Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
-
Chương 6
Phó Kinh Hồng lật qua lật lại mấy trang bí tịch, vừa xem qua loa, sắc mặt lại không khỏi đen đi.
Thứ này, sao lại được xem là bí tịch võ công gì chứ.
Đây, rõ ràng là…
Rõ ràng là xuân cung đồ a.
Y lại lật thêm mười mấy trang, chỉ thấy tất cả trang giấy ở trong đây, đều là hình vẽ hai người quấn quýt lấy nhau để hoan ái. Đến mỗi chi tiết nhỏ cũng được vẽ đến vô cùng rõ nét, lại còn rất có tâm mà vẽ người lại thêm mấy phần sắc tình, hưng phấn quá mức đi…
Phó Kinh Hồng có chút dở khóc dở cười. Người ta rơi xuống vách núi thì đều nhặt được bí tịch thần công tuyệt thế. Dựa vào cái gì mà y lại liền nhặt được một quyển xuân cung đồ vậy a?
Phó Kinh Hồng lại lật tới vài trang nữa, rốt cục nhìn thấy có hàng chữ viết.
Phó Kinh Hồng kiên trì nhìn mấy dòng chữ này một lượt, không khỏi híp mắt lại.
… Phương pháp song tu?
Sau khi y đã xem kĩ rồi, càng không khỏi muốn bật cười.
Quyển bí tịch này, gọi là song tu đại pháp, bề ngoài tựa hồ như cũng rất lợi hại đi. Cứ học theo phương pháp có ghi ở trong đây, mà tu luyện hình như cũng có thể đạt được võ công cao nhất đi…
Ước chừng, cũng khá giống như loại yêu tinh hút dương khí, hấp dương bù âm, hút lấy nội lực của kẻ khác để cho mình sử dụng, trong mấy quyển sách kể chuyện hay nói tới đi.
Chỉ là trong quyển bí tịch này có nói tới, tựa hồ như loại tu luyện của võ công này, không chỉ là giúp võ công, nội lực của người luyện đạt được bước tiến xa, mà tựa hồ như đến ngay cả người cùng song tu với người luyện, cũng có thể đạt được thành tựu đi.
Nói tóm lại, loại song tu đại pháp này, cũng không giống với mấy loại tà công thường hại người lợi mình, mà là song phương đều có thể có lợi.
Loại võ công này, vừa nghe qua, mặc dù có chút kì quái. Thế nhưng, đúng là vẫn có chỗ rất tốt đi. Nếu mà ngươi chỉ cần điên loan đảo phượng vài lần cùng với người khác, thì đã liền có thể đạt thành cảnh giới võ công bằng với người khác phải tu luyện cực khổ mười mấy năm, thậm chí là lên tới mấy chục năm mới có thể đạt đến thành tựu này. Chẳng phải nghe rất hay sao?
Chỉ là, Phó Kinh Hồng cười cười, lắc lắc đầu. Y nhất định sẽ không đi luyện loại võ công này a…
Ngược lại, không phải là do tâm của y sáng như gương đến một giọt nước nhỏ vào cũng không dao động. Y càng không phải là mấy đám người cổ hủ được gọi là nghĩa sĩ chính đạo trên giang hồ gì đó. Chỉ là, muốn tu luyện phương pháp song tu này, nhất định phải là người nằm dưới. Tức là Phó Kinh Hồng – y, nếu như muốn luyện loại võ công này, thì cũng chỉ có thể nằm dưới thân người khác suốt đời đi.
Phó Kinh Hồng, thân là đệ tử của Đoạn Tụ cốc, tất nhiên, y vốn có hiểu biết về chuyện nam nam, đối với việc nằm trên hay nằm dưới, y vốn cũng không phải là có quá nhiều chấp nhất. Nhưng mà không có người nam nhân nào lại đồng ý để cho cả đời của đời của mình nằm dưới thân người nam nhân khác đi?
Phó Kinh Hồng cũng thế.
Phó Kinh Hồng thở dài, có chút tiếc hận. Từng có lúc, y cũng đã mơ tưởng rằng, một ngày nào đó, y bị rơi xuống vách núi, nhặt được một quyển thần công tuyệt thế, ngày sau trở thành đại hiệp đạt được thành tựu bá nghiệp một lần a…
Phó Kinh Hồng tiếc hận, lại lật qua lật lại mấy trang tiếp trong quyển bí tịch Cúc Công Tận Toái này, ngay khi đang muốn khép lại, đặt xuống, thì y lại nhìn thấy vài hàng chữ viết tay, cực kỳ mạnh mẽ —
Nếu như đã ăn vào thư sâu độc quả, thì người đã ăn lại không luyện võ công này, chỉ có thể rơi vào nguy hiểm, đợi độc phát, thân liền vong.
Hi vọng hậu nhân thận trọng.
… Thư sâu độc quả?
Nhất thời, sắc mặt của Phó Kinh Hồng đen lại…
Chẳng lẽ, thư sâu độc quả này, chính là quả trái cây màu đỏ vừa nãy sao?
Trong lòng, y không khỏi cả kinh, nhìn tiếp.
Hóa ra, thư sâu độc quả kia, chính là chí bảo để song tu trợ giúp cho đại pháp Cúc Công Tận Toái. Nếu như muốn tu luyện đại pháp Cúc Công Tận Toái này, thì người tu luyện phải ăn vào thư sâu độc quả, để trong khi song tu liền có thể vận hành đi đôi với tu pháp này để càng có thể vận hành được tốt hơn…
Hơn nữa, thư sâu độc quả kia, chính là sâu độc mị được đệ nhất thiên hạ. Chỉ là thư sâu độc quả đã ăn vào rồi, thì trong lúc bình thường, đều không có biểu hiện gì ở bên ngoài khiến cho mắt thường có thể nhìn thấy chỗ nào lạ cả. Nhưng, một khi người ăn, đã bị động tình, thì sâu độc được nuôi trong thư sâu độc quả, sẽ phát huy công dụng thúc tình kỳ hiệu.
Thế nhưng, thư sâu độc quả kia, cũng vốn là kỳ độc nằm trong các loại độc không thể hóa giải được. Cho nên, chỉ có thể tu luyện Cúc Công Tận Toái mới có thể khắc chế độc tính của thư sâu độc quả này. Một khi độc tính của thư sâu độc quả phát tác, cũng nhất định cần phải vận hành Cúc Công Tận Toái song tu cùng người khác, bằng không thì sẽ độc phát thân vong.
Sau khi xem xong mấy dòng chữ cuối trên quyển bí tịch này, sắc mặt của Phó Kinh Hồng vốn đã đen lại càng đen thêm vài phần.
Hi vọng hậu nhân thận trọng?
Làm sao mà thận trọng cái gì nữa hả?
Thư sâu độc quả kia, được đặt ở nơi dễ thấy nhất ở bên ngoài, lại có ma lực mê hoặc lòng người đến vậy. Làm sao lại có người lại có thể chối bỏ vận mệnh mà không ăn vào thư sâu độc quả kia a?
Mà, quyển bí tịch này được đặt ở tận phía sau này. Giữa quyển sách này, mới lại xuất hiện những hàng chữ, chỉ ra nếu là không tu luyện loại võ công này liền có nguy hiểm đến tánh mạng…
Đây rõ ràng là…
Ép buộc người ta đi tu luyện mà.
Phó Kinh Hồng thật là có dục vọng mà ngửa mặt lên trời cao mà gào thét a. Nhưng, lại bị cảm giác không tên quấy rối ở trong cơ thể khiến cho kinh sợ.
Vừa mới nãy, vẫn còn chưa có cảm giác gì…
Thế nhưng, từ khi vừa xem qua quyển bí tịch này xong, y liền cảm thấy có một luồng nhiệt ham muốn không tên tự trong bụng dâng lên đều đặn, đặc biệt khiến cho người ngứa ngáy.
Hẳn là độc tính của thư sâu độc quả này, phát tác đi?
Phó Kinh Hồng nhất thời như bị dội nước lạnh.
Ở một chỗ bí ẩn đến thế này, vốn sẽ không có ai tìm đến được đi.
Cho dù có người, cũng chỉ có thể là mấy gã đệ tử cấp thấp nỗ lực muốn vạch trần y vừa nãy mà thôi đi. Có thể bọn chúng vẫn còn nán lại ở phía trên, chờ y tự chui đầu vào lưới đi. Thế nhưng, nếu như phải ép y phải hoan ái cùng với bọn chúng, hơn nữa, y còn là người nằm dưới, thì y thà tình nguyện để cho độc phát thân vong cũng không muốn…
Trong khi Phó Kinh Hồng đang suy nghĩ cứng rắn như vậy, thì liền cảm thấy luồng nhiệt ở trong cơ thể đang dậy sóng càng lúc càng sâu. Từng cơn sóng liên tiếp dồn dập, xô đến. Hoàn toàn không ôn hòa giống như vừa nãy, mà là nóng bỏng hừng hực lên, dường như muốn làm phỏng cả bụng dưới của y, lại dường giống như là ngọn lửa hừng hực cháy lan ra, dường như lại muốn xé nát cả lục phủ ngũ tạng của y.
Nhất thời, cả khuôn mặt của Phó Kinh Hồng đều trắng bệch đi, chỉ cảm thấy cảm giác này còn đau đớn gấp lần, hơn cả việc bị người ta trực tiếp đâm một chiêu kiếm lên trên người đi…
Thôi…
Cứ chịu đựng một lúc…
Mà giữ được mạng đi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Phó Kinh Hồng cắn răng, khuất phục.
Y run rẩy, duỗi ra tay, mở quyển bí tịch ra. Gần bên tên sách của bí tịch, đã viết rõ ràng, muốn luyện võ công này, ‘muốn chiếm được cái lợi hoàn toàn, đầu tiên là phải có công’.
Tuy nói là, y cũng không quá hiểu ý nghĩa của những chữ này, nhưng là lật đến chú thích ở trang sau, cũng coi như là y đã hiểu được rồi đi.
Phó Kinh Hồng cắn răng, run rẩy, vươn tay xuống, chậm rãi, tự thăm dò vào trong vạt áo của chính mình.
Tay chậm rãi mò vào trong tiết khố, tìm kiếm đến nơi tư mật ở phía sau của mình, đến y cũng rất ít đụng chạm đến.
Tay của Phó Kinh Hồng liền cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục chậm rãi, đưa một ngón tay, tiến vào, thăm dò.
Nơi này phi thường căng mịn, ấm áp lại khô khốc.
Phó Kinh Hồng không khỏi run rẩy, có một loại cảm giác xấu hổ khó có thể nói nên lời xông lên đầu.
Lần thứ hai, y cắn răng, đưa ngón tay thăm dò càng sâu vào trong…
Nếu như y không muốn chết, thì cũng nhất định phải làm như thế.
Y lại thêm mấy ngón tay dò xét đi vào, chậm rãi bắt đầu khuấy đảo lên.
…
Có thể nói, đúng là cái phương pháp gọi là tự công này có hiệu quả rồi đi.
Phó Kinh Hồng cảm thấy sự khô nóng ở trong cơ thể mình đã rút đi không ít.
… Nhưng, vẻn vẹn chỉ là biến mất đi, một chút mà thôi.
Phó Kinh Hồng tự rút ngón tay của mình ra, chậm rãi đứng thẳng người dậy.
Không cần nhìn gương, y cũng có thể biết, lúc này, khẳng định là khuôn mặt của y đã bị đỏ ửng một mảng đi…
Cho dù là ép y nằm dưới thân người khác, thì y cũng sẽ không hề có cái cảm giác xấu hổ như lúc này đi.
Y đứng yên tại chỗ, ngây ra, bất động.
Mãi cho đến tận khi, hình như, cảm xúc xao động trong cơ thể lại như tro tàn lại bùng cháy mới đánh thức y.
Phó Kinh Hồng liền vội nhét quyển bí tịch Cúc Công Tận Toái vào trong ngực áo của mình, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Phương pháp tự công này, chỉ có thể tạm thời kiềm chế độc tính đang xao động ở trong cơ thể của y. Hiện tại, y nhất định phải tìm một người để…
Song tu. Mới có thể ổn định được độc tính này đi.
Phó Kinh Hồng nhanh nhẹn thuận đường mà trở lại nơi mõm đá kia.
Y đứng trên đó, nhìn lên vách núi, do dự trong chốc lát.
Lúc này, nếu phía trên vẫn còn có người, tất nhiên là quá tốt rồi…
Y cũng có thể kiếm được người để song tu, lại giải được độc này nhanh thêm một chút đi. Mặc dù, chỉ là mang tính tạm thời. Nhưng mà, nếu như người ở phía trên, lại là mấy gã đệ tử cấp thấp kia…
Y lại có chút không buông xuống được tự tôn của mình. Cho dù có nằm dưới thân của người khác, y cũng không thể chịu đựng được việc, người nằm trên y lại yếu ớt hơn y rất nhiều đi. Ngược lại, không phải mấy gã này, mà là, mấy vị cường giả khác, thì y liền có thể cam tâm tình nguyện a…
Y chỉ là muốn, người nằm trên mình, nên mạnh hơn y một chút thôi, thì trong lòng của y cũng sẽ dễ chịu hơn đôi chút đi.
Phó Kinh Hồng không khỏi cười khổ. Hiện tại, người không thể kìm được là y đi, cho nên, y càng không nên đi để ý xem, người ở phía trên vách núi là ai đi…
Song tu xong rồi lại nói sau.
Nếu như không có ai, thì y cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ, nhanh chóng quay về trong cốc, đi tìm người a. Chỉ là y không biết, y có thể chống đỡ đến lúc ấy hay không đây…
Ngay khi y đang do dự khó quyết định, y cảm thấy luồng khô nóng ở trong cơ thể dâng lên càng thêm mãnh liệt, hơn nữa, càng thêm mãnh liệt hơn so với cả vừa rồi.
Phó Kinh Hồng nỗ lực đè xuống cảm giác khô nóng trong cơ thể, bật người, nhảy lên.
Trên vách núi, đã không còn một bóng người.
Xem ra, đại khái là mấy gã đệ tử kia đã trở về rồi đi…
Phó Kinh Hồng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại lo lắng cho tình cảnh của mình.
Lúc này, y chợt nghe thấy một âm thanh khác thường vang lên–
Có người lại đây.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng lập tức căng thẳng. Chỉ sợ là mấy gã đệ tử cấp thấp vừa nãy, đang đến tìm y.
Chờ đến khi y ngẩng đầu, nhìn lên, lại nhìn thấy cuối con đường, không phải là ai khác, chính là nhị sư đệ của y.
Lãnh Tề Hiên vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng, trên thân vẫn mặc một bộ huyền y, phảng phất như là vạn năm bất biến.
Cho dù, lúc này, hắn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng khí thế quanh thân lại khiến cho người ta khó có thể phớt lờ.
Tướng mạo của hắn cũng vô cùng xuất chúng, hoàn toàn khác xa với bộ dạng đẹp đẽ, thanh tú đến tinh tế từng đường nét của Bạch Luyện Hoa. Vẻ đẹp của hắn vốn là lẫm liệt cực kì. Đôi mày kiếm sắc bén. Đôi mắt sáng như hàn tinh. Chiếc mũi thẳng tắp như dây đàn. Đôi mỏng hơi mím lại…
Đại khái bởi vì tuổi tác không lớn, cho nên, hình dáng của hắn vẫn còn giữ lại đôi nét nhu hòa cùng ngây ngô của thiếu niên.
Mà, đôi mắt lại lạnh như hàn đàm, ngay khi vừa nhìn thấy Phó Kinh Hồng, tựa hồ như lại nhu hòa đi đôi chút.
Phảng phất như giữa mặt nước phẳng lặng, trong suốt tản mát đầy hơi thở lạnh lẽo mãnh liệt của hàn đàm này, chợt nổi lên những gợn sóng nhẹ.
Lúc đầu, Phó Kinh Hồng thấy người tới là Lãnh Tề Hiên, y liền thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, thì cùng lúc này, y chợt thả xuống sức mạnh đang đè xuống cảm giác khô nóng kia.
Cho nên, khi Lãnh Tề Hiên đến gần, khẽ gọi y một tiếng “sư huynh”, bỗng nhiên, y cảm thấy một cỗ xao động dâng trào trong cơ thể trước nay chưa từng có…
… Không được!
Phó Kinh Hồng gấp gáp, nỗ lực, cưỡng chế tà hỏa ở trong cơ thể mình.
Nếu như người đến là mấy gã đệ tử cấp thấp…
Cho dù, tùy tiện là ai thì cũng có thể…
Thế nhưng, không thể nào là Lãnh Tề Hiên được…
Người kia, tuyệt đối không thể là Lãnh Tề Hiên…
Y không có cách nào quên lần đầu, khi gặp mặt Lãnh Tề Hiên, ánh mắt lành lạnh của Lãnh Tề Hiên.
Tràn ra vẻ kiên định giả tạo, ẩn nhẫn, thống khổ, tuyệt vọng, lại không cam lòng…
Từ trước tới nay, y chưa từng gặp qua một đôi mắt nào, như ánh mắt đó.
Rốt cuộc thì một người thiếu niên đã phải trải qua những gì mới có thể có được ánh mắt như vậy đây?
Y vốn không biết.
Y chỉ biết là, nếu như lúc này, y ra tay với Lãnh Tề Hiên…
Thì, Lãnh Tề Hiên sẽ bị phá hủy bởi chính bàn tay của y.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng biết, cái ngày mà Lãnh Tề Hiên đi tới Đoạn Tụ cốc này, nhất định là lúc hắn đã tuyệt vọng đến cùng cực.
Chính bởi vì đã cùng đường mạt lộ, mới khiến hắn phải nhất quyết dùng cách ‘ăn cả ngã về không’, không tiếc gì mà cầu xin được nhập môn vào Đoan Tụ cốc vốn là môn phái mà đám nghĩa sĩ chính đạo kia vô cùng xem thường.
Vào lúc ấy, cũng chính là y, đã vươn tay ra, đưa về phía của thiếu niên đang nằm chơ vơ ở nơi tận cùng nhất của tuyệt vọng, kéo hắn ra khỏi vực sâu đó.
Y còn nhớ ngày ấy. Thiếu niên này đã nhìn y, gọi y một tiếng “sư huynh”.
Mà, nếu như vị sư huynh đã kéo hắn ra khỏi vực sâu tuyệt vọng này, lại làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này đối với hắn. Thì, chẳng khác nào, y lại chính tay mình đẩy thiếu niên này rơi vực sâu kia một lần nữa.
Trong lòng, Phó Kinh Hồng vạn phần xoắn xuýt. Trong cơ thể, cỗ xao động lại càng lúc càng không thể kìm nén nổi nữa.
Rốt cục, khi Lãnh Tề Hiên nhìn y, trong đôi mắt lành lạnh lộ ra một tia lo lắng nhợt nhạt, khi lần thứ hai, hắn lại gọi một tiếng “sư huynh”…
Thì rốt cuộc, Phó Kinh Hồng đã không nhịn nổi nữa rồi.
Thứ này, sao lại được xem là bí tịch võ công gì chứ.
Đây, rõ ràng là…
Rõ ràng là xuân cung đồ a.
Y lại lật thêm mười mấy trang, chỉ thấy tất cả trang giấy ở trong đây, đều là hình vẽ hai người quấn quýt lấy nhau để hoan ái. Đến mỗi chi tiết nhỏ cũng được vẽ đến vô cùng rõ nét, lại còn rất có tâm mà vẽ người lại thêm mấy phần sắc tình, hưng phấn quá mức đi…
Phó Kinh Hồng có chút dở khóc dở cười. Người ta rơi xuống vách núi thì đều nhặt được bí tịch thần công tuyệt thế. Dựa vào cái gì mà y lại liền nhặt được một quyển xuân cung đồ vậy a?
Phó Kinh Hồng lại lật tới vài trang nữa, rốt cục nhìn thấy có hàng chữ viết.
Phó Kinh Hồng kiên trì nhìn mấy dòng chữ này một lượt, không khỏi híp mắt lại.
… Phương pháp song tu?
Sau khi y đã xem kĩ rồi, càng không khỏi muốn bật cười.
Quyển bí tịch này, gọi là song tu đại pháp, bề ngoài tựa hồ như cũng rất lợi hại đi. Cứ học theo phương pháp có ghi ở trong đây, mà tu luyện hình như cũng có thể đạt được võ công cao nhất đi…
Ước chừng, cũng khá giống như loại yêu tinh hút dương khí, hấp dương bù âm, hút lấy nội lực của kẻ khác để cho mình sử dụng, trong mấy quyển sách kể chuyện hay nói tới đi.
Chỉ là trong quyển bí tịch này có nói tới, tựa hồ như loại tu luyện của võ công này, không chỉ là giúp võ công, nội lực của người luyện đạt được bước tiến xa, mà tựa hồ như đến ngay cả người cùng song tu với người luyện, cũng có thể đạt được thành tựu đi.
Nói tóm lại, loại song tu đại pháp này, cũng không giống với mấy loại tà công thường hại người lợi mình, mà là song phương đều có thể có lợi.
Loại võ công này, vừa nghe qua, mặc dù có chút kì quái. Thế nhưng, đúng là vẫn có chỗ rất tốt đi. Nếu mà ngươi chỉ cần điên loan đảo phượng vài lần cùng với người khác, thì đã liền có thể đạt thành cảnh giới võ công bằng với người khác phải tu luyện cực khổ mười mấy năm, thậm chí là lên tới mấy chục năm mới có thể đạt đến thành tựu này. Chẳng phải nghe rất hay sao?
Chỉ là, Phó Kinh Hồng cười cười, lắc lắc đầu. Y nhất định sẽ không đi luyện loại võ công này a…
Ngược lại, không phải là do tâm của y sáng như gương đến một giọt nước nhỏ vào cũng không dao động. Y càng không phải là mấy đám người cổ hủ được gọi là nghĩa sĩ chính đạo trên giang hồ gì đó. Chỉ là, muốn tu luyện phương pháp song tu này, nhất định phải là người nằm dưới. Tức là Phó Kinh Hồng – y, nếu như muốn luyện loại võ công này, thì cũng chỉ có thể nằm dưới thân người khác suốt đời đi.
Phó Kinh Hồng, thân là đệ tử của Đoạn Tụ cốc, tất nhiên, y vốn có hiểu biết về chuyện nam nam, đối với việc nằm trên hay nằm dưới, y vốn cũng không phải là có quá nhiều chấp nhất. Nhưng mà không có người nam nhân nào lại đồng ý để cho cả đời của đời của mình nằm dưới thân người nam nhân khác đi?
Phó Kinh Hồng cũng thế.
Phó Kinh Hồng thở dài, có chút tiếc hận. Từng có lúc, y cũng đã mơ tưởng rằng, một ngày nào đó, y bị rơi xuống vách núi, nhặt được một quyển thần công tuyệt thế, ngày sau trở thành đại hiệp đạt được thành tựu bá nghiệp một lần a…
Phó Kinh Hồng tiếc hận, lại lật qua lật lại mấy trang tiếp trong quyển bí tịch Cúc Công Tận Toái này, ngay khi đang muốn khép lại, đặt xuống, thì y lại nhìn thấy vài hàng chữ viết tay, cực kỳ mạnh mẽ —
Nếu như đã ăn vào thư sâu độc quả, thì người đã ăn lại không luyện võ công này, chỉ có thể rơi vào nguy hiểm, đợi độc phát, thân liền vong.
Hi vọng hậu nhân thận trọng.
… Thư sâu độc quả?
Nhất thời, sắc mặt của Phó Kinh Hồng đen lại…
Chẳng lẽ, thư sâu độc quả này, chính là quả trái cây màu đỏ vừa nãy sao?
Trong lòng, y không khỏi cả kinh, nhìn tiếp.
Hóa ra, thư sâu độc quả kia, chính là chí bảo để song tu trợ giúp cho đại pháp Cúc Công Tận Toái. Nếu như muốn tu luyện đại pháp Cúc Công Tận Toái này, thì người tu luyện phải ăn vào thư sâu độc quả, để trong khi song tu liền có thể vận hành đi đôi với tu pháp này để càng có thể vận hành được tốt hơn…
Hơn nữa, thư sâu độc quả kia, chính là sâu độc mị được đệ nhất thiên hạ. Chỉ là thư sâu độc quả đã ăn vào rồi, thì trong lúc bình thường, đều không có biểu hiện gì ở bên ngoài khiến cho mắt thường có thể nhìn thấy chỗ nào lạ cả. Nhưng, một khi người ăn, đã bị động tình, thì sâu độc được nuôi trong thư sâu độc quả, sẽ phát huy công dụng thúc tình kỳ hiệu.
Thế nhưng, thư sâu độc quả kia, cũng vốn là kỳ độc nằm trong các loại độc không thể hóa giải được. Cho nên, chỉ có thể tu luyện Cúc Công Tận Toái mới có thể khắc chế độc tính của thư sâu độc quả này. Một khi độc tính của thư sâu độc quả phát tác, cũng nhất định cần phải vận hành Cúc Công Tận Toái song tu cùng người khác, bằng không thì sẽ độc phát thân vong.
Sau khi xem xong mấy dòng chữ cuối trên quyển bí tịch này, sắc mặt của Phó Kinh Hồng vốn đã đen lại càng đen thêm vài phần.
Hi vọng hậu nhân thận trọng?
Làm sao mà thận trọng cái gì nữa hả?
Thư sâu độc quả kia, được đặt ở nơi dễ thấy nhất ở bên ngoài, lại có ma lực mê hoặc lòng người đến vậy. Làm sao lại có người lại có thể chối bỏ vận mệnh mà không ăn vào thư sâu độc quả kia a?
Mà, quyển bí tịch này được đặt ở tận phía sau này. Giữa quyển sách này, mới lại xuất hiện những hàng chữ, chỉ ra nếu là không tu luyện loại võ công này liền có nguy hiểm đến tánh mạng…
Đây rõ ràng là…
Ép buộc người ta đi tu luyện mà.
Phó Kinh Hồng thật là có dục vọng mà ngửa mặt lên trời cao mà gào thét a. Nhưng, lại bị cảm giác không tên quấy rối ở trong cơ thể khiến cho kinh sợ.
Vừa mới nãy, vẫn còn chưa có cảm giác gì…
Thế nhưng, từ khi vừa xem qua quyển bí tịch này xong, y liền cảm thấy có một luồng nhiệt ham muốn không tên tự trong bụng dâng lên đều đặn, đặc biệt khiến cho người ngứa ngáy.
Hẳn là độc tính của thư sâu độc quả này, phát tác đi?
Phó Kinh Hồng nhất thời như bị dội nước lạnh.
Ở một chỗ bí ẩn đến thế này, vốn sẽ không có ai tìm đến được đi.
Cho dù có người, cũng chỉ có thể là mấy gã đệ tử cấp thấp nỗ lực muốn vạch trần y vừa nãy mà thôi đi. Có thể bọn chúng vẫn còn nán lại ở phía trên, chờ y tự chui đầu vào lưới đi. Thế nhưng, nếu như phải ép y phải hoan ái cùng với bọn chúng, hơn nữa, y còn là người nằm dưới, thì y thà tình nguyện để cho độc phát thân vong cũng không muốn…
Trong khi Phó Kinh Hồng đang suy nghĩ cứng rắn như vậy, thì liền cảm thấy luồng nhiệt ở trong cơ thể đang dậy sóng càng lúc càng sâu. Từng cơn sóng liên tiếp dồn dập, xô đến. Hoàn toàn không ôn hòa giống như vừa nãy, mà là nóng bỏng hừng hực lên, dường như muốn làm phỏng cả bụng dưới của y, lại dường giống như là ngọn lửa hừng hực cháy lan ra, dường như lại muốn xé nát cả lục phủ ngũ tạng của y.
Nhất thời, cả khuôn mặt của Phó Kinh Hồng đều trắng bệch đi, chỉ cảm thấy cảm giác này còn đau đớn gấp lần, hơn cả việc bị người ta trực tiếp đâm một chiêu kiếm lên trên người đi…
Thôi…
Cứ chịu đựng một lúc…
Mà giữ được mạng đi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Phó Kinh Hồng cắn răng, khuất phục.
Y run rẩy, duỗi ra tay, mở quyển bí tịch ra. Gần bên tên sách của bí tịch, đã viết rõ ràng, muốn luyện võ công này, ‘muốn chiếm được cái lợi hoàn toàn, đầu tiên là phải có công’.
Tuy nói là, y cũng không quá hiểu ý nghĩa của những chữ này, nhưng là lật đến chú thích ở trang sau, cũng coi như là y đã hiểu được rồi đi.
Phó Kinh Hồng cắn răng, run rẩy, vươn tay xuống, chậm rãi, tự thăm dò vào trong vạt áo của chính mình.
Tay chậm rãi mò vào trong tiết khố, tìm kiếm đến nơi tư mật ở phía sau của mình, đến y cũng rất ít đụng chạm đến.
Tay của Phó Kinh Hồng liền cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục chậm rãi, đưa một ngón tay, tiến vào, thăm dò.
Nơi này phi thường căng mịn, ấm áp lại khô khốc.
Phó Kinh Hồng không khỏi run rẩy, có một loại cảm giác xấu hổ khó có thể nói nên lời xông lên đầu.
Lần thứ hai, y cắn răng, đưa ngón tay thăm dò càng sâu vào trong…
Nếu như y không muốn chết, thì cũng nhất định phải làm như thế.
Y lại thêm mấy ngón tay dò xét đi vào, chậm rãi bắt đầu khuấy đảo lên.
…
Có thể nói, đúng là cái phương pháp gọi là tự công này có hiệu quả rồi đi.
Phó Kinh Hồng cảm thấy sự khô nóng ở trong cơ thể mình đã rút đi không ít.
… Nhưng, vẻn vẹn chỉ là biến mất đi, một chút mà thôi.
Phó Kinh Hồng tự rút ngón tay của mình ra, chậm rãi đứng thẳng người dậy.
Không cần nhìn gương, y cũng có thể biết, lúc này, khẳng định là khuôn mặt của y đã bị đỏ ửng một mảng đi…
Cho dù là ép y nằm dưới thân người khác, thì y cũng sẽ không hề có cái cảm giác xấu hổ như lúc này đi.
Y đứng yên tại chỗ, ngây ra, bất động.
Mãi cho đến tận khi, hình như, cảm xúc xao động trong cơ thể lại như tro tàn lại bùng cháy mới đánh thức y.
Phó Kinh Hồng liền vội nhét quyển bí tịch Cúc Công Tận Toái vào trong ngực áo của mình, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Phương pháp tự công này, chỉ có thể tạm thời kiềm chế độc tính đang xao động ở trong cơ thể của y. Hiện tại, y nhất định phải tìm một người để…
Song tu. Mới có thể ổn định được độc tính này đi.
Phó Kinh Hồng nhanh nhẹn thuận đường mà trở lại nơi mõm đá kia.
Y đứng trên đó, nhìn lên vách núi, do dự trong chốc lát.
Lúc này, nếu phía trên vẫn còn có người, tất nhiên là quá tốt rồi…
Y cũng có thể kiếm được người để song tu, lại giải được độc này nhanh thêm một chút đi. Mặc dù, chỉ là mang tính tạm thời. Nhưng mà, nếu như người ở phía trên, lại là mấy gã đệ tử cấp thấp kia…
Y lại có chút không buông xuống được tự tôn của mình. Cho dù có nằm dưới thân của người khác, y cũng không thể chịu đựng được việc, người nằm trên y lại yếu ớt hơn y rất nhiều đi. Ngược lại, không phải mấy gã này, mà là, mấy vị cường giả khác, thì y liền có thể cam tâm tình nguyện a…
Y chỉ là muốn, người nằm trên mình, nên mạnh hơn y một chút thôi, thì trong lòng của y cũng sẽ dễ chịu hơn đôi chút đi.
Phó Kinh Hồng không khỏi cười khổ. Hiện tại, người không thể kìm được là y đi, cho nên, y càng không nên đi để ý xem, người ở phía trên vách núi là ai đi…
Song tu xong rồi lại nói sau.
Nếu như không có ai, thì y cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ, nhanh chóng quay về trong cốc, đi tìm người a. Chỉ là y không biết, y có thể chống đỡ đến lúc ấy hay không đây…
Ngay khi y đang do dự khó quyết định, y cảm thấy luồng khô nóng ở trong cơ thể dâng lên càng thêm mãnh liệt, hơn nữa, càng thêm mãnh liệt hơn so với cả vừa rồi.
Phó Kinh Hồng nỗ lực đè xuống cảm giác khô nóng trong cơ thể, bật người, nhảy lên.
Trên vách núi, đã không còn một bóng người.
Xem ra, đại khái là mấy gã đệ tử kia đã trở về rồi đi…
Phó Kinh Hồng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại lo lắng cho tình cảnh của mình.
Lúc này, y chợt nghe thấy một âm thanh khác thường vang lên–
Có người lại đây.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng lập tức căng thẳng. Chỉ sợ là mấy gã đệ tử cấp thấp vừa nãy, đang đến tìm y.
Chờ đến khi y ngẩng đầu, nhìn lên, lại nhìn thấy cuối con đường, không phải là ai khác, chính là nhị sư đệ của y.
Lãnh Tề Hiên vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng, trên thân vẫn mặc một bộ huyền y, phảng phất như là vạn năm bất biến.
Cho dù, lúc này, hắn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng khí thế quanh thân lại khiến cho người ta khó có thể phớt lờ.
Tướng mạo của hắn cũng vô cùng xuất chúng, hoàn toàn khác xa với bộ dạng đẹp đẽ, thanh tú đến tinh tế từng đường nét của Bạch Luyện Hoa. Vẻ đẹp của hắn vốn là lẫm liệt cực kì. Đôi mày kiếm sắc bén. Đôi mắt sáng như hàn tinh. Chiếc mũi thẳng tắp như dây đàn. Đôi mỏng hơi mím lại…
Đại khái bởi vì tuổi tác không lớn, cho nên, hình dáng của hắn vẫn còn giữ lại đôi nét nhu hòa cùng ngây ngô của thiếu niên.
Mà, đôi mắt lại lạnh như hàn đàm, ngay khi vừa nhìn thấy Phó Kinh Hồng, tựa hồ như lại nhu hòa đi đôi chút.
Phảng phất như giữa mặt nước phẳng lặng, trong suốt tản mát đầy hơi thở lạnh lẽo mãnh liệt của hàn đàm này, chợt nổi lên những gợn sóng nhẹ.
Lúc đầu, Phó Kinh Hồng thấy người tới là Lãnh Tề Hiên, y liền thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, thì cùng lúc này, y chợt thả xuống sức mạnh đang đè xuống cảm giác khô nóng kia.
Cho nên, khi Lãnh Tề Hiên đến gần, khẽ gọi y một tiếng “sư huynh”, bỗng nhiên, y cảm thấy một cỗ xao động dâng trào trong cơ thể trước nay chưa từng có…
… Không được!
Phó Kinh Hồng gấp gáp, nỗ lực, cưỡng chế tà hỏa ở trong cơ thể mình.
Nếu như người đến là mấy gã đệ tử cấp thấp…
Cho dù, tùy tiện là ai thì cũng có thể…
Thế nhưng, không thể nào là Lãnh Tề Hiên được…
Người kia, tuyệt đối không thể là Lãnh Tề Hiên…
Y không có cách nào quên lần đầu, khi gặp mặt Lãnh Tề Hiên, ánh mắt lành lạnh của Lãnh Tề Hiên.
Tràn ra vẻ kiên định giả tạo, ẩn nhẫn, thống khổ, tuyệt vọng, lại không cam lòng…
Từ trước tới nay, y chưa từng gặp qua một đôi mắt nào, như ánh mắt đó.
Rốt cuộc thì một người thiếu niên đã phải trải qua những gì mới có thể có được ánh mắt như vậy đây?
Y vốn không biết.
Y chỉ biết là, nếu như lúc này, y ra tay với Lãnh Tề Hiên…
Thì, Lãnh Tề Hiên sẽ bị phá hủy bởi chính bàn tay của y.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng biết, cái ngày mà Lãnh Tề Hiên đi tới Đoạn Tụ cốc này, nhất định là lúc hắn đã tuyệt vọng đến cùng cực.
Chính bởi vì đã cùng đường mạt lộ, mới khiến hắn phải nhất quyết dùng cách ‘ăn cả ngã về không’, không tiếc gì mà cầu xin được nhập môn vào Đoan Tụ cốc vốn là môn phái mà đám nghĩa sĩ chính đạo kia vô cùng xem thường.
Vào lúc ấy, cũng chính là y, đã vươn tay ra, đưa về phía của thiếu niên đang nằm chơ vơ ở nơi tận cùng nhất của tuyệt vọng, kéo hắn ra khỏi vực sâu đó.
Y còn nhớ ngày ấy. Thiếu niên này đã nhìn y, gọi y một tiếng “sư huynh”.
Mà, nếu như vị sư huynh đã kéo hắn ra khỏi vực sâu tuyệt vọng này, lại làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này đối với hắn. Thì, chẳng khác nào, y lại chính tay mình đẩy thiếu niên này rơi vực sâu kia một lần nữa.
Trong lòng, Phó Kinh Hồng vạn phần xoắn xuýt. Trong cơ thể, cỗ xao động lại càng lúc càng không thể kìm nén nổi nữa.
Rốt cục, khi Lãnh Tề Hiên nhìn y, trong đôi mắt lành lạnh lộ ra một tia lo lắng nhợt nhạt, khi lần thứ hai, hắn lại gọi một tiếng “sư huynh”…
Thì rốt cuộc, Phó Kinh Hồng đã không nhịn nổi nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook