Tòng Long
-
Chương 10: Kháng chỉ
Thoắt một cái đã hai mươi ngày trôi qua. Hoằng lại có ngày nghỉ, vị võ sư Lôi đại tráng kia quả nhiên không phụ lòng người mong đợi, chống cự được đến khi Hoằng nhận được bổng lộc.
Quan Thượng thư và Đô úy của chín cửa hiện giờ đang cực kỳ bận rộn ở trong ngự thư phòng, chân không chạm đất sử dụng tốc độ nhanh nhất để sắp xếp xong xuôi ngự giá và hộ vệ cho chuyến hành trình. Cùng thời điểm, bộ Hộ gom bạc đã xong, một lượng bạc lớn đã về đến tay Hoàng đế. Các viện trong triều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ý chỉ ban xuống, chư thần đều một lòng lao tới chiến cuộc.
Hôm nay Dung Dận lâm triều. Vừa bãi triều đã có quan tham chính đến thông báo rằng gia chủ của ba gia tộc đã đến ngoại thành, hiện đang chờ được tiếp kiến.
Dung Dận lập tức hạ chỉ, để quan Thượng thư mang theo Lý chánh sự, ngự giá ngày mai thân chinh đến ngoại thành.
Ngoại thành cách hoàng thành khoảng ba ngày đường, trong triều có lệ cũ, Lục Hợp tướng quân, gia chủ đại tộc, phong phiên thân vương không được phép vào trong hoàng thành, muốn yết kiến đế vương thì phải chờ ở ngoại thành. Những người này hoặc nắm trong tay thực quyền, hoặc có quyền thừa kế ngôi vị Hoàng đế, nếu để mặc cho bọn họ dẫn binh vào hoàng thành thì sẽ khó tránh khỏi khiến cho thần dân hiềm nghi. Nhưng nếu bắt bọn họ một mình một ngựa tiến vào thành thì bản thân bọn họ lại nghi ngờ Hoàng đế đang muốn gậy ông đập lưng ông. Đã nghi ngờ lẫn nhau như vậy thì chi bằng mỗi bên lùi một bước, tìm nơi khác để gặp nhau. Đêm trước ngày xuất phát, trước khi hai người chuẩn bị đi ngủ, Dung Dận đột nhiên nhớ tới còn hai ngày nữa thì đến ngày nghỉ của Hoằng. Y không muốn chiếm dụng ngày nghỉ của hắn nên nói: “Ngày mai ngươi cứ ở lại trong cung đi, không cần phải đi cùng ta.”
Hoằng rất kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Dung Dận.
Dung Dận đè bả vai hắn xuống nói: “Hiện giờ là năm mới, tướng quân mang binh quay về báo cáo công việc, trong đó có không ít người từng là ngự tiền ảnh vệ, ngươi sắp xếp lại lý lịch của bọn họ, chờ đến lúc về ta muốn xem thử.”
Hoằng đáp ứng. Do dự một lát rồi thử thăm dò: “Nhân số cũng không nhiều, thần có thể đi theo phụ giúp bệ hạ, đợi khi trở về làm cũng còn kịp.”
Dung Dận khẽ lắc đầu, Hoằng không lên tiếng nữa, đành phải ôm thật chặt cánh tay của bệ hạ, chôn mặt vào trong cổ của Hoàng đế.
Trong đầu Dung Dận bây giờ toàn là kế hoạch nghị sự cùng các gia chủ, không yên lòng vuốt ve thân thể trần truồng của Hoằng, thật lâu sau y lấy chăn bọc hắn thật chặt, ôm lấy người dưới thân ngủ thiếp đi.
Sang ngày hôm sau, Dung Dận dẫn theo tùy tùng oai phong ngự giá đến ngoại thành. Trong cung đã sớm bố trí thật tốt lộ trình, trên đường đi có thị vệ hộ tống, thuận lợi mà đến nơi.
Ngoại thành, dân gian thường quen gọi là tiểu hoàng thành, cũng hệt như ở trong cung, chấp chính ở ngoại điện, đế vương thì nghỉ ngơi trong điện. Tử cấm thành có bốn dãy cung điện, là nơi an trí cho quyền thần đi theo ngự giá. Lần này Dung Dận đi ngoại trừ mang theo tùy tùng thì gần như đã kéo toàn bộ tham chính viện theo cùng, chờ sắp xếp đâu vào đấy thì lại mất thêm bảy tám ngày nữa. Nơi đây đã mười mấy năm không được nghênh giá, giờ có đại sự như vậy khó tránh khỏi luống ca luống cuống. Trước lúc gặp mặt lại còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người thử thức ăn trong lúc vô tình đã làm đổ chum nước trà, làm bẩn lễ phục.
Với những lần yết kiến chính thức như thế này, trong cung luôn chuẩn bị hai bộ lễ phục để thay đổi, một bộ bị bẩn cũng không xem như chuyện lớn. Nhưng để đề phòng chuyện không may xảy ra, Dung Dận vẫn phái người quay về hoàng thành lấy thêm một bộ nữa. Đợi đến lúc mọi thứ đã sẵn sàng, Hoàng đế đầu đội mũ miện nạm ngọc, thân mang lễ phục tiếp đón ba vị gia chủ, ban thưởng yến tiệc, khen ngợi công lao của các gia chủ.
Chờ xong xuôi toàn bộ nghi thức, lại nghỉ thêm ba ngày mới triệu kiến thật sự. Trong ba ngày này, Dung Dận bố trí cho toàn bộ quan tham chính ở tại ngoại điện, chỉnh sửa điều lệ nghị sự thật dài. Đến ngày cuối cùng, y ngồi trong ngự thư phòng sai người đọc lại lần cuối cho y nghe, yên lặng ghi nhớ.
Trong nháy mắt, ánh tà dương đã dần tàn. Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngói lưu ly trong thâm cung, lấp lánh ánh sáng li ti. Cây ngân hạnh đầy lá sừng sững đứng trong cung, một ngọn gió thổi qua khiến cho lá vàng rào rào rơi trên mặt đất. Cung nhân đang cầm chổi đứng ngủ gật, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đạp trên lá vàng khô. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi đang đứng trước mặt, hắn khoác áo choàng màu đỏ sậm, chỉ bạc trên vai rũ xuống trước ngực.
Đây là trang phục của nhất đẳng ngự tiền ảnh vệ. Cung nhân giật mình, vội vàng quét lấy quét để bậc thang trên đại điện.
Hoằng đạp chân lên bậc thang, bước vào trong đại điện.
Trong lòng hắn hồi hộp cực kỳ.
Ngoại thành cử người tới, nói muốn lấy lễ phục cho Hoàng thượng, hắn lập tức tóm lấy cơ hội mang y phục đến cho bệ hạ.
Hắn chẳng qua là… quá nhớ nhung bệ hạ. Dù chỉ được gặp mặt trong chốc lát thôi cũng tốt rồi.
Nhưng khi vừa vào cung, hắn ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí nặng nề quen thuộc, khí thế uy nghiêm của đế vương đang bao trùm lấy nơi đây, hắn bỗng cảm thấy sợ hãi không thể kiềm chế.
Bởi vì hắn dám kháng chỉ.
Rõ ràng bệ hạ muốn hắn lưu lại hoàng thành, nhưng chỉ mới mười ngày trôi qua, hắn lại tự tiện chạy đến đây.
Nhìn y một chút thôi rồi sẽ đi ngay, chỉ một chút thôi…
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng y ở xa xa, hắn lại không kiềm chế được, chân không tài nào cất bước.
Nếu như bệ hạ nhìn thấy hắn, y có tức giận hay không? Hắn sẽ quay về ngay, chỉ cần được nói với bệ hạ một câu là đủ rồi.
Hoằng vừa hồi hộp vừa trông mong, chậm rãi bước vào trong điện.
Gian ngoài điện có rất nhiều thần tử đang đứng chờ. Bởi vì phải chờ lâu, cung nhân bánh trái và nước trà bày đầy một bàn. Có lẽ là chư thần không ai có tâm trạng ăn uống, ai ai cũng tâm thần không yên xì xào bàn tán. Cung nhân đứng bên ngoài nhìn thấy Hoằng, biết vị này không cần phụng chỉ, cứ trực tiếp dẫn hắn đến ngồi chờ ở ngoài bình phong.
Chờ nghị sự bên trong chấm dứt, Hoằng hít một hơi thật sâu, từ từ đi vào.
Hắn quá hồi hộp, vừa bước vào lập tức quỳ một gối xuống đất, hành đại lễ nói: “Bệ hạ.”
Dung Dận giật nảy mình, hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Hoằng ngẩng đầu lên, nhìn Dung Dận đáp: “Đưa lễ phục cho bệ hạ.”
Dung Dận bỗng thấy không vui. Đường từ hoàng thành đến đây vất vả, y phục lẽ ra phải để cho người của phủ Đô úy mang đến, chắc chắn là đã có kẻ lười biếng, bắt Hoằng phải chạy đến đây. Y lạnh mặt hỏi: “Ai sai ngươi tới?”
Hoằng vừa nhìn thấy sắc mặt của Dung Dận không tốt, lập tức hoảng sợ, cả buổi không nói nên lời, chỉ biết ấp úng: “Thần…”
Dung Dận khoát tay cắt đứt lời nói của Hoằng. Lúc này y không có thời gian để quản những chuyện nhỏ nhặt như vậy, chỉ đơn giản nói: “Ngươi về tẩm điện nghỉ ngơi trước, chờ ta rảnh rỗi rồi nói sau.”
Hoằng không dám nói thêm gì nữa, lập tức khom người lui ra ngoài, kế đến lại có bề tôi xin cầu kiến, Dung Dận vừa quay đầu đã quên sạch chuyện của Hoằng.
Y bận rộn đến tối khuya mới trở về tẩm điện. Lần này triệu kiến gia chủ của ba gia tộc, y có vài giao dịch rất lớn, y dày công dụ dỗ, giăng bẫy âm hiểm chờ đối thủ cắn câu, ba người kia toàn là những kẻ lãnh đạo đa mưu túc trí của các gia tộc lớn, so sánh với bọn họ thì y vẫn còn non lắm, cần phải cẩn thận, dù chỉ một lời nói hay một hành động cũng không được phép sai lầm. Cung nhân sửa sang lại áo mũ ngày mai cho y, y vừa xem xét lễ phục vừa đọc lại những hạng mục công việc ngày mai cần giải quyết thêm lần nữa.
Mặt y trầm như nước, không nói một lời, nhất cử nhất động nghiêm trang, đây là uy nghi của bậc đế vương mà hàng năm y vẫn dồn hết tâm trí để duy trì, đã thành thói quen nên y không cảm thấy gì, thế nhưng Hoằng lại bị y dọa sợ mất hồn mất vía.
Một mình đi về tẩm điện, hắn đã ngồi chờ ở đây hết ba canh giờ.
Mong ngóng và vui sướng ngập tràn trong lòng trước đó đã sớm bay đi mất, giờ phút này trong hắn chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Hắn kháng chỉ ra khỏi hoàng thành, từ đầu tới cuối bệ hạ lại chẳng nói một câu. Hắn cũng không biết được đằng sau biểu cảm lãnh đạm của bệ hạ đang che giấu bao nhiêu phần tức giận.
Ý chỉ của đế vương, không ai được phép làm trái. Hắn thân là ngự tiền ảnh vệ, một khi đã không tuân theo lệnh thì sẽ đánh mất đi lòng tín nhiệm của bệ hạ.
Lúc đó nhất thời hồ đồ, không suy nghĩ được nhiều như vậy, đứng trong ngự thư phòng bị bệ hạ tạt một gáo nước lạnh khiến cho cánh cửa trong lòng hắn lạnh lẽo vô cùng tận.
Chờ rất lâu mới thấy bệ hạ trở về tẩm điện, hắn vội vàng đứng lên nghênh đón tạ tội, bệ hạ chỉ lạnh nhạt liếc hắn, không nói gì.
Hắn thật sự rất sợ sự lặng im của bệ hạ.
Mãi mãi không biết được lúc nào thì bệ hạ sẽ phán xử. Chỉ có thể chờ đợi, chỉ biết chờ đợi. Chờ tới khi từ đầu đến chân đều run rẩy cũng vẫn phải chờ.
Hoằng đứng ở mép giường, nơm nớp lo sợ, gần như tuyệt vọng nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoàng đế, chờ bệ hạ quay đầu lại.
Chờ đến khi Hoàng đế xoay người, hắn nhìn thấy trong tay y có một bộ áo quần màu đen. Màu đen lạnh lẽo trang nghiêm kia kéo hắn trở lại mười mấy năm về trước, khi hắn đang đứng trước tam đường hội thẩm, cũng là trong đêm tối như vậy, nền gạch lúc đó cũng lạnh ngắt hệt như bây giờ, hắn quỳ ở chính giữa đại điện, bị vô số người soi mói bằng ánh mắt rét căm, bị ép cởi sạch quần áo, thân thể trần trụi quỳ tạ ơn, tiếp nhận ngự tứ.
Từ nay về sau sẽ không còn ai quan tâm tới hắn nữa.
Bệ hạ cầm áo quần màu đen tiến đến gần. Đôi môi của hắn bỗng trắng bệch, trong nháy mắt sợ hãi tột độ, bịch một tiếng quỳ xuống, vừa mở miệng giọng nói đã vỡ tan, run rẩy nói: “Bệ hạ!”
Dung Dận cầm áo quần vốn đang định treo lên giá, bị Hoằng làm cho sợ hết hồn, vội vàng chạy đến đỡ hắn. Áo quần trong tay rũ ra trước mắt, Hoằng nhìn thấy một mảng đen đặc, tức khắc sợ đến vỡ mật, lộn nhào xuống tránh ở dưới giường.
Dung Dận cuống quít cúi người ôm lấy Hoằng, thấy hắn né tránh cánh tay của mình, lập tức hiểu ra ngay, y vội vã che mắt hắn, kêu hai tiếng “Hoằng” rồi ôm thật chặt hắn vào trong lòng: “Suỵt — Ngươi sờ xem, sờ thử xem, đây là đồ ta mặc.”
Y nắm lấy tay Hoằng, để hắn sờ lên lớp vải màu đen kia. Chất vải trơn mềm quấn lấy ngón tay co rút của Hoằng, qua cả buổi trời Hoằng mới nhận ra đây không phải là chất liệu bình thường mà hắn hay cảm nhận được. Hắn bỗng thở phào nhẹ nhõm, chầm chầm ngã xuống đất. Trái tim lúc này vẫn đang còn đập thình thịch, khiến cho mắt hắn mơ màng không thể nhìn rõ. Hắn hít thở dồn dập, nằm trong vòng tay Dung Dận lắc đầu lia lịa, muốn xua tan mồ hôi lạnh còn đang dính trên lông mi. Hắn trông tựa như một con vật nhỏ yếu ớt bị người khác ức hiếp, bị con người nắm chặt trong lòng bàn tay nhưng không dám giãy giụa thoát thân, chỉ có thể lén lút liếm láp vết thương của mình.
Dung Dận đau lòng tới mức ngực như vừa bị ai đấm vào, y nắm chặt bả vai hắn lay thật mạnh, ruột gan rối bời hỏi: “Đang yên đang lành tại sao lại sợ hãi đến mức này? Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Y lay lay bả vai của Hoằng, không ngừng tra hỏi, hỏi đến mức Hoằng không cách nào tránh đi được, hắn ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của Dung Dận nhẹ giọng nói: “Thần… Thần kháng chỉ tự ý ra khỏi hoàng thành, xin bệ hạ giáng tội.”
Dung Dận mù mờ một hồi mới hiểu ra, trong lòng run rẩy dữ dội, tim đập loạn nhịp cả buổi mới nói: “Ngươi đã là người của ta, vậy mà ngươi vẫn chưa hiểu ra sao? Ngươi và ta là một, ta trách tội ngươi khác nào tự trách tội chính mình, ta làm sao có thể để cho ngươi chịu uất ức như thế?”
Y vừa nói xong, trong lòng cảm thấy nặng nề vô cùng.
Sao lại có thể sợ đến mức như vậy. So với ngay cả chó con mèo con nuôi trong nhà cũng không bằng.
Sợ y, không tin tưởng y. Đây lại chính là người đầu ấp tay gối của y.
Y biết tất cả mọi người ai cũng sợ y. Nhưng mà, đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy.
Cũng sắp động lòng mất rồi.
Dung Dận luống cuống trong chốc lát, đột nhiên nhìn thấy đai lưng đang treo trên giá gỗ, trên đó có một chiếc ngọc bội làm bằng ngọc san hô rất đẹp, dưới ánh nến tỏa sáng rực rỡ. Y đứng dậy tháo ngọc bội ra khỏi đai lưng. Ngọc bội này chỉ lớn bằng ngón tay cái, năm đó lúc tổ tiên chinh phạt đã mang theo rồi truyền cho đến tận hôm nay, giờ nó là một phần trong mười đức độ treo trên lễ phục, mang trong mình ngụ ý “Chữ tín”. Y cân nhắc cầm miếng ngọc bội kia trở về ngồi bên cạnh Hoằng, cúi đầu nhìn hắn, cả buổi không nói một tiếng nào.
Hoằng nằm dưới chân Dung Dận, chầm chậm ngẩng đầu lên. Hắn vừa sợ hãi vừa yếu ớt, bóng ma quá khứ và sự bất lực đã hiển lộ rõ ràng trước mắt bệ hạ, so với lúc cởi sạch quần áo lại càng trần trụi hơn. Hắn gấp gáp muốn được ôm, muốn bệ hạ bảo vệ hắn, muốn được che chở trong hai cánh tay của bệ hạ. Hắn ngưỡng mặt lên nhìn vị đế vương kiêu ngạo, nuốt xuống tất cả những lời thỉnh cầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Không tuân thủ lễ nghi quân thần, thần xin lui.”
Dung Dận nói: “Ngươi có thể lui đến nơi nào chứ.”
Y đặt ngọc bội vào trong lòng bàn tay của Hoằng, nói: “Chữ tín của thiên tử, nặng hơn cả giang sơn. Ngươi không tin ta, thì cũng phải tin vào thứ này. Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ khiến ngươi phải tổn thương, đừng sợ.”
Hoằng yên lặng nhận lấy ngọc bội, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Dung Dận lập tức bế hắn lên. Thấy người hắn lạnh như băng, nhanh chóng ôm người đến bồn nước ở gian kế bên tẩm điện, đặt vào trong nước ấm. Hoằng vừa chạm nước đã tức khắc lặn xuống, ngay cả mũi miệng cũng ẩn dưới nước, chỉ lộ mắt ra ngoài. Dung Dận nhịn cười không được, dịu dàng nói: “Cởi quần áo ra.”
Y quay về tẩm điện, phái người truyền chỉ lùi buổi triệu kiến ngày mai trễ một ngày rồi gọi cung nhân đến chỉnh sửa lễ phục. Nữ quan nhìn thấy trên đai lưng lễ phục thiếu mất ngọc bội chữ tín, hoảng sợ tới mức hoa dung thất sắc, Dung Dận lập tức lạnh lùng mắng: “Hoảng sợ cái gì? Không được truyền tin ra bên ngoài, đi tìm thứ gì gần giống như thế gắn vào.”
Hoằng nằm trong bồn nước nghe thấy, nắm chặt ngọc bội đưa lên ánh sáng nhìn một chút.
Dung Dận lo liệu mọi chuyện xong, tìm một sợi dây chuyền rồi quay về bồn nước xem Hoằng. Hoằng đã cởi bỏ quần áo, nằm trong nước vuốt ve miếng ngọc bội. Dung Dận nửa quỳ bên cạnh bồn, xâu dây rồi đeo ngọc bội lên cổ Hoằng, nhẹ giọng nói: “Đừng để cho ai nhìn thấy.”
Hoằng lại ngụp xuống nước, ở dưới nước sờ lên ngọc bội ở trên ngực. Hắn thấy bệ hạ đang ngồi bên thành bồn ngắm mình, từ từ tiến lại gần, hai tay vịn lên thành bồn, nhẹ nhàng lướt ra khỏi mặt nước, cơ thể ướt đẫm như một chú cá, chui vào trong lồng ngực của Dung Dận.
Dung Dận mở hai cánh tay lập tức ôm lấy Hoằng, thấy hắn vừa xấu hổ vừa e sợ rũ mắt, lại hoàn toàn ỷ lại mà chui rúc vào trong ngực mình, trong phúc chốc y thấy vừa đau lòng vừa xót xa khó có thể kiếm chế, tim Dung Dận đập thình thịch, cúi thấp đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Hoằng.
Y khẽ khàng thăm dò đôi môi run run của Hoằng, sau đó chậm rãi làm cho nụ hôn sâu sắc hơn, đợi đến lúc Hoằng hiểu được, sợ sệt dùng đầu lưỡi mà đáp trả, Dung Dận lại hôn càng sâu, hoàn toàn chiếm đoạt môi lưỡi của hắn. Y ôm chặt Hoằng kéo dài nụ hôn, đột nhiên mất thăng bằng, Hoằng ôm y chống giữ nhưng cũng không đỡ được, hai người cùng té vào trong bồn nước.
Dung Dận trồi lên từ mặt nước, kéo Hoằng lên nhịn không được nở nụ cười. Hoằng cũng cười, cười rộ hai mi mắt cong cong. Dung Dận nhìn hắn, vẫn cảm thấy rung động, mười ngón tay giao nhau, ở trong nước hôn thêm một lúc lâu nữa.
Hai người tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường, vẫn cứ như mọi khi ôm chặt lấy nhau thật ấm áp. Dung Dận đè Hoằng xuống dưới người, hôn lấy hôn để lên bờ vai của hắn, cảm thấy trong lòng tựa như đang được lấp kín bằng lông tơ, cực kì mềm mại. Y vừa vuốt ve cánh tay của Hoằng, vừa hỏi: “Rốt cuộc là ai đã sai ngươi đến đây? Người của phủ Đô úy ngay cả ảnh vệ của ta cũng dám sai bảo, quả thật càng ngày càng to gan.”
Hoằng bất an, nghiêng đầu nhìn Dung Dận, nhẹ giọng nói: “Là thần… Thần muốn gặp bệ hạ.”
Dung Dận ngẩn ngơ, chợt nhớ đến ngày hôm đó trước khi đi, Hoằng quả thật có thử thăm dò, ý muốn đi cùng nhưng lại gặp lúc lòng y không yên mà bác bỏ. Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, y đã sớm có thói quen độc đoán chuyên quyền, Hoằng chuyện gì cũng đều nghe theo lời y, mà y cũng không cảm thấy như thế có gì là sai trái.
Không quan tâm đến ý muốn của Hoằng, cũng không cho phép hắn làm trái, thậm chí còn lạnh mặt không để ý đến hắn, Hoằng không sợ mới là lạ.
Từ lâu y đã là một người sắc bén khó gần, cứ thế mà quên luôn người này là người đầu ấp tay gối với mình. Hôm nay đối xử lạnh nhạt với Hoằng như vậy, không biết đã tổn thương hắn biết bao nhiêu rồi.
Dung Dận vừa thương yêu vừa xấu hổ day dứt, y cắn lỗ tay hắn nói: “Lần sau… Ngươi muốn đến thì cứ đến. Nhìn thấy ngươi, trong lòng ta đã rất vui. Lúc xế chiều trong thư phòng có quá nhiều người nên ta không thể biểu hiện ra.”
Hoằng nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ cũng có lúc cảm thấy vui sao?”
Dung Dận nói: “Ừ. Những lúc có ngươi ở bên cạnh ta thấy rất vui.”
Hoằng cúi đầu xuống, hôn lên đầu ngón tay của Hoàng đế.
Có thể được hầu hạ người, có tư cách được bệ hạ yêu thương, hắn cũng thấy rất vui.
Bọn họ ngủ một giấc đến tận hừng đông, rồi cùng nhau ngồi ăn bữa sáng. Bởi vì đã dời thời gian triệu kiến cho nên Dung Dận có được một ngày nhàn rỗi, y mang Hoằng đến lâm viên du ngoạn. Thời tiết đầu thu, mặc dù còn ấm áp nhưng cây phong lớn cũng đang dần chuyển đỏ. Bọn họ đến dòng suối nhỏ dưới chân núi, bắt được một con cá béo mập, mặc dù biết rõ là do trong cung nuôi nhưng vẫn nướng ăn sạch sẽ.
Hai người dọc theo con đường mòn chầm chậm lên núi, Dung Dận đi phía trước, Hoằng từng bước theo sau. Mặc dù phía sau có rất nhiều cung nhân theo hầu, nhưng nếu không ai nói một lời nào thì có cảm giác như nơi đây chỉ có mỗi hai người bọn họ. Trên đỉnh núi có một cái đình nhỏ, từ chỗ này có thể nhìn thấy toàn cảnh lâm viên, tầng tầng lớp lớp cây phong, cây ngân hạnh đứng thẳng tắp, che đi mái ngói lưu ly màu đỏ trong cung. Dung Dận muốn Hoằng đến bên cạnh mình, đứng sau chiếc bàn đá khuất bóng nắm lấy tay Hoằng.
Hoằng không động đậy, Dung Dận cũng không nhúc nhích. Hai người cứ thế mà nắm tay, cùng nhau ngắm nhìn lá đỏ bay rợp trời.
Đến gần tối, Dung Dận phải chuẩn bị cho buổi triệu kiến ngày mai, y lấy tấu sớ và điều trần của chúng thần ra xem lần nữa. Còn nhờ Hoằng đọc lại tình hình ba đại gia tộc một lần cho y nghe.
Hoằng lần đầu tiên được nhìn thấy Dung Dận xử lý chính sự gần đến thế, lúc này mới nhận ra Hoàng đế đang yên lặng học thuộc lòng, chờ đến lúc tạm nghỉ, hắn nhịn không được nói: “Thì ra… Bệ hạ phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy.”
Dung Dận “Ừ” một tiếng nói: “Ba lão già đều là lão hồ ly, bây giờ còn chịu cúi đầu là do chưa nắm rõ về ta. Nếu không cẩn thận để lộ sơ hở, sau này muốn áp chế sẽ rất khó khăn. Thần tử vô lễ với vua thì có thể đuổi đi, nhưng nếu ta hồ đồ trước mặt thần tử thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.”
Hoằng nhẹ giọng nói: “Bệ hạ quan tâm bề tôi, đức độ vô ngần, chưa khi nào hồ đồ.”
Dung Dận nói: “Làm việc nào có ai không phạm sai lầm? Chẳng qua là các ngươi không nhận ra đấy thôi. Có một quãng thời gian tâm trạng ta không tốt, chẳng nhớ được chuyện gì, mỗi lần muốn triệu kiến ai cũng đều thật vất vả.”
Hoằng biết là y đang nhắc đến khoảng thời gian sau khi Tuệ Minh công chúa chết yểu, hắn thận trọng dò xét: “Vậy bây giờ tâm trạng đã tốt hơn rồi sao?”
Dung Dận đáp: “Cũng tạm ổn. Quá nhiều công việc, ta không được phép phạm sai lầm.”
Hoằng chầm chậm đưa tay ra nắm lấy ngón tay của Dung Dận, thấp giọng nói: “Thần sẽ ở bên cạnh bệ hạ.”
Dung Dận nói: “Được. Ngày mai chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau.”
Quan Thượng thư và Đô úy của chín cửa hiện giờ đang cực kỳ bận rộn ở trong ngự thư phòng, chân không chạm đất sử dụng tốc độ nhanh nhất để sắp xếp xong xuôi ngự giá và hộ vệ cho chuyến hành trình. Cùng thời điểm, bộ Hộ gom bạc đã xong, một lượng bạc lớn đã về đến tay Hoàng đế. Các viện trong triều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ý chỉ ban xuống, chư thần đều một lòng lao tới chiến cuộc.
Hôm nay Dung Dận lâm triều. Vừa bãi triều đã có quan tham chính đến thông báo rằng gia chủ của ba gia tộc đã đến ngoại thành, hiện đang chờ được tiếp kiến.
Dung Dận lập tức hạ chỉ, để quan Thượng thư mang theo Lý chánh sự, ngự giá ngày mai thân chinh đến ngoại thành.
Ngoại thành cách hoàng thành khoảng ba ngày đường, trong triều có lệ cũ, Lục Hợp tướng quân, gia chủ đại tộc, phong phiên thân vương không được phép vào trong hoàng thành, muốn yết kiến đế vương thì phải chờ ở ngoại thành. Những người này hoặc nắm trong tay thực quyền, hoặc có quyền thừa kế ngôi vị Hoàng đế, nếu để mặc cho bọn họ dẫn binh vào hoàng thành thì sẽ khó tránh khỏi khiến cho thần dân hiềm nghi. Nhưng nếu bắt bọn họ một mình một ngựa tiến vào thành thì bản thân bọn họ lại nghi ngờ Hoàng đế đang muốn gậy ông đập lưng ông. Đã nghi ngờ lẫn nhau như vậy thì chi bằng mỗi bên lùi một bước, tìm nơi khác để gặp nhau. Đêm trước ngày xuất phát, trước khi hai người chuẩn bị đi ngủ, Dung Dận đột nhiên nhớ tới còn hai ngày nữa thì đến ngày nghỉ của Hoằng. Y không muốn chiếm dụng ngày nghỉ của hắn nên nói: “Ngày mai ngươi cứ ở lại trong cung đi, không cần phải đi cùng ta.”
Hoằng rất kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Dung Dận.
Dung Dận đè bả vai hắn xuống nói: “Hiện giờ là năm mới, tướng quân mang binh quay về báo cáo công việc, trong đó có không ít người từng là ngự tiền ảnh vệ, ngươi sắp xếp lại lý lịch của bọn họ, chờ đến lúc về ta muốn xem thử.”
Hoằng đáp ứng. Do dự một lát rồi thử thăm dò: “Nhân số cũng không nhiều, thần có thể đi theo phụ giúp bệ hạ, đợi khi trở về làm cũng còn kịp.”
Dung Dận khẽ lắc đầu, Hoằng không lên tiếng nữa, đành phải ôm thật chặt cánh tay của bệ hạ, chôn mặt vào trong cổ của Hoàng đế.
Trong đầu Dung Dận bây giờ toàn là kế hoạch nghị sự cùng các gia chủ, không yên lòng vuốt ve thân thể trần truồng của Hoằng, thật lâu sau y lấy chăn bọc hắn thật chặt, ôm lấy người dưới thân ngủ thiếp đi.
Sang ngày hôm sau, Dung Dận dẫn theo tùy tùng oai phong ngự giá đến ngoại thành. Trong cung đã sớm bố trí thật tốt lộ trình, trên đường đi có thị vệ hộ tống, thuận lợi mà đến nơi.
Ngoại thành, dân gian thường quen gọi là tiểu hoàng thành, cũng hệt như ở trong cung, chấp chính ở ngoại điện, đế vương thì nghỉ ngơi trong điện. Tử cấm thành có bốn dãy cung điện, là nơi an trí cho quyền thần đi theo ngự giá. Lần này Dung Dận đi ngoại trừ mang theo tùy tùng thì gần như đã kéo toàn bộ tham chính viện theo cùng, chờ sắp xếp đâu vào đấy thì lại mất thêm bảy tám ngày nữa. Nơi đây đã mười mấy năm không được nghênh giá, giờ có đại sự như vậy khó tránh khỏi luống ca luống cuống. Trước lúc gặp mặt lại còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người thử thức ăn trong lúc vô tình đã làm đổ chum nước trà, làm bẩn lễ phục.
Với những lần yết kiến chính thức như thế này, trong cung luôn chuẩn bị hai bộ lễ phục để thay đổi, một bộ bị bẩn cũng không xem như chuyện lớn. Nhưng để đề phòng chuyện không may xảy ra, Dung Dận vẫn phái người quay về hoàng thành lấy thêm một bộ nữa. Đợi đến lúc mọi thứ đã sẵn sàng, Hoàng đế đầu đội mũ miện nạm ngọc, thân mang lễ phục tiếp đón ba vị gia chủ, ban thưởng yến tiệc, khen ngợi công lao của các gia chủ.
Chờ xong xuôi toàn bộ nghi thức, lại nghỉ thêm ba ngày mới triệu kiến thật sự. Trong ba ngày này, Dung Dận bố trí cho toàn bộ quan tham chính ở tại ngoại điện, chỉnh sửa điều lệ nghị sự thật dài. Đến ngày cuối cùng, y ngồi trong ngự thư phòng sai người đọc lại lần cuối cho y nghe, yên lặng ghi nhớ.
Trong nháy mắt, ánh tà dương đã dần tàn. Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngói lưu ly trong thâm cung, lấp lánh ánh sáng li ti. Cây ngân hạnh đầy lá sừng sững đứng trong cung, một ngọn gió thổi qua khiến cho lá vàng rào rào rơi trên mặt đất. Cung nhân đang cầm chổi đứng ngủ gật, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đạp trên lá vàng khô. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi đang đứng trước mặt, hắn khoác áo choàng màu đỏ sậm, chỉ bạc trên vai rũ xuống trước ngực.
Đây là trang phục của nhất đẳng ngự tiền ảnh vệ. Cung nhân giật mình, vội vàng quét lấy quét để bậc thang trên đại điện.
Hoằng đạp chân lên bậc thang, bước vào trong đại điện.
Trong lòng hắn hồi hộp cực kỳ.
Ngoại thành cử người tới, nói muốn lấy lễ phục cho Hoàng thượng, hắn lập tức tóm lấy cơ hội mang y phục đến cho bệ hạ.
Hắn chẳng qua là… quá nhớ nhung bệ hạ. Dù chỉ được gặp mặt trong chốc lát thôi cũng tốt rồi.
Nhưng khi vừa vào cung, hắn ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí nặng nề quen thuộc, khí thế uy nghiêm của đế vương đang bao trùm lấy nơi đây, hắn bỗng cảm thấy sợ hãi không thể kiềm chế.
Bởi vì hắn dám kháng chỉ.
Rõ ràng bệ hạ muốn hắn lưu lại hoàng thành, nhưng chỉ mới mười ngày trôi qua, hắn lại tự tiện chạy đến đây.
Nhìn y một chút thôi rồi sẽ đi ngay, chỉ một chút thôi…
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng y ở xa xa, hắn lại không kiềm chế được, chân không tài nào cất bước.
Nếu như bệ hạ nhìn thấy hắn, y có tức giận hay không? Hắn sẽ quay về ngay, chỉ cần được nói với bệ hạ một câu là đủ rồi.
Hoằng vừa hồi hộp vừa trông mong, chậm rãi bước vào trong điện.
Gian ngoài điện có rất nhiều thần tử đang đứng chờ. Bởi vì phải chờ lâu, cung nhân bánh trái và nước trà bày đầy một bàn. Có lẽ là chư thần không ai có tâm trạng ăn uống, ai ai cũng tâm thần không yên xì xào bàn tán. Cung nhân đứng bên ngoài nhìn thấy Hoằng, biết vị này không cần phụng chỉ, cứ trực tiếp dẫn hắn đến ngồi chờ ở ngoài bình phong.
Chờ nghị sự bên trong chấm dứt, Hoằng hít một hơi thật sâu, từ từ đi vào.
Hắn quá hồi hộp, vừa bước vào lập tức quỳ một gối xuống đất, hành đại lễ nói: “Bệ hạ.”
Dung Dận giật nảy mình, hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Hoằng ngẩng đầu lên, nhìn Dung Dận đáp: “Đưa lễ phục cho bệ hạ.”
Dung Dận bỗng thấy không vui. Đường từ hoàng thành đến đây vất vả, y phục lẽ ra phải để cho người của phủ Đô úy mang đến, chắc chắn là đã có kẻ lười biếng, bắt Hoằng phải chạy đến đây. Y lạnh mặt hỏi: “Ai sai ngươi tới?”
Hoằng vừa nhìn thấy sắc mặt của Dung Dận không tốt, lập tức hoảng sợ, cả buổi không nói nên lời, chỉ biết ấp úng: “Thần…”
Dung Dận khoát tay cắt đứt lời nói của Hoằng. Lúc này y không có thời gian để quản những chuyện nhỏ nhặt như vậy, chỉ đơn giản nói: “Ngươi về tẩm điện nghỉ ngơi trước, chờ ta rảnh rỗi rồi nói sau.”
Hoằng không dám nói thêm gì nữa, lập tức khom người lui ra ngoài, kế đến lại có bề tôi xin cầu kiến, Dung Dận vừa quay đầu đã quên sạch chuyện của Hoằng.
Y bận rộn đến tối khuya mới trở về tẩm điện. Lần này triệu kiến gia chủ của ba gia tộc, y có vài giao dịch rất lớn, y dày công dụ dỗ, giăng bẫy âm hiểm chờ đối thủ cắn câu, ba người kia toàn là những kẻ lãnh đạo đa mưu túc trí của các gia tộc lớn, so sánh với bọn họ thì y vẫn còn non lắm, cần phải cẩn thận, dù chỉ một lời nói hay một hành động cũng không được phép sai lầm. Cung nhân sửa sang lại áo mũ ngày mai cho y, y vừa xem xét lễ phục vừa đọc lại những hạng mục công việc ngày mai cần giải quyết thêm lần nữa.
Mặt y trầm như nước, không nói một lời, nhất cử nhất động nghiêm trang, đây là uy nghi của bậc đế vương mà hàng năm y vẫn dồn hết tâm trí để duy trì, đã thành thói quen nên y không cảm thấy gì, thế nhưng Hoằng lại bị y dọa sợ mất hồn mất vía.
Một mình đi về tẩm điện, hắn đã ngồi chờ ở đây hết ba canh giờ.
Mong ngóng và vui sướng ngập tràn trong lòng trước đó đã sớm bay đi mất, giờ phút này trong hắn chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Hắn kháng chỉ ra khỏi hoàng thành, từ đầu tới cuối bệ hạ lại chẳng nói một câu. Hắn cũng không biết được đằng sau biểu cảm lãnh đạm của bệ hạ đang che giấu bao nhiêu phần tức giận.
Ý chỉ của đế vương, không ai được phép làm trái. Hắn thân là ngự tiền ảnh vệ, một khi đã không tuân theo lệnh thì sẽ đánh mất đi lòng tín nhiệm của bệ hạ.
Lúc đó nhất thời hồ đồ, không suy nghĩ được nhiều như vậy, đứng trong ngự thư phòng bị bệ hạ tạt một gáo nước lạnh khiến cho cánh cửa trong lòng hắn lạnh lẽo vô cùng tận.
Chờ rất lâu mới thấy bệ hạ trở về tẩm điện, hắn vội vàng đứng lên nghênh đón tạ tội, bệ hạ chỉ lạnh nhạt liếc hắn, không nói gì.
Hắn thật sự rất sợ sự lặng im của bệ hạ.
Mãi mãi không biết được lúc nào thì bệ hạ sẽ phán xử. Chỉ có thể chờ đợi, chỉ biết chờ đợi. Chờ tới khi từ đầu đến chân đều run rẩy cũng vẫn phải chờ.
Hoằng đứng ở mép giường, nơm nớp lo sợ, gần như tuyệt vọng nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoàng đế, chờ bệ hạ quay đầu lại.
Chờ đến khi Hoàng đế xoay người, hắn nhìn thấy trong tay y có một bộ áo quần màu đen. Màu đen lạnh lẽo trang nghiêm kia kéo hắn trở lại mười mấy năm về trước, khi hắn đang đứng trước tam đường hội thẩm, cũng là trong đêm tối như vậy, nền gạch lúc đó cũng lạnh ngắt hệt như bây giờ, hắn quỳ ở chính giữa đại điện, bị vô số người soi mói bằng ánh mắt rét căm, bị ép cởi sạch quần áo, thân thể trần trụi quỳ tạ ơn, tiếp nhận ngự tứ.
Từ nay về sau sẽ không còn ai quan tâm tới hắn nữa.
Bệ hạ cầm áo quần màu đen tiến đến gần. Đôi môi của hắn bỗng trắng bệch, trong nháy mắt sợ hãi tột độ, bịch một tiếng quỳ xuống, vừa mở miệng giọng nói đã vỡ tan, run rẩy nói: “Bệ hạ!”
Dung Dận cầm áo quần vốn đang định treo lên giá, bị Hoằng làm cho sợ hết hồn, vội vàng chạy đến đỡ hắn. Áo quần trong tay rũ ra trước mắt, Hoằng nhìn thấy một mảng đen đặc, tức khắc sợ đến vỡ mật, lộn nhào xuống tránh ở dưới giường.
Dung Dận cuống quít cúi người ôm lấy Hoằng, thấy hắn né tránh cánh tay của mình, lập tức hiểu ra ngay, y vội vã che mắt hắn, kêu hai tiếng “Hoằng” rồi ôm thật chặt hắn vào trong lòng: “Suỵt — Ngươi sờ xem, sờ thử xem, đây là đồ ta mặc.”
Y nắm lấy tay Hoằng, để hắn sờ lên lớp vải màu đen kia. Chất vải trơn mềm quấn lấy ngón tay co rút của Hoằng, qua cả buổi trời Hoằng mới nhận ra đây không phải là chất liệu bình thường mà hắn hay cảm nhận được. Hắn bỗng thở phào nhẹ nhõm, chầm chầm ngã xuống đất. Trái tim lúc này vẫn đang còn đập thình thịch, khiến cho mắt hắn mơ màng không thể nhìn rõ. Hắn hít thở dồn dập, nằm trong vòng tay Dung Dận lắc đầu lia lịa, muốn xua tan mồ hôi lạnh còn đang dính trên lông mi. Hắn trông tựa như một con vật nhỏ yếu ớt bị người khác ức hiếp, bị con người nắm chặt trong lòng bàn tay nhưng không dám giãy giụa thoát thân, chỉ có thể lén lút liếm láp vết thương của mình.
Dung Dận đau lòng tới mức ngực như vừa bị ai đấm vào, y nắm chặt bả vai hắn lay thật mạnh, ruột gan rối bời hỏi: “Đang yên đang lành tại sao lại sợ hãi đến mức này? Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Y lay lay bả vai của Hoằng, không ngừng tra hỏi, hỏi đến mức Hoằng không cách nào tránh đi được, hắn ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của Dung Dận nhẹ giọng nói: “Thần… Thần kháng chỉ tự ý ra khỏi hoàng thành, xin bệ hạ giáng tội.”
Dung Dận mù mờ một hồi mới hiểu ra, trong lòng run rẩy dữ dội, tim đập loạn nhịp cả buổi mới nói: “Ngươi đã là người của ta, vậy mà ngươi vẫn chưa hiểu ra sao? Ngươi và ta là một, ta trách tội ngươi khác nào tự trách tội chính mình, ta làm sao có thể để cho ngươi chịu uất ức như thế?”
Y vừa nói xong, trong lòng cảm thấy nặng nề vô cùng.
Sao lại có thể sợ đến mức như vậy. So với ngay cả chó con mèo con nuôi trong nhà cũng không bằng.
Sợ y, không tin tưởng y. Đây lại chính là người đầu ấp tay gối của y.
Y biết tất cả mọi người ai cũng sợ y. Nhưng mà, đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy.
Cũng sắp động lòng mất rồi.
Dung Dận luống cuống trong chốc lát, đột nhiên nhìn thấy đai lưng đang treo trên giá gỗ, trên đó có một chiếc ngọc bội làm bằng ngọc san hô rất đẹp, dưới ánh nến tỏa sáng rực rỡ. Y đứng dậy tháo ngọc bội ra khỏi đai lưng. Ngọc bội này chỉ lớn bằng ngón tay cái, năm đó lúc tổ tiên chinh phạt đã mang theo rồi truyền cho đến tận hôm nay, giờ nó là một phần trong mười đức độ treo trên lễ phục, mang trong mình ngụ ý “Chữ tín”. Y cân nhắc cầm miếng ngọc bội kia trở về ngồi bên cạnh Hoằng, cúi đầu nhìn hắn, cả buổi không nói một tiếng nào.
Hoằng nằm dưới chân Dung Dận, chầm chậm ngẩng đầu lên. Hắn vừa sợ hãi vừa yếu ớt, bóng ma quá khứ và sự bất lực đã hiển lộ rõ ràng trước mắt bệ hạ, so với lúc cởi sạch quần áo lại càng trần trụi hơn. Hắn gấp gáp muốn được ôm, muốn bệ hạ bảo vệ hắn, muốn được che chở trong hai cánh tay của bệ hạ. Hắn ngưỡng mặt lên nhìn vị đế vương kiêu ngạo, nuốt xuống tất cả những lời thỉnh cầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Không tuân thủ lễ nghi quân thần, thần xin lui.”
Dung Dận nói: “Ngươi có thể lui đến nơi nào chứ.”
Y đặt ngọc bội vào trong lòng bàn tay của Hoằng, nói: “Chữ tín của thiên tử, nặng hơn cả giang sơn. Ngươi không tin ta, thì cũng phải tin vào thứ này. Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ khiến ngươi phải tổn thương, đừng sợ.”
Hoằng yên lặng nhận lấy ngọc bội, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Dung Dận lập tức bế hắn lên. Thấy người hắn lạnh như băng, nhanh chóng ôm người đến bồn nước ở gian kế bên tẩm điện, đặt vào trong nước ấm. Hoằng vừa chạm nước đã tức khắc lặn xuống, ngay cả mũi miệng cũng ẩn dưới nước, chỉ lộ mắt ra ngoài. Dung Dận nhịn cười không được, dịu dàng nói: “Cởi quần áo ra.”
Y quay về tẩm điện, phái người truyền chỉ lùi buổi triệu kiến ngày mai trễ một ngày rồi gọi cung nhân đến chỉnh sửa lễ phục. Nữ quan nhìn thấy trên đai lưng lễ phục thiếu mất ngọc bội chữ tín, hoảng sợ tới mức hoa dung thất sắc, Dung Dận lập tức lạnh lùng mắng: “Hoảng sợ cái gì? Không được truyền tin ra bên ngoài, đi tìm thứ gì gần giống như thế gắn vào.”
Hoằng nằm trong bồn nước nghe thấy, nắm chặt ngọc bội đưa lên ánh sáng nhìn một chút.
Dung Dận lo liệu mọi chuyện xong, tìm một sợi dây chuyền rồi quay về bồn nước xem Hoằng. Hoằng đã cởi bỏ quần áo, nằm trong nước vuốt ve miếng ngọc bội. Dung Dận nửa quỳ bên cạnh bồn, xâu dây rồi đeo ngọc bội lên cổ Hoằng, nhẹ giọng nói: “Đừng để cho ai nhìn thấy.”
Hoằng lại ngụp xuống nước, ở dưới nước sờ lên ngọc bội ở trên ngực. Hắn thấy bệ hạ đang ngồi bên thành bồn ngắm mình, từ từ tiến lại gần, hai tay vịn lên thành bồn, nhẹ nhàng lướt ra khỏi mặt nước, cơ thể ướt đẫm như một chú cá, chui vào trong lồng ngực của Dung Dận.
Dung Dận mở hai cánh tay lập tức ôm lấy Hoằng, thấy hắn vừa xấu hổ vừa e sợ rũ mắt, lại hoàn toàn ỷ lại mà chui rúc vào trong ngực mình, trong phúc chốc y thấy vừa đau lòng vừa xót xa khó có thể kiếm chế, tim Dung Dận đập thình thịch, cúi thấp đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Hoằng.
Y khẽ khàng thăm dò đôi môi run run của Hoằng, sau đó chậm rãi làm cho nụ hôn sâu sắc hơn, đợi đến lúc Hoằng hiểu được, sợ sệt dùng đầu lưỡi mà đáp trả, Dung Dận lại hôn càng sâu, hoàn toàn chiếm đoạt môi lưỡi của hắn. Y ôm chặt Hoằng kéo dài nụ hôn, đột nhiên mất thăng bằng, Hoằng ôm y chống giữ nhưng cũng không đỡ được, hai người cùng té vào trong bồn nước.
Dung Dận trồi lên từ mặt nước, kéo Hoằng lên nhịn không được nở nụ cười. Hoằng cũng cười, cười rộ hai mi mắt cong cong. Dung Dận nhìn hắn, vẫn cảm thấy rung động, mười ngón tay giao nhau, ở trong nước hôn thêm một lúc lâu nữa.
Hai người tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường, vẫn cứ như mọi khi ôm chặt lấy nhau thật ấm áp. Dung Dận đè Hoằng xuống dưới người, hôn lấy hôn để lên bờ vai của hắn, cảm thấy trong lòng tựa như đang được lấp kín bằng lông tơ, cực kì mềm mại. Y vừa vuốt ve cánh tay của Hoằng, vừa hỏi: “Rốt cuộc là ai đã sai ngươi đến đây? Người của phủ Đô úy ngay cả ảnh vệ của ta cũng dám sai bảo, quả thật càng ngày càng to gan.”
Hoằng bất an, nghiêng đầu nhìn Dung Dận, nhẹ giọng nói: “Là thần… Thần muốn gặp bệ hạ.”
Dung Dận ngẩn ngơ, chợt nhớ đến ngày hôm đó trước khi đi, Hoằng quả thật có thử thăm dò, ý muốn đi cùng nhưng lại gặp lúc lòng y không yên mà bác bỏ. Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, y đã sớm có thói quen độc đoán chuyên quyền, Hoằng chuyện gì cũng đều nghe theo lời y, mà y cũng không cảm thấy như thế có gì là sai trái.
Không quan tâm đến ý muốn của Hoằng, cũng không cho phép hắn làm trái, thậm chí còn lạnh mặt không để ý đến hắn, Hoằng không sợ mới là lạ.
Từ lâu y đã là một người sắc bén khó gần, cứ thế mà quên luôn người này là người đầu ấp tay gối với mình. Hôm nay đối xử lạnh nhạt với Hoằng như vậy, không biết đã tổn thương hắn biết bao nhiêu rồi.
Dung Dận vừa thương yêu vừa xấu hổ day dứt, y cắn lỗ tay hắn nói: “Lần sau… Ngươi muốn đến thì cứ đến. Nhìn thấy ngươi, trong lòng ta đã rất vui. Lúc xế chiều trong thư phòng có quá nhiều người nên ta không thể biểu hiện ra.”
Hoằng nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ cũng có lúc cảm thấy vui sao?”
Dung Dận nói: “Ừ. Những lúc có ngươi ở bên cạnh ta thấy rất vui.”
Hoằng cúi đầu xuống, hôn lên đầu ngón tay của Hoàng đế.
Có thể được hầu hạ người, có tư cách được bệ hạ yêu thương, hắn cũng thấy rất vui.
Bọn họ ngủ một giấc đến tận hừng đông, rồi cùng nhau ngồi ăn bữa sáng. Bởi vì đã dời thời gian triệu kiến cho nên Dung Dận có được một ngày nhàn rỗi, y mang Hoằng đến lâm viên du ngoạn. Thời tiết đầu thu, mặc dù còn ấm áp nhưng cây phong lớn cũng đang dần chuyển đỏ. Bọn họ đến dòng suối nhỏ dưới chân núi, bắt được một con cá béo mập, mặc dù biết rõ là do trong cung nuôi nhưng vẫn nướng ăn sạch sẽ.
Hai người dọc theo con đường mòn chầm chậm lên núi, Dung Dận đi phía trước, Hoằng từng bước theo sau. Mặc dù phía sau có rất nhiều cung nhân theo hầu, nhưng nếu không ai nói một lời nào thì có cảm giác như nơi đây chỉ có mỗi hai người bọn họ. Trên đỉnh núi có một cái đình nhỏ, từ chỗ này có thể nhìn thấy toàn cảnh lâm viên, tầng tầng lớp lớp cây phong, cây ngân hạnh đứng thẳng tắp, che đi mái ngói lưu ly màu đỏ trong cung. Dung Dận muốn Hoằng đến bên cạnh mình, đứng sau chiếc bàn đá khuất bóng nắm lấy tay Hoằng.
Hoằng không động đậy, Dung Dận cũng không nhúc nhích. Hai người cứ thế mà nắm tay, cùng nhau ngắm nhìn lá đỏ bay rợp trời.
Đến gần tối, Dung Dận phải chuẩn bị cho buổi triệu kiến ngày mai, y lấy tấu sớ và điều trần của chúng thần ra xem lần nữa. Còn nhờ Hoằng đọc lại tình hình ba đại gia tộc một lần cho y nghe.
Hoằng lần đầu tiên được nhìn thấy Dung Dận xử lý chính sự gần đến thế, lúc này mới nhận ra Hoàng đế đang yên lặng học thuộc lòng, chờ đến lúc tạm nghỉ, hắn nhịn không được nói: “Thì ra… Bệ hạ phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy.”
Dung Dận “Ừ” một tiếng nói: “Ba lão già đều là lão hồ ly, bây giờ còn chịu cúi đầu là do chưa nắm rõ về ta. Nếu không cẩn thận để lộ sơ hở, sau này muốn áp chế sẽ rất khó khăn. Thần tử vô lễ với vua thì có thể đuổi đi, nhưng nếu ta hồ đồ trước mặt thần tử thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.”
Hoằng nhẹ giọng nói: “Bệ hạ quan tâm bề tôi, đức độ vô ngần, chưa khi nào hồ đồ.”
Dung Dận nói: “Làm việc nào có ai không phạm sai lầm? Chẳng qua là các ngươi không nhận ra đấy thôi. Có một quãng thời gian tâm trạng ta không tốt, chẳng nhớ được chuyện gì, mỗi lần muốn triệu kiến ai cũng đều thật vất vả.”
Hoằng biết là y đang nhắc đến khoảng thời gian sau khi Tuệ Minh công chúa chết yểu, hắn thận trọng dò xét: “Vậy bây giờ tâm trạng đã tốt hơn rồi sao?”
Dung Dận đáp: “Cũng tạm ổn. Quá nhiều công việc, ta không được phép phạm sai lầm.”
Hoằng chầm chậm đưa tay ra nắm lấy ngón tay của Dung Dận, thấp giọng nói: “Thần sẽ ở bên cạnh bệ hạ.”
Dung Dận nói: “Được. Ngày mai chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook