Trọng Sinh 80 Kiều Kiều Tức
-
Chương 33: Phiếu Công Nghiệp
Edit: Samie
Mạch trấu là thô lương, lúa mạch đen và bột mì cũng là lương thực tinh.
Bà lão lấy tay sờ bột mì, phát hiện chất lượng rất tốt, nụ cười trên mặt cũng không che giấu được.
Bà lão đặt ba loại lương thực lên cân, trước khi Triệu Hương Vân ra cửa, mạch trấu nặng bốn cân, bây giờ đã biến thành tám cân.
Lúa mạch đen và bột mì cũng vậy.
“Tiện thể bà xem trứng gà cho cháu nhé!” Triệu Hương Vân nói một câu.
Trứng gà đã luộc, cũng không để được mấy ngày, cô không cần thiết phải lừa người ta.
Mặc dù nói như vậy, nhưng bà lão vẫn dựa theo giá lương thực tinh bốn khối rưỡi một cân tính tiền cho Triệu Hương Vân, hai mươi hai quả trứng gà, hai cân bảy lạng, tương đương mười hai khối và mười lăm mao.
Thô lương tổng cộng là ba mươi sáu khối, lương thực tinh là bảy mươi hai khối, gộp chung tất cả là một trăm hai mươi khối và mười lăm mao.
Khi bà lão trả tiền, lấy từ trong người ra một cái túi vải, mở ra từng lớp từng lớp một, đếm ra một trăm hai mươi khối và mười lăm mao.
Số tiền kia, tương đương với hơn mấy tháng tiền lương của người bình thường.
Thế nhưng cũng không còn cách nào, người thì phải ăn, cũng không thể để bụng đói đúng không?
Đặc biệt là trước mắt, ngay cả người làm nông cũng không lấy được lương thực.
Có lương thực để ăn, lại có cả thô lương và lương thực tinh, còn có lựa chọn nào tốt hơn nữa.
“Cháu gái, cảm ơn cháu! Nếu như... Nếu như cháu còn có lương thực, lần sau vẫn có thể tới tìm bà.”
Bà lão nói một câu.
“Bà vẫn còn cần lương thực sao?” Triệu Hương Vân nhiều chuyện hỏi một câu.
“Đúng vậy, bà còn có mấy đứa con trai, chúng nó cũng không ở đây, mặc dù có tiền lương, cũng có phiếu, nhưng bây giờ cái gì cũng phải đợi cung ứng, ngay cả có tiền, có phiếu, cũng phải dậy thật sớm, nếu không...” Bà lão thở dài, ý thức được chính mình nói quá nhiều với Triệu Hương Vân, nhanh chóng im lặng.
Nhưng mà luôn cảm thấy không nỡ để vuột mất người có thể buôn bán lâu dài như Triệu Hương Vân.
Bà luôn cảm thấy, gia đình có thể nuôi dưỡng ra một đứa con mập mạp như vậy, chắc chắn sẽ không thiếu lương thực.
Đặc biệt là đứa trẻ trước mắt, còn là con gái.
Có nhà ai không quan tâm đến con trai nhiều hơn, sẽ để cho con trai ăn no trước, mà đứa trẻ này còn có thể ăn đến mập như vậy, nhất định là dư thừa lương thực.
Triệu Hương Vân cũng không biết suy nghĩ của bà lão, chỉ cảm thấy tình huống thiếu lương trước mắt thật sự hơi nghiêm trọng.
Nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện Trần Ngũ Nguyệt khóa ngăn tủ của mình lại, chỉ để cho cô ăn những lương thực tinh kia, cô lại cảm thấy khó chịu.
“Bà bà, bà chỉ chỗ của mình cho cháu biết, cháu... Hai ngày sau cháu lại đến tìm bà!”
Thời gian hai ngày, đủ để bát tụ bảo tạo ra càng nhiều lương thực hơn.
“Được, được!” Bà lão liên tục nói hai từ “được”, lại nói ra chỗ hẻo lánh mà mình hay tới, cầm lương thực mới mua, nhanh chóng rời đi.
Triệu Hương Vân đợi một lát mới đi ra ngoài.
Trong túi có hơn 100 khối, Triệu Hương Vân bất tri bất giác đã có thêm tự tin.
Lúc trước cô muốn mua ổ khóa để khóa lại ngăn tủ của chính mình, bây giờ cô cảm thấy vô cùng thong dong, bắt đầu đi tìm chỗ để mua chìa khóa.
Cô tìm hơn nửa ngày, mới tìm được cung tiêu xã của huyện thành.
Cô cõng cái gùi trên lưng, tiến vào cung tiêu xã.
Người trong cung tiêu xã cũng không nhiều, ngoại trừ Triệu Hương Vân, không có người thứ hai đi vào mua đồ.
Theo lý mà nói, loại địa phương như thế này, nếu một khách hàng đi vào, người bán hàng sẽ rất nhiệt tình giới thiệu đồ vật.
Nhưng mà không phải, Triệu Hương Vân đi vào, nhận ra mấy người bán hàng ở trong quầy cũng không hề quan tâm Triệu Hương Vân bước vào lúc nào.
Trong đó một người bán hạt dưa càng phách lối hơn.
Một nắm hạt dưa, cắn lạo xạo, lạo xạo, vỏ hạt dưa rơi đầy dưới chân, giống như không hề lo lắng khách hàng có đi vào hay không.
Triệu Hương Vân tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được nơi bán vật dụng hàng ngày, tìm nửa ngày mới tìm được hai ổ khóa.
Vui mừng cầm chúng tới quầy hàng, “Hai cái này bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng nhìn cũng không nhìn Triệu Hương Vân, duỗi tay ra, “Phiếu!”
“Phiếu gì?” Triệu Hương Vân hơi kinh ngạc.
“Phiếu công nghiệp, ổ khóa mà cô cầm, hai mao tiền, còn thêm một phiếu công nghiệp nữa!” Người bán hàng nhịn không được nói một câu.
“Phiếu công nghiệp?” Triệu Hương Vân nhớ tới xấp lương phiếu mà Trần Ngũ Nguyệt cho cô.
Thế nhưng bên trong hình như không có phiếu công nghiệp.
Lương phiếu, bố phiếu, nhục phiếu, còn lại thì không có.
“Không có phiếu công nghiệp mà cô cũng dám cầm những thứ này? Cô là đám nhà quê ở nông thôn sao?” Giọng nói vô cùng chói tai của người bán hàng vang lên.
Triệu Hương Vân nghe xong lời này, giận không có chỗ phát tiết.
Người nông thôn thì thế nào, người nông thôn cũng không ăn hết gạo nhà mấy người.
“Tôi đây không biết thì sao? Còn nữa, cô có thể nói tiếng người không vậy?” Triệu Hương Vân thở phì phò nói một câu.
Thái độ của người bán hàng kia càng kém hơn, “Không mua thì xéo đi nhanh lên, đây là chỗ mà loại người nông thôn như cô có thể đến sao?”
Vừa mắng, vừa chỉ về phía cửa ra vào, bảo Triệu Hương Vân xéo đi.
Mấy người bán hàng xung quanh, ước chừng là nghe được lời nói của người bán hàng đó, từng ánh mắt cực kỳ khinh miệt đồ dồn về phía Triệu Hương Vân.
Dường như cũng đang cười nhạo Triệu Hương Vân.
Đi ra từ cung tiêu xã của huyện thành, khuôn mặt của Triệu Hương Vân đỏ bừng vì tức giận.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, cô cũng không có biện pháp.
Niên đại này, phiếu chứng nhận còn quan trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
Ngay cả một cái ổ khóa, cũng cần phải có phiếu công nghiệp.
Xem chừng, những thứ khác, cũng phải có phiếu chứng nhận.
Hết lần này tới lần khác, những phiếu chứng nhận này, lại không dễ dàng kiếm được.
Đang chuẩn bị rời đi, Triệu Hương Vân bị người ta gọi lại.
Là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ quần áo cũ màu xanh nhạt, tràn đầy mảnh vá.
“Cô bé, cháu định mua gì, không mua được nên bị người ta đuổi ra ngoài sao?”
“Cháu...”
“Cháu đừng sợ, tôi không phải là người xấu!” Người đàn ông đó nói một câu.
Triệu Hương Vân biết, thời đại này rất ít tội phạm.
Chủ yếu là xử phạt rất nặng, nếu như dám gây chuyện, nhốt vài phút là chuyện bình thường.
Làm không tốt, còn có thể bị lôi ra làm ví dụ, bản thân đã bị mất mặt không nói, người trong nhà cũng sẽ mất mặt theo.
“Bác ạ, chẳng là cháu muốn mua ổ khóa, nhưng mà cháu không có phiếu công nghiệp!” Triệu Hương Vân thẳng thắn nói.
“Phiếu công nghiệp? Cái này phải là công nhân viên chức mới có, nghe nói mỗi hai mươi khối tiền lương mới được phát một phiếu công nghiệp, mức độ quý giá thì không phải bàn. Có điều nếu cháu muốn mua mấy thứ như ổ khóa cũng không nhất định phải mua ở cung tiêu xã, đi đến chợ đồ cũ là được rồi, chỗ đó không cần phiếu.”
“Chợ đồ cũ? Bác này, bác biết chợ đồ cũ ở đâu không ạ?”
Chắc là cảm thấy Triệu Hương Vân đáng thương, người đàn ông đó vẫn thật sự nói vị trí cho Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân cảm kích nói lời cảm ơn với người đàn ông đó, suy nghĩ một chút, đưa tay vào trong gùi, lục lọi một chút.
Lúc ban đầu, cô có hai cái bánh ngô, cô đã ăn một cái.
Trứng gà chỉ còn lại một quả, sau khi buôn bán cùng bà lão kia, cô đã đặt bánh ngô và trứng gà vào trong bát mẻ, lúc này, chắc hẳn là số lượng bánh ngô và trứng gà cũng đã tăng lên.
Thật sự là như vậy, quả nhiên, bánh ngô đã biến thành hai cái, trứng gà đã biến thành 3 quả.
Sờ soạng lấy ra một cái bánh ngô, đưa cho người đàn ông kia.
Không đợi người đàn ông đó phản ứng lại, cô nhanh chóng rời đi.
Bánh ngô được làm từ bắp ngô và bột mì, giờ đây tản ra mùi thơm mê người, người đàn ông đó suýt chút nữa đã chảy nước miếng.
Không kịp nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng nhét bánh ngô vào trong túi, vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Đây chính là lương thực tinh, ngay cả muốn mua ở bên ngoài, cũng chưa chắc đã mua được.
Ông ta lấy về, mọi người trong nhà có thể ăn một bữa no nê.
Triệu Hương Vân nhìn bóng lưng người đàn ông đó rời đi, cô cũng cõng cái gùi, đi tìm nơi gọi là chợ đồ cũ.
Mạch trấu là thô lương, lúa mạch đen và bột mì cũng là lương thực tinh.
Bà lão lấy tay sờ bột mì, phát hiện chất lượng rất tốt, nụ cười trên mặt cũng không che giấu được.
Bà lão đặt ba loại lương thực lên cân, trước khi Triệu Hương Vân ra cửa, mạch trấu nặng bốn cân, bây giờ đã biến thành tám cân.
Lúa mạch đen và bột mì cũng vậy.
“Tiện thể bà xem trứng gà cho cháu nhé!” Triệu Hương Vân nói một câu.
Trứng gà đã luộc, cũng không để được mấy ngày, cô không cần thiết phải lừa người ta.
Mặc dù nói như vậy, nhưng bà lão vẫn dựa theo giá lương thực tinh bốn khối rưỡi một cân tính tiền cho Triệu Hương Vân, hai mươi hai quả trứng gà, hai cân bảy lạng, tương đương mười hai khối và mười lăm mao.
Thô lương tổng cộng là ba mươi sáu khối, lương thực tinh là bảy mươi hai khối, gộp chung tất cả là một trăm hai mươi khối và mười lăm mao.
Khi bà lão trả tiền, lấy từ trong người ra một cái túi vải, mở ra từng lớp từng lớp một, đếm ra một trăm hai mươi khối và mười lăm mao.
Số tiền kia, tương đương với hơn mấy tháng tiền lương của người bình thường.
Thế nhưng cũng không còn cách nào, người thì phải ăn, cũng không thể để bụng đói đúng không?
Đặc biệt là trước mắt, ngay cả người làm nông cũng không lấy được lương thực.
Có lương thực để ăn, lại có cả thô lương và lương thực tinh, còn có lựa chọn nào tốt hơn nữa.
“Cháu gái, cảm ơn cháu! Nếu như... Nếu như cháu còn có lương thực, lần sau vẫn có thể tới tìm bà.”
Bà lão nói một câu.
“Bà vẫn còn cần lương thực sao?” Triệu Hương Vân nhiều chuyện hỏi một câu.
“Đúng vậy, bà còn có mấy đứa con trai, chúng nó cũng không ở đây, mặc dù có tiền lương, cũng có phiếu, nhưng bây giờ cái gì cũng phải đợi cung ứng, ngay cả có tiền, có phiếu, cũng phải dậy thật sớm, nếu không...” Bà lão thở dài, ý thức được chính mình nói quá nhiều với Triệu Hương Vân, nhanh chóng im lặng.
Nhưng mà luôn cảm thấy không nỡ để vuột mất người có thể buôn bán lâu dài như Triệu Hương Vân.
Bà luôn cảm thấy, gia đình có thể nuôi dưỡng ra một đứa con mập mạp như vậy, chắc chắn sẽ không thiếu lương thực.
Đặc biệt là đứa trẻ trước mắt, còn là con gái.
Có nhà ai không quan tâm đến con trai nhiều hơn, sẽ để cho con trai ăn no trước, mà đứa trẻ này còn có thể ăn đến mập như vậy, nhất định là dư thừa lương thực.
Triệu Hương Vân cũng không biết suy nghĩ của bà lão, chỉ cảm thấy tình huống thiếu lương trước mắt thật sự hơi nghiêm trọng.
Nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện Trần Ngũ Nguyệt khóa ngăn tủ của mình lại, chỉ để cho cô ăn những lương thực tinh kia, cô lại cảm thấy khó chịu.
“Bà bà, bà chỉ chỗ của mình cho cháu biết, cháu... Hai ngày sau cháu lại đến tìm bà!”
Thời gian hai ngày, đủ để bát tụ bảo tạo ra càng nhiều lương thực hơn.
“Được, được!” Bà lão liên tục nói hai từ “được”, lại nói ra chỗ hẻo lánh mà mình hay tới, cầm lương thực mới mua, nhanh chóng rời đi.
Triệu Hương Vân đợi một lát mới đi ra ngoài.
Trong túi có hơn 100 khối, Triệu Hương Vân bất tri bất giác đã có thêm tự tin.
Lúc trước cô muốn mua ổ khóa để khóa lại ngăn tủ của chính mình, bây giờ cô cảm thấy vô cùng thong dong, bắt đầu đi tìm chỗ để mua chìa khóa.
Cô tìm hơn nửa ngày, mới tìm được cung tiêu xã của huyện thành.
Cô cõng cái gùi trên lưng, tiến vào cung tiêu xã.
Người trong cung tiêu xã cũng không nhiều, ngoại trừ Triệu Hương Vân, không có người thứ hai đi vào mua đồ.
Theo lý mà nói, loại địa phương như thế này, nếu một khách hàng đi vào, người bán hàng sẽ rất nhiệt tình giới thiệu đồ vật.
Nhưng mà không phải, Triệu Hương Vân đi vào, nhận ra mấy người bán hàng ở trong quầy cũng không hề quan tâm Triệu Hương Vân bước vào lúc nào.
Trong đó một người bán hạt dưa càng phách lối hơn.
Một nắm hạt dưa, cắn lạo xạo, lạo xạo, vỏ hạt dưa rơi đầy dưới chân, giống như không hề lo lắng khách hàng có đi vào hay không.
Triệu Hương Vân tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được nơi bán vật dụng hàng ngày, tìm nửa ngày mới tìm được hai ổ khóa.
Vui mừng cầm chúng tới quầy hàng, “Hai cái này bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng nhìn cũng không nhìn Triệu Hương Vân, duỗi tay ra, “Phiếu!”
“Phiếu gì?” Triệu Hương Vân hơi kinh ngạc.
“Phiếu công nghiệp, ổ khóa mà cô cầm, hai mao tiền, còn thêm một phiếu công nghiệp nữa!” Người bán hàng nhịn không được nói một câu.
“Phiếu công nghiệp?” Triệu Hương Vân nhớ tới xấp lương phiếu mà Trần Ngũ Nguyệt cho cô.
Thế nhưng bên trong hình như không có phiếu công nghiệp.
Lương phiếu, bố phiếu, nhục phiếu, còn lại thì không có.
“Không có phiếu công nghiệp mà cô cũng dám cầm những thứ này? Cô là đám nhà quê ở nông thôn sao?” Giọng nói vô cùng chói tai của người bán hàng vang lên.
Triệu Hương Vân nghe xong lời này, giận không có chỗ phát tiết.
Người nông thôn thì thế nào, người nông thôn cũng không ăn hết gạo nhà mấy người.
“Tôi đây không biết thì sao? Còn nữa, cô có thể nói tiếng người không vậy?” Triệu Hương Vân thở phì phò nói một câu.
Thái độ của người bán hàng kia càng kém hơn, “Không mua thì xéo đi nhanh lên, đây là chỗ mà loại người nông thôn như cô có thể đến sao?”
Vừa mắng, vừa chỉ về phía cửa ra vào, bảo Triệu Hương Vân xéo đi.
Mấy người bán hàng xung quanh, ước chừng là nghe được lời nói của người bán hàng đó, từng ánh mắt cực kỳ khinh miệt đồ dồn về phía Triệu Hương Vân.
Dường như cũng đang cười nhạo Triệu Hương Vân.
Đi ra từ cung tiêu xã của huyện thành, khuôn mặt của Triệu Hương Vân đỏ bừng vì tức giận.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, cô cũng không có biện pháp.
Niên đại này, phiếu chứng nhận còn quan trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
Ngay cả một cái ổ khóa, cũng cần phải có phiếu công nghiệp.
Xem chừng, những thứ khác, cũng phải có phiếu chứng nhận.
Hết lần này tới lần khác, những phiếu chứng nhận này, lại không dễ dàng kiếm được.
Đang chuẩn bị rời đi, Triệu Hương Vân bị người ta gọi lại.
Là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ quần áo cũ màu xanh nhạt, tràn đầy mảnh vá.
“Cô bé, cháu định mua gì, không mua được nên bị người ta đuổi ra ngoài sao?”
“Cháu...”
“Cháu đừng sợ, tôi không phải là người xấu!” Người đàn ông đó nói một câu.
Triệu Hương Vân biết, thời đại này rất ít tội phạm.
Chủ yếu là xử phạt rất nặng, nếu như dám gây chuyện, nhốt vài phút là chuyện bình thường.
Làm không tốt, còn có thể bị lôi ra làm ví dụ, bản thân đã bị mất mặt không nói, người trong nhà cũng sẽ mất mặt theo.
“Bác ạ, chẳng là cháu muốn mua ổ khóa, nhưng mà cháu không có phiếu công nghiệp!” Triệu Hương Vân thẳng thắn nói.
“Phiếu công nghiệp? Cái này phải là công nhân viên chức mới có, nghe nói mỗi hai mươi khối tiền lương mới được phát một phiếu công nghiệp, mức độ quý giá thì không phải bàn. Có điều nếu cháu muốn mua mấy thứ như ổ khóa cũng không nhất định phải mua ở cung tiêu xã, đi đến chợ đồ cũ là được rồi, chỗ đó không cần phiếu.”
“Chợ đồ cũ? Bác này, bác biết chợ đồ cũ ở đâu không ạ?”
Chắc là cảm thấy Triệu Hương Vân đáng thương, người đàn ông đó vẫn thật sự nói vị trí cho Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân cảm kích nói lời cảm ơn với người đàn ông đó, suy nghĩ một chút, đưa tay vào trong gùi, lục lọi một chút.
Lúc ban đầu, cô có hai cái bánh ngô, cô đã ăn một cái.
Trứng gà chỉ còn lại một quả, sau khi buôn bán cùng bà lão kia, cô đã đặt bánh ngô và trứng gà vào trong bát mẻ, lúc này, chắc hẳn là số lượng bánh ngô và trứng gà cũng đã tăng lên.
Thật sự là như vậy, quả nhiên, bánh ngô đã biến thành hai cái, trứng gà đã biến thành 3 quả.
Sờ soạng lấy ra một cái bánh ngô, đưa cho người đàn ông kia.
Không đợi người đàn ông đó phản ứng lại, cô nhanh chóng rời đi.
Bánh ngô được làm từ bắp ngô và bột mì, giờ đây tản ra mùi thơm mê người, người đàn ông đó suýt chút nữa đã chảy nước miếng.
Không kịp nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng nhét bánh ngô vào trong túi, vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Đây chính là lương thực tinh, ngay cả muốn mua ở bên ngoài, cũng chưa chắc đã mua được.
Ông ta lấy về, mọi người trong nhà có thể ăn một bữa no nê.
Triệu Hương Vân nhìn bóng lưng người đàn ông đó rời đi, cô cũng cõng cái gùi, đi tìm nơi gọi là chợ đồ cũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook