Tra Công Nhẹ Chút Đi!
7: Thằng Câm Này Mày Muốn Chết Sao 2


Tôi bị hai gã kéo đến một nhà kho bỏ hoang gần đó, nghe gã đầu trọc vừa chạy vừa hỏi:
“Ê ê, lôi nó theo nãy giờ chi cho mất công vậy mày?”
“Nó giàu mà nhị ca, bắt nó ký giấy nợ hay tống tiền, thiếu gì chuyện để làm! Nhị ca ở đây canh nó, em đi vô bẩm báo!”
Mặc dù đang tình thế cấp bách tôi không khỏi buồn cười, hai người này cứ nghĩ rằng tôi giàu là sao ta.

Mà thời buổi hiện đại, bọn họ gọi nhau gì mà đại ca nhị ca, đúng là lậm phim kiếm hiệp quá thể rồi!
Tôi đứng một chút thì thấy tên áo hoa hùng hổ đi ra, nói: “Lôi nó vô đi nhị ca!”
Tôi bị bọn chúng lôi vô trong căn nhà bỏ hoang, mặc dù buổi trưa nhưng bên trong chỉ nhìn thấy mờ mờ, trên tường gạch bám đầy rêu còn bị bọ đóng thành từng mảng, cột nhà phía trên lung lay như sắp gãy, mà bọn chúng tụm lại với nhau cũng có hơn mười người.
“Nó đây nè đại ca, mặc dù nó câm nhưng có thể nghe chúng ta nói chuyện, giờ tính sao với nó đây đại ca?” Gã đầu trọc đi về phía người đàn ông đeo dây chuyền vàng nói luôn một lèo.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng mặc dù không xăm rồng trổ phượng, nhưng nhiều năm lăn lộn bụi đời khiến ông ta toát ra mùi vị lì đòn và gian giảo hơn hẳn mấy gã kia.


Ông ta lại gần tôi, nhìn kỹ gương mặt tôi một hồi mới tặc lưỡi hỏi: “Xét hết đồ trên người nó chưa?”
“Xét rồi nhưng không thấy gì hết đại ca, nhưng rõ ràng quần áo nó toàn hàng đắt tiền.

Hay mình như cũ bắt nó ký giấy nợ hả đại ca?”
“Tiền, đương nhiên phải lấy, nhưng có thể lấy bằng nhiều cách.” Người đàn ông đeo dây chuyền vàng vừa nói vừa tiếp tục đưa ánh mắt bẩn thỉu ngang dọc người tôi khiến tôi cảm thấy ớn lạnh từng hồi.
Ông ta nhấc tay phải lên, nhìn tôi cười mai mỉa rồi lập tức vung mạnh tay về phía tôi.

Những tưởng ông ta sẽ tát cho tôi một cái đau điếng, nhưng làm tôi kinh khủng hơn, ông ta nhấc lấy cằm tôi bắt tôi ngước lên đối diện với ông ta, lưỡi liếm môi dưới hứng thú nói:
“Ăn mặc bảnh bao không nhất thiết phải là cậu ấm, cũng có thể chỉ là hạng trai bao mà thôi.

Chờ tao bóc tem cho đã, sau đó, ha hả, đem nó tới gay bar bán cho mấy ông già ở đó, mày nhìn kĩ nó đi, đúng là kiểu mấy lão ấy thèm khát, có cách nào kiếm tiền vừa nhiều vừa dễ hơn cách này không?”
“Đúng đó đại ca, đại ca thật sáng suốt, đại ca cứ việc chơi cho thoả mãn, để tụi em tản ra canh chừng.” Nói rồi đám người đó tản vào các vị trí khuất trong nhà hoang, chỉ còn gã đầu trọc là đứng xa mấy bước ghê tởm nhìn tôi.
Tôi lúc này vô cùng hốt hoảng, lúc đầu chỉ nghĩ bọn chúng cần tiền, mà tôi không có tiền, cùng lắm để họ đánh cho một trận nhừ đòn rồi thả ra, không ngờ gã đàn ông này lắm mưu nhiều mẹo, còn là người nam nữ đều không tha.
Tuy tôi hoảng sợ, nhưng cảm nhận mấy ngón tay gã lướt trên mặt tôi càng lúc càng quá trớn khiến tôi lập tức muốn nôn, gã càng lúc càng kề sát mặt tôi, tôi ghê đến mức không màng hậu quả, nóng nảy phun cho gã một bãi nước miếng to đùng.
Sau đó tôi cố sức đứng lên chạy thẳng ra ngoài.

Nhưng chưa được mấy bước, đầu tôi nhói lên như trầy da tróc vảy, hoá ra gã túm lấy tóc tôi kéo mạnh về sau.

Tôi nặng nề ngã ngửa ra sau, gáy đập lên sàn một tiếng giòn vang.


Tôi thấy gã ngồi lên người tôi, giáng cho tôi một cái tát chuẩn xác trên mặt, sau đó thô bạo xé rách áo thun trên người tôi.
Thân thể tôi thấp thoáng lộ ra bên ngoài, gã vừa nhìn thấy mấy vết xanh tím chi chít trên người tôi, đôi mắt càng háo hức, hơi thở càng d*m dật vô cùng.

Gã “shh” một tiếng dài, sau đó là chửi thề:
“Má mày, đồ đĩ mà còn giả thanh cao, mày bị mấy thằng đàn ông chơi rồi, so sánh xem hôm nay tao hay mấy thằng đó khiến mày sống chết kêu rên hơn!”
Gã vừa nói vừa kéo quần tôi xuống, tôi nghiến răng dồn hết sức lực chống trả, nhưng chỉ làm gã ta càng thêm hưng phấn và kích thích: “Mạnh gan ghê ha, lát nữa đừng ở dưới thân ông rên rỉ đòi ông đâm mày nhiều hơn.”
Đúng lúc này điện thoại trong túi tôi rung lên hai hồi, là có tin nhắn gửi tới.
Ba năm nay, số điện thoại của tôi chỉ có một người liên hệ mà thôi, tôi không nhìn cũng đoán được đó là anh, có lẽ anh về nhà nghỉ trưa, thấy giấy nhớ tôi để trên tủ lạnh mới nhắn tin cho tôi.
Nhưng tiếng động từ điện thoại đã bị ông ta nhìn thấy, ông ta nhanh chóng đưa tay về túi tôi muốn lấy nó ra.
“A!” Tôi hốt hoảng la lên rồi bấu mạnh vào tay ông ta, tôi chỉ sợ ông ta biết được liên hệ của anh thì sẽ khó dễ cho anh.
Tôi không biết anh có quan tâm đến tình huống hiện giờ của tôi không, nhưng lương tâm nói tôi không thể khiến anh liên can với đám côn đồ này, càng không thể để anh nhìn thấy bộ dạng gớm ghiếc lúc này của tôi.
Lúc này điện thoại lại rung lên hai hồi, anh lại gửi thêm tin nhắn thứ hai.


Không biết có chuyện gì xảy ra, đây là lần đầu tiên anh gửi liên tiếp hai tin nhắn cho tôi.
Tôi càng giữ chặt miệng túi, cố gắng để ông ta không thể lấy điện thoại ra, mà ông ta buông buông thả thả, như thể giùng giằng chơi đùa với tôi.

Tay phải ông ta không ngừng cạy tay tôi để lấy điện thoại, tay trái lại cố ý lướt qua nơi đó của tôi, khiến tôi vừa gấp vừa sợ đến hoảng loạn tột cùng.
Điện thoại lúc này lại rung lên từng hồi dai dẳng, hình như là anh gọi cho tôi.
Mà giằng co một hồi gã ta đương nhiên chiếm ưu thế, tay tôi bị gã đặt lên đỉnh đầu rồi ép chặt trên sàn, gã “hừ hừ” cầm lấy điện thoại, tôi thấy gã cười đểu nhấn nghe, còn cố ý bật loa to.
“F* cậu đang ở đâu, dám không trả lời tin nhắn của tôi rồi sao? Giận lẫy vì tôi chơi cậu rồi bỏ đi? Hãy giận lẫy vì tôi thấy cậu bị bắt nạt mà không ra tay? Cậu nghĩ cậu là ai? Thật sự cho mình là quan trọng với tôi sao? Về nhà ngay đi! Right now!”
Anh nói một tràng dài, giọng điệu cáu bẳn điên tiết, khi anh vừa định ngắt máy thì tôi nghe rõ ông ta nói vào trong điện thoại: “Nó đang bị tao chơi! Nghe kỹ chưa thằng chó này!”
Sau đó là mấy tiếng “tít tít” vang lên, ông ta mỉm cười với tôi khiến tôi sởn hết da gà, điện thoại lập tức bị ông ta dùng lực lớn quăng mạnh lên tường gạch vỡ nát.
“Bây giờ thì bắt đầu nào.” Ông ta vừa nói vừa híp mắt áp người lên tôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương