Trọng Sinh Chi Cố Thanh
-
Chương 40: Tiệm cơm
CHƯƠNG 40. TIỆM CƠM
Ở nhà có quán cơm?!
Mẹ đã nói qua điện thoại với Cố Thanh.
Cố Thanh rất ngoài ý muốn, nhưng không cảm thấy lo lắng sợ hãi, cậu rất rõ ràng, có thể an bài như vậy ngoại trừ Tần Lực Dương, thì không còn ai khác.
“A Thanh, con còn nghe không vậy?”
“Ân, ” Cố Thanh ngồi ở mép giường, kéo chăn đắp lên người, mới bình tĩnh lại sau chút kinh ngạc vừa rồi, nói tiếp: “Mẹ, lúc nào quán khai trương?”
“Cuối tuần này, con còn phải đi học, đừng trở về, đi một chuyến rất phiền phức, về phần giúp đỡ, con cũng đừng lo lắng, Lực Dương nó đã lo chu đáo, sớm đã thuê được người, mẹ không cần làm nhiều.”
Mẹ Cố giải thích.
“Cuối tuần này con vừa lúc không phải học, giảng viên đúng lúc có việc đi công tác.”
Đầu kia điện thoại … là 1 khoảng im lặng.
loading...
“Được, con cũng coi như ông chủ nhỏ của quán, ngày khai trương, cũng nên tới, ” mẹ Cố cười trêu ghẹo nói, “Con à, con hỏi thử Lực Dương, xem cuối tuần cậu ấy có rãnh không, nếu như thuận tiện, bảo cậu ấy mang theo cục cưng cùng con về. Lần này có thể mở tiệm cơm, đều nhờ vào cậu ấy, cậu ấy là ân nhân của chúng ta, mẹ cũng không biết làm thế nào cảm tạ cậu ấy, nên muốn xuống bếp làm vài món, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, con thấy có được không?”
Cố Thanh vừa định trả lời, đột nhiên thân thể co rụt lại, phía sau dán vào một mảnh rắn chắc lạnh lẽo, bọt nước trước ngực xuyên qua áo ngủ tơ tằm thấm vào da thịt, Cố Thanh thúc khuỷu tay, như dự đoán nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu đau thất thanh, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười,
“Mẹ, chuyện này mẹ cũng đừng để trong lòng.”
“Cái thằng này… a Thanh, mẹ đã nói với con, con người sống một đời, cái gì cũng không quan trọng, cừu hận, đau khổ, đố kị những … thứ này chỉ khiến người ta đau thương mang đến bệnh tật, đừng nhớ trong lòng, nhưng chỉ có, ân tình người ta đối với mình, trăm triệu lần không được quên, chúng ta nhất định phải ghi nhớ trong lòng cả đời, khắc vào tim, không thể hồ đồ sơ suất. A Thanh, mẹ cả đời không thể tha thứ nhất chính là người vong ân phụ nghĩa. Lực Dương là ông chủ tốt, đốt đèn cũng tìm không ra, cậu ấy cho chúng ta mượn tiền, tương lai chúng ta sẽ trả lại, ngay cả lợi tức, nhất quyết 1 đồng cũng không thể thiếu…”
Mẹ xưa nay là người ôn hòa hiền lành, Cố Thanh chưa từng nghe bà nói nặng lời nào, bởi vậy, đối với 1 tràn giảng giải vừa rồi, trong lòng Cố Thanh rất khiếp sợ, cậu cắn môi, hít vào 1 hơi, mang theo lời thề kiên định và quyết tâm trả lời: “Mẹ, con biết rồi.”
“Ngô…”
Cố Thanh đột nhiên rên rỉ ra tiếng, làm mẹ Cố lo lắng, “Làm sao vậy, a Thanh?”
Cố Thanh quay đầu, hung tợn trừng liếc nhìn người đang tác quái phía sau, tức giận gỡ ra bàn tay đang đặt nơi cổ cậu, há mồm không tiếng động cảnh cáo.
Tần Lực Dương rất thức thời, hắn xem bộ Cố Thanh thật sự có chút tức giận, hai tay giơ lên đầu, lui ra sau.
Cố Thanh lúc này mới thu hồi ánh mắt, “Mẹ, không có việc gì đâu, không chú ý đá phải chân thôi.”
loading...
“Con cũng không còn nhỏ nữa, sao vẫn không cẩn thận như vậy.”
Cố Thanh xấu hổ cười cười.
Hai mẹ con nói chuyện học hành và sinh hoạt 1 hồi, mới gác điện thoại.
Tần Lực Dương nửa người trên cường trán đang xích lõa ngồi bên kia đầu giường, phía dưới chỉ quấn khăn tắm, cầm 1 cái khăn trắng trong tay lau mái tóc ngắn đang ướt.
Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Cố Thanh bò lên giường ngồi xuống tiếp nhận khăn mặt, thay hắn lau tóc, mấy ngày này đã thành thói quen, Cố Thanh đã làm rất thuận tay.
“Anh cho mẹ em vay tiền, sao không hỏi ý em một chút?”
Tần Lực Dương thân thể hơi cứng lại, nghiêng người đem Cố Thanh kéo vào lòng, dùng tư thế nửa ôm lấy cậu, bàn tay hạnh kiểm xấu còn thừa dịp dùng lực ngắt vào cái mông tròn trịa của Cố Thanh.
Cố Thanh không ngờ Tần Lực Dương lại đột nhiên kéo cậu ra phía trước, không đề phòng ngã vào người hắn, bị hắn đánh lén, trong lòng càng phẫn uất, vỗ mạnh vào ***g ngực xích lõa của hắn.
“Anh điên rồi à?”
Tần Lực Dương cũng không để ý tới phản kháng của Cố Thanh, gia tăng lực ôm, cúi đầu cắn lên đôi môi hồng nhuận của Cố Thanh, bất mãn sửa lại: “Là mẹ anh nữa.”
Cố Thanh cong môi, mở to mắt, vẻ mặt lên án.
Tần Lực Dương lắc lư người trong lòng, hàm dưới đặt lên đỉnh đầu Cố Thanh, “Đây là lễ vật tân hôn, thích không, vợ yêu?”
“Ngô!”
Cùng lúc là tiếng cú đánh mạnh mẽ và giọng đàn ông kêu rên.
“Vợ yêu, anh sớm muộn gì cũng bị em đánh tới mức xuất huyết nội, đây là bạo lực gia đình à?”
Cố Thanh giơ cao tay, muốn hung hăng giáo huấn cái người nói không ngừng này, nhưng trong đầu hiện lên chữ “máu”, độ mạnh yếu liền giảm hơn phân nửa.
Tần Lực Dương cười ra tiếng, lại ôm Cố Thanh nhẹ nhàng lắc lư, “Vợ yêu, có phải nên thưởng hay không, lệnh cấm dục chắc là có thể huỷ bỏ chứ?”
Cố Thanh giả vờ tức giận, nhưng trong lòng rất ngọt ngào và cảm kích, tỉ mỉ tính ra, từ lần trước cấm dục cũng đã sắp 1 tuần, người này cũng đã bị giáo huấn, mỗi đêm Cố Thanh đều có thể phát giác tiếng thở dốc ẩn nhẫn của hắn, Cố Thanh vốn mềm lòng, nhưng thấy hắn tự ý hành động, chút lơi lỏng lập tức tiêu tan thành mây khói. Cố Thanh không kiên nhẫn giãy dụa, nhiệt lượng nóng bỏng truyền sang, khiến Cố Thanh thình lình giật mình, chóp mũi quanh quẩn mùi hương sau khi tắm rửa và mùi xạ hương đặc biệt của hắn, hắn đang cau mày, cật lực nhẫn nại, Cố Thanh vốn cũng không quyết liệt, 2 tay ôm lấy cái cổ tráng kiện của hắn, trên đôi môi mỏng đóng chặt hôn nhẹ 1 cái.
Như thu được lệnh đặc xá, cả người Tần Lực Dương càng thêm hưng phấn, bất tri bất giác làm sâu hơn nụ hôn, một tuần bảy ngày nhẫn nại sớm đã làm hắn mất đi kiềm chế, hắn khát vọng vợ yêu trong lòng, hắn muốn cùng nhau dung hợp, hưởng thụ sự thăng hoa sâu nhất, tay Tần Lực Dương khó dằn nổi kéo hai chân Cố Thanh, để cậu khóa ngồi trên đùi mình, bàn tay còn bên hông lập tức kéo sợi dây duy nhất trên áo ngủ của vợ yêu, khuôn ngực trắng nõn lộ ra, Tần Lực Dương cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn, trong phòng lập tức tràn ra không khí tình sắc, khiến người khác ao ước.
“Đừng…”
Trên ngực truyền đến đau đớn khiến Cố Thanh nhịn không được ngẩng cao cổ mở miệng cầu xin, tay ôm chặt lấy đầu người kia, phòng ngừa mình buông tay mà rơi xuống.
Tần Lực Dương ôm chặt Cố Thanh xoay người đem cậu đặt trên giường, thân thể trắng nõn rốt cục nhịn không được, ửng đỏ, xinh đẹp như hoa nở.
“Vợ yêu, thật là đẹp…”
Giọng nói trầm thấp từ tính khàn khàn, phát ra ca ngợi thật lòng.
Cố Thanh xấu hổ túng quẫn vô cùng, đưa tay đánh người kia 1 cái, “Đừng, không được nói!”
Tần Lực Dương biết Cố Thanh xấu hổ, tà tứ cong môi, chậm rãi làm hết phận sự chuẩn bị hậu phương, hắn không muốn vì mình lỗ mãng mà vợ yêu bị thương.
Cố Thanh nhìn người đang cật lực ẩn nhẫn, trong lòng có cảm độngvà hạnh phúc, lại thêm tình yêu nồng đậm, đây là bạn đời của cậu, sẽ cùng cậu vượt qua cả đời, người cậu sẽ chung thủy suốt đời. Cố Thanh ôm chặt cổ hắn, nước mắt kích động lướt qua khóe mắt. Cậu nguyện ý tin tưởng Tần Lực Dương, tin vào tình yêu của hắn.
“Rầm rầm… rầm rầm rầm… ba ba, anh gấu lớn… Mở cửa đi, con là cục cưng… anh gấu lớn…”
“A…” Bên tai truyền đến tiếng gọi của Tần Gia Bảo, Cố Thanh vô thức đẩy Tần Lực Dương ra, vội vã bò xuống giường, nhặt quần áo ngủ trên mặt đất mặc vào, xoay người nhìn thoáng người đang khó nhịn dục vọng muốn phun trào, mặt lộ vẻ áy náy, cũng giục nói: “Anh mau mặc quần áo, WC… vào WC để hạ nhiệt.”
Tần Lực Dương nhìn mỹ nhân gần ngay trước mắt, vẻ mặt cấp thiết xích lõa đi vào WC, trong lòng tính toán có cần đem con trai nhanh chóng quăng sang chỗ cha mẹ hay không, nếu cứ hai ba ngày lại quấy rối cuộc sống ban đêm của phu phu hắn, thì tính phúc của hắn cũng không được bảo đảm, Cố Thanh cứ luôn quân tâm con trai còn hơn hắn.
Cố Thanh thấy hắn vào WC, vỗ vỗ gương mặt đang nóng hổi, hít sâu mấy hơi, mới đi tới cửa.
Tần Gia Bảo ôm gối đầu hình con gấu nhỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất nói: “Anh gấu lớn, thật chậm chạp, cục cưng đợi đã lâu.”
Cố Thanh ngồi xuống, nhéo nhéo gương mặt bánh bao, lấy gối đầu, nắm tay Tần Gia Bảo vào phòng.
“Bình bịch…”
Thân thể tròn vo nhảy lên giường phát ra tiếng vang nặng nề, Tần Gia Bảo kéo chăn, cuộn người trên giường lớn, thành 1 cái kén nhỏ, Cố Thanh buồn cười lôi bé từ trong chăn ra, chỉnh gối đầu, đem Tần Gia Bảo đặt giữa giường, “Được rồi, ngày mai còn phải đi học, ngủ sớm một chút.”
Cố Thanh chưa kịp kéo chăn cho Tần Gia Bảo, phát hiện góc áo bị một bàn tay béo tròn nắm lấy, điểm điểm mũi cục cưng, cười nói: “Làm sao vậy, không muốn ngủ à?”
“Anh gấu lớn, em có thể mời bạn học về nhà không?”
Tần Gia Bảo mở lớn hai mắt, chờ mong.
Cố Thanh híp mắt suy nghĩ, “Có thể cho bạn bè đến chơi, nếu như ở lại, phải được cha mẹ các bạn đồng ý mới được, bằng không họ sẽ lo lắng, có biết không?”
“Ân, ngày mai khi gặp Tống Hy em sẽ nói với cậu ấy.”
Tần Gia Bảo hưng phấn đứng lên, ôm lấy cổ Cố Thanh, một cái “hôn ướt át” vang dội đáp lên mặt cậu, khuôn mặt tươi cười xán lạn, “Anh gấu lớn, cục cưng thích anh nhất.”
Tống Hy?
Cố Thanh trong đầu hiện lên một khung cảnh mờ nhạt, cậu bé cao gầy, hôn môi cục cưng…
Lắc đầu, Cố Thanh ôm lấy thân thể béo tròn của Tần Gia Bảo, hôn lại bé 1 cái, “Anh cũng thích cục cưng nhất.”
Tần Lực Dương đứng ở cửa phòng tắm, lẳng lặng nhìn một lớn một nhỏ đang đùa giỡn, trong lòng đầy hạnh phúc.
Ở nhà có quán cơm?!
Mẹ đã nói qua điện thoại với Cố Thanh.
Cố Thanh rất ngoài ý muốn, nhưng không cảm thấy lo lắng sợ hãi, cậu rất rõ ràng, có thể an bài như vậy ngoại trừ Tần Lực Dương, thì không còn ai khác.
“A Thanh, con còn nghe không vậy?”
“Ân, ” Cố Thanh ngồi ở mép giường, kéo chăn đắp lên người, mới bình tĩnh lại sau chút kinh ngạc vừa rồi, nói tiếp: “Mẹ, lúc nào quán khai trương?”
“Cuối tuần này, con còn phải đi học, đừng trở về, đi một chuyến rất phiền phức, về phần giúp đỡ, con cũng đừng lo lắng, Lực Dương nó đã lo chu đáo, sớm đã thuê được người, mẹ không cần làm nhiều.”
Mẹ Cố giải thích.
“Cuối tuần này con vừa lúc không phải học, giảng viên đúng lúc có việc đi công tác.”
Đầu kia điện thoại … là 1 khoảng im lặng.
loading...
“Được, con cũng coi như ông chủ nhỏ của quán, ngày khai trương, cũng nên tới, ” mẹ Cố cười trêu ghẹo nói, “Con à, con hỏi thử Lực Dương, xem cuối tuần cậu ấy có rãnh không, nếu như thuận tiện, bảo cậu ấy mang theo cục cưng cùng con về. Lần này có thể mở tiệm cơm, đều nhờ vào cậu ấy, cậu ấy là ân nhân của chúng ta, mẹ cũng không biết làm thế nào cảm tạ cậu ấy, nên muốn xuống bếp làm vài món, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, con thấy có được không?”
Cố Thanh vừa định trả lời, đột nhiên thân thể co rụt lại, phía sau dán vào một mảnh rắn chắc lạnh lẽo, bọt nước trước ngực xuyên qua áo ngủ tơ tằm thấm vào da thịt, Cố Thanh thúc khuỷu tay, như dự đoán nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu đau thất thanh, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười,
“Mẹ, chuyện này mẹ cũng đừng để trong lòng.”
“Cái thằng này… a Thanh, mẹ đã nói với con, con người sống một đời, cái gì cũng không quan trọng, cừu hận, đau khổ, đố kị những … thứ này chỉ khiến người ta đau thương mang đến bệnh tật, đừng nhớ trong lòng, nhưng chỉ có, ân tình người ta đối với mình, trăm triệu lần không được quên, chúng ta nhất định phải ghi nhớ trong lòng cả đời, khắc vào tim, không thể hồ đồ sơ suất. A Thanh, mẹ cả đời không thể tha thứ nhất chính là người vong ân phụ nghĩa. Lực Dương là ông chủ tốt, đốt đèn cũng tìm không ra, cậu ấy cho chúng ta mượn tiền, tương lai chúng ta sẽ trả lại, ngay cả lợi tức, nhất quyết 1 đồng cũng không thể thiếu…”
Mẹ xưa nay là người ôn hòa hiền lành, Cố Thanh chưa từng nghe bà nói nặng lời nào, bởi vậy, đối với 1 tràn giảng giải vừa rồi, trong lòng Cố Thanh rất khiếp sợ, cậu cắn môi, hít vào 1 hơi, mang theo lời thề kiên định và quyết tâm trả lời: “Mẹ, con biết rồi.”
“Ngô…”
Cố Thanh đột nhiên rên rỉ ra tiếng, làm mẹ Cố lo lắng, “Làm sao vậy, a Thanh?”
Cố Thanh quay đầu, hung tợn trừng liếc nhìn người đang tác quái phía sau, tức giận gỡ ra bàn tay đang đặt nơi cổ cậu, há mồm không tiếng động cảnh cáo.
Tần Lực Dương rất thức thời, hắn xem bộ Cố Thanh thật sự có chút tức giận, hai tay giơ lên đầu, lui ra sau.
Cố Thanh lúc này mới thu hồi ánh mắt, “Mẹ, không có việc gì đâu, không chú ý đá phải chân thôi.”
loading...
“Con cũng không còn nhỏ nữa, sao vẫn không cẩn thận như vậy.”
Cố Thanh xấu hổ cười cười.
Hai mẹ con nói chuyện học hành và sinh hoạt 1 hồi, mới gác điện thoại.
Tần Lực Dương nửa người trên cường trán đang xích lõa ngồi bên kia đầu giường, phía dưới chỉ quấn khăn tắm, cầm 1 cái khăn trắng trong tay lau mái tóc ngắn đang ướt.
Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Cố Thanh bò lên giường ngồi xuống tiếp nhận khăn mặt, thay hắn lau tóc, mấy ngày này đã thành thói quen, Cố Thanh đã làm rất thuận tay.
“Anh cho mẹ em vay tiền, sao không hỏi ý em một chút?”
Tần Lực Dương thân thể hơi cứng lại, nghiêng người đem Cố Thanh kéo vào lòng, dùng tư thế nửa ôm lấy cậu, bàn tay hạnh kiểm xấu còn thừa dịp dùng lực ngắt vào cái mông tròn trịa của Cố Thanh.
Cố Thanh không ngờ Tần Lực Dương lại đột nhiên kéo cậu ra phía trước, không đề phòng ngã vào người hắn, bị hắn đánh lén, trong lòng càng phẫn uất, vỗ mạnh vào ***g ngực xích lõa của hắn.
“Anh điên rồi à?”
Tần Lực Dương cũng không để ý tới phản kháng của Cố Thanh, gia tăng lực ôm, cúi đầu cắn lên đôi môi hồng nhuận của Cố Thanh, bất mãn sửa lại: “Là mẹ anh nữa.”
Cố Thanh cong môi, mở to mắt, vẻ mặt lên án.
Tần Lực Dương lắc lư người trong lòng, hàm dưới đặt lên đỉnh đầu Cố Thanh, “Đây là lễ vật tân hôn, thích không, vợ yêu?”
“Ngô!”
Cùng lúc là tiếng cú đánh mạnh mẽ và giọng đàn ông kêu rên.
“Vợ yêu, anh sớm muộn gì cũng bị em đánh tới mức xuất huyết nội, đây là bạo lực gia đình à?”
Cố Thanh giơ cao tay, muốn hung hăng giáo huấn cái người nói không ngừng này, nhưng trong đầu hiện lên chữ “máu”, độ mạnh yếu liền giảm hơn phân nửa.
Tần Lực Dương cười ra tiếng, lại ôm Cố Thanh nhẹ nhàng lắc lư, “Vợ yêu, có phải nên thưởng hay không, lệnh cấm dục chắc là có thể huỷ bỏ chứ?”
Cố Thanh giả vờ tức giận, nhưng trong lòng rất ngọt ngào và cảm kích, tỉ mỉ tính ra, từ lần trước cấm dục cũng đã sắp 1 tuần, người này cũng đã bị giáo huấn, mỗi đêm Cố Thanh đều có thể phát giác tiếng thở dốc ẩn nhẫn của hắn, Cố Thanh vốn mềm lòng, nhưng thấy hắn tự ý hành động, chút lơi lỏng lập tức tiêu tan thành mây khói. Cố Thanh không kiên nhẫn giãy dụa, nhiệt lượng nóng bỏng truyền sang, khiến Cố Thanh thình lình giật mình, chóp mũi quanh quẩn mùi hương sau khi tắm rửa và mùi xạ hương đặc biệt của hắn, hắn đang cau mày, cật lực nhẫn nại, Cố Thanh vốn cũng không quyết liệt, 2 tay ôm lấy cái cổ tráng kiện của hắn, trên đôi môi mỏng đóng chặt hôn nhẹ 1 cái.
Như thu được lệnh đặc xá, cả người Tần Lực Dương càng thêm hưng phấn, bất tri bất giác làm sâu hơn nụ hôn, một tuần bảy ngày nhẫn nại sớm đã làm hắn mất đi kiềm chế, hắn khát vọng vợ yêu trong lòng, hắn muốn cùng nhau dung hợp, hưởng thụ sự thăng hoa sâu nhất, tay Tần Lực Dương khó dằn nổi kéo hai chân Cố Thanh, để cậu khóa ngồi trên đùi mình, bàn tay còn bên hông lập tức kéo sợi dây duy nhất trên áo ngủ của vợ yêu, khuôn ngực trắng nõn lộ ra, Tần Lực Dương cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn, trong phòng lập tức tràn ra không khí tình sắc, khiến người khác ao ước.
“Đừng…”
Trên ngực truyền đến đau đớn khiến Cố Thanh nhịn không được ngẩng cao cổ mở miệng cầu xin, tay ôm chặt lấy đầu người kia, phòng ngừa mình buông tay mà rơi xuống.
Tần Lực Dương ôm chặt Cố Thanh xoay người đem cậu đặt trên giường, thân thể trắng nõn rốt cục nhịn không được, ửng đỏ, xinh đẹp như hoa nở.
“Vợ yêu, thật là đẹp…”
Giọng nói trầm thấp từ tính khàn khàn, phát ra ca ngợi thật lòng.
Cố Thanh xấu hổ túng quẫn vô cùng, đưa tay đánh người kia 1 cái, “Đừng, không được nói!”
Tần Lực Dương biết Cố Thanh xấu hổ, tà tứ cong môi, chậm rãi làm hết phận sự chuẩn bị hậu phương, hắn không muốn vì mình lỗ mãng mà vợ yêu bị thương.
Cố Thanh nhìn người đang cật lực ẩn nhẫn, trong lòng có cảm độngvà hạnh phúc, lại thêm tình yêu nồng đậm, đây là bạn đời của cậu, sẽ cùng cậu vượt qua cả đời, người cậu sẽ chung thủy suốt đời. Cố Thanh ôm chặt cổ hắn, nước mắt kích động lướt qua khóe mắt. Cậu nguyện ý tin tưởng Tần Lực Dương, tin vào tình yêu của hắn.
“Rầm rầm… rầm rầm rầm… ba ba, anh gấu lớn… Mở cửa đi, con là cục cưng… anh gấu lớn…”
“A…” Bên tai truyền đến tiếng gọi của Tần Gia Bảo, Cố Thanh vô thức đẩy Tần Lực Dương ra, vội vã bò xuống giường, nhặt quần áo ngủ trên mặt đất mặc vào, xoay người nhìn thoáng người đang khó nhịn dục vọng muốn phun trào, mặt lộ vẻ áy náy, cũng giục nói: “Anh mau mặc quần áo, WC… vào WC để hạ nhiệt.”
Tần Lực Dương nhìn mỹ nhân gần ngay trước mắt, vẻ mặt cấp thiết xích lõa đi vào WC, trong lòng tính toán có cần đem con trai nhanh chóng quăng sang chỗ cha mẹ hay không, nếu cứ hai ba ngày lại quấy rối cuộc sống ban đêm của phu phu hắn, thì tính phúc của hắn cũng không được bảo đảm, Cố Thanh cứ luôn quân tâm con trai còn hơn hắn.
Cố Thanh thấy hắn vào WC, vỗ vỗ gương mặt đang nóng hổi, hít sâu mấy hơi, mới đi tới cửa.
Tần Gia Bảo ôm gối đầu hình con gấu nhỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất nói: “Anh gấu lớn, thật chậm chạp, cục cưng đợi đã lâu.”
Cố Thanh ngồi xuống, nhéo nhéo gương mặt bánh bao, lấy gối đầu, nắm tay Tần Gia Bảo vào phòng.
“Bình bịch…”
Thân thể tròn vo nhảy lên giường phát ra tiếng vang nặng nề, Tần Gia Bảo kéo chăn, cuộn người trên giường lớn, thành 1 cái kén nhỏ, Cố Thanh buồn cười lôi bé từ trong chăn ra, chỉnh gối đầu, đem Tần Gia Bảo đặt giữa giường, “Được rồi, ngày mai còn phải đi học, ngủ sớm một chút.”
Cố Thanh chưa kịp kéo chăn cho Tần Gia Bảo, phát hiện góc áo bị một bàn tay béo tròn nắm lấy, điểm điểm mũi cục cưng, cười nói: “Làm sao vậy, không muốn ngủ à?”
“Anh gấu lớn, em có thể mời bạn học về nhà không?”
Tần Gia Bảo mở lớn hai mắt, chờ mong.
Cố Thanh híp mắt suy nghĩ, “Có thể cho bạn bè đến chơi, nếu như ở lại, phải được cha mẹ các bạn đồng ý mới được, bằng không họ sẽ lo lắng, có biết không?”
“Ân, ngày mai khi gặp Tống Hy em sẽ nói với cậu ấy.”
Tần Gia Bảo hưng phấn đứng lên, ôm lấy cổ Cố Thanh, một cái “hôn ướt át” vang dội đáp lên mặt cậu, khuôn mặt tươi cười xán lạn, “Anh gấu lớn, cục cưng thích anh nhất.”
Tống Hy?
Cố Thanh trong đầu hiện lên một khung cảnh mờ nhạt, cậu bé cao gầy, hôn môi cục cưng…
Lắc đầu, Cố Thanh ôm lấy thân thể béo tròn của Tần Gia Bảo, hôn lại bé 1 cái, “Anh cũng thích cục cưng nhất.”
Tần Lực Dương đứng ở cửa phòng tắm, lẳng lặng nhìn một lớn một nhỏ đang đùa giỡn, trong lòng đầy hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook