hậu hán thư)
Có nghĩa: Bậc chí sĩ có khát mấy cũng không uống trộm nước suối, người liêm khiết dẫu đói mấy cũng không ăn miếng nhục.
"Đương nhiên là có, chứng cứ chính là, chính là....." Chính là cái gì, Tiêu Văn Thúy nhất thời không nghĩ ra, hơn nửa ngày mới quát: "Ngày hôm qua chỉ có trưởng tỷ, nữ tỳ bên người ta, còn có Lô ma ma cùng với ngươi. Các nàng không có khả năng trộm trâm hoa của ta, cho nên ngươi chính là kẻ trộm!"
"Nhị tiểu thư, Tiêu Túy thề với trời, tuyệt đối không có đi trộm."
"Tiện nhân, ngươi còn chống chế!"
"Đừng ầm ĩ!" Tiêu Khác không thể nhịn được nữa, âm lượng một tiếng rống thật lớn, khiến lỗ tai Tiêu Sắt Sắt có chút đau.
Nàng nhíu nhíu mày, khóc nức nở rời khỏi cái ôm của Tiêu Khác, giống như là đứa nhỏ làm sai chuyện cẩn thận lôi kéo ống tay áo Tiêu Khác, yếu đuối thì thào bảo: "Phụ thân không tức giận, không tức giận..."
Tiêu Khác nhìn mắt Tiêu Sắt Sắt, bi thương theo đó mà đến. Đường đường là đích nữ Tiêu thị, tại sao lại trở thành một người ngu ngốc? Còn hy vọng hôn lễ sớm định ra, đem nàng gả đi. Nghĩ đến Cẩn vương không có khả năng sủng ái nàng, tốt xấu Tiêu thị vẫn là hoàng thân quốc thích, có thể sống quang vinh là được.
Tầm mắt lần thứ hai đảo qua Tiêu Văn Thúy, hai cái bà tử, Lô ma ma, Tiêu Khác ánh mắt lạnh như băng.
Giọng nói hắn lạnh lùng: "Văn Thúy, ngươi ẩu đả cùng tiểu thư Tiêu phủ, cũng biết lỗi sai rồi?"
"Ta không sai!" Tiêu Văn Thúy quát: "Ta là muốn để Tiêu Túy nhận tội, dù sao ta cũng bị Tiêu Sắt Sắt đánh, phụ thân tại sao không trách tội đồ ngốc kia!"
Nghe Tiêu Văn Thúy một câu một chữ "Tiện nhân, đồ ngốc" làm Tiêu Khác tức giận sôi lên.
"Tiêu Văn Thúy, ngươi cũng biết Sắt Sắt ngu ngốc, vậy mà còn cùng nàng chấp nhặt cái gì, truyền ra ngoài còn thể thống gì không! Mặt mũi Tiêu gia đều bị người không có giáo dưỡng như ngươi làm mất hết!"
"Phụ thân!"
"Quay về Phù Dung viện của ngươi đi." Tiêu Khác đánh gãy lời nói Tiêu Văn Thúy, "Trong vòng ba ngày không được bước ra khỏi viện."
"Phụ thân..." Tiêu Văn Thúy gào khóc.
"Còn có ác nô các ngươi." Tiêu Khác đem tầm mắt đảo qua trên người bọn Lô ma ma, "Khấu trừ ba tháng tiền tiêu vặt hàng tháng, tạm thời lưu lại Tiêu phủ."
"Tạ ơn, tạ ơn lão gia khai ân." Ba bà tử chỉ có thể hung hăng dập đầu tạ ơn.
Tiêu Văn Thúy gào khóc: "Nhưng mà phụ thân, trâm hoa của ta thực sự bị tiện nhân Tiêu Túy trộm! Vì sao người trừng phạt ta, lại che chở tiện nhân cùng kẻ ngu ngốc kia?"
"Ngươi câm miệng!"
Tiêu Khác bị lời nói cực đoan của Tiêu Văn Thúy làm cho tức giận, nói với đám tỳ nữ: "Còn không đem nhị tiểu thư đuổi về Phù Dung viện? Xem ra ba ngày vẫn còn ít, vậy bảy ngày đi, không được đi ra!"
"Phụ thân, người bất công, sao người lại bênh vực đồ ngốc cùng cái tiện nhân kia!"
"Nhanh đi!" Tiêu Khác phất tay áo, lửa giận trong lòng như đang bùng cháy lan ra đồng cỏ.
"Ta không đi, ta không đi!" Tiêu Văn Thúy như trước cứ giãy dụa không ngừng.
Cứ như vậy mất hết dáng vẻ, Tiêu Sắt Sắt nhìn, trên mặt sự ngu dại không có một tia biến hóa, dưới đáy lòng không một tiếng động cất lên tiếng hừ lạnh.
Nàng đã sớm đoán chắc Tiêu Khác sẽ giữ gìn nàng, không nói chuyện tình nghĩa phụ thân, chỉ dựa vào việc nàng sắp trở thành Cẩn vương phi, đã đủ làm cho Tiêu Khác phải cẩn thận suy nghĩ xem nên làm như thế nào.
Đáng tiếc Tiêu Văn Thúy nông cạn như vậy, ngay cả cái này đều không nghĩ đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook