Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
-
C31: Ngọc phỉ thúy
Gà gáy sáng, mặt trời dần nhô lên, lại là một ngày mới bắt đầu.
Người Phó gia đã sớm rời giường, hôm nay Bạch Mặc Thần muốn ngồi xe lửa trở về đế đô, Phó Hâm cùng Phó Sâm muốn tiễn hắn đi nhà ga, thuận tiện đi xưởng gia cụ cùng Tiểu Chu thôn thông tri tiểu thúc cùng đại cô, ngày mai tới nhà dùng cơm. Còn nhà bà ngoại chính là Vương Thục Mai mang theo Phó Miểu cùng đi. Trong nhà cũng chỉ còn lại có Phó Diễm cùng lão cha. Phó Đại Dũng mới sáng sớm đã qua nhà Phó Thành, bởi vì việc của Tiểu Quân, hai nhà càng đi lại gần gũi với nhau, ăn bữa cơm cũng muốn mời nhà hắn một chút.
Phó Thành vẫn còn nhớ mong bình an phù, lại nghe Phó Đại Dũng nói muốn bày tiệc rượu, thật cao hứng mà giúp hắn chuẩn bị chút bàn ghế. Những cái này đều là mượn của thôn, lau chùi sạch sẽ là có thể đem về sử dụng đãi khách. Cho nên thời gian buổi sáng, Phó Diễm lại lấy ra vài lá bùa, bắt đầu vẽ tiếp. Nàng mới vừa học được, đúng là thời điểm cần trau dồi thêm. Phó Đại Dũng liền đứng ở bên cạnh giúp đỡ mài mực, làm một ít công việc phụ trợ.
"Tay nghề họa phù này quả thật không tồi!".
Phó Đại Dũng nhìn đến Phó Diễm họa càng ngày càng thuần thục. Không khỏi cao hứng, chính khuê nữ mình là có thể làm!.
"Thành đại ca của ngươi muốn hỏi mua vài cái bình an phù, ngươi nói có bán không?" Phó Đại Dũng ở loại chuyện này, vẫn là muốn trước tiên hỏi ý kiến nàng một chút. Phó Diễm nghĩ nghĩ nói: "Không cần tiền, đưa cho Thành ca vài cái đi. Đại nương thường xuyên đưa đồ ăn cho ta, coi như là đáp lại nhân tình."
"Hảo! Ngươi họa hảo chút, chờ buổi trưa ta đi đưa cho hắn." Phó Đại Dũng nghe được Phó Diễm nói như vậy, trong lòng thật cao hứng. Tiểu Hỏa từ khi bị ngã hôn mê, đến khi mở ra thiên nhãn, hiểu chuyện hơn rất nhiều. Còn mang theo cả nhà đi kiếm tiền, hiện tại trong nhà có thu nhập cố định thu vào, việc buôn bán rượu nho cũng không tồi. Nhưng là, hắn vẫn là không hy vọng trong mắt con gái của mình chỉ có tiền.
"Cha! Ngày mai chúng ta đi trong thành phố, nên đi đưa rượu, kết toán thêm một khoản tiền để cho đại ca mang theo, ra ngoài phải có tiền trong người mới được."
"Như vậy cũng tốt, lại là hai chúng ta đi nhé, ngươi đem hết rượu cất vào trong nơi đó (ý chỉ không gian của Phó Diễm), ta tiện tay cầm theo hai bình nhỏ, tránh hiềm nghi là được."
Phó Đại Dũng tính toán một lúc, thấy hoàn hảo, tranh thủ lợi dụng không gian của nàng, ngoài ra còn muốn giữ vài cái bí mật trong nhà.
"Đúng! Tiểu Hỏa! Ngươi đi theo ta."
Nhìn khuê nữ vẽ bùa xong, Phó Đại Dũng liền mang nàng đến hậu viện. Trong phòng ở hậu viện, treo đầy thịt khô hong gió. Lương thực cùng đồ ăn của Phó gia đều cất ở trong phóng này, có thể coi đây là một cái kho hàng nhỏ.
Phó Đại Dũng đi đến góc tối bên trong, xốc vại dưa muối lên, lấy ra một tảng đá. Để trên mặt đất cách Phó Diễm không xa, bảo nàng nhìn thử xem.
"Tiểu Hỏa! Ngươi nhìn xem bên trong tảng đá kia có đồ vật gì hay không?".
Phó Diễm nhìn lướt qua khối thạch đầu trên sàn, ngưng thần hướng vào phía trong trong nhìn kĩ lại, tảng đá kia có vẻ ngoài đen thùi lùi, cả vật thể bóng loáng, thời gian ép dưa muối quá dài, đã mòn đi góc cạnh. Nhìn thật kỹ bên trong thạch đầu, có một cái đồ vật nhỏ nhỏ hình quả trứng gà, phát ra sâu kín ánh sáng lục sắc quang mang.
Phó Diễm tập trung tinh thần nhìn lại thật kĩ lần nữa, a thông suốt! Bên trong thực sáng rõ, đúng là nồng đậm lục sắc! Bất khả tư nghị! Đây là... đây là cực phẩm phỉ thúy đế vương màu xanh lá cây!!!!
Phó Diễm từng xem trên TV, nhìn qua một nữ tiền bối làm thành trang sức mang trên người, thập phần tao nhã, nàng liền tò mò đi tìm hiểu qua tri thức về phỉ thúy. Một khối như vậy, là dù có tiền cũng không có chỗ mà mua!
"Cha! Ta không nhìn lầm mà nói, bên trong hình như là một khối phỉ thúy, chính là cái loại từng ghi lại trong sách, màu xanh lá cây, thực vô giá!"
Phó Diễm nuốt xuống nước miếng. Phó Đại Dũng nghe xong cũng mừng rỡ không thôi, nhìn trái nhìn phải mãi mà cũng nhìn không ra cái gì. Chỉ có thể quý trọng sờ sờ.
"Cha! Ngươi từ chỗ nào có được cục đá này?".
Phó Đại Dũng thở dài một tiếng, cùng Phó Diễm lại nói tiếp về lai lịch của khối thạch đầu này.
"Đây là của nãi nãi ngươi mang về từ nhà mẹ đẻ, lúc ấy người trong nhà đều lên thuyền ngồi, đi mất rồi, nàng ở trong sân của lão cha nhìn đến cái này, nói là trước kia gia gia của nàng đặt ở trong hang trồng hoa Thủy Tiên. Nãi nãi của ngươi liền dọn về nhà, coi như lưu lại cái niệm tưởng. Có tất cả bốn khối lớn. Khối nhỏ phỏng chừng có hơn mười khối. Chúng ta không biết đều đặt ở dưới gốc cây ngoài sân kia kìa. Khối này là lúc ấy thuận tay lấy đến để áp dưa muối."
Cừ thật! Nhiều thạch đầu chứa ngọc thạch như vậy, muốn bao nhiêu cũng đều có... Phó Diễm đình chỉ tưởng tượng, vẫn là nhanh chóng tìm ra lại nói.
"Cha! Ta đi xem những khối dư lại đó xem sao!"
Vì thế cha con hai người liền đi vào sân viện để tìm thạch đầu ( ý chỉ khối đá, chỗ này mình sẽ giữ nguyên để hợp ngữ cảnh -Quang Vũ).
"Cha! Nhà gia gia cũng có cái thạch đầu này sao?"
Phó Diễm nghĩ nghĩ, nếu nhà bên kia có, chính là mình dù có phải đi trộm, cũng phải lấy về, không thể để tiện nghi cho Ngưu Thúy Hoa! Hừ!
"Hắn vừa nghe nói là đồ vật nhà mẹ đẻ nãi nãi ngươi, lúc ấy đã nghĩ ném đi hết. Nãi nãi của ngươi không cho. Vẫn luôn vứt vạ vật ở trong sân. Sau này lại tách ra ở riêng, nãi nãi ngươi lại cùng gia gia phân phòng ngủ, liền đem tất cả thạch đầu đều đưa đến nhà của chúng ta."
Phó Diễm không khỏi mừng thầm, lão nhân gia chính là không có số hưởng tài vận! Xem ra đồ tốt đều là của nhà mình! Cho tới trưa Phó Diễm đều đi lại quanh sân để nhìn thạch đầu, cuối cùng chọn lựa ra tổng cộng có lục khối có bảo thạch bên trong. Kinh hỉ nhất là có một khối bên ngoài trông cực kì xấu xí, nhưng nhìn vào bên trong là màu tử la lan sắc thuần khiết. Bên trong phỉ thúy lớn cỡ bàn tay trẻ em. Là một khối cực phẩm tử phỉ ( phỉ thúy màu tím)!
Còn có tảng đá lớn dưới tàng cây mà bọn Phó Diễm thường xuyên ngồi cọ mông, bên trong cũng là vô sắc phỉ thúy, lớn như quả bóng rổ! Cái này là khối lớn nhất. Trừ bỏ khối đế vương xanh lá cây ở bên ngoài. Còn có ba khối nhỏ hơn, thế nước không trong suốt hoàn toàn, nhưng là màu sắc trông còn có thể, có một khối hồng phỉ, hai khối màu xanh táo.
Phó Diễm đem kết quả cuối cùng nói cho Phó Đại Dũng, Phó Đại Dũng có chút bất ngờ không thể tin được.
Nương mình tùy tiện đưa đến mấy khổi thạch đầu, dĩ nhiên đều là phỉ thúy! Hai người bọn họ đều đã từng buồn bực những tảng đá kia nương là lấy chỗ nào tới, nhất quyết bắt họ phải giữ lại, khiến họ đành phải bất đắc dĩ, cũng coi như một sự kiện mê man năm đó không tài nào giải thích nổi.
Hiện tại dù đã biết bên trong có phỉ thúy, tuy nhiên không có công cụ trong tay, không có biện pháp nào giải thạch cả, Phó Đại Dũng liền đem tất cả đá chứa phỉ thúy đưa cho Phó Diễm, để cho nàng cất trong không gian. Phụ tử hai người ăn ý giữ bí mật, không ai nhận ra!
Lúc chiều, thời điểm Vương Thục Mai chuẩn bị đi nấu cơm, lúc đang tính lấy ít dưa chua, không làm sao tìm được tảng đá hay dùng kia để chèn vào vại.
"Di! Tảng đá kia sao không thấy đâu nhi?"
Bưng dưa chua hướng phòng bếp đi đến, lại đưa mắt nhìn dưới tàng cây. Tảng đá hay dùng làm ghế ngồi kia cũng đã không cánh mà bay. Cũng không quá để ý, đi tiếp vào phòng bếp, thấy cục đá chèn cửa cũng là chạy đi đâu rồi?
Hôm nay ai lại ngứa tay ném tất cả mấy cục đá của bà bà đi chỗ nào không biết! Vương Thục Mai buông dưa chua trên tay xuống, liền hướng chuồng gà bên cạnh mà đi, Phó Đại Dũng chính là đang ở nơi đó nhìn xem thùng rượu có làm tốt hay không.
"Cha bọn nhỏ! Cục đá ta dùng áp dưa ngươi ném đi đâu vậy?".
Phó Đại Dũng không nghĩ tới, tức phụ chính mình nhanh như vậy đã phát hiện.
"Ta để Tiểu Hỏa cất hết đi rồi."
"Gì? Cái đó thì có gì đáng để Tiểu Hỏa thu hồi đến không gian đâu?".
Vương Thục Mai nhìn quanh một hồi, không phát hiện khuê nữ mình đâu cả.
"Phó Thành muốn mua vài cái bình an phù, Tiểu Hỏa nói đưa hắn vài cái, ta liền bảo nàng đi đưa cho đại tẩu luôn."
"Ta nói cho ngươi biết, mấy tảng thạch đầu kia, bên trong đều có phỉ thúy, ta đã để Tiểu Hỏa nhìn qua. Ngươi cũng đừng nói lỡ miệng!".
Phó Đại Dũng lặng lẽ nói cho Vương Thục Mai. Vương Thục Mai vừa nghe vậy liền ngạc nhiên trừng mắt, muốn mở miệng nói, lại bị Phó Đại Dũng bum miệng một phen.
"Suỵt! Đừng có nói chuyện, lần nữa để người khác nghe thấy được!".
Nàng lúc này chỉ muốn hét lên, cuối cùng hít thật sâu rồi gật đầu ra hiệu cho tướng công bỏ tay ra, hỏi thật khẽ.
"Cha bọn nhỏ! Thật sự có phỉ thúy sao? phỉ thúy là cái gì?".
"Cùng ngọc thạch hẳn là không sai biệt lắm. Mau nấu cơm, Tiểu Hỏa trở về sẽ đói bụng!".
Vương Thục Mai cao hứng vô cùng, làm nhiều thêm hai đĩa đồ ăn. Phó Diễm là theo Phó Hâm, Phó Sâm một đoàn vào cửa. Trên tay nàng còn cầm hai con cá mà Bì đại nương nhất định ép nàng phải đem về. Phó Hâm cùng Phó Sâm lại là vẻ mặt tức giận hầm hầm trở lại.
"Đại ca, Nhị ca. Hai ngươi sao sao nổi giận đùng đùng."
Buổi sáng Phó Miểu ra ngoài tìm mấy hảo tỉ muội đi chơi, cũng là vừa trở về. Nàng tiếp nhận cá trong tay Tiểu Hỏa, đem bỏ vào cái ang nước bên cạnh nuôi để ăn dần. Ngày mai có thể thêm đồ ăn.
"Đừng nói nữa, ngươi là không có gặp bà bà của đại cô ta, thiếu chút nữa liền đem hai chúng ta tức chết!".
Phó Sâm luôn luôn lanh mồm lanh miệng nói.
"Sao? Ngươi không thấy đại cô ngươi sao?" Phó Đại Dũng hỏi.
Vương Thục Mai đúng lúc đem đồ ăn dọn lên xong, người một nhà vây quanh đồng thời, vừa ăn cơm vừa nói.
"Mẹ! Để ta nói cùng ngươi...". Phó Sâm vừa muốn há mồm.
"Đến! Ngươi câm miệng trước. Tiểu Kim ngươi tới nói." Vương Thục Mai trực tiếp chỉ điểm Phó Hâm.
"Thời điểm chúng ta đến nhà đại cô, đại cô đang ngồi giặt quần áo, xem bộ dáng là quần áo của cả một nhà. Lệ Lệ cùng Phân Phân thì đứng ở bên cạnh mà lau nước mắt. Hai ta đứng tại cửa nhà một lúc, chợt nghe thấy lão thái bà kia đang mắng người, nàng mắng đại cô không sinh được nhi tử, còn mắng Lệ Lệ cùng Phân Phân là hai cái đồ bồi tiền!".
(Ý chỉ là con gái phải mất tiền của hồi môn khi lấy chồng - Quang Vũ).
Phó hâm luôn luôn có gì nói đó. Cũng không khuyếch đại.
"Ta cùng đại ca vừa nghe, liền tức giận, không kìm lại được, liền đẩy cửa đi vào. Lão thái bà kia không phát hiện chúng ta đi vào, vẫn còn đứng kia mà mắng. Nguyên nhân là Lệ Lệ cùng Phân Phân ăn một cái kẹo đường, không cho nhóm đường đệ của nàng ăn. Tiểu tử kia liền cáo trạng cùng nàng, sau đó nàng ta bắt đầu chuyển đến mắng cả đại cô!".
Phó Sâm mau tức chết rồi, thiếu chút nữa không nhịn được, đi lên đánh lão thái bà kia vài cái. Cô hắn vậy mà còn ngăn đón! Phó Đại Dũng nhíu mày, xoay mặt hỏi.
"Chú ngươi không ở nhà sao?".
Phó Hâm lắc đầu: "Không ở nhà, hai ta ngây người một hồi lâu cũng không gặp hắn trở về nhà."
"Vậy ngươi có nói đại cô ngày mai tới đây ăn cơm hay không?".
Vương Thục Mai cũng quan tâm hỏi, thời điểm cô em chồng còn ở nhà, thường xuyên giúp đỡ nàng thiêu thùa may vá, cùng chăn sóc hài tử, quan hệ hai người cực kì tốt.
"Đừng nói nữa. Hai ta mới vừa bảo ngày mai muốn mời đại cô đến nhà ăn cơm, lão thái bà chết tiệt kia liền vòng vo, nói trong nhà còn nhiều người, không có ai ở nhà thì nàng không xoay xở được. Đại cô ngược lại là muốn đến, nghe nói anh của ta nhập ngũ, thật cao hứng đâu."
Phó Sâm một khi đã bắt đầu nói chuyện, người khác đều không chen miệng vào được.
"Ăn cơm trước, ngày mai ta hỏi chú ngươi một chút, xem hắn nói ra sao."
Phó Đại Dũng giải quyết dứt khoát. Trong lòng nghĩ cuộc sống muội muội mình trải qua, quả thật là chỉ sợ là không tốt chút nào.
" Ai!".
Phó Hâm thở dài liền đổi đề tài, nói đến chuyện mua vé xe lửa đi nhập ngũ, bọn họ nhân thể đi tiễn Bạch Mặc Thần. Bạch Mặc Thần mua rất nhiều đồ vật, cuối cùng là Phó Hâm phải kiếm một cái bao tải to mới đủ cho hắn cất hết đồ vào. Nhìn bao tải của Bạch Mặc Thần, Phó Sâm hão huyền cười, không ra tiếng.
"Cha! Vé xe lửa đi Trường An ghi năm ngày sau là chạy, ta nghĩ sáu ngày sau liền rời đi."
Phó Hâm thương cảm nói, mỗi khi hắn nghĩ đến phải rời khỏi nhà, trong lòng hơi có chút không thoải mái.
"Hôm nay ta còn gặp một bạn đồng học, hắn cũng theo ta đến cùng một đơn vị bộ đội. Hai ta đã nói xong, hẹn nhau muốn cùng xuất phát."
"Tốt! Tình cảm thật hảo, ta còn nghĩ ngươi luôn luôn không đi xa nhà quá nhiều, muốn cha ngươi đưa ngươi đến đơn vị rồi mới trở về cơ."
Vương Thục Mai vỗ tay nở nụ cười.
"Tiểu Kim chính là có số mạng tốt! Đồng học kia của ngươi trong nhà là làm gì? Như thế nào cũng có thể đi vào bộ đội kia như ngươi?".
Vương Thục Mai bắt đầu tò mò, hỏi thăm gia cảnh người nọ.
"Hắn là Lý Thiên Tứ, trong nhà hắn hình như rất giàu có, thời điểm đến trường cũng không phải rất quen thuộc, chính là có nhận thức. Cha hắn làm quan tại thị trấn."
"Cái kia cũng không có gì. Đồng học này của ngươi tính tình nếu là tốt, liền hảo hảo cùng người ta ở chung, còn nếu là tính tình không được, ngươi liền giả vờ bất hòa với hắn một chút. Lúc đi ra ngoài, khi làm việc thì tránh xa hắn ra."
Phó Đại Dũng mượn cơ hội dạy Phó Hâm vài câu.
"Cha, ta biết phải làm như thế nào mà."
Cơm nước xong, cả nhà tập trung lại giúp Vương Thục Mai chuẩn bị nguyên liệu bày tiệc ngày mai, vẫn luôn bận rộn cho đến khi trời không còn sớm mới đi ngủ. Chính là không ai nghĩ tới, đến ngày hôm sau, vị Lý Thiên Tứ đồng học này cũng mang theo cả lễ vật tới cửa.
Người Phó gia đã sớm rời giường, hôm nay Bạch Mặc Thần muốn ngồi xe lửa trở về đế đô, Phó Hâm cùng Phó Sâm muốn tiễn hắn đi nhà ga, thuận tiện đi xưởng gia cụ cùng Tiểu Chu thôn thông tri tiểu thúc cùng đại cô, ngày mai tới nhà dùng cơm. Còn nhà bà ngoại chính là Vương Thục Mai mang theo Phó Miểu cùng đi. Trong nhà cũng chỉ còn lại có Phó Diễm cùng lão cha. Phó Đại Dũng mới sáng sớm đã qua nhà Phó Thành, bởi vì việc của Tiểu Quân, hai nhà càng đi lại gần gũi với nhau, ăn bữa cơm cũng muốn mời nhà hắn một chút.
Phó Thành vẫn còn nhớ mong bình an phù, lại nghe Phó Đại Dũng nói muốn bày tiệc rượu, thật cao hứng mà giúp hắn chuẩn bị chút bàn ghế. Những cái này đều là mượn của thôn, lau chùi sạch sẽ là có thể đem về sử dụng đãi khách. Cho nên thời gian buổi sáng, Phó Diễm lại lấy ra vài lá bùa, bắt đầu vẽ tiếp. Nàng mới vừa học được, đúng là thời điểm cần trau dồi thêm. Phó Đại Dũng liền đứng ở bên cạnh giúp đỡ mài mực, làm một ít công việc phụ trợ.
"Tay nghề họa phù này quả thật không tồi!".
Phó Đại Dũng nhìn đến Phó Diễm họa càng ngày càng thuần thục. Không khỏi cao hứng, chính khuê nữ mình là có thể làm!.
"Thành đại ca của ngươi muốn hỏi mua vài cái bình an phù, ngươi nói có bán không?" Phó Đại Dũng ở loại chuyện này, vẫn là muốn trước tiên hỏi ý kiến nàng một chút. Phó Diễm nghĩ nghĩ nói: "Không cần tiền, đưa cho Thành ca vài cái đi. Đại nương thường xuyên đưa đồ ăn cho ta, coi như là đáp lại nhân tình."
"Hảo! Ngươi họa hảo chút, chờ buổi trưa ta đi đưa cho hắn." Phó Đại Dũng nghe được Phó Diễm nói như vậy, trong lòng thật cao hứng. Tiểu Hỏa từ khi bị ngã hôn mê, đến khi mở ra thiên nhãn, hiểu chuyện hơn rất nhiều. Còn mang theo cả nhà đi kiếm tiền, hiện tại trong nhà có thu nhập cố định thu vào, việc buôn bán rượu nho cũng không tồi. Nhưng là, hắn vẫn là không hy vọng trong mắt con gái của mình chỉ có tiền.
"Cha! Ngày mai chúng ta đi trong thành phố, nên đi đưa rượu, kết toán thêm một khoản tiền để cho đại ca mang theo, ra ngoài phải có tiền trong người mới được."
"Như vậy cũng tốt, lại là hai chúng ta đi nhé, ngươi đem hết rượu cất vào trong nơi đó (ý chỉ không gian của Phó Diễm), ta tiện tay cầm theo hai bình nhỏ, tránh hiềm nghi là được."
Phó Đại Dũng tính toán một lúc, thấy hoàn hảo, tranh thủ lợi dụng không gian của nàng, ngoài ra còn muốn giữ vài cái bí mật trong nhà.
"Đúng! Tiểu Hỏa! Ngươi đi theo ta."
Nhìn khuê nữ vẽ bùa xong, Phó Đại Dũng liền mang nàng đến hậu viện. Trong phòng ở hậu viện, treo đầy thịt khô hong gió. Lương thực cùng đồ ăn của Phó gia đều cất ở trong phóng này, có thể coi đây là một cái kho hàng nhỏ.
Phó Đại Dũng đi đến góc tối bên trong, xốc vại dưa muối lên, lấy ra một tảng đá. Để trên mặt đất cách Phó Diễm không xa, bảo nàng nhìn thử xem.
"Tiểu Hỏa! Ngươi nhìn xem bên trong tảng đá kia có đồ vật gì hay không?".
Phó Diễm nhìn lướt qua khối thạch đầu trên sàn, ngưng thần hướng vào phía trong trong nhìn kĩ lại, tảng đá kia có vẻ ngoài đen thùi lùi, cả vật thể bóng loáng, thời gian ép dưa muối quá dài, đã mòn đi góc cạnh. Nhìn thật kỹ bên trong thạch đầu, có một cái đồ vật nhỏ nhỏ hình quả trứng gà, phát ra sâu kín ánh sáng lục sắc quang mang.
Phó Diễm tập trung tinh thần nhìn lại thật kĩ lần nữa, a thông suốt! Bên trong thực sáng rõ, đúng là nồng đậm lục sắc! Bất khả tư nghị! Đây là... đây là cực phẩm phỉ thúy đế vương màu xanh lá cây!!!!
Phó Diễm từng xem trên TV, nhìn qua một nữ tiền bối làm thành trang sức mang trên người, thập phần tao nhã, nàng liền tò mò đi tìm hiểu qua tri thức về phỉ thúy. Một khối như vậy, là dù có tiền cũng không có chỗ mà mua!
"Cha! Ta không nhìn lầm mà nói, bên trong hình như là một khối phỉ thúy, chính là cái loại từng ghi lại trong sách, màu xanh lá cây, thực vô giá!"
Phó Diễm nuốt xuống nước miếng. Phó Đại Dũng nghe xong cũng mừng rỡ không thôi, nhìn trái nhìn phải mãi mà cũng nhìn không ra cái gì. Chỉ có thể quý trọng sờ sờ.
"Cha! Ngươi từ chỗ nào có được cục đá này?".
Phó Đại Dũng thở dài một tiếng, cùng Phó Diễm lại nói tiếp về lai lịch của khối thạch đầu này.
"Đây là của nãi nãi ngươi mang về từ nhà mẹ đẻ, lúc ấy người trong nhà đều lên thuyền ngồi, đi mất rồi, nàng ở trong sân của lão cha nhìn đến cái này, nói là trước kia gia gia của nàng đặt ở trong hang trồng hoa Thủy Tiên. Nãi nãi của ngươi liền dọn về nhà, coi như lưu lại cái niệm tưởng. Có tất cả bốn khối lớn. Khối nhỏ phỏng chừng có hơn mười khối. Chúng ta không biết đều đặt ở dưới gốc cây ngoài sân kia kìa. Khối này là lúc ấy thuận tay lấy đến để áp dưa muối."
Cừ thật! Nhiều thạch đầu chứa ngọc thạch như vậy, muốn bao nhiêu cũng đều có... Phó Diễm đình chỉ tưởng tượng, vẫn là nhanh chóng tìm ra lại nói.
"Cha! Ta đi xem những khối dư lại đó xem sao!"
Vì thế cha con hai người liền đi vào sân viện để tìm thạch đầu ( ý chỉ khối đá, chỗ này mình sẽ giữ nguyên để hợp ngữ cảnh -Quang Vũ).
"Cha! Nhà gia gia cũng có cái thạch đầu này sao?"
Phó Diễm nghĩ nghĩ, nếu nhà bên kia có, chính là mình dù có phải đi trộm, cũng phải lấy về, không thể để tiện nghi cho Ngưu Thúy Hoa! Hừ!
"Hắn vừa nghe nói là đồ vật nhà mẹ đẻ nãi nãi ngươi, lúc ấy đã nghĩ ném đi hết. Nãi nãi của ngươi không cho. Vẫn luôn vứt vạ vật ở trong sân. Sau này lại tách ra ở riêng, nãi nãi ngươi lại cùng gia gia phân phòng ngủ, liền đem tất cả thạch đầu đều đưa đến nhà của chúng ta."
Phó Diễm không khỏi mừng thầm, lão nhân gia chính là không có số hưởng tài vận! Xem ra đồ tốt đều là của nhà mình! Cho tới trưa Phó Diễm đều đi lại quanh sân để nhìn thạch đầu, cuối cùng chọn lựa ra tổng cộng có lục khối có bảo thạch bên trong. Kinh hỉ nhất là có một khối bên ngoài trông cực kì xấu xí, nhưng nhìn vào bên trong là màu tử la lan sắc thuần khiết. Bên trong phỉ thúy lớn cỡ bàn tay trẻ em. Là một khối cực phẩm tử phỉ ( phỉ thúy màu tím)!
Còn có tảng đá lớn dưới tàng cây mà bọn Phó Diễm thường xuyên ngồi cọ mông, bên trong cũng là vô sắc phỉ thúy, lớn như quả bóng rổ! Cái này là khối lớn nhất. Trừ bỏ khối đế vương xanh lá cây ở bên ngoài. Còn có ba khối nhỏ hơn, thế nước không trong suốt hoàn toàn, nhưng là màu sắc trông còn có thể, có một khối hồng phỉ, hai khối màu xanh táo.
Phó Diễm đem kết quả cuối cùng nói cho Phó Đại Dũng, Phó Đại Dũng có chút bất ngờ không thể tin được.
Nương mình tùy tiện đưa đến mấy khổi thạch đầu, dĩ nhiên đều là phỉ thúy! Hai người bọn họ đều đã từng buồn bực những tảng đá kia nương là lấy chỗ nào tới, nhất quyết bắt họ phải giữ lại, khiến họ đành phải bất đắc dĩ, cũng coi như một sự kiện mê man năm đó không tài nào giải thích nổi.
Hiện tại dù đã biết bên trong có phỉ thúy, tuy nhiên không có công cụ trong tay, không có biện pháp nào giải thạch cả, Phó Đại Dũng liền đem tất cả đá chứa phỉ thúy đưa cho Phó Diễm, để cho nàng cất trong không gian. Phụ tử hai người ăn ý giữ bí mật, không ai nhận ra!
Lúc chiều, thời điểm Vương Thục Mai chuẩn bị đi nấu cơm, lúc đang tính lấy ít dưa chua, không làm sao tìm được tảng đá hay dùng kia để chèn vào vại.
"Di! Tảng đá kia sao không thấy đâu nhi?"
Bưng dưa chua hướng phòng bếp đi đến, lại đưa mắt nhìn dưới tàng cây. Tảng đá hay dùng làm ghế ngồi kia cũng đã không cánh mà bay. Cũng không quá để ý, đi tiếp vào phòng bếp, thấy cục đá chèn cửa cũng là chạy đi đâu rồi?
Hôm nay ai lại ngứa tay ném tất cả mấy cục đá của bà bà đi chỗ nào không biết! Vương Thục Mai buông dưa chua trên tay xuống, liền hướng chuồng gà bên cạnh mà đi, Phó Đại Dũng chính là đang ở nơi đó nhìn xem thùng rượu có làm tốt hay không.
"Cha bọn nhỏ! Cục đá ta dùng áp dưa ngươi ném đi đâu vậy?".
Phó Đại Dũng không nghĩ tới, tức phụ chính mình nhanh như vậy đã phát hiện.
"Ta để Tiểu Hỏa cất hết đi rồi."
"Gì? Cái đó thì có gì đáng để Tiểu Hỏa thu hồi đến không gian đâu?".
Vương Thục Mai nhìn quanh một hồi, không phát hiện khuê nữ mình đâu cả.
"Phó Thành muốn mua vài cái bình an phù, Tiểu Hỏa nói đưa hắn vài cái, ta liền bảo nàng đi đưa cho đại tẩu luôn."
"Ta nói cho ngươi biết, mấy tảng thạch đầu kia, bên trong đều có phỉ thúy, ta đã để Tiểu Hỏa nhìn qua. Ngươi cũng đừng nói lỡ miệng!".
Phó Đại Dũng lặng lẽ nói cho Vương Thục Mai. Vương Thục Mai vừa nghe vậy liền ngạc nhiên trừng mắt, muốn mở miệng nói, lại bị Phó Đại Dũng bum miệng một phen.
"Suỵt! Đừng có nói chuyện, lần nữa để người khác nghe thấy được!".
Nàng lúc này chỉ muốn hét lên, cuối cùng hít thật sâu rồi gật đầu ra hiệu cho tướng công bỏ tay ra, hỏi thật khẽ.
"Cha bọn nhỏ! Thật sự có phỉ thúy sao? phỉ thúy là cái gì?".
"Cùng ngọc thạch hẳn là không sai biệt lắm. Mau nấu cơm, Tiểu Hỏa trở về sẽ đói bụng!".
Vương Thục Mai cao hứng vô cùng, làm nhiều thêm hai đĩa đồ ăn. Phó Diễm là theo Phó Hâm, Phó Sâm một đoàn vào cửa. Trên tay nàng còn cầm hai con cá mà Bì đại nương nhất định ép nàng phải đem về. Phó Hâm cùng Phó Sâm lại là vẻ mặt tức giận hầm hầm trở lại.
"Đại ca, Nhị ca. Hai ngươi sao sao nổi giận đùng đùng."
Buổi sáng Phó Miểu ra ngoài tìm mấy hảo tỉ muội đi chơi, cũng là vừa trở về. Nàng tiếp nhận cá trong tay Tiểu Hỏa, đem bỏ vào cái ang nước bên cạnh nuôi để ăn dần. Ngày mai có thể thêm đồ ăn.
"Đừng nói nữa, ngươi là không có gặp bà bà của đại cô ta, thiếu chút nữa liền đem hai chúng ta tức chết!".
Phó Sâm luôn luôn lanh mồm lanh miệng nói.
"Sao? Ngươi không thấy đại cô ngươi sao?" Phó Đại Dũng hỏi.
Vương Thục Mai đúng lúc đem đồ ăn dọn lên xong, người một nhà vây quanh đồng thời, vừa ăn cơm vừa nói.
"Mẹ! Để ta nói cùng ngươi...". Phó Sâm vừa muốn há mồm.
"Đến! Ngươi câm miệng trước. Tiểu Kim ngươi tới nói." Vương Thục Mai trực tiếp chỉ điểm Phó Hâm.
"Thời điểm chúng ta đến nhà đại cô, đại cô đang ngồi giặt quần áo, xem bộ dáng là quần áo của cả một nhà. Lệ Lệ cùng Phân Phân thì đứng ở bên cạnh mà lau nước mắt. Hai ta đứng tại cửa nhà một lúc, chợt nghe thấy lão thái bà kia đang mắng người, nàng mắng đại cô không sinh được nhi tử, còn mắng Lệ Lệ cùng Phân Phân là hai cái đồ bồi tiền!".
(Ý chỉ là con gái phải mất tiền của hồi môn khi lấy chồng - Quang Vũ).
Phó hâm luôn luôn có gì nói đó. Cũng không khuyếch đại.
"Ta cùng đại ca vừa nghe, liền tức giận, không kìm lại được, liền đẩy cửa đi vào. Lão thái bà kia không phát hiện chúng ta đi vào, vẫn còn đứng kia mà mắng. Nguyên nhân là Lệ Lệ cùng Phân Phân ăn một cái kẹo đường, không cho nhóm đường đệ của nàng ăn. Tiểu tử kia liền cáo trạng cùng nàng, sau đó nàng ta bắt đầu chuyển đến mắng cả đại cô!".
Phó Sâm mau tức chết rồi, thiếu chút nữa không nhịn được, đi lên đánh lão thái bà kia vài cái. Cô hắn vậy mà còn ngăn đón! Phó Đại Dũng nhíu mày, xoay mặt hỏi.
"Chú ngươi không ở nhà sao?".
Phó Hâm lắc đầu: "Không ở nhà, hai ta ngây người một hồi lâu cũng không gặp hắn trở về nhà."
"Vậy ngươi có nói đại cô ngày mai tới đây ăn cơm hay không?".
Vương Thục Mai cũng quan tâm hỏi, thời điểm cô em chồng còn ở nhà, thường xuyên giúp đỡ nàng thiêu thùa may vá, cùng chăn sóc hài tử, quan hệ hai người cực kì tốt.
"Đừng nói nữa. Hai ta mới vừa bảo ngày mai muốn mời đại cô đến nhà ăn cơm, lão thái bà chết tiệt kia liền vòng vo, nói trong nhà còn nhiều người, không có ai ở nhà thì nàng không xoay xở được. Đại cô ngược lại là muốn đến, nghe nói anh của ta nhập ngũ, thật cao hứng đâu."
Phó Sâm một khi đã bắt đầu nói chuyện, người khác đều không chen miệng vào được.
"Ăn cơm trước, ngày mai ta hỏi chú ngươi một chút, xem hắn nói ra sao."
Phó Đại Dũng giải quyết dứt khoát. Trong lòng nghĩ cuộc sống muội muội mình trải qua, quả thật là chỉ sợ là không tốt chút nào.
" Ai!".
Phó Hâm thở dài liền đổi đề tài, nói đến chuyện mua vé xe lửa đi nhập ngũ, bọn họ nhân thể đi tiễn Bạch Mặc Thần. Bạch Mặc Thần mua rất nhiều đồ vật, cuối cùng là Phó Hâm phải kiếm một cái bao tải to mới đủ cho hắn cất hết đồ vào. Nhìn bao tải của Bạch Mặc Thần, Phó Sâm hão huyền cười, không ra tiếng.
"Cha! Vé xe lửa đi Trường An ghi năm ngày sau là chạy, ta nghĩ sáu ngày sau liền rời đi."
Phó Hâm thương cảm nói, mỗi khi hắn nghĩ đến phải rời khỏi nhà, trong lòng hơi có chút không thoải mái.
"Hôm nay ta còn gặp một bạn đồng học, hắn cũng theo ta đến cùng một đơn vị bộ đội. Hai ta đã nói xong, hẹn nhau muốn cùng xuất phát."
"Tốt! Tình cảm thật hảo, ta còn nghĩ ngươi luôn luôn không đi xa nhà quá nhiều, muốn cha ngươi đưa ngươi đến đơn vị rồi mới trở về cơ."
Vương Thục Mai vỗ tay nở nụ cười.
"Tiểu Kim chính là có số mạng tốt! Đồng học kia của ngươi trong nhà là làm gì? Như thế nào cũng có thể đi vào bộ đội kia như ngươi?".
Vương Thục Mai bắt đầu tò mò, hỏi thăm gia cảnh người nọ.
"Hắn là Lý Thiên Tứ, trong nhà hắn hình như rất giàu có, thời điểm đến trường cũng không phải rất quen thuộc, chính là có nhận thức. Cha hắn làm quan tại thị trấn."
"Cái kia cũng không có gì. Đồng học này của ngươi tính tình nếu là tốt, liền hảo hảo cùng người ta ở chung, còn nếu là tính tình không được, ngươi liền giả vờ bất hòa với hắn một chút. Lúc đi ra ngoài, khi làm việc thì tránh xa hắn ra."
Phó Đại Dũng mượn cơ hội dạy Phó Hâm vài câu.
"Cha, ta biết phải làm như thế nào mà."
Cơm nước xong, cả nhà tập trung lại giúp Vương Thục Mai chuẩn bị nguyên liệu bày tiệc ngày mai, vẫn luôn bận rộn cho đến khi trời không còn sớm mới đi ngủ. Chính là không ai nghĩ tới, đến ngày hôm sau, vị Lý Thiên Tứ đồng học này cũng mang theo cả lễ vật tới cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook