Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi
-
Chương 173: Mẹ con hòa giải
Cô là người dễ bị câu dẫn vậy à?
Trong lòng Tinh Tinh dâng lên cảm giác nực cười vớ vẩn.
Người này không biết có lớn bằng tuổi con trai cô không mà lại ra ngoài làm mấy loại này. Người nhà của cô ta có biết không?
Gia đình đối phương có biết hay không thì Tinh Tinh không biết, nhưng người nhà cô thì biết rồi.
Phó Ti Thận vừa đi thanh toán hóa đơn đã quay lại, trên tay xách theo một đống túi lớn túi nhỏ.
"Mẹ." Một giọng nam trẻ tuổi từ xa truyền đến.
Có lẽ một số người đầu óc bẩn thỉu nên nhìn cái gì cũng mang theo một filter lọc màu.
Trương phu nhân nhìn Tinh Tinh với vẻ thân thiện giả tạo, còn giả vờ chọc ghẹo: "Không ngờ nha, Cố phu nhân lại thích chơi kiểu này."
Có vẻ như "ý tốt" của cô ta hoàn toàn không cần thiết.
Tuy rằng hiếm thấy, nhưng quả thật Tinh Tinh cũng từng nghe nói có một số phú bà bao nuôi tiểu chó săn thích xưng hô mẹ con: "..."
Mấy người chơi lớn thật đấy. Xin lỗi đã làm phiền rồi.
Trương phu nhân mừng thầm vì phát hiện bất ngờ của bản thân, cô ta cảm thấy mình đã biết được một bí mật lớn, lần sau tụ tập với các chị em sẽ có chuyện hay để nói rồi đây.
Cho đến khi người đàn ông trẻ tuổi bước đến phía sau Tinh Tinh, Trương phu nhân bỗng im bặt.
Vẻ mặt kinh ngạc của cô ta trông rất buồn cười.
Tinh Tinh không nhịn nổi bật cười.
Cô cưỡng ép cầm lấy mấy túi mua sắm trên tay con trai, rồi thản nhiên quay người lại cười hạnh phúc nhìn Trương phu nhân.
"Giới thiệu với Trương phu nhân đây là con trai út của tôi, Phó Ti Thận. Đứa trẻ này hôm nay mới có ngày nghỉ hiếm hoi, nó thấy tôi ở nhà buồn chán nên nhất quyết đòi đưa mẹ đi dạo phố, đi từ nãy đến giờ mệt chết tôi rồi đây."
Mặc dù lời nói mang theo chút phàn nàn nhưng ai cũng có thể nghe thấy sự khoe khoang đầy ẩn ý.
Sắc mặt Trương phu nhân tái xanh, không phải tức giận mà là ghen tỵ.
Hai đứa con phá của nhà cô ta ngoài việc ngửa tay xin tiền thì thường ngày chẳng thấy bóng dáng ở nhà, sao có khả năng đi mua sắm với cô ta?
Nếu không cô ta cũng không cần phải tìm một thanh niên trẻ đi cùng mình vì quá cô đơn.
Tinh Tinh không có ý phán xét hành vi của Trương phu nhân, dù sao mỗi người có cuộc sống của riêng mình, cô không phải mẹ của cô ta nên không cần quản nhiều đến thế.
Cô chỉ không thích bị người ta dùng ánh mắt ghê tởm suy đoán cuộc sống của bản thân, lại càng không thích Trương phu nhân mang con trai bảo bối của mình ra so sánh với cậu trai trẻ tự chìm đắm trong trụy lạc trước mặt.
Khiến cô cảm thấy buồn nôn.
"Mẹ ơi bên kia có quán nước, nếu mẹ mệt thì chúng ta qua đó nghỉ ngơi uống nước. Mẹ cứ yên tâm, con không nói với bố đâu, giới hạn trà sữa tuần này của mẹ vẫn còn."
Phó Ti Thân giả vờ không để ý đến cuộc nói chuyện đầy dao găm của mẹ mình và bà thím đối diện, vẻ mặt lo lắng thuyết phục Tinh Tinh đi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Nhưng hàm ý trong lời nói của hắn...
Trương phu nhân cảm thấy mình bị nhét cho một bát thức ăn cho chó.
Khoe con xong quay sang khoe chồng, không chịu dừng lại phải không?
Đúng vậy.
"Tinh Tinh?" Một giọng nói từ tính trầm trầm vang lên.
Giọng nói này rất dễ nhận biết, mọi người vô thức quay đầu lại thì thấy Phó Hành mặc âu phục, dáng người cao lớn đang đi về phía bọn họ.
Nhìn túi mua sắm trong tay Tinh Tinh, anh khẽ cau mày: "Mua nhiều vậy à?"
Trên mặt Trương phu nhân hiện lên ý cười. Đáng đời, bị chồng bắt gặp tiêu đang tiêu sài hoang phí.
Đồng thời cô ta cũng cảm thấy đồng tình. Không ngờ nhà họ Phó làm ăn phát đạt mà nữ chủ nhân muốn mua chút đồ cũng bị quản lý.
Đáng tiếc nụ cười còn chưa lan đến đáy mắt đã hoàn toàn đông cứng.
Trương phu nhân thấy Phó Hành thuần thục cầm lấy đống túi trên tay vợ và ném sang cho con trai út, tay còn lại thì cầm lấy tay Tinh Tinh nhẹ nhàng xoa bóp.
"Mua nhiều vậy mà em cũng không biết đường gọi người lên xách đồ. Nhỡ xách nặng đau tay thì phải làm sao?"
Nói xong còn lạnh lùng liếc con trai út.
Phó Ti Thận: "???"
Bố, ý của bố là gì? Con đã xách nó cả đoạn đường dài rồi đấy! Mẹ thương con nên mới cầm giúp một chút, bố không thương con thì cũng đừng trách nhầm người vô tội chứ!
Trong lòng Phó Ti Thận không ngừng gào thét, nhưng ngoài mặt lại sợ không dám nói gì.
Tốt nhất là hắn đừng đi khiêu khích uy nghiêm của bố để tìm đường chết.
Cuối cùng, một nhà ba người ngồi trong quán nước có phong cách ấm cúng uống nước ngọt.
Còn Trương phu nhân?
Người ta tức giận bỏ đi, còn để quên cả cậu trai trẻ ở lại.
Cậu thanh niên đó đành phải bắt taxi về nhà. Gia đình Tinh Tinh cũng chẳng quan tâm chuyện này, ba người vui vẻ chạy đi uống nước.
Người vui vẻ chỉ có mình Phó Ti Thận mà thôi.
Bầu không khí giữa Tinh Tinh và Phó Hành có gì đó rất lúng túng.
Phó Hành không cảm thấy gì, vẫn bình tĩnh gọi đồ ăn cho vợ. Chỉ có mình Tinh Tinh cảm thấy mâu thuẫn.
"Sao anh lại ở đây?"
Cảm thấy im lặng mãi cũng không tốt, Tinh Tinh tìm bừa một chủ đề, chủ động phá vỡ im lặng.
"Anh có hẹn với ông chủ của trung tâm thương mại này ký hợp đồng, nên đặc biệt đến đây. Lúc về thì tình cờ gặp hai mẹ con."
Vì thế anh đi qua.
"Chỉ có mình anh?"
"Không phải, còn có mấy người nữa, nhưng anh bảo bọn họ về trước rồi."
"Ồ."
"..." Câu chuyện đi vào ngõ cụt, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
May là lúc này nhân viên phục vụ đã nhanh chóng mang đồ ăn lên, ba cốc nước và một đĩa đồ ăn vặt.
Phó Hành gọi cho Tinh Tinh một ly nước chè mát lạnh với lý do là: "Em cần giải nhiệt."
Tinh Tinh: "..."
Không cần đâu, cảm ơn.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn uống hết cốc nước và càn quét hết đồ ăn vặt.
Trưa nay không có tâm trạng, cô ăn không nhiều nên bây giờ đói là điều bình thường.
Điện thoại rung lên, thông báo có tin nhắn mới.
Tinh Tinh cúi đầu kiểm tra và phát hiện con trai đã gửi một tấm ảnh ba người họ đang ngồi trong quán nước vào nhóm gia đình.
Nhóm này hiện tại chỉ có sáu người, ba người đang ở đây, ba người còn lại trong nhóm cũng không quá sôi động.
【 Tiểu Thận: Muốn ăn không? Hình ảnh.jpg hình ảnh.jpg】
【 A Cẩn: Đi chơi mà không rủ! 】
【 Ngư Du: Nhìn ngon quá. Mèo tham ăn.jpg】
【 An Nhiên: @Tiểu Thận, đừng phát độc lúc nửa đêm. 】
An Nhiên đang ở nước ngoài, tính theo múi giờ thì hiện tại là buổi tối.
Sau khi khôi phục hết ký ức, Tinh Tinh có chút khúc mắc với mọi người nhưng cô lại dành yêu thương vô tận cho An Nhiên.
Đặc biệt là sau khi biết An gia đối xử tệ với An Nhiên suốt ngần ấy năm, cô lại càng đau lòng hơn.
Nếu biết trước sẽ như vậy thì năm đó cô sẽ không để An Nhiên quay về đó, mà sẽ nhận cô bé làm con nuôi và yêu thương như con gái ruột của mình.
Nhưng nếu cô thật sự nhận nuôi An Nhiên thì có lẽ con bé và con trai nhỏ của cô sẽ không thành một đôi.
Không sao, bây giờ làm con dâu của cô cũng được.
【 Tinh Tinh: @An Nhiên Nhiên Nhiên bảo bối, ở bên đó nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Nếu không đủ tiền tiêu thì nói với dì, dì Tinh sẽ chuyển cho con. 】
【 An Nhiên: Không cần đâu dì Tinh, con thật sự có đủ tiền mà. 】
Sợ Tinh Tinh lại cho mình tiền, An Nhiên vội vàng từ chối.
Cô ấy thật sự có tiền, hơn nữa cô ấy cũng lớn rồi, sao có thể không biết xấu hổ xin tiền người lớn chứ.
Tinh Tinh và An Nhiên đang nhắn tin riêng, cô không ngốc đến mức nói chuyện này trong nhóm.
Chỉ sợ con dâu cả nhìn thấy sẽ nghĩ nhiều, hoặc có thể là không. Nhưng bất kể thế nào Tinh Tinh cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Cô biết thái độ của mình đối với Ngư Du và An Nhiên không giống nhau. Cô thực sự không thể đối xử bình đẳng với hai người.
Tình cảm của cô với An Nhiên bắt đầu từ lúc An Nhiên còn nhỏ xíu, trong khi cô và Ngư Du quen biết chưa đầy ba năm.
Hai người không ở cùng một vạch xuất phát nên kết quả chênh lệch là điều bình thường.
Cũng may Tinh Tinh biết cách đối nhân xử thế, chí ít bên ngoài cô sẽ không tỏ ra mình thích An Nhiên hơn, cũng không vô duyên vô cớ đi chèn ép Ngư Du.
Mẹ chồng nàng dâu cũng không ở chung một nhà nên quan hệ có thân thiết hay không cũng không quan trọng.
Phó Hành thật sự rất bận. Anh chỉ cùng hai mẹ con Tinh Tinh uống cốc nước xong rồi vội vàng rời đi, công ty còn có việc khác cần anh xử lý.
Con trai lớn vẫn còn quá non nớt trong việc tiếp quản tập đoàn, anh không thể buông tay hoàn toàn được.
Người đi trà lạnh. Tinh Tinh cũng không còn hứng thú đi mua sắm.
Cô cầm túi xách lên ra hiệu con trai về nhà.
Phó Ti Thận lái xe đưa mẹ về. Trên đường đi, đầu ngón tay hắn không ngừng gõ vào vô lăng, vẻ mặt mất tập trung.
Không ai hiểu con bằng mẹ. Sao Tinh Tinh lại không nhận ra trong lòng tên nhóc này đang có tâm sự chứ?
Cô liếc Phó Ti Thận một cái rồi dứt khoát nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, mặt mày cứ nhăn nhăn nhó nhó làm gì. Không phải con không biết mẹ ghét nhất là người cứ nói chuyện mập mờ do dự."
"Mẹ..." Sau khi Tinh Tinh mở lời, Phó Ti Thận cũng dứt khoát hơn: "Có phải mẹ nhớ lại hết rồi không?"
Hắn quả thực không thông minh bằng bố và anh trai, nhưng cũng không ngốc. Ban đầu không nhận ra nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy. Nhất là khi mẹ hắn còn chẳng thèm che giấu.
"Ừ." Chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm, Tinh Tinh gật đầu thừa nhận.
Chiếc xe phát ra tiếng phanh gấp, hai mẹ con suýt bay ra ngoài do quán tính.
Phó Ti Thận dừng xe ở bãi đỗ xe bên đường, nghiêng đầu nhìn mẹ, cố gắng tìm kiếm dấu vết tức giận.
"Mẹ... không giận sao?"
Hắn nuốt nước bọt, khó khăn hỏi.
"Giận cái gì?" Tinh Tinh hỏi lại: "Giận con phanh gấp suýt chút nữa tiễn hai mẹ con chúng ta xuống suối vàng?"
"Con không nói chuyện này." Phó Ti Thận không có tâm trạng nói đùa với mẹ: "Mẹ biết con đang nói đến chuyện gì mà."
Hắn hơi cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai, nhỏ giọng xin lỗi: "Con xin lỗi."
Hắn đã nợ mẹ lời xin lỗi này rất lâu rồi. Nhưng may mắn là hắn vẫn còn cơ hội để trả.
Tim Tinh Tinh đập thình thịch. Trái tim mà cô vốn cho rằng đã vỡ thành trăm mảnh lại phục hồi một chút vì lời xin lỗi này.
Cô nhìn dáng vẻ hối hận của con trai mà thở dài trong lòng.
Quả nhiên trên đời này không có người mẹ nào có thể thực sự giận con mình.
4
Người mẹ ruột cực phẩm của cô là một ngoại lệ.
Trong lúc Phó Ti Thận đang ăn năn, trên đỉnh đầu xuất hiện một bàn tay ấm áp mềm mại xoa đầu hắn rồi nhanh chóng rời đi.
"Mẹ đã tha thứ cho con rồi, đừng có trưng bộ mặt u sầu đó ra nữa, xấu quá đi mất."
Tinh Tinh nói với vẻ mặt ghét bỏ, nhưng chỉ có mẹ ruột mới có thể chê con mình như thế.
Cô thực sự chưa từng trách con. Cuộc trò chuyện ác liệt lần đó chỉ khiến cô càng thất vọng về bản thân.
Mặc dù rất đau lòng, nhưng hôm nay nghe được lời xin lỗi này, đau đớn ấy đã biến mất không còn dấu vết.
Làm gì có chuyện mẹ con hận nhau cả đời chứ. Có vài lời nói xong thì thôi.
"Chúng ta đã về đến nhà."
Tinh Tinh và Phó Ti Thận xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, người giúp việc lập tức đi lên cầm giúp.
Cô mua rất nhiều đồ, phải hai người giúp việc mới cầm hết.
Cuối cùng đôi tay cũng được giải phóng, Tinh Tinh ngã vào sô pha xoa bóp cổ tay đau nhức, không khách khí sai bảo con trai: "Đi rót cho mẹ cốc nước."
"Mẹ không có tay sao?" Nói thì nói thế nhưng Phó Ti Thận vẫn ngoan ngoãn vào bếp rót nước cho Tinh Tinh.
Trong lòng Tinh Tinh dâng lên cảm giác nực cười vớ vẩn.
Người này không biết có lớn bằng tuổi con trai cô không mà lại ra ngoài làm mấy loại này. Người nhà của cô ta có biết không?
Gia đình đối phương có biết hay không thì Tinh Tinh không biết, nhưng người nhà cô thì biết rồi.
Phó Ti Thận vừa đi thanh toán hóa đơn đã quay lại, trên tay xách theo một đống túi lớn túi nhỏ.
"Mẹ." Một giọng nam trẻ tuổi từ xa truyền đến.
Có lẽ một số người đầu óc bẩn thỉu nên nhìn cái gì cũng mang theo một filter lọc màu.
Trương phu nhân nhìn Tinh Tinh với vẻ thân thiện giả tạo, còn giả vờ chọc ghẹo: "Không ngờ nha, Cố phu nhân lại thích chơi kiểu này."
Có vẻ như "ý tốt" của cô ta hoàn toàn không cần thiết.
Tuy rằng hiếm thấy, nhưng quả thật Tinh Tinh cũng từng nghe nói có một số phú bà bao nuôi tiểu chó săn thích xưng hô mẹ con: "..."
Mấy người chơi lớn thật đấy. Xin lỗi đã làm phiền rồi.
Trương phu nhân mừng thầm vì phát hiện bất ngờ của bản thân, cô ta cảm thấy mình đã biết được một bí mật lớn, lần sau tụ tập với các chị em sẽ có chuyện hay để nói rồi đây.
Cho đến khi người đàn ông trẻ tuổi bước đến phía sau Tinh Tinh, Trương phu nhân bỗng im bặt.
Vẻ mặt kinh ngạc của cô ta trông rất buồn cười.
Tinh Tinh không nhịn nổi bật cười.
Cô cưỡng ép cầm lấy mấy túi mua sắm trên tay con trai, rồi thản nhiên quay người lại cười hạnh phúc nhìn Trương phu nhân.
"Giới thiệu với Trương phu nhân đây là con trai út của tôi, Phó Ti Thận. Đứa trẻ này hôm nay mới có ngày nghỉ hiếm hoi, nó thấy tôi ở nhà buồn chán nên nhất quyết đòi đưa mẹ đi dạo phố, đi từ nãy đến giờ mệt chết tôi rồi đây."
Mặc dù lời nói mang theo chút phàn nàn nhưng ai cũng có thể nghe thấy sự khoe khoang đầy ẩn ý.
Sắc mặt Trương phu nhân tái xanh, không phải tức giận mà là ghen tỵ.
Hai đứa con phá của nhà cô ta ngoài việc ngửa tay xin tiền thì thường ngày chẳng thấy bóng dáng ở nhà, sao có khả năng đi mua sắm với cô ta?
Nếu không cô ta cũng không cần phải tìm một thanh niên trẻ đi cùng mình vì quá cô đơn.
Tinh Tinh không có ý phán xét hành vi của Trương phu nhân, dù sao mỗi người có cuộc sống của riêng mình, cô không phải mẹ của cô ta nên không cần quản nhiều đến thế.
Cô chỉ không thích bị người ta dùng ánh mắt ghê tởm suy đoán cuộc sống của bản thân, lại càng không thích Trương phu nhân mang con trai bảo bối của mình ra so sánh với cậu trai trẻ tự chìm đắm trong trụy lạc trước mặt.
Khiến cô cảm thấy buồn nôn.
"Mẹ ơi bên kia có quán nước, nếu mẹ mệt thì chúng ta qua đó nghỉ ngơi uống nước. Mẹ cứ yên tâm, con không nói với bố đâu, giới hạn trà sữa tuần này của mẹ vẫn còn."
Phó Ti Thân giả vờ không để ý đến cuộc nói chuyện đầy dao găm của mẹ mình và bà thím đối diện, vẻ mặt lo lắng thuyết phục Tinh Tinh đi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Nhưng hàm ý trong lời nói của hắn...
Trương phu nhân cảm thấy mình bị nhét cho một bát thức ăn cho chó.
Khoe con xong quay sang khoe chồng, không chịu dừng lại phải không?
Đúng vậy.
"Tinh Tinh?" Một giọng nói từ tính trầm trầm vang lên.
Giọng nói này rất dễ nhận biết, mọi người vô thức quay đầu lại thì thấy Phó Hành mặc âu phục, dáng người cao lớn đang đi về phía bọn họ.
Nhìn túi mua sắm trong tay Tinh Tinh, anh khẽ cau mày: "Mua nhiều vậy à?"
Trên mặt Trương phu nhân hiện lên ý cười. Đáng đời, bị chồng bắt gặp tiêu đang tiêu sài hoang phí.
Đồng thời cô ta cũng cảm thấy đồng tình. Không ngờ nhà họ Phó làm ăn phát đạt mà nữ chủ nhân muốn mua chút đồ cũng bị quản lý.
Đáng tiếc nụ cười còn chưa lan đến đáy mắt đã hoàn toàn đông cứng.
Trương phu nhân thấy Phó Hành thuần thục cầm lấy đống túi trên tay vợ và ném sang cho con trai út, tay còn lại thì cầm lấy tay Tinh Tinh nhẹ nhàng xoa bóp.
"Mua nhiều vậy mà em cũng không biết đường gọi người lên xách đồ. Nhỡ xách nặng đau tay thì phải làm sao?"
Nói xong còn lạnh lùng liếc con trai út.
Phó Ti Thận: "???"
Bố, ý của bố là gì? Con đã xách nó cả đoạn đường dài rồi đấy! Mẹ thương con nên mới cầm giúp một chút, bố không thương con thì cũng đừng trách nhầm người vô tội chứ!
Trong lòng Phó Ti Thận không ngừng gào thét, nhưng ngoài mặt lại sợ không dám nói gì.
Tốt nhất là hắn đừng đi khiêu khích uy nghiêm của bố để tìm đường chết.
Cuối cùng, một nhà ba người ngồi trong quán nước có phong cách ấm cúng uống nước ngọt.
Còn Trương phu nhân?
Người ta tức giận bỏ đi, còn để quên cả cậu trai trẻ ở lại.
Cậu thanh niên đó đành phải bắt taxi về nhà. Gia đình Tinh Tinh cũng chẳng quan tâm chuyện này, ba người vui vẻ chạy đi uống nước.
Người vui vẻ chỉ có mình Phó Ti Thận mà thôi.
Bầu không khí giữa Tinh Tinh và Phó Hành có gì đó rất lúng túng.
Phó Hành không cảm thấy gì, vẫn bình tĩnh gọi đồ ăn cho vợ. Chỉ có mình Tinh Tinh cảm thấy mâu thuẫn.
"Sao anh lại ở đây?"
Cảm thấy im lặng mãi cũng không tốt, Tinh Tinh tìm bừa một chủ đề, chủ động phá vỡ im lặng.
"Anh có hẹn với ông chủ của trung tâm thương mại này ký hợp đồng, nên đặc biệt đến đây. Lúc về thì tình cờ gặp hai mẹ con."
Vì thế anh đi qua.
"Chỉ có mình anh?"
"Không phải, còn có mấy người nữa, nhưng anh bảo bọn họ về trước rồi."
"Ồ."
"..." Câu chuyện đi vào ngõ cụt, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
May là lúc này nhân viên phục vụ đã nhanh chóng mang đồ ăn lên, ba cốc nước và một đĩa đồ ăn vặt.
Phó Hành gọi cho Tinh Tinh một ly nước chè mát lạnh với lý do là: "Em cần giải nhiệt."
Tinh Tinh: "..."
Không cần đâu, cảm ơn.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn uống hết cốc nước và càn quét hết đồ ăn vặt.
Trưa nay không có tâm trạng, cô ăn không nhiều nên bây giờ đói là điều bình thường.
Điện thoại rung lên, thông báo có tin nhắn mới.
Tinh Tinh cúi đầu kiểm tra và phát hiện con trai đã gửi một tấm ảnh ba người họ đang ngồi trong quán nước vào nhóm gia đình.
Nhóm này hiện tại chỉ có sáu người, ba người đang ở đây, ba người còn lại trong nhóm cũng không quá sôi động.
【 Tiểu Thận: Muốn ăn không? Hình ảnh.jpg hình ảnh.jpg】
【 A Cẩn: Đi chơi mà không rủ! 】
【 Ngư Du: Nhìn ngon quá. Mèo tham ăn.jpg】
【 An Nhiên: @Tiểu Thận, đừng phát độc lúc nửa đêm. 】
An Nhiên đang ở nước ngoài, tính theo múi giờ thì hiện tại là buổi tối.
Sau khi khôi phục hết ký ức, Tinh Tinh có chút khúc mắc với mọi người nhưng cô lại dành yêu thương vô tận cho An Nhiên.
Đặc biệt là sau khi biết An gia đối xử tệ với An Nhiên suốt ngần ấy năm, cô lại càng đau lòng hơn.
Nếu biết trước sẽ như vậy thì năm đó cô sẽ không để An Nhiên quay về đó, mà sẽ nhận cô bé làm con nuôi và yêu thương như con gái ruột của mình.
Nhưng nếu cô thật sự nhận nuôi An Nhiên thì có lẽ con bé và con trai nhỏ của cô sẽ không thành một đôi.
Không sao, bây giờ làm con dâu của cô cũng được.
【 Tinh Tinh: @An Nhiên Nhiên Nhiên bảo bối, ở bên đó nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Nếu không đủ tiền tiêu thì nói với dì, dì Tinh sẽ chuyển cho con. 】
【 An Nhiên: Không cần đâu dì Tinh, con thật sự có đủ tiền mà. 】
Sợ Tinh Tinh lại cho mình tiền, An Nhiên vội vàng từ chối.
Cô ấy thật sự có tiền, hơn nữa cô ấy cũng lớn rồi, sao có thể không biết xấu hổ xin tiền người lớn chứ.
Tinh Tinh và An Nhiên đang nhắn tin riêng, cô không ngốc đến mức nói chuyện này trong nhóm.
Chỉ sợ con dâu cả nhìn thấy sẽ nghĩ nhiều, hoặc có thể là không. Nhưng bất kể thế nào Tinh Tinh cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Cô biết thái độ của mình đối với Ngư Du và An Nhiên không giống nhau. Cô thực sự không thể đối xử bình đẳng với hai người.
Tình cảm của cô với An Nhiên bắt đầu từ lúc An Nhiên còn nhỏ xíu, trong khi cô và Ngư Du quen biết chưa đầy ba năm.
Hai người không ở cùng một vạch xuất phát nên kết quả chênh lệch là điều bình thường.
Cũng may Tinh Tinh biết cách đối nhân xử thế, chí ít bên ngoài cô sẽ không tỏ ra mình thích An Nhiên hơn, cũng không vô duyên vô cớ đi chèn ép Ngư Du.
Mẹ chồng nàng dâu cũng không ở chung một nhà nên quan hệ có thân thiết hay không cũng không quan trọng.
Phó Hành thật sự rất bận. Anh chỉ cùng hai mẹ con Tinh Tinh uống cốc nước xong rồi vội vàng rời đi, công ty còn có việc khác cần anh xử lý.
Con trai lớn vẫn còn quá non nớt trong việc tiếp quản tập đoàn, anh không thể buông tay hoàn toàn được.
Người đi trà lạnh. Tinh Tinh cũng không còn hứng thú đi mua sắm.
Cô cầm túi xách lên ra hiệu con trai về nhà.
Phó Ti Thận lái xe đưa mẹ về. Trên đường đi, đầu ngón tay hắn không ngừng gõ vào vô lăng, vẻ mặt mất tập trung.
Không ai hiểu con bằng mẹ. Sao Tinh Tinh lại không nhận ra trong lòng tên nhóc này đang có tâm sự chứ?
Cô liếc Phó Ti Thận một cái rồi dứt khoát nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, mặt mày cứ nhăn nhăn nhó nhó làm gì. Không phải con không biết mẹ ghét nhất là người cứ nói chuyện mập mờ do dự."
"Mẹ..." Sau khi Tinh Tinh mở lời, Phó Ti Thận cũng dứt khoát hơn: "Có phải mẹ nhớ lại hết rồi không?"
Hắn quả thực không thông minh bằng bố và anh trai, nhưng cũng không ngốc. Ban đầu không nhận ra nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy. Nhất là khi mẹ hắn còn chẳng thèm che giấu.
"Ừ." Chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm, Tinh Tinh gật đầu thừa nhận.
Chiếc xe phát ra tiếng phanh gấp, hai mẹ con suýt bay ra ngoài do quán tính.
Phó Ti Thận dừng xe ở bãi đỗ xe bên đường, nghiêng đầu nhìn mẹ, cố gắng tìm kiếm dấu vết tức giận.
"Mẹ... không giận sao?"
Hắn nuốt nước bọt, khó khăn hỏi.
"Giận cái gì?" Tinh Tinh hỏi lại: "Giận con phanh gấp suýt chút nữa tiễn hai mẹ con chúng ta xuống suối vàng?"
"Con không nói chuyện này." Phó Ti Thận không có tâm trạng nói đùa với mẹ: "Mẹ biết con đang nói đến chuyện gì mà."
Hắn hơi cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai, nhỏ giọng xin lỗi: "Con xin lỗi."
Hắn đã nợ mẹ lời xin lỗi này rất lâu rồi. Nhưng may mắn là hắn vẫn còn cơ hội để trả.
Tim Tinh Tinh đập thình thịch. Trái tim mà cô vốn cho rằng đã vỡ thành trăm mảnh lại phục hồi một chút vì lời xin lỗi này.
Cô nhìn dáng vẻ hối hận của con trai mà thở dài trong lòng.
Quả nhiên trên đời này không có người mẹ nào có thể thực sự giận con mình.
4
Người mẹ ruột cực phẩm của cô là một ngoại lệ.
Trong lúc Phó Ti Thận đang ăn năn, trên đỉnh đầu xuất hiện một bàn tay ấm áp mềm mại xoa đầu hắn rồi nhanh chóng rời đi.
"Mẹ đã tha thứ cho con rồi, đừng có trưng bộ mặt u sầu đó ra nữa, xấu quá đi mất."
Tinh Tinh nói với vẻ mặt ghét bỏ, nhưng chỉ có mẹ ruột mới có thể chê con mình như thế.
Cô thực sự chưa từng trách con. Cuộc trò chuyện ác liệt lần đó chỉ khiến cô càng thất vọng về bản thân.
Mặc dù rất đau lòng, nhưng hôm nay nghe được lời xin lỗi này, đau đớn ấy đã biến mất không còn dấu vết.
Làm gì có chuyện mẹ con hận nhau cả đời chứ. Có vài lời nói xong thì thôi.
"Chúng ta đã về đến nhà."
Tinh Tinh và Phó Ti Thận xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, người giúp việc lập tức đi lên cầm giúp.
Cô mua rất nhiều đồ, phải hai người giúp việc mới cầm hết.
Cuối cùng đôi tay cũng được giải phóng, Tinh Tinh ngã vào sô pha xoa bóp cổ tay đau nhức, không khách khí sai bảo con trai: "Đi rót cho mẹ cốc nước."
"Mẹ không có tay sao?" Nói thì nói thế nhưng Phó Ti Thận vẫn ngoan ngoãn vào bếp rót nước cho Tinh Tinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook