Dụ Minh Kiều sau đó ngất đi và ngủ li bì suốt hai ngày. Nếu không phải hệ thống phát hiện rằng nữ chính chỉ vì quá suy nhược mà ngất đi, Sầm Linh Thu còn tưởng rằng cô ấy mắc phải căn bệnh gì nghiêm trọng.

Khi tỉnh dậy, bên ngoài vẫn là cơn mưa như trút nước, tiếng mưa dội lên cửa sổ ầm ĩ.

Dụ Minh Kiều mở mắt nhìn lên trần nhà, đôi mắt lờ đờ dán chặt vào một điểm vô định, mất rất lâu mới tỉnh táo lại.

Ánh sáng chói mắt và tiếng mưa không ngừng nhắc cô rằng cô vẫn còn sống, vẫn đang hít thở chậm rãi.

Cô đã nghĩ mình đã chết rồi.

Thật kỳ lạ, tại sao cô vẫn còn sống?

Mỗi lần mở mắt, điều chờ đợi cô chỉ là những trận bạo lực vô lý và lời lăng mạ, không có tự do, mỗi ngày cô như một con chó bị đánh gãy chân bị nhốt trong lồng.

Cô đơn, không có tình yêu.

Chỉ có nỗi đau đáng chết, dường như không bao giờ kết thúc.

Thật khiến người ta phát điên.

Ở cửa có tiếng bước chân, rồi cánh cửa mở ra, Sầm Linh Thu bước vào phòng.

"Đã tỉnh rồi?" Cô có chút bất ngờ. "Cô đã ngủ ba ngày rồi."

Trước sự xuất hiện của cô ấy, nét mặt của Dụ Minh Kiều không chút biến đổi, đôi mắt đen sâu thẳm, như một hố đen lạnh lẽo chỉ tràn ngập hơi thở của cái chết.

"... Lại nghĩ ra cách gì để hành hạ tôi nữa à?" Dụ Minh Kiều không thèm nhìn cô, giọng điệu bình thản một cách kỳ lạ, vì đã ngất quá lâu nên giọng cô có chút khàn khàn, yếu ớt.

"Gì cơ?" Giọng cô ấy quá yếu khiến Sầm Linh Thu không nghe rõ.

Dụ Minh Kiều chậm rãi chớp mắt, nói bằng giọng tự hủy hoại "Muốn hành hạ tôi thì nhanh lên, tôi muốn ngủ."

Cô biết rõ rằng Linh Thu đã kéo mình ra khỏi cơn mưa, ngăn cản ý định tự sát của mình chỉ vì muốn tiếp tục hành hạ cô.

Dụ Minh Kiều cảm thấy rất mệt, bụng rất đói, cô chỉ muốn ngủ.

Chỉ cần ngủ, mọi thứ từ cơn đói đến những kẻ đáng ghét, cô sẽ quên đi.

Sầm Linh Thu ừ một tiếng, không phản đối. "Được."

Âm thanh điện tử trong đầu cô lại vang lên.

【Ký chủ, cô điên rồi ư, nữ chính hiện tại đang trong trạng thí yếu ớt nhất, cô sao không an ủi cô ấy, mà lại còn nói những lời như thế này, lỡ như cô ấy lại nghĩ quẩn thì làm sao 】

Hệ thống này đồng hành với các nhân viên của cục xuyên sách để thực hiện nhiệm vụ, mỗi hệ thống đều được lập trình tính cách dựa trên tính cách của ký chủ. Sầm Linh Thu tính cách lạnh nhạt, không thích ồn ào, nên hệ thống của cô hầu như không bao giờ xuất hiện.

Sầm Linh Thu lười trả lời hệ thống.

Nữ chính bây giờ đang mang trong lòng sự căm ghét và từ chối cao độ đối với nguyên chủ, trong nhận thức của cô, nguyên chủ chỉ biết hành hạ cô ấy, đặc biệt thích nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô.

Việc an ủi theo kiểu quan tâm này chỉ khiến nữ chính nghĩ rằng đó là một cách hành hạ khác.

Sầm Linh Thu vừa mới tiếp nhận vai diễn này, nếu vội vã quá sẽ phản tác dụng, phải làm từ từ.

"Cô xuống dưới ăn cơm với tôi." Sầm Linh Thu đứng dựa vào cửa sổ, tư thế thoải mái.

Dụ Minh Kiều đoán rằng cô ta định dùng thức ăn để hành hạ mình như mọi khi.

Như lần trước Linh Thu biết cô ghét ăn cay, liền nhét mạnh thức ăn cay nồng vào miệng cô, bắt cô phải nuốt xuống, khiến bệnh dạ dày của cô tái phát, đau đớn suốt hai ngày.

Dụ Minh Kiều chau mày, siết chặt nắm đấm, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay bị thương, đau nhói từng cơn.

Cô thực sự rất ghét Linh Thu.

Mỗi giây mỗi phút cô đều muốn Linh Thu chết đi.

Sầm Linh Thu nhanh chóng phát hiện ra tay của Dụ Minh Kiều đang run rẩy.

Cô cau mày, bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay nữ chính, sau đó mạnh mẽ bẻ ngón tay cô ra, thấy chút máu thấm qua lớp băng gạc.

Cô cũng bẻ tay còn lại của nữ chính, lòng bàn tay đã có vết đỏ do bị bấu, nhưng chưa chảy máu.

Sầm Linh Thu không ngờ chỉ một câu đơn giản của mình lại khiến nữ chính phát điên như vậy, "Linh Thu" quả thực là một nhân vật phiền phức trong mắt nữ chính.

Nhiệm vụ lần này không dễ như cô nghĩ.

Dụ Minh Kiều rút tay lại, lạnh lùng nói "Đừng chạm vào tôi."

Giọng nói chất chứa sự ghê tởm không thể che giấu.

Sầm Linh Thu không để ý đến thái độ của cô ấy, chỉ hơi băn khoăn thở dài. "Vết thương, có lẽ lại bị nứt rồi."

"Thì sao." Dụ Minh Kiều cười lạnh. "Đó chẳng phải là điều cô muốn sao? Cô không phải mong tôi chết đi vì vết thương nhiễm trùng sao?"

"Đừng đoán mò tâm lý của người khác." Sầm Linh Thu bình thản cầm lấy hộp thuốc trong phòng, ngồi xuống bên giường, định giúp cô tháo băng.

Dụ Minh Kiều bướng bỉnh không để cô chạm vào.

"Cô giả vờ làm người tốt hiểu chuyện thật đáng ghê tởm." Dụ Minh Kiều nhếch mép lạnh lùng nhìn cô. "Linh Thu, cô thật sự khiến tôi phát ớn. Cô biết không, mỗi khi cô chạm vào tôi, tôi lại thấy buồn nôn."

Dụ Minh Kiều chờ đợi Sầm Linh Thu sẽ nổi giận, và chuẩn bị tinh thần đối mặt với bạo lực.

Nhưng Sầm Linh Thu chỉ suy nghĩ vài giây rồi thì thầm "Vậy sao?"

Nữ chính đã căm ghét nguyên chủ đến mức này rồi à.

Sầm Linh Thu đứng dậy. "Đó là sự thật khách quan, tôi không phủ nhận lời cô. Được rồi, nếu cô ghét tôi chạm vào, thì tự mình xử lý vết thương đi."

Sau đó, sợ cô ấy không biết cách xử lý vết thương, cô cẩn thận giải thích từng bước bôi thuốc và những điều cần chú ý.

Giọng cô không vội vã, khuôn mặt trầm tĩnh, không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, xung quanh cô là một khí thế lạnh lùng.

Dụ Minh Kiều gần như chưa bao giờ thấy cô ấy có thái độ như vậy, cũng chưa bao giờ nghe cô ấy nói chuyện với mình bằng giọng điệu bình thản này.

Linh Thu lúc nào cũng kiêu ngạo và độc ác, lời nói luôn cay nghiệt và ích kỷ, trước mặt cô luôn tỏ ra cao ngạo, tự phụ.

Sau khi giải thích xong, Sầm Linh Thu nói tiếp. "Sau khi xử lý xong, cô xuống ăn cơm. Tôi sẽ đưa cô xuống. Hoặc tôi sẽ mang lên cho cô, tùy cô chọn. Nếu sau mười lăm phút cô không xuống, tôi sẽ mang thức ăn lên."

Dụ Minh Kiều mặt mày u ám, không muốn nói chuyện với cô.

"Nhất định phải ăn." Sầm Linh Thu nhẹ nhàng cong môi. "Không ăn sẽ cảm thấy đói, bụng đói là rất đau đấy."

Rồi cô rời khỏi phòng.

Dụ Minh Kiều không hiểu tại sao người phụ nữ này lại đột nhiên nói những lời như đang giáo dục trẻ con, càng không hiểu nổi tại sao cô ta thực sự không tức giận, ngược lại còn tôn trọng lời nói của cô, cứ thế mà rời đi mà không làm gì.

Cô đương nhiên không tin rằng người phụ nữ này đã nhận ra lỗi lầm, trái lại, Dụ Minh Kiều càng thấy cô ta giả tạo hơn.

Khi Sầm Linh Thu đi khỏi, Dụ Minh Kiều cảm thấy như có thể thở dễ dàng hơn nhiều.

Ở cùng một phòng với người phụ nữ đó khiến cô cảm thấy ngạt thở.

Dụ Minh Kiều nhìn vào hộp thuốc trên tủ đầu giường, nghĩ đến lời dặn dò của Sầm Linh Thu, trong lòng dâng lên một cơn buồn nôn.

Cô không nói gì, liền ném hết thuốc vào thùng rác cạnh giường.

Dụ Minh Kiều tháo băng trên lòng bàn tay, thấy vết thương đã lành đi nhiều, không còn nghiêm trọng như ngày hôm đó, hầu hết đã bắt đầu đóng vảy, chỉ có viền ngoài vừa bị cô cào rách, chảy một ít máu.

Cô không tin rằng đây là việc của Sầm Linh Thu, cô chắc chắn không làm như vậy.

Có lẽ là đám người làm trong nhà sợ cô bị thương nặng sẽ bị sa thải, nên đã "tốt bụng" giúp cô xử lý vết thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương