Hà Cạnh Thao.

Lúc Việt Triêu Tịch nhìn thấy cái tên này trên màn hình, ánh mắt anh bỗng chốc trở nên ảm đạm.

Hai người nhìn nhau một hồi rồi Tần Tranh cầm điện thoại lên, chậm rãi đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất.

Hà Cạnh Thao đang muốn xác nhận với cô thời gian tới công ty tổ chức hôn lễ: “Chủ nhật tuần sau đi, được không?”

“Ừm, gần đây tiến độ công việc cũng được đẩy nhanh rồi, thứ Bảy có khả năng sẽ tăng ca, chủ nhật thì không cần.”

“Vậy ba giờ chiều thứ Bảy, cậu với Nặc Nặc tới đó trước, xong việc tớ tới đón hai người đi ăn bữa cơm chiều.”

“Được, không thành vấn đề.”

Tần Tranh tắt điện thoại, thấy Việt Triêu Tịch cũng đứng dậy khỏi bàn ăn, đi về phía cô đang đứng.

Cô lấy lại bình tĩnh, nhìn anh đẩy cửa sổ sát đất ra, đứng đối diện với cô. Vẻ mặt của anh nhàn nhạt, chỉ là giữa hai đầu mày hơi nhăn lại.

Công việc buổi sáng có vấn đề gì làm cho anh phiền não sao?

Tần Tranh đột nhiên rất muốn vươn tay vỗ về anh, để anh đừng làm ra vẻ mặt như vậy nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn đặt tay bên hông, không hề đưa lên.

Ánh mặt trời chiếu xuống, bóng của hai người gần như chồng lên nhau.

“Nói chuyện xong rồi à?”

Tần Tranh gật đầu: “Anh ăn xong rồi sao?”

“Ừm, em lại ăn thêm chút đi.”

“Không cần đâu.” Tần Tranh dời tầm mắt, nhìn về phía xa xăm,

Hồ Kính xa xa lấp lánh ánh nắng, núi non phản chiếu như gương.

Tầm mắt cô chuyển từ những đóa hoa hồng đá quý màu hồng Lonza tới hàng chuối xanh mướt.

Khoảng sân của căn biệt thự bên cạnh được dọn dẹp rất sạch sẽ, nước trong hồ bơi được ánh nắng của mặt trời chiếu rọi, xanh thẳm như biển.

Việt Triêu Tịch nhìn theo tầm mắt của cô: “Lần sau tới, tôi dẫn em đi bơi.”

Tần Tranh nắm chặt điện thoại trong tay: “Anh và nhà cách vách thân thiết lắm sao?”

Việt Triêu Tịch khẽ gật đầu, lại lần nữa ngước mặt lên quan sát vẻ mặt của cô.

Anh không biết cô đột nhiên muốn rời khỏi là có liên quan gì tới Hà Cạnh Thao không?

Nhưng trong lòng anh rất bất an, lo được lo mất, tất cả cũng bởi vì cô.

Tần Tranh không muốn nhìn thẳng anh, cô cúi đầu, sợi tóc rũ xuống hai bên má.

Việt Triêu Tịch thở dài, duỗi tay vuốt ve vành tai cô, lòng bàn tay ấm áp làm cơ thể cô run rẩy.

Mắt thấy anh ngày càng gần, như đang muốn nói gì đó với cô.

“Bây giờ anh có thể đưa tôi về chưa?” Tần Tranh cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói ra lời này.

Tay Việt Triêu Tịch dừng lại, sau đó chầm chậm dời xuống hai bên má của cô, đầu ngón tay làm như lơ đãng xẹt qua da thịt cô.

Hô hấp của Tần Tranh cứng lại, cô nghiêng đầu yên lặng nhìn tay anh từ từ buông xuống.

“Được.”

Buổi chiều, sau khi Việt Triêu Tịch đưa Tần Tranh trở về, anh lại quay về biệt thự.

Anh cố ý để trống thời gian nhưng cô lại đi rồi, làm cho tim anh thoáng chốc trỗng rỗng một góc.

Anh im lặng ngồi trước bàn ăn, vừa rồi anh vẫn chưa kịp ăn thử canh cô nấu.

Anh tự múc cho mình một chén, cúi đầu nhìn thấy nấm tuyết trắng đang nổi bên trong chén canh.

Vớt lên một cây, anh mới phát hiện ra nấm Khẩu Bắc nhồi thịt.

Anh ăn thử một miếng, bên trong không chỉ có thịt băm mà còn có cả măng đinh, chân giò hun khói, còn có cả nấm viên Khẩu Bắc xắt nhỏ.

Mướp hương ngọt, nấm tươi ngon, kết hợp lại với nhau làm cho mùi vị vô cùng ngon miệng.

Anh nhớ lúc còn học đại học, bọn họ được phân cùng một nhóm, có khi mọi người sẽ cùng tới nhà anh để hoàn thành bài tập.

Lúc tới thời gian ăn cơm, anh chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài thì Hà Cạnh Thao bên cạnh ngăn cản anh: “Không thấy Tần Tranh đang ngứa tay sao?”

Khi đó mọi người không hiểu ý của anh ta, còn Tần Tranh cũng chỉ mỉm cười không lên tiếng.

Hà Cạnh Thao cười nói: “Ông ngoại Tần Tranh là ông chủ một quán ăn, tay nghề nấu nướng của cậu ấy rất tốt, chúng ta có lộc ăn rồi.”

Việt Triêu Tịch cũng nhân cơ hội đi mua đồ với Tần Tranh, cô không thích đi siêu thị mà thích tới chợ nông sản hơn.

Cô sẽ hỏi khẩu vị của từng người để chọn món nấu, cũng sẽ dựa vào tình hình thực tế mà điều chỉnh món ăn.

Khi anh nhìn thấy dáng vẻ khom lưng lựa chọn đồ một cách tỉ mỉ của Tần Tranh, suy nghĩ ở trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.

Anh muốn yêu đương với cô, muốn cô đích thân xuống bếp nấu ăn cho anh, chỉ nấu cho một mình anh.

Anh muốn cho cô biết, anh thích cô.

Năm ba đại học, nhóm bọn họ đạt được giải nhì về thành tích nghiên cứu khoa học xuất sắc.

Vào ngày trao giải, các thành viên trong nhóm đều mặc vest đi giày da, thậm chí cô gái duy nhất trong nhóm cũng mặc một bộ váy trắng giả vest, lẫn trong đám người mặc đồ đen rõ ràng rất nổi bật.

Chạng vạng, cả nhóm người cùng nhau đi ăn, lúc sắp xong bữa tiệc, Việt Triêu Tịch đi ra ngoài gọi điện thoại cho Lâm Tố Phong.

“Đồ chuẩn bị tới đâu rồi?”

Lâm Tố Phong cười cười nói: “Chuẩn bị thế trận tỏ tình lớn như vậy, đến lúc đó tớ cũng phải tới chứng kiến mới được.”

Việt Triêu Tịch im lặng, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo ý cười: “Cậu đừng có dọa cô ấy.”

“Vậy sáng mai tớ lại đến nhé? Dù sao cũng ở bên cạnh, thật sự rất tiện.”

“Tớ chỉ muốn nói cho cô ấy biết tâm ý của mình thôi, cái khác thì để cô ấy từ từ suy nghĩ.”

“Việt Triêu Tịch, thì ra cậu cũng có lúc không chắc chắn!”

Việt Triêu Tịch cười cười, tắt điện thoại, chờ đến khi anh trở lại bàn ăn, đẩy cửa ra, lại nhìn thấy bên trong chỉ còn một mình Tần Tranh.

Cô đưa lưng về phía anh, cầm một bức thư đã gấp lại nhét vào bên trong một chiếc áo vest được móc trên giá treo đồ.

Anh ngẩn người, không nhịn được lên tiếng: “Những người khác đâu rồi?”

Tần Tranh xoay người lại, vẻ mặt cô vừa thẹn vừa hoảng: “Vừa nãy thấy nhóm đạt giải nhất ở bên cạnh nên mọi người qua đó kính rượu hết rồi.”

“Ừm.”

Việt Triêu Tịch cúi đầu, anh đang nghĩ xem lát nữa làm thế nào để hẹn cô ra ngoài thì những người khác đã trở về.

Vừa hay tan tiệc, lúc đi ra ngoài, anh im lặng lấy áo của mình trên giá xuống.

Bỗng nhiên liếc nhìn áo vest của Hà Cạnh Thao bên cạnh, thấy lá thư kia rơi ra khỏi túi áo của anh ta.

Việt Triêu Tịch bình tĩnh nhặt lên, sau đó từ từ đi tụt về phía sau, lặng lẽ mở lá thư kia ra.

Là một bức thư tình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương