Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi
-
Chương 174: Hàn Úy Đông
Mặc dù hai mẹ con không cố ý tương tác, nhưng người giúp việc trong nhà vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi của phu nhân và tiểu thiếu gia.
Bọn họ cảm thấy hai người trở nên gần gũi và giống một cặp mẹ con bình thường hơn.
Đúng vậy, trước kia quan hệ của Tinh Tinh và Phó Ti Thận tạo cho người ta cảm giác không hòa hợp.
Có thể là lúc đó tâm trí Tinh Tinh chưa trưởng thành cho nên Phó Ti Thận đối xử với cô giống như đang dỗ con nít hơn.
Sau này trí nhớ của Tinh Tinh dần hồi phục, cộng thêm cả hiểu lầm ngày trước nên giữa hai mẹ con có một rào cản vô hình ngăn cách.
Giờ đây rào cản đó đã bị xóa bỏ nên hai người tự nhiên trở nên gần gũi hơn, thậm chí còn thân thiết hơn trước.
Khi Phó Hành tan làm về nhà thì thấy vợ và con trai nhỏ mặc áo phông giống nhau đang ngồi khoanh chân trên sô pha trong phòng khách chơi game.
Chưa vào đến cửa cũng có thể nghe thấy tiếng hai người la hét.
"Mẹ mẹ mẹ! Đám quái thú đang bao vây con, mau đến cứu con với!"
"Đến ngay đây. Con cố đợi thêm tí nữa."
"Móa! Cái thứ này còn biết ẩn thân để tẩu thoát. Mẹ mau giết nó đi, không thì sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta đánh boss ở cuối trận."
"Đến rồi đây, mau nhận lấy một chiêu của bà đây!"
Phó Hành cố tình bước mạnh hơn, động tác đóng cửa cũng không nhẹ nhàng.
Nhưng hai người ngồi trên sô pha giống như bị điếc, thậm chí còn chẳng thèm nhìn anh.
"Tiên sinh..." Người giúp việc nhìn hai người trong phòng khách rồi cúi đầu không dám nhìn Phó Hành.
"Mẹ con họ chơi bao lâu rồi?" Phó Hành hỏi.
"Tôi cũng không rõ lắm, hình như là sau khi ăn tối xong." Người giúp việc nói.
Phó Hành nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười một giờ, thời gian ăn cơm tối ở nhà thường trong khoảng sáu đến bảy giờ. Hai mẹ con này đã chơi khoảng bốn, năm tiếng!
Phó Hành mặt đen.
Anh không trực tiếp trách vợ và con. Dù sao con cái cũng lớn rồi, phải quan tâm đến thể diện của nó.
Vì thế anh giả vờ như không nhìn thấy, và đi thẳng lên lầu nhắn tin cảnh cáo thằng con trai út.
Ra lệnh cho hắn phải mau kết thúc trò chơi và giục mẹ đi ngủ, không thì ngày mai cuốn gói đến Phó thị làm việc.
Hành động này đã thành công uy hiếp Phó Ti Thận.
Hắn biết bản thân là nhân tài hiếm có, nên chắc chắn bố vẫn chưa chết tà tâm, thời thời khắc khắc muốn mang hắn về công ty.
Không thể thế được, chạy ngay thôi.
Phó Ti Thận lấy cớ có việc gấp phải ra ngoài và đêm nay sẽ không về nhà ngủ, lập tức lái xe đi mất.
Phó Hành đứng trên ban công tận mắt nhìn chiếc xe đi xa mới cầm quần áo vào phòng tắm. Đến khi anh mang một thân đầy hơi nước đi ra đã thấy vợ nằm trong chăn lướt điện thoại.
"Chơi game xong rồi à?"
Anh hơi cong môi, rón rén bò lên giường.
"Anh không biết mình đã làm gì à?"
Trong lòng Tinh Tinh bị đè nén, không muốn quan tâm đến Phó Hành.
Ngón tay cô không ngừng vuốt trên màn hình điện thoại, đột nhiên lướt qua một mẩu tin tức.
【 Hôm nay, một vụ tai nạn lớn xảy ra trên Quốc lộ 611, khiến 14 người bị thương. Trong đó có 3 người bị thương nặng và 7 người bị thương nhẹ, tất cả đã được chuyển đến bệnh viện để cấp cứu, không có ai tử vong. 】
Những tin tức về tai nạn xe cộ như thế này hầu như ngày nào cũng có nên không có gì mới mẻ.
Nếu bình thường Tinh Tinh lướt qua những tin thế này thì chỉ thấy cảm thông và chuyển tiền quyên góp mà thôi.
Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
Có thể là do con đường nơi tai nạn xảy ra chính là con đường mà họ đi về nhà hôm nay.
Có nhiều con đường để từ trung tâm thương mại về nhà, nhưng chỉ có con đường này gần và ít xe qua lại nhất. Vì vậy mà Tinh Tinh hay chọn con đường này để đi.
Đoạn đường này chưa từng xảy ra tai nạn, hoặc có thì cũng là nhưng tai nạn nhỏ không đáng được đưa lên báo. Nhưng hôm nay đột nhiên lại xảy ra một vụ tai nạn lớn như vậy làm cho Tinh Tinh hãi hùng khiếp vía.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy thời gian xảy ra tai nạn trùng khớp với thời gian bọn họ từ trung tâm thương mại về nhà. Nếu Phó Ti Thận không dừng xe giữa đường để nói xin lỗi cô...
Nghĩ đến đây, Tinh Tinh không khỏi nhớ đến một vài chi tiết.
Hình như sau khi bọn họ khởi động xe lần nữa để tiếp tục về nhà thì bị cảnh sát giao thông chặn xe và hướng dẫn qua một con đường khác.
Khi đó cô mơ hồ nghe người ta nói là đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn. Không phải vụ tai nạn này chứ?
"Em khó chịu ở đâu à? Sao mặt lại tái thế này?"
Phó Hành thấy sắc mặt Tinh Tinh không ổn, lo lắng sáp lại gần và nhìn liếc qua màn hình điện thoại của cô.
Tai nạn giao thông.
Trái tim anh trùng xuống.
Tại sao lại là tai nạn xe cộ?
"Hôm nay bọn em..."
"Không sao, bọn em đi đường khác."
Biết Phó Hành muốn hỏi gì, Tinh Tinh trả lời trước, đồng thời lặng lẽ lùi về phía sau.
Khoảng cách của hai người quá gần làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
Nhận ra động tĩnh nhỏ của cô, đôi mắt Phó Hành sâu thẳm nhưng không hề tức giận trước mặt cô.
"Em ngủ trước đi, anh đến thư phòng có chút việc."
Anh đứng dậy rời khỏi giường, kéo dài khoảng cách với vợ.
Tinh Tinh nghe thấy anh muốn đến thư phòng liền vội vàng gật đầu đồng ý: "Anh đi đi, em sẽ ngủ đúng giờ."
Bây giờ chỉ cần không phải lúng túng ở cùng Phó Hành trong một căn phòng thì cô đã thấy rất vui rồi.
Anh đi khiến cô vui vậy sao?
Sắc mặt Phó Hành ngày càng lạnh, anh không nói lời nào mở cửa rời đi.
Tinh Tinh nhìn theo bóng lưng anh, trong mắt hiện lên chút áy náy nhưng nhanh chóng trở thành nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi không phải đối mặt với người này nữa.
Tinh Tinh lật người và ngủ thiếp đi.
Lông mày hơi nhíu lại như đang lo lắng điều gì đó.
Trong nhà còn rất nhiều phòng trống, cô nên thu xếp thời gian dọn đồ đạc chuyển đến đó thôi.
Một tiếng động vang lên, cửa thư phòng đang đóng chặt được mở ra từ bên trong.
Người giúp việc đang đợi ngoài cửa vô tình nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, ngay lập tức cúi đầu xuống giả vờ như không nhìn thấy.
"Dọn dẹp đi."
Phó Hành dặn dò rồi quay về phòng ngủ.
Người giúp việc nhìn thân ảnh cường tráng đi ngang qua trước mặt, vì đang cúi đầu nên cô ấy chỉ có thể thấy bàn tay đang đung đưa.
Bàn tay rất đẹp, các ngón tay thon dài với xương khớp rõ ràng.
Nhưng lúc này trên bàn tay trắng như ngọc ấy lại xuất hiện mấy vết xước, tuy không sâu cũng không chảy máu nhưng vừa nhìn là biết vết thương do đồ vật sắc bén gây ra.
Khi bóng người khuất hẳn, người giúp việc cùng một đồng nghiệp khác bước vào thư phòng nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong.
Sách giấy rơi đầy đất thì thôi, giữ phòng còn có vài mảnh thủy tinh, vừa nhìn là biết chủ nhân căn phòng đã tức giận đến mức nào.
Thứ duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng là một khung ảnh trên chiếc bàn gỗ dài.
Bên trong là một cô gái có nụ cười rạng rỡ, đằng sau cô gái là một chàng trai trông rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt thiếu niên ấy nhìn cô gái lại vô cùng dịu dàng.
Đây là Phó Hành và Cố Tinh Tinh khi còn trẻ.
Đám người giúp việc khẽ thở dài, bọn họ ở trong biệt thự nên ít nhiều cũng nhận ra tình cảm của ông bà chủ không ổn lắm.
Nhưng đây là chuyện của ông bà chủ, bọn họ không thể can thiệp chỉ mong phong ba này sẽ nhanh chóng qua đi.
Tinh Tinh đã ngủ say.
Phó Hành vẵn nằm cạnh cô như mọi ngày, ôm chặt lấy cô vợ đang ngủ say vào lòng.
Hai người quá quen thuộc hơi thở của đối phương, đến nỗi Tinh Tinh không hề có một động tác phản kháng, thậm chí còn thoải mái áp cọ nhẹ vào ngực Phó Hành, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Phó Hành không nghe rõ nhưng nhìn khuôn mặt bình yên khi ngủ của cô chắc không phải đang nói xấu.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Phó Hành đã thức dậy.
Anh biết dạo này vợ không muốn nhìn thấy mình, hơn nữa hôm nay có người hẹn nên anh phải đến gặp người ta.
Vừa bước vào quán, mùi khói mộc mạc đã phả vào mặt.
Đây là một quán mì ăn sáng nằm trong khu phố cổ, sơn trên tường đã hơi ngả sang màu vàng tạo cảm giác cổ xưa.
Bây giờ vẫn còn sớm, trong quán chỉ có một người đàn ông mặc áo hoodie đen đeo khẩu trang đang ngồi chơi điện thoại.
Phó Hành nhìn chiếc khăn tam giác màu xanh đậm trên cổ tay đối phương và đi thẳng đến bàn đấy.
"Hàn Úy Đông." Chỉ một câu đã nói ra thân phận của người kia.
Đầu ngón tay người đàn ông đang chơi game hơi dừng lại, anh ta ngước mắt lên để lộ một đôi mắt xinh đẹp: "Ừ. Đợi tôi chơi nốt ván này."
Cố Tinh Tinh ở đây nhất định sẽ nhận ra giọng nói trong trẻo êm tai pha chút khói lửa của đối phương. Đây chính là người bí ẩn từng xuất hiện bên cạnh cô rất nhiều lần.
Phó hành cũng không vội, anh nhờ chủ quán làm cho mình một bát mỳ, vừa ăn vừa đợi người đối diện kết thúc trò chơi.
Anh mặc quần áo hàng hiệu ngồi ở một nơi thế này ăn mỳ khiến cho người ta có cảm giác không hài hòa.
Vợ chồng chủ quán không khỏi nhìn anh mấy lần.
"Mì rất ngon." Phó Hành thật lòng khen.
Không ngờ một quán mỳ trong con hẻm cũ lại có thể làm người ta bất ngờ.
"Cảm ơn." Ông chủ cười tươi như hoa, ông ấy rất thích nghe người khác khen ngợi tay nghề của mình.
Phó hàng ăn xong bát mỳ, người đàn ông đối diện cũng kết thúc trận game.
Thấy anh ta để điện thoại xuống, Phó Hành vừa chậm rãi lau miệng vừa đẩy một tô mỳ khác đến trước mặt anh ta.
"Ăn chút gì đi."
"Cảm ơn."
Hàn Úy Đông không từ chối, anh ta tháo khẩu trang vào cúi xuống bắt đầu ăn.
Động tác của đối phương rất nhanh nhưng cũng đủ để Phó Hành nhìn rõ mặt anh ta.
Người này có khuôn mặt rất đẹp, nhưng lại không giống Hàn Đại Dư như anh đoán, thậm chí còn không có chút nào giống với Hàn Vi Lam.
Tuy đối phương mang họ Hàn nhưng lại không có quan hệ huyết thông với người Hàn gia.
Chẳng trách Hàn Đại Dư tức đến mức giết người.
Người tình ông ta thích nhất sinh ra một đứa con trai như ông ta mong muốn, nhưng đứa bé này lại không cùng dòng máu với ông ta.
Với những chuyện thế này, dù Phó hành là đàn ông cũng phải cho ông ta một câu "đáng đời".
Người không chung thủy với gia đình xứng đáng gặp báo ứng.
Hôm nay anh đến đây không phải để cùng người đối diện mắng Hàn Đại Dư. Phần đời còn lại của ông ta vĩnh viễn trôi qua ở trong tù, nên bọn họ không cần phải lo lắng nữa.
Anh đến vì một chuyện quan trọng khác.
"Cậu biết được tin gì? Hy vọng cậu có thể nói cho tôi biết sự thật, giá cả bao nhiêu tùy cậu quyết định."
"Tôi không cần tiền." Hàn Úy Đông nói.
Anh ta cúi đầu nhìn nước canh trong bát thấy khuôn mặt nhợt nhạt của bản thân phản chiếu trên đó và cả đôi mắt kiên định: "Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy."
Hàn Úy Đông biết rất rõ, nếu năm đó Cố Tinh Tinh không đưa Hàn Đại Dư vào ngục thì người phải chết tiếp theo sẽ là anh ta.
Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nghiệt chủng của người tình và gã đàn ông khác. Bởi vì anh ta còn sống là minh chứng cho vết nhơ trong cuộc đời Hàn Đại Dư.
Chỉ cần anh ta sống trên đời một ngày sẽ không ngừng khiến Hàn Đại Dư nhớ đến ông ta bị tình nhân phản bội thế nào, còn trở thành con rùa đen đổ vỏ cho người khác.
Đây không phải là chuyện ông già coi trọng thể diện kia có thể chịu được.
Vậy nên cho dù Cố Tinh Tinh không gián tiếp giúp mẹ anh ta báo thù thì Hàn Úy Đông cũng vẫn cảm kích cô.
"Chắc anh cũng điều tra được sau lưng Hàn Đại Dư vẫn còn một thế lực nữa giúp đỡ ông ta."
Không thì sao ông già nhiều năm ở tù đó sau khi ra ngoài lại có năng lực làm chuyện như vậy?
Phải biết rằng tài sản còn lại của nhà họ Hàn đã sớm bị mẹ con Hàn Vi Lam cầm đi, không chừa lại một xu nào cho Hàn Đại Dư.
Bọn họ cảm thấy hai người trở nên gần gũi và giống một cặp mẹ con bình thường hơn.
Đúng vậy, trước kia quan hệ của Tinh Tinh và Phó Ti Thận tạo cho người ta cảm giác không hòa hợp.
Có thể là lúc đó tâm trí Tinh Tinh chưa trưởng thành cho nên Phó Ti Thận đối xử với cô giống như đang dỗ con nít hơn.
Sau này trí nhớ của Tinh Tinh dần hồi phục, cộng thêm cả hiểu lầm ngày trước nên giữa hai mẹ con có một rào cản vô hình ngăn cách.
Giờ đây rào cản đó đã bị xóa bỏ nên hai người tự nhiên trở nên gần gũi hơn, thậm chí còn thân thiết hơn trước.
Khi Phó Hành tan làm về nhà thì thấy vợ và con trai nhỏ mặc áo phông giống nhau đang ngồi khoanh chân trên sô pha trong phòng khách chơi game.
Chưa vào đến cửa cũng có thể nghe thấy tiếng hai người la hét.
"Mẹ mẹ mẹ! Đám quái thú đang bao vây con, mau đến cứu con với!"
"Đến ngay đây. Con cố đợi thêm tí nữa."
"Móa! Cái thứ này còn biết ẩn thân để tẩu thoát. Mẹ mau giết nó đi, không thì sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta đánh boss ở cuối trận."
"Đến rồi đây, mau nhận lấy một chiêu của bà đây!"
Phó Hành cố tình bước mạnh hơn, động tác đóng cửa cũng không nhẹ nhàng.
Nhưng hai người ngồi trên sô pha giống như bị điếc, thậm chí còn chẳng thèm nhìn anh.
"Tiên sinh..." Người giúp việc nhìn hai người trong phòng khách rồi cúi đầu không dám nhìn Phó Hành.
"Mẹ con họ chơi bao lâu rồi?" Phó Hành hỏi.
"Tôi cũng không rõ lắm, hình như là sau khi ăn tối xong." Người giúp việc nói.
Phó Hành nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười một giờ, thời gian ăn cơm tối ở nhà thường trong khoảng sáu đến bảy giờ. Hai mẹ con này đã chơi khoảng bốn, năm tiếng!
Phó Hành mặt đen.
Anh không trực tiếp trách vợ và con. Dù sao con cái cũng lớn rồi, phải quan tâm đến thể diện của nó.
Vì thế anh giả vờ như không nhìn thấy, và đi thẳng lên lầu nhắn tin cảnh cáo thằng con trai út.
Ra lệnh cho hắn phải mau kết thúc trò chơi và giục mẹ đi ngủ, không thì ngày mai cuốn gói đến Phó thị làm việc.
Hành động này đã thành công uy hiếp Phó Ti Thận.
Hắn biết bản thân là nhân tài hiếm có, nên chắc chắn bố vẫn chưa chết tà tâm, thời thời khắc khắc muốn mang hắn về công ty.
Không thể thế được, chạy ngay thôi.
Phó Ti Thận lấy cớ có việc gấp phải ra ngoài và đêm nay sẽ không về nhà ngủ, lập tức lái xe đi mất.
Phó Hành đứng trên ban công tận mắt nhìn chiếc xe đi xa mới cầm quần áo vào phòng tắm. Đến khi anh mang một thân đầy hơi nước đi ra đã thấy vợ nằm trong chăn lướt điện thoại.
"Chơi game xong rồi à?"
Anh hơi cong môi, rón rén bò lên giường.
"Anh không biết mình đã làm gì à?"
Trong lòng Tinh Tinh bị đè nén, không muốn quan tâm đến Phó Hành.
Ngón tay cô không ngừng vuốt trên màn hình điện thoại, đột nhiên lướt qua một mẩu tin tức.
【 Hôm nay, một vụ tai nạn lớn xảy ra trên Quốc lộ 611, khiến 14 người bị thương. Trong đó có 3 người bị thương nặng và 7 người bị thương nhẹ, tất cả đã được chuyển đến bệnh viện để cấp cứu, không có ai tử vong. 】
Những tin tức về tai nạn xe cộ như thế này hầu như ngày nào cũng có nên không có gì mới mẻ.
Nếu bình thường Tinh Tinh lướt qua những tin thế này thì chỉ thấy cảm thông và chuyển tiền quyên góp mà thôi.
Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
Có thể là do con đường nơi tai nạn xảy ra chính là con đường mà họ đi về nhà hôm nay.
Có nhiều con đường để từ trung tâm thương mại về nhà, nhưng chỉ có con đường này gần và ít xe qua lại nhất. Vì vậy mà Tinh Tinh hay chọn con đường này để đi.
Đoạn đường này chưa từng xảy ra tai nạn, hoặc có thì cũng là nhưng tai nạn nhỏ không đáng được đưa lên báo. Nhưng hôm nay đột nhiên lại xảy ra một vụ tai nạn lớn như vậy làm cho Tinh Tinh hãi hùng khiếp vía.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy thời gian xảy ra tai nạn trùng khớp với thời gian bọn họ từ trung tâm thương mại về nhà. Nếu Phó Ti Thận không dừng xe giữa đường để nói xin lỗi cô...
Nghĩ đến đây, Tinh Tinh không khỏi nhớ đến một vài chi tiết.
Hình như sau khi bọn họ khởi động xe lần nữa để tiếp tục về nhà thì bị cảnh sát giao thông chặn xe và hướng dẫn qua một con đường khác.
Khi đó cô mơ hồ nghe người ta nói là đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn. Không phải vụ tai nạn này chứ?
"Em khó chịu ở đâu à? Sao mặt lại tái thế này?"
Phó Hành thấy sắc mặt Tinh Tinh không ổn, lo lắng sáp lại gần và nhìn liếc qua màn hình điện thoại của cô.
Tai nạn giao thông.
Trái tim anh trùng xuống.
Tại sao lại là tai nạn xe cộ?
"Hôm nay bọn em..."
"Không sao, bọn em đi đường khác."
Biết Phó Hành muốn hỏi gì, Tinh Tinh trả lời trước, đồng thời lặng lẽ lùi về phía sau.
Khoảng cách của hai người quá gần làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
Nhận ra động tĩnh nhỏ của cô, đôi mắt Phó Hành sâu thẳm nhưng không hề tức giận trước mặt cô.
"Em ngủ trước đi, anh đến thư phòng có chút việc."
Anh đứng dậy rời khỏi giường, kéo dài khoảng cách với vợ.
Tinh Tinh nghe thấy anh muốn đến thư phòng liền vội vàng gật đầu đồng ý: "Anh đi đi, em sẽ ngủ đúng giờ."
Bây giờ chỉ cần không phải lúng túng ở cùng Phó Hành trong một căn phòng thì cô đã thấy rất vui rồi.
Anh đi khiến cô vui vậy sao?
Sắc mặt Phó Hành ngày càng lạnh, anh không nói lời nào mở cửa rời đi.
Tinh Tinh nhìn theo bóng lưng anh, trong mắt hiện lên chút áy náy nhưng nhanh chóng trở thành nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi không phải đối mặt với người này nữa.
Tinh Tinh lật người và ngủ thiếp đi.
Lông mày hơi nhíu lại như đang lo lắng điều gì đó.
Trong nhà còn rất nhiều phòng trống, cô nên thu xếp thời gian dọn đồ đạc chuyển đến đó thôi.
Một tiếng động vang lên, cửa thư phòng đang đóng chặt được mở ra từ bên trong.
Người giúp việc đang đợi ngoài cửa vô tình nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, ngay lập tức cúi đầu xuống giả vờ như không nhìn thấy.
"Dọn dẹp đi."
Phó Hành dặn dò rồi quay về phòng ngủ.
Người giúp việc nhìn thân ảnh cường tráng đi ngang qua trước mặt, vì đang cúi đầu nên cô ấy chỉ có thể thấy bàn tay đang đung đưa.
Bàn tay rất đẹp, các ngón tay thon dài với xương khớp rõ ràng.
Nhưng lúc này trên bàn tay trắng như ngọc ấy lại xuất hiện mấy vết xước, tuy không sâu cũng không chảy máu nhưng vừa nhìn là biết vết thương do đồ vật sắc bén gây ra.
Khi bóng người khuất hẳn, người giúp việc cùng một đồng nghiệp khác bước vào thư phòng nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong.
Sách giấy rơi đầy đất thì thôi, giữ phòng còn có vài mảnh thủy tinh, vừa nhìn là biết chủ nhân căn phòng đã tức giận đến mức nào.
Thứ duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng là một khung ảnh trên chiếc bàn gỗ dài.
Bên trong là một cô gái có nụ cười rạng rỡ, đằng sau cô gái là một chàng trai trông rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt thiếu niên ấy nhìn cô gái lại vô cùng dịu dàng.
Đây là Phó Hành và Cố Tinh Tinh khi còn trẻ.
Đám người giúp việc khẽ thở dài, bọn họ ở trong biệt thự nên ít nhiều cũng nhận ra tình cảm của ông bà chủ không ổn lắm.
Nhưng đây là chuyện của ông bà chủ, bọn họ không thể can thiệp chỉ mong phong ba này sẽ nhanh chóng qua đi.
Tinh Tinh đã ngủ say.
Phó Hành vẵn nằm cạnh cô như mọi ngày, ôm chặt lấy cô vợ đang ngủ say vào lòng.
Hai người quá quen thuộc hơi thở của đối phương, đến nỗi Tinh Tinh không hề có một động tác phản kháng, thậm chí còn thoải mái áp cọ nhẹ vào ngực Phó Hành, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Phó Hành không nghe rõ nhưng nhìn khuôn mặt bình yên khi ngủ của cô chắc không phải đang nói xấu.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Phó Hành đã thức dậy.
Anh biết dạo này vợ không muốn nhìn thấy mình, hơn nữa hôm nay có người hẹn nên anh phải đến gặp người ta.
Vừa bước vào quán, mùi khói mộc mạc đã phả vào mặt.
Đây là một quán mì ăn sáng nằm trong khu phố cổ, sơn trên tường đã hơi ngả sang màu vàng tạo cảm giác cổ xưa.
Bây giờ vẫn còn sớm, trong quán chỉ có một người đàn ông mặc áo hoodie đen đeo khẩu trang đang ngồi chơi điện thoại.
Phó Hành nhìn chiếc khăn tam giác màu xanh đậm trên cổ tay đối phương và đi thẳng đến bàn đấy.
"Hàn Úy Đông." Chỉ một câu đã nói ra thân phận của người kia.
Đầu ngón tay người đàn ông đang chơi game hơi dừng lại, anh ta ngước mắt lên để lộ một đôi mắt xinh đẹp: "Ừ. Đợi tôi chơi nốt ván này."
Cố Tinh Tinh ở đây nhất định sẽ nhận ra giọng nói trong trẻo êm tai pha chút khói lửa của đối phương. Đây chính là người bí ẩn từng xuất hiện bên cạnh cô rất nhiều lần.
Phó hành cũng không vội, anh nhờ chủ quán làm cho mình một bát mỳ, vừa ăn vừa đợi người đối diện kết thúc trò chơi.
Anh mặc quần áo hàng hiệu ngồi ở một nơi thế này ăn mỳ khiến cho người ta có cảm giác không hài hòa.
Vợ chồng chủ quán không khỏi nhìn anh mấy lần.
"Mì rất ngon." Phó Hành thật lòng khen.
Không ngờ một quán mỳ trong con hẻm cũ lại có thể làm người ta bất ngờ.
"Cảm ơn." Ông chủ cười tươi như hoa, ông ấy rất thích nghe người khác khen ngợi tay nghề của mình.
Phó hàng ăn xong bát mỳ, người đàn ông đối diện cũng kết thúc trận game.
Thấy anh ta để điện thoại xuống, Phó Hành vừa chậm rãi lau miệng vừa đẩy một tô mỳ khác đến trước mặt anh ta.
"Ăn chút gì đi."
"Cảm ơn."
Hàn Úy Đông không từ chối, anh ta tháo khẩu trang vào cúi xuống bắt đầu ăn.
Động tác của đối phương rất nhanh nhưng cũng đủ để Phó Hành nhìn rõ mặt anh ta.
Người này có khuôn mặt rất đẹp, nhưng lại không giống Hàn Đại Dư như anh đoán, thậm chí còn không có chút nào giống với Hàn Vi Lam.
Tuy đối phương mang họ Hàn nhưng lại không có quan hệ huyết thông với người Hàn gia.
Chẳng trách Hàn Đại Dư tức đến mức giết người.
Người tình ông ta thích nhất sinh ra một đứa con trai như ông ta mong muốn, nhưng đứa bé này lại không cùng dòng máu với ông ta.
Với những chuyện thế này, dù Phó hành là đàn ông cũng phải cho ông ta một câu "đáng đời".
Người không chung thủy với gia đình xứng đáng gặp báo ứng.
Hôm nay anh đến đây không phải để cùng người đối diện mắng Hàn Đại Dư. Phần đời còn lại của ông ta vĩnh viễn trôi qua ở trong tù, nên bọn họ không cần phải lo lắng nữa.
Anh đến vì một chuyện quan trọng khác.
"Cậu biết được tin gì? Hy vọng cậu có thể nói cho tôi biết sự thật, giá cả bao nhiêu tùy cậu quyết định."
"Tôi không cần tiền." Hàn Úy Đông nói.
Anh ta cúi đầu nhìn nước canh trong bát thấy khuôn mặt nhợt nhạt của bản thân phản chiếu trên đó và cả đôi mắt kiên định: "Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy."
Hàn Úy Đông biết rất rõ, nếu năm đó Cố Tinh Tinh không đưa Hàn Đại Dư vào ngục thì người phải chết tiếp theo sẽ là anh ta.
Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nghiệt chủng của người tình và gã đàn ông khác. Bởi vì anh ta còn sống là minh chứng cho vết nhơ trong cuộc đời Hàn Đại Dư.
Chỉ cần anh ta sống trên đời một ngày sẽ không ngừng khiến Hàn Đại Dư nhớ đến ông ta bị tình nhân phản bội thế nào, còn trở thành con rùa đen đổ vỏ cho người khác.
Đây không phải là chuyện ông già coi trọng thể diện kia có thể chịu được.
Vậy nên cho dù Cố Tinh Tinh không gián tiếp giúp mẹ anh ta báo thù thì Hàn Úy Đông cũng vẫn cảm kích cô.
"Chắc anh cũng điều tra được sau lưng Hàn Đại Dư vẫn còn một thế lực nữa giúp đỡ ông ta."
Không thì sao ông già nhiều năm ở tù đó sau khi ra ngoài lại có năng lực làm chuyện như vậy?
Phải biết rằng tài sản còn lại của nhà họ Hàn đã sớm bị mẹ con Hàn Vi Lam cầm đi, không chừa lại một xu nào cho Hàn Đại Dư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook