Trọng Sinh 80 Kiều Kiều Tức
-
Chương 35: Ngẫu Nhiên Gặp Giang Vệ Dân
Edit: Samie
Có người chỉ đường, đương nhiên Triệu Hương Vân sẽ không làm ra mấy chuyện ngu ngốc.
Sau khi rời khỏi chợ đồ cũ, cô đến từng nhà để hỏi.
Cuối cùng, cô thật sự thuê được một chiếc xe ba gác, phí thuê là một mao tiền, thời gian sử dụng là một ngày.
Triệu Hương Vân trả tiền, rồi xếp những thứ mình mua được lên xe ba gác.
Một chiếc xe đầy đồ như thế, nếu như đổi thành lúc trước, có khi Triệu Hương Vân còn chưa kéo về đến nơi thì đã mệt chết.
Nhưng mà hiện tại cô có không gian, đồ vật gì cũng có thể ném vào đó.
Triệu Hương Vân kéo xe ba gác ra khỏi huyện thành, tìm một nơi không người rồi ném hết toàn bộ đồ vật trên xe ba gác vào không gian.
Sau đó, cô lại kéo xe ba gác trở về trả cho chủ nhà.
Làm xong mọi chuyện cũng đã giữa trưa.
Triệu Hương Vân đói đến mức ngực dán vào lưng.
Trong gùi của cô còn hai cái bánh ngô, là do bát mẻ biến ra lúc cô còn ở trong chợ đồ cũ.
Trứng gà là bốn quả, đủ để Triệu Hương Vân ăn.
Thật ra cô còn muốn đến tiệm cơm nhìn xem, nhưng mà Triệu Hương Vân lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Một ổ khóa nho nhỏ cũng phải cần cái gọi là phiếu công nghiệp, vào tiệm cơm ăn cơm, không chừng còn yêu cầu phiếu, phải có dầu phiếu, hoặc nhục phiếu gì đó.
Nhưng mà hôm nay cô đi ra ngoài, ngoại trừ tiền thì chẳng mang theo tấm phiếu nào.
Sớm biết phiếu chứng nhận hữu dụng như vậy, cô nhất định sẽ mang theo chúng, ít nhất bây giờ, cô cũng có thể ở tại tiệm cơm quốc doanh, ăn một bát mì nóng hổi.
Tìm một nơi không người, Triệu Hương Vân ngồi đó gặm bánh ngô.
Lúc ra khỏi cửa, cô đã quên mang theo nước, bây giờ muốn uống ngụm nước cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Triệu Hương Vân cảm thấy cuộc sống của bản thân vô cùng đau khổ.
May mắn là cô còn có một cái bát mẻ bảo bối, đặt ở đồ vật bên trong là có thể tăng số lượng lên không ít, còn kèm theo chức năng không gian.
Triệu Hương Vân đã có kinh nghiệm, sau này, trước khi cô đi ra ngoài, nhất định sẽ chuẩn bị thêm nước, đồ ăn, đặt vào bên trong không gian, về phần lương phiếu thì trực tiếp ném vào không gian, khi nào cô muốn dùng thì lấy ra là được.
Ăn xong một cái bánh ngô, Triệu Hương Vân vẫn cảm thấy đói.
Cô vẫn còn bánh ngô và trứng gà, nhưng mà không thể tiếp tục ăn nữa.
Cô đang suy nghĩ rằng có nên rời đi hay không.
Trước mặt, đột nhiên nhiều hơn một bóng người.
Triệu Hương Vân cảm giác có người đứng ở trước mặt mình, ngẩng đầu một cái, lập tức nhìn thấy Giang Vệ Dân.
Triệu Hương Vân choáng váng, “Đồng chí Giang, anh... Sao anh lại ở chỗ này?”
Trong khoảng thời gian này, đội sản xuất đang bận rộn thu hoạch.
Giang Vệ Dân, người làm việc vô cùng chăm chỉ, không phải nên ở lại đội sản xuất liều mạng làm việc sao?
“Chưa ăn cơm à?” Giang Vệ Dân không trả lời câu hỏi của Triệu Hương Vân, ngược lại hỏi cô vấn đề ăn cơm.
“Tôi...” Triệu Hương Vân muốn nói chính mình đã ăn bánh ngô, nhưng mà cái bánh ngô kia cũng không nhỏ, nếu để cho Giang Vệ Dân biết, cô vẫn còn đang đói, đoán chừng sẽ bị cười chết.
Triệu Hương Vân ấp úng nửa ngày không lên tiếng, Giang Vệ Dân thấy cô đỏ mặt, mở miệng nói: “Tôi dẫn cô đi ăn cơm!”
“Ồ...” Triệu Hương Vân lại mê mang.
Người này không phải quá tốt bụng rồi sao?
Thế mà lại mời cô ăn cơm?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Triệu Hương Vân vẫn đi theo phía sau Giang Vệ Dân, bước vào một tiệm cơm quốc doanh trong huyện thành.
Lúc bọn họ bước vào, thật ra đã không còn là giữa trưa, mà muộn hơi một chút.
Tiệm cơm quốc doanh, có một người phục vụ đang đứng ở quầy hàng.
Nhìn thấy Giang Vệ Dân và Triệu Hương Vân bước vào, mí mắt cũng không nâng lên một chút, thẳng đến khi Giang Vệ Dân đến gần, chủ động hỏi, “Còn bánh bao thịt không?”
“Hai mươi mao tiền, hai lượng lương phiếu!”
“Hai bát.” Giang Vệ Dân nói một câu, đặt tiền và phiếu ở trên quầy.
Nhân viên phục vụ thờ ơ thu tiền và phiếu, gọi với vào trong nhà bếp, “Hai bát bánh bao thịt.”
Triệu Hương Vân tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, đối diện cô chính là Giang Vệ Dân.
Trong ấn tượng của Triệu Hương Vân, Giang Vệ Dân là một người ít nói, không ngờ lại là người nhiệt tình như vậy.
“Tiền và phiếu, trở về tôi sẽ trả lại cho anh.” Triệu Hương Vân nói.
“Không cần đâu!” Hắn nói.
“Như vậy sao được, tôi không thể trắng trợn chiếm tiện nghi của anh như vậy được.” Triệu Hương Vân nói một cách đoan chính.
Cô thật sự không biết, ở niên đại này, cái gì cũng cần phiếu.
Nếu như biết, cô nhất định sẽ mang theo phiếu chứng nhận mà Trần Ngũ Nguyệt cho cô.
Lương phiếu và bố phiếu vẫn còn ở đó.
“Không phải trắng trợn chiếm tiện nghi, cô đã làm canh rắn rồi.” Giang Vệ Dân nói một câu.
“Chuyện này không giống.” Triệu Hương Vân nói.
Hơn nữa con rắn kia, vẫn là do Giang Vệ Dân bắt được.
Cô làm bữa cơm kia, nhiều lắm chỉ xem như mượn hoa hiến phật, cũng chẳng bỏ ra tí sức lực nào.
“Thật sự không cần.” Giang Vệ Dân nói một câu.
Triệu Hương Vân còn muốn nói điều gì đó, đúng vào lúc này, mì được mang ra.
Hai bát bánh bao thịt nóng hổi, phía trên được rắc một ít thịt băm, hành lá xắt nhỏ, còn có hai miếng cải trắng trông hơi khô héo, chắc chắn là không còn tươi.
Hơn nữa nhìn màu sắc cũng không đẹp lắm, có hơi đen.
Đây là lần đầu tiên Triệu Hương Vân ăn loại mì này, kẹp một đũa, hương vị thật sự không dở, nhưng cũng không ngon lắm, dù sao thì vẫn tốt hơn là đói bụng.
Cô lấy một quả trứng gà từ trong gùi ra, đưa cho Giang Vệ Dân, “Cho anh!”
Giang Vệ Dân liếc nhìn Triệu Hương Vân, lại nhìn quả trứng gà mà cô cầm trên tay, vẫn không nhận.
“Cầm đi, ở trong gùi tôi còn rất nhiều.”
Mặc dù cô không để cái bát mẻ ở bên trong chiếc gùi phía sau lưng, trứng gà không thể trở nên nhiều hơn, nhưng mà bốn quả cũng đủ để cô và Giang Vệ Dân ăn.
Triệu Hương Vân lại lấy thêm một quả trứng ra, sau đó Giang Vệ Dân mới nhận trứng gà.
Lúc Triệu Hương Vân đập trứng gà, ánh mắt vô tình rơi xuống bàn tay của Giang Vệ Dân.
Hai bàn tay kia, mặc dù hơi ngăm đen, thế nhưng vừa thon vừa dài, rất giống với bàn tay của những nghệ sĩ dương cầm mà cô từng thấy kiếp trước, nhưng mà bây giờ, đôi tay này đang vô cùng chăm chỉ làm việc ở đội sản xuất.
Giang Vệ Dân là thanh niên trí thức, trước khi đến đội sản xuất, nói không chừng, anh đã sống ở thành phố lớn nào đó, có lẽ cũng chẳng phải chịu đựng nửa điểm đau khổ nào.
Cho tới bây giờ, trưởng thành thành dáng vẻ như vậy, cũng không biết là tốt hay là không tốt.
“Cho cô!” Giang Vệ Dân bóc xong vỏ trứng gà, trực tiếp đưa cho Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân bối rối, cầm lấy quả trứng gà mà anh đã bóc, lại đưa quả trứng gà chưa bóc trên tay mình cho Giang Vệ Dân.
Anh giống như không nhận ra điều gì, tiếp tục bóc trứng gà, sau đó bỏ trứng gà đã bóc vào trong bát mì nóng hổi, dáng vẻ ưu nhã bắt đầu ăn mì.
Triệu Hương Vân cũng không tiện nói gì, cũng bắt đầu ăn, đầu tiên là ăn hết thịt băm ở trên bề mặt.
Tiếp theo là quả trứng gà luộc kia, cuối cùng mới ăn đến mì.
Lúc trước cô vẫn còn đang nghĩ, liệu mình có nên dè dặt một chút, giả vờ ăn không hết gì đó hay không.
Sự thật chứng minh, cô đánh giá quá thấp dạ dày của nguyên chủ.
Một tô mì, ăn, ăn, ăn, vài gắp đã hết.
Quan trọng là cô còn chưa nếm ra vị gì, vẫn chưa no bụng.
Triệu Hương Vân nhìn cái bát trống không trước mắt, khóc không ra nước mắt.
Cứ như vậy, sao có thể giảm béo chứ?
Cơm nước xong xuôi, Giang Vệ Dân cũng không vội vàng rời đi, mà chờ Triệu Hương Vân chậm chạp đứng lên, anh mới đứng dậy đi theo.
Hai người gần như đồng thời ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Ở cửa tiệm cơm, Triệu Hương Vân lắm miệng hỏi một câu, “Anh đang định trở về sao?”
“Ừ!”
“Vậy tôi và anh đi cùng đi.” Triệu Hương Vân nói.
Giang Vệ Dân cũng không nói gì, Triệu Hương Vân gần như cho rằng anh không đồng ý.
Cho dù anh không đồng ý, cô cũng phải trở về.
Đi theo sau lưng Giang Vệ Dân, Triệu Hương Vân ra khỏi huyện thành.
Có người chỉ đường, đương nhiên Triệu Hương Vân sẽ không làm ra mấy chuyện ngu ngốc.
Sau khi rời khỏi chợ đồ cũ, cô đến từng nhà để hỏi.
Cuối cùng, cô thật sự thuê được một chiếc xe ba gác, phí thuê là một mao tiền, thời gian sử dụng là một ngày.
Triệu Hương Vân trả tiền, rồi xếp những thứ mình mua được lên xe ba gác.
Một chiếc xe đầy đồ như thế, nếu như đổi thành lúc trước, có khi Triệu Hương Vân còn chưa kéo về đến nơi thì đã mệt chết.
Nhưng mà hiện tại cô có không gian, đồ vật gì cũng có thể ném vào đó.
Triệu Hương Vân kéo xe ba gác ra khỏi huyện thành, tìm một nơi không người rồi ném hết toàn bộ đồ vật trên xe ba gác vào không gian.
Sau đó, cô lại kéo xe ba gác trở về trả cho chủ nhà.
Làm xong mọi chuyện cũng đã giữa trưa.
Triệu Hương Vân đói đến mức ngực dán vào lưng.
Trong gùi của cô còn hai cái bánh ngô, là do bát mẻ biến ra lúc cô còn ở trong chợ đồ cũ.
Trứng gà là bốn quả, đủ để Triệu Hương Vân ăn.
Thật ra cô còn muốn đến tiệm cơm nhìn xem, nhưng mà Triệu Hương Vân lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Một ổ khóa nho nhỏ cũng phải cần cái gọi là phiếu công nghiệp, vào tiệm cơm ăn cơm, không chừng còn yêu cầu phiếu, phải có dầu phiếu, hoặc nhục phiếu gì đó.
Nhưng mà hôm nay cô đi ra ngoài, ngoại trừ tiền thì chẳng mang theo tấm phiếu nào.
Sớm biết phiếu chứng nhận hữu dụng như vậy, cô nhất định sẽ mang theo chúng, ít nhất bây giờ, cô cũng có thể ở tại tiệm cơm quốc doanh, ăn một bát mì nóng hổi.
Tìm một nơi không người, Triệu Hương Vân ngồi đó gặm bánh ngô.
Lúc ra khỏi cửa, cô đã quên mang theo nước, bây giờ muốn uống ngụm nước cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Triệu Hương Vân cảm thấy cuộc sống của bản thân vô cùng đau khổ.
May mắn là cô còn có một cái bát mẻ bảo bối, đặt ở đồ vật bên trong là có thể tăng số lượng lên không ít, còn kèm theo chức năng không gian.
Triệu Hương Vân đã có kinh nghiệm, sau này, trước khi cô đi ra ngoài, nhất định sẽ chuẩn bị thêm nước, đồ ăn, đặt vào bên trong không gian, về phần lương phiếu thì trực tiếp ném vào không gian, khi nào cô muốn dùng thì lấy ra là được.
Ăn xong một cái bánh ngô, Triệu Hương Vân vẫn cảm thấy đói.
Cô vẫn còn bánh ngô và trứng gà, nhưng mà không thể tiếp tục ăn nữa.
Cô đang suy nghĩ rằng có nên rời đi hay không.
Trước mặt, đột nhiên nhiều hơn một bóng người.
Triệu Hương Vân cảm giác có người đứng ở trước mặt mình, ngẩng đầu một cái, lập tức nhìn thấy Giang Vệ Dân.
Triệu Hương Vân choáng váng, “Đồng chí Giang, anh... Sao anh lại ở chỗ này?”
Trong khoảng thời gian này, đội sản xuất đang bận rộn thu hoạch.
Giang Vệ Dân, người làm việc vô cùng chăm chỉ, không phải nên ở lại đội sản xuất liều mạng làm việc sao?
“Chưa ăn cơm à?” Giang Vệ Dân không trả lời câu hỏi của Triệu Hương Vân, ngược lại hỏi cô vấn đề ăn cơm.
“Tôi...” Triệu Hương Vân muốn nói chính mình đã ăn bánh ngô, nhưng mà cái bánh ngô kia cũng không nhỏ, nếu để cho Giang Vệ Dân biết, cô vẫn còn đang đói, đoán chừng sẽ bị cười chết.
Triệu Hương Vân ấp úng nửa ngày không lên tiếng, Giang Vệ Dân thấy cô đỏ mặt, mở miệng nói: “Tôi dẫn cô đi ăn cơm!”
“Ồ...” Triệu Hương Vân lại mê mang.
Người này không phải quá tốt bụng rồi sao?
Thế mà lại mời cô ăn cơm?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Triệu Hương Vân vẫn đi theo phía sau Giang Vệ Dân, bước vào một tiệm cơm quốc doanh trong huyện thành.
Lúc bọn họ bước vào, thật ra đã không còn là giữa trưa, mà muộn hơi một chút.
Tiệm cơm quốc doanh, có một người phục vụ đang đứng ở quầy hàng.
Nhìn thấy Giang Vệ Dân và Triệu Hương Vân bước vào, mí mắt cũng không nâng lên một chút, thẳng đến khi Giang Vệ Dân đến gần, chủ động hỏi, “Còn bánh bao thịt không?”
“Hai mươi mao tiền, hai lượng lương phiếu!”
“Hai bát.” Giang Vệ Dân nói một câu, đặt tiền và phiếu ở trên quầy.
Nhân viên phục vụ thờ ơ thu tiền và phiếu, gọi với vào trong nhà bếp, “Hai bát bánh bao thịt.”
Triệu Hương Vân tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, đối diện cô chính là Giang Vệ Dân.
Trong ấn tượng của Triệu Hương Vân, Giang Vệ Dân là một người ít nói, không ngờ lại là người nhiệt tình như vậy.
“Tiền và phiếu, trở về tôi sẽ trả lại cho anh.” Triệu Hương Vân nói.
“Không cần đâu!” Hắn nói.
“Như vậy sao được, tôi không thể trắng trợn chiếm tiện nghi của anh như vậy được.” Triệu Hương Vân nói một cách đoan chính.
Cô thật sự không biết, ở niên đại này, cái gì cũng cần phiếu.
Nếu như biết, cô nhất định sẽ mang theo phiếu chứng nhận mà Trần Ngũ Nguyệt cho cô.
Lương phiếu và bố phiếu vẫn còn ở đó.
“Không phải trắng trợn chiếm tiện nghi, cô đã làm canh rắn rồi.” Giang Vệ Dân nói một câu.
“Chuyện này không giống.” Triệu Hương Vân nói.
Hơn nữa con rắn kia, vẫn là do Giang Vệ Dân bắt được.
Cô làm bữa cơm kia, nhiều lắm chỉ xem như mượn hoa hiến phật, cũng chẳng bỏ ra tí sức lực nào.
“Thật sự không cần.” Giang Vệ Dân nói một câu.
Triệu Hương Vân còn muốn nói điều gì đó, đúng vào lúc này, mì được mang ra.
Hai bát bánh bao thịt nóng hổi, phía trên được rắc một ít thịt băm, hành lá xắt nhỏ, còn có hai miếng cải trắng trông hơi khô héo, chắc chắn là không còn tươi.
Hơn nữa nhìn màu sắc cũng không đẹp lắm, có hơi đen.
Đây là lần đầu tiên Triệu Hương Vân ăn loại mì này, kẹp một đũa, hương vị thật sự không dở, nhưng cũng không ngon lắm, dù sao thì vẫn tốt hơn là đói bụng.
Cô lấy một quả trứng gà từ trong gùi ra, đưa cho Giang Vệ Dân, “Cho anh!”
Giang Vệ Dân liếc nhìn Triệu Hương Vân, lại nhìn quả trứng gà mà cô cầm trên tay, vẫn không nhận.
“Cầm đi, ở trong gùi tôi còn rất nhiều.”
Mặc dù cô không để cái bát mẻ ở bên trong chiếc gùi phía sau lưng, trứng gà không thể trở nên nhiều hơn, nhưng mà bốn quả cũng đủ để cô và Giang Vệ Dân ăn.
Triệu Hương Vân lại lấy thêm một quả trứng ra, sau đó Giang Vệ Dân mới nhận trứng gà.
Lúc Triệu Hương Vân đập trứng gà, ánh mắt vô tình rơi xuống bàn tay của Giang Vệ Dân.
Hai bàn tay kia, mặc dù hơi ngăm đen, thế nhưng vừa thon vừa dài, rất giống với bàn tay của những nghệ sĩ dương cầm mà cô từng thấy kiếp trước, nhưng mà bây giờ, đôi tay này đang vô cùng chăm chỉ làm việc ở đội sản xuất.
Giang Vệ Dân là thanh niên trí thức, trước khi đến đội sản xuất, nói không chừng, anh đã sống ở thành phố lớn nào đó, có lẽ cũng chẳng phải chịu đựng nửa điểm đau khổ nào.
Cho tới bây giờ, trưởng thành thành dáng vẻ như vậy, cũng không biết là tốt hay là không tốt.
“Cho cô!” Giang Vệ Dân bóc xong vỏ trứng gà, trực tiếp đưa cho Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân bối rối, cầm lấy quả trứng gà mà anh đã bóc, lại đưa quả trứng gà chưa bóc trên tay mình cho Giang Vệ Dân.
Anh giống như không nhận ra điều gì, tiếp tục bóc trứng gà, sau đó bỏ trứng gà đã bóc vào trong bát mì nóng hổi, dáng vẻ ưu nhã bắt đầu ăn mì.
Triệu Hương Vân cũng không tiện nói gì, cũng bắt đầu ăn, đầu tiên là ăn hết thịt băm ở trên bề mặt.
Tiếp theo là quả trứng gà luộc kia, cuối cùng mới ăn đến mì.
Lúc trước cô vẫn còn đang nghĩ, liệu mình có nên dè dặt một chút, giả vờ ăn không hết gì đó hay không.
Sự thật chứng minh, cô đánh giá quá thấp dạ dày của nguyên chủ.
Một tô mì, ăn, ăn, ăn, vài gắp đã hết.
Quan trọng là cô còn chưa nếm ra vị gì, vẫn chưa no bụng.
Triệu Hương Vân nhìn cái bát trống không trước mắt, khóc không ra nước mắt.
Cứ như vậy, sao có thể giảm béo chứ?
Cơm nước xong xuôi, Giang Vệ Dân cũng không vội vàng rời đi, mà chờ Triệu Hương Vân chậm chạp đứng lên, anh mới đứng dậy đi theo.
Hai người gần như đồng thời ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Ở cửa tiệm cơm, Triệu Hương Vân lắm miệng hỏi một câu, “Anh đang định trở về sao?”
“Ừ!”
“Vậy tôi và anh đi cùng đi.” Triệu Hương Vân nói.
Giang Vệ Dân cũng không nói gì, Triệu Hương Vân gần như cho rằng anh không đồng ý.
Cho dù anh không đồng ý, cô cũng phải trở về.
Đi theo sau lưng Giang Vệ Dân, Triệu Hương Vân ra khỏi huyện thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook